Chương 77: Bồ Tát (1)
Khương Chi Ngư
13/05/2023
Lâm Bạch Du nghe thấy Tuỳ Khâm nói: “Muốn làm Bồ Tát à?”
Cô cảm thấy cách xưng hô này có hơi sến rện, nhưng trước đó bọn họ đã bàn luận về chuyện Bồ Tát, nốt ruồi son của cô chính là luận điểm.
Lâm Bạch Du nói thuận theo lời đó: “Nếu là thật, vậy thì được.”
Tuỳ Khâm cười hừ một tiếng, ý vị sâu xa nhìn cô: “Trên đời có nhiều Bồ Tát như thế, cậu muốn làm kiểu nào?”
Tư duy của Lâm Bạch Du và anh không hề giống nhau, cô thật thà nói: “Tất nhiên là Bồ Tát cố gắng giúp cậu sống tốt hơn rồi.”
Cô không hề có hứng thú với kiểu khác.
Tuỳ Khâm chưa từng nghĩ đến, sẽ nghe được câu trả lời này.
Anh nhìn đôi mắt trong veo của cô, vấn vương suy nghĩ, cô đủ chân thành, là anh có ý nghĩ kín đáo, suy đoán âm thầm.
Lâm Bạch Du không nói chuyện này nữa, “Chúng ta lên tầng đi, hôm nay mẹ tôi nấu nhiều món lắm, chắc chắn cậu sẽ thích.”
Tuỳ Khâm không nói, đi bên cạnh cô.
Lúc đi ra khỏi thang máy, anh nhìn cánh cửa kia, dường như quay lại hồi cấp 2, lúc ấy mỗi ngày anh đi học về, vừa mở cửa, mẹ sẽ đang đợi ở đó.
Lâm Bạch Du mở cửa, “Mẹ ơi?”
Liễu Phương đang trong bếp, bỏ đồ xuống đi ra ngoài, vừa nhìn đã thấy cậu thiếu niên đứng phía sau con gái mình.
Vẻ ngoài thanh tuấn, gầy nhom sạch sẽ.
Là người khiến người khác rất khó sinh ra ác cảm khi gặp lần đầu.
Sức chú ý của Liễu Phương chuyển từ mắt anh xuống miếng băng gạc dưới mắt, dưới đó, đang che đi vết thương con gái dịch chuyển sang chăng?
Nếu bà là mẹ của đứa trẻ này, chắc chắn là không chấp nhận được.
“Tuỳ Khâm đúng không? Mau vào đi.” Liễu Phương trở lại bình thường.
Tuỳ Khâm rất nhạy bén, anh có thể nhận biết rõ ràng ánh mắt của bà đang dừng lại ở nơi nào của mình, không có ra chút sai lệch nào.
Liễu Phương hỏi: “Bất ngờ mời cháu đến, không để bụng chứ?”
Tuỳ Khâm nhẹ giọng: “Không ạ, bác gái khách sáo rồi.”
Lâm Bạch Du đóng cửa, đi vào nhà, cô không dám càn rỡ, nắm vào góc tay áo của Tuỳ Khâm, đưa anh đi vào phòng khách cùng, Liễu Phương quay lại vào bếp.
Căn nhà hai người ở không lớn không nhỏ.
Diện tích nhà dân ở loại tòa chung cư này và đường Nam Hoè không giống nhau. Diện tích nhà của đường Nam Hoè lớn, nhưng lại bình thường, mà phòng của Tuỳ Khâm là gian nhỏ nhất.
“Đây là phòng ngủ của tôi, bên cạnh là phòng vẽ.” Lâm Bạch Du hỏi: “Có phải cậu chưa thấy phòng vẽ bao giờ không?”
Cô đẩy cửa ra.
Phòng vẽ không hề rộng, nhưng lại xinh xắn lung linh, đẩy cửa ra, thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là bức tranh màu nước Lâm Bạch Du vẽ buổi sáng.
Trong quán và ngoài quán.
Tuỳ Khâm đã nhận ra.
Lâm Bạch Du không vẽ người.
Tuỳ Khâm nhìn vòng quanh căn phòng, khắp phòng có mùi của giấy vẽ và màu vẽ, màu sắc sâu đậm đa dạng, còn có một bức tranh nhỏ đặt trên bàn.
Là bức tranh cá voi.
Thấy ánh mắt anh đặt trên cá voi sát thủ, trái tim Lâm Bạch Du đập hẫng một nhịp, thứ cô vẽ vốn lấy ý tưởng từ Tuỳ Khâm, nay chính chú ở ngay đây.
Tuỳ Khâm dời tầm mắt.
Lâm Bạch Du thở phào một hơi.
Tuỳ Khâm liếc mắt, “Cậu hoảng cái gì?”
Lâm Bạch Du: “... Tôi không hoảng.”
Tuỳ Khâm rũ mắt, liếc cô mấy giây, không vạch trần lời nói dối của cô, bởi vì ở trong mắt anh, diễn xuất của cô quá đỗi vụng về.
Lâm Bạch Du chuyển chủ đề: “Tuỳ Khâm, cậu chuyển sang nhà tôi ở, thế nào?”
Lúc trước Tuỳ Khâm vừa vào cửa đã liếc nhìn bố cục, đã biết nhà rộng như nào, nay càng hiểu rõ hơn, nếu anh đến, chắc chắn sẽ thay đổi bố cục.
Khả năng cao nhất, có lẽ là phòng vẽ.
“Không muốn.”
Thêm một anh nữa, sẽ chật chội.
Lâm Bạch Du có hơi hụt hẫng, không sao cả, vẫn còn phương án phụ, thuê một căn nhà cho Tuỳ Khâm, có thể anh sẽ thoải mái hơn.
-
Nhà họ Lâm có thói quen ăn không nói, ngủ không ồn [1], thường ngày Liễu Phương và Lâm Bạch Du đều sẽ nói chuyện của mình, hôm nay có thêm điều khác lạ.
[1] Ăn không nói, ngủ không ồn (Luận ngữ - Khổng Tử): Khi đang nhai đồ ăn thì không nói chuyện, đến giờ đi ngủ không gây ồn ào ảnh hưởng đến người khác.
Liễu Phương nấu một bàn đồ ăn, bà còn lo không hợp khẩu vị của Tuỳ Khâm, không ngờ, Tuỳ Khâm bây giờ đang sửng sốt và nghi ngờ.
Bởi vì, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của anh.
Đây không thể là do Liễu Phương chưa từng gặp gỡ, chỉ có thể là Lâm Bạch Du.
Tuỳ Khâm vốn nửa tin nửa ngờ với kiến giải về giấc mơ của cô, thêm một chuyện như này gộp vào, đã đủ để thuyết phục anh rồi.
Dịch chuyển vết thương còn có, giấc mơ thì có gì hiếm lạ đâu.
Mãi đến lúc ăn xong, Liễu Phương mới nói đến chuyện chính: “Bác nghe Tinh Tinh nói, khi trước con bé bị thương, đều đổi sang chỗ cháu đúng không?”
Tuỳ Khâm ừm một tiếng.
Liễu Phương hỏi: “Có thể xem không? Không bằng lòng cũng không sao cả.”
Lâm Bạch Du lo lắng, “Mẹ…”
Tuỳ Khâm nói: “Được ạ.”
Như thể là người không liên quan, anh gỡ miếng băng gạc ra, vết sẹo đang mờ dần xuất hiện trên gương mặt khôi ngô của anh.
Ngón tay của Liễu Phương run lên, nhìn sang phía Lâm Bạch Du.
Vết thương này đã đang lành lại rồi, lúc mới xuất hiện sẽ đáng sợ nhường nào, xuất hiện trên mặt con gái mình thì lại đáng sợ nhường nào.
Liễu Phương thở dài: “Bác sĩ nói thế nào, có để lại sẹo không?”
Lâm Bạch Du nói: “Cái này cũng chưa chắc chắn ạ, con mua thuốc bôi mờ sẹo rồi, có lẽ sẽ có chút tác dụng, cảm giác nhỏ hơn rồi.”
Cô xích lại, hai hôm nay vẫn chưa kiểm tra.
Nhìn thấy động tác không chút kiêng dè của con gái mình, sức chú ý của Liễu Phương dịch chuyển một chút — Hai đứa trẻ này, thân thiết hơn bà tưởng tượng.
Điều này rất thần kì.
Một người chịu tổn thất lại dịu dàng như vậy với kẻ đầu sỏ khiến mình phải chịu thương đau.
Tuỳ Khâm ngước mắt liếc nhìn Liễu Phương.
Anh đáng lẽ nên từ chối Lâm Bạch Du lại gần, nhưng ngón tay anh đặt trên đùi, không từ chối.
“Nhìn nhạt hơn trước rồi, cũng thu nhỏ lại nhiều đấy.” Lâm Bạch Du mừng rỡ: “Tuỳ Khâm, chắc chắn cậu sẽ không để lại sẹo đâu.”
“...”
Liễu Phương nói: “Tinh Tinh, mẹ muốn nói chuyện riêng với Tuỳ Khâm.”
Lâm Bạch Du nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang Tuỳ Khâm im lặng kiệm lời, tuy không bằng lòng là bao, nhưng vẫn ra khỏi phòng khách.
Cô cảm thấy cách xưng hô này có hơi sến rện, nhưng trước đó bọn họ đã bàn luận về chuyện Bồ Tát, nốt ruồi son của cô chính là luận điểm.
Lâm Bạch Du nói thuận theo lời đó: “Nếu là thật, vậy thì được.”
Tuỳ Khâm cười hừ một tiếng, ý vị sâu xa nhìn cô: “Trên đời có nhiều Bồ Tát như thế, cậu muốn làm kiểu nào?”
Tư duy của Lâm Bạch Du và anh không hề giống nhau, cô thật thà nói: “Tất nhiên là Bồ Tát cố gắng giúp cậu sống tốt hơn rồi.”
Cô không hề có hứng thú với kiểu khác.
Tuỳ Khâm chưa từng nghĩ đến, sẽ nghe được câu trả lời này.
Anh nhìn đôi mắt trong veo của cô, vấn vương suy nghĩ, cô đủ chân thành, là anh có ý nghĩ kín đáo, suy đoán âm thầm.
Lâm Bạch Du không nói chuyện này nữa, “Chúng ta lên tầng đi, hôm nay mẹ tôi nấu nhiều món lắm, chắc chắn cậu sẽ thích.”
Tuỳ Khâm không nói, đi bên cạnh cô.
Lúc đi ra khỏi thang máy, anh nhìn cánh cửa kia, dường như quay lại hồi cấp 2, lúc ấy mỗi ngày anh đi học về, vừa mở cửa, mẹ sẽ đang đợi ở đó.
Lâm Bạch Du mở cửa, “Mẹ ơi?”
Liễu Phương đang trong bếp, bỏ đồ xuống đi ra ngoài, vừa nhìn đã thấy cậu thiếu niên đứng phía sau con gái mình.
Vẻ ngoài thanh tuấn, gầy nhom sạch sẽ.
Là người khiến người khác rất khó sinh ra ác cảm khi gặp lần đầu.
Sức chú ý của Liễu Phương chuyển từ mắt anh xuống miếng băng gạc dưới mắt, dưới đó, đang che đi vết thương con gái dịch chuyển sang chăng?
Nếu bà là mẹ của đứa trẻ này, chắc chắn là không chấp nhận được.
“Tuỳ Khâm đúng không? Mau vào đi.” Liễu Phương trở lại bình thường.
Tuỳ Khâm rất nhạy bén, anh có thể nhận biết rõ ràng ánh mắt của bà đang dừng lại ở nơi nào của mình, không có ra chút sai lệch nào.
Liễu Phương hỏi: “Bất ngờ mời cháu đến, không để bụng chứ?”
Tuỳ Khâm nhẹ giọng: “Không ạ, bác gái khách sáo rồi.”
Lâm Bạch Du đóng cửa, đi vào nhà, cô không dám càn rỡ, nắm vào góc tay áo của Tuỳ Khâm, đưa anh đi vào phòng khách cùng, Liễu Phương quay lại vào bếp.
Căn nhà hai người ở không lớn không nhỏ.
Diện tích nhà dân ở loại tòa chung cư này và đường Nam Hoè không giống nhau. Diện tích nhà của đường Nam Hoè lớn, nhưng lại bình thường, mà phòng của Tuỳ Khâm là gian nhỏ nhất.
“Đây là phòng ngủ của tôi, bên cạnh là phòng vẽ.” Lâm Bạch Du hỏi: “Có phải cậu chưa thấy phòng vẽ bao giờ không?”
Cô đẩy cửa ra.
Phòng vẽ không hề rộng, nhưng lại xinh xắn lung linh, đẩy cửa ra, thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là bức tranh màu nước Lâm Bạch Du vẽ buổi sáng.
Trong quán và ngoài quán.
Tuỳ Khâm đã nhận ra.
Lâm Bạch Du không vẽ người.
Tuỳ Khâm nhìn vòng quanh căn phòng, khắp phòng có mùi của giấy vẽ và màu vẽ, màu sắc sâu đậm đa dạng, còn có một bức tranh nhỏ đặt trên bàn.
Là bức tranh cá voi.
Thấy ánh mắt anh đặt trên cá voi sát thủ, trái tim Lâm Bạch Du đập hẫng một nhịp, thứ cô vẽ vốn lấy ý tưởng từ Tuỳ Khâm, nay chính chú ở ngay đây.
Tuỳ Khâm dời tầm mắt.
Lâm Bạch Du thở phào một hơi.
Tuỳ Khâm liếc mắt, “Cậu hoảng cái gì?”
Lâm Bạch Du: “... Tôi không hoảng.”
Tuỳ Khâm rũ mắt, liếc cô mấy giây, không vạch trần lời nói dối của cô, bởi vì ở trong mắt anh, diễn xuất của cô quá đỗi vụng về.
Lâm Bạch Du chuyển chủ đề: “Tuỳ Khâm, cậu chuyển sang nhà tôi ở, thế nào?”
Lúc trước Tuỳ Khâm vừa vào cửa đã liếc nhìn bố cục, đã biết nhà rộng như nào, nay càng hiểu rõ hơn, nếu anh đến, chắc chắn sẽ thay đổi bố cục.
Khả năng cao nhất, có lẽ là phòng vẽ.
“Không muốn.”
Thêm một anh nữa, sẽ chật chội.
Lâm Bạch Du có hơi hụt hẫng, không sao cả, vẫn còn phương án phụ, thuê một căn nhà cho Tuỳ Khâm, có thể anh sẽ thoải mái hơn.
-
Nhà họ Lâm có thói quen ăn không nói, ngủ không ồn [1], thường ngày Liễu Phương và Lâm Bạch Du đều sẽ nói chuyện của mình, hôm nay có thêm điều khác lạ.
[1] Ăn không nói, ngủ không ồn (Luận ngữ - Khổng Tử): Khi đang nhai đồ ăn thì không nói chuyện, đến giờ đi ngủ không gây ồn ào ảnh hưởng đến người khác.
Liễu Phương nấu một bàn đồ ăn, bà còn lo không hợp khẩu vị của Tuỳ Khâm, không ngờ, Tuỳ Khâm bây giờ đang sửng sốt và nghi ngờ.
Bởi vì, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của anh.
Đây không thể là do Liễu Phương chưa từng gặp gỡ, chỉ có thể là Lâm Bạch Du.
Tuỳ Khâm vốn nửa tin nửa ngờ với kiến giải về giấc mơ của cô, thêm một chuyện như này gộp vào, đã đủ để thuyết phục anh rồi.
Dịch chuyển vết thương còn có, giấc mơ thì có gì hiếm lạ đâu.
Mãi đến lúc ăn xong, Liễu Phương mới nói đến chuyện chính: “Bác nghe Tinh Tinh nói, khi trước con bé bị thương, đều đổi sang chỗ cháu đúng không?”
Tuỳ Khâm ừm một tiếng.
Liễu Phương hỏi: “Có thể xem không? Không bằng lòng cũng không sao cả.”
Lâm Bạch Du lo lắng, “Mẹ…”
Tuỳ Khâm nói: “Được ạ.”
Như thể là người không liên quan, anh gỡ miếng băng gạc ra, vết sẹo đang mờ dần xuất hiện trên gương mặt khôi ngô của anh.
Ngón tay của Liễu Phương run lên, nhìn sang phía Lâm Bạch Du.
Vết thương này đã đang lành lại rồi, lúc mới xuất hiện sẽ đáng sợ nhường nào, xuất hiện trên mặt con gái mình thì lại đáng sợ nhường nào.
Liễu Phương thở dài: “Bác sĩ nói thế nào, có để lại sẹo không?”
Lâm Bạch Du nói: “Cái này cũng chưa chắc chắn ạ, con mua thuốc bôi mờ sẹo rồi, có lẽ sẽ có chút tác dụng, cảm giác nhỏ hơn rồi.”
Cô xích lại, hai hôm nay vẫn chưa kiểm tra.
Nhìn thấy động tác không chút kiêng dè của con gái mình, sức chú ý của Liễu Phương dịch chuyển một chút — Hai đứa trẻ này, thân thiết hơn bà tưởng tượng.
Điều này rất thần kì.
Một người chịu tổn thất lại dịu dàng như vậy với kẻ đầu sỏ khiến mình phải chịu thương đau.
Tuỳ Khâm ngước mắt liếc nhìn Liễu Phương.
Anh đáng lẽ nên từ chối Lâm Bạch Du lại gần, nhưng ngón tay anh đặt trên đùi, không từ chối.
“Nhìn nhạt hơn trước rồi, cũng thu nhỏ lại nhiều đấy.” Lâm Bạch Du mừng rỡ: “Tuỳ Khâm, chắc chắn cậu sẽ không để lại sẹo đâu.”
“...”
Liễu Phương nói: “Tinh Tinh, mẹ muốn nói chuyện riêng với Tuỳ Khâm.”
Lâm Bạch Du nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang Tuỳ Khâm im lặng kiệm lời, tuy không bằng lòng là bao, nhưng vẫn ra khỏi phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.