Chương 36:
Chuẩn Lân
21/09/2024
Đây không thể xem là hành động dụ dỗ gì cả, nhưng chỗ da của Bạc Thời Dư bị cô cọ qua vẫn luôn bỏng rát, tay nắm chặt thành quyền ở bên người, chịu đựng không chạm vào cô. Sau đó, anh đeo kính lên để che giấu đi biểu cảm, nhìn chằm chằm Thẩm Hòa Ninh bước vào cổng nhà rồi mới rời đi.
Ở các thành phố phía bắc, ranh giới giữa cuối thu đầu đông vừa nhanh vừa mỏng. Quả nhiên, sang ngày hôm sau, trận tuyết đầu tiên của năm nay đã rơi xuống, không quá dày và nặng hạt, nhưng nhiệt độ không khí lại giảm mạnh.
Bạc Thời Dư bận rộn giữa bệnh viện và công ty gần ba ngày không thể về nhà, khi anh trở lại biệt thự Thành Nam, chân phải đã đau đến mức cực hạn mà trước kia rất hiếm thấy.
Đột nhiên giảm nhiệt độ và có tuyết rơi, đó là kích thích mạnh mẽ đối với chân của anh.
Anh biết rõ mình không nên trở về, khi thân thể bị bệnh tật tra tấn, không thích hợp để lộ trước mặt Thẩm Hòa Ninh, cứng rắn gánh vác thì cũng chịu đựng được, có thể ở lại văn phòng hoặc khoa nội trú, nhưng không thể về nhà.
Tuy nhiên, anh không có cách nào kiềm chế được bản thân mình.
Anh muốn gặp cô, mấy ngày nay ở bên ngoài, lúc nào anh cũng muốn gặp cô.
Bạc Thời Dư cũng không ngờ rằng, sau khi xe đến gần sân của biệt thự Thành Nam, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là, không biết Thẩm Hòa Ninh lấy ở đâu ra một chiếc xe đẩy nhỏ, cong eo trước cửa, nghiêm túc đặt hộp chuyển phát nhanh lên đó.
Tuổi cô còn quá trẻ, không để tâm tới thời tiết rét lạnh, trên bàn chân trắng nõn chỉ đi đôi dép lê bằng bông, mặc dù chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt có dài đến mắt cá chân, nhưng đôi chân bên trong lại để trần một nửa, dưới đầu gối mảnh mai trắng như tuyết, cứ thế đón gió.
Bạc Thời Dư chống nạng xuống xe, bình thường anh có thể thích nghi, nhưng nỗi đau đớn tột cùng của ngày hôm nay khiến anh loạng choạng trong chốc lát, vội vàng đỡ lấy cửa xe, trên tay có chút không chịu nổi mà bấu chặt, lộ ra khớp xương màu trắng bệch.
Thẩm Hòa Ninh nghe thấy tiếng động quay đầu lại, cô kinh ngạc, vui vẻ chạy tới đỡ anh, cong mắt nói: “Anh, anh đã về.”
Bạc Thời Dư khép chặt vạt áo của cô, thấp giọng uy hiếp: “Em cứ đợi bị cảm lạnh đi.”
Thẩm Hòa Ninh cười nói: “Không đâu, anh chờ em một chút, em dọn đồ chuyển phát nhanh vào nhà ——”
Cô mua mười mấy hộp lớn nhỏ, Bạc Thời Dư giật mình, mới bước ra hai bước đã chẳng khác nào giẫm lên mũi dao, anh muốn lấy đồ giúp cô nhưng cũng không thể làm được.
Trước tiên, Giang Nguyên tiến lên hỗ trợ, chỉ vài ba lần đã dọn hết đồ đạc vào nhà, sau đó chuyển xe lăn ra để Bạc Thời Dư ngồi xuống.
Bạc Thời Dư không nói nữa, chờ cửa lớn đóng lại, Giang Nguyên rời đi, trong nhà chỉ còn lại anh và Thẩm Hòa Ninh, anh cũng ngồi một mình, tắt bóng đèn gần đó, im lặng nhìn cô ngồi xổm dưới đất, gấp không chờ nổi mà bóc hộp chuyển phát nhanh.
Nhưng……
Anh vốn tưởng rằng đó là quần áo, trang sức và đồ trang điểm, nhưng bóc ra rồi mới biết, những đồ vật đó căn bản không liên quan gì đến cô.
Không phải gối ôm màu sắc rực rỡ bày trên sô pha trong nhà, thì chính là những món ăn vặt và mứt trái cây kỳ lạ, được cô không biết mệt mỏi cất từng chuyến vào tủ lạnh, cho đến chiếc hộp cuối cùng, cô mới thở phào một hơi, cầm lên chạy tới bên chân Bạc Thời Dư nói: “Anh, anh đừng nhúc nhích.”
Cô bước đến, như xé toạc bầu không khí chết chóc ngưng tụ xung quanh anh, để anh có thể bắt đầu cố gắng hít thở một lần nữa.
Bạc Thời Dư rũ mắt, nhìn thấy hộp thuốc trên tay cô, bên trong ngoại trừ rượu thuốc, còn có một cuốn sách dạy mát xa.
Thẩm Hòa Ninh nghiêm túc nói: “Em đã hỏi qua rất nhiều người, cũng tìm hiểu trên mạng thật lâu, tất cả đều nói trời trở lạnh chân sẽ đau, những thứ này khá hữu ích, chỉ cần mát xa mỗi ngày hai lần, ít nhiều cũng có thể giảm bớt.”
Cô ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, ngửa mặt nhìn anh: “Anh, mấy ngày nay có bị đau không? Để em thử xem.”
Không đợi Bạc Thời Dư trả lời, Thẩm Hòa Ninh đã đi rửa tay trước, xắn cao ống tay áo, cuộn tròn bên cái chân tàn tật của anh, cuốn ống quần lên, nhíu mày nhìn những vết thương không hoàn chỉnh ghê người đó.
Cô cúi đầu, không hề chán ghét, nhẹ nhàng thổi hai hơi, sau đó đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa nóng, rồi mới áp lên chân anh.
Bạc Thời Dư bóp chặt cổ tay cô, không kìm nén được sự tàn bạo trong ánh mắt: “Anh đã nói là anh không cần em làm những việc này! Nếu có thời gian, em hãy làm chuyện có giá trị hơn được không!”
Thẩm Hòa Ninh dừng lại nhìn anh, gương mặt lộ ra nét ửng hồng nhợt nhạt, cô ghé vào đầu gối anh nhẹ giọng hỏi: “Làm anh thoải mái không phải rất giá trị hay sao?”
Cổ họng Bạc Thời Dư khẽ động, đôi đồng tử đen nhánh sâu không thấy đáy, anh nhìn thấy trên cổ tay cô bị anh nắm hằn ra vết đỏ, run rẩy một chút rồi buông ra.
Thẩm Hòa Ninh tựa như con thú nhỏ cọ cọ vào anh, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh: “Anh, em đảm bảo rất thoải mái, anh thật sự không cần?”
Anh mím chặt đôi môi mỏng, chân đau thấu xương, nhưng bởi vì cả người mềm mại tựa như bông của cô dán lên, mà xuất hiện kiểu vui sướng tột độ không thể diễn tả thành lời.
Ngoan ngoãn nằm bên chân anh như vậy, trong mắt chỉ có hình bóng của anh, tất cả dáng vẻ bên ngoài đều không liên quan gì đến cô, đối với anh mà nói, chính là sự cám dỗ tột cùng.
Cây thường xuân độc âm u cuồng nhiệt đang điên cuồng phát triển trong ngực anh, muốn quấn chặt lấy thiếu nữ sạch sẽ hoàn toàn không biết gì về anh.
Cô càng như vậy, anh càng không thể kiềm chế.
Thẩm Hòa Ninh dùng hai tay ấn lên chân Bạc Thời Dư, cô đã học kỹ thuật mát xa ở trên mạng, tự luyện tập lên người mình vô số lần, khi thật sự áp dụng trên người anh, cô vẫn cẩn thận vạn phần.
Đầu ngón tay của cô quá nhỏ và mềm mại, lòng bàn tay cũng mỏng, yếu ớt giống như miếng đệm thịt của chú mèo nhỏ.
Không biết cơn đau của Bạc Thời Dư có thuyên giảm hay không, chỉ là những xúc cảm đó trải rộng trên bề mặt các vết thương cũ, nắm lấy từng sợi dây thần kinh và máu thịt, móc ra hơi ấm tiềm ẩn sâu trong thân thể, đẩy anh đến bờ vực sai lầm nào đó.
“Được rồi” Anh áp mu bàn tay lên má “Đừng nghịch nữa.”
Thẩm Hòa Ninh không nghe lời, cô kiên trì xoa bóp chân anh thêm chốc lát, đến khi tay đau mỏi mới chưa đã thèm tạm dừng lại. Lúc cô đứng dậy, trước mắt đột nhiên có chút tối sầm, Bạc Thời Dư nhìn ra sắc mặt cô không đúng, anh kéo người tới sờ lên trán cô.
Nóng, nhưng tay anh cũng nóng.
Bạc Thời Dư nghiêm khắc nhìn cô một cái, chuyển động xe lăn đi lấy nhiệt kế, Thẩm Hòa Ninh đầu óc choáng váng đuổi theo anh: “Anh, nhiệt kế không chuẩn, dùng môi thử mới chính xác.”
Cô nghiêng người, trực tiếp áp trán lên môi anh, vẻ mặt ngây ngô hỏi: “Thật sự phát sốt sao?”
Bạc Thời Dư hất cằm đẩy người ra: “Anh nói rồi, cảm lạnh sẽ không có ai chăm sóc em.”
Nói xong, anh lại tiếp tục đi lấy hòm thuốc, pha thuốc hạ sốt vào cốc nước có nhiệt độ thích hợp, chuẩn bị nước ấm và các loại thuốc trị cảm khác đưa tới bên miệng cô, nhìn chằm chằm cô uống hết, anh lại nhét một viên kẹo rất nhỏ vào giữa môi cô.
Thẩm Hòa Ninh bị ấn ngồi trên sô pha, ngơ ngác ngậm kẹo, bỗng nhiên cô nhích lại gần ôm eo Bạc Thời Dư.
Khi còn nhỏ, cô ốm đau không dứt, có một khoảng thời gian dài sức khỏe cứ mãi không tốt, rất dễ ốm sốt. Mỗi lần đổ bệnh, cô giống như chú chó nhỏ vừa bị rơi xuống nước, yếu ớt ủ rũ, không rên một tiếng, sợ bị ghét bỏ, còn muốn trốn đi một mình.
Bạc Thời Dư luôn phải đi tìm cô khắp nơi, lần đó cô ốm nặng nhất, có chút sợ hãi, trốn dưới gầm cầu thang trên gác mái, ngơ ngác ôm đầu gối, sốt tới mức chóng mặt.
Anh mang theo một thân khí lạnh từ bên ngoài trở về, sải bước lên lầu, dừng lại trước mặt cô.
Khi đó anh quá cao, còn cô quá nhỏ, cô ngồi xổm ngẩng đầu nhìn anh, giống như nhìn thấy một vị thần anh tuấn trẻ tuổi.
Sau đó anh không nói một lời, chậm rãi kéo khóa của chiếc áo đồng phục bóng chày rộng thùng thình trên người xuống, bên trong không ngừng lạch cạch rơi ra những món ăn vặt và bánh kẹo kỳ lạ, cho đến khi cõi lòng cô được lấp đầy.
Anh cong lưng, bóc giấy gói kẹo đút cho cô, dùng ngón tay gãi gãi khuôn cằm nhỏ non nớt của cô, mỉm cười hỏi: “Có anh ở đây, em gái ngốc, sợ gì chứ.”
Thế nên càng về sau, cô lại càng được anh chiều chuộng, chiều tới mức vô pháp vô thiên, ốm đau cũng không còn là điều đáng sợ nữa. Thay vào đó, mỗi lần bị sốt cô sẽ càng hoạt bát hơn, miệng nói không ngừng, thích nhất là biến đổi đủ các biện pháp quấn lấy anh làm nũng.
Thẩm Hòa Ninh cắn viên kẹo có hương vị khác quá nhiều so với khi đó, cô ôm chặt lấy Bạc Thời Dư ở trên xe lăn.
Anh nhẹ nhàng xoa tóc cô, sau đó đẩy người lên, mặt mày vốn đã trưởng thành lại lạnh nhạt hờ hững: “ Đã nói mặc kệ em, nên anh sẽ không quan tâm, đừng chơi xấu.”
Hai mắt Thẩm Hòa Ninh ngập nước, thời gian trôi qua, triệu chứng phát sốt đặc thù của cô dần xuất hiện, nhưng thật ra cũng không có gì khác, đó vẫn là giọng điệu mà anh đã quen thuộc trong quá khứ, đặc biệt thích thêm tiếng rên rỉ.
Bạc Thời Dư chuyển động xe lăn tiến vào phòng bếp, Thẩm Hòa Ninh quấn chiếc chăn nhỏ, một bước cũng không rời đi theo phía sau anh.
“Anh, anh làm gì vậy ——”
“Đói bụng, đúng vậy chứ, kỳ thật khả năng nấu nướng của em rất tốt—— em nấu cho anh nhé.”
Thậm chí Thẩm Hòa Ninh còn không ý thức được lời nói của mình có chỗ nào không đúng, cô che hai má nóng bừng, đẩy Bạc Thời Dư đang đứng trước bàn bếp, chuẩn bị nấu cháo cho cô.
Bạc Thời Dư muốn đứng thẳng đã rất khó, cô lại dán tới đây ăn vạ, tuyến phòng thủ của anh nhất thời lơi lỏng, bị cô chen vào từ bên cạnh, đứng đối mặt với anh, thành công kẹp bản thân mình giữa người đàn ông và tủ bát.
Thẩm Hòa Ninh vẫn thấp hơn anh quá nhiều, cô nhón chân ôm lấy cổ anh, nâng gương mặt đỏ bừng lên: “Anh, anh nói thật đi, có phải …… kỳ thật anh cũng thích em đúng không ——”
Trái tim treo trên cao của Bạc Thời Dư ầm ầm rơi xuống.
Anh nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra, cô vẫn nhìn anh chăm chú bằng vẻ mặt trong suốt mê mang như vậy, đủ loại giọng điệu mềm như bông không ngừng tuôn ra bên ngoài.
Lợi dụng sự ngốc nghếch của cô, Bạc Thời Dư ấn đầu cô áp vào bên cổ, hôn rất nhẹ lên mái tóc dài của cô, dỗ dành cô giống như khi còn nhỏ, cố ý bắt chước giọng điệu lúc đổ bệnh của cô, khàn khàn nói: “Không thích đâu.”
Ở các thành phố phía bắc, ranh giới giữa cuối thu đầu đông vừa nhanh vừa mỏng. Quả nhiên, sang ngày hôm sau, trận tuyết đầu tiên của năm nay đã rơi xuống, không quá dày và nặng hạt, nhưng nhiệt độ không khí lại giảm mạnh.
Bạc Thời Dư bận rộn giữa bệnh viện và công ty gần ba ngày không thể về nhà, khi anh trở lại biệt thự Thành Nam, chân phải đã đau đến mức cực hạn mà trước kia rất hiếm thấy.
Đột nhiên giảm nhiệt độ và có tuyết rơi, đó là kích thích mạnh mẽ đối với chân của anh.
Anh biết rõ mình không nên trở về, khi thân thể bị bệnh tật tra tấn, không thích hợp để lộ trước mặt Thẩm Hòa Ninh, cứng rắn gánh vác thì cũng chịu đựng được, có thể ở lại văn phòng hoặc khoa nội trú, nhưng không thể về nhà.
Tuy nhiên, anh không có cách nào kiềm chế được bản thân mình.
Anh muốn gặp cô, mấy ngày nay ở bên ngoài, lúc nào anh cũng muốn gặp cô.
Bạc Thời Dư cũng không ngờ rằng, sau khi xe đến gần sân của biệt thự Thành Nam, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là, không biết Thẩm Hòa Ninh lấy ở đâu ra một chiếc xe đẩy nhỏ, cong eo trước cửa, nghiêm túc đặt hộp chuyển phát nhanh lên đó.
Tuổi cô còn quá trẻ, không để tâm tới thời tiết rét lạnh, trên bàn chân trắng nõn chỉ đi đôi dép lê bằng bông, mặc dù chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt có dài đến mắt cá chân, nhưng đôi chân bên trong lại để trần một nửa, dưới đầu gối mảnh mai trắng như tuyết, cứ thế đón gió.
Bạc Thời Dư chống nạng xuống xe, bình thường anh có thể thích nghi, nhưng nỗi đau đớn tột cùng của ngày hôm nay khiến anh loạng choạng trong chốc lát, vội vàng đỡ lấy cửa xe, trên tay có chút không chịu nổi mà bấu chặt, lộ ra khớp xương màu trắng bệch.
Thẩm Hòa Ninh nghe thấy tiếng động quay đầu lại, cô kinh ngạc, vui vẻ chạy tới đỡ anh, cong mắt nói: “Anh, anh đã về.”
Bạc Thời Dư khép chặt vạt áo của cô, thấp giọng uy hiếp: “Em cứ đợi bị cảm lạnh đi.”
Thẩm Hòa Ninh cười nói: “Không đâu, anh chờ em một chút, em dọn đồ chuyển phát nhanh vào nhà ——”
Cô mua mười mấy hộp lớn nhỏ, Bạc Thời Dư giật mình, mới bước ra hai bước đã chẳng khác nào giẫm lên mũi dao, anh muốn lấy đồ giúp cô nhưng cũng không thể làm được.
Trước tiên, Giang Nguyên tiến lên hỗ trợ, chỉ vài ba lần đã dọn hết đồ đạc vào nhà, sau đó chuyển xe lăn ra để Bạc Thời Dư ngồi xuống.
Bạc Thời Dư không nói nữa, chờ cửa lớn đóng lại, Giang Nguyên rời đi, trong nhà chỉ còn lại anh và Thẩm Hòa Ninh, anh cũng ngồi một mình, tắt bóng đèn gần đó, im lặng nhìn cô ngồi xổm dưới đất, gấp không chờ nổi mà bóc hộp chuyển phát nhanh.
Nhưng……
Anh vốn tưởng rằng đó là quần áo, trang sức và đồ trang điểm, nhưng bóc ra rồi mới biết, những đồ vật đó căn bản không liên quan gì đến cô.
Không phải gối ôm màu sắc rực rỡ bày trên sô pha trong nhà, thì chính là những món ăn vặt và mứt trái cây kỳ lạ, được cô không biết mệt mỏi cất từng chuyến vào tủ lạnh, cho đến chiếc hộp cuối cùng, cô mới thở phào một hơi, cầm lên chạy tới bên chân Bạc Thời Dư nói: “Anh, anh đừng nhúc nhích.”
Cô bước đến, như xé toạc bầu không khí chết chóc ngưng tụ xung quanh anh, để anh có thể bắt đầu cố gắng hít thở một lần nữa.
Bạc Thời Dư rũ mắt, nhìn thấy hộp thuốc trên tay cô, bên trong ngoại trừ rượu thuốc, còn có một cuốn sách dạy mát xa.
Thẩm Hòa Ninh nghiêm túc nói: “Em đã hỏi qua rất nhiều người, cũng tìm hiểu trên mạng thật lâu, tất cả đều nói trời trở lạnh chân sẽ đau, những thứ này khá hữu ích, chỉ cần mát xa mỗi ngày hai lần, ít nhiều cũng có thể giảm bớt.”
Cô ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, ngửa mặt nhìn anh: “Anh, mấy ngày nay có bị đau không? Để em thử xem.”
Không đợi Bạc Thời Dư trả lời, Thẩm Hòa Ninh đã đi rửa tay trước, xắn cao ống tay áo, cuộn tròn bên cái chân tàn tật của anh, cuốn ống quần lên, nhíu mày nhìn những vết thương không hoàn chỉnh ghê người đó.
Cô cúi đầu, không hề chán ghét, nhẹ nhàng thổi hai hơi, sau đó đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa nóng, rồi mới áp lên chân anh.
Bạc Thời Dư bóp chặt cổ tay cô, không kìm nén được sự tàn bạo trong ánh mắt: “Anh đã nói là anh không cần em làm những việc này! Nếu có thời gian, em hãy làm chuyện có giá trị hơn được không!”
Thẩm Hòa Ninh dừng lại nhìn anh, gương mặt lộ ra nét ửng hồng nhợt nhạt, cô ghé vào đầu gối anh nhẹ giọng hỏi: “Làm anh thoải mái không phải rất giá trị hay sao?”
Cổ họng Bạc Thời Dư khẽ động, đôi đồng tử đen nhánh sâu không thấy đáy, anh nhìn thấy trên cổ tay cô bị anh nắm hằn ra vết đỏ, run rẩy một chút rồi buông ra.
Thẩm Hòa Ninh tựa như con thú nhỏ cọ cọ vào anh, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh: “Anh, em đảm bảo rất thoải mái, anh thật sự không cần?”
Anh mím chặt đôi môi mỏng, chân đau thấu xương, nhưng bởi vì cả người mềm mại tựa như bông của cô dán lên, mà xuất hiện kiểu vui sướng tột độ không thể diễn tả thành lời.
Ngoan ngoãn nằm bên chân anh như vậy, trong mắt chỉ có hình bóng của anh, tất cả dáng vẻ bên ngoài đều không liên quan gì đến cô, đối với anh mà nói, chính là sự cám dỗ tột cùng.
Cây thường xuân độc âm u cuồng nhiệt đang điên cuồng phát triển trong ngực anh, muốn quấn chặt lấy thiếu nữ sạch sẽ hoàn toàn không biết gì về anh.
Cô càng như vậy, anh càng không thể kiềm chế.
Thẩm Hòa Ninh dùng hai tay ấn lên chân Bạc Thời Dư, cô đã học kỹ thuật mát xa ở trên mạng, tự luyện tập lên người mình vô số lần, khi thật sự áp dụng trên người anh, cô vẫn cẩn thận vạn phần.
Đầu ngón tay của cô quá nhỏ và mềm mại, lòng bàn tay cũng mỏng, yếu ớt giống như miếng đệm thịt của chú mèo nhỏ.
Không biết cơn đau của Bạc Thời Dư có thuyên giảm hay không, chỉ là những xúc cảm đó trải rộng trên bề mặt các vết thương cũ, nắm lấy từng sợi dây thần kinh và máu thịt, móc ra hơi ấm tiềm ẩn sâu trong thân thể, đẩy anh đến bờ vực sai lầm nào đó.
“Được rồi” Anh áp mu bàn tay lên má “Đừng nghịch nữa.”
Thẩm Hòa Ninh không nghe lời, cô kiên trì xoa bóp chân anh thêm chốc lát, đến khi tay đau mỏi mới chưa đã thèm tạm dừng lại. Lúc cô đứng dậy, trước mắt đột nhiên có chút tối sầm, Bạc Thời Dư nhìn ra sắc mặt cô không đúng, anh kéo người tới sờ lên trán cô.
Nóng, nhưng tay anh cũng nóng.
Bạc Thời Dư nghiêm khắc nhìn cô một cái, chuyển động xe lăn đi lấy nhiệt kế, Thẩm Hòa Ninh đầu óc choáng váng đuổi theo anh: “Anh, nhiệt kế không chuẩn, dùng môi thử mới chính xác.”
Cô nghiêng người, trực tiếp áp trán lên môi anh, vẻ mặt ngây ngô hỏi: “Thật sự phát sốt sao?”
Bạc Thời Dư hất cằm đẩy người ra: “Anh nói rồi, cảm lạnh sẽ không có ai chăm sóc em.”
Nói xong, anh lại tiếp tục đi lấy hòm thuốc, pha thuốc hạ sốt vào cốc nước có nhiệt độ thích hợp, chuẩn bị nước ấm và các loại thuốc trị cảm khác đưa tới bên miệng cô, nhìn chằm chằm cô uống hết, anh lại nhét một viên kẹo rất nhỏ vào giữa môi cô.
Thẩm Hòa Ninh bị ấn ngồi trên sô pha, ngơ ngác ngậm kẹo, bỗng nhiên cô nhích lại gần ôm eo Bạc Thời Dư.
Khi còn nhỏ, cô ốm đau không dứt, có một khoảng thời gian dài sức khỏe cứ mãi không tốt, rất dễ ốm sốt. Mỗi lần đổ bệnh, cô giống như chú chó nhỏ vừa bị rơi xuống nước, yếu ớt ủ rũ, không rên một tiếng, sợ bị ghét bỏ, còn muốn trốn đi một mình.
Bạc Thời Dư luôn phải đi tìm cô khắp nơi, lần đó cô ốm nặng nhất, có chút sợ hãi, trốn dưới gầm cầu thang trên gác mái, ngơ ngác ôm đầu gối, sốt tới mức chóng mặt.
Anh mang theo một thân khí lạnh từ bên ngoài trở về, sải bước lên lầu, dừng lại trước mặt cô.
Khi đó anh quá cao, còn cô quá nhỏ, cô ngồi xổm ngẩng đầu nhìn anh, giống như nhìn thấy một vị thần anh tuấn trẻ tuổi.
Sau đó anh không nói một lời, chậm rãi kéo khóa của chiếc áo đồng phục bóng chày rộng thùng thình trên người xuống, bên trong không ngừng lạch cạch rơi ra những món ăn vặt và bánh kẹo kỳ lạ, cho đến khi cõi lòng cô được lấp đầy.
Anh cong lưng, bóc giấy gói kẹo đút cho cô, dùng ngón tay gãi gãi khuôn cằm nhỏ non nớt của cô, mỉm cười hỏi: “Có anh ở đây, em gái ngốc, sợ gì chứ.”
Thế nên càng về sau, cô lại càng được anh chiều chuộng, chiều tới mức vô pháp vô thiên, ốm đau cũng không còn là điều đáng sợ nữa. Thay vào đó, mỗi lần bị sốt cô sẽ càng hoạt bát hơn, miệng nói không ngừng, thích nhất là biến đổi đủ các biện pháp quấn lấy anh làm nũng.
Thẩm Hòa Ninh cắn viên kẹo có hương vị khác quá nhiều so với khi đó, cô ôm chặt lấy Bạc Thời Dư ở trên xe lăn.
Anh nhẹ nhàng xoa tóc cô, sau đó đẩy người lên, mặt mày vốn đã trưởng thành lại lạnh nhạt hờ hững: “ Đã nói mặc kệ em, nên anh sẽ không quan tâm, đừng chơi xấu.”
Hai mắt Thẩm Hòa Ninh ngập nước, thời gian trôi qua, triệu chứng phát sốt đặc thù của cô dần xuất hiện, nhưng thật ra cũng không có gì khác, đó vẫn là giọng điệu mà anh đã quen thuộc trong quá khứ, đặc biệt thích thêm tiếng rên rỉ.
Bạc Thời Dư chuyển động xe lăn tiến vào phòng bếp, Thẩm Hòa Ninh quấn chiếc chăn nhỏ, một bước cũng không rời đi theo phía sau anh.
“Anh, anh làm gì vậy ——”
“Đói bụng, đúng vậy chứ, kỳ thật khả năng nấu nướng của em rất tốt—— em nấu cho anh nhé.”
Thậm chí Thẩm Hòa Ninh còn không ý thức được lời nói của mình có chỗ nào không đúng, cô che hai má nóng bừng, đẩy Bạc Thời Dư đang đứng trước bàn bếp, chuẩn bị nấu cháo cho cô.
Bạc Thời Dư muốn đứng thẳng đã rất khó, cô lại dán tới đây ăn vạ, tuyến phòng thủ của anh nhất thời lơi lỏng, bị cô chen vào từ bên cạnh, đứng đối mặt với anh, thành công kẹp bản thân mình giữa người đàn ông và tủ bát.
Thẩm Hòa Ninh vẫn thấp hơn anh quá nhiều, cô nhón chân ôm lấy cổ anh, nâng gương mặt đỏ bừng lên: “Anh, anh nói thật đi, có phải …… kỳ thật anh cũng thích em đúng không ——”
Trái tim treo trên cao của Bạc Thời Dư ầm ầm rơi xuống.
Anh nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra, cô vẫn nhìn anh chăm chú bằng vẻ mặt trong suốt mê mang như vậy, đủ loại giọng điệu mềm như bông không ngừng tuôn ra bên ngoài.
Lợi dụng sự ngốc nghếch của cô, Bạc Thời Dư ấn đầu cô áp vào bên cổ, hôn rất nhẹ lên mái tóc dài của cô, dỗ dành cô giống như khi còn nhỏ, cố ý bắt chước giọng điệu lúc đổ bệnh của cô, khàn khàn nói: “Không thích đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.