Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 133: Bọn chuột nhắt lén lút, tà tâm bất tử

Phượng Cửu U

26/05/2022





Tên tặc này mặc đồ dạ hành, khăn đen che mặt, nhìn không ra diện mạo, phân tích từ đặc điểm dáng người, tuổi hẳn là không quá lớn, nhiều nhất là cập quan, hướng hắn đi rất rõ ràng, tốc độ chân rất nhanh, lén lút đi trong đêm, như cá lặn xuống biển, lặng yên không một tiếng động, nhanh nhạy trơn trượt.

Chỉ với phương hướng, bước chân thành thạo này, không cần nghĩ đã biết, con cá này nhất định đã tới rất nhiều lần.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Diệp Bạch Đinh dựa vào lòng Cừu Nghi Thanh, quan sát lộ tuyến của tiểu tặc, phát hiện mấy điểm hắn đặt chân đều có chút nguy hiểm......

Từ sau khi kiến thức qua biểu hiện của đại trộm Tần Giao, Diệp Bạch Đinh đối với một ít điểm quan trọng có nhận tri sâu sắc hơn, tỷ như kẻ trộm ban đêm hành sự, tính cảnh giác là phi thường cao, tinh thần luôn ở vào trạng thái căng chặt cao độ, có thể gây chú ý, bước chân có tồn tại nguy cơ hung hiểm hay không, đều phải lập tức cho ra phán đoán, khi điều nghiên địa hình phải lên kế hoạch an bài tinh chuẩn, lộ tuyến yêu cầu nhanh nhất tốt nhất, mà có thể dẫn người chú mục hay không, hướng đi có nguy hiểm hay không, cũng không hoàn toàn xem hoàn cảnh là hẻo lánh hay là ồn ào, người nhiều hay là người ít, có khi quá an tĩnh không có ai, không nhất định là dễ thao tác hơn so với hoàn cảnh náo nhiệt.

Lộ tuyến tiểu tặc này đi...... chính hắn là người ngoài nghề, cũng cảm thấy có nguy cơ bại lộ, nhưng bản thân tiểu tặc lại không phát hiện, vẫn tiếp tục đi, chỉ là khi đi ngang qua thì tranh thủ tăng tốc độ.

Cho nên đây là chỗ kỹ thuật không tốt của tiểu tặc mà Tần Giao nói?

"Hắn muốn mở khóa."

Thanh âm Cừu Nghi Thanh từ bên tai truyền đến, tay bên hông cũng chặt hơn: "Ôm chặt ta."

Diệp Bạch Đinh ôm sát cổ đối phương, phi thường cẩn thận mà hạ giọng: "Muốn......theo vào?"

Mặt của tiểu ngỗ tác đã sắp cọ đến mặt y, Chỉ Huy Sứ rất hưởng thụ: "Sẽ nhìn rõ ràng hơn."

"Bị phát hiện thì làm sao?"

Diệp Bạch Đinh vẫn có chút không yên tâm, trong kia không gian lại không nhiều lắm, người kia nếu thuận tay đóng cửa...... Hắn hơi quay đầu, nhìn Cừu Nghi Thanh, liền nhìn thấy ánh mắt có chút không thích hợp của đối phương.

Đương nhiên, trên mặt vẫn luôn đoan túc, nghiêm trang.

"Thân là đệ nhất ngỗ tác, lúc nào cũng phải bảo trì tin tưởng vào Chỉ Huy Sứ," thanh âm Cừu Nghi Thanh quá thấp, trong bóng đêm có vẻ khàn khàn khó tả, "Lần sau còn không chú ý —— bổn sứ cần phải theo quy củ, phạt ngươi."

Diệp Bạch Đinh:......

Quy củ gì, ngươi có bản lĩnh thì nói rõ ra, phạt cái gì, phạt như thế nào, dựa vào cái gì để phạt?

Tiểu tặc đang khí thế ngất trời, hiển nhiên không có thời gian nói chuyện phiếm, Diệp Bạch Đinh ngậm miệng, nhìn tiểu tặc dừng ở cửa nhà kho, từ bên hông lấy ra một vật thon dài. Không giống của Tần Giao, công cụ này thô hơn sợi tóc nhiều, thoạt nhìn cũng khá cứng, hẳn là không thể tùy ý bẻ cong, nhìn ra được, tiểu tặc thao tác cũng hơi quá sức...... Ít nhất là không giống Tần Giao, tùy tiện thọc rồi xoay một cái, khóa liền mở.

Quá trình này cũng không tính là lâu, có thể là chính mình theo bản năng nín thở, sợ bị phát hiện, mới cảm thấy thời gian này vô cùng dài.

Tiểu tặc mở khóa, đẩy cửa ra tiến vào nhà kho, lại không lập tức đóng cửa, hình như là đang quan sát xác định......có an toàn hay không?

Cừu Nghi Thanh đương nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như vậy, ôm Diệp Bạch Đinh, đi theo bước chân tiểu tặc, ngay lúc đối phương đóng cửa, lặng yên bay qua đỉnh đầu hắn, trực tiếp chuyển đến xà nhà, tay chân đồng thời dùng sức, trực tiếp bám dính vào một chỗ khuất trong góc phòng.

Tiểu tặc đóng cửa.

Cửa vừa đóng lại, cả người hắn nháy mắt thả lỏng, xoay bả vai, động cổ, bước chân tự tin sung sướng đi về phía trước, thẳng đến kệ để hàng cuối cùng, nơi đặt lưu ly chất lượng tốt nhất...... Hiển nhiên là rất quen thuộc nhà kho, biết nơi này là chỗ để hàng tốt.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Tấm lưu li hơi lớn, cũng rất mỏng manh, một người mang ra khẳng định là khó khăn, nhưng người đến là tặc, cái khác không nói, khinh công là không tồi, hắn nhảy lên tầng cao nhất của kệ để hàng, hai chân dẫm lên kệ để hàng làm điểm tựa, thân thể hơi nghiêng, đôi tay đáp đáp trên tấm lưu li ——



Độ cao này, chỉ cần hắn dùng đủ sức, xốc lên một cái, tấm lưu li rơi xuống đất, nhất định sẽ vỡ.

Nhưng hắn không lập tức động, mà là nhắm mắt lại, ngưng thần yên lặng nghe, thẳng cho đến khi ở không xa cạnh đó, nơi thiêu chế lưu li lỏng, bắt đầu xuất hiện tiếng vang liên tiếp, giống như nước sôi nổi bong bóng, thanh âm 'ục ục ục ục', rất có quy luật.

Nương theo tiếng vang này, đầu tiểu tặc gật nhẹ, như đong đưa theo quy luật...... Hắn đang đếm?

Diệp Bạch Đinh cũng đếm theo, sau 8 lần, lập tức là tới lần thứ 9, tiểu tặc đột nhiên động, đôi tay nâng lên, xốc mạnh ra trước ——

"Loảng xoảng ——"

"Phốc —— phanh!"

Bên này lưu li nháy mắt bị đập vỡ, lò thiêu chế đạt mức cực nóng, truyền ra thanh âm phóng khí.



Quả nhiên đủ để che giấu, không ai nghe được tiếng vang ở nhà kho bên này, ngoại trừ hai người ẩn trên xà nhà.

Thanh âm phóng khí chỉ lớn ngay lúc này, nhưng quá trình là liên tục, sau đó vẫn còn có chút động tĩnh hơi nhỏ hơn, chỉ là không lớn như vậy nữa.

Tiểu tặc cũng không chậm trễ, lập tức nhảy xuống kệ để hàng, rút từ trước ngực ra một cái túi vải rất lớn, thả trên mặt đất, mang bao tay làm bằng vải dày lên, nương theo thanh âm che giấu, nhanh chóng lùa mớ lưu li vỡ vào trong túi vải, thắt nút lại, cõng lên người......

Kế tiếp, chính là rời đi.

Tiểu tặc rất cẩn thận, lại tạo rất nhiều cơ hội cho Cừu Nghi Thanh, giống như lúc vào cửa, y nhìn chằm chằm bước chân của tiểu tặc, thừa lúc tiểu tặc quan sát xem có người bên ngoài hay không, vẫn bay vụt qua đỉnh đầu hắn, cơ hồ ra khỏi nhà kho cùng lúc với hắn.

Đuổi theo người ra ngoài xưởng, cũng không thể thiếu cảnh giác, Cẩm Y Vệ đã sớm tản ra khắp nơi, ẩn sâu vào trong đêm tối, chỉ cần Chỉ Huy Sứ ra một cái hiệu lệnh, có thể lập tức hành động, vừa lặng lẽ theo dõi, xem tiểu tặc có đồng lõa không, nếu có thì tóm gọn, vừa tiếp tục cảnh giới quan sát bốn phía, xem có tai họa ngầm nào khác hay không......

Tóm lại, tạm thời còn không thể bị phát hiện.

Đuổi theo một lúc, Thân Khương liền muốn chửi má nó, thảo, tôn tử này còn muốn chạy rất xa, lại đi ra ngoài nữa chính là quan đạo, chẳng lẽ ngươi muốn hơn phân nửa đêm vào thành!

Sau đó liền phát hiện, tiểu tặc quả nhiên có giấu ngựa, cách hơi xa, ở ngoài vòng bài tra, Cẩm Y Vệ mới không phát hiện.

Thân Khương yên lặng đánh vào miệng mình, hắn liền không nên nói! Thành quạ đen đi!

Tiểu tặc đương nhiên có thể cưỡi ngựa vọt mất, Cẩm Y Vệ lại không được, bóng đêm yên tĩnh, tiếng vó ngựa có thể truyền rất xa, tiểu tặc lại không phải kẻ điếc, sao có thể nghe không được? Bọn họ còn là một đám Cẩm Y Vệ, lại cưỡi lên một đám ngựa, thanh âm kia......

Nhưng mà không cưỡi ngựa, làm sao đuổi theo, dựa khinh công? Ai khinh công có thể lợi hại như vậy, một đường chống cự được đến cửa thành? Chỉ Huy Sứ thật ra có thể, nhưng trong lòng ngực y còn ôm cái Kiều thiếu gia kìa, cũng không tin chạy một vòng như vậy mà không mệt!

Chỉ Huy Sứ đương nhiên không mệt, Chỉ Huy Sứ có Huyền Quang.

Huyền Quang là con ngựa lanh lợi cỡ nào, trường hợp nào mà chưa thấy qua, con đường nào mà chưa chạy qua? Còn không phải là đuổi theo con ngựa đằng trước, không để bị phát hiện sao? Trên đường lớn mục tiêu quá lớn, có đường nhỏ a, mấy triền núi phủ đầy lá rụng gì đó, ngựa khác không dám đi, nó sợ cái gì?

Lại còn có thiếu gia, nó cần phải làm thiếu gia kiến thức một chút bản lĩnh của nó, uy phong của nó, cũng không tin về sau thiếu gia còn có thể coi trọng con ngựa khác!LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Huyền Quang đã gấp không chờ nổi muốn biểu hiện, Huyền Quang đang dùng ánh mắt, tiếng kêu, cùng với hàm răng, đủ loại phương pháp thúc giục hai người, mau leo lên! Ngựa mang các ngươi phi!



Chỉ Huy Sứ mang theo thiếu gia đi rồi......

Đám Cẩm Y Vệ hai mặt nhìn nhau, còn có thể làm sao bây giờ, chính mình nghĩ cách thôi chứ sao.

Thân Khương dẫn đầu làm mẫu: "Mau, cởi áo ngoài ra, bọc lên móng ngựa, chúng ta tách nhóm ra, bám xa một chút, bảo đảm tôn tử kia nghe không được!"

Diệp Bạch Đinh rốt cuộc cảm nhận được......chỗ không thoải mái của việc cưỡi ngựa. Có chút điên, ngồi lâu mông sẽ đau, té ra mấy lần trước vững vàng, là vì ở trên đường bằng, một khi tiến vào đường núi, dù là con ngựa lợi hại như Huyền Quang, cũng vô pháp bảo đảm người trên lưng êm ái, hơn nữa, yêu cầu thuật cưỡi ngựa tinh vi.

"Mệt?"

Tay Cừu Nghi Thanh ôm eo hắn hơi dùng sức, cơ hồ ôm hắn lên, thân thể không còn tiếp xúc với yên ngựa nữa, giảm bớt chấn động, tất nhiên cũng sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.

"...... Cảm ơn."

Tiểu tặc quả nhiên là hướng vào trong thành, vào ban đêm, cửa thành đóng cửa, không có thủ đoạn đặc thù là không có khả năng đi vào, Diệp Bạch Đinh thấy hắn xuống ngựa, lặng lẽ cột ngựa trong rừng...... Nơi này cách cửa thành rất xa, thủ vệ cửa thành rất khó phát hiện.

Hẳn là vẫn lựa lúc thích hợp, lộ tuyến đã quy hoạch qua, lộ tuyến của tiểu tặc rõ ràng, mục tiêu tinh chuẩn, nhanh chóng tìm được một chỗ khuất ở tường thành, dưới chân dẫm nhẹ, dùng khinh công vọt lên ——

Thế nhưng thật sự đi vào?

Diệp Bạch Đinh vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn Cừu Nghi Thanh.

Cừu Nghi Thanh mím môi thành cái đường thẳng, ánh mắt hơi lạnh: "Lỗ hổng phòng thủ thành, phải quản một chút!"

"Chúng ta làm sao đi vào? Cũng bay vào?"

"Không cần," Cừu Nghi Thanh đợi một lát, mới giục ngựa đi tiếp, thẳng hướng cửa thành, "Bên trong thành đã trải đầy Cẩm Y Vệ, hắn chạy không được."

Còn hai người bọn họ, Chỉ Huy Sứ Bắc Trấn Phủ Tư ra khỏi thành chấp hành công vụ, nửa đêm về, ai dám ngăn cản? Móc lệnh bài tùy thân ra, mọi người còn phải phối hợp, tận lực không phát ra bất kỳ tiếng vang gì, an tĩnh mở cửa, an tĩnh đón người vào.

Xuống ngựa, giao Huyền Quang cho Cẩm Y Vệ ra đón, hỏi rõ ràng hướng đi của tiểu tặc, Cừu Nghi Thanh mang Diệp Bạch Đinh, tiếp tục đuổi theo.

Không đến chốc lát, đám người Thân Khương cũng chạy tới, bên trong thành chính là địa bàn của mình, thao tác như thế nào cũng yên tâm, mọi người tản ra, nên truy thì truy, nên cảnh giới thì cảnh giới, nên thanh trừ dấu vết thì thanh trừ dấu vết......



Tất cả mọi người đều rất cẩn thận, may mà tiểu tặc này kỹ thuật không cao, cũng có chút lơi lỏng, bận rộn cả một đường, vừa trộm đồ vật vừa lên đường, thế nhưng không phát hiện bất luận dị thường gì, nếu đổi thành Tần Giao, đã sớm nghĩ cách chuồn đi.

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh một đường không ngừng, đi theo tiểu tặc xuyên qua phố hẻm, cuối cùng đi tới một cái viện.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Tiểu tặc không dừng lại, nhìn trái nhìn phải, rồi nhảy vọt qua đầu tường.

"Viện hoang?"

Diệp Bạch Đinh quan sát hoàn cảnh bốn phía, nơi này là sâu trong hẻm, cũng không tính là đặc biệt hẻo lánh, gần đó có nhà dân, nhưng cái viện này hoang vắng, đầu tường cỏ dại mọc thành cụm, mái ngói đã nhìn ra hư hỏng, khóa trên cửa đều rỉ sét.

"Chắc vậy."



Cừu Nghi Thanh nhanh chóng quan sát hoàn cảnh chung quanh, tìm chỗ tối ẩn nấp, mang Diệp Bạch Đinh nhảy tới đầu tường.

Tiểu tặc đã chạy gần đến góc Tây Bắc của cái viện, bên cạnh một cái đèn lồng đá.

Đèn đá, chính là dùng đá gọt giũa thành giá cắm nến, đặt ở đình viện, ban đêm thả đèn bên trong, để chiếu sáng, đương thời nhà ai chú ý một chút, đều sẽ để vài cái ở trong sân, cái viện hoang này có tổng cộng bốn cái, đông nam tây bắc, mỗi góc một cái, xem ra viện này không lớn, trước khi bỏ hoang, tài lực của chủ nhà phỏng chừng cũng không tính là phú quý, đèn lồng đá làm không lịch sự tao nhã như nhà phú quý, chiều cao cũng không thích hợp, bốn cái đèn lồng đá này tròn xoe, thấp lè tè, một chút cũng không để tâm về tạo hình, chỉ đơn giản cần hai chữ 'chắc chắn', rõ ràng 'dùng ít sức' hơn nhiều.

Vì viện tạm thời hoang phế, đèn lồng này gia chủ cũng không dùng được, giá cắm nến dùng để thả đèn kia, đã bị phiến đá che tạm, tiểu tặc dịch mở phiến đá, tháo túi vải đeo trên người xuống, nhét vào đèn lồng, lại đậy phiến đá lên.

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn, phiến đá này ước chừng là lúc làm đèn cùng được định chế, kích cỡ vừa khít, che kín mít, nếu không kéo ra, căn bản là nhìn không thấy thứ bên trong.

Tiểu tặc làm xong hết mấy chuyện này, cũng không cảnh giác nhìn xung quanh, mà nhảy qua đầu tường, đi luôn.

Đi luôn?

Cho nên viên cầu nhỏ phát nổ kia căn bản không phải là tiểu tặc này làm, hắn chỉ là người được dùng để trộm vật liệu lưu li vỡ, dựa theo mệnh lệnh đem đồ vật đặt ở nơi này? Đồ vật đặt ở nơi này rồi, hắn không quản nữa, có người khác tới lấy......

Quả nhiên là có đồng lõa!

Mặc kệ tiểu tặc này sắm vai nhân vật gì trong hồ sơ, có biết chính mình đang làm gì hay không, hắn đều là một nhân vật mấu chốt!

Vậy thì kế tiếp, phải tiếp tục ngồi canh một phen.

Thân Khương đã tới rồi, thấp giọng xin chỉ thị: "Tôn......không, tên tặc kia, bắt hay không?"

"Nhìn chằm chằm trước," Cừu Nghi Thanh híp mắt, "Sau đó chờ mệnh lệnh của ta."

"Dạ!"

Thân Khương không chậm trễ, lập tức đuổi theo hướng tiểu tặc rời đi.

Nhưng đêm nay Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đợi thật lâu, cũng không chờ được người tới, giống như viện hoang chỉ là viện hoang, căn bản là sẽ không có ai tới, tất cả những gì bọn họ nhìn thấy đều là ảo giác...... Nhưng sao có thể! Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy!

Thể lực của Diệp Bạch Đinh không bằng Cừu Nghi Thanh, Cừu Nghi Thanh cũng có công vụ khác rất quan trọng phải làm, sau hừng đông là không có khả năng luôn thủ tại chỗ này, liền gọi phó tướng Trịnh Anh tới, an bài cẩn thận.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Diệp Bạch Đinh biết người này, ngẫu nhiên sẽ thấy hắn ở cạnh Cừu Nghi Thanh, nhưng ở nơi khác, thời gian khác thì chưa bao giờ gặp qua.

Đáng tiếc, chỉ tò mò nhìn hai cái, Cừu Nghi Thanh liền che ở trước mặt hắn, che khuất tầm mắt hắn.

Trở lại Bắc Trấn Phủ Tư, Diệp Bạch Đinh mệnh lệnh cho chính mình ngủ một giấc, không có ngủ yên, trong mộng đều là lưu li vỡ...... Tỉnh lại đã qua ngọ, ăn qua loa chút đồ vật, hỏi chuyện bên ngoài, cái viện hoang kia đến giờ đều phi thường an tĩnh, không có ai đi qua.

Chờ một chút thì có thể, có lẽ tên đồng lõa kia cũng không sốt ruột, có quy luật làm việc riêng, nhưng chờ quá lâu, liền có chút không thích hợp, chế tác vật nổ cũng yêu cầu thời gian, nhìn từ công nghệ chế tác viên cầu nhỏ, lại không nghiên cứu đặt tấm ngăn điểm này, liền biết tính tình người này hơi gấp, đối với thủ nghệ kỹ thuật yêu cầu không cao, chỉ cần có thể nhanh chóng đạt tới hiệu quả hắn muốn là được.

Nếu là đến tối còn không có động tĩnh, phải nghĩ cách......

Cừu Nghi Thanh hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, chiều hôm buông xuống, hai người lại đến cái viện hoang kia lần nữa, đợi thật lâu, vẫn chưa thấy được người, Cừu Nghi Thanh quyết đoán hạ lệnh: "Đi, qua nhìn xem."

Trước đó không nhúc nhích cái đèn đá này, là lo có ám hiệu nào đó, nếu người tới mở ra phát hiện không đúng, thì sẽ mở ra hình thức báo động đã an bài trước, rồi nói dối —— rốt cuộc kẻ gây án biết mời ăn trộm hỗ trợ vận chuyển đồ vật, cũng có thể biết lấy tiền mướn người tới lấy, còn chính mình thì không ra mặt.

Nhưng vừa mở ra tấm ngăn bằng đá, tất cả mọi người đều phát hiện không thích hợp, túi vải đâu? Một cái tay nải to, chứa đầy lưu li vỡ như vậy đâu? Đi đâu rồi?

Bên trong trống trơn, cái gì cũng không có!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook