Chiêu Ngươi Phiền

Chương 31

Sơ Hòa

16/04/2024

Khi viết lách, Nghiêm Khiếu có một thói quen: thích gộp tất cả các chương vào file và đặt trên màn hình desktop. Bằng cách này, nếu muốn xem lại chi tiết của một chương nào đó ở phần trước, chỉ cần mở file lên rồi nhập từ khóa để tìm kiếm.

Giờ file “Đào Sắc Kinh Hồn” đang nằm trên màn hình desktop, và bởi vì nền quá đơn giản, nên bốn chữ “Đào Sắc Kinh Hồn” trở nên vô cùng nổi bật.

Chiêu Phàm sát lại, gần như sát mặt Nghiêm Khiếu. Anh nghe thấy tiếng “Đây là…” đầy nghi hoặc của caauj, rồi nhìn lại file trên màn hình desktop, tim đập thót một nhịp, sau đó lại đập điên cuồng.

Chiêu Phàm nghiêng đầu, “Sao trong máy tính của anh lại có<<Đào Sắc Kinh Hồn>>vậy?”

“Tôi…”

“Là tiểu thuyết quân lữ kia sao? “Thẩm Tầm vừa vào phòng, tiếp lời:” Khiếu ca, mày tải xong cho tao rồi à?”

Cơ bắp toàn thân Nghiêm Tiếu căng lên, hai mắt mở to ra, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tầm trong giây lát, sau đó mới dần dần thả lỏng, cười gượng gạo, “Chẳng phải mày nói muốn xem sao?”

Thẩm Tầm bước nhanh đến bên bàn, chen vào giữa hai người, khom người ra vẻ nghiêm túc nhìn, “Cảm ơn nhé, tao đi tắm rồi quay lại xem.”

Nghiêm Tiếu âm thầm thở ra một hơi, trán đã lấm tấm mồ hôi.

“Tầm ca cũng thích đọc thể loại truyện này sao?” Chiêu Phàm vui vẻ.

“Anh hả? Anh đây còn chưa xem qua nữa.” Thẩm Tầm bình thản lấy quạt cầm tay đến, quạt cho Nghiêm Khiếu “”Dạo này Khiếu ca hay về nói với anh là cùng nó đọc một quyển tiểu thuyết, bảo là hay lắm, nói nhiều nên anh cũng muốn xem thử hay đến mức nào.”

Chiêu Phàm xoay người, để Nghiêm Khiếu sang một bên để sao chép ảnh, nói với Thẩm Tầm, “Nó khá hay, nhưng anh phải chuẩn bị tinh thần trước, quyển tiểu thuyết này do một học sinh tiểu học viết, toàn bộ phần chiến thuật chuyên nghiệp đều viết bừa, văn phong cũng rất non nớt.”

Thái dương Nghiêm Khiếu giật giật hai cái, vừa sao chép ảnh vào ổ USB, vừa lén lút lưu một bản vào máy tính của mình.

Thẩm Tầm nhịn cười, “Viết bậy viết bạ mà cũng hay sao?”

“Đọc sướng mà!” Chiêu Phàm nói, “Tầm ca, anh không hiểu đâu, tiểu thuyết mạng là một thứ mới mẻ, khác với những quyển sách đàng hoàng bán trong nhà sách. Cốt truyện tuy hư cấu lố bịch, nhưng đọc về nhân vật chính đạp đất đội trời vẫn thấy khoái.”

“Được rồi.” Thẩm Tầm nói: “Nếu cậu đã nói thế rồi thì để anh đây xem thử.”

“Xong rồi!” Nghiêm Khiếu rút USB ra, lắc lư trước mặt Chiêu Phàm

Chiêu Phàm nhận lấy, cau mày, quay lại nhìn cuốn sổ “Này, không đúng…..”

Nghiêm Khiếu và Thẩm Tầm liếc nhau, Nghiêm Khiếu mím chặt môi, Thẩm Tầm cũng có chút luống cuống.

Không ai biết câu “Không đúng” này của Chiêu Phàm là có ý gì.

“Khiếu ca, file này anh tìm ở đâu vậy?” Chiêu Phàm ngẩng mặt lên, hai tay chống xuống đệm ghế giữa hai đùi “ Sao chép trên diễn đàn sao?”

Thần kinh Nghiêm Khiếu căng như dây đàn, chỉ cần cử động nhẹ chút cũng có thể bị chấn động não.

“Chắc không phải chứ, Khiếu ca?” Thẩm Tầm nháy mắt với Nghiêm Khiếu “ Sao chép thế phiền lắm ha?”

“Tao tải xuống ở trên mạng.” Nghiêm Khiếu ổn định lại tâm trạng” Người khác đã sao chép trước và dán sẵn rồi.”

“Tao đã bảo rồi, tự sao chép tốn thời gian lắm, tải một cái về là xong.” Thẩm Tầm nói rồi vỗ vai Nghiêm Khiếu.

“Này, hai người không được thế.” Chiêu Phàm đứng dậy, nhìn vào mặt hai người, “Hai người đang xem lậu đấy.”

Nghiêm Khiếu : “ ….”

Thẩm Tầm: “…..”

“Tầm ca, anh nên lên ‘Thiết Hán Tình’ xem đi, anh không có tài khoản thì tôi đăng ký cho anh một cái.” Chiêu Phàm kiên nhẫn nói: “Những người khác thì thôi, nhưng ‘Cuồng Nhất Tiếu’ – tác giả đó chỉ là học sinh tiểu học, nghỉ hè mà không đi quậy phá, ngày ngày ở nhà viết truyện, chúng ta là người lớn nên ủng hộ, đừng xem lậu nhé?”

Thẩm Tầm nhìn Nghiêm Khiếu.

Nghiêm Khiếu nuốt ngụm nước, liếc mắt nhìn lại, “Tao đã sớm bảo mày tự đi đăng ký, thành thật lên diễn đàn xem, có gì thì bình luận cổ vũ học sinh tiểu học người ta, mày lại lười, đòi tao cho mày xem bản lậu có sẵn. Bị Phàm Phàm…. Bị Phàm ca dạy dỗ, đáng đời.”

Thẩm Tầm: “……”



Đù má?

“Gì mà dạy dỗ chứ, chỉ là đưa ra ý kiến chút thôi.” cười hì hì, vừa nói vừa nghịch chiếc USB, “Vậy tôi đi trước. À đúng rồi, Tầm ca, anh nhìn xem.”

Thẩm Tầm còn ở trong lòng chửi Nghiêm Khiếu, thằng bạn “giả trân” chuyên đâm sau lưng anh em, nghe thấy gọi mình liền lập tức lộ ra nụ cười như đang đối phó với các tiền bối, “Hả?”

“Hình xăm này,” Chiêu Phàm nói rồi nghiêng cổ, “Đẹp trai không?”

Hình xăm dán họa tiết thực sự đẹp, có vẻ như nên dán trên cổ Chiêu Phàm, Thầm Tầm hìn một lúc, không thể không thừa nhận mắt nhìn của Nghiêm Khiếu, cười nói: “Đẹp trai lắm.”

Chiêu Phàm nhướng mày, lại nói chuyện phiếm với hai người vài câu, rồi ngân nga hát đi lên lầu.

Nghe tiếng hát lạc điệu nhỏ dần, Nghiêm Khiếu vá Thẩm Tầm bốn mắt nhìn nhau, đồng thời mắng một tiếng “Mẹ kiếp”.

 •

“Mày nhớ kỹ chuyện hôm nay cho tao.” Hơi nước nóng hổi trong phòng tắm bao trùm lấy những thân hình trẻ trung săn chắc, lúc này Thẩm Tầm đang thoa dầu gội lên đầu. “Nếu không phải nhờ tao, mày con mẹ nó phải lộ tẩy ngay tại chỗ!”

“Được được được. “Nghiêm Khiếu khoác khăn mặt lên vai,” Hôm nay tao mới phát hiện, công phu lừa người của mày hơi bị đỉnh đấy.”

“Lúc đó là do mày ngu người ra!” Thẩm Tầm nói: “Nếu tao không đứng ra mày đã tiêu đời rồi!”

“Nay, cái gì mà ngu người hả.”

“Còn chối cãi à? Chiêu Phàm vừa nhìn thấy tài liệu trên máy tính của mày, mày đã không biết làm gì. Này Khiếu ca, bình thường không phải mày rất giỏi lẻo mép sao? còn anh trai nữa, sao hễ gặp Chiêu Phàm là ngu ra vậy?”

Nghiêm Khiếu vùi đầu vào cột nước, “Bởi vì yêu.”

Thẩm Tầm: “……”

Tiếng nước quá lớn, Nghiêm Khiếu cho rằng Thẩm Tầm không nghe rõ, lặp lại: “Bởi vì yêu.”

“Mày dừng lại! Coi như tao chưa hỏi gì. “Thẩm Tầm đá vào bắp chân anh,” Ra ngoài cũng ngại nói mày là anh em của tao.”

Nghiêm Khiếu đầu đầy bọt xà phòng, “Hôm nay thật nguy hiểm, tao vẫn phải tìm cơ hội nói với cậu ấy thôi.”

“Cuối cùng mày cũng hiểu ra. “Thẩm Tầm thở dài,” Sớm thẳng thắn sớm giải thoát, tao cũng bất đắc dĩ vừa rồi mới cùng mày diễn vở kịch này.”

 •

Chiêu Phàm trở về ký túc xá, vì không đi tập luyện thêm nên đã sớm trải chiếu, sớm nằm xuống.

Ngày hôm nay trôi qua thật vội vàng, xin nghỉ nửa ngày,giải thích lý do không chịu làm bộ đội đặc chủng với sĩ quan cao cấp của bộ đội đặc chủng, xong lại đi trung tâm thương mại vài tiếng, làm quen với người nhà Nghiêm Khiếu, còn dán một hình xăm đẹp trai — mặc dù là hình xăm giả.

Lăn qua lăn lại trên chiếu, Chiêu Phàm nhắm mắt suy nghĩ, cảm thấy mối quan hệ của mình với Nghiêm cũng tốt, , dù sao cũng đã gặp gia đình rồi. Ngoại trừ việc ăn mặc hơi lòe loẹt, Khiếu ca đều tốt, hôm nay còn phải thêm một điều – thẩm mỹ cũng tốt.

Chiêu Phàm sợ làm hỏng hình xăm, nên không để cổ chạm vào gối, ngón tay miết trên hình hoa hồng một lúc rồi khẽ cười.

Nếu mối quan hệ đã tốt đến nước này, vậy bây giờ có phải gần đến lúc để hỏi “Anh có cảm thấy ‘Chiến Phi Hoa’ trông giống tôi không? ” đúng không ?

Chiêu Phàm nghĩ, kỳ nghỉ hè cũng chẳng còn bao lâu nữa, nếu không hỏi nữa, sẽ phải nói “tạm biệt” với Nghiêm Khiếu rồi.

Vừa nghĩ tới sau khai giảng Nghiêm Khiếu sẽ không lăn lộn trong viện cảnh sát, lòng lại có chút luyến lưu.

Vừa nghĩ tới sau khai giảng Nghiêm Khiếu sẽ không lăn lộn trong viện cảnh sát nữa, lại có chút luyến tiếc.

Dù sao thì các anh em trong học viện cảnh sát đều giỏi về mọi mặt, nhưng đều là những kẻ man rợ, lưng hùm eo gấu không nói, tính khí cũng rất nóng nảy. Hiếm có một người con trai nào đẹp trai, tính khí lại ôn hoà và khéo ăn nói như Nghiêm Khiếu.

Thẩm Tầm cũng coi như một, nhưng Thẩm Tầm là chuyên ngành trinh sát, mà chuyên ngành trinh sát là đối thủ không đội trời chung với chuyên ngành chống khủng bố.

Hơn nữa Thẩm Tầm còn xem bản lậu.

Chiêu Phàm càng suy nghĩ càng thấy việc kết bạn với Nghiêm Khiếu quả là một chuyện sảng khoái và may mắn. Hai người nói chuyện hợp nhau, lời nói ăn ý, ở chung không có một chút gánh nặng nào, người nhà Nghiêm Khiếu cũng thú vị, em trai thú vị, anh trai cũng lợi hại, đều có phong cách riêng.



Hay là mấy ngày nay hỏi thử xem sao?”

Chủ ý vừa đưa ra, Chiêu Phàm vỗ vỗ gối, chuẩn bị ngủ. Để không làm hỏng hình xăm, anh còn gập cánh tay lại, kê dưới mặt.

Ngủ một đêm như vậy, cổ thực sự bị trẹo.

“ĐM!” Lỗ Tiểu Xuyên cười đến nứt cả mặt, “Phàm ca, mày bị sao vậy?”

“Cút, con mẹ nó mày mới cong.” đứng trước gương trên ban công, thử cử động cổ, nhưng khi dùng lực thì đau nhức không chịu nổi.

“Mày đến bệnh viện xem sao. “Lỗ Tiểu Xuyên cười xong lại tiến vào” chế độ làm cha “,” Ngủ bị sái cổ thì còn đỡ, nhưng nếu bị đau xương thì có vẻ rắc rối lắm đấy.”

Cổ Chiêu Phàm bị lệch cũng không phải nghiêm trọng lắm, nhưng bên trong có một gân bị kéo căng, mãi không thể chỉnh lại được.

“Chết tiệt! “Cậu nhíu mày,”Hôm qua mới xin nghỉ, hôm nay xin nghỉ nữa không hay lắm.”

“Cái cổ quan trọng hay chó quan trọng hơn?” – Lỗ Tiểu Xuyên nói.

“Tiền lương quan trọng. “Chiêu Phàm nói vào phòng lấy di động,” Tao phải báo Khiếu ca một tiếng.”

Trong đêm Nghiêm Khiếu linh cảm bộc phát, sáng sớm ôm laptop đi đến phòng máy tính, lúc này đang ra sức viết chữ.

Trong chương mới, vì vết sẹo năm xưa, Chiến Phi Hoa đã xăm hình hoa mai.

Nghiêm Khiếu đương nhiên càng hy vọng rập khuôn theo nguyên mẫu Chiêu Phàm, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh vẫn đổi hoa hồng thành hoa mai, đổi bên cổ thành vai sau.

Điện thoại rung lên khi anh đang viết say mê, anh không nhìn màn hình, đợi đến khi viết xong một đoạn cốt truyện mới một bên hoạt động gân cốt một bên cầm lấy điện thoại.

“Đệt!” Nhìn thấy tên người gọi đến, anh thầm mắng một tiếng, vội gọi lại.

“Khiếu ca. “Điện thoại rất nhanh kết nối được, giọng Chiêu Phàm truyền đến,” Cổ tôi bị vẹo.”

Nghiêm Khiếu cho rằng mình thức đêm sinh ra ảo giác, đổi điện thoại sang bên kia, “Cậu bị gì?”

“Tôi, bị sái cổ.”

“!!!!”

  •

Chiêu Phàm đoán mình cũng không bị nặng lắm, có thể vài tiếng nữa sẽ khỏi – giống như cái quầng thâm đen dưới mắt ấy, nên không đi khám, vẫn đi làm đúng giờ, nhưng không tắm chó gì cho ra hồn.

Khi Nghiêm Khiếu gọi lại cho cậu, cậu đã đến tiệm làm đẹp thú cưng rồi. Bị Lý Giác, Trương Tịch cười nhạo một phen, cậu cũng thấy việc ngủ đến mức cổ bị vẹo khá buồn cười, nên đã kể chuyện này cho Nghiêm Khiếu như một trò đùa. Nào ngờ Nghiêm Khiếu vừa nghe xong, không nói hai lời liền vội vã đến, kéo cậu ra khỏi phòng tắm, thay cậu tắm cho conchó Husky đang ngơ ngác.

Vì Nghiêm Khiếu đến, cả buổi sáng cậu không có cơ hội tắm cho chó. Nghiêm Khiếu bảo cậu lên lầu nằm, Lý Giác cũng chạy đến quan tâm, ra vẻ từng trải nói: “Mày ngủ sai tư thế rồi, nghỉ nửa ngày là khỏi, tao biết một thợ massage, tối mà còn khó chịu thì đi tìm anh ta xoa bóp cho.”

Nghiêm Khiếu ở trong phòng tắm hô to, “Tao biết xoa bóp.”

Chiêu Phàm hỏi “Anh biết thật à?”

“Buổi trưa tôi ấn huyệt đạo cho cậu. “Nghiêm Khiếu nói:” Cậu lên lầu nằm trước đi.”

Bị cướp mất việc, Chiêu Phàm làm giám sát một lúc, rồi lên lầu thật, nhưng không nằm, mà mở máy tính.

Mặc dù mỗi ngày đều đến tối tan tầm mới xem cập nhật, nhưng cậu nhớ thời gian đăng bài của “Cuồng Nhất Tiếu” ——trước 11 giờ trưa.

Nhìn đồng hồ sắp đến 11 giờ, cậu vui vẻ nghĩ, hôm nay biết đâu có thể dùng tài khoản của lão Lý để cướp sofa.

Nhưng chờ mãi chờ mãi, từ 11 giờ đến 12 giờ, “Đào sắc kinh hồn” vẫn không được cập nhật.

Cuồng Nhất Khiếu biến mất mà không xin phép.

Nghiêm Khiếu tắm xong con chó cuối cùng vào buổi sáng, vội vã chạy lên tầng hai, vừa lúc nhìn thấy Chiêu Phàm Phàm bất động ngồi trước máy tính, hai tay ôm ngực, có vẻ hơi lặng thinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chiêu Ngươi Phiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook