Chương 40:
Chuẩn Lân
21/09/2024
Trời vào thu giá rét, Thẩm Hòa Ninh đi rồi, điều hòa tại biệt thự Thành Nam mất đi tác dụng, không chống đỡ nổi cái u ám lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng.
Mấy món ăn quanh chiếc bánh kem trên bàn nhanh chóng mất đi độ ấm, một chút nhiệt sống tươi mới cuối cùng liên quan tới cô cũng bị dập tắt, giống như bừng tỉnh từ một giấc mộng trong hầm băng.
Bạc Thời Dư cố chấp hâm nóng thức ăn, nhìn những thứ giả dối đó như uống rượu độc để làm dịu cơn khát, hơi nóng tỏa ra một lần nữa, cứ như mọi thứ có thể liên quan đến Thẩm Hòa Ninh vẫn chưa thật sự kết thúc với anh.
Như thể anh vẫn chưa đánh mất.
Mãi cho đến khi món ăn bị thiêu hủy thành màu cháy đen, không có khả năng mang đến cho anh bất kỳ sự ấm áp trong tưởng tượng nào, anh mới chống nạng rời khỏi phòng bếp, không bật đèn tầng trên, cứ thế bước từng bước, giẫm lên bóng tối di chuyển lên tầng hai, đẩy cửa phòng Thẩm Hòa Ninh ra.
Kỳ thật không cần mở, căn bản cũng không có gì quan trọng, chiếc ghế bên trong đổ ngã, rất nhiều đồ cô bỏ lại nằm vương vãi, hỗn độn như một đống tro tàn.
Bạc Thời Dư đi đến mép giường cô ngồi xuống, nhìn thấy một chiếc túi được đóng gói tinh xảo bị ném tùy tiện bên gối đầu, ngón tay cứng đờ của anh miễn cưỡng cầm lên mở miệng túi bị dán kín ra, khi chiếc áo sơmi nam màu trắng từ bên trong lộ ra, đáy mắt anh bị bao phủ bởi một màu đỏ xé lòng.
Tag áo vẫn chưa tháo, nhưng vị trí dán giá tiền đã được xé bỏ cẩn thận, trên cổ áo còn kẹp một tấm card nhỏ do chính tay cô viết.
“Anh, mặc dù là sinh nhật em, nhưng em cũng có quà tặng anh, bởi vì em tồn tại là dành cho anh.”
“Em không dùng tiền của anh, đó đều là tiền em tự tích cóp được, tuy rằng không mua nổi những thương hiệu mà anh thường mặc, nhưng nó cũng được bí mật lựa chọn từ lâu.”
“Nếu anh sẵn sàng mặc nó cho em xem, em sẽ tặng thêm cho anh một nụ hôn.”
Ký tên “Hòa Miêu của anh”.
Bạc Thời Dư nắm chặt chiếc áo sơmi, cong lưng đau đớn không chịu nổi, mũi kim sắc nhọn trong không khí bị hít vào phổi, nó khiến anh đau tới mức không thể hít thở bình thường trong suốt khoảng thời gian dài.
Hòa Miêu của anh đã không còn nữa.
Người sẽ quấn lấy anh đòi ôm hôn, nghịch ngợm trong vòng tay của anh như một con thú nhỏ mềm mại, dựa vào người anh, dùng đôi tay ấm nóng xoa nắn cái chân bị thương đến vỡ nát của anh, người sẽ ôm lấy anh từ phía sau, đã bị chính tay anh bóp chết.
Trong túi Bạc Thời Dư có thuốc lá, anh phẫu thuật liên tục mười mấy tiếng, tay cũng chưa từng run rẩy, hiện giờ lại run tới mức không cầm nổi một bao thuốc lá nho nhỏ, hai ba lần đều rơi xuống đất, anh lại nhặt lên rồi châm lửa.
Thuốc lá cháy trong phòng, hương thơm ấm áp của thiếu nữ vốn còn lưu lại trên giường đã bị hòa tan, anh vội vàng dập tắt ánh lửa, ngón tay bị nóng tới mức cháy đỏ, dường như không hề có cảm giác đau đớn.
Bạc Thời Dư cởi quần áo trên người, ánh trăng lạnh lẽo tiến vào từ cửa sổ phía sau chiếu lên lưng anh, tái nhợt mảnh khảnh, khớp xương lởm chởm.
Anh mặc chiếc áo sơmi Thẩm Hòa Ninh tặng cho mình, không còn chút sức lực nào để cài cúc, cứ mặc vạt áo tán loạn như vậy nằm nghiêng trên vị trí mà cô nằm ngủ, nhắm mắt lại, chậm rãi cuộn tròn thân thể tàn phế.
-
Thẩm Hòa Ninh ôm chăn cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ tại ký túc xá, đôi mắt sưng đến mức có chút không nhìn rõ mọi vật, vô thức cuộn tròn lại, không ngừng quấn mình chặt hơn.
Cô lao ra khỏi biệt thự Thành Nam, lên xe của Tạ Huyền Châu, cậu ta đã tỏ tình với cô ở trên xe, chém đinh chặt sắt nói cho cô biết, từ trước đến nay cô vẫn luôn si tâm vọng tưởng, Bạc Thời Dư vốn không thể thích cô, cho dù cô có nỗ lực cỡ nào cũng không có hy vọng, nhân lúc còn sớm hãy mau chóng từ bỏ.
Tạ Huyền Châu nói: “Ninh Ninh, anh mới là anh trai thật sự trạc tuổi em, không có khoảng cách, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau này em chỉ cần gọi anh là anh trai đã đủ rồi, loại người bạc tình quả nghĩa như Bạc Thời Dư, em nên quên đi.”
Cô phớt lờ cậu ta, không thèm nghe bất cứ điều gì, tiếp theo khi Tạ Huyền Châu đề nghị muốn đưa cô tới ngôi nhà mà cậu ta đã chuẩn bị cho cô, cô dùng sức tát cậu ta một bạt tai, sau đó định mở cửa bất chấp việc chiếc xe đang phóng trên đường.
Dù sao cô cũng chẳng còn gì.
Cô vốn không có nhà, không có người toàn tâm toàn ý yêu thương mình, nếu không phải từ nhỏ có anh trai, cô chính là một con mèo hoang bị người ghét bỏ khắp nơi, chắc hẳn sẽ ngủ dưới mái hiên, nhặt rác rưởi, thỉnh thoảng nhìn thấy ánh đèn sáng ngời từ cửa sổ kính đằng xa, thời gian còn lại đều cuộn mình trên những con thú bông bẩn thỉu bị người vứt bỏ ở góc đường.
Người kia túm gáy cô, ôm cô vào lòng, rồi lại đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng dù có như thế, dù có bị anh dùng dăm ba câu móc tim xuống, cắt bỏ móng vuốt, khóc ra máu với anh, thì cô vẫn còn yêu anh.
Tạ Huyền Châu đưa cô đến trường học với sắc mặt khó coi, cô lảo đảo quay trở về ký túc xá bốn người trước kia, kể từ sau khi cô dọn đi, ban quản lý ký túc xá vẫn chưa sắp xếp người khác vào ở, mà giữ lại cho cô.
Cô sợ phải quay trở về làm mèo hoang, muốn nghe một chút âm thanh náo nhiệt, nếu không, cô không biết mình sẽ trải qua đêm nay như thế nào.
Ba cô gái trong ký túc xá không ngờ cô sẽ quay lại, mới đầu gặp mặt còn vui vẻ chào đón.
Nhưng cô lại đóng cửa vào, trực tiếp trượt từ trên ván cửa xuống mặt đất, ôm đầu gối ngây ngốc hồi lâu, sau đó mới bò lên chiếc giường nhỏ của mình, quấn chặt chăn, thu mình lại bật khóc, khóc tới mức không còn nước mắt, chỉ run run bả vai theo sinh lý, mái tóc lộ ra bên ngoài chăn, bất lực nhẹ nhàng co giật theo cả người cô.
Đêm đã khuya, ba người bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ, lòng đầy căm phẫn chửi bởi thật to, dẫn tới các phòng khác sang gõ cửa rầm rầm.
“Tên đàn ông chó má, quý giá cái nỗi gì! Dựa vào đâu mà khiến Ninh Ninh của chúng ta khóc thành như vậy! Đ*t chết anh ta! Ninh Ninh, cậu không thể buông tha như thế được, nên đ*t chết anh ta đi!”
“Tớ không tin, Ninh Ninh chủ động theo đuổi một người như vậy, ai có thể chống đỡ được ——”
Người bạn còn lại không mắng theo, bị lửa nóng bao vây, cô ấy sốt ruột xua tay, ngón tay chỉ vào màn hình điện thoại: “Đợi chút, đừng ồn, xảy ra chuyện lớn rồi, có lẽ lần này Ninh Ninh của chúng ta thật sự nổi tiếng rồi.”
Cô ấy giơ điện thoại lên, bên trên rõ ràng là tài khoản chính thức của Học Viện Múa tại app video ngắn.
Bài múa solo của Thẩm Hòa Ninh được đăng tải vào khung giờ vàng của buổi tối ngày hôm nay, tính đến hiện tại mới qua mấy tiếng, số lượt thích đã lên tới năm mươi vạn, số lượt bình luận cũng có ba bốn vạn, đồng thời vẫn đang tăng chóng mặt.
Tùy tiện lướt Weibo, các tài khoản liên quan đến trang chủ giải trí cũng bắt đầu chia sẻ đoạn video này một cách dày đặc.
Bối cảnh là đài quan sát trên đỉnh núi Ngô Sơn, ánh nắng ban mai chiếu nghiêng từ bên cạnh, giống như những sợi tơ vàng đang chuyển động trên toàn bộ cơ thể Thẩm Hòa Ninh, khắc lại hoàn toàn vị nữ thần trên bức tranh tường, nâng toàn bộ bản nhạc lên một tầm cao mới, những người nổi tiếng trên internet và các nữ diễn viên không chuyên được thổi phồng trước đây ngay lập tức bị lép vế so với cô.
Các bạn cùng phòng xem xong cũng phải vỗ bàn: “Một đại mỹ nhân như Ninh Ninh của chúng ta sẽ không mất quá nhiều thời gian để nổi tiếng khắp mạng internet. Nói không ngừng, những người đàn ông xun xoe phải gấp mười lần trường Đại Học Y bên cạnh, muốn ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng sẽ tự mình rơi xuống, đàn ông chó má thì tính là cái gì! Cứ để anh ta phải hối hận đi!”
“Tớ thấy việc này vốn rất kỳ quái, trừ phi trong lòng đối phương có ánh trăng sáng, nếu không chính là có lý do gì khó nói ——”
“Tóm lại, không ai có thể từ chối Ninh Ninh của chúng ta nhào vào trong ngực!”
Bọn họ thúc giục Thẩm Hòa Ninh xem video, muốn chuyển hướng lực chú ý của cô, Thẩm Hòa Ninh chậm chạp lấy điện thoại ra, màn hình bị rơi xuống đường một lần, các góc đều đã vỡ.
Máy quay trên đỉnh núi tuột khỏi tay Bạc Thời Dư, cũng vỡ tan tành, xem ra thẻ nhớ không sao, thế nên bọn họ vẫn cắt được video.
Cô chưa từng nhìn thấy, rốt cuộc mình có dáng vẻ gì dưới máy quay của Bạc Thời Dư.
Thẩm Hòa Ninh click mở ứng dụng video ngắn, bạn cùng phòng đã chia sẻ video đó cho cô, trước khi xem cô đã nhấp mở khu vực bình luận, ở phần đầu có một đoạn nội dung, khiến cô phải đau mắt.
“Đều là nhiếp ảnh gia, tôi muốn hỏi một chút, người quay đoạn video này là ai, có quan hệ gì với tiên nữ kia, tình yêu sâu đậm đến mức sắp chảy ra khỏi màn hình, nếu không có tình cảm mãnh liệt như vậy, tôi e rằng sẽ không thể quay ra một kiệt tác bậc này.”
Thẩm Hòa Ninh ngây người nhìn chằm chằm.
“Ánh trăng sáng.”
“Lý do khó nói.”
“Tình yêu sâu đậm, tình cảm mãnh liệt như vậy.”
Cô không cần ý đầu tiên, chỉ cần những ý sau.
Thẩm Hòa Ninh hiểu ra, hiện tại cô đang cố chấp trước lời nói của người khác, giống như một con mèo hoang nhỏ liều mạng tìm lý do cho chủ nhân của mình, sau khi bị vứt bỏ. Vừa ngớ ngẩn vừa đau đớn, hận không thể níu kéo một chút hy vọng xa vời, ảo tưởng rằng có lẽ mình vẫn được yêu.
Cô xoa mắt, thở thật mạnh hai hơi, rồi bỗng nhiên bọc chăn từ trên giường ngồi dậy.
Sẽ không thể nào khó chịu hơn hiện tại, nếu tất cả những gì Bạc Thời Dư nói hôm nay đều là sự thật, cô nhất định sẽ khiến anh phải hối hận, cho anh biết anh đã mất đi trân bảo lớn thế nào, nhưng nếu anh lừa dối cô……
Thẩm Hòa Ninh nắm chặt ngón tay, nếu ngộ nhỡ anh lừa dối cô, anh sẽ đau đớn, đau tới mức không thể chịu đựng được, hoàn toàn chệch đường ray và mất kiểm soát vì cô.
Cô mở to đôi mắt sưng đỏ, xem đi xem lại video mười mấy lần, sau đó cử động ngón tay cứng đờ lạnh ngắt, sử dụng tài khoản cá nhân đã được xác minh bằng tên thật của trường học, trả lời bên dưới phần bình luận đó——
“Người quay video, chỉ là một trưởng bối có quan hệ bình thường, không thân.”
Đăng tải xong câu trả lời, Thẩm Hòa Ninh quay đầu nhìn về phía mấy người bạn cùng phòng, giọng khàn tới mức nói không thành câu: “Gần đây có ai tìm tớ đặt hàng không? Loại đi gặp người lớn trong nhà ấy.”
Sau khi sửng sốt vài giây, đám bạn cùng phòng lập tức nháo nhào.
“Mẹ kiếp, quá nhiều luôn ấy! Đã xếp thành hàng dài rồi, những người có diện mạo quá kém bọn tớ đều trực tiếp loại bỏ, hiện giờ chỉ còn lại mấy tiểu ca ca chất lượng siêu cao, đủ các thể loại, cần gì cũng có, tất cả các thông tin cơ bản đều ở đây ——”
“Bệ hạ, ngài có lựa chọn lật một thẻ bài yêu thích nào không?”
-
Video nhảy múa của Thẩm Hòa Ninh chính thức nổi tiếng sau hai ngày đăng tải, các loại hình giải trí và nền tảng xã hội đều đang lan truyền trên diện rộng, không chỉ những người thích lướt video biết đến, mà ngay cả trong môi trường nghiêm túc áp lực kéo dài hàng năm của bệnh viện Thánh An, thỉnh thoảng cũng vang lên hai đoạn nhạc nền.
Buổi sáng, sau khi kết thúc mấy vòng hội chẩn toàn diện, hai bác sĩ nội trú trẻ tuổi của khoa phẫu thuật thần kinh khẩn cấp nhỏ giọng thầm thì: “Tôi thật sự rất sợ thầy giáo Bạc, trước kia còn dám hỏi vài vấn đề, hai ngày nay không biết vì sao, chỉ cần vô tình đối diện một chút thôi, chân tôi đã mềm nhũn rồi.”
“Ngoại trừ những việc thiết yếu, thầy ấy không nói một lời nào, khoảng thời gian trước thật vất vả mới có chút hơi ấm tình người, hiện tại……” Một người khác che miệng nói “Tạm thời đừng nói chuyện này, cậu mau cho tôi xem lại đoạn video kia, lát nữa tôi không rảnh.”
Đối phương vội vàng lấy điện thoại ra ấn phát video, kết quả lại không cẩn thận ấn nhầm nút âm lượng, tiếng nhạc đột nhiên lớn hơn, sắc mặt của hai người đồng loạt trắng bệch, quay đầu lại nhìn người ngồi trên xe lăn phía sau.
Nhịp điệu âm nhạc quá quen thuộc, mỗi một tiết tấu đều đang tiêu diệt thần kinh.
Bạc Thời Dư giương mắt: “Mang đến đây.”
Hai bác sĩ nội trú trẻ tuổi thiếu chút nữa bật khóc tại chỗ, xô đẩy nhau một hồi, cuối cùng mới căng da đầu đưa điện thoại lên.
Đúng lúc hình ảnh dừng lại ở cận cảnh các đường nét trên gương mặt Thẩm Hòa Ninh, một người trong đó không nhịn được nhìn thêm hai lần, nhận ra có gì đó không ổn, trong giây lát gần như phản ứng lại, cậu ta bật thốt lên: “Thầy giáo Bạc, em nói mà, thảo nào trông cô ấy có phần quen mắt, là…… là người rời khỏi văn phòng của thầy vào buổi sáng ngày hôm đó, cô ấy có phải bạn gái thầy không?”
Bạc Thời Dư không trả lời, anh cụp mắt xuống nhìn màn hình, Thẩm Hòa Ninh đang xoay tròn nhảy lấy đà trong máy ảnh của anh, hàng mi dài che khuất đôi mắt gần như tham lam, nhìn chằm chằm không chớp mắt, chưa đầy một phút đồng hồ, dữ liệu video vẫn đang tăng vọt.
Anh vô thức thu hẹp năm ngón tay, nắm chặt di động, đầu ngón tay chạm phải vị trí mục bình luận, nội dung được đẩy lên trên cùng đã nằm ở đó một cách ấn tượng.
Tài khoản xác thực của Thẩm Hòa Ninh cho biết: “Người quay video, chỉ là một trưởng bối có quan hệ bình thường, không thân.”
Yết hầu Bạc Thời Dư khô rít bị ép chặt, khóe môi khẽ mấp máy, hoàn toàn không thể chạm vào ngọn núi lửa kia, dung nham trào ra từ một dòng chữ đơn giản nhất của cô.
Không thân.
Nuôi nấng cô mười mấy năm, không thân.
Từng mút môi cô, quấn quýt với đầu lưỡi của cô, không thân.
Bạc Thời Dư trả lại điện thoại nóng bỏng cho đối phương, chuyển động xe lăn trở về văn phòng, Giang Nguyên đuổi theo phía sau, thấp giọng nói: “Anh Thời, vừa nhận được điện thoại từ phòng an ninh của biệt thự Thành Nam, nói cô Thẩm có vài bưu phẩm chuyển phát nhanh gửi tới.”
Cậu do dự ậm ừ: “Nhân viên chuyển phát nhanh liên hệ với cô Thẩm, cô ấy nói cứ trực tiếp vứt đi, bảo vệ không dám đành gọi hỏi xem nên xử lý như thế nào.”
Giang Nguyên ngập ngừng: “Hay là, em gọi điện thoại cho cô Thẩm ——”
Với lòng dũng cảm đáng khen, cậu thật sự tìm ra số điện thoại của Thẩm Hòa Ninh rồi bấm gọi, sau hai hồi chuông, cuộc gọi đã được kết nối.
Bạc Thời Dư nắm lấy xe lăn, không muốn ở yên tại chỗ, sợ phải nghe thấy giọng nói của cô, nhưng sau vài giây tạm dừng, bên trong ống nghe truyền ra một giọng nam trẻ tuổi, kết cấu tròn trịa.
“Thật ngại quá, Ninh Ninh đang thay quần áo, bạn là ai vậy?”
Tay Giang Nguyên run lên, trượt tay cúp luôn điện thoại, không dám nhìn thẳng vào phản ứng của Bạc Thời Dư.
Buổi sáng, giữa dòng người hối hả tại khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện Thánh An, chiếc xe lăn màu đen xuyên qua dòng người trùng điệp đang tăng vọt, các bác sĩ và y tá đi ngang qua không khỏi nhìn người đàn ông anh tuấn trong chiếc áo blouse trắng, gọi từng tiếng bác sĩ Bạc, thầy giáo Bạc một cách đầy kính trọng.
Từ trước đến nay anh luôn là người lịch sự tao nhã, tựa như bức tranh thủy mặc nổi tiếng, treo cao trên cửa sổ kính, có quá nhiều người trong bệnh viện coi anh thành thần phật với một đôi tay cứu người khỏi đau khổ.
Nhưng chưa có ai tận mắt nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của anh, dường như cả áo blouse trắng hay Phật Quan Âm đều không duy trì được vẻ thanh cao thuần khiết phổ độ chúng sinh, có thứ gì đó cực đoan ẩn trong xương cốt đang giương nanh múa vuốt.
Cửa văn phòng bị đóng lại thật mạnh, Bạc Thời Dư dùng điện thoại của mình gọi cho Thẩm Hòa Ninh, anh khẽ nhắm mắt, tiện tay cầm một cây bút kẹp giữa các ngón tay.
Vẫn là giọng nam kia vang lên: “Sao lại là số lạ nữa rồi…… alo, xin chào, Ninh Ninh đang bận, có chuyện gì cứ nói với tôi cũng được ——”
Số lạ.
“Bảo Thẩm Hòa Ninh nghe điện thoại.”
Giọng nam bị ép tới mức ngột ngạt, chốc lát không phát ra âm thanh, một lúc sau mới nói: “Cô ấy đang đi giày, hiện tại không tiện, tôi ——”
“Bảo Thẩm Hòa Ninh nghe điện thoại!”
Ngay sau đó, ống nghe bắt đầu chuyển động tinh tế, giọng nam kia lại thân mật gọi “Ninh Ninh” thêm lần nữa. Một lát sau, điện thoại bị đổi chủ, chuyển giao sang tay người khác, tiếng hít thở nhẹ nhàng quen thuộc thấu xương xâm nhập vào tai anh.
Giọng nói của cô rút đi tất cả sự mềm mại ngọt ngào, không tìm thấy nửa phần ỷ lại hay làm nũng trước kia, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, nhẹ nhàng gọi: “Chú nhỏ? Thật ngại quá, mặc dù tên người liên hệ đã bị xóa, nhưng cháu vẫn còn ấn tượng với dãy số này.”
Cán bút bằng nhựa trong tay Bạc Thời Dư vang lên tiếng động khác thường.
Trên bàn của anh có một quyển sách chuyên môn nào đó được mở ra, bên trong kẹp bức ảnh sống động của thiếu nữ như mới ngày hôm qua.
Bạc Thời Dư nhìn chăm chú vào đó, thấp giọng nói: “Đồ chuyển phát nhanh của em đặt trước cửa nhà.”
Thẩm Hòa Ninh “Ừm” một tiếng: “Lúc trước đặt mua, không kịp sửa địa chỉ, cháu nói với bọn họ rồi, cứ vứt đi là được, sau này nếu có gói hàng nào gửi đến biệt thự Thành Nam mà trên đó viết tên của cháu, cứ trực tiếp xử lý như vậy, sẽ không gây thêm phiền toái cho chú đâu.”
“Chú nhỏ” Cô lại gọi cách xưng hô đó thêm lần nữa “Không có chuyện gì khác, cháu cúp máy đây.”
Sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm lên ống nghe của nhau, dính đặc và cấp bách kéo dài vô tận từng phút từng giây, đan chéo quấn quýt với nhau như một mạng lưới dày đặc, thỉnh thoảng rò rỉ ra một chút hơi thở nặng nề.
Ngón tay Thẩm Hòa Ninh chậm rãi hướng về phía trước, khi sắp chạm phải nút kết thúc cuộc gọi, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Bạc Thời Dư: “Em đang ở bên ai?”
Cô khẽ nói: “Loại chuyện riêng tư thế này, hình như không liên quan gì tới chú.”
“Hay bởi vì chú nuôi nấng cháu khôn lớn, nên định kiểm soát cháu? Cháu không thể lãng phí thời gian của chú, cháu sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, quy đổi tất cả các chi phí chú đã bỏ ra suốt mười mấy năm qua một cách rõ ràng, trả lại không thiếu một đồng nào, cháu sẽ không còn nợ nần gì chú nữa.”
Chiếc bút nhựa bị bẻ gãy, lộ ra những chiếc răng vỡ lởm chởm, lăn xuống từ giữa các ngón tay của Bạc Thời Dư.
Anh chậm rãi tháo kính ra, ngước mắt đối mặt với bóng dáng u ám được phản chiếu từ tủ hồ sơ bằng kính.
Thẩm Hòa Ninh có vẻ khó xử nói: “Tuy nhiên nếu chú nhỏ đã hỏi, cháu cũng nên trả lời, hiện tại cháu ở bên ai không quan trọng, quan trọng là ——”
Cô thong thả nói: “Dù sao cháu cũng học với chú bốn tiết, học được rất nhiều thứ, còn chưa kịp thực hành đã tốt nghiệp, sợ bỏ bê lâu ngày không nhớ được, nên cũng phải tìm người tới bên cạnh luyện tập, đúng không?”
Bạc Thời Dư đè ép ra một tiếng cười ngắn ngủi trong cổ họng, môi răng nhẹ nhàng khép mở, trào dâng khí huyết rỉ sét.
Anh gằn từng chữ một: “Thẩm Hòa Ninh, em dám.”
Mấy món ăn quanh chiếc bánh kem trên bàn nhanh chóng mất đi độ ấm, một chút nhiệt sống tươi mới cuối cùng liên quan tới cô cũng bị dập tắt, giống như bừng tỉnh từ một giấc mộng trong hầm băng.
Bạc Thời Dư cố chấp hâm nóng thức ăn, nhìn những thứ giả dối đó như uống rượu độc để làm dịu cơn khát, hơi nóng tỏa ra một lần nữa, cứ như mọi thứ có thể liên quan đến Thẩm Hòa Ninh vẫn chưa thật sự kết thúc với anh.
Như thể anh vẫn chưa đánh mất.
Mãi cho đến khi món ăn bị thiêu hủy thành màu cháy đen, không có khả năng mang đến cho anh bất kỳ sự ấm áp trong tưởng tượng nào, anh mới chống nạng rời khỏi phòng bếp, không bật đèn tầng trên, cứ thế bước từng bước, giẫm lên bóng tối di chuyển lên tầng hai, đẩy cửa phòng Thẩm Hòa Ninh ra.
Kỳ thật không cần mở, căn bản cũng không có gì quan trọng, chiếc ghế bên trong đổ ngã, rất nhiều đồ cô bỏ lại nằm vương vãi, hỗn độn như một đống tro tàn.
Bạc Thời Dư đi đến mép giường cô ngồi xuống, nhìn thấy một chiếc túi được đóng gói tinh xảo bị ném tùy tiện bên gối đầu, ngón tay cứng đờ của anh miễn cưỡng cầm lên mở miệng túi bị dán kín ra, khi chiếc áo sơmi nam màu trắng từ bên trong lộ ra, đáy mắt anh bị bao phủ bởi một màu đỏ xé lòng.
Tag áo vẫn chưa tháo, nhưng vị trí dán giá tiền đã được xé bỏ cẩn thận, trên cổ áo còn kẹp một tấm card nhỏ do chính tay cô viết.
“Anh, mặc dù là sinh nhật em, nhưng em cũng có quà tặng anh, bởi vì em tồn tại là dành cho anh.”
“Em không dùng tiền của anh, đó đều là tiền em tự tích cóp được, tuy rằng không mua nổi những thương hiệu mà anh thường mặc, nhưng nó cũng được bí mật lựa chọn từ lâu.”
“Nếu anh sẵn sàng mặc nó cho em xem, em sẽ tặng thêm cho anh một nụ hôn.”
Ký tên “Hòa Miêu của anh”.
Bạc Thời Dư nắm chặt chiếc áo sơmi, cong lưng đau đớn không chịu nổi, mũi kim sắc nhọn trong không khí bị hít vào phổi, nó khiến anh đau tới mức không thể hít thở bình thường trong suốt khoảng thời gian dài.
Hòa Miêu của anh đã không còn nữa.
Người sẽ quấn lấy anh đòi ôm hôn, nghịch ngợm trong vòng tay của anh như một con thú nhỏ mềm mại, dựa vào người anh, dùng đôi tay ấm nóng xoa nắn cái chân bị thương đến vỡ nát của anh, người sẽ ôm lấy anh từ phía sau, đã bị chính tay anh bóp chết.
Trong túi Bạc Thời Dư có thuốc lá, anh phẫu thuật liên tục mười mấy tiếng, tay cũng chưa từng run rẩy, hiện giờ lại run tới mức không cầm nổi một bao thuốc lá nho nhỏ, hai ba lần đều rơi xuống đất, anh lại nhặt lên rồi châm lửa.
Thuốc lá cháy trong phòng, hương thơm ấm áp của thiếu nữ vốn còn lưu lại trên giường đã bị hòa tan, anh vội vàng dập tắt ánh lửa, ngón tay bị nóng tới mức cháy đỏ, dường như không hề có cảm giác đau đớn.
Bạc Thời Dư cởi quần áo trên người, ánh trăng lạnh lẽo tiến vào từ cửa sổ phía sau chiếu lên lưng anh, tái nhợt mảnh khảnh, khớp xương lởm chởm.
Anh mặc chiếc áo sơmi Thẩm Hòa Ninh tặng cho mình, không còn chút sức lực nào để cài cúc, cứ mặc vạt áo tán loạn như vậy nằm nghiêng trên vị trí mà cô nằm ngủ, nhắm mắt lại, chậm rãi cuộn tròn thân thể tàn phế.
-
Thẩm Hòa Ninh ôm chăn cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ tại ký túc xá, đôi mắt sưng đến mức có chút không nhìn rõ mọi vật, vô thức cuộn tròn lại, không ngừng quấn mình chặt hơn.
Cô lao ra khỏi biệt thự Thành Nam, lên xe của Tạ Huyền Châu, cậu ta đã tỏ tình với cô ở trên xe, chém đinh chặt sắt nói cho cô biết, từ trước đến nay cô vẫn luôn si tâm vọng tưởng, Bạc Thời Dư vốn không thể thích cô, cho dù cô có nỗ lực cỡ nào cũng không có hy vọng, nhân lúc còn sớm hãy mau chóng từ bỏ.
Tạ Huyền Châu nói: “Ninh Ninh, anh mới là anh trai thật sự trạc tuổi em, không có khoảng cách, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau này em chỉ cần gọi anh là anh trai đã đủ rồi, loại người bạc tình quả nghĩa như Bạc Thời Dư, em nên quên đi.”
Cô phớt lờ cậu ta, không thèm nghe bất cứ điều gì, tiếp theo khi Tạ Huyền Châu đề nghị muốn đưa cô tới ngôi nhà mà cậu ta đã chuẩn bị cho cô, cô dùng sức tát cậu ta một bạt tai, sau đó định mở cửa bất chấp việc chiếc xe đang phóng trên đường.
Dù sao cô cũng chẳng còn gì.
Cô vốn không có nhà, không có người toàn tâm toàn ý yêu thương mình, nếu không phải từ nhỏ có anh trai, cô chính là một con mèo hoang bị người ghét bỏ khắp nơi, chắc hẳn sẽ ngủ dưới mái hiên, nhặt rác rưởi, thỉnh thoảng nhìn thấy ánh đèn sáng ngời từ cửa sổ kính đằng xa, thời gian còn lại đều cuộn mình trên những con thú bông bẩn thỉu bị người vứt bỏ ở góc đường.
Người kia túm gáy cô, ôm cô vào lòng, rồi lại đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng dù có như thế, dù có bị anh dùng dăm ba câu móc tim xuống, cắt bỏ móng vuốt, khóc ra máu với anh, thì cô vẫn còn yêu anh.
Tạ Huyền Châu đưa cô đến trường học với sắc mặt khó coi, cô lảo đảo quay trở về ký túc xá bốn người trước kia, kể từ sau khi cô dọn đi, ban quản lý ký túc xá vẫn chưa sắp xếp người khác vào ở, mà giữ lại cho cô.
Cô sợ phải quay trở về làm mèo hoang, muốn nghe một chút âm thanh náo nhiệt, nếu không, cô không biết mình sẽ trải qua đêm nay như thế nào.
Ba cô gái trong ký túc xá không ngờ cô sẽ quay lại, mới đầu gặp mặt còn vui vẻ chào đón.
Nhưng cô lại đóng cửa vào, trực tiếp trượt từ trên ván cửa xuống mặt đất, ôm đầu gối ngây ngốc hồi lâu, sau đó mới bò lên chiếc giường nhỏ của mình, quấn chặt chăn, thu mình lại bật khóc, khóc tới mức không còn nước mắt, chỉ run run bả vai theo sinh lý, mái tóc lộ ra bên ngoài chăn, bất lực nhẹ nhàng co giật theo cả người cô.
Đêm đã khuya, ba người bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ, lòng đầy căm phẫn chửi bởi thật to, dẫn tới các phòng khác sang gõ cửa rầm rầm.
“Tên đàn ông chó má, quý giá cái nỗi gì! Dựa vào đâu mà khiến Ninh Ninh của chúng ta khóc thành như vậy! Đ*t chết anh ta! Ninh Ninh, cậu không thể buông tha như thế được, nên đ*t chết anh ta đi!”
“Tớ không tin, Ninh Ninh chủ động theo đuổi một người như vậy, ai có thể chống đỡ được ——”
Người bạn còn lại không mắng theo, bị lửa nóng bao vây, cô ấy sốt ruột xua tay, ngón tay chỉ vào màn hình điện thoại: “Đợi chút, đừng ồn, xảy ra chuyện lớn rồi, có lẽ lần này Ninh Ninh của chúng ta thật sự nổi tiếng rồi.”
Cô ấy giơ điện thoại lên, bên trên rõ ràng là tài khoản chính thức của Học Viện Múa tại app video ngắn.
Bài múa solo của Thẩm Hòa Ninh được đăng tải vào khung giờ vàng của buổi tối ngày hôm nay, tính đến hiện tại mới qua mấy tiếng, số lượt thích đã lên tới năm mươi vạn, số lượt bình luận cũng có ba bốn vạn, đồng thời vẫn đang tăng chóng mặt.
Tùy tiện lướt Weibo, các tài khoản liên quan đến trang chủ giải trí cũng bắt đầu chia sẻ đoạn video này một cách dày đặc.
Bối cảnh là đài quan sát trên đỉnh núi Ngô Sơn, ánh nắng ban mai chiếu nghiêng từ bên cạnh, giống như những sợi tơ vàng đang chuyển động trên toàn bộ cơ thể Thẩm Hòa Ninh, khắc lại hoàn toàn vị nữ thần trên bức tranh tường, nâng toàn bộ bản nhạc lên một tầm cao mới, những người nổi tiếng trên internet và các nữ diễn viên không chuyên được thổi phồng trước đây ngay lập tức bị lép vế so với cô.
Các bạn cùng phòng xem xong cũng phải vỗ bàn: “Một đại mỹ nhân như Ninh Ninh của chúng ta sẽ không mất quá nhiều thời gian để nổi tiếng khắp mạng internet. Nói không ngừng, những người đàn ông xun xoe phải gấp mười lần trường Đại Học Y bên cạnh, muốn ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng sẽ tự mình rơi xuống, đàn ông chó má thì tính là cái gì! Cứ để anh ta phải hối hận đi!”
“Tớ thấy việc này vốn rất kỳ quái, trừ phi trong lòng đối phương có ánh trăng sáng, nếu không chính là có lý do gì khó nói ——”
“Tóm lại, không ai có thể từ chối Ninh Ninh của chúng ta nhào vào trong ngực!”
Bọn họ thúc giục Thẩm Hòa Ninh xem video, muốn chuyển hướng lực chú ý của cô, Thẩm Hòa Ninh chậm chạp lấy điện thoại ra, màn hình bị rơi xuống đường một lần, các góc đều đã vỡ.
Máy quay trên đỉnh núi tuột khỏi tay Bạc Thời Dư, cũng vỡ tan tành, xem ra thẻ nhớ không sao, thế nên bọn họ vẫn cắt được video.
Cô chưa từng nhìn thấy, rốt cuộc mình có dáng vẻ gì dưới máy quay của Bạc Thời Dư.
Thẩm Hòa Ninh click mở ứng dụng video ngắn, bạn cùng phòng đã chia sẻ video đó cho cô, trước khi xem cô đã nhấp mở khu vực bình luận, ở phần đầu có một đoạn nội dung, khiến cô phải đau mắt.
“Đều là nhiếp ảnh gia, tôi muốn hỏi một chút, người quay đoạn video này là ai, có quan hệ gì với tiên nữ kia, tình yêu sâu đậm đến mức sắp chảy ra khỏi màn hình, nếu không có tình cảm mãnh liệt như vậy, tôi e rằng sẽ không thể quay ra một kiệt tác bậc này.”
Thẩm Hòa Ninh ngây người nhìn chằm chằm.
“Ánh trăng sáng.”
“Lý do khó nói.”
“Tình yêu sâu đậm, tình cảm mãnh liệt như vậy.”
Cô không cần ý đầu tiên, chỉ cần những ý sau.
Thẩm Hòa Ninh hiểu ra, hiện tại cô đang cố chấp trước lời nói của người khác, giống như một con mèo hoang nhỏ liều mạng tìm lý do cho chủ nhân của mình, sau khi bị vứt bỏ. Vừa ngớ ngẩn vừa đau đớn, hận không thể níu kéo một chút hy vọng xa vời, ảo tưởng rằng có lẽ mình vẫn được yêu.
Cô xoa mắt, thở thật mạnh hai hơi, rồi bỗng nhiên bọc chăn từ trên giường ngồi dậy.
Sẽ không thể nào khó chịu hơn hiện tại, nếu tất cả những gì Bạc Thời Dư nói hôm nay đều là sự thật, cô nhất định sẽ khiến anh phải hối hận, cho anh biết anh đã mất đi trân bảo lớn thế nào, nhưng nếu anh lừa dối cô……
Thẩm Hòa Ninh nắm chặt ngón tay, nếu ngộ nhỡ anh lừa dối cô, anh sẽ đau đớn, đau tới mức không thể chịu đựng được, hoàn toàn chệch đường ray và mất kiểm soát vì cô.
Cô mở to đôi mắt sưng đỏ, xem đi xem lại video mười mấy lần, sau đó cử động ngón tay cứng đờ lạnh ngắt, sử dụng tài khoản cá nhân đã được xác minh bằng tên thật của trường học, trả lời bên dưới phần bình luận đó——
“Người quay video, chỉ là một trưởng bối có quan hệ bình thường, không thân.”
Đăng tải xong câu trả lời, Thẩm Hòa Ninh quay đầu nhìn về phía mấy người bạn cùng phòng, giọng khàn tới mức nói không thành câu: “Gần đây có ai tìm tớ đặt hàng không? Loại đi gặp người lớn trong nhà ấy.”
Sau khi sửng sốt vài giây, đám bạn cùng phòng lập tức nháo nhào.
“Mẹ kiếp, quá nhiều luôn ấy! Đã xếp thành hàng dài rồi, những người có diện mạo quá kém bọn tớ đều trực tiếp loại bỏ, hiện giờ chỉ còn lại mấy tiểu ca ca chất lượng siêu cao, đủ các thể loại, cần gì cũng có, tất cả các thông tin cơ bản đều ở đây ——”
“Bệ hạ, ngài có lựa chọn lật một thẻ bài yêu thích nào không?”
-
Video nhảy múa của Thẩm Hòa Ninh chính thức nổi tiếng sau hai ngày đăng tải, các loại hình giải trí và nền tảng xã hội đều đang lan truyền trên diện rộng, không chỉ những người thích lướt video biết đến, mà ngay cả trong môi trường nghiêm túc áp lực kéo dài hàng năm của bệnh viện Thánh An, thỉnh thoảng cũng vang lên hai đoạn nhạc nền.
Buổi sáng, sau khi kết thúc mấy vòng hội chẩn toàn diện, hai bác sĩ nội trú trẻ tuổi của khoa phẫu thuật thần kinh khẩn cấp nhỏ giọng thầm thì: “Tôi thật sự rất sợ thầy giáo Bạc, trước kia còn dám hỏi vài vấn đề, hai ngày nay không biết vì sao, chỉ cần vô tình đối diện một chút thôi, chân tôi đã mềm nhũn rồi.”
“Ngoại trừ những việc thiết yếu, thầy ấy không nói một lời nào, khoảng thời gian trước thật vất vả mới có chút hơi ấm tình người, hiện tại……” Một người khác che miệng nói “Tạm thời đừng nói chuyện này, cậu mau cho tôi xem lại đoạn video kia, lát nữa tôi không rảnh.”
Đối phương vội vàng lấy điện thoại ra ấn phát video, kết quả lại không cẩn thận ấn nhầm nút âm lượng, tiếng nhạc đột nhiên lớn hơn, sắc mặt của hai người đồng loạt trắng bệch, quay đầu lại nhìn người ngồi trên xe lăn phía sau.
Nhịp điệu âm nhạc quá quen thuộc, mỗi một tiết tấu đều đang tiêu diệt thần kinh.
Bạc Thời Dư giương mắt: “Mang đến đây.”
Hai bác sĩ nội trú trẻ tuổi thiếu chút nữa bật khóc tại chỗ, xô đẩy nhau một hồi, cuối cùng mới căng da đầu đưa điện thoại lên.
Đúng lúc hình ảnh dừng lại ở cận cảnh các đường nét trên gương mặt Thẩm Hòa Ninh, một người trong đó không nhịn được nhìn thêm hai lần, nhận ra có gì đó không ổn, trong giây lát gần như phản ứng lại, cậu ta bật thốt lên: “Thầy giáo Bạc, em nói mà, thảo nào trông cô ấy có phần quen mắt, là…… là người rời khỏi văn phòng của thầy vào buổi sáng ngày hôm đó, cô ấy có phải bạn gái thầy không?”
Bạc Thời Dư không trả lời, anh cụp mắt xuống nhìn màn hình, Thẩm Hòa Ninh đang xoay tròn nhảy lấy đà trong máy ảnh của anh, hàng mi dài che khuất đôi mắt gần như tham lam, nhìn chằm chằm không chớp mắt, chưa đầy một phút đồng hồ, dữ liệu video vẫn đang tăng vọt.
Anh vô thức thu hẹp năm ngón tay, nắm chặt di động, đầu ngón tay chạm phải vị trí mục bình luận, nội dung được đẩy lên trên cùng đã nằm ở đó một cách ấn tượng.
Tài khoản xác thực của Thẩm Hòa Ninh cho biết: “Người quay video, chỉ là một trưởng bối có quan hệ bình thường, không thân.”
Yết hầu Bạc Thời Dư khô rít bị ép chặt, khóe môi khẽ mấp máy, hoàn toàn không thể chạm vào ngọn núi lửa kia, dung nham trào ra từ một dòng chữ đơn giản nhất của cô.
Không thân.
Nuôi nấng cô mười mấy năm, không thân.
Từng mút môi cô, quấn quýt với đầu lưỡi của cô, không thân.
Bạc Thời Dư trả lại điện thoại nóng bỏng cho đối phương, chuyển động xe lăn trở về văn phòng, Giang Nguyên đuổi theo phía sau, thấp giọng nói: “Anh Thời, vừa nhận được điện thoại từ phòng an ninh của biệt thự Thành Nam, nói cô Thẩm có vài bưu phẩm chuyển phát nhanh gửi tới.”
Cậu do dự ậm ừ: “Nhân viên chuyển phát nhanh liên hệ với cô Thẩm, cô ấy nói cứ trực tiếp vứt đi, bảo vệ không dám đành gọi hỏi xem nên xử lý như thế nào.”
Giang Nguyên ngập ngừng: “Hay là, em gọi điện thoại cho cô Thẩm ——”
Với lòng dũng cảm đáng khen, cậu thật sự tìm ra số điện thoại của Thẩm Hòa Ninh rồi bấm gọi, sau hai hồi chuông, cuộc gọi đã được kết nối.
Bạc Thời Dư nắm lấy xe lăn, không muốn ở yên tại chỗ, sợ phải nghe thấy giọng nói của cô, nhưng sau vài giây tạm dừng, bên trong ống nghe truyền ra một giọng nam trẻ tuổi, kết cấu tròn trịa.
“Thật ngại quá, Ninh Ninh đang thay quần áo, bạn là ai vậy?”
Tay Giang Nguyên run lên, trượt tay cúp luôn điện thoại, không dám nhìn thẳng vào phản ứng của Bạc Thời Dư.
Buổi sáng, giữa dòng người hối hả tại khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện Thánh An, chiếc xe lăn màu đen xuyên qua dòng người trùng điệp đang tăng vọt, các bác sĩ và y tá đi ngang qua không khỏi nhìn người đàn ông anh tuấn trong chiếc áo blouse trắng, gọi từng tiếng bác sĩ Bạc, thầy giáo Bạc một cách đầy kính trọng.
Từ trước đến nay anh luôn là người lịch sự tao nhã, tựa như bức tranh thủy mặc nổi tiếng, treo cao trên cửa sổ kính, có quá nhiều người trong bệnh viện coi anh thành thần phật với một đôi tay cứu người khỏi đau khổ.
Nhưng chưa có ai tận mắt nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của anh, dường như cả áo blouse trắng hay Phật Quan Âm đều không duy trì được vẻ thanh cao thuần khiết phổ độ chúng sinh, có thứ gì đó cực đoan ẩn trong xương cốt đang giương nanh múa vuốt.
Cửa văn phòng bị đóng lại thật mạnh, Bạc Thời Dư dùng điện thoại của mình gọi cho Thẩm Hòa Ninh, anh khẽ nhắm mắt, tiện tay cầm một cây bút kẹp giữa các ngón tay.
Vẫn là giọng nam kia vang lên: “Sao lại là số lạ nữa rồi…… alo, xin chào, Ninh Ninh đang bận, có chuyện gì cứ nói với tôi cũng được ——”
Số lạ.
“Bảo Thẩm Hòa Ninh nghe điện thoại.”
Giọng nam bị ép tới mức ngột ngạt, chốc lát không phát ra âm thanh, một lúc sau mới nói: “Cô ấy đang đi giày, hiện tại không tiện, tôi ——”
“Bảo Thẩm Hòa Ninh nghe điện thoại!”
Ngay sau đó, ống nghe bắt đầu chuyển động tinh tế, giọng nam kia lại thân mật gọi “Ninh Ninh” thêm lần nữa. Một lát sau, điện thoại bị đổi chủ, chuyển giao sang tay người khác, tiếng hít thở nhẹ nhàng quen thuộc thấu xương xâm nhập vào tai anh.
Giọng nói của cô rút đi tất cả sự mềm mại ngọt ngào, không tìm thấy nửa phần ỷ lại hay làm nũng trước kia, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, nhẹ nhàng gọi: “Chú nhỏ? Thật ngại quá, mặc dù tên người liên hệ đã bị xóa, nhưng cháu vẫn còn ấn tượng với dãy số này.”
Cán bút bằng nhựa trong tay Bạc Thời Dư vang lên tiếng động khác thường.
Trên bàn của anh có một quyển sách chuyên môn nào đó được mở ra, bên trong kẹp bức ảnh sống động của thiếu nữ như mới ngày hôm qua.
Bạc Thời Dư nhìn chăm chú vào đó, thấp giọng nói: “Đồ chuyển phát nhanh của em đặt trước cửa nhà.”
Thẩm Hòa Ninh “Ừm” một tiếng: “Lúc trước đặt mua, không kịp sửa địa chỉ, cháu nói với bọn họ rồi, cứ vứt đi là được, sau này nếu có gói hàng nào gửi đến biệt thự Thành Nam mà trên đó viết tên của cháu, cứ trực tiếp xử lý như vậy, sẽ không gây thêm phiền toái cho chú đâu.”
“Chú nhỏ” Cô lại gọi cách xưng hô đó thêm lần nữa “Không có chuyện gì khác, cháu cúp máy đây.”
Sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm lên ống nghe của nhau, dính đặc và cấp bách kéo dài vô tận từng phút từng giây, đan chéo quấn quýt với nhau như một mạng lưới dày đặc, thỉnh thoảng rò rỉ ra một chút hơi thở nặng nề.
Ngón tay Thẩm Hòa Ninh chậm rãi hướng về phía trước, khi sắp chạm phải nút kết thúc cuộc gọi, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Bạc Thời Dư: “Em đang ở bên ai?”
Cô khẽ nói: “Loại chuyện riêng tư thế này, hình như không liên quan gì tới chú.”
“Hay bởi vì chú nuôi nấng cháu khôn lớn, nên định kiểm soát cháu? Cháu không thể lãng phí thời gian của chú, cháu sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, quy đổi tất cả các chi phí chú đã bỏ ra suốt mười mấy năm qua một cách rõ ràng, trả lại không thiếu một đồng nào, cháu sẽ không còn nợ nần gì chú nữa.”
Chiếc bút nhựa bị bẻ gãy, lộ ra những chiếc răng vỡ lởm chởm, lăn xuống từ giữa các ngón tay của Bạc Thời Dư.
Anh chậm rãi tháo kính ra, ngước mắt đối mặt với bóng dáng u ám được phản chiếu từ tủ hồ sơ bằng kính.
Thẩm Hòa Ninh có vẻ khó xử nói: “Tuy nhiên nếu chú nhỏ đã hỏi, cháu cũng nên trả lời, hiện tại cháu ở bên ai không quan trọng, quan trọng là ——”
Cô thong thả nói: “Dù sao cháu cũng học với chú bốn tiết, học được rất nhiều thứ, còn chưa kịp thực hành đã tốt nghiệp, sợ bỏ bê lâu ngày không nhớ được, nên cũng phải tìm người tới bên cạnh luyện tập, đúng không?”
Bạc Thời Dư đè ép ra một tiếng cười ngắn ngủi trong cổ họng, môi răng nhẹ nhàng khép mở, trào dâng khí huyết rỉ sét.
Anh gằn từng chữ một: “Thẩm Hòa Ninh, em dám.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.