Chiêu Ngươi Phiền

Chương 26

Sơ Hòa

16/04/2024

Thích Nam Tự vừa hét câu đầu tiên, Nghiêm Khiếu đã nhanh chân chạy ra ngoài cửa. Vì vậy Chiêu Phàm không nghe được câu hét thứ hai đầy hả hê của Thích Nam Tự.

Nghiêm Khiếu siết chặt điện thoại, gân tay nổi cả lên, hận không thể đánh thằng hỗn trướng Thích Nam Tự một trận.

Nghiêm Sách vậy mà lại tiểu thuyết của anh viết?

Vậy đây mới là lý do thực sự khiến Nghiêm Sách đích thân đến đây?

Mẹ nó, sắp không xong rồi!

“Nghe điện thoại xong rồi?” Chiêu Phàm từ trong phòng đi ra, cười nói: “Sao sắc mặt khó coi thế? ‘Tiểu lão đệ’ lại chọc anh à? Đừng giận đừng giận, so đo với một thằng nhóc làm gì? Tôi mời anh đi uống trà sữa…”

“Bọn họ đến rồi” Nghiêm Khiếu nói: “Bây giờ đang ở sân bay.”

“Bọn họ?” Chiêu Phàm chợt phản ứng lại, “‘Tiểu lão đệ’ cũng tới?”

Nghiêm Khiếu vỗ lên trán mình, “Ừm.”

“Tuyệt vời!” Chiêu Phàm vui đến quên cả việc lấy coca, “Bọn họ ở chỗ nào?”

“Không biết, chắc không cần to lo đâu.” Nghiêm Khiếu không mấy hứng thú, “Thích chỗ nào thì ở chỗ đó.”

“Thái độ này của anh không đúng nha.” Chiêu Phàm phê bình nói: ” ‘Lão đại ca’ là anh trai của anh, anh trai tới thăm, ít nhất cũng phải cười tươi tắn chút chứ.”

Nghiêm Khiếu: “…”

Lộ tám cây răng, như thế là răng bị hô đấy!

“Giống thế này này.” Chiêu Phàm nói rồi nhe hàm răng ra, thậm chí cố ý để lộ cả nướu, cố gắng mỉm cười, sợ rằng không thể để lộ toàn bộ răng.

Hành động này trông ngốc cực kỳ, đơn thuần khoe cái xấu, đổi lại là người khác làm, ai nhìn cũng phải nhíu mày.

Nhưng mặt Chiêu Phàm không chỉ không có góc chết, cố ý làm xấu cũng xấu không ra.

Có một câu nói không phải là

Không phải là có câu nói “Lạc đà gầy còn to hơn ngựa” sao? Đặt vào Chiêu Phàm, chính là “Mỹ nhân dù xấu xí vẫn là đẹp”.

Nghiêm Khiếu bực mình muốn chết,

Trong lòng Nghiêm Khiếu đang bực mình muốn chết,vậy mà lại bị vẻ mặt nheo mắt trợn răng của Chiêu Phàm chọc cho cong môi, tay phải giơ lên ấn vào gáy cậu, “Đừng giỡn nữa.”

“Anh học theo tôi này.” Chiêu Phàm nói.

Ban đầu Nghiêm Khiếu không làm được loại chuyện ngây thơ này,nhưng khi ở bên Chiêu Phàm, nhiều lúc hành động không nghe theo đầu óc, đến khi nhận thức ra thì đã “xấu hổ” rồi.

Rõ ràng là không cười lộ hàm răng tám cây, nhưng lại chọc cho Chiêu Phàm ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Nghiêm Khiếu cũng thấy buồn cười, cười mãi cười mãi, tâm trạng bực bội trong lòng cũng tan biến.

“Tối nay anh phải ở cùng ‘Lão đại ca’ cùng ‘Tiểu lão đệ’ à?” Chiêu Phàm nói: “Thế tôi tự đi luyện tập thêm vậy.”

“Tối nay tôi tới tìm cậu.” Nghiêm Khiếu biết mình trốn không được, bồn chồn trong lòng.

Chiêu Phàm nào biết được chuyện anh phiền lòng, lại nói: “Mang theo Tiểu lão đệ đến cùng?”

“Cậu muốn gặp nó vậy hả?”

“Không thì hôm khác.” Chiêu Phàm cười, “Cũng không vội gì phải hôm nay. Bọn họ sẽ không ở một ngày rồi đi chứ?”

Ngược lại là Nghiêm Khiếu còn hy vọng bọn họ chỉ ở lại một ngày rồi đi, tốt nhất là không ra khỏi sân bay, từ đâu đến thì về lại nơi đó. Nhưng không như mong muốn, theo ý của Nghiêm Sách kia, chỉ sợ phải mất vài ngày.

Nghiêm Khiếu hơi lo lắng, nếu như Nghiêm Sách kiên quyết phản đối mình viết tiểu thuyết mạng thì thật phiền phức. Bản thảo «Sắc Đẹp Kinh Hồn» lưu trữ chỉ đủ đăng trong hai, ba ngày. Nếu đột nhiên ngừng đăng, trừ những lời mắng chửi trên diễn đàn không cần quan tâm nhưng lại khó giải thích với Chiêu Phàm.

“Này Khiếu ca, anh đang giả vờ trầm tư à?” Chiêu Phàm đột nhiên nói.

Lòng tôi vốn đã trầm tư, có gì mà giả vờ. Nghiêm Khiếu nghĩ thầm trong lòng, miệng ôn hòa đáp: “Ừm? Không có.”

“Haiz, tôi hiểu anh mà!” Cái tính tuỳ tiện vô tư của Chiêu Phàm nổi lên, khoác vai Nghiêm Khiếu, “Lúc Hạo ca nói sẽ đến thăm tôi, tôi cũng y như anh, giả vờ bình tĩnh, ra vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng thực ra rất mong anh ấy đến.”

“Nhưng giờ anh ấy vẫn chưa chấp hành xong nhiệm vụ, có gọi cũng không được.” Chiêu Phàm mím môi, giọng nói trầm hơn một chút, “Không biết đã lăn lộn ở đâu.”

Nghiêm Khiếu quá hiểu loại tâm tình chờ đợi người thân bình an trở về của Chiêu Phàm, giơ tay vỗ nhẹ lưng Chiêu Phàm, “Đừng quá lo lắng.”



Chiêu Phàm hít sâu một hơi, “Ừm.”

Khách sạn Giang Lãm, quán cà phê.

Thích Nam Tự vừa ăn xong một suất bò bít tế

Thích Nam Tự vừa ăn xong bò bít tết và t, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, vừa uống sô cô la nóng vừa lén nhìn Nghiêm Sách ở khu vực khác.

Ngồi đối diện Nghiêm Sách là Nghiêm Khiếu.

“Anh ở đây à?” Nghiêm Khiếu hỏi vờ như không biết gì: “Giang Lãm là khách sạn năm sao, em nhớ khi anh đi công tác đều ở nhà nghỉ của quân đội địa phương mà.”

“Nửa công nửa tư, Thích Nam Tự cũng đi theo nên chuyển sang nơi khác ở.” Không biết có phải ánh đèn trong quán cà phê quá dịu nhẹ hay không mà giọng của Nghiêm Sách không lạnh lùng như ngày thường, ngay cả thái độ cũng có chút tình người hơn.

Nhưng Nghiêm Khiếu vẫn không biết nên nói chuyện gì với hắn, anh muốn trực tiếp hỏi “Anh đến tìm em vì chuyện tiểu thuyết à?” nhưng lại không dám hỏi.

Nghiêm Sách cũng không nói gì trong chốc lát, uống cà phê một lúc, khẽ cau mày.

Bầu không khí hơi ngượng ngùng, Nghiêm Khiếu không ngồi không yên được nữa, đứng lên nói: “Giờ cũng không còn sớm, không có việc gì thì em về trước, em đang làm thêm ở đây, ngày mai còn phải đi làm.”

“Làm thêm?” Nghiêm Sách hỏi: “Là công việc gì?”

“Tắm chó.”

Nghiêm Sách giương mắt, giọng điệu có mấy phần nghiền ngẫm, “Tắm chó?”

“Ở tiệm làm đẹp thú cưng.” Nghiêm Khiếu không kiên nhẫn, “Yên tâm đi, không phải loại công việc không đứng đắn gì, không khiến anh mất mặt đâu.”

Nghiêm Sách tựa vào đệm sofa, biểu tình vô cảm nhìn anh.

Anh không chịu được ánh mắt này của Nghiêm Sách, hay tay đút vào túi quần, cố ý bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, “Đi đây.”

Nghiêm Sách đột nhiên mở miệng, “Em đang viết tiểu thuyết?”

Da đầu Nghiêm Khiếu căng cứng, vội vàng dừng bước, như một con sói đối mặt với nguy hiểm to lớn, cảnh giác hỏi: “Không được sao?”

“Em lấy anh làm hình mẫu viết tiểu thuyết?” Giọng điệu Nghiêm Sách thong thả, không nghe ra vui buồn

“Anh không muốn thì thôi.”Nghiêm Khiếu quay lưng lại với anh, thân hình thẳng tắp, nhưng trong lòng lại rối bời.

Hai người giằng co, khí thế cũng không lớn, ít nhất là dưới nền nhạc êm dịu của quán cà phê, người khác cũng không phát hiện ra bầu không khí căng thẳng.

Nghiêm Sách lạnh lùng khẽ cười: “Cánh cứng rồi à?”

Nghiêm Khiếu quay mặt đi, nhíu mày, biểu hiện hoàn toàn đề phòng: “Ý anh là gì?”

“Nghiêm Khiếu, em đối xử với mấy người bạn cũng như vậy à?” Nghiêm Sách nói: “Toàn thân đều là gai, mồm miệng chẳng nhả ra được lời nào hay.”

“Không liên quan tới anh.” Nghiêm Khiếu cảm thấy toàn thân cơ bắp căng cứng, trong lòng vô cùng bực bội – luôn luôn như vậy. Dù đã lâu không gặp, nhưng hễ gặp mặt nói chuyện thì chưa từng có chuyện gì tốt, rõ ràng cũng không phải là không nhớ, nhưng chỉ vừa gặp là mặt lạnh đối mặt lạnh, cuối cùng là tan rã trong không vui.

“Ngồi xuống đi.” Nghiêm Sách nói.

“Không ngồi.” Nghiêm Khiếu cứng cổ.

Nghiêm Sách nói: “Ly sô cô la nóng đặt cho em, em còn chưa uống ngụm nào.”

Nghiêm Khiếu quay đầu nhìn ly sô cô la nóng trên bàn, huyệt thái dương hơi nhảy lên.

Ly socola nóng này giống hệt ly của Thích Nam Tự. Cách đây không lâu Nghiêm Sách đã order một ly Americano và hai ly sô cô la nóng.

“Thích Nam Tự uống hết rồi.” Nghiêm Sách nói.

Cách đó không xa, Thích Nam Tự kiêu ngạo ưỡn ngực.

Được đối xử như Thích Nam Tự, Nghiêm Khiếu cũng không nổi giận, trong lòng lại đột nhiên bình tĩnh lại, cảm giác buồn bực vừa rồi cũng tan biến không ít.

Khi còn bé, socola nóng là đồ uống anh thích nhất.

Hơn mười năm trước, đầu đường cuối ngõ không có cái quán cà phê nào đàng hoàng. Đồ uống chỉ bán trong cửa hàng, loại đồ uống cũng hạn chế. Không biết ở đâu mà Nghiêm Sách tìm được một hộp bột socola, trên bao bì không có một chữ Hán nào. Khi đó Nghiêm Khiếu còn nhỏ, sau khi uống qua một lần liền say mê, suốt ngày quấn lấy Nghiêm Sách đòi pha uống.

Mỗi sáng sớm, Nghiêm Sách đều pha cho anh một cốc socola nóng, qua nhiều năm rồi mà anh vẫn còn mơ hồ nhớ được hương vị đó.

Lúc pha socola nóng cho anh, Nghiêm Sách rất dịu dàng, nhìn anh uống xong thì mỉm cười xoa đầu anh.



Bây giờ anh đã không còn thích uống loại đồ ngọt này. Hiếm khi gặp nhau, Nghiêm Sách vẫn gọi socola nóng.

Chuyện hồi còn bé, anh nhớ kỹ, Nghiêm Sách cũng nhớ.

“Uống xong rồi đi.” Nghiêm Sách chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Nghiêm Khiếu ngồi xuống cầm ly lên.

Hương vị sô cô la nóng không còn như trong ký ức, nhưng một hơi vào trong bụng, không hiểu sao tâm tình cũng trầm tĩnh lại, thần kinh căng cứng cũng được thả lỏng.

Không biết có phải ảo giác hay không, mơ hồ liếc thấy Nghiêm Sách cười rất nhẹ.

Sau đó, Nghiêm Sách không nhắc đến chuyện tiểu thuyết nữa, chỉ hỏi một số chuyện vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày. Gần đến chín giờ, Nghiêm Sách đứng dậy, “Đã muộn rồi, em về nghỉ ngơi đi.”

Nghiêm Khiếu có cảm giác như bị treo lơ lửng giữa không trung, không lên không xuống, hỏi: “Anh đến Viện cảnh sát Lâm Giang thực sự có việc phải làm?”

“Không tính là chuyện gì.” Nghiêm Sách nói: “Thẩm Tầm học ngành gì?”

“Chuyên ngành điều tra.” Nghiêm Khiếu nói.

“Không phải chuyên ngành đó.” Nghiêm Sách lắc đầu, “Chuyên ngành chống khủng bố xuất hiện một nhân tài,anh đến xem thử.”

Đôi mắt Nghiêm Khiếu chợt nheo lại.

“Chuyên ngành chống khủng bố”, “Nhân tài”, hai danh từ này ghép lại cùng một chỗ, khó có thể không nghĩ đến người nào đó.

Thế nhưng…

Thế nhưng, mẹ nó, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

“Sao vậy? Em biết à?” Nghiêm Sách nhíu mày, “Em dính chung với Thẩm Tầm, cũng thân quen với sinh viên chuyên ngành chống khủng bố rồi?”

“Ai vậy?” Nghiêm Khiếu dứt khoát hỏi.

Không ngờ Nghiêm Sách lại mỉm cười, “Cơ mật thể nói cho em biết à?”

Đây là cố ý thừa nước đục thả câu, Nghiêm Khiếu giả vờ như không thèm để ý, “Không nói thì thôi.”

Mâu thuẫn gia đình tưởng tượng không nổ ra, nhưng lòng Nghiêm Khiếu lại càng thêm bất an.

Trước kia Thẩm Tầm đã nói qua, bộ đội đặc chủng đã sớm coi trọng Chiêu Phàm, chỉ là Chiêu Phàm quyết định muốn làm đặc công.

Lần này Nghiêm Sách đến là để khảo sát Chiêu Phàm thêm một bước?

Nếu như thông qua khảo sát, liệu họ sẽ bất chấp mọi giá để đưa Chiêu Phàm đi không?

Nhưng nhìn Nghiêm Sách không giống như đang thực hiện công vụ một cách nghiêm túc. Tám phần mười là lần trước có người đến khảo sát Chiêu Phàm, hắn lại đang làm nhiệm vụ ngoài. Lúc về nghe nói trường cảnh sát Lâm Giang có một nhân vật lợi hại, nên nhất thời hứng thú muốn đích thân xem thử.

Nghiêm Khiếu đột nhiên nghĩ tới, nếu người Nghiêm Sách nói đúng Chiêu Phàm, vậy chuyến đi này không giống như là khảo sát nhân tài.

Giống như đang đi kiểm tra em dâu vậy.

“Ấy…” Bị ý nghĩ của bản thân chọc cười, lúc Nghiêm Khiếu lấy lại tinh thần, phát hiện tài liệu bên trên vẫn trống rỗng.

Lãng phí cả buổi sáng, một chữ chưa viết.

Nhớ tới tối hôm qua nói chuyện với Nghiêm Sách ở quán cà phê, Nghiêm Khiếu gãi đầu.

Rốt cuộc là Nghiêm Sách là có ý gì? Rõ là vì vụ tiểu thuyết mới tới, lời lại chỉ nói một nửa, không cho cái tin nào chính xác.

Chuyện này thật hiếm có. Anh còn không hiểu rõ tính tình của anh mình sao? Từ trước đến nay, Nghiêm S ách làm việc luôn dứt khoát, bá đạo độc đoán, nếu không cho phép anh viết tiểu thuyết, hắn có thể sẽ lôi anh về nhà ngay lập tức.

Nhưng lần này, Nghiêm Sách chỉ nói vài câu là thôi.

Quá kỳ lạ.

Chuyện này cứ lung tung ngổn ngang ở trong đầu, « Đào Sắc Kinh Hồn » làm thế nào cũng không viết nổi chương mới. Nghiêm Khiếu dứt khoát đóng máy tính lại, dự định đến tiệm làm đẹp thú cưng sớm chút.

Dù sao còn có bản thảo, không sao.

Nhưng lúc này, Chiêu Phàm gọi điện thoại tới.

“Chiều nay tôi không tắm chó được.” Chiêu Phàm nói: “Vừa rồi phụ đạo viên nói buổi chiều có vị thủ trưởng muốn gặp tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chiêu Ngươi Phiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook