Chương 13: Chạy đến bên anh
Sương Sương
02/12/2023
Sau một thời gian nằm viện điều trị thì Trần Mỹ Anh cũng dần bình phục, bà có thể xuất viện rồi.
Diệc Phong từ sau vụ đó đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi, ít nhất là không còn đi cờ bạc, đánh nhau với người ta nữa.
Giờ đây tâm tình của Chiêu Nam luôn hướng về mẹ, cô sợ phải nhìn mẹ đối mặt với nguy hiểm lần nữa.
Chiêu Nam xin Chu Nhất Thần về nhà để tiện chăm sóc cho mẹ.
Cuối cùng thì bao ngày lấy chồng xa nhà thì nay cô đã được về nhà rồi.
Chu Nhất Thần thì quen sự có mặt của Chiêu Nam rồi, nên vắng cô anh bắt đầu cảm thấy trống vắng.
"Dì Lâm, Nam Nam đi bao lâu rồi."
"Mới một ngày thôi ạ."
"Đã lâu vậy rồi hả?" Chu Nhất Thần không khỏi thở dài.
"Phu nhân nói ít hôm nữa sẽ về, dặn tôi ở nhà chăm sóc ông chủ cho tốt."
Chu Nhất Thần cứ nhìn điện thoại không rời mắt, anh đang đợi Chiêu Nam gọi cho mình.
"Cô ấy còn nói gì nữa không?"
"Có, nói rất nhiều. Phu nhân bảo ông chủ hay về tối nên phải chú ý tắm sớm, không được uống nhiều cafe, không được thức khuya và không được..."
Nói tới đây dì Lâm lại ậm ựng không nói nữa.
"Không được gì nữa?" Chu Nhất Thần đảo mắt nhìn dì Lâm mà hỏi.
"Không được... không được hút thuốc lá."
Dì Lâm cúi đầu như nói ra một bí mật đã bị lộ.
Chu Nhất Thần không nói gì, anh cũng bất ngờ vì sao Chiêu Nam biết chuyện này.
Anh đúng thật là có hút thuốc, bởi vì làm việc căng thẳng, suy nghĩ nhiều thứ. Anh cũng có những áp lực của riêng mình, việc hút thuốc sẽ cảm thấy tỉnh táo hơn, nhưng không ngờ việc này từ từ đã thành một thói quen.
Mục đích chỉ có như vậy.
Nhưng trước giờ Chu Nhất Thần chưa từng hút thuốc trước mặt Chiêu Nam, vậy tại sao cô lại biết chứ.
Chu Nhất Thần nghĩ chắc có lẽ Chiêu Nam đã vô tình nhìn thấy anh hút thuốc rồi, chỉ là cô không nói ra thôi.
Bên này Chiêu Nam cũng đang nhớ về Hoa Thành.
Cô nhìn bên ngoài cửa sổ nhà mình, rất tối, tối đến nổi cô không thấy gì. Không giống khi ở Hoa Thành, có rất nhiều đèn chiếu sáng, mặc dù là ở chỗ lạ nhưng cô cũng không cảm thấy sợ.
Chiêu Nam lại ngồi ngẫm nghĩ nhớ về Chu Nhất Thần.
Giờ thì cô đã hiểu thế nào là thói quen rồi.
Chiêu Nam cầm điện thoại lên định gọi cho Chu Nhất Thần, nhưng do dự một hồi lại bỏ xuống.
Chiêu Nam tự nói với bản thân mình: "Không phải lúc trước mình muốn thoát ra khỏi đó lắm sao, giờ thì nhớ nhung gì nữa."
Nhưng rồi cô lại nói: "Nhưng mà anh ta đối xử với mình rất tốt, hỏi thăm một chút chắc là không sao đâu."
Cô cầm điện thoại lên gọi một dãy số mà trước giờ cô chưa từng gọi bao giờ, cô cũng không biết mình đã lưu số này từ bao giờ.
Có tín hiệu.
Đầu giây bên kia bắt máy rồi.
Một giọng nói thều thào vang lên: "Nam Nam."
Chiêu Nam im lặng mấy giây, sau đó mới trả lời anh.
"Anh chưa ngủ?"
Cô cũng không biết sao mình hỏi câu vô tri như vậy nữa.
"Anh chưa." Giọng nói khàn đặc nghe không rõ lắm.
"Sao giọng anh hôm nay lạ vậy? Anh bệnh hả?"
"Anh không có."
Chu Nhất Thần nói xong thì quay qua ho mấy cái.
"Anh không sao chứ?"
"Nam Nam."
Chu Nhất Thần không nói gì thêm ngoài việc gọi tên cô.
Nói không được mấy câu thì đã tắt máy.
Chiêu Nam nghĩ thầm: "Không phải là sốt tới mê sảng chứ?"
Chiêu Nam lại nhìn điện thoại, sắp 18 giờ tối rồi.
Không suy nghĩ nhiều Chiêu Nam liền thay đồ nhanh chân ra khỏi nhà, trước khi đi cô còn nói với Diệc Phong.
"Em ở nhà với mẹ, chị có chuyện ra ngoài khuya sẽ về."
"Nhưng mà chị có chuyện gì gấp vậy."
"Đi... thăm bạn."
Chiêu Nam phi nhanh như một cơn gió, cô sợ lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày.
Bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại nóng lòng muốn đến bên Chu Nhất Thần như vậy.
Không phải là đang yêu chứ.
Chiêu Nam chạy nhanh ra trạm xe buýt gần nhà, giây phút cô vừa đến thì xe buýt đã lăn bánh, cô dùng hết sức lực chạy theo chiếc xe. Cô chạy đến nổi đứt luôn giày, may mắn tài xế đã thấy cô chạy theo và đã dừng lại cho cô lên xe.
Từ nhà Chiêu Nam đến Hoa Thành đi xe buýt khoảng 30 phút, nhưng ngặt nỗi xe buýt không chạy ngang đó. Muốn vào Hoa Thành phải đi bộ một quãng đường nữa.
Chiêu Nam xách đôi giày sandal bị đứt, rồi chân trần đi bộ trên đường, cô cố gắng đi bộ một khúc, chạy một khúc cho nhanh đến biệt thự Hoa Thành.
Vừa đi mà vừa sợ, tại vì trời đã sụp tối từ lâu rồi, con gái như cô một mình đi bộ trên đường cũng nguy hiểm lắm, đường này vốn dĩ lại vắng vẻ nữa. Nhìn bộ dạng lê lết của cô người khác nhìn vô không nghĩ là đang trốn nhà đi bụi chứ.
Chiêu Nam vừa đi vừa nghĩ, tại sao mình lại chịu khổ như vậy, vì Chu Nhất Thần sao.
Đi bộ khoảng mười lăm phút cuối cùng cũng đã đến nơi, chân Chiêu Nam vừa đau vừa tê, mồ hôi đổ như tắm.
Chiêu Nam ấn chuông cửa, người mở cửa là Chu Nhất Thần.
Chắc anh cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô lắm.
Hai người nhìn nhau mắt đối mắt như thể mấy năm rồi mới gặp lại nhau.
Nhìn như vậy đấy nhưng khi nói yêu thì lại từ chối.
"Sau em về đây?"
"Thì lo cho anh, nhưng xem ra anh còn tỉnh táo lắm, vậy thì tôi đi về."
"Đã về tới nhà rồi còn không vào."
Chiêu Nam bĩu môi nhìn Chu Nhất Thần, nhưng rồi cũng đi vào nhà.
Chu Nhất Thần thấy chân cô dính bụi và đỏ ửng lên thì sắc mặt thay đổi.
"Khoan đã."
"Sao vậy, đổi ý rồi hả?"
"Em đi chân trần?"
Chiêu Nam nhìn xuống chân mình, bất giác hai chân víu vào nhau rồi gật đầu.
"Giày đâu?"
Chiêu Nam đưa hai tay cầm giày bị đứt giấu sau lưng nãy giờ đưa ra trước mặt anh.
Chu Nhất Thần vừa nhìn thì đã hiểu, anh nhìn đôi chân trắng ngần của cô đỏ hết cả lên vì đi trên đường sỏi đá, bất chợt tim anh hơi nhói.
Chu Nhất Thần cầm đôi giày trên tay Chiêu Nam vứt sang một bên rồi bế ngang cô vào nhà.
Anh hành động nhanh quá làm cô chưa kịp phản ứng gì.
"Anh thả tôi xuống đi."
Chu Nhất Thần vờ như không nghe, tiếp tục bế cô vào phòng tắm.
Anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống rồi dùng nước ấm rửa chân cô.
"Tôi tự làm được."
"Ngồi yên."
Chu Nhất Thần không ngại chứ mặt Chiêu Nam đỏ hết lên rồi. Lần đầu con trai nắm chân cô, cô sao không có cảm giác lạ cho được.
Chiêu Nam tự cho rằng mình không đẹp, cũng không có cơ thể quyến rũ, đương nhiên chân cũng xấu, điều này cô không chối cãi.
Chiêu Nam để chân trần vừa đi vừa chạy nên trầy xước nhẹ, khi chân vừa chạm nước thì cảm giác hơi rát.
Tới giờ Chiêu Nam vẫn không hiểu mình làm như vậy là vì cái gì, cuối cùng người chịu khổ vẫn là cô.
Sau khi rửa chân sạch sẽ, Chu Nhất Thần cũng không cho Chiêu Nam chạm đất mà bế cô ra ngoài phòng khách.
"Anh thả tôi xuống được rồi đó, tôi đâu có bị liệt đâu."
"Em còn nói nữa là liệt thật đó."
Gằn giọng nói xong thì Chu Nhất Thần lại ho mấy cái.
Anh đặt cô xuống ghế sofa rồi đi lấy hộp y tế.
Chân cần được bôi thuốc.
Anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên những vết xước trên chân cô, cảm giác vừa rát vừa lạnh nên phản xạ tự nhiên khiến cô rút chân lại.
"Đau không?"
Chiêu Nam mím môi, lắc đầu: "Không."
Giả đó, tuy không nặng tới rách da chảy máu nhưng dù gì cũng trực tiếp đi trên nền sỏi đá thô cứng, vết xước cũng đau rát vậy.
"Em muốn đến thì nói một tiếng là được, sau phải khổ vậy."
"Lúc đầu không định đến."
Chu Nhất Thần ngước nhìn Chiêu Nam, ánh mắt của cô không hề né tránh mà cũng nhìn thẳng anh. Lúc này có lẽ anh hơi thất vọng trước câu trả lời của cô rồi.
"Đi làm sao mà tới nổi đứt giày vậy?"
"Chạy theo xe buýt."
Nghe xong thì khóe miệng Chu Nhất Thần cong lên. Thì ra Chiêu Nam lo cho anh đến như vậy, cô thật sự bất chấp mọi nguy hiểm đuổi theo xe buýt để đến gặp anh.
Anh trân trọng điều đó.
Sau khi thoa thuốc xong Chu Nhất Thần ngồi cạnh Chiêu Nam, anh thở ra một làn hơi nóng khiến cô chú ý.
Chiêu Nam đưa tay lên sờ trán Chu Nhất Thần, cảm nhận được lửa nóng từ người anh.
"Thần, anh sốt rồi."
Chu Nhất Thần bất chợt ngã đầu vào vai Chiêu Nam, tỉ lệ cơ thể chênh lệch làm cô cũng ngã nhào về phía sau.
"Tôi gọi Trần Minh đến đưa anh đi bệnh viện."
"Không cần, anh uống thuốc rồi."
Chu Nhất Thần ôm lấy cánh tay Chiêu Nam mà nỉ non: "Nam Nam đừng về."
"Được rồi, tôi không về, anh lên phòng nghỉ đi."
"Không đi, đi rồi em sẽ trốn về."
"Không về thật mà, hứa đó."
Không ngờ lúc Chu Nhất Thần bệnh lại khó dỗ đến vậy.
Chiêu Nam nhích người dậy kéo anh ngồi dậy, người gì mà nặng thiệt.
Khó khăn lắm mới dụ được Chu Nhất Thần đi ngủ, cô bất chợt nhìn bên ngoài, trời đã tối đen như mực. Giờ mà Chiêu Nam muốn trốn về cũng không biết trốn bằng đường nào, vốn dĩ cô cũng rất sợ, thôi thì cứ ở đây vậy.
Chiêu Nam gọi về nhà.
"Mẹ hôm nay con ở bên... nhà chồng nên không có về, mẹ đừng lo cho con, nhớ nghỉ ngơi sớm nha mẹ."
Dù ngượng cũng phải nói, để tránh mẹ lo lắng.
"Về nhà chồng là chuyện tốt, mẹ khỏe rồi, con nên về đó cũng nên."
"Dạ mẹ."
Chiêu Nam đưa Chu Nhất Thần về phòng ngủ, nhưng anh cứ nắm tay cô mãi không chịu buông.
"Em ở bên cạnh anh có được không?"
Chiêu Nam im lặng một hồi cũng nằm xuống giường, dù gì cũng không phải là lần đầu ngủ chung, ngủ lần nữa cũng có sao đâu.
"Ngủ đi."
"Nam Nam."
"Em đây."
Nụ cười của Chiêu Nam như ánh trăng trong đêm, xoa dịu trái tim cằn cỗi của Chu Nhất Thần. Vốn dĩ anh không phải sắt đá, chỉ là quá lâu rồi anh không biết yêu một người sâu đậm là như thế nào.
"Ước gì ngày nào anh cũng bệnh."
"Có phải anh sốt đến sảng rồi không?"
Chu Nhất Thần xoa má Chiêu Nam mà nói: "Chỉ có như vậy em mới quan tâm đến anh."
"Đừng nói bậy nữa."
"Được."
Chu Nhất Thần dang đôi tay ra ôm lấy Chiêu Nam vào lòng, người anh nóng hừng hực.
Chiêu Nam rụt đầu vào ngực anh chìm vào giấc ngủ.
Chu Nhất Thần hôn lên mái tóc dài của Chiêu Nam, hôn lên trán cô, hôn lên mũi cô. Như thể muốn đem cô khảm vào trong lòng.
"Ngủ ngon."
Anh dịu dàng, ngọt ngào như vậy, khiến Chiêu Nam như con ong chết chìm trong hủ mật.
Đâu phải tình yêu nào cũng cần nói lời ngọt ngào, hành động vẫn là thiết thực nhất.
Chiêu Nam chưa bao giờ có giấc ngủ ngon như vậy, cô đánh một giấc rất dài.
Lúc Chiêu Nam tỉnh dậy đã không thấy Chu Nhất Thần đâu rồi.
Không biết hôm nay anh có đi làm không.
Không biết anh đã hết sốt chưa.
Cô thắc mắc nhiều vậy sao.
Chiêu Nam đánh răng, rửa mặt xuống lầu. Cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng trong phòng bếp.
Là Chu Nhất Thần, hôm nay anh ở nhà, anh định thay thế chỗ của dì Lâm sao.
"Anh hết sốt chưa?"
Chiêu Nam sốt sắn chạy lại hỏi anh.
Chu Nhất Thần mỉm cười cúi thấp người lấy tay Chiêu Nam đặt lên trán mình.
"Còn không?"
"Không còn nóng nữa."
Chu Nhất Thần kéo Chiêu Nam vào trong bàn ăn: "Ăn sáng thôi."
"Sao không thấy dì Lâm đâu, hôm qua cũng không thấy."
"Dì Lâm qua chỗ bà nội rồi, mấy hôm nữa sẽ về."
"Nội có chuyện gì sao?"
"Không, nội kêu dì Lâm qua để báo cáo mọi chuyện về anh đó. À không, giờ thì có thêm em nữa."
"Em?"
Chiêu Nam cũng rất muốn biết mình trong mắt mọi người là người như thế nào.
"Đoán không chừng nội đang mong cháu cố."
Chu Nhất Thần đặt ly sữa vào tay Chiêu Nam, nhìn cô đang ngơ ngác ra.
"Nội mong hay anh mong."
"Em đoán xem."
Diệc Phong từ sau vụ đó đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi, ít nhất là không còn đi cờ bạc, đánh nhau với người ta nữa.
Giờ đây tâm tình của Chiêu Nam luôn hướng về mẹ, cô sợ phải nhìn mẹ đối mặt với nguy hiểm lần nữa.
Chiêu Nam xin Chu Nhất Thần về nhà để tiện chăm sóc cho mẹ.
Cuối cùng thì bao ngày lấy chồng xa nhà thì nay cô đã được về nhà rồi.
Chu Nhất Thần thì quen sự có mặt của Chiêu Nam rồi, nên vắng cô anh bắt đầu cảm thấy trống vắng.
"Dì Lâm, Nam Nam đi bao lâu rồi."
"Mới một ngày thôi ạ."
"Đã lâu vậy rồi hả?" Chu Nhất Thần không khỏi thở dài.
"Phu nhân nói ít hôm nữa sẽ về, dặn tôi ở nhà chăm sóc ông chủ cho tốt."
Chu Nhất Thần cứ nhìn điện thoại không rời mắt, anh đang đợi Chiêu Nam gọi cho mình.
"Cô ấy còn nói gì nữa không?"
"Có, nói rất nhiều. Phu nhân bảo ông chủ hay về tối nên phải chú ý tắm sớm, không được uống nhiều cafe, không được thức khuya và không được..."
Nói tới đây dì Lâm lại ậm ựng không nói nữa.
"Không được gì nữa?" Chu Nhất Thần đảo mắt nhìn dì Lâm mà hỏi.
"Không được... không được hút thuốc lá."
Dì Lâm cúi đầu như nói ra một bí mật đã bị lộ.
Chu Nhất Thần không nói gì, anh cũng bất ngờ vì sao Chiêu Nam biết chuyện này.
Anh đúng thật là có hút thuốc, bởi vì làm việc căng thẳng, suy nghĩ nhiều thứ. Anh cũng có những áp lực của riêng mình, việc hút thuốc sẽ cảm thấy tỉnh táo hơn, nhưng không ngờ việc này từ từ đã thành một thói quen.
Mục đích chỉ có như vậy.
Nhưng trước giờ Chu Nhất Thần chưa từng hút thuốc trước mặt Chiêu Nam, vậy tại sao cô lại biết chứ.
Chu Nhất Thần nghĩ chắc có lẽ Chiêu Nam đã vô tình nhìn thấy anh hút thuốc rồi, chỉ là cô không nói ra thôi.
Bên này Chiêu Nam cũng đang nhớ về Hoa Thành.
Cô nhìn bên ngoài cửa sổ nhà mình, rất tối, tối đến nổi cô không thấy gì. Không giống khi ở Hoa Thành, có rất nhiều đèn chiếu sáng, mặc dù là ở chỗ lạ nhưng cô cũng không cảm thấy sợ.
Chiêu Nam lại ngồi ngẫm nghĩ nhớ về Chu Nhất Thần.
Giờ thì cô đã hiểu thế nào là thói quen rồi.
Chiêu Nam cầm điện thoại lên định gọi cho Chu Nhất Thần, nhưng do dự một hồi lại bỏ xuống.
Chiêu Nam tự nói với bản thân mình: "Không phải lúc trước mình muốn thoát ra khỏi đó lắm sao, giờ thì nhớ nhung gì nữa."
Nhưng rồi cô lại nói: "Nhưng mà anh ta đối xử với mình rất tốt, hỏi thăm một chút chắc là không sao đâu."
Cô cầm điện thoại lên gọi một dãy số mà trước giờ cô chưa từng gọi bao giờ, cô cũng không biết mình đã lưu số này từ bao giờ.
Có tín hiệu.
Đầu giây bên kia bắt máy rồi.
Một giọng nói thều thào vang lên: "Nam Nam."
Chiêu Nam im lặng mấy giây, sau đó mới trả lời anh.
"Anh chưa ngủ?"
Cô cũng không biết sao mình hỏi câu vô tri như vậy nữa.
"Anh chưa." Giọng nói khàn đặc nghe không rõ lắm.
"Sao giọng anh hôm nay lạ vậy? Anh bệnh hả?"
"Anh không có."
Chu Nhất Thần nói xong thì quay qua ho mấy cái.
"Anh không sao chứ?"
"Nam Nam."
Chu Nhất Thần không nói gì thêm ngoài việc gọi tên cô.
Nói không được mấy câu thì đã tắt máy.
Chiêu Nam nghĩ thầm: "Không phải là sốt tới mê sảng chứ?"
Chiêu Nam lại nhìn điện thoại, sắp 18 giờ tối rồi.
Không suy nghĩ nhiều Chiêu Nam liền thay đồ nhanh chân ra khỏi nhà, trước khi đi cô còn nói với Diệc Phong.
"Em ở nhà với mẹ, chị có chuyện ra ngoài khuya sẽ về."
"Nhưng mà chị có chuyện gì gấp vậy."
"Đi... thăm bạn."
Chiêu Nam phi nhanh như một cơn gió, cô sợ lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày.
Bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại nóng lòng muốn đến bên Chu Nhất Thần như vậy.
Không phải là đang yêu chứ.
Chiêu Nam chạy nhanh ra trạm xe buýt gần nhà, giây phút cô vừa đến thì xe buýt đã lăn bánh, cô dùng hết sức lực chạy theo chiếc xe. Cô chạy đến nổi đứt luôn giày, may mắn tài xế đã thấy cô chạy theo và đã dừng lại cho cô lên xe.
Từ nhà Chiêu Nam đến Hoa Thành đi xe buýt khoảng 30 phút, nhưng ngặt nỗi xe buýt không chạy ngang đó. Muốn vào Hoa Thành phải đi bộ một quãng đường nữa.
Chiêu Nam xách đôi giày sandal bị đứt, rồi chân trần đi bộ trên đường, cô cố gắng đi bộ một khúc, chạy một khúc cho nhanh đến biệt thự Hoa Thành.
Vừa đi mà vừa sợ, tại vì trời đã sụp tối từ lâu rồi, con gái như cô một mình đi bộ trên đường cũng nguy hiểm lắm, đường này vốn dĩ lại vắng vẻ nữa. Nhìn bộ dạng lê lết của cô người khác nhìn vô không nghĩ là đang trốn nhà đi bụi chứ.
Chiêu Nam vừa đi vừa nghĩ, tại sao mình lại chịu khổ như vậy, vì Chu Nhất Thần sao.
Đi bộ khoảng mười lăm phút cuối cùng cũng đã đến nơi, chân Chiêu Nam vừa đau vừa tê, mồ hôi đổ như tắm.
Chiêu Nam ấn chuông cửa, người mở cửa là Chu Nhất Thần.
Chắc anh cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô lắm.
Hai người nhìn nhau mắt đối mắt như thể mấy năm rồi mới gặp lại nhau.
Nhìn như vậy đấy nhưng khi nói yêu thì lại từ chối.
"Sau em về đây?"
"Thì lo cho anh, nhưng xem ra anh còn tỉnh táo lắm, vậy thì tôi đi về."
"Đã về tới nhà rồi còn không vào."
Chiêu Nam bĩu môi nhìn Chu Nhất Thần, nhưng rồi cũng đi vào nhà.
Chu Nhất Thần thấy chân cô dính bụi và đỏ ửng lên thì sắc mặt thay đổi.
"Khoan đã."
"Sao vậy, đổi ý rồi hả?"
"Em đi chân trần?"
Chiêu Nam nhìn xuống chân mình, bất giác hai chân víu vào nhau rồi gật đầu.
"Giày đâu?"
Chiêu Nam đưa hai tay cầm giày bị đứt giấu sau lưng nãy giờ đưa ra trước mặt anh.
Chu Nhất Thần vừa nhìn thì đã hiểu, anh nhìn đôi chân trắng ngần của cô đỏ hết cả lên vì đi trên đường sỏi đá, bất chợt tim anh hơi nhói.
Chu Nhất Thần cầm đôi giày trên tay Chiêu Nam vứt sang một bên rồi bế ngang cô vào nhà.
Anh hành động nhanh quá làm cô chưa kịp phản ứng gì.
"Anh thả tôi xuống đi."
Chu Nhất Thần vờ như không nghe, tiếp tục bế cô vào phòng tắm.
Anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống rồi dùng nước ấm rửa chân cô.
"Tôi tự làm được."
"Ngồi yên."
Chu Nhất Thần không ngại chứ mặt Chiêu Nam đỏ hết lên rồi. Lần đầu con trai nắm chân cô, cô sao không có cảm giác lạ cho được.
Chiêu Nam tự cho rằng mình không đẹp, cũng không có cơ thể quyến rũ, đương nhiên chân cũng xấu, điều này cô không chối cãi.
Chiêu Nam để chân trần vừa đi vừa chạy nên trầy xước nhẹ, khi chân vừa chạm nước thì cảm giác hơi rát.
Tới giờ Chiêu Nam vẫn không hiểu mình làm như vậy là vì cái gì, cuối cùng người chịu khổ vẫn là cô.
Sau khi rửa chân sạch sẽ, Chu Nhất Thần cũng không cho Chiêu Nam chạm đất mà bế cô ra ngoài phòng khách.
"Anh thả tôi xuống được rồi đó, tôi đâu có bị liệt đâu."
"Em còn nói nữa là liệt thật đó."
Gằn giọng nói xong thì Chu Nhất Thần lại ho mấy cái.
Anh đặt cô xuống ghế sofa rồi đi lấy hộp y tế.
Chân cần được bôi thuốc.
Anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên những vết xước trên chân cô, cảm giác vừa rát vừa lạnh nên phản xạ tự nhiên khiến cô rút chân lại.
"Đau không?"
Chiêu Nam mím môi, lắc đầu: "Không."
Giả đó, tuy không nặng tới rách da chảy máu nhưng dù gì cũng trực tiếp đi trên nền sỏi đá thô cứng, vết xước cũng đau rát vậy.
"Em muốn đến thì nói một tiếng là được, sau phải khổ vậy."
"Lúc đầu không định đến."
Chu Nhất Thần ngước nhìn Chiêu Nam, ánh mắt của cô không hề né tránh mà cũng nhìn thẳng anh. Lúc này có lẽ anh hơi thất vọng trước câu trả lời của cô rồi.
"Đi làm sao mà tới nổi đứt giày vậy?"
"Chạy theo xe buýt."
Nghe xong thì khóe miệng Chu Nhất Thần cong lên. Thì ra Chiêu Nam lo cho anh đến như vậy, cô thật sự bất chấp mọi nguy hiểm đuổi theo xe buýt để đến gặp anh.
Anh trân trọng điều đó.
Sau khi thoa thuốc xong Chu Nhất Thần ngồi cạnh Chiêu Nam, anh thở ra một làn hơi nóng khiến cô chú ý.
Chiêu Nam đưa tay lên sờ trán Chu Nhất Thần, cảm nhận được lửa nóng từ người anh.
"Thần, anh sốt rồi."
Chu Nhất Thần bất chợt ngã đầu vào vai Chiêu Nam, tỉ lệ cơ thể chênh lệch làm cô cũng ngã nhào về phía sau.
"Tôi gọi Trần Minh đến đưa anh đi bệnh viện."
"Không cần, anh uống thuốc rồi."
Chu Nhất Thần ôm lấy cánh tay Chiêu Nam mà nỉ non: "Nam Nam đừng về."
"Được rồi, tôi không về, anh lên phòng nghỉ đi."
"Không đi, đi rồi em sẽ trốn về."
"Không về thật mà, hứa đó."
Không ngờ lúc Chu Nhất Thần bệnh lại khó dỗ đến vậy.
Chiêu Nam nhích người dậy kéo anh ngồi dậy, người gì mà nặng thiệt.
Khó khăn lắm mới dụ được Chu Nhất Thần đi ngủ, cô bất chợt nhìn bên ngoài, trời đã tối đen như mực. Giờ mà Chiêu Nam muốn trốn về cũng không biết trốn bằng đường nào, vốn dĩ cô cũng rất sợ, thôi thì cứ ở đây vậy.
Chiêu Nam gọi về nhà.
"Mẹ hôm nay con ở bên... nhà chồng nên không có về, mẹ đừng lo cho con, nhớ nghỉ ngơi sớm nha mẹ."
Dù ngượng cũng phải nói, để tránh mẹ lo lắng.
"Về nhà chồng là chuyện tốt, mẹ khỏe rồi, con nên về đó cũng nên."
"Dạ mẹ."
Chiêu Nam đưa Chu Nhất Thần về phòng ngủ, nhưng anh cứ nắm tay cô mãi không chịu buông.
"Em ở bên cạnh anh có được không?"
Chiêu Nam im lặng một hồi cũng nằm xuống giường, dù gì cũng không phải là lần đầu ngủ chung, ngủ lần nữa cũng có sao đâu.
"Ngủ đi."
"Nam Nam."
"Em đây."
Nụ cười của Chiêu Nam như ánh trăng trong đêm, xoa dịu trái tim cằn cỗi của Chu Nhất Thần. Vốn dĩ anh không phải sắt đá, chỉ là quá lâu rồi anh không biết yêu một người sâu đậm là như thế nào.
"Ước gì ngày nào anh cũng bệnh."
"Có phải anh sốt đến sảng rồi không?"
Chu Nhất Thần xoa má Chiêu Nam mà nói: "Chỉ có như vậy em mới quan tâm đến anh."
"Đừng nói bậy nữa."
"Được."
Chu Nhất Thần dang đôi tay ra ôm lấy Chiêu Nam vào lòng, người anh nóng hừng hực.
Chiêu Nam rụt đầu vào ngực anh chìm vào giấc ngủ.
Chu Nhất Thần hôn lên mái tóc dài của Chiêu Nam, hôn lên trán cô, hôn lên mũi cô. Như thể muốn đem cô khảm vào trong lòng.
"Ngủ ngon."
Anh dịu dàng, ngọt ngào như vậy, khiến Chiêu Nam như con ong chết chìm trong hủ mật.
Đâu phải tình yêu nào cũng cần nói lời ngọt ngào, hành động vẫn là thiết thực nhất.
Chiêu Nam chưa bao giờ có giấc ngủ ngon như vậy, cô đánh một giấc rất dài.
Lúc Chiêu Nam tỉnh dậy đã không thấy Chu Nhất Thần đâu rồi.
Không biết hôm nay anh có đi làm không.
Không biết anh đã hết sốt chưa.
Cô thắc mắc nhiều vậy sao.
Chiêu Nam đánh răng, rửa mặt xuống lầu. Cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng trong phòng bếp.
Là Chu Nhất Thần, hôm nay anh ở nhà, anh định thay thế chỗ của dì Lâm sao.
"Anh hết sốt chưa?"
Chiêu Nam sốt sắn chạy lại hỏi anh.
Chu Nhất Thần mỉm cười cúi thấp người lấy tay Chiêu Nam đặt lên trán mình.
"Còn không?"
"Không còn nóng nữa."
Chu Nhất Thần kéo Chiêu Nam vào trong bàn ăn: "Ăn sáng thôi."
"Sao không thấy dì Lâm đâu, hôm qua cũng không thấy."
"Dì Lâm qua chỗ bà nội rồi, mấy hôm nữa sẽ về."
"Nội có chuyện gì sao?"
"Không, nội kêu dì Lâm qua để báo cáo mọi chuyện về anh đó. À không, giờ thì có thêm em nữa."
"Em?"
Chiêu Nam cũng rất muốn biết mình trong mắt mọi người là người như thế nào.
"Đoán không chừng nội đang mong cháu cố."
Chu Nhất Thần đặt ly sữa vào tay Chiêu Nam, nhìn cô đang ngơ ngác ra.
"Nội mong hay anh mong."
"Em đoán xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.