Chương 143: Đặt Tên - Tặng Cho Vợ Của Tôi (1)
Khương Chi Ngư
13/05/2023
“Là Lâm Bạch Du trước mắt tớ sao?” Phương Diệu há hốc miệng.
“Đương nhiên rồi, còn phải hỏi!” Tô Trừng Trừng lần đầu tiên thẳng thắn hơn cô: “Thế giới của Tuỳ Khâm chỉ có một Lâm Bạch Du.”
Phương Diệu quay sang Lâm Bạch Du: “Bạn trai cậu mua một ngôi sao à?”
Ánh mắt của Lâm Bạch Du cuối cùng cũng dời khỏi màn hình điện thoại, một bản tin tức công bố, chỉ có vài chục một trăm từ, cô đọc đi đọc lại mấy lần liền.
Một hành tinh mới đặt theo tên cô.
Tuỳ Khâm nói anh đang quan sát vì sao.
Vì sao Lâm Bạch Du được anh phát hiện và đặt tên, mãi mãi thuộc về anh.
Từ ngày hôm nay, trong vũ trụ sẽ không có vì sao thứ hai tên là Lâm Bạch Du nữa.
“Tinh Tinh, cậu nghe thấy tớ nói chuyện không?” Tô Trừng Trừng vẫy tay trước mặt cô: “Bạn trai cậu lãng mạn thật đấy!”
Lâm Bạch Du tìm lại giọng nói của mình: “Nghe thấy rồi.”
Cô chỉ rất cảm động, rất ngạc nhiên, bất ngờ và mừng rỡ vì sự nói được làm được của Tuỳ Khâm.
Giống như lớp 12, vì biệt danh của cô là Tinh Tinh, lúc đón sinh nhật, anh đưa cô đi ngắm cả một vùng trời sao.
Lúc ấy Tuỳ Khâm không có năng lực như bây giờ, nhưng lại cho cô thứ tốt nhất, bây giờ anh có thể làm được tốt hơn.
Anh trước nay luôn là người lãng mạn nhất.
Tô Trừng Trừng đọc bình luận: “Dưới bình luận đều đang hỏi vì sao lại đặt cái tên này, rất hay, rất giống tên người, họ đoán đúng rồi, vốn chính là tên người.”
“Họ đi tìm người nổi tiếng rồi, trừ bọn mình ra có lẽ không ai biết, ngôi sao này là tên của cậu.”
Phương Diệu cũng không nhịn được đi xem hotsearch, lần này cũng không thiết ăn cơm nữa.
Lâm Bạch Du cúi đầu, mở Wechat: [A Khâm, em nhìn thấy tin tức rồi.]
Bên kia không trả lời, có lẽ đang bận.
Lâm Bạch Du tắt điện thoại, cô không cần lên Weibo, vì điện thoại đã tự động mở tin tức “vì sao Lâm Bạch Du”.
Trong nhóm chat, Châu Mạt đang gửi tin nhắn.
[Tinh Tinh!! Là cậu à!]
[Tên của cậu!]
Lâm Bạch Du trả lời: [Có lẽ là tớ đấy.]
Dù sao thì Tuỳ Khâm vẫn chưa đứng ra nói, cô cũng không thể quá chắc chắn, nhưng cái này có lẽ đã đạt 99% khả năng.
Châu Mạt: [Có lẽ cái gì.]
Châu Mạt: [Trên thế giới còn có cặp đôi thứ hai tên Tuỳ Khâm và Lâm Bạch Du à!]
Lâm Bạch Du: [Cũng đúng nhỉ.]
Châu Mạt: [...]
Lâm Bạch Du mỉm cười, nghe thấy Phương Diệu và Tô Trừng Trừng la hét không ngừng vì bình luận Weibo.
“Tuỳ Khâm ngầu quá đi!”
“Tớ tuyên bố, tất cả mấy người theo đuổi cậu quá kém!”
“Huhuhu, có người như này, tớ sẽ gả cho người đó! Tinh Tinh cậu còn đợi cái gì!”
Phương Diệu đặt tay trên vai cô: “Kết hôn đi.”
Lâm Bạch Du chớp mắt: “Thực ra, bọn tớ nhận giấy chứng nhận từ năm ngoái rồi.”
Phương Diệu: ?
Khoé môi Lâm Bạch Du không kiềm được cong lên, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời mùa đông âm u.
Không nhìn thấy mặt trăng, cũng không nhìn thấy sao trời.
Nhưng cô biết, trên bầu trời sao xa vời vợi, có một vì sao tên Lâm Bạch Du.
-
Sinh viên Y trường Kinh đại đa phần thực tập ở bệnh viện trực thuộc, bởi vì đây là một trong những bệnh viện tốt nhất cả nước.
Mấy người cuối cùng cũng bình tĩnh lại với tin tức.
Bệnh nhân và gia đình trong nhà ăn rất ít theo dõi tin tức trên mạng về thể loại thiên văn, đương nhiên không ai biết ở đây có một người đặc biệt.
Lâm Bạch Du lấy cơm xong, điện thoại rung lên.
Cô vội vàng ngồi xuống, quả nhiên là tin nhắn của Tuỳ Khâm: [Tối nay về.]
Lâm Bạch Du: [Được.]
Cô suy nghĩ, rồi đánh chữ: [Tên trên tin tức liên quan đến em à?]
Còn chưa gửi đi, bên kia đã gửi một tin nhắn đến: [Xem tin tức chưa?]
Lâm Bạch Du xoá câu vừa rồi, đánh chữ lại từ đầu: [Vừa mới nhìn thấy.]
Tuỳ Khâm: [Thích không?]
Lâm Bạch Du hỏi: [Dùng tên của em, thông qua xét duyệt có dễ không?]
Tuỳ Khâm: [Không khó.]
Lâm Bạch Du biết anh chắc chắn nói như vậy, nhưng trên thực tế chắc chắn không thể dễ dàng như vậy, nhưng cô vẫn rất vui.
Tuỳ Khâm: [Tinh Tinh, chúc mừng năm mới.]
Lâm Bạch Du: [Hoá ra giáo sư Tuỳ tìm một ngôi sao để đặt tên, chỉ để tặng quà cho vợ thôi à.]
Vì sao này sẽ mãi ghi nhận trong lịch sử thiên văn.
Ba chữ Lâm Bạch Du cũng sẽ được cả thế giới công nhận.
Sau này Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm sẽ cùng xuất hiện trên lịch sử thiên văn.
-
Lúc Phương Diệu và Tô Trừng Trừng quay về, nhìn thấy Lâm Bạch Du đang nói chuyện với ai đó, niềm vui vẻ trên khuôn mặt không thể che giấu, họ biết ngay ai cô đang nói chuyện với ai.
Chắc chắn là chồng!
“Lúc trước cậu có phát hiện ra rằng họ đã kết hôn rồi không?” Phương Diệu lén lút hỏi Tô Trừng Trừng: “Sao tớ không cảm thấy gì cả?”
Tô Trừng Trừng vừa ăn vừa xem tin tức: “Tớ chắc chắn cũng không cảm nhận được rồi, nếu không thì tớ đã nói từ lâu rồi.”
Cô ấy dừng đũa: “Chủ yếu là hai người họ họ lúc trước đối xử với nhau cũng rất giống cặp vợ chồng, kết hôn rồi không khác gì cả.”
Phương Diệu suy nghĩ: “Không, vẫn có một chút, tớ phát hiện Tinh Tinh mập hơn khi trước, bây giờ có một chút thịt, càng xinh hơn.”
Tô Trừng Trừng: “Tớ hiểu rồi, chồng nuôi ăn.”
Phương Diệu : “Hiếm có bạn học Tuỳ này của chúng ta, thành tích vượt trội, đẹp trai còn tuân thủ phẩm chất đẹp của đàn ông, quả là là người chồng mẫu mực số 1, đến mức hôm nào tớ cũng phải khen một câu đẹp đôi.”
“Lần đầu tiên tớ thấy có người thâm tình như thế, quà cũng phải lấy tên vợ, trái tim thiếu nữ của tớ vọt ra ngay.”
Tô Trừng Trừng lắc điện thoại: “Có người đang hỏi trong khu bình luận, Lâm Bạch Du trong vì sao Lâm Bạch Du này có phải là Lâm Bạch Du của Viện Y học trường Kinh đại không.”
Lâm Bạch Du ngẩng đầu: “Cho họ đoán đi.”
Phương Diệu nói: “Không cần đoán, chúng ta đều biết, những người khác trong trường chắc chắn cũng biết, đến lúc đấy cả thế giới đều sẽ biết cả.”
Cô ấy vừa dứt lời, Lâm Thu Vũ Vũ đi đến, ngồi bên cạnh Lâm Bạch Du: “Canteen hơi đông người, hết chỗ rồi.”
“Cậu ngồi đi.” Phương Diệu nói.
Bạn cùng phòng mấy năm, vẫn phải giữ mặt mũi.
Lâm Thu Vũ ở phòng khoa khác, bình thường mấy ngày mới gặp một lần, đôi bên cũng chỉ ở mức độ chào hỏi nhau.
“Mấy ngày nay ai gần Tết, bọn tớ đều bận, hai hôm trước gặp các cậu cũng không có cơ hội nói chuyện vài câu.”
Tô Trừng Trừng ừ ừ hai tiếng: “Mọi người đều rất bận.”
Canteen rất nhốn nháo, Lâm Bạch Du không nói chuyện, nhưng bất kể như thế nào, chủ đề của Lâm Thu Vũ luôn đặt trên người cô.
“Cậu và bạn trai dạo này tình cảm không tốt à?”
Lâm Bạch Du dừng tay, nhìn cô ta bằng ánh mắt kì quái.
Câu hỏi này rốt cuộc là hỏi từ đâu vậy?
Chẳng lẽ là vì gần đây Tuỳ Khâm không đến đón cô?
Bởi vì sinh viên Y như bọn họ thường xuyên rời khỏi bệnh viện lúc tối mịt, Tuỳ Khâm không yên tâm Lâm Bạch Du về một mình, sẽ đến đón cô.
Cho dù không có thời gian, cũng sẽ bảo Phương Vân Kỳ đến.
Bởi vì đơn vị thực tập của Phương Vân Kỳ khá gần đây, vả lại tan làm cũng rảnh rỗi.
Vì Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm, một người là hotgirl trường Viện Y học, một người là hotboy Viện chính, kiêm đại thần thiên văn học hai ngành, là cặp đôi nổi nhất Kinh đại.
Vì chuyện này, diễn đàn trường thường có tin đồn Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm chia tay, hoặc Lâm Bạch Du ngoại tình.
Phương Vân Kỳ cũng cạn lời.
Năm nay nhận được món quà năm mới sớm của Tuỳ Khâm, mà một tháng trước, Lâm Bạch Du vừa tròn 22 tuổi.
Bởi vì Tuỳ Khâm đi công tác theo giáo viên hướng dẫn, cộng thêm một vài hạng mục phải giữ bí mật, nên cô đã không gặp anh một tuần nay.
Lâm Bạch Du trả lời: “Tốt, rất tốt.”
Lâm Thu Vũ ồ một tiếng, ăn một miếng viên: “Mấy hôm rồi tớ không thấy các cậu đi cùng nhau, còn tưởng các cậu cãi nhau.”
Ngữ khí Lâm Bạch Du rất bình tĩnh: “Rất bình thường mà, tớ và anh ấy đều có sự nghiệp riêng, không cần hôm nào cũng bám lấy nhau, tiểu biệt thắng tân hôn mà.”
Tình cảm của cô và Tuỳ Khâm, cả trường đều rất quan tâm, ngay cả vài thầy cô suy nghĩ thoáng cũng có lúc trêu chọc họ.
Người khác không rõ nội tình, sẽ cảm thấy Tuỳ Khâm sau này sẽ gặp người tốt hơn, hoặc là Lâm Bạch Du sẽ không hài lòng khi anh say đắm thiên văn và vật lí.
Lâm Thu Vũ tiện miệng nói: “Lúc trước cũng đâu có bận đến mức không gặp cậu.”
Phương Diệu không nhịn được lên tiếng: “Cậu chưa xem tin tức đúng không.”
Lâm Thu Vũ lơ mơ: “Tin tức gì?”
Đã rời xa trường học một khoảng thời gian, lúc ấy có thời gian lên mạng, bây giờ cô ta rất ít quan tâm những thứ này.
Tô Trừng Trừng nói: “Tuỳ Khâm dạo này bận ngắm sao.”
Lâm Thu Vũ không hiểu ý này, nhưng Phương Diệu không nhìn tiếp được nữa, gửi cho cô ta cap màn hình trong Wechat.
[Cậu khỏi cần lo vấn đề tình cảm, đấy là chuyện không tồn tại, không cần lo lắng linh tinh.]
Mở ảnh cap màn hình, mắt Lâm Thu Vũ mở to.
Chỉ có cùng phòng kí túc, cô ta hiểu rõ hơn những những cư dân mạng khác, món quà này rốt cuộc công phu đến mức nào.
“Đương nhiên rồi, còn phải hỏi!” Tô Trừng Trừng lần đầu tiên thẳng thắn hơn cô: “Thế giới của Tuỳ Khâm chỉ có một Lâm Bạch Du.”
Phương Diệu quay sang Lâm Bạch Du: “Bạn trai cậu mua một ngôi sao à?”
Ánh mắt của Lâm Bạch Du cuối cùng cũng dời khỏi màn hình điện thoại, một bản tin tức công bố, chỉ có vài chục một trăm từ, cô đọc đi đọc lại mấy lần liền.
Một hành tinh mới đặt theo tên cô.
Tuỳ Khâm nói anh đang quan sát vì sao.
Vì sao Lâm Bạch Du được anh phát hiện và đặt tên, mãi mãi thuộc về anh.
Từ ngày hôm nay, trong vũ trụ sẽ không có vì sao thứ hai tên là Lâm Bạch Du nữa.
“Tinh Tinh, cậu nghe thấy tớ nói chuyện không?” Tô Trừng Trừng vẫy tay trước mặt cô: “Bạn trai cậu lãng mạn thật đấy!”
Lâm Bạch Du tìm lại giọng nói của mình: “Nghe thấy rồi.”
Cô chỉ rất cảm động, rất ngạc nhiên, bất ngờ và mừng rỡ vì sự nói được làm được của Tuỳ Khâm.
Giống như lớp 12, vì biệt danh của cô là Tinh Tinh, lúc đón sinh nhật, anh đưa cô đi ngắm cả một vùng trời sao.
Lúc ấy Tuỳ Khâm không có năng lực như bây giờ, nhưng lại cho cô thứ tốt nhất, bây giờ anh có thể làm được tốt hơn.
Anh trước nay luôn là người lãng mạn nhất.
Tô Trừng Trừng đọc bình luận: “Dưới bình luận đều đang hỏi vì sao lại đặt cái tên này, rất hay, rất giống tên người, họ đoán đúng rồi, vốn chính là tên người.”
“Họ đi tìm người nổi tiếng rồi, trừ bọn mình ra có lẽ không ai biết, ngôi sao này là tên của cậu.”
Phương Diệu cũng không nhịn được đi xem hotsearch, lần này cũng không thiết ăn cơm nữa.
Lâm Bạch Du cúi đầu, mở Wechat: [A Khâm, em nhìn thấy tin tức rồi.]
Bên kia không trả lời, có lẽ đang bận.
Lâm Bạch Du tắt điện thoại, cô không cần lên Weibo, vì điện thoại đã tự động mở tin tức “vì sao Lâm Bạch Du”.
Trong nhóm chat, Châu Mạt đang gửi tin nhắn.
[Tinh Tinh!! Là cậu à!]
[Tên của cậu!]
Lâm Bạch Du trả lời: [Có lẽ là tớ đấy.]
Dù sao thì Tuỳ Khâm vẫn chưa đứng ra nói, cô cũng không thể quá chắc chắn, nhưng cái này có lẽ đã đạt 99% khả năng.
Châu Mạt: [Có lẽ cái gì.]
Châu Mạt: [Trên thế giới còn có cặp đôi thứ hai tên Tuỳ Khâm và Lâm Bạch Du à!]
Lâm Bạch Du: [Cũng đúng nhỉ.]
Châu Mạt: [...]
Lâm Bạch Du mỉm cười, nghe thấy Phương Diệu và Tô Trừng Trừng la hét không ngừng vì bình luận Weibo.
“Tuỳ Khâm ngầu quá đi!”
“Tớ tuyên bố, tất cả mấy người theo đuổi cậu quá kém!”
“Huhuhu, có người như này, tớ sẽ gả cho người đó! Tinh Tinh cậu còn đợi cái gì!”
Phương Diệu đặt tay trên vai cô: “Kết hôn đi.”
Lâm Bạch Du chớp mắt: “Thực ra, bọn tớ nhận giấy chứng nhận từ năm ngoái rồi.”
Phương Diệu: ?
Khoé môi Lâm Bạch Du không kiềm được cong lên, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời mùa đông âm u.
Không nhìn thấy mặt trăng, cũng không nhìn thấy sao trời.
Nhưng cô biết, trên bầu trời sao xa vời vợi, có một vì sao tên Lâm Bạch Du.
-
Sinh viên Y trường Kinh đại đa phần thực tập ở bệnh viện trực thuộc, bởi vì đây là một trong những bệnh viện tốt nhất cả nước.
Mấy người cuối cùng cũng bình tĩnh lại với tin tức.
Bệnh nhân và gia đình trong nhà ăn rất ít theo dõi tin tức trên mạng về thể loại thiên văn, đương nhiên không ai biết ở đây có một người đặc biệt.
Lâm Bạch Du lấy cơm xong, điện thoại rung lên.
Cô vội vàng ngồi xuống, quả nhiên là tin nhắn của Tuỳ Khâm: [Tối nay về.]
Lâm Bạch Du: [Được.]
Cô suy nghĩ, rồi đánh chữ: [Tên trên tin tức liên quan đến em à?]
Còn chưa gửi đi, bên kia đã gửi một tin nhắn đến: [Xem tin tức chưa?]
Lâm Bạch Du xoá câu vừa rồi, đánh chữ lại từ đầu: [Vừa mới nhìn thấy.]
Tuỳ Khâm: [Thích không?]
Lâm Bạch Du hỏi: [Dùng tên của em, thông qua xét duyệt có dễ không?]
Tuỳ Khâm: [Không khó.]
Lâm Bạch Du biết anh chắc chắn nói như vậy, nhưng trên thực tế chắc chắn không thể dễ dàng như vậy, nhưng cô vẫn rất vui.
Tuỳ Khâm: [Tinh Tinh, chúc mừng năm mới.]
Lâm Bạch Du: [Hoá ra giáo sư Tuỳ tìm một ngôi sao để đặt tên, chỉ để tặng quà cho vợ thôi à.]
Vì sao này sẽ mãi ghi nhận trong lịch sử thiên văn.
Ba chữ Lâm Bạch Du cũng sẽ được cả thế giới công nhận.
Sau này Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm sẽ cùng xuất hiện trên lịch sử thiên văn.
-
Lúc Phương Diệu và Tô Trừng Trừng quay về, nhìn thấy Lâm Bạch Du đang nói chuyện với ai đó, niềm vui vẻ trên khuôn mặt không thể che giấu, họ biết ngay ai cô đang nói chuyện với ai.
Chắc chắn là chồng!
“Lúc trước cậu có phát hiện ra rằng họ đã kết hôn rồi không?” Phương Diệu lén lút hỏi Tô Trừng Trừng: “Sao tớ không cảm thấy gì cả?”
Tô Trừng Trừng vừa ăn vừa xem tin tức: “Tớ chắc chắn cũng không cảm nhận được rồi, nếu không thì tớ đã nói từ lâu rồi.”
Cô ấy dừng đũa: “Chủ yếu là hai người họ họ lúc trước đối xử với nhau cũng rất giống cặp vợ chồng, kết hôn rồi không khác gì cả.”
Phương Diệu suy nghĩ: “Không, vẫn có một chút, tớ phát hiện Tinh Tinh mập hơn khi trước, bây giờ có một chút thịt, càng xinh hơn.”
Tô Trừng Trừng: “Tớ hiểu rồi, chồng nuôi ăn.”
Phương Diệu : “Hiếm có bạn học Tuỳ này của chúng ta, thành tích vượt trội, đẹp trai còn tuân thủ phẩm chất đẹp của đàn ông, quả là là người chồng mẫu mực số 1, đến mức hôm nào tớ cũng phải khen một câu đẹp đôi.”
“Lần đầu tiên tớ thấy có người thâm tình như thế, quà cũng phải lấy tên vợ, trái tim thiếu nữ của tớ vọt ra ngay.”
Tô Trừng Trừng lắc điện thoại: “Có người đang hỏi trong khu bình luận, Lâm Bạch Du trong vì sao Lâm Bạch Du này có phải là Lâm Bạch Du của Viện Y học trường Kinh đại không.”
Lâm Bạch Du ngẩng đầu: “Cho họ đoán đi.”
Phương Diệu nói: “Không cần đoán, chúng ta đều biết, những người khác trong trường chắc chắn cũng biết, đến lúc đấy cả thế giới đều sẽ biết cả.”
Cô ấy vừa dứt lời, Lâm Thu Vũ Vũ đi đến, ngồi bên cạnh Lâm Bạch Du: “Canteen hơi đông người, hết chỗ rồi.”
“Cậu ngồi đi.” Phương Diệu nói.
Bạn cùng phòng mấy năm, vẫn phải giữ mặt mũi.
Lâm Thu Vũ ở phòng khoa khác, bình thường mấy ngày mới gặp một lần, đôi bên cũng chỉ ở mức độ chào hỏi nhau.
“Mấy ngày nay ai gần Tết, bọn tớ đều bận, hai hôm trước gặp các cậu cũng không có cơ hội nói chuyện vài câu.”
Tô Trừng Trừng ừ ừ hai tiếng: “Mọi người đều rất bận.”
Canteen rất nhốn nháo, Lâm Bạch Du không nói chuyện, nhưng bất kể như thế nào, chủ đề của Lâm Thu Vũ luôn đặt trên người cô.
“Cậu và bạn trai dạo này tình cảm không tốt à?”
Lâm Bạch Du dừng tay, nhìn cô ta bằng ánh mắt kì quái.
Câu hỏi này rốt cuộc là hỏi từ đâu vậy?
Chẳng lẽ là vì gần đây Tuỳ Khâm không đến đón cô?
Bởi vì sinh viên Y như bọn họ thường xuyên rời khỏi bệnh viện lúc tối mịt, Tuỳ Khâm không yên tâm Lâm Bạch Du về một mình, sẽ đến đón cô.
Cho dù không có thời gian, cũng sẽ bảo Phương Vân Kỳ đến.
Bởi vì đơn vị thực tập của Phương Vân Kỳ khá gần đây, vả lại tan làm cũng rảnh rỗi.
Vì Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm, một người là hotgirl trường Viện Y học, một người là hotboy Viện chính, kiêm đại thần thiên văn học hai ngành, là cặp đôi nổi nhất Kinh đại.
Vì chuyện này, diễn đàn trường thường có tin đồn Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm chia tay, hoặc Lâm Bạch Du ngoại tình.
Phương Vân Kỳ cũng cạn lời.
Năm nay nhận được món quà năm mới sớm của Tuỳ Khâm, mà một tháng trước, Lâm Bạch Du vừa tròn 22 tuổi.
Bởi vì Tuỳ Khâm đi công tác theo giáo viên hướng dẫn, cộng thêm một vài hạng mục phải giữ bí mật, nên cô đã không gặp anh một tuần nay.
Lâm Bạch Du trả lời: “Tốt, rất tốt.”
Lâm Thu Vũ ồ một tiếng, ăn một miếng viên: “Mấy hôm rồi tớ không thấy các cậu đi cùng nhau, còn tưởng các cậu cãi nhau.”
Ngữ khí Lâm Bạch Du rất bình tĩnh: “Rất bình thường mà, tớ và anh ấy đều có sự nghiệp riêng, không cần hôm nào cũng bám lấy nhau, tiểu biệt thắng tân hôn mà.”
Tình cảm của cô và Tuỳ Khâm, cả trường đều rất quan tâm, ngay cả vài thầy cô suy nghĩ thoáng cũng có lúc trêu chọc họ.
Người khác không rõ nội tình, sẽ cảm thấy Tuỳ Khâm sau này sẽ gặp người tốt hơn, hoặc là Lâm Bạch Du sẽ không hài lòng khi anh say đắm thiên văn và vật lí.
Lâm Thu Vũ tiện miệng nói: “Lúc trước cũng đâu có bận đến mức không gặp cậu.”
Phương Diệu không nhịn được lên tiếng: “Cậu chưa xem tin tức đúng không.”
Lâm Thu Vũ lơ mơ: “Tin tức gì?”
Đã rời xa trường học một khoảng thời gian, lúc ấy có thời gian lên mạng, bây giờ cô ta rất ít quan tâm những thứ này.
Tô Trừng Trừng nói: “Tuỳ Khâm dạo này bận ngắm sao.”
Lâm Thu Vũ không hiểu ý này, nhưng Phương Diệu không nhìn tiếp được nữa, gửi cho cô ta cap màn hình trong Wechat.
[Cậu khỏi cần lo vấn đề tình cảm, đấy là chuyện không tồn tại, không cần lo lắng linh tinh.]
Mở ảnh cap màn hình, mắt Lâm Thu Vũ mở to.
Chỉ có cùng phòng kí túc, cô ta hiểu rõ hơn những những cư dân mạng khác, món quà này rốt cuộc công phu đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.