Chương 58: Thay Đổi Thế Giới (2)
Khương Chi Ngư
13/05/2023
Sáng thứ năm hôm ấy không có tiết tự học sáng, nhưng trong lớp vẫn có không ít bạn học đến sớm, tự giác tự học.
Lâm Bạch Du đặc biệt dậy muộn 15 phút, bởi vì Tùy Khâm thường ngày đến muộn khoảng 15 phút.
Liễu Phương biết hôm nay cô không cần đến sớm, có lòng dậy hấp sủi cảo, hỏi cô: “Con có thể ăn mấy cái?”
Lâm Bạch Du nghĩ ngợi: “Năm cái ạ.”
Liễu Phương quở trách một câu: “Mỗi năm cái, cũng không ăn thêm mấy cái, trông con gầy quá, mẹ thả cho con tám cái.”
“Tám cái nhiều quá rồi mẹ.” Lâm Bạch Du đang định nói ít đi, lại chữa lại: “Mẹ thả 20 cái đi.”
Cô vạch ngón tay để tính thử.
Một miếng sủi cảo mẹ gói rất to, cô một lần ăn 5 cái là đủ, sức ăn của con trai chắc không ít, không biết 15 cái có đủ cho Tùy Khâm ăn không.
Liễu Phương: ?
Lâm Bạch Du mở đôi mắt sáng long lanh nhìn bà: “Con mang đi chia cho các bạn học, sủi cảo mẹ con làm đỉnh nhất trên đời.”
Liễu Phương ngại ngùng: “Ra ngoài không được nói như thế đâu đấy.”
Lâm Bạch Du mỉm cười: “Con cũng đâu có nói dối đâu.”
Cô cầm hộp cơm giữ nhiệt ở nhà đi, xách đến trường, mới đi đến ngoài hành lang lớp số 1, đã bị gọi lại: “Tinh Tinh, Châu Văn Vũ tìm tụi mình, đi mau thôi.”
Lâm Bạch Du quay đầu, ánh mắt dừng lại trên đầu cô ấy.
Tần Bắc Bắc biết cô đang nhìn gì, cười hỏi: “Kiểu tóc mới của tớ thế nào?”
“Đẹp. Lúc trước cậu đi làm tóc rồi à, nên hôm nào cũng đội mũ?” Lâm Bạch Du nhìn mái tóc xoăn, rất Tây, cả người trông như con búp bê.
Cô sờ vào mái tóc dài của mình, cũng rất động lòng.
Thời gian hội thao chẳng khác nào nghỉ học, thầy cô không quản lý mấy, nên Lâm Bạch Du tưởng lúc trước cô ấy luôn đội mũ để giấu, đợi đến hôm nay cho bọn họ bất ngờ.
Tần Bắc Bắc không ngờ cô nói như vậy, chạm vào hư không: “Tóc giả đấy, nếu uốn tóc thật, chủ nhiệm giáo dục sẽ là người tóm tớ đầu tiên.”
Ánh mắt Lâm Bạch Du không kiềm được di chuyển theo cái đầu của cô ấy.
Nhìn rõ dưới ánh sáng, quả thật là tóc giả, không khác gì tóc thật, có một chút màu nâu, không rõ lắm, mắt nhìn thoáng qua là màu đen.
Rất đẹp, lòng cô lóe lên một cảm giác kì lạ.
Có lẽ là vì gần đây Tần Bắc Bắc có thay đổi rất lớn, Lâm Bạch Du rất dễ liên tưởng đến vết bầm tím khi trước của cô ấy, cô ấy đi bệnh viện, và xin nghỉ học.
“Đợi tớ để đồ xuống đã.” Lâm Bạch Du xách đồ ăn sáng trong tay.
Rõ ràng hôm nay cô đã đến muộn rồi, kết quả Tùy Khâm còn đến muộn hơn cô, cô chỉ đành viết một tờ giấy nhớ dán xuống bên dưới.
Để tránh Tùy Khâm tưởng là đồ người khác tặng, cho tụi Phương Vân Kỳ ăn.
-
Lâm Bạch Du vừa đi ra khỏi lớp, đã nghe thấy giọng nói bỡn cợt của Phương Vân Kỳ: “Sao hôm nay Quý Cô Mũ không đội mũ nữa rồi?”
Lúc trước Tần Bắc Bắc mỗi ngày một mũ, cậu đã đặt cho cô một cái biệt danh.
Tần Bắc Bắc tất nhiên không muốn chịu thua kém, gọi thẳng cậu là Quý Ngài Trọc, khiến Phương Vân Kỳ tức kinh khủng, cậu trọc chỗ nào chứ, rõ ràng tóc rậm rạp thế này.
Phương Vân Kỳ trêu chọc xong thì nói: “Không ngờ cậu lại uốn tóc nhân dịp hội thao, cẩn thận chủ nhiệm giáo dục kéo cậu đi cắt tóc xấu đấy.”
Tần Bắc Bắc bực bội nói: “Cậu thiếu đòn à.”
Phương Vân Kỳ cười đùa cợt nhả: “Thật đấy, nói không chừng sẽ bị cạo trọc đầu đấy.”
Mãi sau vẫn không thấy trả lời, cậu khó hiểu: “Sao cậu không nói nữa?”
Chỉ thấy Tần Bắc Bắc đứng trước mặt cậu, mím môi lại, nét mặt không vui, thấy cậu đi đến, lườm cậu một cái.
Phương Vân Kỳ thấy đôi mắt cáo của cô ấy có hơi ửng hồng: “Cậu trang điểm à?”
Tần Bắc Bắc giơ tay đẩy cậu ra, khịt mũi một tiếng.
“Cút đi.”
“Châu Văn Vũ còn đang đợi tụi mình đó.” Lâm Bạch Du kéo cô ấy đi, tránh cho hai người lại nói tiếp.
Phương Vân Kỳ đứng ở chỗ cũ, mặt ngơ ngác, hỏi Tề Thống: “Tao nói sai à?”
Cậu cảm thấy Tần Bắc Bắc không vui.
Tề Thống xuôi tay: “Không biết, tao có phải con gái đâu, nhưng mày rủa một đứa con gái bị cạo trọc đầu, không hay lắm.”
“Tao có rủa đâu, chẳng phải là tao tốt bụng nhắc nhở cậu ấy sao, chủ nhiệm không cần biết là nam hay nữ, trong thời gian hội thao nói không chừng sẽ đi ra ngoài bắt đấy.”
“Thế mày đi xin lỗi Tần Bắc Bắc đi.”
“Tao có sai đâu, sao tao phải xin lỗi.”
“Thế mày hỏi tao làm gì.”
Phương Vân Kỳ khó hiểu, sao một người hai người đều kì lạ thế, vẫn là con trai dễ nói chuyện, có thể tha hồ trêu chọc.
-
Hôm nay Tùy Khâm dậy muộn, Hoàng Trạch và Hoàng Hồng Anh đều vẫn ở đây, vốn đang nói chuyện vui vẻ, nhìn thấy anh, vẻ mặt hai người đều tệ đi.
Một người vẫn nhớ chuyện hôm trước bị ngã bị dọa.
Một người nhắc đến chuyện đuổi Tùy Khâm đi, lại bị chồng từ chối.
Hoàng Hồng Anh hứ một tiếng bằng mũi, nói bóng nói gió: “Đúng là không biết nhục, người ta thành niên đã bắt đầu nuôi được mình rồi, có những người vẫn mặt dày mày dạn.”
Tùy Khâm mặt tỉnh bơ: “Bà bảo tôi à?”
Hoàng Hồng Anh trả lời: “Tao nói ai thì người đó tự biết trong lòng.”
Tùy Khâm ồ một tiếng, thấp giọng, hời hợt nói: “Có những người thành niên rồi, thế mà vẫn phải có người bón cho ăn.”
Hoàng Trạch vừa nghe, chẳng phải đây là đang nói mình sao?
Anh ta đẩy tay của Hoàng Hồng Anh ra: “Đã nói là tự con làm được rồi.”
Hoàng Hồng Anh cũng không ngờ Tùy Khâm sẽ nói điều này, vội vàng vỗ về con: “Tiểu Trạch, con đừng có học theo một số người, kì thi tháng tháng này mà thi tốt mẹ sẽ mua máy tính xịn nhất cho con.”
Hoàng Trạch vui mừng khôn xiết: “Thật ạ?”
Máy tính này của anh ta không phải chuyên để chơi game, bởi vì Hoàng Hồng Anh không nỡ bỏ ra hơn vạn tệ, bây giờ rất lag, anh ta muốn đổi từ lâu rồi, nhưng không có tiền.
Hoàng Hồng Anh: “Thật mà!”
Tùy Khâm cười mỉa trong lòng.
Đến lúc anh đến trường, còn chưa đi vào lớp đã thấy hộp cơm giữ nhiệt ở trên bàn. Tùy Khâm theo thói quen nhấc bỏ ra, nhìn thấy tờ giấy nhớ dán đè ở phía dưới.
[To Tùy Khâm: Sủi cảo mẹ tôi gói, cậu nếm thử xem.]
Thiếu niên thu lại động tác ban đầu.
Lâm Bạch Du không viện lý do kiểu như “Tôi không ăn hết”, cô tặng thẳng cho anh luôn, không muốn viện cớ nữa.
Bởi vì thời gian chưa lâu, mấy miếng sủi cảo vỏ mỏng nhân nhiều ngâm trong bát nước lèo nóng, chưa nát nhừ, ngăn bên trên đựng nước chấm tự pha.
Người ở thành phố Phong Nam quen gói sủi cảo nhỏ, các cửa tiệm bên ngoài cũng như vậy.
Tùy Khâm đã 3 năm rồi không nhìn thấy loại sủi cảo có kích cỡ như này.
Từ khi cha mẹ qua đời, không còn ai bắt tay vào làm theo sở thích của anh nữa, cũng không có ai quan tâm anh ăn sủi cảo hay là hoành thánh.
Tùy Khâm gắp miếng sủi cảo ở trên cùng, lớp vỏ mỏng tách ra, lộ ra nhân.
Cũng giống như thế giới của anh, chỉ cần chạm nhẹ từ bên ngoài, sẽ có thể lộ ra nhân bên trong.
Ánh mắt thiếu niên nhìn lúc lâu, cắn một miếng, má hơi nhô lên, nhân bánh ấm nóng mang theo hương thơm của giấm chui vào trong khoang miệng anh.
Nếu anh không gánh vác thương đau cho cô, liệu cô có như thế này nữa không?
Tùy Khâm cụp mi, lại ăn thêm một miếng sủi cảo.
Liệu sẽ có một ngày, số mệnh phát hiện ra sai sót của thế giới, bắt đầu thay đổi cuộc đời của anh chăng?
Phương Vân Kỳ từ bên ngoài đi vào, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm, sau khi nhìn rõ, hét lên kinh ngạc: “Đù, A Khâm, mày lại ăn loại sủi cảo to thế này à!”
“Chỗ trạm phát thanh xảy ra chuyện rồi!”
Phía sau anh cũng có một giọng nói đồng thời vang lên.
Lâm Bạch Du đặc biệt dậy muộn 15 phút, bởi vì Tùy Khâm thường ngày đến muộn khoảng 15 phút.
Liễu Phương biết hôm nay cô không cần đến sớm, có lòng dậy hấp sủi cảo, hỏi cô: “Con có thể ăn mấy cái?”
Lâm Bạch Du nghĩ ngợi: “Năm cái ạ.”
Liễu Phương quở trách một câu: “Mỗi năm cái, cũng không ăn thêm mấy cái, trông con gầy quá, mẹ thả cho con tám cái.”
“Tám cái nhiều quá rồi mẹ.” Lâm Bạch Du đang định nói ít đi, lại chữa lại: “Mẹ thả 20 cái đi.”
Cô vạch ngón tay để tính thử.
Một miếng sủi cảo mẹ gói rất to, cô một lần ăn 5 cái là đủ, sức ăn của con trai chắc không ít, không biết 15 cái có đủ cho Tùy Khâm ăn không.
Liễu Phương: ?
Lâm Bạch Du mở đôi mắt sáng long lanh nhìn bà: “Con mang đi chia cho các bạn học, sủi cảo mẹ con làm đỉnh nhất trên đời.”
Liễu Phương ngại ngùng: “Ra ngoài không được nói như thế đâu đấy.”
Lâm Bạch Du mỉm cười: “Con cũng đâu có nói dối đâu.”
Cô cầm hộp cơm giữ nhiệt ở nhà đi, xách đến trường, mới đi đến ngoài hành lang lớp số 1, đã bị gọi lại: “Tinh Tinh, Châu Văn Vũ tìm tụi mình, đi mau thôi.”
Lâm Bạch Du quay đầu, ánh mắt dừng lại trên đầu cô ấy.
Tần Bắc Bắc biết cô đang nhìn gì, cười hỏi: “Kiểu tóc mới của tớ thế nào?”
“Đẹp. Lúc trước cậu đi làm tóc rồi à, nên hôm nào cũng đội mũ?” Lâm Bạch Du nhìn mái tóc xoăn, rất Tây, cả người trông như con búp bê.
Cô sờ vào mái tóc dài của mình, cũng rất động lòng.
Thời gian hội thao chẳng khác nào nghỉ học, thầy cô không quản lý mấy, nên Lâm Bạch Du tưởng lúc trước cô ấy luôn đội mũ để giấu, đợi đến hôm nay cho bọn họ bất ngờ.
Tần Bắc Bắc không ngờ cô nói như vậy, chạm vào hư không: “Tóc giả đấy, nếu uốn tóc thật, chủ nhiệm giáo dục sẽ là người tóm tớ đầu tiên.”
Ánh mắt Lâm Bạch Du không kiềm được di chuyển theo cái đầu của cô ấy.
Nhìn rõ dưới ánh sáng, quả thật là tóc giả, không khác gì tóc thật, có một chút màu nâu, không rõ lắm, mắt nhìn thoáng qua là màu đen.
Rất đẹp, lòng cô lóe lên một cảm giác kì lạ.
Có lẽ là vì gần đây Tần Bắc Bắc có thay đổi rất lớn, Lâm Bạch Du rất dễ liên tưởng đến vết bầm tím khi trước của cô ấy, cô ấy đi bệnh viện, và xin nghỉ học.
“Đợi tớ để đồ xuống đã.” Lâm Bạch Du xách đồ ăn sáng trong tay.
Rõ ràng hôm nay cô đã đến muộn rồi, kết quả Tùy Khâm còn đến muộn hơn cô, cô chỉ đành viết một tờ giấy nhớ dán xuống bên dưới.
Để tránh Tùy Khâm tưởng là đồ người khác tặng, cho tụi Phương Vân Kỳ ăn.
-
Lâm Bạch Du vừa đi ra khỏi lớp, đã nghe thấy giọng nói bỡn cợt của Phương Vân Kỳ: “Sao hôm nay Quý Cô Mũ không đội mũ nữa rồi?”
Lúc trước Tần Bắc Bắc mỗi ngày một mũ, cậu đã đặt cho cô một cái biệt danh.
Tần Bắc Bắc tất nhiên không muốn chịu thua kém, gọi thẳng cậu là Quý Ngài Trọc, khiến Phương Vân Kỳ tức kinh khủng, cậu trọc chỗ nào chứ, rõ ràng tóc rậm rạp thế này.
Phương Vân Kỳ trêu chọc xong thì nói: “Không ngờ cậu lại uốn tóc nhân dịp hội thao, cẩn thận chủ nhiệm giáo dục kéo cậu đi cắt tóc xấu đấy.”
Tần Bắc Bắc bực bội nói: “Cậu thiếu đòn à.”
Phương Vân Kỳ cười đùa cợt nhả: “Thật đấy, nói không chừng sẽ bị cạo trọc đầu đấy.”
Mãi sau vẫn không thấy trả lời, cậu khó hiểu: “Sao cậu không nói nữa?”
Chỉ thấy Tần Bắc Bắc đứng trước mặt cậu, mím môi lại, nét mặt không vui, thấy cậu đi đến, lườm cậu một cái.
Phương Vân Kỳ thấy đôi mắt cáo của cô ấy có hơi ửng hồng: “Cậu trang điểm à?”
Tần Bắc Bắc giơ tay đẩy cậu ra, khịt mũi một tiếng.
“Cút đi.”
“Châu Văn Vũ còn đang đợi tụi mình đó.” Lâm Bạch Du kéo cô ấy đi, tránh cho hai người lại nói tiếp.
Phương Vân Kỳ đứng ở chỗ cũ, mặt ngơ ngác, hỏi Tề Thống: “Tao nói sai à?”
Cậu cảm thấy Tần Bắc Bắc không vui.
Tề Thống xuôi tay: “Không biết, tao có phải con gái đâu, nhưng mày rủa một đứa con gái bị cạo trọc đầu, không hay lắm.”
“Tao có rủa đâu, chẳng phải là tao tốt bụng nhắc nhở cậu ấy sao, chủ nhiệm không cần biết là nam hay nữ, trong thời gian hội thao nói không chừng sẽ đi ra ngoài bắt đấy.”
“Thế mày đi xin lỗi Tần Bắc Bắc đi.”
“Tao có sai đâu, sao tao phải xin lỗi.”
“Thế mày hỏi tao làm gì.”
Phương Vân Kỳ khó hiểu, sao một người hai người đều kì lạ thế, vẫn là con trai dễ nói chuyện, có thể tha hồ trêu chọc.
-
Hôm nay Tùy Khâm dậy muộn, Hoàng Trạch và Hoàng Hồng Anh đều vẫn ở đây, vốn đang nói chuyện vui vẻ, nhìn thấy anh, vẻ mặt hai người đều tệ đi.
Một người vẫn nhớ chuyện hôm trước bị ngã bị dọa.
Một người nhắc đến chuyện đuổi Tùy Khâm đi, lại bị chồng từ chối.
Hoàng Hồng Anh hứ một tiếng bằng mũi, nói bóng nói gió: “Đúng là không biết nhục, người ta thành niên đã bắt đầu nuôi được mình rồi, có những người vẫn mặt dày mày dạn.”
Tùy Khâm mặt tỉnh bơ: “Bà bảo tôi à?”
Hoàng Hồng Anh trả lời: “Tao nói ai thì người đó tự biết trong lòng.”
Tùy Khâm ồ một tiếng, thấp giọng, hời hợt nói: “Có những người thành niên rồi, thế mà vẫn phải có người bón cho ăn.”
Hoàng Trạch vừa nghe, chẳng phải đây là đang nói mình sao?
Anh ta đẩy tay của Hoàng Hồng Anh ra: “Đã nói là tự con làm được rồi.”
Hoàng Hồng Anh cũng không ngờ Tùy Khâm sẽ nói điều này, vội vàng vỗ về con: “Tiểu Trạch, con đừng có học theo một số người, kì thi tháng tháng này mà thi tốt mẹ sẽ mua máy tính xịn nhất cho con.”
Hoàng Trạch vui mừng khôn xiết: “Thật ạ?”
Máy tính này của anh ta không phải chuyên để chơi game, bởi vì Hoàng Hồng Anh không nỡ bỏ ra hơn vạn tệ, bây giờ rất lag, anh ta muốn đổi từ lâu rồi, nhưng không có tiền.
Hoàng Hồng Anh: “Thật mà!”
Tùy Khâm cười mỉa trong lòng.
Đến lúc anh đến trường, còn chưa đi vào lớp đã thấy hộp cơm giữ nhiệt ở trên bàn. Tùy Khâm theo thói quen nhấc bỏ ra, nhìn thấy tờ giấy nhớ dán đè ở phía dưới.
[To Tùy Khâm: Sủi cảo mẹ tôi gói, cậu nếm thử xem.]
Thiếu niên thu lại động tác ban đầu.
Lâm Bạch Du không viện lý do kiểu như “Tôi không ăn hết”, cô tặng thẳng cho anh luôn, không muốn viện cớ nữa.
Bởi vì thời gian chưa lâu, mấy miếng sủi cảo vỏ mỏng nhân nhiều ngâm trong bát nước lèo nóng, chưa nát nhừ, ngăn bên trên đựng nước chấm tự pha.
Người ở thành phố Phong Nam quen gói sủi cảo nhỏ, các cửa tiệm bên ngoài cũng như vậy.
Tùy Khâm đã 3 năm rồi không nhìn thấy loại sủi cảo có kích cỡ như này.
Từ khi cha mẹ qua đời, không còn ai bắt tay vào làm theo sở thích của anh nữa, cũng không có ai quan tâm anh ăn sủi cảo hay là hoành thánh.
Tùy Khâm gắp miếng sủi cảo ở trên cùng, lớp vỏ mỏng tách ra, lộ ra nhân.
Cũng giống như thế giới của anh, chỉ cần chạm nhẹ từ bên ngoài, sẽ có thể lộ ra nhân bên trong.
Ánh mắt thiếu niên nhìn lúc lâu, cắn một miếng, má hơi nhô lên, nhân bánh ấm nóng mang theo hương thơm của giấm chui vào trong khoang miệng anh.
Nếu anh không gánh vác thương đau cho cô, liệu cô có như thế này nữa không?
Tùy Khâm cụp mi, lại ăn thêm một miếng sủi cảo.
Liệu sẽ có một ngày, số mệnh phát hiện ra sai sót của thế giới, bắt đầu thay đổi cuộc đời của anh chăng?
Phương Vân Kỳ từ bên ngoài đi vào, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm, sau khi nhìn rõ, hét lên kinh ngạc: “Đù, A Khâm, mày lại ăn loại sủi cảo to thế này à!”
“Chỗ trạm phát thanh xảy ra chuyện rồi!”
Phía sau anh cũng có một giọng nói đồng thời vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.