Chương 131: Bên Dưới Ngân Hà, Yêu Nhau Mãi Mãi (1)
Khương Chi Ngư
13/05/2023
Lúc này đang trong kì nghỉ, nên trường Trung học số 8 không có nhiều người, có người cũng chỉ là về trường lấy giấy báo trúng tuyển.
Lúc Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm đến, không chỉ là bạn học cùng khoá không quen biết, ngay cả bác bảo vệ, nhìn thấy họ cầm tay nhau, cũng lộ ra nụ cười khó hiểu.
Cô có chút thẹn thùng, nhưng Tuỳ Khâm coi như không thấy.
Lâm Bạch Du cảm thấy khá kì lạ, ban đầu lúc chưa yêu Tuỳ Khâm, cô không sợ tiếp xúc gì cả, chỉ sợ anh không đoái hoài đến mình.
Bây giờ đã yêu nhau rồi, lại ngại thân mật trước mặt người khác.
Tất cả giấy báo trúng tuyển của học sinh tốt nghiệp đều để ở toà hành chính, đã lâu mới về trường, nay đã là cảnh còn người mất.
Lâm Bạch Du nói: “Không biết chú Tần đã lấy giấy báo của Bắc Bắc chưa, nếu chưa, em tiện thể lấy luôn.”
Mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu, toà hành chính có mấy học sinh đi ra, nhìn thấy thiếu niên tóc đen không xa, họ bỗng chạy bước nhỏ: “Tuỳ Khâm, cậu mau đi, có một bác gái đòi lấy giấy báo của cậu mãi!”
“Đúng đúng đúng!”
“Thầy cô với bác đấy sắp cãi nhau rồi.”
“Bác đấy hung dữ thật đấy, la lối om sòm.”
“Có phải là bác gái cả đấy của cậu không?”
Họ cũng đã xem tin tức, cũng biết thân thế của Tuỳ Khâm, biết cha mẹ anh qua đời, có nhà bác cả đối xử hà khắc với anh.
Sắc mặt Tuỳ Khâm lạnh nhạt: “Tôi biết rồi.”
“Cảm ơn,” Lâm Bạch Du sốt sắng hơn cả anh: “Tụi mình đi mau thôi!”
Chưa đến tầng hai, vừa vào cửa cầu thang, đã nghe thấy tiếng hét om sòm: “...Các người có phải muốn giấu giấy báo không hả, tôi lấy thì làm sao? Đã nói là nó không đến lấy được!”
“Bác nói cũng vô ích!” Lâm Bạch Du ngắt lời bà ta.
Ở cửa văn phòng, một cô giáo và một thầy giáo ở bên trong, Hoàng Hồng Anh ngồi dưới đất ăn vạ, gió lạnh điều hoà phả ra ngoài.
Hoàng Hồng Anh quay đầu lại, nhìn thấy Tuỳ Khâm, trước là rụt cổ lại, sau mới nổi giận lôi đình: “Bà đây nuôi mày mấy năm, mày báo đáp tao như thế à? Đồ không cần mặt mũi…”
Bà ta chửi bậy liên tục, Lâm Bạch Du nghe mà chán ghét.
So với kiếp trong giấc mơ của cô, dường như trên lời nói, Tuỳ Khâm phải gánh chịu nhiều hơn.
Thế giới đảo lộn rồi, nhưng tính cách con người sẽ tự do phát triển.
Nếu ban đầu cô cũng từ chối lên hình bán thảm như Tuỳ Khâm, chỉ sợ cũng sẽ phải chịu lời mắng nhiếc không ngừng giống vậy.
Tuỳ Khâm chỉ đanh giọng: “Bà nói đi.”
Anh lạnh nhạt nói: “Lời bà nói bây giờ, sau này sẽ được đưa lên toà.”
Tháng trước, chuyện Tuỳ Khâm kiện nhà Tuỳ Hữu Chí, cả nước đều hay biết. Tuy vẫn chưa có giấy báo của toà án, nhưng đám Tuỳ Hữu Chí đã biết.
Có mù luật đến mấy, cũng sẽ sợ toà án và cảnh sát.
Nhất là nghe nói còn phải đền tiền, Hoàng Hồng Anh càng sợ hãi hơn.
“Chúng tôi đều là nhân chứng.” Thầy giáo lên tiếng: “Chị mau mau đi khỏi trường đi, tôi đã gọi bảo vệ đến rồi.”
Cô giáo thở phào một hơi: “Tuỳ Khâm, em đến đúng lúc đấy, em tự mang giấy báo của mình về đi, nhất định phải giữ cẩn thận, đừng làm mất.”
Tuy mất rồi cũng có thể báo cáo, nhưng vậy quá phiền phức, nên họ thường nhắc nhở học sinh và phụ huynh.
Lúc Hoàng Hồng Anh đến, bà ta điểm mặt chỉ tên muốn lấy giấy báo nhập học của Tuỳ Khâm.
Ban đầu họ tưởng là phụ huynh thật, nhưng bắt buộc phải hỏi thông tin, nếu không sẽ không lấy được giấy báo, phải báo tên, hỏi ra được mối quan hệ.
Cả trường Trung học số 8 có ai không biết nhà bác cả Tuỳ Khâm không phải người tốt.
Vậy nên trong lúc giằng co, Hoàng Hồng Anh đã lộ bộ mặt thật, xông thẳng vào họ nổi giận, không đạt được mục đích thề không bỏ cuộc.
Hoàng Hồng Anh vừa nhìn thấy cô ấy mang giấy báo ra, mắt nhìn chằm chằm vào đó.
— Đây mà là giấy báo của con trai bà ta thì tốt.
Tuỳ Khâm nhận lấy giấy báo trước mặt bà ta, tuy bên ngoài là vỏ hộp vận chuyển, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trọng lượng.
Anh rũ mắt nhìn người dưới đất, độ cong trên khoé môi khó mà phát hiện: “Hoàng Trạch muốn dùng giấy báo trúng tuyển của tôi à?”
Đồng tử Hoàng Hồng Anh co lại, bà ta quả thật nghĩ như vậy.
Thứ của nó đều nên là của con trai bà!
Cô giáo không nhịn được lên tiếng: “Học thêm tí luật đi, mạo danh người khác học đại học là phạm pháp đấy, vả lại bây giờ cũng rất dễ tra ra, không phải chị lấy giấy báo là được đâu.”
Lâm Bạch Du mím môi.
Cô ở trong mơ, cũng chính bởi mắt mù, cộng thêm việc không hiểu những điều này, nên mới bị em họ cướp mất giấy báo.
Có lẽ sau này, em họ không mạo danh thành công.
Nhưng những thứ này, cô đều không hay biết.
Hoàng Hồng Anh không thừa nhận: “Mày nói bậy cái gì đấy! Tao nói thế lúc nào? Tuỳ Khâm à, bác chỉ đến lấy về cho cháu, chúng ta là họ hàng, bao giờ cháu chuyển về?”
Lâm Bạch Du nói: “Bác đúng là không cần mặt mũi.”
“Cháu là ai?” Hoàng Hồng Anh trừng mắt nhìn, đang định nói, Tuỳ Khâm đã nói: “Tôi sẽ về, lấy những thứ vốn là của tôi.”
Hoàng Hồng Anh nghe vậy, rạo rực trong lòng: “Vậy, vậy cháu cứ ở ngoài đi.”
Lâm Bạch Du cũng nhận giấy báo của mình, hỏi giấy báo của Tần Bắc Bắc, biết được cha Tần đã nhận, cô nhìn sang Tuỳ Khâm: “Đi thôi.”
Hoàng Hồng Anh đuổi theo họ ra ngoài, Tuỳ Khâm chỉ hỏi một câu: “Bà rảnh như thế, chi bằng tìm một luật sư, hoặc là cho con trai bà học lại.”
Anh không nể nang chút nào: “Nói không chừng còn có cơ hội học đại học.”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Đúng.”
Đi ra ngoài mấy bước vẫn nghe thấy tiếng chửi rủa của Hoàng Hồng Anh, rồi bà ta lại sợ bị Tuỳ Khâm bắt đi, rất nhanh đã nhỏ tiếng lại.
Lâm Bạch Du tò mò: “Cậu ta trượt đại học thật à? Chẳng phải thành tích của cậu ta rất tốt hay sao?”
Tuỳ Khâm dửng dưng: “Bình thường đều đi chép bài, sao mà thi tốt được.”
“Có lẽ là báo ứng đấy.” Lâm Bạch Du nhớ lại em họ mình trong giấc mơ, chuyển chủ đề: “Cũng không biết bao giờ mở toà.”
“Ít nhất cũng phải vài tháng, chắc chắn có thể trong năm nay.” Tuỳ Khâm mở dù, che nắng: “Không cần lo lắng.”
Lâm Bạch Du cong môi: “Em không lo, A Khâm giỏi thế cơ mà.”
Lúc Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm đến, không chỉ là bạn học cùng khoá không quen biết, ngay cả bác bảo vệ, nhìn thấy họ cầm tay nhau, cũng lộ ra nụ cười khó hiểu.
Cô có chút thẹn thùng, nhưng Tuỳ Khâm coi như không thấy.
Lâm Bạch Du cảm thấy khá kì lạ, ban đầu lúc chưa yêu Tuỳ Khâm, cô không sợ tiếp xúc gì cả, chỉ sợ anh không đoái hoài đến mình.
Bây giờ đã yêu nhau rồi, lại ngại thân mật trước mặt người khác.
Tất cả giấy báo trúng tuyển của học sinh tốt nghiệp đều để ở toà hành chính, đã lâu mới về trường, nay đã là cảnh còn người mất.
Lâm Bạch Du nói: “Không biết chú Tần đã lấy giấy báo của Bắc Bắc chưa, nếu chưa, em tiện thể lấy luôn.”
Mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu, toà hành chính có mấy học sinh đi ra, nhìn thấy thiếu niên tóc đen không xa, họ bỗng chạy bước nhỏ: “Tuỳ Khâm, cậu mau đi, có một bác gái đòi lấy giấy báo của cậu mãi!”
“Đúng đúng đúng!”
“Thầy cô với bác đấy sắp cãi nhau rồi.”
“Bác đấy hung dữ thật đấy, la lối om sòm.”
“Có phải là bác gái cả đấy của cậu không?”
Họ cũng đã xem tin tức, cũng biết thân thế của Tuỳ Khâm, biết cha mẹ anh qua đời, có nhà bác cả đối xử hà khắc với anh.
Sắc mặt Tuỳ Khâm lạnh nhạt: “Tôi biết rồi.”
“Cảm ơn,” Lâm Bạch Du sốt sắng hơn cả anh: “Tụi mình đi mau thôi!”
Chưa đến tầng hai, vừa vào cửa cầu thang, đã nghe thấy tiếng hét om sòm: “...Các người có phải muốn giấu giấy báo không hả, tôi lấy thì làm sao? Đã nói là nó không đến lấy được!”
“Bác nói cũng vô ích!” Lâm Bạch Du ngắt lời bà ta.
Ở cửa văn phòng, một cô giáo và một thầy giáo ở bên trong, Hoàng Hồng Anh ngồi dưới đất ăn vạ, gió lạnh điều hoà phả ra ngoài.
Hoàng Hồng Anh quay đầu lại, nhìn thấy Tuỳ Khâm, trước là rụt cổ lại, sau mới nổi giận lôi đình: “Bà đây nuôi mày mấy năm, mày báo đáp tao như thế à? Đồ không cần mặt mũi…”
Bà ta chửi bậy liên tục, Lâm Bạch Du nghe mà chán ghét.
So với kiếp trong giấc mơ của cô, dường như trên lời nói, Tuỳ Khâm phải gánh chịu nhiều hơn.
Thế giới đảo lộn rồi, nhưng tính cách con người sẽ tự do phát triển.
Nếu ban đầu cô cũng từ chối lên hình bán thảm như Tuỳ Khâm, chỉ sợ cũng sẽ phải chịu lời mắng nhiếc không ngừng giống vậy.
Tuỳ Khâm chỉ đanh giọng: “Bà nói đi.”
Anh lạnh nhạt nói: “Lời bà nói bây giờ, sau này sẽ được đưa lên toà.”
Tháng trước, chuyện Tuỳ Khâm kiện nhà Tuỳ Hữu Chí, cả nước đều hay biết. Tuy vẫn chưa có giấy báo của toà án, nhưng đám Tuỳ Hữu Chí đã biết.
Có mù luật đến mấy, cũng sẽ sợ toà án và cảnh sát.
Nhất là nghe nói còn phải đền tiền, Hoàng Hồng Anh càng sợ hãi hơn.
“Chúng tôi đều là nhân chứng.” Thầy giáo lên tiếng: “Chị mau mau đi khỏi trường đi, tôi đã gọi bảo vệ đến rồi.”
Cô giáo thở phào một hơi: “Tuỳ Khâm, em đến đúng lúc đấy, em tự mang giấy báo của mình về đi, nhất định phải giữ cẩn thận, đừng làm mất.”
Tuy mất rồi cũng có thể báo cáo, nhưng vậy quá phiền phức, nên họ thường nhắc nhở học sinh và phụ huynh.
Lúc Hoàng Hồng Anh đến, bà ta điểm mặt chỉ tên muốn lấy giấy báo nhập học của Tuỳ Khâm.
Ban đầu họ tưởng là phụ huynh thật, nhưng bắt buộc phải hỏi thông tin, nếu không sẽ không lấy được giấy báo, phải báo tên, hỏi ra được mối quan hệ.
Cả trường Trung học số 8 có ai không biết nhà bác cả Tuỳ Khâm không phải người tốt.
Vậy nên trong lúc giằng co, Hoàng Hồng Anh đã lộ bộ mặt thật, xông thẳng vào họ nổi giận, không đạt được mục đích thề không bỏ cuộc.
Hoàng Hồng Anh vừa nhìn thấy cô ấy mang giấy báo ra, mắt nhìn chằm chằm vào đó.
— Đây mà là giấy báo của con trai bà ta thì tốt.
Tuỳ Khâm nhận lấy giấy báo trước mặt bà ta, tuy bên ngoài là vỏ hộp vận chuyển, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trọng lượng.
Anh rũ mắt nhìn người dưới đất, độ cong trên khoé môi khó mà phát hiện: “Hoàng Trạch muốn dùng giấy báo trúng tuyển của tôi à?”
Đồng tử Hoàng Hồng Anh co lại, bà ta quả thật nghĩ như vậy.
Thứ của nó đều nên là của con trai bà!
Cô giáo không nhịn được lên tiếng: “Học thêm tí luật đi, mạo danh người khác học đại học là phạm pháp đấy, vả lại bây giờ cũng rất dễ tra ra, không phải chị lấy giấy báo là được đâu.”
Lâm Bạch Du mím môi.
Cô ở trong mơ, cũng chính bởi mắt mù, cộng thêm việc không hiểu những điều này, nên mới bị em họ cướp mất giấy báo.
Có lẽ sau này, em họ không mạo danh thành công.
Nhưng những thứ này, cô đều không hay biết.
Hoàng Hồng Anh không thừa nhận: “Mày nói bậy cái gì đấy! Tao nói thế lúc nào? Tuỳ Khâm à, bác chỉ đến lấy về cho cháu, chúng ta là họ hàng, bao giờ cháu chuyển về?”
Lâm Bạch Du nói: “Bác đúng là không cần mặt mũi.”
“Cháu là ai?” Hoàng Hồng Anh trừng mắt nhìn, đang định nói, Tuỳ Khâm đã nói: “Tôi sẽ về, lấy những thứ vốn là của tôi.”
Hoàng Hồng Anh nghe vậy, rạo rực trong lòng: “Vậy, vậy cháu cứ ở ngoài đi.”
Lâm Bạch Du cũng nhận giấy báo của mình, hỏi giấy báo của Tần Bắc Bắc, biết được cha Tần đã nhận, cô nhìn sang Tuỳ Khâm: “Đi thôi.”
Hoàng Hồng Anh đuổi theo họ ra ngoài, Tuỳ Khâm chỉ hỏi một câu: “Bà rảnh như thế, chi bằng tìm một luật sư, hoặc là cho con trai bà học lại.”
Anh không nể nang chút nào: “Nói không chừng còn có cơ hội học đại học.”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Đúng.”
Đi ra ngoài mấy bước vẫn nghe thấy tiếng chửi rủa của Hoàng Hồng Anh, rồi bà ta lại sợ bị Tuỳ Khâm bắt đi, rất nhanh đã nhỏ tiếng lại.
Lâm Bạch Du tò mò: “Cậu ta trượt đại học thật à? Chẳng phải thành tích của cậu ta rất tốt hay sao?”
Tuỳ Khâm dửng dưng: “Bình thường đều đi chép bài, sao mà thi tốt được.”
“Có lẽ là báo ứng đấy.” Lâm Bạch Du nhớ lại em họ mình trong giấc mơ, chuyển chủ đề: “Cũng không biết bao giờ mở toà.”
“Ít nhất cũng phải vài tháng, chắc chắn có thể trong năm nay.” Tuỳ Khâm mở dù, che nắng: “Không cần lo lắng.”
Lâm Bạch Du cong môi: “Em không lo, A Khâm giỏi thế cơ mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.