Chương 129: Nhỡ Đâu Là Thật (1)
Khương Chi Ngư
13/05/2023
Tần Bắc Bắc là cô gái mặc dù có bị bệnh cũng phải sửa soạn thật xinh đẹp, ngày rời bỏ họ, cô ấy vẫn rất xinh đẹp.
Lúc Lâm Bạch Du đi khỏi phòng bệnh, hành lang không ngờ rất yên tĩnh, không có tiếng của người nhà bệnh nhân khác, không có ồn ào.
Cô thấy cha của Tần Bắc Bắc ở góc rẽ, thậm chí cô đã từng nghi ngờ chú Tần bạo lực gia đình, trên thực tế, không có ai yêu cô ấy hơn ông cả.
Dẫu trong lòng Lâm Bạch Du đã từng có dự đoán này từ trước, nhưng cô vẫn luôn mong đợi kì tích xảy ra, chẳng phải cuộc đời chính là những thứ không thể gắn lại với nhau hay sao.
“A Khâm, cậu nói xem, chúng ta đã cầu nguyện rồi, kiếp sau Bắc Bắc, sẽ là đại minh tinh khoẻ mạnh đúng không.”
Ngữ điệu Tuỳ Khâm hơi trầm: “Đúng thế.”
“Chuyện không thể như tôi và cậu còn xảy ra, cậu ấy cũng sẽ như thế.”
Thực ra Lâm Bạch Du đã nghĩ như vậy ở bên ngoài phòng phẫu thuật, nhận được câu trả lời của anh, cô lại càng chắc chắn với suy đoán của mình hơn.
“Lúc trước có lẽ tôi đã vào nhầm chỗ, còn tưởng ước là xong rồi, nhưng kiếp này tôi có thể không tai ương không bệnh tật, chuyển hết sang người cậu, để cậu bị thương thay tôi, đây đều là do cậu kiếp trước ba bước một dập lên chùa Huệ Ninh mới đổi được.”
“Vậy nên kiếp sau của Bắc Bắc mới không bị bệnh.”
Chùa Huệ Ninh cũng không thần thông quảng đại như thế, luân hồi đã định trước, không bao giờ ảnh hưởng đến người vốn nên tồn tại.
Lâm Bạch Du quay đầu: “Vậy tôi đi là được rồi.”
“Chúc Bắc Bắc kiếp sau không có phiền muộn đau ốm, hào quang muôn trượng.”
Cô hỏi: “Cậu có ngăn cấm tôi không?”
Tuỳ Khâm đối mắt với cô, thấp giọng: “Từ suy nghĩ ích kỉ, tôi không muốn, không cho cậu đi.”
Nhưng thứ anh thích, chính là tấm lòng Bồ Tát của Lâm Bạch Du kia mà.
Dốc hết tất cả vì bạn bè, vì người nhà của mình, thậm chí chỉ vì một giấc mơ chưa chắc chắn, mang đến hơi ấm cho người lạ là anh.
“Tôi đi.” Anh nói.
Hốc mắt Lâm Bạch Du chua chát, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng trong mơ khi trước, lúc Tuỳ Khâm lên núi chắc chắn vô cùng buồn bã.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào phía trong.
Lời của Tuỳ Khâm khiến Lâm Bạch Du mềm lòng.
Cậu dịu dàng như vậy, ánh trăng thần phục vì cậu, tôi cũng vậy.
Cha Tần đến từ phía trước mặt, mắt đỏ hoe, nói: “Các cháu về trước đi, bác nhất định sẽ thông báo về tang lễ của Bắc Bắc cho các cháu.”
Ông lại nhìn về cửa phòng bệnh: “Quả cầu thuỷ tinh của Bắc Bắc, cho ai thì người ấy cầm đi đi.”
Lâm Bạch Du xoay người, nhìn thấy Phương Vân Kỳ phía sau họ đẩy cửa đi ra, trên tay đang cầm quả cầu thuỷ tinh ấy, vì động tác nghiêng ngả, bông tuyết trong quả cầu thuỷ tinh bay lượn.
“Lâm Tinh Tinh, tôi cầm đi nhé.”
Quả cầu thuỷ tinh là quà cô tặng Tần Bắc Bắc, cậu đang xin cầu cô đồng ý.
Lâm Bạch Du nói được.
Lúc đi khỏi bệnh viện, cô đã hạ quyết tâm, sáng ngày mai đi cầu nguyện cho Tần Bắc Bắc, không cần phải đảo lộn thế giới, chỉ để cô ấy sau này vô lo vô nghĩ.
Chuyện cô đã quyết định, cô sẽ đi làm, vậy nên, cô sẽ không để Tuỳ Khâm phải chịu khổ như ban đầu nữa.
Nếu mối quan hệ của họ vẫn chưa bị thu hồi, Tuỳ Khâm gánh chịu vết thương thay cô, đó là chuyện Tuỳ Khâm muốn thấy nhất, vậy cô cũng hết cách.
Nếu đã thu hồi, tất thảy đã có kết cục, vậy đều theo ý Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du nghĩ như vậy, Tuỳ Khâm cũng như vậy.
Họ vẫn luôn hướng về phía nhau, chưa từng thay đổi.
-
Nửa đêm Lâm Bạch Du không ngủ, vẽ một bức chân dung Tần Bắc Bắc.
Trong bức tranh, là thiếu nữ thay đổi quy định mặc một chiếc váy xinh đẹp bên trong áo khoác đồng phục, mái tóc ngắn xinh xắn đã dài ra, màu là màu vàng cô ấy thích nhất.
Phía sau bức tranh, Lâm Bạch Du viết một dòng chữ: “Kỉ niệm bạn của tôi - Tần Bắc Bắc, một đại minh tinh hào quang muôn trượng của sau này.”
Sáng sớm hôm sau, thứ gọi Lâm Bạch Du dậy không phải là báo thức tối hôm qua cô đã cài trước, mà là cuộc điện thoại của Tuỳ Khâm, cô vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh.
“Sao thế?”
Giọng nói của Tuỳ Khâm như sương sớm: “Phương Vân Kỳ đang ở bệnh viện.”
Lâm Bạch Du đang mù mờ buồn ngủ, chưa load được: “Cậu ấy tối qua chưa về à?”
“Nó bị xe cứu hộ đưa đến.” Giọng nói của Tuỳ Khâm theo đường truyền mạng hư vô truyền vào tai cô, khiến Lâm Bạch Du vô cùng tỉnh táo.
Lúc quay lại bệnh viện, cô nhìn thấy vài du khách leo núi đang nói chuyện bên ngoài.
“... Chúng ta bỏ lỡ bình minh hôm nay rồi.”
“Bà nói xem, độ tuổi này, lại tin chuyện này thật, đúng là không biết quý trọng thân thể mình.”
“Bọn trẻ mà, thích làm trò này nhất, nhưng là làm một lần, so với xăm mình gì đó, sau này hối hận tốt hơn nhiều.”
“Hahahahahaha cũng đúng thật.”
Lâm Bạch Du nghe thấy kì lạ, Tuỳ Khâm kéo cô dừng lại trước mặt họ.
“Cảm ơn ạ.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, các cháu là bạn thằng bé à, ầy, khuyên nhủ nó cẩn thận, cơ thể là quan trọng nhất, những thứ khác đều là hư vô.”
Lâm Bạch Du đáp dạ bảo vâng.
Lúc Lâm Bạch Du đi khỏi phòng bệnh, hành lang không ngờ rất yên tĩnh, không có tiếng của người nhà bệnh nhân khác, không có ồn ào.
Cô thấy cha của Tần Bắc Bắc ở góc rẽ, thậm chí cô đã từng nghi ngờ chú Tần bạo lực gia đình, trên thực tế, không có ai yêu cô ấy hơn ông cả.
Dẫu trong lòng Lâm Bạch Du đã từng có dự đoán này từ trước, nhưng cô vẫn luôn mong đợi kì tích xảy ra, chẳng phải cuộc đời chính là những thứ không thể gắn lại với nhau hay sao.
“A Khâm, cậu nói xem, chúng ta đã cầu nguyện rồi, kiếp sau Bắc Bắc, sẽ là đại minh tinh khoẻ mạnh đúng không.”
Ngữ điệu Tuỳ Khâm hơi trầm: “Đúng thế.”
“Chuyện không thể như tôi và cậu còn xảy ra, cậu ấy cũng sẽ như thế.”
Thực ra Lâm Bạch Du đã nghĩ như vậy ở bên ngoài phòng phẫu thuật, nhận được câu trả lời của anh, cô lại càng chắc chắn với suy đoán của mình hơn.
“Lúc trước có lẽ tôi đã vào nhầm chỗ, còn tưởng ước là xong rồi, nhưng kiếp này tôi có thể không tai ương không bệnh tật, chuyển hết sang người cậu, để cậu bị thương thay tôi, đây đều là do cậu kiếp trước ba bước một dập lên chùa Huệ Ninh mới đổi được.”
“Vậy nên kiếp sau của Bắc Bắc mới không bị bệnh.”
Chùa Huệ Ninh cũng không thần thông quảng đại như thế, luân hồi đã định trước, không bao giờ ảnh hưởng đến người vốn nên tồn tại.
Lâm Bạch Du quay đầu: “Vậy tôi đi là được rồi.”
“Chúc Bắc Bắc kiếp sau không có phiền muộn đau ốm, hào quang muôn trượng.”
Cô hỏi: “Cậu có ngăn cấm tôi không?”
Tuỳ Khâm đối mắt với cô, thấp giọng: “Từ suy nghĩ ích kỉ, tôi không muốn, không cho cậu đi.”
Nhưng thứ anh thích, chính là tấm lòng Bồ Tát của Lâm Bạch Du kia mà.
Dốc hết tất cả vì bạn bè, vì người nhà của mình, thậm chí chỉ vì một giấc mơ chưa chắc chắn, mang đến hơi ấm cho người lạ là anh.
“Tôi đi.” Anh nói.
Hốc mắt Lâm Bạch Du chua chát, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng trong mơ khi trước, lúc Tuỳ Khâm lên núi chắc chắn vô cùng buồn bã.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào phía trong.
Lời của Tuỳ Khâm khiến Lâm Bạch Du mềm lòng.
Cậu dịu dàng như vậy, ánh trăng thần phục vì cậu, tôi cũng vậy.
Cha Tần đến từ phía trước mặt, mắt đỏ hoe, nói: “Các cháu về trước đi, bác nhất định sẽ thông báo về tang lễ của Bắc Bắc cho các cháu.”
Ông lại nhìn về cửa phòng bệnh: “Quả cầu thuỷ tinh của Bắc Bắc, cho ai thì người ấy cầm đi đi.”
Lâm Bạch Du xoay người, nhìn thấy Phương Vân Kỳ phía sau họ đẩy cửa đi ra, trên tay đang cầm quả cầu thuỷ tinh ấy, vì động tác nghiêng ngả, bông tuyết trong quả cầu thuỷ tinh bay lượn.
“Lâm Tinh Tinh, tôi cầm đi nhé.”
Quả cầu thuỷ tinh là quà cô tặng Tần Bắc Bắc, cậu đang xin cầu cô đồng ý.
Lâm Bạch Du nói được.
Lúc đi khỏi bệnh viện, cô đã hạ quyết tâm, sáng ngày mai đi cầu nguyện cho Tần Bắc Bắc, không cần phải đảo lộn thế giới, chỉ để cô ấy sau này vô lo vô nghĩ.
Chuyện cô đã quyết định, cô sẽ đi làm, vậy nên, cô sẽ không để Tuỳ Khâm phải chịu khổ như ban đầu nữa.
Nếu mối quan hệ của họ vẫn chưa bị thu hồi, Tuỳ Khâm gánh chịu vết thương thay cô, đó là chuyện Tuỳ Khâm muốn thấy nhất, vậy cô cũng hết cách.
Nếu đã thu hồi, tất thảy đã có kết cục, vậy đều theo ý Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du nghĩ như vậy, Tuỳ Khâm cũng như vậy.
Họ vẫn luôn hướng về phía nhau, chưa từng thay đổi.
-
Nửa đêm Lâm Bạch Du không ngủ, vẽ một bức chân dung Tần Bắc Bắc.
Trong bức tranh, là thiếu nữ thay đổi quy định mặc một chiếc váy xinh đẹp bên trong áo khoác đồng phục, mái tóc ngắn xinh xắn đã dài ra, màu là màu vàng cô ấy thích nhất.
Phía sau bức tranh, Lâm Bạch Du viết một dòng chữ: “Kỉ niệm bạn của tôi - Tần Bắc Bắc, một đại minh tinh hào quang muôn trượng của sau này.”
Sáng sớm hôm sau, thứ gọi Lâm Bạch Du dậy không phải là báo thức tối hôm qua cô đã cài trước, mà là cuộc điện thoại của Tuỳ Khâm, cô vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh.
“Sao thế?”
Giọng nói của Tuỳ Khâm như sương sớm: “Phương Vân Kỳ đang ở bệnh viện.”
Lâm Bạch Du đang mù mờ buồn ngủ, chưa load được: “Cậu ấy tối qua chưa về à?”
“Nó bị xe cứu hộ đưa đến.” Giọng nói của Tuỳ Khâm theo đường truyền mạng hư vô truyền vào tai cô, khiến Lâm Bạch Du vô cùng tỉnh táo.
Lúc quay lại bệnh viện, cô nhìn thấy vài du khách leo núi đang nói chuyện bên ngoài.
“... Chúng ta bỏ lỡ bình minh hôm nay rồi.”
“Bà nói xem, độ tuổi này, lại tin chuyện này thật, đúng là không biết quý trọng thân thể mình.”
“Bọn trẻ mà, thích làm trò này nhất, nhưng là làm một lần, so với xăm mình gì đó, sau này hối hận tốt hơn nhiều.”
“Hahahahahaha cũng đúng thật.”
Lâm Bạch Du nghe thấy kì lạ, Tuỳ Khâm kéo cô dừng lại trước mặt họ.
“Cảm ơn ạ.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, các cháu là bạn thằng bé à, ầy, khuyên nhủ nó cẩn thận, cơ thể là quan trọng nhất, những thứ khác đều là hư vô.”
Lâm Bạch Du đáp dạ bảo vâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.