Chương 87: A Khâm (1)
Khương Chi Ngư
13/05/2023
Câu nói của Tuỳ Khâm khiến Lâm Bạch Du quên cả khóc nấc.
Rõ ràng là một câu chuyện buồn như thế, trong miệng anh, lại trở thành vận may của cô.
Nếu đổi vị trí để suy nghĩ, cô cảm thấy mình không thể làm được như Tuỳ Khâm thế này, vì sao Tuỳ Khâm lại đối xử với cô tốt như vậy.
“Tuỳ Khâm…” Lâm Bạch Du lẩm bẩm, “Cậu nói xem con người có kiếp trước không?”
Nếu giấc mơ thật sự là giấc mơ, cô còn có thể an ủi bản thân, hoàn cảnh sống của Tuỳ Khâm bây giờ không phải là lỗi của cô.
Nếu là kí ức trước đây, vậy tại sao lại xuất hiện tình huống cô và Tuỳ Khâm tráo đổi cuộc đời như thế?
Tuỳ Khâm thờ ơ đáp: “Có lẽ có, có lẽ không có.”
Lâm Bạch Du cắn môi: “Lúc trước tôi mơ thấy cậu sống rất tốt, cậu không ở đường Nam Hoè, tôi mới là người sống ở đường Nam Hoè.”
Tuỳ Khâm không phải lần đầu nghe cô nói về giấc mơ.
Khi chưa quen cô, cô đã hỏi anh đã bao giờ mơ thấy cô chưa.
“Đường Nam Hoè?” Anh nhắc lại.
“Đúng, chính là đường Nam Hoè, số nhà 54.” Lâm Bạch Du thở ra một hơi, “Trong mơ, chủ nhà họ Lâm, tên là Lâm Hữu Chí.”
Cô không có ý giấu diếm Tuỳ Khâm.
Chỉ là trong đầu rối loạn quá, có lẽ Tuỳ Khâm có thể giúp cô tìm được đáp án.
Tuỳ Khâm nghe thấy cái tên này, chỉ thấy buồn cười, cười hừ một tiếng: “Giấc mơ của cậu… đúng là khó bề tưởng tượng thật.”
Anh bỗng ngưng lại, “Vậy thì cậu khóc cái gì?”
Lâm Bạch Du nấc lên, lắp bắp nói: “Nếu tôi mơ tốt, tốt một chút, có phải cậu, cậu sẽ sống rất tốt không?”
Tuỳ Khâm áp cằm, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Ai gặp tình huống như vậy, cũng sẽ không hỏi câu thế này, mà Lâm Bạch Du đã hỏi rồi.
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống: “Giấc mơ trái ngược với hiện thực mà.”
Lần thứ hai nói lí do này, tâm thái lúc này đã hoàn toàn khác biệt.
Quả thật là trái ngược, chỉ có Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm trái ngược.
Lâm Bạch Du lúc trước nghĩ rằng, vì chuyện dịch chuyển vết thương, cô mới mơ thấy Tuỳ Khâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, tất thảy vốn đã rất kì lạ.
Vết thương của cô đổi vị trí, tại sao lại đổi vị trí?
Chỉ là do ông trời chọn bừa một người thôi sao?
Vì sao lại để cô có một giấc mơ hoàn toàn trái ngược?
Lâm Bạch Du không làm rõ được những vấn đề này, bởi vì nó đã vượt quá phạm trù khoa học, ai trước ai sau, không ai nói được.
Trừ khi là ông trời tự mở lời.
Trên đường từ quán về nhà, Lâm Bạch Du luôn nói về giấc mơ của mình với Tuỳ Khâm, cô khi trước chưa từng nói rõ ngọn ngành cho anh nghe bao giờ.
“Trong giấc mơ, Lâm Hữu Chí là bác cả của tôi, cha mẹ tôi làm chuyện nghĩa nên qua đời, giống hệt cách cha mẹ cậu mất.”
“Tôi ở nhà ông ta, cũng là số nhà 54 đường Nam Hoè, bác cả có một đứa con gái, không có mối quan hệ tốt với tôi, cũng giống cậu và Hoàng Trạch vậy.”
Nếu không phải tin tưởng Lâm Bạch Du, có thể Tuỳ Khâm đã nghĩ cô đang nói dối.
Thiếu niên nhả ra một tiếng “Ừm”: “Trong mơ, cha mẹ tôi thì sao?”
Anh biết, cha mẹ Lâm Bạch Du đã li hôn.
Lâm Bạch Du ngập ngừng một giây: “Tôi chưa mơ đến.”
Trong giấc mơ, cô và Tuỳ Khâm đã sống lâu như vậy, vẫn chưa từng “thấy” cha mẹ Tuỳ Khâm, anh cũng không nói đến bao giờ.
Lâm Bạch Du chỉ nhớ, sau khi cô được giải cứu, âm thanh bên tai ồn ào, anh nói anh, tôi nói tôi, Tuỳ Khâm bị kể ra các loại hành vi phạm tội.
Trong đó có nhắc đến, cha mẹ anh mất liên quan đến anh, nhưng cụ thể liên quan như thế nào, lúc ấy cô đã bị nhà bác cả đưa đi rồi.
Nếu tráo đổi lại, cha mẹ Tuỳ Khâm đáng lý là li hôn mới đúng, dù sao mẹ cô vẫn đang sống tốt mà.
Rốt cuộc đã tráo đổi những gì?
Tuỳ Khâm coi giấc mơ của Lâm Bạch Du là một câu chuyện để nghe, có lẽ là thật, có lẽ là giả, đó đều là một giấc mơ, còn anh bây giờ mới là thật.
Có lẽ là vì bù đắp, nên mới để Lâm Bạch Du phát hiện ra anh?
Thế giới vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ anh.
Tuỳ Khâm hỏi: “Trong mơ tôi giàu lắm à?”
Lâm Bạch Du ừm một tiếng: “Sau này cậu là giáo sư hẳn hoi, được mọi người kính trọng.”
Cô cố gắng che giấu đi chuyện cuối cùng.
Tuỳ Khâm như có suy nghĩ, làm giáo sư, theo như anh biết, hầu hết giáo sư đều rất nghèo, dĩ nhiên cũng có ngoại lệ.
Lâm Bạch Du nhỏ tiếng nói: “Tôi ban nãy khóc… là hơi sợ, hai chúng ta liệu có phải đã tráo đổi cuộc đời hay không…”
Tuỳ Khâm bỗng giơ tay véo mặt cô.
“Có cảm giác không?”
“Có.” Lâm Bạch Du lơ ngơ.
“Đây mới là hiện thực.” Tuỳ Khâm bình tĩnh thu tay về, vê đầu ngón tay, “Hôm mặt cậu bị thương, không nhớ đau à?”
Anh giơ tay vén miếng băng gạc ra, “Chẳng lẽ trong giấc mơ vết thương của tôi đều cho cậu cả?”
Lâm Bạch Du lắc đầu.
Tuỳ Khâm nói: “Vậy nên giấc mơ là giấc mơ, vì sao phải tráo đổi cuộc đời với cậu, trong giấc mơ của cậu tôi là giáo sư, không phải người từ thiện.”
Lâm Bạch Du thế mà bị anh thuyết phục rồi.
Cô ngưng lại hai giây: “Tuỳ Khâm, cậu trong giấc mơ, quả thật là người từ thiện.”
Không những quyên góp từ thiện, còn chăm sóc một người mù không nhìn thấy là cô đây mà không cần báo đáp, bỏ tiền bỏ sức cho cô làm phẫu thuật.
“...”
Ánh mắt của Tuỳ Khâm dịch chuyển khỏi gương mặt Lâm Bạch Du.
Anh vốn có thể là người tự thiện, cuối cùng trở thành đối tượng để cô từ thiện.
Rõ ràng là một câu chuyện buồn như thế, trong miệng anh, lại trở thành vận may của cô.
Nếu đổi vị trí để suy nghĩ, cô cảm thấy mình không thể làm được như Tuỳ Khâm thế này, vì sao Tuỳ Khâm lại đối xử với cô tốt như vậy.
“Tuỳ Khâm…” Lâm Bạch Du lẩm bẩm, “Cậu nói xem con người có kiếp trước không?”
Nếu giấc mơ thật sự là giấc mơ, cô còn có thể an ủi bản thân, hoàn cảnh sống của Tuỳ Khâm bây giờ không phải là lỗi của cô.
Nếu là kí ức trước đây, vậy tại sao lại xuất hiện tình huống cô và Tuỳ Khâm tráo đổi cuộc đời như thế?
Tuỳ Khâm thờ ơ đáp: “Có lẽ có, có lẽ không có.”
Lâm Bạch Du cắn môi: “Lúc trước tôi mơ thấy cậu sống rất tốt, cậu không ở đường Nam Hoè, tôi mới là người sống ở đường Nam Hoè.”
Tuỳ Khâm không phải lần đầu nghe cô nói về giấc mơ.
Khi chưa quen cô, cô đã hỏi anh đã bao giờ mơ thấy cô chưa.
“Đường Nam Hoè?” Anh nhắc lại.
“Đúng, chính là đường Nam Hoè, số nhà 54.” Lâm Bạch Du thở ra một hơi, “Trong mơ, chủ nhà họ Lâm, tên là Lâm Hữu Chí.”
Cô không có ý giấu diếm Tuỳ Khâm.
Chỉ là trong đầu rối loạn quá, có lẽ Tuỳ Khâm có thể giúp cô tìm được đáp án.
Tuỳ Khâm nghe thấy cái tên này, chỉ thấy buồn cười, cười hừ một tiếng: “Giấc mơ của cậu… đúng là khó bề tưởng tượng thật.”
Anh bỗng ngưng lại, “Vậy thì cậu khóc cái gì?”
Lâm Bạch Du nấc lên, lắp bắp nói: “Nếu tôi mơ tốt, tốt một chút, có phải cậu, cậu sẽ sống rất tốt không?”
Tuỳ Khâm áp cằm, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Ai gặp tình huống như vậy, cũng sẽ không hỏi câu thế này, mà Lâm Bạch Du đã hỏi rồi.
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống: “Giấc mơ trái ngược với hiện thực mà.”
Lần thứ hai nói lí do này, tâm thái lúc này đã hoàn toàn khác biệt.
Quả thật là trái ngược, chỉ có Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm trái ngược.
Lâm Bạch Du lúc trước nghĩ rằng, vì chuyện dịch chuyển vết thương, cô mới mơ thấy Tuỳ Khâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, tất thảy vốn đã rất kì lạ.
Vết thương của cô đổi vị trí, tại sao lại đổi vị trí?
Chỉ là do ông trời chọn bừa một người thôi sao?
Vì sao lại để cô có một giấc mơ hoàn toàn trái ngược?
Lâm Bạch Du không làm rõ được những vấn đề này, bởi vì nó đã vượt quá phạm trù khoa học, ai trước ai sau, không ai nói được.
Trừ khi là ông trời tự mở lời.
Trên đường từ quán về nhà, Lâm Bạch Du luôn nói về giấc mơ của mình với Tuỳ Khâm, cô khi trước chưa từng nói rõ ngọn ngành cho anh nghe bao giờ.
“Trong giấc mơ, Lâm Hữu Chí là bác cả của tôi, cha mẹ tôi làm chuyện nghĩa nên qua đời, giống hệt cách cha mẹ cậu mất.”
“Tôi ở nhà ông ta, cũng là số nhà 54 đường Nam Hoè, bác cả có một đứa con gái, không có mối quan hệ tốt với tôi, cũng giống cậu và Hoàng Trạch vậy.”
Nếu không phải tin tưởng Lâm Bạch Du, có thể Tuỳ Khâm đã nghĩ cô đang nói dối.
Thiếu niên nhả ra một tiếng “Ừm”: “Trong mơ, cha mẹ tôi thì sao?”
Anh biết, cha mẹ Lâm Bạch Du đã li hôn.
Lâm Bạch Du ngập ngừng một giây: “Tôi chưa mơ đến.”
Trong giấc mơ, cô và Tuỳ Khâm đã sống lâu như vậy, vẫn chưa từng “thấy” cha mẹ Tuỳ Khâm, anh cũng không nói đến bao giờ.
Lâm Bạch Du chỉ nhớ, sau khi cô được giải cứu, âm thanh bên tai ồn ào, anh nói anh, tôi nói tôi, Tuỳ Khâm bị kể ra các loại hành vi phạm tội.
Trong đó có nhắc đến, cha mẹ anh mất liên quan đến anh, nhưng cụ thể liên quan như thế nào, lúc ấy cô đã bị nhà bác cả đưa đi rồi.
Nếu tráo đổi lại, cha mẹ Tuỳ Khâm đáng lý là li hôn mới đúng, dù sao mẹ cô vẫn đang sống tốt mà.
Rốt cuộc đã tráo đổi những gì?
Tuỳ Khâm coi giấc mơ của Lâm Bạch Du là một câu chuyện để nghe, có lẽ là thật, có lẽ là giả, đó đều là một giấc mơ, còn anh bây giờ mới là thật.
Có lẽ là vì bù đắp, nên mới để Lâm Bạch Du phát hiện ra anh?
Thế giới vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ anh.
Tuỳ Khâm hỏi: “Trong mơ tôi giàu lắm à?”
Lâm Bạch Du ừm một tiếng: “Sau này cậu là giáo sư hẳn hoi, được mọi người kính trọng.”
Cô cố gắng che giấu đi chuyện cuối cùng.
Tuỳ Khâm như có suy nghĩ, làm giáo sư, theo như anh biết, hầu hết giáo sư đều rất nghèo, dĩ nhiên cũng có ngoại lệ.
Lâm Bạch Du nhỏ tiếng nói: “Tôi ban nãy khóc… là hơi sợ, hai chúng ta liệu có phải đã tráo đổi cuộc đời hay không…”
Tuỳ Khâm bỗng giơ tay véo mặt cô.
“Có cảm giác không?”
“Có.” Lâm Bạch Du lơ ngơ.
“Đây mới là hiện thực.” Tuỳ Khâm bình tĩnh thu tay về, vê đầu ngón tay, “Hôm mặt cậu bị thương, không nhớ đau à?”
Anh giơ tay vén miếng băng gạc ra, “Chẳng lẽ trong giấc mơ vết thương của tôi đều cho cậu cả?”
Lâm Bạch Du lắc đầu.
Tuỳ Khâm nói: “Vậy nên giấc mơ là giấc mơ, vì sao phải tráo đổi cuộc đời với cậu, trong giấc mơ của cậu tôi là giáo sư, không phải người từ thiện.”
Lâm Bạch Du thế mà bị anh thuyết phục rồi.
Cô ngưng lại hai giây: “Tuỳ Khâm, cậu trong giấc mơ, quả thật là người từ thiện.”
Không những quyên góp từ thiện, còn chăm sóc một người mù không nhìn thấy là cô đây mà không cần báo đáp, bỏ tiền bỏ sức cho cô làm phẫu thuật.
“...”
Ánh mắt của Tuỳ Khâm dịch chuyển khỏi gương mặt Lâm Bạch Du.
Anh vốn có thể là người tự thiện, cuối cùng trở thành đối tượng để cô từ thiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.