Chương 135: Đại Học - Tuyên Bố Chủ Quyền (1)
Khương Chi Ngư
13/05/2023
Sau khi bước vào đại học, dường như Lâm Bạch Du đã trưởng thành trong một đêm.
Tuỳ Khâm có thể nhìn thấy đôi mắt của cô trưởng thành hơn trước không ít, là sự trưởng thành sau yên bình.
Có lẽ là vì đại học là xã hội thu nhỏ.
Có lẽ là vì trải qua chuyện của Tần Bắc Bắc.
Tuỳ Khâm không chỉ một lần nghĩ về giấc mơ.
Trong thế giới kiếp trước ấy, Lâm Bạch Du không học ngôi trường mơ ước, cô đến chết cũng không biết đời sống đại học là như thế nào.
May thay, tất cả đều đã qua.
Tuỳ Khâm nới lỏng ngón tay, hơi thở phiền muộn ngay lập tức tan biến hết sạch.
Lâm Bạch Du có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của anh, tuy không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô có thể nhìn rõ ràng ánh mắt thương xót của anh.
Tuỳ Khâm của bây giờ, đường nét rắn rỏi, ngũ quan sắc bén, liệu có phải đã có vài phần tương tự với giáo sư Tuỳ của sau này rồi không?
Đời này của cô an ổn không có muộn phiền, vì Tuỳ Khâm không có nuối tiếc, kiếp trước từ đầu đến cuối đều đong đầy nuối tiếc và lạc lõng.
Tuỳ Khâm nói: “Hôm nay có rất nhiều người đều đang nhìn em.”
Lâm Bạch Du đáp lại: “Nói như thể không có ai nhìn anh ý, em còn nghe nói, có người tỏ tình với anh rồi.”
Tuỳ Khâm nhìn cô: “Anh từ chối rồi.”
Đương nhiên Lâm Bạch Du biết, cô không bao giờ phải lo lắng cho anh, còn về những cô gái khác thích Tuỳ Khâm, điều này cũng không bất ngờ, anh rất xuất sắc.
Giữa họ, có đủ niềm tin.
Số canteen ở Viện chính nhiều hơn ở Viện Y học, canteen lần trước cô đến ăn là nơi gần kí túc xá nam nhất, lần này Tuỳ Khâm đưa cô đi canteen khác.
Món ăn ở hai canteen không giống nhau.
Lâm Bạch Du đi cùng anh, cảm giác dường như quay lại thời cấp 3, họ cùng nhau đi ăn như thế này.
Nhưng lúc ấy, bên cạnh còn có Tần Bắc Bắc, còn có Phương Vân Kỳ và Tề Thống.
Tuỳ Khâm nghiêng mặt, thấp giọng: “Đồ ở đây khá mặn.”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Ít một xíu.”
Bạn học đi qua có người đi ra toà dạy học, số lần nhìn thấy Tuỳ Khâm nhiều hơn, thấy anh đi cùng cô gái xinh đẹp, đều nhìn sang đây.
Lâm Bạch Du không kén ăn lắm, nhưng cô không ăn được quá nhiều, bình thường ở nhà, nhân lúc Liễu Phương không chú ý, lén lút chia cơm sang bát Tuỳ Khâm.
Chia ít, Tuỳ Khâm sẽ đồng ý.
Chia nhiều, Tuỳ Khâm không lấy một hạt, cô phải tự ăn hết.
Nên Lâm Bạch Du bây giờ đã nắm chắc chính xác được lượng đồ ăn.
Tuỳ Khâm hôm nay lại không từ chối cô, mà hỏi: “Em chung sống với bạn cùng phòng như thế nào.”
Lâm Bạch Du nói: “Cũng ổn, mọi người đều có khuyết điểm, nhưng đều rất bình thường.
Duy nhất có một người hơi quá giới hạn nhất là Lâm Thu Vũ khuyên cô chia tay rồi yêu người khác, logic của cô ta, cô không hiểu lắm.
“Anh thì sao?”
“Thích ầm ĩ như Phương Vân Kỳ.”
“Phương Vân Kỳ và Tề Thống hôm nào cũng phàn nàn trong nhóm, không biết còn tưởng đi đến chỗ quỷ tha ma bắt nào rồi chứ.”
Lâm Bạch Du ban đầu còn an ủi, sau đó thì chịu luôn.
Quả nhiên Tần Bắc Bắc luôn đấu khẩu với Phương Vân Kỳ, vì cậu thật sự quá dở hơi.
Lúc ăn cơm, điện thoại của Lâm Bạch Du rung lên.
Phương Diệu: [Hay ghê, hoá ra bạn trai cậu là hotboy trường Kinh đại!]
Phương Diệu: [Thế mà giấu bọn tớ bao lâu nay!]
Lâm Bạch Du đặt đũa xuống, đánh chữ trả lời: [Tớ có giấu đâu, là cậu mãi không hỏi, không trách tớ được.]
Trong phòng kí túc, cô thường nói bạn trai là bạn học cấp 3, Lâm Bạch Du sẽ không lấy Tuỳ Khâm để khoe khoang.
Phương Diệu: [Tớ còn tưởng đẹp trai cậu nói là qua bộ lọc tình yêu chứ… Ai mà biết là thật, đã vậy đây không phải là đẹp trai bình thường đâu!]
Phương Diệu: [Hotgirl trường và hotboy xứng đôi quá!]
Lâm Bạch Du gửi câu cuối cùng cho Tuỳ Khâm.
Tuỳ Khâm gõ lên bàn: “Lâm Bạch Du, ăn cơm.”
Lâm Bạch Du bỏ điện thoại xuống: “Lại gọi tên đầy đủ của em.”
Tuỳ Khâm thong thả: “Lâm Tinh Tinh.”
Lâm Bạch Du phì cười một tiếng: “Giáo sư Tuỳ.”
Tay Tuỳ Khâm ngưng lại một chút, cách gọi này là bí mật giữa họ, là một đoạn trí nhớ họ cùng có.
Bạn học bàn bên vểnh tai nghe.
Hotboy trường và hotgirl trường lại thích kiểu này! Đang ăn cơm, chơi trò đóng vai giữa ban ngày ban mặt!
-
Lúc ăn cơm xong đã hơn 12 giờ.
Tiết buổi chiều của Lâm Bạch Du không ở Viện chính, Tùy Khâm lại có hai tiết buổi tối, họ cùng ngồi xe chuyên dụng về.
Trên diễn đàn trường xuất hiện ảnh chung của hai người, còn có câu Tùy Khâm nói — Họ yêu công khai.
Tùy Khâm chưa bao giờ che giấu, anh luôn đợi ngày này, nắm tay Lâm Bạch Du, nói với tất cả mọi người.
“Nhìn như thế này, quả thật là rất xứng đôi.”
“Tôi đi tra rồi, họ là bạn học cấp 3, huhuhu, ngọt quá, các cậu đi xem video tuyên truyền của trường cấp 3 của họ đi.”
“Người đẹp đều ở cấp 3.”
“Cùng thi vào một trường đại học, đây mới là tình yêu mà mọi người hướng đến.”
“Nhan sắc này, thực sự đấy, cùng nhau ra mắt là được rồi.”
“Nhưng mà, chuyên ngành của hai người giống như ngược nhau thật.”
Viện Y học không ít người không theo dõi diễn đàn, không biết Tùy Khâm, chỉ thấy quen mắt — Vì Weibo chính thức của trường từng đăng lên.
Họ chỉ không ngờ rằng, bạn trai của Lâm Bạch Du đẹp trai như thế này!
Bởi vì tin đồn không biết từ đâu đến, nhập học nửa tháng, bạn trai của Lâm Bạch Du chưa từng xuất hiện, vì vậy chắc chắn trông bình thường.
Bây giờ nhìn lại, trai tài gái sắc, không có ai xứng đôi vừa lứa hơn.
Phương Vân Kỳ bỗng gọi điện thoại đến: “Anh Khâm, em ở trường bên cạnh cũng nhìn thấy ảnh chụp chung của anh với bạn học Lâm.”
Tùy Khâm hỏi: “Có chuyện gì à?”
Phương Vân Kỳ nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ gọi điện…”
“Không có chuyện thì ngắt đây.”
Phương Vân Kỳ: ?
Đi từ cửa sau đến tòa kí túc, sẽ đi qua bãi tập, lúc chưa đến, Lâm Bạch Du nhỏ tiếng hỏi: “Nửa tháng không gặp người thật, có nhớ em không?”
Tùy Khâm nhướn mày: “Em thì sao?”
Lâm Bạch Du bộc bạch không ngại ngùng chút nào: “Nhớ chứ.”
Tùy Khâm hừ cười: “Anh cũng thế.”
Lâm Bạch Du nói: “Vậy anh nhớ em như thế nào?”
Tùy Khâm im lặng hai giây: “Trong mơ.”
Lâm Bạch Du ồ một tiếng.
Tùy Khâm cầm tay cô, ngón tay thon dài rõ ràng vòng qua tay cô, nhẹ nhàng lướt qua bàn tay và mu bàn tay cô.
Tuỳ Khâm có thể nhìn thấy đôi mắt của cô trưởng thành hơn trước không ít, là sự trưởng thành sau yên bình.
Có lẽ là vì đại học là xã hội thu nhỏ.
Có lẽ là vì trải qua chuyện của Tần Bắc Bắc.
Tuỳ Khâm không chỉ một lần nghĩ về giấc mơ.
Trong thế giới kiếp trước ấy, Lâm Bạch Du không học ngôi trường mơ ước, cô đến chết cũng không biết đời sống đại học là như thế nào.
May thay, tất cả đều đã qua.
Tuỳ Khâm nới lỏng ngón tay, hơi thở phiền muộn ngay lập tức tan biến hết sạch.
Lâm Bạch Du có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của anh, tuy không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô có thể nhìn rõ ràng ánh mắt thương xót của anh.
Tuỳ Khâm của bây giờ, đường nét rắn rỏi, ngũ quan sắc bén, liệu có phải đã có vài phần tương tự với giáo sư Tuỳ của sau này rồi không?
Đời này của cô an ổn không có muộn phiền, vì Tuỳ Khâm không có nuối tiếc, kiếp trước từ đầu đến cuối đều đong đầy nuối tiếc và lạc lõng.
Tuỳ Khâm nói: “Hôm nay có rất nhiều người đều đang nhìn em.”
Lâm Bạch Du đáp lại: “Nói như thể không có ai nhìn anh ý, em còn nghe nói, có người tỏ tình với anh rồi.”
Tuỳ Khâm nhìn cô: “Anh từ chối rồi.”
Đương nhiên Lâm Bạch Du biết, cô không bao giờ phải lo lắng cho anh, còn về những cô gái khác thích Tuỳ Khâm, điều này cũng không bất ngờ, anh rất xuất sắc.
Giữa họ, có đủ niềm tin.
Số canteen ở Viện chính nhiều hơn ở Viện Y học, canteen lần trước cô đến ăn là nơi gần kí túc xá nam nhất, lần này Tuỳ Khâm đưa cô đi canteen khác.
Món ăn ở hai canteen không giống nhau.
Lâm Bạch Du đi cùng anh, cảm giác dường như quay lại thời cấp 3, họ cùng nhau đi ăn như thế này.
Nhưng lúc ấy, bên cạnh còn có Tần Bắc Bắc, còn có Phương Vân Kỳ và Tề Thống.
Tuỳ Khâm nghiêng mặt, thấp giọng: “Đồ ở đây khá mặn.”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Ít một xíu.”
Bạn học đi qua có người đi ra toà dạy học, số lần nhìn thấy Tuỳ Khâm nhiều hơn, thấy anh đi cùng cô gái xinh đẹp, đều nhìn sang đây.
Lâm Bạch Du không kén ăn lắm, nhưng cô không ăn được quá nhiều, bình thường ở nhà, nhân lúc Liễu Phương không chú ý, lén lút chia cơm sang bát Tuỳ Khâm.
Chia ít, Tuỳ Khâm sẽ đồng ý.
Chia nhiều, Tuỳ Khâm không lấy một hạt, cô phải tự ăn hết.
Nên Lâm Bạch Du bây giờ đã nắm chắc chính xác được lượng đồ ăn.
Tuỳ Khâm hôm nay lại không từ chối cô, mà hỏi: “Em chung sống với bạn cùng phòng như thế nào.”
Lâm Bạch Du nói: “Cũng ổn, mọi người đều có khuyết điểm, nhưng đều rất bình thường.
Duy nhất có một người hơi quá giới hạn nhất là Lâm Thu Vũ khuyên cô chia tay rồi yêu người khác, logic của cô ta, cô không hiểu lắm.
“Anh thì sao?”
“Thích ầm ĩ như Phương Vân Kỳ.”
“Phương Vân Kỳ và Tề Thống hôm nào cũng phàn nàn trong nhóm, không biết còn tưởng đi đến chỗ quỷ tha ma bắt nào rồi chứ.”
Lâm Bạch Du ban đầu còn an ủi, sau đó thì chịu luôn.
Quả nhiên Tần Bắc Bắc luôn đấu khẩu với Phương Vân Kỳ, vì cậu thật sự quá dở hơi.
Lúc ăn cơm, điện thoại của Lâm Bạch Du rung lên.
Phương Diệu: [Hay ghê, hoá ra bạn trai cậu là hotboy trường Kinh đại!]
Phương Diệu: [Thế mà giấu bọn tớ bao lâu nay!]
Lâm Bạch Du đặt đũa xuống, đánh chữ trả lời: [Tớ có giấu đâu, là cậu mãi không hỏi, không trách tớ được.]
Trong phòng kí túc, cô thường nói bạn trai là bạn học cấp 3, Lâm Bạch Du sẽ không lấy Tuỳ Khâm để khoe khoang.
Phương Diệu: [Tớ còn tưởng đẹp trai cậu nói là qua bộ lọc tình yêu chứ… Ai mà biết là thật, đã vậy đây không phải là đẹp trai bình thường đâu!]
Phương Diệu: [Hotgirl trường và hotboy xứng đôi quá!]
Lâm Bạch Du gửi câu cuối cùng cho Tuỳ Khâm.
Tuỳ Khâm gõ lên bàn: “Lâm Bạch Du, ăn cơm.”
Lâm Bạch Du bỏ điện thoại xuống: “Lại gọi tên đầy đủ của em.”
Tuỳ Khâm thong thả: “Lâm Tinh Tinh.”
Lâm Bạch Du phì cười một tiếng: “Giáo sư Tuỳ.”
Tay Tuỳ Khâm ngưng lại một chút, cách gọi này là bí mật giữa họ, là một đoạn trí nhớ họ cùng có.
Bạn học bàn bên vểnh tai nghe.
Hotboy trường và hotgirl trường lại thích kiểu này! Đang ăn cơm, chơi trò đóng vai giữa ban ngày ban mặt!
-
Lúc ăn cơm xong đã hơn 12 giờ.
Tiết buổi chiều của Lâm Bạch Du không ở Viện chính, Tùy Khâm lại có hai tiết buổi tối, họ cùng ngồi xe chuyên dụng về.
Trên diễn đàn trường xuất hiện ảnh chung của hai người, còn có câu Tùy Khâm nói — Họ yêu công khai.
Tùy Khâm chưa bao giờ che giấu, anh luôn đợi ngày này, nắm tay Lâm Bạch Du, nói với tất cả mọi người.
“Nhìn như thế này, quả thật là rất xứng đôi.”
“Tôi đi tra rồi, họ là bạn học cấp 3, huhuhu, ngọt quá, các cậu đi xem video tuyên truyền của trường cấp 3 của họ đi.”
“Người đẹp đều ở cấp 3.”
“Cùng thi vào một trường đại học, đây mới là tình yêu mà mọi người hướng đến.”
“Nhan sắc này, thực sự đấy, cùng nhau ra mắt là được rồi.”
“Nhưng mà, chuyên ngành của hai người giống như ngược nhau thật.”
Viện Y học không ít người không theo dõi diễn đàn, không biết Tùy Khâm, chỉ thấy quen mắt — Vì Weibo chính thức của trường từng đăng lên.
Họ chỉ không ngờ rằng, bạn trai của Lâm Bạch Du đẹp trai như thế này!
Bởi vì tin đồn không biết từ đâu đến, nhập học nửa tháng, bạn trai của Lâm Bạch Du chưa từng xuất hiện, vì vậy chắc chắn trông bình thường.
Bây giờ nhìn lại, trai tài gái sắc, không có ai xứng đôi vừa lứa hơn.
Phương Vân Kỳ bỗng gọi điện thoại đến: “Anh Khâm, em ở trường bên cạnh cũng nhìn thấy ảnh chụp chung của anh với bạn học Lâm.”
Tùy Khâm hỏi: “Có chuyện gì à?”
Phương Vân Kỳ nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ gọi điện…”
“Không có chuyện thì ngắt đây.”
Phương Vân Kỳ: ?
Đi từ cửa sau đến tòa kí túc, sẽ đi qua bãi tập, lúc chưa đến, Lâm Bạch Du nhỏ tiếng hỏi: “Nửa tháng không gặp người thật, có nhớ em không?”
Tùy Khâm nhướn mày: “Em thì sao?”
Lâm Bạch Du bộc bạch không ngại ngùng chút nào: “Nhớ chứ.”
Tùy Khâm hừ cười: “Anh cũng thế.”
Lâm Bạch Du nói: “Vậy anh nhớ em như thế nào?”
Tùy Khâm im lặng hai giây: “Trong mơ.”
Lâm Bạch Du ồ một tiếng.
Tùy Khâm cầm tay cô, ngón tay thon dài rõ ràng vòng qua tay cô, nhẹ nhàng lướt qua bàn tay và mu bàn tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.