Chương 61: Cậu Là Bồ Tát Sao (1)
Khương Chi Ngư
13/05/2023
Trương Bộ hoàn toàn không chú ý đến Phương Vân Kỳ đã đi vòng qua một đầu khác của hành lang từ lúc nào, hai bên của tòa hành chính đều có cầu thang.
Cậu ta trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, khiến những người xung quanh giật nảy mình.
Bản thân Trương Bộ đau đến nỗi la lên, nhưng Phương Vân Kỳ hết lần này đến lần khác chào hỏi lên mặt cậu ta, cậu ta hoàn toàn không thể nói ra bất cứ thứ gì để ngăn lại.
Tùy Khâm cũng không nhìn cậu ta, mà chỉ đi tới cạnh cửa thông qua con đường được nhường ra.
Lâm Bạch Du nhìn ra bên ngoài qua chân anh, nhìn thấy các bạn học đang vây xem trên hành lang vì sợ xảy ra chuyện nên vội vàng bước lên ngăn cản Phương Vân Kỳ.
Cô không muốn ngăn cản.
Bởi vì người này thật sự đáng bị đánh, cậu ta đáng đời.
Nếu không phải bọn Tùy Khâm đến đây thì bây giờ sẽ như thế nào, có phải cô và Tần Bắc Bắc sẽ bị bọn họ tùy ý cười nhạo hay không?
Phương Vân Kỳ lại giơ cánh tay lên lần nữa thì bị níu lại.
“Cậu ta chảy máu rồi!”
“Có ai không, mau đi báo cho thầy giáo đi…”
Phương Vân Kỳ nhìn vào bọn họ: “Sao vừa rồi mấy người không ngăn cản cậu ta?”
Mọi người bị cậu nhìn đến nỗi chột dạ.
Trong mũi Trương Bộ đang nằm trên mặt đất vẫn còn chảy máu, cậu ta nhìn cánh tay của Phương Vân Kỳ đang bị nắm lấy, không chút nghĩ ngợi đã vung nắm đấm đến.
Nhưng không ngờ rằng giây tiếp theo Phương Vân Kỳ đã trực tiếp dùng chân đá lên trên, cả người Trương Bộ đều cuộn tròn lại, gào khóc kêu rên.
Lâm Bạch Du nhìn thôi đã thấy đau.
Cô còn muốn nhìn tiếp, nhưng lại phát hiện Tùy Khâm tiến lên một bước, chặn tầm mắt của cô lại.
Lâm Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: “Tùy Khâm, cũng may là cậu đã đến rồi.”
Tùy Khâm từ trên cao nhìn xuống: “Ở đây không phải nơi tốt.”
Lâm Bạch Du quay đầu lại, vừa rồi Tần Bắc Bắc đã chui ra khỏi đồng phục trường, một cái đầu không có tóc nhưng lại xinh đẹp lộ ra bên ngoài.
Cô ấy nhìn thấy Phương Vân Kỳ ra tay vì cô ấy.
Tần Bắc Bắc kêu lên: “Phương Vân Kỳ!”
Cô ấy vừa gọi, xung quanh đều yên tĩnh đi không ít.
Mọi người đều không nhịn được nhìn vào đỉnh đầu của cô ấy, Tần Bắc Bắc cắn môi dưới, có lẽ là do cảm nhận được ánh mắt của các cô gái nên siết chặt nắm tay lại.
Có phải trong lòng của các cô gái đó nghĩ rằng cô ấy trở nên xấu xí rồi hay không?
“Có đánh chết cậu ta cũng vô dụng.”
Lâm Bạch Du nhẹ giọng nói: “Bắc Bắc.”
Tần Bắc Bắc nở một nụ cười tươi: “Tớ cũng không làm chuyện không có tính người gì, tớ chỉ cạo tóc mà thôi, mọi người đều nhìn tớ như vậy làm gì.”
“Tôi thích không được sao?”
Phương Vân Kỳ nhìn cô ấy, trong lòng áy náy không chịu nổi.
Khó trách lúc trước cô ấy đột nhiên tức giận, là do cậu không cẩn thận nói trúng, vui đùa nói ra càng làm tổn thương người khác, cô ấy không vui cũng là chuyện bình thường.
Vừa rồi ở lớp số 1 nghe bọn họ nói chỗ này xảy ra chuyện, cậu và Tùy Khâm bèn lập tức tới đây.
Cho dù trên đường đi bạn học nói như thế nào đều không bằng tận mắt nhìn thấy.
“Loại người như cậu ta thì đáng đời.”
Phương Vân Kỳ trừng mắt nhìn Trương Bộ, lại vọt tới giật lại tóc giả, nhưng khi thật sự cầm trong tay lại không biết làm sao.
Lâm Bạch Du đưa tay ra: “Đưa cho tớ.”
Phương Vân Kỳ như trút được gánh nặng, lập tức đưa qua.
Lâm Bạch Du đội lên cho Tần Bắc Bắc, vén phần tóc mai thừa ra sau tai cô ấy, móc một cái kẹp tóc từ trong túi ra kẹp lại.
Tần Bắc Bắc mở miệng hỏi: “Tớ đẹp không?”
Giọng nói của cô ấy còn mang theo giọng mũi, rất nhẹ, nhưng lại rất rõ ràng.
“Đẹp!” Phương Vân Kỳ mở miệng nói trước mọi người.
Lâm Bạch Du ừ một tiếng rồi nói: “Tần Bắc Bắc là đẹp nhất.”
Tần Bắc Bắc là hoa khôi của trường Trung học số 8, mãi mãi rực rỡ, sẽ không suy tàn.
Cuối cùng thì Tần Bắc Bắc cũng nhếch nhẹ khóe môi lên, đứng dậy khỏi mặt đất, cô ấy nhìn Châu Gia Tuấn, cậu ta lui về sau một bước.
Cô ấy nghĩ, thật đáng ghét.
Mà đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, là thầy giáo đến.
-
Cánh cửa trạm phát thanh bị đóng lại.
Cửa sổ của văn phòng này được mở ở một mặt tường khác, cho nên những bạn học bị nhốt ở bên ngoài nhìn xung quanh thì cũng không nhìn thấy gì ở bên trong.
Tùy Khâm chỉ là người ném đá, không biết là do Trương Bộ cố ý hay là vô tình, tố cáo từ đầu đến cuối mà cũng không nhắc đến anh.
Thầy giáo nói: “Bạn học này, em ra ngoài trước được không?”
Tùy Khâm không nhúc nhích, liếc mắt nhìn Trương Bộ: “Em cũng đánh cậu ta.”
Trương Bộ bị anh nhìn đến nỗi tim nhảy dựng, luôn cảm thấy đầy sự sâu xa nào đó, cái miệng bị sưng nói: “Cậu ta lấy đá đập tay em.”
Cậu ta đưa tay ra.
Lâm Bạch Du hừ một tiếng: “Đó là bởi vì cậu muốn đưa tay ra túm tôi!”
Chuyện này nói ra cũng rất đơn giản, thầy giáo cũng không ngờ ngọn nguồn mọi chuyện là do tóc giả của Tần Bắc Bắc, ông ấy cũng bị làm cho hoảng sợ, nhưng khi ông ấy đến vốn không nhìn thấy đầu trọc.
Ông ấy đắn đo dùng từ, đặc biệt điều chỉnh giọng nói nhẹ nhàng lại: “Bạn học Tần Bắc Bắc, cái này của em là… tóc giả đúng không?”
“Vâng.” Tần Bắc Bắc đặt tay lên đó.
“Không cần lấy ra, không cần lấy ra.” Mí mắt của thầy giáo giật nảy lên, sợ cô ấy tháo tóc giả xuống: “Thầy biết rồi.”
Hôm nay ông ấy được người khác báo lại, nói Tần Bắc Bắc công khai uốn tóc tới trường học, không nghĩ tới khi đến nơi, tình hình đã thay đổi.
“Chuyện này Trương Bộ có sai, không nên trêu đùa bạn học, em phải nói xin lỗi với bạn học Tần và bạn học Lâm, nếu không thầy sẽ mời phụ huynh.”
Trương Bộ xin lỗi với vẻ không tình nguyện.
Lâm Bạch Du và Trần Bắc Bắc cũng không đáp lại gì.
Thầy giáo lại chuyển sang nói với Phương Vân Kỳ: “Nhưng mà, Phương Vân Kỳ, cho dù chuyện này xảy ra là có lý do, nhưng em cũng không thể đánh người, em xem em đánh em ấy thành dáng vẻ gì rồi kìa.”
Phương Vân Kỳ liếc nhìn, nghiến răng nghiến lợi, hẳn là cậu nên nắm trọc tóc của Trương Bộ mới đúng, chỉ đánh mặt, rất nhanh là mặt sẽ lành.
Cậu ngẩng đầu: “Em không xin lỗi.”
Thầy giáo: “Em nói cái gì?”
Phương Vân Kỳ: “Em nói em không xin lỗi, cậu ta đáng đời. Thầy, thầy muốn mời phụ huynh thì cứ mời đi, cha mẹ em đều làm việc ở nước ngoài, thầy chỉ có thể gọi điện thoại thôi.”
Thầy giáo trợn to mắt.
Tần Bắc Bắc nghe thấy thế thì rất muốn cười, Phương Vân Kỳ nhìn cô ấy, nhe răng trợn mắt.
Còn về Tùy Khâm, ném cục đá thì có là gì, thầy giáo vốn không coi chuyện này là lớn lao gì, bản thân Trương Bộ bị đánh, còn bị dạy dỗ.
Thầy giáo cũng kêu Lâm Bạch Du đi ra ngoài, cô không muốn lắm.
Tùy Khâm trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô, lôi cô gái ra khỏi văn phòng đầy áp lực.
Bạn học vây xem vừa thấy cửa mở đã muốn hỏi, kết quả người ra ngoài lại là Tùy Khâm, cho nên lập tức ngậm miệng lại, cũng không dám hỏi Lâm Bạch Du.
Rất nhanh, đa số mọi người đều đã tản đi.
Nhưng chuyện xảy ra vào hôm nay đã nhanh chóng lan truyền trong trường học.
Cậu ta trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, khiến những người xung quanh giật nảy mình.
Bản thân Trương Bộ đau đến nỗi la lên, nhưng Phương Vân Kỳ hết lần này đến lần khác chào hỏi lên mặt cậu ta, cậu ta hoàn toàn không thể nói ra bất cứ thứ gì để ngăn lại.
Tùy Khâm cũng không nhìn cậu ta, mà chỉ đi tới cạnh cửa thông qua con đường được nhường ra.
Lâm Bạch Du nhìn ra bên ngoài qua chân anh, nhìn thấy các bạn học đang vây xem trên hành lang vì sợ xảy ra chuyện nên vội vàng bước lên ngăn cản Phương Vân Kỳ.
Cô không muốn ngăn cản.
Bởi vì người này thật sự đáng bị đánh, cậu ta đáng đời.
Nếu không phải bọn Tùy Khâm đến đây thì bây giờ sẽ như thế nào, có phải cô và Tần Bắc Bắc sẽ bị bọn họ tùy ý cười nhạo hay không?
Phương Vân Kỳ lại giơ cánh tay lên lần nữa thì bị níu lại.
“Cậu ta chảy máu rồi!”
“Có ai không, mau đi báo cho thầy giáo đi…”
Phương Vân Kỳ nhìn vào bọn họ: “Sao vừa rồi mấy người không ngăn cản cậu ta?”
Mọi người bị cậu nhìn đến nỗi chột dạ.
Trong mũi Trương Bộ đang nằm trên mặt đất vẫn còn chảy máu, cậu ta nhìn cánh tay của Phương Vân Kỳ đang bị nắm lấy, không chút nghĩ ngợi đã vung nắm đấm đến.
Nhưng không ngờ rằng giây tiếp theo Phương Vân Kỳ đã trực tiếp dùng chân đá lên trên, cả người Trương Bộ đều cuộn tròn lại, gào khóc kêu rên.
Lâm Bạch Du nhìn thôi đã thấy đau.
Cô còn muốn nhìn tiếp, nhưng lại phát hiện Tùy Khâm tiến lên một bước, chặn tầm mắt của cô lại.
Lâm Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: “Tùy Khâm, cũng may là cậu đã đến rồi.”
Tùy Khâm từ trên cao nhìn xuống: “Ở đây không phải nơi tốt.”
Lâm Bạch Du quay đầu lại, vừa rồi Tần Bắc Bắc đã chui ra khỏi đồng phục trường, một cái đầu không có tóc nhưng lại xinh đẹp lộ ra bên ngoài.
Cô ấy nhìn thấy Phương Vân Kỳ ra tay vì cô ấy.
Tần Bắc Bắc kêu lên: “Phương Vân Kỳ!”
Cô ấy vừa gọi, xung quanh đều yên tĩnh đi không ít.
Mọi người đều không nhịn được nhìn vào đỉnh đầu của cô ấy, Tần Bắc Bắc cắn môi dưới, có lẽ là do cảm nhận được ánh mắt của các cô gái nên siết chặt nắm tay lại.
Có phải trong lòng của các cô gái đó nghĩ rằng cô ấy trở nên xấu xí rồi hay không?
“Có đánh chết cậu ta cũng vô dụng.”
Lâm Bạch Du nhẹ giọng nói: “Bắc Bắc.”
Tần Bắc Bắc nở một nụ cười tươi: “Tớ cũng không làm chuyện không có tính người gì, tớ chỉ cạo tóc mà thôi, mọi người đều nhìn tớ như vậy làm gì.”
“Tôi thích không được sao?”
Phương Vân Kỳ nhìn cô ấy, trong lòng áy náy không chịu nổi.
Khó trách lúc trước cô ấy đột nhiên tức giận, là do cậu không cẩn thận nói trúng, vui đùa nói ra càng làm tổn thương người khác, cô ấy không vui cũng là chuyện bình thường.
Vừa rồi ở lớp số 1 nghe bọn họ nói chỗ này xảy ra chuyện, cậu và Tùy Khâm bèn lập tức tới đây.
Cho dù trên đường đi bạn học nói như thế nào đều không bằng tận mắt nhìn thấy.
“Loại người như cậu ta thì đáng đời.”
Phương Vân Kỳ trừng mắt nhìn Trương Bộ, lại vọt tới giật lại tóc giả, nhưng khi thật sự cầm trong tay lại không biết làm sao.
Lâm Bạch Du đưa tay ra: “Đưa cho tớ.”
Phương Vân Kỳ như trút được gánh nặng, lập tức đưa qua.
Lâm Bạch Du đội lên cho Tần Bắc Bắc, vén phần tóc mai thừa ra sau tai cô ấy, móc một cái kẹp tóc từ trong túi ra kẹp lại.
Tần Bắc Bắc mở miệng hỏi: “Tớ đẹp không?”
Giọng nói của cô ấy còn mang theo giọng mũi, rất nhẹ, nhưng lại rất rõ ràng.
“Đẹp!” Phương Vân Kỳ mở miệng nói trước mọi người.
Lâm Bạch Du ừ một tiếng rồi nói: “Tần Bắc Bắc là đẹp nhất.”
Tần Bắc Bắc là hoa khôi của trường Trung học số 8, mãi mãi rực rỡ, sẽ không suy tàn.
Cuối cùng thì Tần Bắc Bắc cũng nhếch nhẹ khóe môi lên, đứng dậy khỏi mặt đất, cô ấy nhìn Châu Gia Tuấn, cậu ta lui về sau một bước.
Cô ấy nghĩ, thật đáng ghét.
Mà đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, là thầy giáo đến.
-
Cánh cửa trạm phát thanh bị đóng lại.
Cửa sổ của văn phòng này được mở ở một mặt tường khác, cho nên những bạn học bị nhốt ở bên ngoài nhìn xung quanh thì cũng không nhìn thấy gì ở bên trong.
Tùy Khâm chỉ là người ném đá, không biết là do Trương Bộ cố ý hay là vô tình, tố cáo từ đầu đến cuối mà cũng không nhắc đến anh.
Thầy giáo nói: “Bạn học này, em ra ngoài trước được không?”
Tùy Khâm không nhúc nhích, liếc mắt nhìn Trương Bộ: “Em cũng đánh cậu ta.”
Trương Bộ bị anh nhìn đến nỗi tim nhảy dựng, luôn cảm thấy đầy sự sâu xa nào đó, cái miệng bị sưng nói: “Cậu ta lấy đá đập tay em.”
Cậu ta đưa tay ra.
Lâm Bạch Du hừ một tiếng: “Đó là bởi vì cậu muốn đưa tay ra túm tôi!”
Chuyện này nói ra cũng rất đơn giản, thầy giáo cũng không ngờ ngọn nguồn mọi chuyện là do tóc giả của Tần Bắc Bắc, ông ấy cũng bị làm cho hoảng sợ, nhưng khi ông ấy đến vốn không nhìn thấy đầu trọc.
Ông ấy đắn đo dùng từ, đặc biệt điều chỉnh giọng nói nhẹ nhàng lại: “Bạn học Tần Bắc Bắc, cái này của em là… tóc giả đúng không?”
“Vâng.” Tần Bắc Bắc đặt tay lên đó.
“Không cần lấy ra, không cần lấy ra.” Mí mắt của thầy giáo giật nảy lên, sợ cô ấy tháo tóc giả xuống: “Thầy biết rồi.”
Hôm nay ông ấy được người khác báo lại, nói Tần Bắc Bắc công khai uốn tóc tới trường học, không nghĩ tới khi đến nơi, tình hình đã thay đổi.
“Chuyện này Trương Bộ có sai, không nên trêu đùa bạn học, em phải nói xin lỗi với bạn học Tần và bạn học Lâm, nếu không thầy sẽ mời phụ huynh.”
Trương Bộ xin lỗi với vẻ không tình nguyện.
Lâm Bạch Du và Trần Bắc Bắc cũng không đáp lại gì.
Thầy giáo lại chuyển sang nói với Phương Vân Kỳ: “Nhưng mà, Phương Vân Kỳ, cho dù chuyện này xảy ra là có lý do, nhưng em cũng không thể đánh người, em xem em đánh em ấy thành dáng vẻ gì rồi kìa.”
Phương Vân Kỳ liếc nhìn, nghiến răng nghiến lợi, hẳn là cậu nên nắm trọc tóc của Trương Bộ mới đúng, chỉ đánh mặt, rất nhanh là mặt sẽ lành.
Cậu ngẩng đầu: “Em không xin lỗi.”
Thầy giáo: “Em nói cái gì?”
Phương Vân Kỳ: “Em nói em không xin lỗi, cậu ta đáng đời. Thầy, thầy muốn mời phụ huynh thì cứ mời đi, cha mẹ em đều làm việc ở nước ngoài, thầy chỉ có thể gọi điện thoại thôi.”
Thầy giáo trợn to mắt.
Tần Bắc Bắc nghe thấy thế thì rất muốn cười, Phương Vân Kỳ nhìn cô ấy, nhe răng trợn mắt.
Còn về Tùy Khâm, ném cục đá thì có là gì, thầy giáo vốn không coi chuyện này là lớn lao gì, bản thân Trương Bộ bị đánh, còn bị dạy dỗ.
Thầy giáo cũng kêu Lâm Bạch Du đi ra ngoài, cô không muốn lắm.
Tùy Khâm trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô, lôi cô gái ra khỏi văn phòng đầy áp lực.
Bạn học vây xem vừa thấy cửa mở đã muốn hỏi, kết quả người ra ngoài lại là Tùy Khâm, cho nên lập tức ngậm miệng lại, cũng không dám hỏi Lâm Bạch Du.
Rất nhanh, đa số mọi người đều đã tản đi.
Nhưng chuyện xảy ra vào hôm nay đã nhanh chóng lan truyền trong trường học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.