Chương 106: Chồng Tương Lai Của Cậu Mãi Mãi Không Bằng Tôi (2)
Khương Chi Ngư
13/05/2023
Cho dù Lâm Bạch Du có ý muốn giấu chỗ ở hiện tại của Tuỳ Khâm thì cũng không thành công.
Đầu tháng 4, cây hoa anh đào được dời trồng trong trường đã nở hoa, hương thơm toả khắp vườn trường, thành phố Phong Nam lại tổ chức kì thi thử đợt 2.
Lần này, thành tích của Tuỳ Khâm nâng lên 600 điểm.
Trước bảng vinh danh, không chỉ có học sinh lớp 12, ngay cả đàn em lớp 10 lớp 11 cũng đến học hỏi “sự tiến bộ” của anh.
Từ 60% đến 70% tổng điểm của khi trước, đến 80% của hiện tại, được khống chế nghiêm ngặt.
“Cuối cùng tôi cũng biết tôi và học bá khác nhau ở đâu rồi.”
“Ở đâu?”
“Học bá muốn thi mấy điểm, thì thi mấy điểm thật, còn tôi, muốn thi được mấy điểm, đánh chết cũng không thi được.”
“Hahahahaha!”
Trên nhóm chat trường và Tieba đều nói chuyện này.
“Các cậu nói xem, thi thử đợt ba, Tuỳ Khâm có thi 670 điểm không?”
“Rất có thể.”
“Thế thi đại học thì sao?”
“Tôi có một suy nghĩ không dám nói.”
“Ừm, tôi có lẽ nhất chí với suy nghĩ của cậu.”
“Suy nghĩ của mọi người đều giống nhau.”
Kết quả của cả thành phố đều được công khai, mức điểm cũng vậy, sau lần thi thử đợt 1 lần trước, Hoàng Trạch biết thành tích của Tuỳ Khâm là hơn 500 điểm, sợ cả giật mình.
Anh ta đã quen một năm nay, coi thành tích của Tuỳ Khâm là điểm xét tuyển đợt 2.
Một khi Tuỳ Khâm thành công, anh ta sẽ là cái thá gì, chẳng phải là trò đùa hay sao?
Tuy Tuỳ Khâm nay đã rời khỏi đường Nam Hoè, nhưng Hoàng Trạch vẫn không dễ chịu gì, hôm nào cũng có thể nghe Hoàng Hồng Anh mắng Tuỳ Khâm.
“Nó chết ở bên ngoài cũng được, vừa khéo không ảnh hưởng đến chúng ta, không ảnh hưởng Tiểu Trạch học tập… Tiểu Trạch à, còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, con phải thi hẳn hoi đấy, thi tốt thì chúng ra sẽ mua nhà mới ở nội thành, chịu đủ cái chỗ rách mướt này rồi!”
“May mà mẹ lúc trước thông minh, thằng oắt con đấy bây giờ là học sinh kém, giỏi lắm cũng vào trường xét đợt 2, Tiểu Trạch của chúng ta phải học trường đợt 1 cơ.”
Sau kì thi thử đợt 1, Hoàng Trạch “thi” được kết quả tốt, Hoàng Hồng Anh bỏ món tiền lớn mua máy tính chơi game cho anh ta.
Anh ta chưa hề nói với bà ta, thành tích của Tuỳ Khâm thay đổi rồi, vượt qua anh ta.
Rõ ràng chỉ hơn mình mười mấy điểm, Hoàng Trạch lại dấy lên nỗi hoảng sợ cực đại, dưới tình huống này, thời gian chơi game cũng tăng thêm.
Còn Hoàng Hồng Anh ngủ sớm không thể nào phát hiện.
Bà ta còn đang đợi Hoàng Trạch báo kết quả thi thử đợt hai cho mình, biết con trai vẫn xuất sắc như thường ngày, thi được 530 điểm, cười không khép được miệng.
“Biết trước thì, không cần thằng oắt con đấy đi, mẹ đuổi quách nó luôn, đúng là ảnh hưởng con trai mẹ học tập thường ngày.”
Bà ta tuyên truyền một lượt cho mọi người ở đường Nam Hoè.
Vương Quế Hương không nhìn nổi, dù sao cây hoè lớn ở ngay trước cửa tiệm mình, giọng bốc phét của Hoàng Hồng Anh oang oang.
“Mỗi cô với Tuỳ Hữu Chí, cũng có thể sinh được con trai thiên tài á? Đừng chọc cười nữa, ai biết có phải là kết quả chép được hay không?”
Hoàng Hồng Anh tức giận: “Con mẹ nhà bà, nói vớ vẩn, bà là ghen ghét! Là ngưỡng mộ, Vương Quế Hương, có giỏi thì bà bảo con gái bà thi xem!”
Vương Quế Hương: “Bà khinh! Cô mà cũng dám nói à! Con trai cô lúc trước làm sao bằng thành tích của Tuỳ Khâm, nếu không phải cô ghen ghét, có thể làm trễ nải Tuỳ Khâm à?”
Hàng xóm láng giềng đều nhìn thấy hết, nhưng lại không nói, thì thầm bàn tán, lần này, mới bị lộ mặt.
Hoàng Hồng Anh có mặt dày đến thế nào, thì cũng không che được ánh mắt quở trách của mọi người, bà ta cứng cổ: “Tôi cho bà nói năng bừa bãi! Tôi cho bà nói linh tinh à!”
-
Sự nhốn nháo của đường Nam Hoè đã cách xa Tuỳ Khâm.
Lâm Bạch Du lần trước tham gia cuộc thi được giải, sau đó vì trời lạnh, lịch học của phòng vẽ đổi thành một tháng một lần.
Tháng 4 bắt đầu quay lại một tuần một buổi.
Hôm nay Liễu Phương đi liên hoan với đồng nghiệp, nên Tuỳ Khâm và Lâm Bạch Du tự giải quyết bữa tối, vì vậy Tuỳ Khâm chiều tối đến phòng vẽ đón cô.
Lúc này vẫn chưa tan học.
Những tháng ngày làm thêm ở quán xiên nướng, mỗi lần đi ra cửa sau, Tuỳ Khâm đều có thể nhìn thấy biển của phòng vẽ Trương Dương.
Lúc ấy, anh chỉ là người trông ngóng, chưa từng đi vào.
Nay, anh đường đường chính chính đi vào trong nhà lầu nhỏ, đứng trong hành lang, nhìn cánh cửa chỗ không xa.
Đợi đón Bồ Tát nhỏ.
Tuỳ Khâm không nói với Lâm Bạch Du rằng anh sẽ đến, sợ gửi tin nhắn ảnh hưởng cô học bài.
Vậy nên lúc hết giờ học, Lâm Bạch Du chậm chạp thu dọn đồ đạc, nói chuyện với Trương Cầm Ngữ câu được câu chăng.
Trương Cầm Ngữ nhỏ tiếng: “Sao tớ cảm giác, Lý Văn nhìn cậu hoài vậy? Lúc cậu đang học, tớ đã phát hiện ra rồi!”
Động tác trên tay Lâm Bạch Du không dừng: “Cậu vào học không vẽ tranh, nhìn người khác bừa bãi à?”
Trương Cầm Ngữ: “Ầy tớ cũng đâu phải cậu, tớ không tĩnh tâm được đâu.”
Nếu không phải thầy giáo là cậu mình, e rằng cô ta ứng phó bừa bãi, thái độ không nghiêm túc như thế này, đã bị đuổi cổ khỏi phòng vẽ từ lâu rồi.
Lâm Bạch Du không muốn nói rằng mùa đông năm ngoái, Lý Văn từng bộc bạch tấm lòng.
Ngoài phòng vẽ, Lý Văn đi ra ngoài, nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu dựa vào lan can, anh đang nghiêng mặt nhìn vào cửa phòng vẽ.
Người kia không nhìn mình.
Nhưng Lý Văn biết anh, vì đã từng gặp mấy lần.
Tuổi tác hai người không giống nhau, thân phận cũng thế, Lý Văn đã vào Minh Nghệ, học sinh cấp 3 trong mắt anh ta là lũ trẻ con.
Anh ta yêu thích Lâm Bạch Du là vì cô không giống học sinh cấp 3 khác, kĩ thuật vẽ tranh xuất sắc, sắc đẹp và tính cách của cô.
“Tuỳ Khâm?”
Tuỳ Khâm thu lại ánh mắt, đặt trên khuôn mặt người trước mặt mình.
Từng gặp một lần, không để ý.
Lý Văn cười hỏi: “Có thể nói chuyện vài câu không?”
“Không có hứng.” Tuỳ Khâm dời tầm mắt, lại nhìn ra ngoài cửa.
Lý Văn nói: “Liên quan đến Lâm Bạch Du.”
Tuỳ Khâm nhìn chằm chằm anh ta, bỗng cười nhẹ một tiếng.
-
Lâm Bạch Du vẫn ở trong phòng vẽ, nhận được tin nhắn của Tuỳ Khâm.
Q: [Về phòng vẽ, đợi tôi 2 phút.]
Lâm Bạch Du đầu óc mù mờ: [Cậu sắp đến phòng vẽ à?]
Mười mấy giây sau, bên kia mới trả lời.
Q: [Ừm.]
Lâm Bạch Du không ở trong phòng vẽ, mà đi xuống tầng, hai phút, cũng không lâu lắm, xuống tầng đoán chừng cũng gần đến giờ rồi.
Lúc đến tầng 1, cô quay đầu đã nhìn thấy Tuỳ Khâm.
Chỉ có điều, đứng trước mặt anh, là Lý Văn.
Lâm Bạch Du hồi hộp trong lòng, hai người này sao lại quen vậy, chuyện của Lý Văn, cô không nói cho ai hết.
Tuỳ Khâm đang nhìn khung cửa sổ kính của tiệm bánh sau lưng Lý Văn, góc nghiêng anh sắc bén, tay phải để rũ bên người, ngón trỏ đang gõ không nhanh không chậm.
Tuỳ ý mà lại đẹp trai.
Cô gái đi ra từ tiệm bánh không dời được mắt.
Sau đó, anh phát hiện ra ánh mắt của Lâm Bạch Du, thu ánh mắt lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi lại quay về.
Tuỳ Khâm bỗng giơ tay, ngón trỏ hơi cong lại, đầu ngón tay dừng trên thái dương, cong môi nói một câu.
Lý Văn trả lời một câu.
Tuỳ Khâm cho tay vào túi, nâng mí mắt, lại nói thêm một câu.
Lâm Bạch Du cách xa, không nghe thấy anh nói gì, chỉ thấy chốc lát ấy, biểu cảm của Lý Văn thay đổi đột ngột, dường như nghe thấy nội dung gì đáng sợ.
Sau đó, Tuỳ Khâm không để ý đến anh ta nữa, xoay người đi về phía cô.
Vẻ mặt thiếu niên như bình thường, ngữ khí không khác gì với thường ngày, lạnh nhạt nói: “Tối nay ăn ở đây.”
Cơ thể anh thẳng tắp, chặn ngay trước tầm mắt Lâm Bạch Du, cũng chắn ánh mắt Lý Văn nhìn sang đây.
Lâm Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu nói gì với Lý Văn thế?”
Tuỳ Khâm cười: “Hoá ra cậu ta tên là Lý Văn.”
“...” Lâm Bạch Du không nhịn được buồn cười: “Các cậu đã nói chuyện với nhau rồi, vẫn không biết tên à.”
“Cậu ta tìm tôi, sao tôi phải hỏi tên cậu ta.” Tuỳ Khâm đáp, nói tiếp: “Cậu nói xem cậu ta sẽ nói gì.”
Lâm Bạch Du thầm nghĩ, liệu có phải chuyện Lý Văn tỏ tình mình bị phát hiện rồi không, tuy rằng lúc ấy cô đã từ chối rồi.
Nhưng mình được theo đuổi, bị Tuỳ Khâm biết, cảm giác hơi kì lạ, khó chịu trong lòng.
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Cậu ta nói gì không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn biết cậu nói gì.”
Tuỳ Khâm rất thích câu trả lời này, nhướn chân mày.
Anh xách luôn túi của cô, đeo sau lưng mình. Sau đó cong eo gập người, nhìn bằng mắt với cô, khoảng cách hai khuôn mặt chỉ có 1 centimet.
Lâm Bạch Du thậm chí có thể cảm thấy hơi thở từ mũi của anh.
Cô nghe thấy Tuỳ Khâm ung dung nói với mình: “Cậu ta với tôi nói về cậu, tôi nói với cậu ta, tự tin đến mấy cũng vô ích.”
Anh dừng lại: “Vì không bằng tôi.”
Lúc này, Tuỳ Khâm lộ ra vẻ kiêu ngạo, anh không hề che giấu.
“Không chỉ cậu ta, chồng tương lai của cậu, cũng mãi mãi sẽ không, sẽ không bằng được tôi.”
Bởi vì người khác mãi mãi không thể gánh chịu thương đau cho cậu.
Tất cả mọi thứ, từ lâu đã được định sẵn là cả đời
Giữa chúng ta có mối quan hệ thân mật nhất, thân thiết không thể chia lìa, tựa như cộng sinh, cho đến tận giây phút cuối của sinh mạng.
Đầu tháng 4, cây hoa anh đào được dời trồng trong trường đã nở hoa, hương thơm toả khắp vườn trường, thành phố Phong Nam lại tổ chức kì thi thử đợt 2.
Lần này, thành tích của Tuỳ Khâm nâng lên 600 điểm.
Trước bảng vinh danh, không chỉ có học sinh lớp 12, ngay cả đàn em lớp 10 lớp 11 cũng đến học hỏi “sự tiến bộ” của anh.
Từ 60% đến 70% tổng điểm của khi trước, đến 80% của hiện tại, được khống chế nghiêm ngặt.
“Cuối cùng tôi cũng biết tôi và học bá khác nhau ở đâu rồi.”
“Ở đâu?”
“Học bá muốn thi mấy điểm, thì thi mấy điểm thật, còn tôi, muốn thi được mấy điểm, đánh chết cũng không thi được.”
“Hahahahaha!”
Trên nhóm chat trường và Tieba đều nói chuyện này.
“Các cậu nói xem, thi thử đợt ba, Tuỳ Khâm có thi 670 điểm không?”
“Rất có thể.”
“Thế thi đại học thì sao?”
“Tôi có một suy nghĩ không dám nói.”
“Ừm, tôi có lẽ nhất chí với suy nghĩ của cậu.”
“Suy nghĩ của mọi người đều giống nhau.”
Kết quả của cả thành phố đều được công khai, mức điểm cũng vậy, sau lần thi thử đợt 1 lần trước, Hoàng Trạch biết thành tích của Tuỳ Khâm là hơn 500 điểm, sợ cả giật mình.
Anh ta đã quen một năm nay, coi thành tích của Tuỳ Khâm là điểm xét tuyển đợt 2.
Một khi Tuỳ Khâm thành công, anh ta sẽ là cái thá gì, chẳng phải là trò đùa hay sao?
Tuy Tuỳ Khâm nay đã rời khỏi đường Nam Hoè, nhưng Hoàng Trạch vẫn không dễ chịu gì, hôm nào cũng có thể nghe Hoàng Hồng Anh mắng Tuỳ Khâm.
“Nó chết ở bên ngoài cũng được, vừa khéo không ảnh hưởng đến chúng ta, không ảnh hưởng Tiểu Trạch học tập… Tiểu Trạch à, còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, con phải thi hẳn hoi đấy, thi tốt thì chúng ra sẽ mua nhà mới ở nội thành, chịu đủ cái chỗ rách mướt này rồi!”
“May mà mẹ lúc trước thông minh, thằng oắt con đấy bây giờ là học sinh kém, giỏi lắm cũng vào trường xét đợt 2, Tiểu Trạch của chúng ta phải học trường đợt 1 cơ.”
Sau kì thi thử đợt 1, Hoàng Trạch “thi” được kết quả tốt, Hoàng Hồng Anh bỏ món tiền lớn mua máy tính chơi game cho anh ta.
Anh ta chưa hề nói với bà ta, thành tích của Tuỳ Khâm thay đổi rồi, vượt qua anh ta.
Rõ ràng chỉ hơn mình mười mấy điểm, Hoàng Trạch lại dấy lên nỗi hoảng sợ cực đại, dưới tình huống này, thời gian chơi game cũng tăng thêm.
Còn Hoàng Hồng Anh ngủ sớm không thể nào phát hiện.
Bà ta còn đang đợi Hoàng Trạch báo kết quả thi thử đợt hai cho mình, biết con trai vẫn xuất sắc như thường ngày, thi được 530 điểm, cười không khép được miệng.
“Biết trước thì, không cần thằng oắt con đấy đi, mẹ đuổi quách nó luôn, đúng là ảnh hưởng con trai mẹ học tập thường ngày.”
Bà ta tuyên truyền một lượt cho mọi người ở đường Nam Hoè.
Vương Quế Hương không nhìn nổi, dù sao cây hoè lớn ở ngay trước cửa tiệm mình, giọng bốc phét của Hoàng Hồng Anh oang oang.
“Mỗi cô với Tuỳ Hữu Chí, cũng có thể sinh được con trai thiên tài á? Đừng chọc cười nữa, ai biết có phải là kết quả chép được hay không?”
Hoàng Hồng Anh tức giận: “Con mẹ nhà bà, nói vớ vẩn, bà là ghen ghét! Là ngưỡng mộ, Vương Quế Hương, có giỏi thì bà bảo con gái bà thi xem!”
Vương Quế Hương: “Bà khinh! Cô mà cũng dám nói à! Con trai cô lúc trước làm sao bằng thành tích của Tuỳ Khâm, nếu không phải cô ghen ghét, có thể làm trễ nải Tuỳ Khâm à?”
Hàng xóm láng giềng đều nhìn thấy hết, nhưng lại không nói, thì thầm bàn tán, lần này, mới bị lộ mặt.
Hoàng Hồng Anh có mặt dày đến thế nào, thì cũng không che được ánh mắt quở trách của mọi người, bà ta cứng cổ: “Tôi cho bà nói năng bừa bãi! Tôi cho bà nói linh tinh à!”
-
Sự nhốn nháo của đường Nam Hoè đã cách xa Tuỳ Khâm.
Lâm Bạch Du lần trước tham gia cuộc thi được giải, sau đó vì trời lạnh, lịch học của phòng vẽ đổi thành một tháng một lần.
Tháng 4 bắt đầu quay lại một tuần một buổi.
Hôm nay Liễu Phương đi liên hoan với đồng nghiệp, nên Tuỳ Khâm và Lâm Bạch Du tự giải quyết bữa tối, vì vậy Tuỳ Khâm chiều tối đến phòng vẽ đón cô.
Lúc này vẫn chưa tan học.
Những tháng ngày làm thêm ở quán xiên nướng, mỗi lần đi ra cửa sau, Tuỳ Khâm đều có thể nhìn thấy biển của phòng vẽ Trương Dương.
Lúc ấy, anh chỉ là người trông ngóng, chưa từng đi vào.
Nay, anh đường đường chính chính đi vào trong nhà lầu nhỏ, đứng trong hành lang, nhìn cánh cửa chỗ không xa.
Đợi đón Bồ Tát nhỏ.
Tuỳ Khâm không nói với Lâm Bạch Du rằng anh sẽ đến, sợ gửi tin nhắn ảnh hưởng cô học bài.
Vậy nên lúc hết giờ học, Lâm Bạch Du chậm chạp thu dọn đồ đạc, nói chuyện với Trương Cầm Ngữ câu được câu chăng.
Trương Cầm Ngữ nhỏ tiếng: “Sao tớ cảm giác, Lý Văn nhìn cậu hoài vậy? Lúc cậu đang học, tớ đã phát hiện ra rồi!”
Động tác trên tay Lâm Bạch Du không dừng: “Cậu vào học không vẽ tranh, nhìn người khác bừa bãi à?”
Trương Cầm Ngữ: “Ầy tớ cũng đâu phải cậu, tớ không tĩnh tâm được đâu.”
Nếu không phải thầy giáo là cậu mình, e rằng cô ta ứng phó bừa bãi, thái độ không nghiêm túc như thế này, đã bị đuổi cổ khỏi phòng vẽ từ lâu rồi.
Lâm Bạch Du không muốn nói rằng mùa đông năm ngoái, Lý Văn từng bộc bạch tấm lòng.
Ngoài phòng vẽ, Lý Văn đi ra ngoài, nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu dựa vào lan can, anh đang nghiêng mặt nhìn vào cửa phòng vẽ.
Người kia không nhìn mình.
Nhưng Lý Văn biết anh, vì đã từng gặp mấy lần.
Tuổi tác hai người không giống nhau, thân phận cũng thế, Lý Văn đã vào Minh Nghệ, học sinh cấp 3 trong mắt anh ta là lũ trẻ con.
Anh ta yêu thích Lâm Bạch Du là vì cô không giống học sinh cấp 3 khác, kĩ thuật vẽ tranh xuất sắc, sắc đẹp và tính cách của cô.
“Tuỳ Khâm?”
Tuỳ Khâm thu lại ánh mắt, đặt trên khuôn mặt người trước mặt mình.
Từng gặp một lần, không để ý.
Lý Văn cười hỏi: “Có thể nói chuyện vài câu không?”
“Không có hứng.” Tuỳ Khâm dời tầm mắt, lại nhìn ra ngoài cửa.
Lý Văn nói: “Liên quan đến Lâm Bạch Du.”
Tuỳ Khâm nhìn chằm chằm anh ta, bỗng cười nhẹ một tiếng.
-
Lâm Bạch Du vẫn ở trong phòng vẽ, nhận được tin nhắn của Tuỳ Khâm.
Q: [Về phòng vẽ, đợi tôi 2 phút.]
Lâm Bạch Du đầu óc mù mờ: [Cậu sắp đến phòng vẽ à?]
Mười mấy giây sau, bên kia mới trả lời.
Q: [Ừm.]
Lâm Bạch Du không ở trong phòng vẽ, mà đi xuống tầng, hai phút, cũng không lâu lắm, xuống tầng đoán chừng cũng gần đến giờ rồi.
Lúc đến tầng 1, cô quay đầu đã nhìn thấy Tuỳ Khâm.
Chỉ có điều, đứng trước mặt anh, là Lý Văn.
Lâm Bạch Du hồi hộp trong lòng, hai người này sao lại quen vậy, chuyện của Lý Văn, cô không nói cho ai hết.
Tuỳ Khâm đang nhìn khung cửa sổ kính của tiệm bánh sau lưng Lý Văn, góc nghiêng anh sắc bén, tay phải để rũ bên người, ngón trỏ đang gõ không nhanh không chậm.
Tuỳ ý mà lại đẹp trai.
Cô gái đi ra từ tiệm bánh không dời được mắt.
Sau đó, anh phát hiện ra ánh mắt của Lâm Bạch Du, thu ánh mắt lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi lại quay về.
Tuỳ Khâm bỗng giơ tay, ngón trỏ hơi cong lại, đầu ngón tay dừng trên thái dương, cong môi nói một câu.
Lý Văn trả lời một câu.
Tuỳ Khâm cho tay vào túi, nâng mí mắt, lại nói thêm một câu.
Lâm Bạch Du cách xa, không nghe thấy anh nói gì, chỉ thấy chốc lát ấy, biểu cảm của Lý Văn thay đổi đột ngột, dường như nghe thấy nội dung gì đáng sợ.
Sau đó, Tuỳ Khâm không để ý đến anh ta nữa, xoay người đi về phía cô.
Vẻ mặt thiếu niên như bình thường, ngữ khí không khác gì với thường ngày, lạnh nhạt nói: “Tối nay ăn ở đây.”
Cơ thể anh thẳng tắp, chặn ngay trước tầm mắt Lâm Bạch Du, cũng chắn ánh mắt Lý Văn nhìn sang đây.
Lâm Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu nói gì với Lý Văn thế?”
Tuỳ Khâm cười: “Hoá ra cậu ta tên là Lý Văn.”
“...” Lâm Bạch Du không nhịn được buồn cười: “Các cậu đã nói chuyện với nhau rồi, vẫn không biết tên à.”
“Cậu ta tìm tôi, sao tôi phải hỏi tên cậu ta.” Tuỳ Khâm đáp, nói tiếp: “Cậu nói xem cậu ta sẽ nói gì.”
Lâm Bạch Du thầm nghĩ, liệu có phải chuyện Lý Văn tỏ tình mình bị phát hiện rồi không, tuy rằng lúc ấy cô đã từ chối rồi.
Nhưng mình được theo đuổi, bị Tuỳ Khâm biết, cảm giác hơi kì lạ, khó chịu trong lòng.
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Cậu ta nói gì không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn biết cậu nói gì.”
Tuỳ Khâm rất thích câu trả lời này, nhướn chân mày.
Anh xách luôn túi của cô, đeo sau lưng mình. Sau đó cong eo gập người, nhìn bằng mắt với cô, khoảng cách hai khuôn mặt chỉ có 1 centimet.
Lâm Bạch Du thậm chí có thể cảm thấy hơi thở từ mũi của anh.
Cô nghe thấy Tuỳ Khâm ung dung nói với mình: “Cậu ta với tôi nói về cậu, tôi nói với cậu ta, tự tin đến mấy cũng vô ích.”
Anh dừng lại: “Vì không bằng tôi.”
Lúc này, Tuỳ Khâm lộ ra vẻ kiêu ngạo, anh không hề che giấu.
“Không chỉ cậu ta, chồng tương lai của cậu, cũng mãi mãi sẽ không, sẽ không bằng được tôi.”
Bởi vì người khác mãi mãi không thể gánh chịu thương đau cho cậu.
Tất cả mọi thứ, từ lâu đã được định sẵn là cả đời
Giữa chúng ta có mối quan hệ thân mật nhất, thân thiết không thể chia lìa, tựa như cộng sinh, cho đến tận giây phút cuối của sinh mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.