Chương 9: Lấy tư cách là bà Chu
Sương Sương
12/08/2023
Ai không muốn lựa chọn cho mình một cuộc sống dễ dàng chứ, nghèo khó
cũng được, giàu sang phú quý cũng được miễn là hạnh phúc cùng nhau. Chỉ
cần giang rộng đôi tay ra sẽ luôn có người ở cạnh làm điểm tựa và yêu
thương mình như vậy đã đủ rồi.
Chu Nhất Thần như đã hứa, chiều hôm sau anh tranh thủ về sớm để đưa Chiêu Nam đến nghĩa trang vùng ngoại ô thành phố. Đã rất lâu rồi Chiêu Nam chưa đến đây để thăm ba, mỗi lần đến cô đều mang theo một cảm giác buồn man mác và nhớ về người mà cô yêu thương nhất.
Chu Nhất Thần đi theo sau lưng Chiêu Nam vào trong nghĩa trang, tấm lưng nhỏ bé đó khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng. Chu Nhất Thần dường như thấy bản thân mình vào mấy năm trước, cũng là dáng vẻ ấy, đau đớn và chua xót vô cùng nhưng bản thân anh may mắn hơn cô, anh còn có bà nội thương anh và có cuộc sống giàu có, còn cô thì không có gì, ngay cả tình yêu thương của gia đình được tính là nhiều hơn anh nhưng lại chẳng thể bao giờ bằng được anh.
Đường vào nghĩa trang thật lạnh lẽo, gió thổi qua dường như xuyên qua tận xương tủy lạnh vô cùng.
Chiêu Nam đặt bó hoa hướng dương mà lúc ba cô còn sống thích nhất lên trước mộ, lúc này cô mới cố gắng nở một nụ cười.
"Hôm nay con gái đến thăm ba, đã lâu rồi con mới đến nên ba đừng giận con nha." Chiêu Nam sao không muốn đến chứ, chỉ là cuộc sống này quá bận rộn, làm cô quên mất mình còn là một đứa con gái của ba.
"Con kết hôn rồi."
Chiêu Nam muốn ba nắm tay cô vào lễ đường, muốn ba chứng kiến hôn lễ của cô, muốn ba thấy cô được hạnh phúc và vui vẻ. Tiếc là cô không thực hiện được điều gì cả và ba của cô cũng mãi không thấy được điều đó.
Lúc này Chiêu Nam tâm sự rất nhiều chuyện trước mộ của ba, Chu Nhất Thần đứng bên cạnh cũng không nói gì chỉ lắng nghe giọng cô vang văng vẳng trong gió thu.
"Ba có biết không, trước nhà của chúng ta có trồng thêm mấy cây hoa hướng dương. Không phải lúc trước ba nói sẽ trồng thật nhiều hoa hướng dương quanh nhà sao, giờ thì chúng đang lớn dần, đợi khi hoa nở con sẽ bó một bó thật đẹp tặng ba có được không."
Chiêu Nam trước giờ luôn hiếu thảo như vậy, từng câu từng chữ ba nói cô đều luôn ghi nhớ trong lòng.
Chu Nhất Thần ngồi xổm xuống bên cạnh Chiêu Nam, vén mái tóc dài của cô do gió thổi qua làm rối.
"Về thôi trời sắp tối rồi, bên ngoài sẽ rất lạnh."
Chiêu Nam chưa từng thấy cử chỉ dịu dàng như vậy của anh từ bao giờ, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu hơn trước và luôn quan tâm, lo lắng cho cô.
"Lần sau con lại đến thăm ba, lúc đó con sẽ đi cùng mẹ và Diệc Phong." Trong mắt Chiêu Nam gia đình vẫn là thứ quan trọng nhất, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cô vẫn nhớ về nơi ấy.
Từ lúc vào nghĩa trang Chiêu Nam không khóc, cô luôn mạnh mẽ như thế. Tuy nhiên, bề ngoài chỉ là lớp vỏ bọc che đậy, thật ra sâu bên trong là rất nhiều nỗi đau đan chéo vào nhau đâm vào tim cô, chẳng ai hiểu mình ngoài chính bản thân mình, không cần người khác thấu hiểu chỉ mong người nào đó đừng đan thêm nỗi đau nào nữa.
Lúc bước vào hay bước ra Chu Nhất Thần vẫn luôn đi phía sau Chiêu Nam, anh thật sự muốn nói cho cô biết: "Yên tâm, chỉ cần em quay đầu lại vẫn luôn có anh ở bên cạnh." Dù chúng ta không bước cùng nhau và vai kề vai nhưng ít ra vẫn sẽ có một người chịu làm điểm tựa cho một người tiếp tục hướng về phía trước.
Sắp vào mùa đông rồi, thời tiết cũng sẽ lạnh hơn Chu Nhất Thần ngó thấy Chiêu Nam lúc nào cũng ăn mặc mỏng manh ra ngoài cũng chẳng cần khoác thêm áo ấm. Chẳng trách được vì lúc nào cô cũng giản dị như thế đó, cô cũng không quan trọng chuyện ăn mặc miễn bản thân thấy phù hợp và thoải mái là được.
Chu Nhất Thần lái xe thẳng vào một trung tâm thương mại, không nói gì đã kéo Chiêu Nam ra khỏi xe.
"Anh đưa tôi vào đây làm gì." Chiêu Nam không được nói trước đương nhiên là bất ngờ rồi.
"Vào đi rồi biết." Chu Nhất Thần dắt Chiêu Nam đến khu bán quần áo, anh muốn mua đồ cho cô.
"Lựa đi."
Chiêu Nam còn ngơ ngác không biết gì thì đã bị một nhân viên nữ ra tư vấn đủ thứ mẫu. Ở đây cũng toàn quần áo cao cấp so ra là một trời một vực với loại cô đang mặc trên người.
"Tôi đâu có muốn mua đồ, với lại anh biết đồ trong đây đắt lắm không." Chiêu Nam kéo Chu Nhất Thần sang một bên nói nhỏ, ngại người ta biết hay sao đó.
"Cô cứ chọn đi, tôi trả." Chu Nhất Thần anh giàu như vậy chẳng lẽ không mua nổi cho vợ mình một bộ đồ sao.
"Nhưng mà tôi..."
"Phiền các cô đưa vợ tôi đi thử đồ." Không cho Chiêu Nam nói nữa, Chu Nhất Thần đã với tay lấy bộ đồ bên cạnh đưa cho nhân viên bảo đưa cô đi thay.
Chiêu Nam không kịp nói gì nữa thì đã bị lôi đi thử liền mấy bộ, từ áo váy đến áo khoác, khăn choàng đủ thứ cả. Chu Nhất Thần cũng hào phóng thấy cô mặc gì cũng đẹp nên đem mua hết luôn. Chiêu Nam muốn ngăn cản nhưng anh đã nhanh chóng quẹt thẻ thanh toán rồi, bây giờ cô không muốn nhận cũng phải nhận thôi.
Đang định ra về thì trùng hợp Đồng Uyển cũng đi ngang qua khu vực ở khu trung tâm thương mại đó. Cô ta bắt gặp Chu Nhất Thần thì hai mắt sáng lên định tiến tới bên anh thì thấy bên cạnh anh là Chiêu Nam, sắc mặt Đồng Uyển bất chợt thay đổi chỉ còn lại ánh mắt ghét người đến kinh sợ của cô ta nhưng không vì vậy mà cô ta bỏ đi, vẫn quyết định đến đó kiếm chuyện.
"Anh Thần lâu rồi không gặp." Đồng Uyển trước mặt Chiêu Nam khoác tay Chu Nhất Thần, điệu bộ thân thiết vô cùng.
Chu Nhất Thần ngược lại rất ngạc nhiên vì sự có mặt của Đồng Uyển, cô sao lại ở đây, còn ra vẻ thân mật như vậy trước mặt Chiêu Nam: "Em sao lại ở đây?"
"Em đến đây để mua sắm thôi. Còn anh, đem theo cô ta để sai vặt hả?" Đồng Uyển vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Chiêu Nam.
"Em nói gì đó." Chu Nhất Thần gạt tay Đồng Uyển khỏi người mình, vẻ mặt thay đổi.
"Thì cô vợ anh mua về đó, anh biết không trước đây cô ta còn đánh em nữa. Sao anh có thể giữ loại người như vậy bên cạnh mình chứ."
Đồng Uyển càng nói càng nặng lời khiến Chu Nhất Thần và Chiêu Nam càng nghe càng lùm bùm lỗ tai.
"Ăn nói cho cẩn thận, sau này không cho phép đến gây sự với Chiêu Nam như trước đây nữa."
Đồng Uyển cảm thấy Chu Nhất Thần xưa giờ cô quen biết sao giờ lại khác như vậy, trước giờ anh không bao giờ dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô cũng chưa bao giờ thấy anh bênh vực người con gái khác.
"Mình về thôi." Chu Nhất Thần khoác eo Chiêu Nam muốn đưa cô về nhà.
Đang định quay đi thì Đồng Uyển lại tiến lên tát Chiêu Nam một cái, khiến Chu Nhất Thần và Chiêu Nam giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đê tiện, nói đi cô muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý ly hôn với anh Thần."
"Đủ rồi đừng làm loạn nữa, cô mà còn đụng tới Chiêu Nam thì tôi sẽ không bỏ qua nữa đâu."
Chu Nhất Thần tiến lên chắn trước mặt Chiêu Nam, không cho Đồng Uyển xúc phạm cô nữa. Cả quá trình xảy ra mọi chuyện Chiêu Nam cũng không phản bác câu nào.
"Anh mắng em, trước giờ anh có như vậy đâu. Không ngờ hôm nay anh lại vì con tiện nhân này mà đối xử với em vậy hả?"
Đồng Uyển trước giờ sống trong nhung lụa cô muốn cái gì chẳng được, bây giờ vì một người đàn ông mà hạ mình, thấp giọng như vậy xem như là đụng tới giới hạn của cô ta rồi.
"Chuyện riêng của tôi không cần cô quan tâm, sau này cũng đừng tùy tiện đến nhà tôi nữa." Trong lời nói dứt khoát đó không phải là muốn cắt đứt tình cảm lâu nay sao.
"Anh đừng quên chúng ta có hôn ước với nhau. Rõ ràng là em quen anh trước cô ta hai mươi mấy năm, trước khi cô ta xuất hiện tình cảm của chúng ta không phải rất tốt sao, tất cả mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay là tại cô ta." Đồng Uyển bức xúc vừa nói vừa chỉ tay về phía Chiêu Nam.
Ngại người ta không biết thiên kim Đồng gia và người đứng đầu Chu thị đang ầm ĩ trong trung tâm thương mại hay sao. Họ không sợ nhưng Chiêu Nam thì có đó, từ lúc gặp Đồng Uyển đến giờ cô không lên tiếng vì cô muốn mọi chuyện được giải quyết trong hòa bình nhưng có lẽ "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng". Đồng Uyển thật sự muốn kiếm chuyện với Chiêu Nam mà, Chu Nhất Thần không có mặt ở đây chắc họ đã xông vô đánh nhau như lần trước nữa rồi.
"Chuyện hôn ước tôi đã nói rõ từ lâu rồi, tôi không thể lấy cô, tôi và cô không còn dính líu gì với nhau nữa, yêu cầu cô không được nhắc tới chuyện này nữa."
Chu Nhất Thần ngay từ đầu đã không ưng cuộc hôn nhân sắp đặt này rồi, anh cũng không muốn liên quan gì tới Đồng gia và cả ABU nữa.
"Mình đi thôi."
Chu Nhất Thần đưa Chiêu Nam đi khỏi nơi đó, bỏ mặc Đồng Uyển đứng đó dặm chân tức tối.
"Được lắm Chu Nhất Thần, anh vì cô ta mà từ hôn với tôi, cô ta có gì hơn tôi chứ, chuyện hôm nay tôi nhất định không bỏ qua đâu."
Đồng Uyển tính tình kiêu ngạo sao có thể cho qua chuyện này chứ.
Vào trong xe định lái xe về Hoa Thành nhưng Chu Nhất Thần đắn đo gì đó rồi lại xuống xe, chỉ nói với Chiêu Nam: "Chờ chút."
Khi quay lại xe trên tay Chu Nhất Thần đang cầm một túi đồ, bên trong là một cái túi chườm lạnh. Anh lấy ra chườm lên má phải bị Đồng Uyển tát lúc nãy của Chiêu Nam, cái tát này cũng thật mạnh làm má cô đỏ cả lên, còn rát nữa. Sợ cô đau nên anh xoa rất nhẹ nhàng.
"Có đau không?" Giọng nói của anh hết sức trầm ấm.
"Để tôi tự làm, cảm ơn anh." Chiêu Nam giơ tay lên định tự mình chườm nhưng bị Chu Nhất Thần nắm tay bỏ xuống.
"Sao lúc nãy không nói gì, không phải lúc trước gặp Đồng Uyển ở nhà cô can đảm lắm mà."
Chu Nhất Thần cầm túi chườm để ra rồi đặt vô má Chiêu Nam, sợ để lâu một chỗ cô sẽ lạnh.
"Lúc trước không biết cô ta là ai nên mới như vậy, sau này thì biết rồi."
Do chườm lạnh nên má hơi tê vì vậy Chiêu Nam nói bằng cái giọng thỏ thẻ.
"Thì sao? Sợ cô ta à?"
Chu Nhất Thần ngồi trên ghế lái nghiêng người sang hẳn một bên cho thuận tay.
"Không phải sợ mà là không muốn gây thêm phiền phức, với lại tôi lấy tư cách gì ra phản biện đây."
Chiêu Nam cười nhạt một cái, trong tình huống khó xử như lúc nãy cô cũng không biết nên xen vào nói thế nào, chẳng lẽ nói thẳng ra: "Mong cô tránh xa chồng của tôi ra." Như vậy có phải cô có thêm một rắc rối khác nữa không.
"Lấy tư cách là bà Chu."
Chu Nhất Thần chườm má cho Chiêu Nam xong bắt đầu thắt dây an toàn cho cô rồi lái xe trở về biệt thự Hoa Thành.
Chu Nhất Thần như đã hứa, chiều hôm sau anh tranh thủ về sớm để đưa Chiêu Nam đến nghĩa trang vùng ngoại ô thành phố. Đã rất lâu rồi Chiêu Nam chưa đến đây để thăm ba, mỗi lần đến cô đều mang theo một cảm giác buồn man mác và nhớ về người mà cô yêu thương nhất.
Chu Nhất Thần đi theo sau lưng Chiêu Nam vào trong nghĩa trang, tấm lưng nhỏ bé đó khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng. Chu Nhất Thần dường như thấy bản thân mình vào mấy năm trước, cũng là dáng vẻ ấy, đau đớn và chua xót vô cùng nhưng bản thân anh may mắn hơn cô, anh còn có bà nội thương anh và có cuộc sống giàu có, còn cô thì không có gì, ngay cả tình yêu thương của gia đình được tính là nhiều hơn anh nhưng lại chẳng thể bao giờ bằng được anh.
Đường vào nghĩa trang thật lạnh lẽo, gió thổi qua dường như xuyên qua tận xương tủy lạnh vô cùng.
Chiêu Nam đặt bó hoa hướng dương mà lúc ba cô còn sống thích nhất lên trước mộ, lúc này cô mới cố gắng nở một nụ cười.
"Hôm nay con gái đến thăm ba, đã lâu rồi con mới đến nên ba đừng giận con nha." Chiêu Nam sao không muốn đến chứ, chỉ là cuộc sống này quá bận rộn, làm cô quên mất mình còn là một đứa con gái của ba.
"Con kết hôn rồi."
Chiêu Nam muốn ba nắm tay cô vào lễ đường, muốn ba chứng kiến hôn lễ của cô, muốn ba thấy cô được hạnh phúc và vui vẻ. Tiếc là cô không thực hiện được điều gì cả và ba của cô cũng mãi không thấy được điều đó.
Lúc này Chiêu Nam tâm sự rất nhiều chuyện trước mộ của ba, Chu Nhất Thần đứng bên cạnh cũng không nói gì chỉ lắng nghe giọng cô vang văng vẳng trong gió thu.
"Ba có biết không, trước nhà của chúng ta có trồng thêm mấy cây hoa hướng dương. Không phải lúc trước ba nói sẽ trồng thật nhiều hoa hướng dương quanh nhà sao, giờ thì chúng đang lớn dần, đợi khi hoa nở con sẽ bó một bó thật đẹp tặng ba có được không."
Chiêu Nam trước giờ luôn hiếu thảo như vậy, từng câu từng chữ ba nói cô đều luôn ghi nhớ trong lòng.
Chu Nhất Thần ngồi xổm xuống bên cạnh Chiêu Nam, vén mái tóc dài của cô do gió thổi qua làm rối.
"Về thôi trời sắp tối rồi, bên ngoài sẽ rất lạnh."
Chiêu Nam chưa từng thấy cử chỉ dịu dàng như vậy của anh từ bao giờ, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu hơn trước và luôn quan tâm, lo lắng cho cô.
"Lần sau con lại đến thăm ba, lúc đó con sẽ đi cùng mẹ và Diệc Phong." Trong mắt Chiêu Nam gia đình vẫn là thứ quan trọng nhất, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cô vẫn nhớ về nơi ấy.
Từ lúc vào nghĩa trang Chiêu Nam không khóc, cô luôn mạnh mẽ như thế. Tuy nhiên, bề ngoài chỉ là lớp vỏ bọc che đậy, thật ra sâu bên trong là rất nhiều nỗi đau đan chéo vào nhau đâm vào tim cô, chẳng ai hiểu mình ngoài chính bản thân mình, không cần người khác thấu hiểu chỉ mong người nào đó đừng đan thêm nỗi đau nào nữa.
Lúc bước vào hay bước ra Chu Nhất Thần vẫn luôn đi phía sau Chiêu Nam, anh thật sự muốn nói cho cô biết: "Yên tâm, chỉ cần em quay đầu lại vẫn luôn có anh ở bên cạnh." Dù chúng ta không bước cùng nhau và vai kề vai nhưng ít ra vẫn sẽ có một người chịu làm điểm tựa cho một người tiếp tục hướng về phía trước.
Sắp vào mùa đông rồi, thời tiết cũng sẽ lạnh hơn Chu Nhất Thần ngó thấy Chiêu Nam lúc nào cũng ăn mặc mỏng manh ra ngoài cũng chẳng cần khoác thêm áo ấm. Chẳng trách được vì lúc nào cô cũng giản dị như thế đó, cô cũng không quan trọng chuyện ăn mặc miễn bản thân thấy phù hợp và thoải mái là được.
Chu Nhất Thần lái xe thẳng vào một trung tâm thương mại, không nói gì đã kéo Chiêu Nam ra khỏi xe.
"Anh đưa tôi vào đây làm gì." Chiêu Nam không được nói trước đương nhiên là bất ngờ rồi.
"Vào đi rồi biết." Chu Nhất Thần dắt Chiêu Nam đến khu bán quần áo, anh muốn mua đồ cho cô.
"Lựa đi."
Chiêu Nam còn ngơ ngác không biết gì thì đã bị một nhân viên nữ ra tư vấn đủ thứ mẫu. Ở đây cũng toàn quần áo cao cấp so ra là một trời một vực với loại cô đang mặc trên người.
"Tôi đâu có muốn mua đồ, với lại anh biết đồ trong đây đắt lắm không." Chiêu Nam kéo Chu Nhất Thần sang một bên nói nhỏ, ngại người ta biết hay sao đó.
"Cô cứ chọn đi, tôi trả." Chu Nhất Thần anh giàu như vậy chẳng lẽ không mua nổi cho vợ mình một bộ đồ sao.
"Nhưng mà tôi..."
"Phiền các cô đưa vợ tôi đi thử đồ." Không cho Chiêu Nam nói nữa, Chu Nhất Thần đã với tay lấy bộ đồ bên cạnh đưa cho nhân viên bảo đưa cô đi thay.
Chiêu Nam không kịp nói gì nữa thì đã bị lôi đi thử liền mấy bộ, từ áo váy đến áo khoác, khăn choàng đủ thứ cả. Chu Nhất Thần cũng hào phóng thấy cô mặc gì cũng đẹp nên đem mua hết luôn. Chiêu Nam muốn ngăn cản nhưng anh đã nhanh chóng quẹt thẻ thanh toán rồi, bây giờ cô không muốn nhận cũng phải nhận thôi.
Đang định ra về thì trùng hợp Đồng Uyển cũng đi ngang qua khu vực ở khu trung tâm thương mại đó. Cô ta bắt gặp Chu Nhất Thần thì hai mắt sáng lên định tiến tới bên anh thì thấy bên cạnh anh là Chiêu Nam, sắc mặt Đồng Uyển bất chợt thay đổi chỉ còn lại ánh mắt ghét người đến kinh sợ của cô ta nhưng không vì vậy mà cô ta bỏ đi, vẫn quyết định đến đó kiếm chuyện.
"Anh Thần lâu rồi không gặp." Đồng Uyển trước mặt Chiêu Nam khoác tay Chu Nhất Thần, điệu bộ thân thiết vô cùng.
Chu Nhất Thần ngược lại rất ngạc nhiên vì sự có mặt của Đồng Uyển, cô sao lại ở đây, còn ra vẻ thân mật như vậy trước mặt Chiêu Nam: "Em sao lại ở đây?"
"Em đến đây để mua sắm thôi. Còn anh, đem theo cô ta để sai vặt hả?" Đồng Uyển vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Chiêu Nam.
"Em nói gì đó." Chu Nhất Thần gạt tay Đồng Uyển khỏi người mình, vẻ mặt thay đổi.
"Thì cô vợ anh mua về đó, anh biết không trước đây cô ta còn đánh em nữa. Sao anh có thể giữ loại người như vậy bên cạnh mình chứ."
Đồng Uyển càng nói càng nặng lời khiến Chu Nhất Thần và Chiêu Nam càng nghe càng lùm bùm lỗ tai.
"Ăn nói cho cẩn thận, sau này không cho phép đến gây sự với Chiêu Nam như trước đây nữa."
Đồng Uyển cảm thấy Chu Nhất Thần xưa giờ cô quen biết sao giờ lại khác như vậy, trước giờ anh không bao giờ dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô cũng chưa bao giờ thấy anh bênh vực người con gái khác.
"Mình về thôi." Chu Nhất Thần khoác eo Chiêu Nam muốn đưa cô về nhà.
Đang định quay đi thì Đồng Uyển lại tiến lên tát Chiêu Nam một cái, khiến Chu Nhất Thần và Chiêu Nam giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đê tiện, nói đi cô muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý ly hôn với anh Thần."
"Đủ rồi đừng làm loạn nữa, cô mà còn đụng tới Chiêu Nam thì tôi sẽ không bỏ qua nữa đâu."
Chu Nhất Thần tiến lên chắn trước mặt Chiêu Nam, không cho Đồng Uyển xúc phạm cô nữa. Cả quá trình xảy ra mọi chuyện Chiêu Nam cũng không phản bác câu nào.
"Anh mắng em, trước giờ anh có như vậy đâu. Không ngờ hôm nay anh lại vì con tiện nhân này mà đối xử với em vậy hả?"
Đồng Uyển trước giờ sống trong nhung lụa cô muốn cái gì chẳng được, bây giờ vì một người đàn ông mà hạ mình, thấp giọng như vậy xem như là đụng tới giới hạn của cô ta rồi.
"Chuyện riêng của tôi không cần cô quan tâm, sau này cũng đừng tùy tiện đến nhà tôi nữa." Trong lời nói dứt khoát đó không phải là muốn cắt đứt tình cảm lâu nay sao.
"Anh đừng quên chúng ta có hôn ước với nhau. Rõ ràng là em quen anh trước cô ta hai mươi mấy năm, trước khi cô ta xuất hiện tình cảm của chúng ta không phải rất tốt sao, tất cả mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay là tại cô ta." Đồng Uyển bức xúc vừa nói vừa chỉ tay về phía Chiêu Nam.
Ngại người ta không biết thiên kim Đồng gia và người đứng đầu Chu thị đang ầm ĩ trong trung tâm thương mại hay sao. Họ không sợ nhưng Chiêu Nam thì có đó, từ lúc gặp Đồng Uyển đến giờ cô không lên tiếng vì cô muốn mọi chuyện được giải quyết trong hòa bình nhưng có lẽ "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng". Đồng Uyển thật sự muốn kiếm chuyện với Chiêu Nam mà, Chu Nhất Thần không có mặt ở đây chắc họ đã xông vô đánh nhau như lần trước nữa rồi.
"Chuyện hôn ước tôi đã nói rõ từ lâu rồi, tôi không thể lấy cô, tôi và cô không còn dính líu gì với nhau nữa, yêu cầu cô không được nhắc tới chuyện này nữa."
Chu Nhất Thần ngay từ đầu đã không ưng cuộc hôn nhân sắp đặt này rồi, anh cũng không muốn liên quan gì tới Đồng gia và cả ABU nữa.
"Mình đi thôi."
Chu Nhất Thần đưa Chiêu Nam đi khỏi nơi đó, bỏ mặc Đồng Uyển đứng đó dặm chân tức tối.
"Được lắm Chu Nhất Thần, anh vì cô ta mà từ hôn với tôi, cô ta có gì hơn tôi chứ, chuyện hôm nay tôi nhất định không bỏ qua đâu."
Đồng Uyển tính tình kiêu ngạo sao có thể cho qua chuyện này chứ.
Vào trong xe định lái xe về Hoa Thành nhưng Chu Nhất Thần đắn đo gì đó rồi lại xuống xe, chỉ nói với Chiêu Nam: "Chờ chút."
Khi quay lại xe trên tay Chu Nhất Thần đang cầm một túi đồ, bên trong là một cái túi chườm lạnh. Anh lấy ra chườm lên má phải bị Đồng Uyển tát lúc nãy của Chiêu Nam, cái tát này cũng thật mạnh làm má cô đỏ cả lên, còn rát nữa. Sợ cô đau nên anh xoa rất nhẹ nhàng.
"Có đau không?" Giọng nói của anh hết sức trầm ấm.
"Để tôi tự làm, cảm ơn anh." Chiêu Nam giơ tay lên định tự mình chườm nhưng bị Chu Nhất Thần nắm tay bỏ xuống.
"Sao lúc nãy không nói gì, không phải lúc trước gặp Đồng Uyển ở nhà cô can đảm lắm mà."
Chu Nhất Thần cầm túi chườm để ra rồi đặt vô má Chiêu Nam, sợ để lâu một chỗ cô sẽ lạnh.
"Lúc trước không biết cô ta là ai nên mới như vậy, sau này thì biết rồi."
Do chườm lạnh nên má hơi tê vì vậy Chiêu Nam nói bằng cái giọng thỏ thẻ.
"Thì sao? Sợ cô ta à?"
Chu Nhất Thần ngồi trên ghế lái nghiêng người sang hẳn một bên cho thuận tay.
"Không phải sợ mà là không muốn gây thêm phiền phức, với lại tôi lấy tư cách gì ra phản biện đây."
Chiêu Nam cười nhạt một cái, trong tình huống khó xử như lúc nãy cô cũng không biết nên xen vào nói thế nào, chẳng lẽ nói thẳng ra: "Mong cô tránh xa chồng của tôi ra." Như vậy có phải cô có thêm một rắc rối khác nữa không.
"Lấy tư cách là bà Chu."
Chu Nhất Thần chườm má cho Chiêu Nam xong bắt đầu thắt dây an toàn cho cô rồi lái xe trở về biệt thự Hoa Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.