Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 131: Người không cần hắn, ngựa cũng không cần hắn

Phượng Cửu U

26/05/2022





Thời gian kế tiếp, tất cả mọi người rất bận, đừng nói gặp mặt, ngay cả đúng giờ ăn cơm cũng làm không được.

Ở tư là không thấy được mặt Thân Khương, hắn ở bên ngoài thăm viếng bài tra quan hệ nhân tế, tiến hành điều tra bước đầu lấy bằng chứng, cảm giác có liên quan liền ghi nhớ xuống, thật sự lo liệu không hết quá nhiều việc, không có thời gian sửa sang lại, kêu người đưa về Bắc Trấn Phủ Tư, làm thiếu gia hỗ trợ chải vuốt một chút logic, xem có cái gì cần chú trọng quan sát hay không, tùy thời ra mệnh lệnh, hắn cũng dễ theo đó mà tra.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Cừu Nghi Thanh thì đang tra vài thứ đặc biệt mẫn cảm mà Thân Khương không tiện tra, tỷ như tin tức về Lôi Hỏa Đạn. Lần trước vụ án Lôi Hỏa Đạn nổ ở kinh thành kết thúc, phạm nhân đã khai hết tất cả tin tức, địa điểm chôn Lôi Hỏa Đạn mà hắn biết, y cũng không hề thả lỏng cảnh giác, vì phạm nhân nọ chỉ là kẻ tổ chức Ngoã Lạt thu mua lợi dụng, bản thân hắn cũng không phải thành viên của tổ chức, tin tức biết đến đương nhiên cũng không nhiều lắm, y dẫn theo Cẩm Y Vệ từ trên xuống dưới, bao gồm cẩu tử đã được huấn luyện, tăng ca thêm giờ, bài tra toàn bộ đường phố, hẻm tối trong kinh thành, bảo đảm bên trong thành không còn khả năng có một viên Lôi Hỏa Đạn nào tàn lưu nữa, để giải quyết nguy hiểm này.

Nhưng năm đó đại chiến ở biên quan, đã mất một đống Lôi Hỏa Đạn, số lượng này còn xa mới đủ, bên trong thành là đã không có, ngoài thành thì sao? Nơi khác thì sao?

Kẻ gây án lần này, là từ chỗ nào tìm được Lôi Hỏa Đạn, từ đâu có được bản vẽ, phương pháp chế tạo?

Nếu vẫn là chuyện tổ chức Ngoã Lạt làm, trong tay có Lôi Hỏa Đạn, vì sao không cần, ngược lại phải dùng thứ thô sơ này? Mục đích là cái gì?

Còn có hỏa dược, ngay cả là thứ đồ chơi không bắt mắt, uy lực không coi là lớn này, nhưng hễ muốn gây nổ, thì sẽ dùng đến hỏa dược, đây là thứ mà triều đình cùng quân đội quản lý chặt chẽ, cho dù số lượng rất ít, là lấy từ đâu ra, qua tay ai, đều phải có ghi chép......

Cừu Nghi Thanh có trực giác chuyện này không thích hợp. Lúc trước vụ án Lôi Hỏa Đạn phát sinh, y đã theo đường này đi tra xét, nhưng ngay lúc đó Lôi Hỏa Đạn là thứ mà năm đó bị mất, đường đi của nguyên liệu rất khó tra, lần này thì khác, nếu là mới làm ra, có những đường dây có thể chải vuốt ra!

Người khác bận rộn ở bên ngoài, Diệp Bạch Đinh cũng không nhàn rỗi, không phải ở nhà xác nhìn thi thể, thì là sửa sang phân tích mấy manh mối Thân Khương đưa về.

Hiện giờ có hai người chết, Mục quận vương cùng Lý thị, nguyên nhân chết của hai người đều không tồn tại bất luận điểm đáng ngờ gì, chỉ là bị 'viên cầu nhỏ' tập kích, vừa vặn trúng chỗ yếu hại, một cái là trái tim, một cái là cổ họng, nhưng nghiệm thi cũng không phải chỉ xem nguyên nhân chết, còn phải xem cái khác.

Tỷ như thân thể Mục quận vương bị tổn thương rất lớn, đáy mắt ông ta xanh đen, hốc mắt hõm sâu, thoạt nhìn cũng có chút suy sụp, trái tim bị thương nghiêm trọng, bên sườn phải chỗ không bị lan đến, lại có biểu hiện tắc nghẽn dị thường rõ ràng có thể thấy được, bao gồm mấy nội tạng như gan thận..., đều từng có hiện tượng hao tổn, không hề giống với người khỏe mạnh bình thường, với tuổi tác của ông ta, thân thể cơ năng không nên hao tổn đến trình độ này, cũng không phải là bị nhiễm bệnh mà ảnh hưởng đến cỡ đó, theo kinh nghiệm của pháp y......

Người này ước chừng một người công tác thực nghiêm túc, mệt nhọc quá độ, không có ai ước thúc, tự chủ tăng ca, thức khuya dậy sớm, mà còn giằng co trong thời gian rất lâu, thân thể mới hao tổn nhiều như vậy.

Lý thị...... tóc bên mái bị bạc là vì cái gì chứ?

Không phải nhân tố di truyền, không có nguyên nhân bệnh lý, dư lại, đơn giản chính là thói quen làm việc và nghỉ ngơi, áp lực cùng sầu lo, Thân Khương đã tập trung bài tra theo phương hướng hắn đưa ra, Lý thị làm việc và nghỉ ngơi vẫn luôn bình thường, không thấy ngày ngày thức đêm, tóc bạc cũng không phải đột nhiên mọc ra, từ hai năm trước đã chậm rãi nhiều lên, mấy ngày gần đây tinh thần có chút không tốt, cũng không tới mức phải đi gặp đại phu, hoàn cảnh sinh hoạt, khẩu cung của hạ nhân, đều không tìm ra chỗ nào đặc thù dị thường.

Bà ta rốt cuộc là sốt ruột thượng hoả vì chuyện gì? Lo lắng cái gì?

Tuổi này của bà ta, hệ thống tam quan, nhân cách đã hoàn thành, lại giàu có, đúng là thời điểm tự tại nhất, gặp được vấn đề gì, mà đáng giá chú ý như vậy?

Trượng phu ngoại tình?

Diệp Bạch Đinh vừa nghĩ đến cái này, liền lắc đầu, chuyện như vậy, ở xã hội phong kiến nam quyền, cũng không giống như là vấn đề, bởi vì tư tưởng giai cấp, bởi vì quy huấn xã hội, thê tử không phải không thèm để ý, mà là không thể để ý, bọn họ khi còn là cô nương, liền biết trượng phu tương lai không chỉ có một mình mình, hệ thống giá trị liền không nên vì chuyện như vậy mà quá phiền não, chỉ cần vị trí chính thê vững chắc, đều có biện pháp xử lý chuyện trong nhà nhiều nữ nhân, thậm chí nhiều hài tử.

Vậy thì đó là hài tử?

Diệp Bạch Đinh vẫn lắc đầu, tử cung Lý thị phát dục không được đầy đủ, tin tức Thân Khương đưa về tới cũng có phản hồi, ma ma bên cạnh bà ta tỏ vẻ, bà ta cơ bản là chưa bao giờ có kinh nguyệt, chuyện không thể sinh dục này, bà ta đã biết từ lúc chưa gả chồng, lúc trước khẳng định là có thống khổ, có giãy giụa, nhưng nhiều năm như vậy, bà ta cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, chấp nhận chuyện này, không có khả năng đột nhiên vì cái này mà luẩn quẩn trong lòng.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Con nuôi?

Diệp Bạch Đinh nghĩ đến Lữ Hưng Minh ở hiện trường Lý thị tử vong, tuy có tin tức manh mối đã được chứng thực, hắn lại nói là cháu trai, kỳ thật là nhi tử được nhận nuôi, vẫn luôn ở cùng một chỗ, xưng thúc thúc thẩm thẩm, nghe tới cũng không thân mật, trong lòng Lữ Hưng Minh nghĩ như thế nào, hắn không biết, nhưng Lý thị cho phép gọi như vậy, cũng không để ý, còn hằng ngày bảo đảm tiêu dùng của hắn, muốn cái gì cho cái đó, mong muốn......hẳn là không phải quan hệ thân thuộc hài hòa, mà là hương khói được bảo đảm là được.

Đó là cái gì chứ...... Diệp Bạch Đinh đột nhiên nhớ tới một tin trước đó, chẳng lẽ là đồ vật bị trộm, cái chén lưu li?



Lưu li...... lại là lưu li.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được tiếng huýt sáo dài ngoài cửa sổ truyền đến, tiếng huýt này hắn nhận ra, là khẩu lệnh Cừu Nghi Thanh gọi Huyền Quang, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy bóng dáng Cừu Nghi Thanh, thon dài, cao lớn, dưới ánh mặt trời vĩ ngạn ngang tàng.

Không biết là nhìn thấy hắn, hay là vốn dĩ đã muốn lại đây, Cừu Nghi Thanh xoay người, đi về bên này, chưa đi đến cửa, đã kéo ra cánh cửa sổ, khuỷu tay chống ở trên song cửa sổ, cách cửa sổ nói chuyện với hắn.

"Thân Khương tra ra một cái manh mối quan trọng, ở kinh giao có cái xưởng lưu li rất khả nghi ——"

"Hắn đâu?"

"Hắn hiện tại có nhiệm vụ khác đang đợi điều tra, không đi được."

"Cho nên......" Diệp Bạch Đinh chớp chớp mắt, giống như đã hiểu.

Cừu Nghi Thanh mang vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi có muốn đi nhìn xem với ta không?"



"Tháp tháp —— tháp tháp —— tháp tháp ——"

Diệp Bạch Đinh thấy Huyền Quang chạy tới, đuôi lông mày nhướng lên: "Cưỡi chung với Chỉ Huy Sứ?"

Cừu Nghi Thanh cũng nhướng mày: "Sợ à?"

Diệp Bạch Đinh rũ mắt, cho là chút trò này, đã tính là khích tướng sao?

"Ừm, có một chút," hắn thập phần thành khẩn, "Rốt cuộc có những người chiếm tiện nghi, luôn rất vô thanh vô tức, làm người khác không nói gì được."

Cừu Nghi Thanh:......

Thẹn thùng cũng được, lém lỉnh cũng được, chỉ cần tiểu ngỗ tác có phản ứng, y luôn có thể đáp lại, nhưng đối phương thành thật như vậy, thuận tiện lên án y 'lén lút chơi lưu manh' một phen, y liền không tiện trực tiếp không biết xấu hổ.

Diệp Bạch Đinh rốt cuộc cũng làm đối phương nghẹn một phen, trong lòng thập phần vui sướng, nhảy khỏi giường sưởi, thấy quần áo trên người còn ổn, rất thích hợp, cũng không thay, trực tiếp mở cửa, đi ra.

Huyền Quang vừa thấy hắn liền thân thiết không chịu được, thò qua tới vừa cọ vừa ủi, cắn tay áo hắn, kéo về phía mình.

Diệp Bạch Đinh xoa xoa cổ con ngựa, trong lòng chợt nhảy ra cái ý tưởng, vừa xoa, vừa nói: "Có phải mày muốn chở tao hay không? Nếu muốn chở tao, cũng chỉ có thể chở một mình tao, không mang chủ nhân của mày nha."

Huyền Quang lại nghe không hiểu tiếng người, mới mặc kệ cái gì chủ nhân với không chủ nhân, chỉ cần dỗ được thiếu gia, nó liền vui vẻ!LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Động tác tứ chi của hắc mã quá rõ ràng, Diệp Bạch Đinh xoay người chắp tay với Cừu Nghi Thanh, cười tủm tỉm: "Đa tạ."

Sau đó nắm lấy yên ngựa, lật lên trên, ngồi ổn, không đợi Cừu Nghi Thanh phản ứng, hai chân nhẹ nhàng kẹp một cái, Huyền Quang nháy mắt chạy đi.

Cừu Nghi Thanh:......

Người không cần y, ngựa cũng không cần y, đường đường là Chỉ Huy Sứ thì có thể làm sao bây giờ?



Chỉ có thể lại tìm một con ngựa khác cưỡi, đuổi theo chứ sao.

Huyền Quang là con ngựa cuồng dã, có thể chạy rất nhanh, có thể chơi đủ trò, ngày thường chở chủ nhân, căn bản là không quan tâm, tâm tình tốt liền vọt, tâm tình không tốt chẳng những vọt, còn phải xoay quanh giật đùng đùng, quăng cú đá hậu, một chữ tổng kết, chính là xõa! Chủ nhân chịu ảnh hưởng hay không, có chết hay không, mắc mớ gì tới chú ngựa nhỏ vô tội đáng yêu xinh đẹp là nó? Rõ ràng là kỹ thuật của y dở ẹc!

Chở thiếu gia thì khác, nó trở nên đặc biệt nghe lời, đặc biệt tri kỷ, cảm giác thiếu gia chưa ngồi xong, liền nhẹ nhàng lay động thân thể, làm hắn cảm giác được đong đưa rất nhỏ, đốc xúc hắn ngồi xong, cảm giác thiếu gia đã chuẩn bị tốt, nó liền hưng phấn chạy đi, mang thiếu gia cùng nhau hưởng thụ khoái cảm rong ruổi, cảm giác thiếu gia mệt mỏi, liền dạo tới dạo lui giảm tốc độ, làm thiếu gia nghỉ ngơi trong chốc lát.

Cừu Nghi Thanh:......

Đây vẫn là ngựa của y sao? Sao có chút không quen!

Diệp Bạch Đinh còn ngồi trên lưng ngựa mà hưng phấn: "Cừu Nghi Thanh! Ngựa của ngươi thật tốt! Thật hiểu chuyện! Cưỡi nó một chút cũng không mệt! Hèn chi ngươi ngày thường đều kêu nó, chưa bao giờ muốn ngựa khác!"

Huyền Quang rướn rướn cổ, như là có thể nghe hiểu mấy lời này, trong mắt đều là khoe khoang cùng kiêu ngạo, đồng thời còn quay mũi về hướng Cừu Nghi Thanh phun phì phì, giống như đang nhắc nhở cảnh cáo —— ngươi dám nói một câu không dễ nghe thử xem!

Cừu Nghi Thanh:......

Thôi, các ngươi vui vẻ là được.

Chạy một trận, lúc này là đường dốc thoai thoải, quẹo đi rất nhiều nơi, cũng thích hợp dạo tới dạo lui.

Diệp Bạch Đinh nhìn đường: "Chỗ chúng ta muốn đi......có phải hơi hẻo lánh hay không?"

Cừu Nghi Thanh: "Xưởng nhỏ, sản xuất ra đồ vật có tính nguy hiểm nhất định, quá trình chế tác cũng có tai hoạ ngầm không an toàn, phần lớn là không dám xây ở trong kinh thành, muốn xây, cũng sẽ không được phê chuẩn."

Đạo lý Diệp Bạch Đinh đều hiểu, hẻo lánh gì đó, có Cừu Nghi Thanh bên cạnh, cũng không sợ có cái gì ngoài ý muốn, tâm tình hắn vẫn rất thả lỏng, vùng ngoại ô không có nhiều nhà cửa che chắn, tầm nhìn trống trải, trên mặt đất nơi xa đã có màu xanh mênh mông, có mấy đóa hoa nhỏ không biết tên đã lặng lẽ nhô ra, đội gió xuân hơi lạnh, lắc lắc run run.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Diệp Bạch Đinh nhìn thấy một nụ hoa màu vàng, nho nhỏ xảo xảo, rất xinh, chỉ vào hỏi: "Đó là cái gì?"

Là hoa nghênh xuân sao?

Cừu Nghi Thanh liền nhớ tới món đồ ngày ấy đưa cho tiểu ngỗ tác: "Thích sao?"

Diệp Bạch Đinh không hiểu: "Hửm?"



Cừu Nghi Thanh: "Vòng hoa, còn thích?"

Diệp Bạch Đinh lại nhìn màu sắc nụ hoa, vàng nhạt, hiểu rồi, ngày ấy trên vòng hoa, đích xác có mấy đóa hoa màu vàng nhạt, mềm mềm nộn nộn, thật xinh đẹp.

"Ừm...... Nếu không khoa trương như vậy, ta sẽ càng thích."

Cũng không nghĩ, hắn lại không phải tiểu cô nương, hoa hòe nổi bật như vậy, một đại nam nhân như hắn làm sao mang ra ngoài?

Cừu Nghi Thanh mặc kệ, dù sao y thích, mấy thứ này chính là xứng với tiểu ngỗ tác: "Về sau lại kết cho ngươi."

Diệp Bạch Đinh:......



"Vẫn là thôi đi."

Nhìn con đường phía trước biến thẳng, một lần nữa trở nên trống trải, nghỉ ngơi cũng không sai biệt lắm, hắn kẹp kẹp thân ngựa, Huyền Quang hiểu, lập tức phóng đi.

Hắn không lập tức chạy thì thôi, hắn một chạy, thực dễ dàng bị hiểu lầm thành thẹn thùng, càng làm ý tưởng đưa vòng hoa của ai đó thêm kiên định, thật sự là sau đó thu được càng ngày càng nhiều, nói cái gì cũng vô dụng, nói cái gì người ta cũng không tin, hắn mới hối hận, đáng tiếc là đã chậm.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Lần này liền mạch lưu loát, hai người đến nơi rất nhanh, Diệp Bạch Đinh một đường này cưỡi ngựa cưỡi đến phi thường vui sướng, xuống đất liền ôm cổ ngựa, hung hăng biểu đạt hưng phấn: "Huyền Quang giỏi quá! Lần sau chơi nữa được không!"

Huyền Quang vui muốn chết, vừa ủi bờ vai hắn vừa vẫy đuôi, muốn nâng chân chạy một vòng chúc mừng, đã bị Cừu Nghi Thanh vô tình kéo trở về: "Tự mình đi chơi đi, mày không mệt, người khác mệt."

Y móc khăn trắng ra, nhẹ nhàng lau trán cho Diệp Bạch Đinh: "Đừng nhúc nhích, ra mồ hôi."

Diệp Bạch Đinh nhìn Huyền Quang cắn mông con ngựa màu mận chín, đuổi tới một bên nơi có cỏ chơi, nhìn lại Cừu Nghi Thanh đang cho hắn lau mồ hôi, vẫn cảm thấy có chút thân cận quá...... liền lui một bước.

Cừu Nghi Thanh còn chưa lau xong, sao cho phép tiểu ngỗ tác lui? Đừng nói y vốn dĩ đã có chứng thích sửa sang, hễ là đồ qua tay y, nhất định phải sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, như tiểu ngỗ tác này......

Y trực tiếp duỗi tay, kéo tiểu ngỗ tác lại, tiếp tục.

Diệp Bạch Đinh híp đuôi mắt: "Hửm?"

Biểu tình này hơi có ý tứ nguy hiểm cảnh cáo, giống đang nói ngươi lớn mật, làm càn, cùng bộ dạng sau khi uống say rượu......nhẹ nhàng trọng điệp.

Cừu Nghi Thanh càng cảm thấy đáng yêu, lấy từ trong ngực ra một thứ, nhẹ nhàng đeo bên hông cho hắn.

Diệp Bạch Đinh cúi đầu nhìn, là một khối ngọc bội.

"Gần chỗ phát hiện thi thể Lý thị, không phải có cửa hàng ngọc sao?" Cừu Nghi Thanh nói, "Ta đi vào nhìn thoáng qua, đồ vật cũng không tệ lắm, rất xứng với ngươi."

Cho nên liền...... mua một món?

Diệp Bạch Đinh nhìn khối ngọc này, tròn tròn, bên trong khắc một chú cá béo, đầu đuôi bằng nhau, thật ra rất đáng yêu, ngụ ý cũng không tồi, hắn còn rất thích, chỉ là chất ngọc này...... nhàn nhạt đều đặn, nước ngọc rất sáng, sờ lên yêu thích không muốn buông tay: "Có phải có chút quý hay không?"

Ánh mắt Cừu Nghi Thanh hơi thâm: "Sợ ta nghèo?"

Diệp Bạch Đinh: "...... thật sự cũng không phải."

"An tâm đi," Cừu Nghi Thanh đã buông hắn ra, dẫn đầu đi trước, "Lão bà bổn* của ta rất nhiều, chỉ có mình ngươi, xài đến năm nào tháng nào cũng đủ."

*là tiền để dành cưới vợ của các anh đó

Diệp Bạch Đinh:......

Người này có thể đứng đắn một chút không! Không đúng, ngươi còn muốn có mấy người!

Cừu Nghi Thanh mới vừa đi đến trước cổng, liền có người ra tiếp đón: "Lão bản là muốn xem hàng?"

Hai người hôm nay trên người mặc là thường phục, không có tiêu chí của Cẩm Y Vệ, nhưng mặc dù là thường phục, cũng không phải là loại dân chúng tầm thường sẽ mặc, đặc biệt là trên người Diệp Bạch Đinh...... Chói lọi mấy cái chữ to: Kiều thiếu gia nhà phú quý.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Cừu Nghi Thanh không mở miệng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Bạch Đinh có chút trêu ghẹo.

Diệp Bạch Đinh dứt khoát thoải mái hào phóng đi vào trong: "Vừa vặn đi ngang qua xưởng này của các ngươi, nhớ tới trong nhà đang được tu sửa trang hoàng, mua chút lưu li cũng không tồi, có điều không biết thủ công của các ngươi nơi này như thế nào? Hình thức như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook