Chương 28: Tịch Nam Xem Trọng Độ
Trầm Nịch Vu Mỹ
14/09/2023
Giang Ý có chút thấp thỏm lo lắng, hắn muốn hỏi rất lâu, Nhược Thu Đao đúng như lời nói của Hà Dạ Huyên đã có tình người, hắn nên xử lý như thế nào? Không chọn thủ đoạn chia rẽ bọn họ, vẫn là quả quyết buông tay tiêu sái chúc phúc bọn họ.
Mặc dù mỗi ngày đều thề, nhưng Giang Ý mạnh mẽ chia rẽ lại không cam lòng, tiêu sái buông tay, hắn lại không cam lòng.
Trong lòng Thiên Sứ và Ác Ma vẫn còn đang tranh đấu, lời của Thu Duệ chậm rãi bay ra:
- Tình yêu rất nhàm chán, chỉ thích hợp với những kẻ ngu ngốc như các ngươi!
Giọng nói của Thu Duệ mang theo sự quyết liệt lạnh lùng, Giang Ý run lên, sau một lát khóe môi cong lên thành đường cong tà mị:
- Sao ngươi không nói chuyện phiếm đi, nếu ngươi đi cùng ta thì ta đảm bảo không cho ngươi nhàm chán! Long Dương Thập Bát Thức chúng ta đối xuất!
Thu Duệ trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không ngờ lại là một tên lưu manh như vậy, hiểu được lời nói của Giang Ý có thể nói là đương nhiên.
Hiển nhiên là Giang Ý không chú ý đến ánh mắt giết người của Thu Duệ, phối hợp nói:
- Thế nào? Đề nghị của ta không tệ mà! Có kích động hay không, có hưng phấn hay không?
Chút hảo cảm vừa rồi đối với Giang Ý lại trong nháy mắt bị vẻ mặt tà ác kích thích biến mất, vẻ mặt tái nhợt của Thu Duệ cắn răng nhìn chằm chằm vào Giang Ý, đáy mắt bắn ra đạo hàn mang có thể đâm nam nhân trước mắt thành trăm tám mươi một lỗ.
Sau này biết rõ cảm giác của Giang Ý có thể coi như là cảm giác được cơn tức giận của Thu Duệ, biết hắn nói những lời này đến cùng quá nóng.
Nhà hắn da mặt mỏng, vậy thì mở đầu trò đùa sẽ không tốt.
Giang Ý vừa thở dài vừa xin lỗi:
- Duệ, ta nói đùa, ngươi đừng nói thật!
Thu Duệ chỉ lạnh lùng lườm hắn một cái, cái nhìn kia giống như hàn băng vạn trượng, làm cho Giang Ý lạnh đến run người.
Duệ... Là ta nói bậy tám đạo! Ngươi đừng tức giận!
Thu Duệ coi thường Giang Ý quay người vào phòng ngủ, Giang Ý theo sát phía sau cũng muốn theo vào, bị ánh mắt Thu Duệ đánh tới chấn động không dám đi thêm nửa bước.
Giang Ý ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, rời khỏi gian phòng.
Giang Ý gõ chữ trong phòng khách, Thu Duệ đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn dần dần sáng lên phía trước.
Lúc trước, hắn lo lắng cho con đường phía trước bị Giang Ý làm cho mê mang, lo lắng cho nên mới mở ra một chút. Nhớ tới lúc nãy Giang Ý nói bậy nói bạ, Thu Duệ cắn răng, dùng ánh mắt còn lại nhìn nam nhân nửa tựa ở trên ghế sô pha gõ chữ.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy nam nhân này thật ngu ngốc, đáng ghét, ác liệt và vô lại.
Thu Duệ căm giận quay sang, hoàn toàn không ý thức được ngày xưa hắn bình tĩnh đạm mạc lại bị Giang Ý làm tức giận đến mức như sấm.
Thứ hai là Giang Ý dậy sớm. Vì đêm qua đắc tội Thu Duệ nên Giang Ý định dùng mỹ thực để giảng hoà.
Đánh mấy quả trứng gà, rắc bột mì, rắc hành lá quấy đều đặn, ở đáy nồi bày thành một đống bánh bột ngô. Bên trong tô điểm thêm cho vị ngọt, cắt rau xà lách, rắc vụn ớt, rắc chà bông, gói thành mấy cuộn nhỏ. Sợ rằng gói trứng quá lớn nên Thu Duệ ăn không thuận tiện, Giang Ý đang dùng dao cắt gói trứng thành từng khối nhỏ, xếp chồng chất vào trong đĩa, lại làm một bánh trôi rượu ủ. Giang Ý quan sát phát hiện, Thu Duệ rất thích đồ ngọt, gần đây nấu cơm cũng đều rất hợp khẩu vị của hắn.
Giang Ý bưng cơm ra, Thu Duệ đã tỉnh. Đứng sát bên cửa sổ trầm tư, vẻ mặt vẫn như cũ, có lẽ cơn tức tối hôm qua còn chưa tiêu tan.
Tối hôm qua, Giang Ý cũng đang kiểm điểm mình, muốn đánh động loại nam tử lãnh diễm cao ngạo như Thu Duệ, có lẽ chỉ có thể dây dưa đến cùng mà đánh. Có thê dây dưa như thế nào đây, vậy thì thật đúng là xem trọng một chút.
Dù có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ làm cho người ta phản cảm, đuổi đi thì cũng không có chút tiến triển nào, Giang Ý suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra được một người nào cho nên mới đúng.
Giang Ý thở dài một hơi, sau đó đặt điểm tâm lên trên bàn trà, lau lau mặt, trên mặt tràn đầy vẻ tàn phế, cổ họng mở ra, gọi to:
- Duệ, ăn điểm tâm!
Mặc dù mỗi ngày đều thề, nhưng Giang Ý mạnh mẽ chia rẽ lại không cam lòng, tiêu sái buông tay, hắn lại không cam lòng.
Trong lòng Thiên Sứ và Ác Ma vẫn còn đang tranh đấu, lời của Thu Duệ chậm rãi bay ra:
- Tình yêu rất nhàm chán, chỉ thích hợp với những kẻ ngu ngốc như các ngươi!
Giọng nói của Thu Duệ mang theo sự quyết liệt lạnh lùng, Giang Ý run lên, sau một lát khóe môi cong lên thành đường cong tà mị:
- Sao ngươi không nói chuyện phiếm đi, nếu ngươi đi cùng ta thì ta đảm bảo không cho ngươi nhàm chán! Long Dương Thập Bát Thức chúng ta đối xuất!
Thu Duệ trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không ngờ lại là một tên lưu manh như vậy, hiểu được lời nói của Giang Ý có thể nói là đương nhiên.
Hiển nhiên là Giang Ý không chú ý đến ánh mắt giết người của Thu Duệ, phối hợp nói:
- Thế nào? Đề nghị của ta không tệ mà! Có kích động hay không, có hưng phấn hay không?
Chút hảo cảm vừa rồi đối với Giang Ý lại trong nháy mắt bị vẻ mặt tà ác kích thích biến mất, vẻ mặt tái nhợt của Thu Duệ cắn răng nhìn chằm chằm vào Giang Ý, đáy mắt bắn ra đạo hàn mang có thể đâm nam nhân trước mắt thành trăm tám mươi một lỗ.
Sau này biết rõ cảm giác của Giang Ý có thể coi như là cảm giác được cơn tức giận của Thu Duệ, biết hắn nói những lời này đến cùng quá nóng.
Nhà hắn da mặt mỏng, vậy thì mở đầu trò đùa sẽ không tốt.
Giang Ý vừa thở dài vừa xin lỗi:
- Duệ, ta nói đùa, ngươi đừng nói thật!
Thu Duệ chỉ lạnh lùng lườm hắn một cái, cái nhìn kia giống như hàn băng vạn trượng, làm cho Giang Ý lạnh đến run người.
Duệ... Là ta nói bậy tám đạo! Ngươi đừng tức giận!
Thu Duệ coi thường Giang Ý quay người vào phòng ngủ, Giang Ý theo sát phía sau cũng muốn theo vào, bị ánh mắt Thu Duệ đánh tới chấn động không dám đi thêm nửa bước.
Giang Ý ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, rời khỏi gian phòng.
Giang Ý gõ chữ trong phòng khách, Thu Duệ đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn dần dần sáng lên phía trước.
Lúc trước, hắn lo lắng cho con đường phía trước bị Giang Ý làm cho mê mang, lo lắng cho nên mới mở ra một chút. Nhớ tới lúc nãy Giang Ý nói bậy nói bạ, Thu Duệ cắn răng, dùng ánh mắt còn lại nhìn nam nhân nửa tựa ở trên ghế sô pha gõ chữ.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy nam nhân này thật ngu ngốc, đáng ghét, ác liệt và vô lại.
Thu Duệ căm giận quay sang, hoàn toàn không ý thức được ngày xưa hắn bình tĩnh đạm mạc lại bị Giang Ý làm tức giận đến mức như sấm.
Thứ hai là Giang Ý dậy sớm. Vì đêm qua đắc tội Thu Duệ nên Giang Ý định dùng mỹ thực để giảng hoà.
Đánh mấy quả trứng gà, rắc bột mì, rắc hành lá quấy đều đặn, ở đáy nồi bày thành một đống bánh bột ngô. Bên trong tô điểm thêm cho vị ngọt, cắt rau xà lách, rắc vụn ớt, rắc chà bông, gói thành mấy cuộn nhỏ. Sợ rằng gói trứng quá lớn nên Thu Duệ ăn không thuận tiện, Giang Ý đang dùng dao cắt gói trứng thành từng khối nhỏ, xếp chồng chất vào trong đĩa, lại làm một bánh trôi rượu ủ. Giang Ý quan sát phát hiện, Thu Duệ rất thích đồ ngọt, gần đây nấu cơm cũng đều rất hợp khẩu vị của hắn.
Giang Ý bưng cơm ra, Thu Duệ đã tỉnh. Đứng sát bên cửa sổ trầm tư, vẻ mặt vẫn như cũ, có lẽ cơn tức tối hôm qua còn chưa tiêu tan.
Tối hôm qua, Giang Ý cũng đang kiểm điểm mình, muốn đánh động loại nam tử lãnh diễm cao ngạo như Thu Duệ, có lẽ chỉ có thể dây dưa đến cùng mà đánh. Có thê dây dưa như thế nào đây, vậy thì thật đúng là xem trọng một chút.
Dù có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ làm cho người ta phản cảm, đuổi đi thì cũng không có chút tiến triển nào, Giang Ý suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra được một người nào cho nên mới đúng.
Giang Ý thở dài một hơi, sau đó đặt điểm tâm lên trên bàn trà, lau lau mặt, trên mặt tràn đầy vẻ tàn phế, cổ họng mở ra, gọi to:
- Duệ, ăn điểm tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.