Chương 20: Bức Hôn
Trầm Nịch Vu Mỹ
14/09/2023
Bên ngoài phòng khách, Giang Ý cũng giống như lật tới che đi, không thể ngủ được.
Cả đêm hắn đều suy nghĩ lung tung, mở mắt ra là Thu Duệ, nhắm mắt lại cũng là Thu Duệ, ngay cả trong mộng cảnh cũng là Thu Duệ.
Rời giường vào lúc bảy giờ sáng, Giang Ý ôm hai cái trán thâm quầng, ngu ngơ ngồi trên ghế sô pha, trầm tư thật lâu cũng không thể giải quyết được vấn đề tình cảm đã làm phức tạp hắn một đêm.
Tiếng chuông êm tai vang lên, kéo suy nghĩ của Giang Ý về với hiện thực. Nhìn chữ lớn lóe lên trên màn hình, đầu của Giang Ý càng đau, tiếng chuông chấp nhất vang lên rất lâu, Giang Ý bất đắc dĩ nghe được, giọng nữ còn chưa nói chuyện, điếc tai đau óc đang thông qua ống nghe nổ vang bên tai hắn.
Ngươi chết con làm sao mới nhận điện thoại được?
Mẹ, sao mẹ lại gọi điện thoại sớm như vậy? Con không vừa sao?
Mặt trời đã lên đến mông ngươi mới rời giường, đúng rồi, trận pháp kia như thế nào? Có nhìn thấy mỹ nữ ngươi vừa mới mời tới hay không?
Mỹ nữ không đưa tới, nam quỷ cũng có một người.
Giang Ý nhìn phòng ngủ, im lặng thở dài, dưới sự ép hỏi liên tục của Tiêu Văn Nhã, bất đắc dĩ nói:
- Mẹ, trận pháp kia căn bản không linh, ta rút lui rồi!
- Cái gì?
Giọng nói của Tiêu Văn Nhã cất cao, quát:
- Ngươi chết con mẹ nó! Ta ngàn lần dặn dò để cho ngươi chờ mấy ngày, sao ngươi lại không nghe lời nói như thế chứ?
Nếu không phải nhờ có trận pháp này thì sao có thể thu hút hồn phách của Thu Duệ được.
Nếu không có trận pháp này thì sao hắn có thể vui vẻ với Thu Duệ được.
Hắn đường đường là một nam nhân, lại bị một trận pháp làm cho cong cong.
Giang Ý muốn chết, lại không tiện nói ra tình hình thực tế với mẹ, mập mờ nói:
- Để ở trong phòng khách làm phiền, ban đêm đi tiểu đêm không cẩn thận tâm động loạn, ta đang cho triệt tiêu!
Điện thoại kia quả nhiên là Tiêu Văn Nhã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chính là biết ngươi không biết nghe lời, nếu như trận pháp đã triệt tiêu thì thôi đi, quay đầu lại giới thiệu cho ngươi mấy cô nương tốt.
- Mẹ, mẹ, xem ra chuyện này vẫn là miễn đi! Ta...
- Ngươi gì ngươi! Ta nói cho ngươi biết, chậm nhất năm nay nhất định phải thành thân, nếu không ta sẽ làm cho ngươi hài lòng.
- Nương, còn có nửa năm ta đi đâu tìm con dâu cho người đây.
- Nếu ngươi tìm không được, vậy thì ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ta!
- Mẹ , không nên xử lý hôn nhân như vậy chứ!
Hễ là ngươi muốn gây chuyện thì ta cũng không muốn mất mặt, thân đầu này không có chút đường nào Được rồi, được rồi, chính như vậy đi, Huyên Huyên nói muốn tới nhà ăn cơm, thuận đường để nàng đón ngươi tới. Ngươi nhanh rời giường thu thập một chút, ta đoán chừng nàng sẽ đến ngay lập tức!
Tiêu Văn Nhã nói xong không đợi Giang Ý trả lời đã cúp máy.
Giang Ý bụng đầy bất mãn cũng chỉ có thể nhịn, ngồi từ trên ghế sô pha nhìn thấy Thu Duệ đang tựa nửa người vào vách tường phòng khách, cười chế nhạo nhìn hắn.
Giang Ý không khỏi chậm chạp, mở mắt ra không dám nhìn Thu Duệ nữa.
Thu Duệ cười nói:
- Sao? Ngươi bị người trong nhà bức hôn rồi à?
Giang Ý gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Đúng vậy, nam nhân lớn tuổi thừa thương không tầm thường.
Thu Duệ vuốt ve cái cằm nhìn hắn:
- Mặc dù ngươi không đến mức đáng yêu, có chút ngớ ngẩn, tính cách ác liệt, nhưng dù sao thì vẫn còn tốt, không cần phải thừa đến bây giờ còn chưa tìm được bạn gái đâu!
Trong lời nói của Thu Duệ đầy ý tứ trêu chọc, Giang Ý kéo dài mặt nhìn hắn:
- Ta nói này, ngươi nói vậy là có ý gì?
Thu Duệ Vô Tội chớp chớp mắt nói:
- Ta đang an ủi ngươi, ngươi còn không cảm kích.
Ngươi đây là đang an ủi ta? Ngươi hận ta không chết thì bổ thêm một đao nữa cho ta!
Giang Ý tiến vào nhà vệ sinh thì không để ý đến Thu Duệ nữa.
Thu Duệ đứng ở đại sảnh, nhìn bóng dáng từ trên lông pha lê, lẳng lặng xuất thần.
Giang Ý còn chưa kịp lau khô nước trên mặt đã bị tiếng gõ cửa động trời làm cho rung chuyển. Mở cửa phòng ra, thiếu nữ mặc quần ngắn đứng ở ngoài cửa lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, nàng tháo kính râm xuống, hung hăng liếc mắt nhìn Giang Ý một cái:
- Sao lâu như vậy mới mở cửa, đánh bay được máy bay chứ?
Cả đêm hắn đều suy nghĩ lung tung, mở mắt ra là Thu Duệ, nhắm mắt lại cũng là Thu Duệ, ngay cả trong mộng cảnh cũng là Thu Duệ.
Rời giường vào lúc bảy giờ sáng, Giang Ý ôm hai cái trán thâm quầng, ngu ngơ ngồi trên ghế sô pha, trầm tư thật lâu cũng không thể giải quyết được vấn đề tình cảm đã làm phức tạp hắn một đêm.
Tiếng chuông êm tai vang lên, kéo suy nghĩ của Giang Ý về với hiện thực. Nhìn chữ lớn lóe lên trên màn hình, đầu của Giang Ý càng đau, tiếng chuông chấp nhất vang lên rất lâu, Giang Ý bất đắc dĩ nghe được, giọng nữ còn chưa nói chuyện, điếc tai đau óc đang thông qua ống nghe nổ vang bên tai hắn.
Ngươi chết con làm sao mới nhận điện thoại được?
Mẹ, sao mẹ lại gọi điện thoại sớm như vậy? Con không vừa sao?
Mặt trời đã lên đến mông ngươi mới rời giường, đúng rồi, trận pháp kia như thế nào? Có nhìn thấy mỹ nữ ngươi vừa mới mời tới hay không?
Mỹ nữ không đưa tới, nam quỷ cũng có một người.
Giang Ý nhìn phòng ngủ, im lặng thở dài, dưới sự ép hỏi liên tục của Tiêu Văn Nhã, bất đắc dĩ nói:
- Mẹ, trận pháp kia căn bản không linh, ta rút lui rồi!
- Cái gì?
Giọng nói của Tiêu Văn Nhã cất cao, quát:
- Ngươi chết con mẹ nó! Ta ngàn lần dặn dò để cho ngươi chờ mấy ngày, sao ngươi lại không nghe lời nói như thế chứ?
Nếu không phải nhờ có trận pháp này thì sao có thể thu hút hồn phách của Thu Duệ được.
Nếu không có trận pháp này thì sao hắn có thể vui vẻ với Thu Duệ được.
Hắn đường đường là một nam nhân, lại bị một trận pháp làm cho cong cong.
Giang Ý muốn chết, lại không tiện nói ra tình hình thực tế với mẹ, mập mờ nói:
- Để ở trong phòng khách làm phiền, ban đêm đi tiểu đêm không cẩn thận tâm động loạn, ta đang cho triệt tiêu!
Điện thoại kia quả nhiên là Tiêu Văn Nhã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chính là biết ngươi không biết nghe lời, nếu như trận pháp đã triệt tiêu thì thôi đi, quay đầu lại giới thiệu cho ngươi mấy cô nương tốt.
- Mẹ, mẹ, xem ra chuyện này vẫn là miễn đi! Ta...
- Ngươi gì ngươi! Ta nói cho ngươi biết, chậm nhất năm nay nhất định phải thành thân, nếu không ta sẽ làm cho ngươi hài lòng.
- Nương, còn có nửa năm ta đi đâu tìm con dâu cho người đây.
- Nếu ngươi tìm không được, vậy thì ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ta!
- Mẹ , không nên xử lý hôn nhân như vậy chứ!
Hễ là ngươi muốn gây chuyện thì ta cũng không muốn mất mặt, thân đầu này không có chút đường nào Được rồi, được rồi, chính như vậy đi, Huyên Huyên nói muốn tới nhà ăn cơm, thuận đường để nàng đón ngươi tới. Ngươi nhanh rời giường thu thập một chút, ta đoán chừng nàng sẽ đến ngay lập tức!
Tiêu Văn Nhã nói xong không đợi Giang Ý trả lời đã cúp máy.
Giang Ý bụng đầy bất mãn cũng chỉ có thể nhịn, ngồi từ trên ghế sô pha nhìn thấy Thu Duệ đang tựa nửa người vào vách tường phòng khách, cười chế nhạo nhìn hắn.
Giang Ý không khỏi chậm chạp, mở mắt ra không dám nhìn Thu Duệ nữa.
Thu Duệ cười nói:
- Sao? Ngươi bị người trong nhà bức hôn rồi à?
Giang Ý gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Đúng vậy, nam nhân lớn tuổi thừa thương không tầm thường.
Thu Duệ vuốt ve cái cằm nhìn hắn:
- Mặc dù ngươi không đến mức đáng yêu, có chút ngớ ngẩn, tính cách ác liệt, nhưng dù sao thì vẫn còn tốt, không cần phải thừa đến bây giờ còn chưa tìm được bạn gái đâu!
Trong lời nói của Thu Duệ đầy ý tứ trêu chọc, Giang Ý kéo dài mặt nhìn hắn:
- Ta nói này, ngươi nói vậy là có ý gì?
Thu Duệ Vô Tội chớp chớp mắt nói:
- Ta đang an ủi ngươi, ngươi còn không cảm kích.
Ngươi đây là đang an ủi ta? Ngươi hận ta không chết thì bổ thêm một đao nữa cho ta!
Giang Ý tiến vào nhà vệ sinh thì không để ý đến Thu Duệ nữa.
Thu Duệ đứng ở đại sảnh, nhìn bóng dáng từ trên lông pha lê, lẳng lặng xuất thần.
Giang Ý còn chưa kịp lau khô nước trên mặt đã bị tiếng gõ cửa động trời làm cho rung chuyển. Mở cửa phòng ra, thiếu nữ mặc quần ngắn đứng ở ngoài cửa lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, nàng tháo kính râm xuống, hung hăng liếc mắt nhìn Giang Ý một cái:
- Sao lâu như vậy mới mở cửa, đánh bay được máy bay chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.