Chương 36
Sơ Hòa
16/04/2024
Nhất thời Chiêu Phàm không kịp phản ứng, nhướng một bên lông mày, “Giải thích cái gì?”
“Đúng, ba cũng muốn biết là giải thích cái gì.” Lâm Hạo Thành nói, “Nửa đêm con còn cầm điện thoại không chịu ngủ, con muốn giải thích gì với bạn gái à?”
Cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì xảy ra, đôi mắt đào hoa của Chiêu Phàm mở to, lớn tiếng nói: “Mẹ nó! Hạo ca, ba còn nói không suy nghĩ lung tung là thế hả! Tên kia là cmn anh….”
Từ “em” còn chưa kịp nói ra, trán đã bị gõ một phát, Chiêu Phàm ăn đau, la lối: “Á đau!”
“Không biết lớn nhỏ, tục tĩu hết lần này tới lần khác.” Giọng điệu Lâm Hạo Thành không có vẻ gì là trách cứ, “Biết đau thì sửa cái thói quen hở tí là nói bậy đi.”
Chiêu Phàm xoa trán, “Còn không phải học từ ba hay gì!”
Lâm Hạo Thành là đặc công, lúc còn trẻ tính tình nóng nảy hơn bây giờ rất nhiều, tức giận vừa lên rất thích mắng chửi người. Hai cha con nương tựa lẫn nhau, trong nhà không có phụ nữ, lúc nhỏ mỗi khi Chiêu Phàm nghe Lâm Hạo Thành mắng, “Đệt” là sẽ dùng giọng sữa hô “Đệt” theo, như con vẹt nhỏ ồn ào. Lúc đó Lâm Hạo Thành còn thấy vui, không hề ý thức được mình đã dạy đứa con trai xinh đẹp trở nên lưu manh, lúc phát hiện ra thì đã muộn rồi.
“Ba đã hết chửi bậy từ lâu rồi.” Lâm Hạo Thành nói, “Từ giờ cho đến khi vào nhà, nếu lại nghe thấy con nói hai từ ‘Mẹ nó” thì tối nay ăn mì đi.”
“Con sai rồi được chưa?” Chiêu Phàm khoanh tay trước ngực, cười khúc khích, thoải mái nhận lỗi sai của mình nhưng nửa điểm thành ý cũng không có.
Lâm Hạo Thành nghiêng người liếc cậu một cái, biết mình không có cách nào quản cậu, thở dài: “Hồi nãy con nói ai? Anh em sao?”
“Người đó à…” Chiêu Phàm cọ mình vào ghế, méo miệng.
Lúc trước đúng thật muốn nói “anh em” nhưng giờ nghe hai từ “anh em” từ miệng Lâm Hạo Thành chợt tim nảy lên một cái.
Mấy anh em của Lâm Hạo Thành đều là anh em vào sinh ra tử, còn anh em của mình….
Lại là đồ lừa người.
“Hửm?” Lâm Hạo Thành hỏi, “Cãi nhau với bạn học à.”
Chiêu Phàm không biết nói việc này như nào, kể ra cũng rất dài, có khi còn bị Lâm Hạo Thành chế giễu chính mình hẹp hòi.
Cậu không biết chuyện như vậy có xảy ra với người khác liệu họ có tức giận không, người ta có giống cậu không, thậm chí không cho Nghiêm Khiếu cơ hội giải thích đã dùng hết sức đá Nghiêm Khiếu một cái.
Lâm Hạo Thành tám phần sẽ cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi — giống như phản ứng của anh khi nghe thấy tiếng hai đứa trẻ khóc lóc cãi nhau trên tàu.
“Sao không nói gì thế?” Lâm Hạo Thành lại nói.
“À, đúng là có việc.” Nghĩ tới nghĩ lui, Chiêu Phàm quyết định không nói với Lâm Hạo Thành, “Lúc trở về con tìm anh ta tính sổ sau.”
Lâm Hạo Thành không phải loại cha mẹ thích hỏi han quá nhiều, lúc nhỏ Chiêu Phàm tự nguyện nói ra thì hắn sẽ lắng nghe. Còn nếu Chiêu Phàm cảm thấy xấu hổ, không muốn nói, hắn sẽ để cậu có không gian riêng tư, lúc này nghe thấy thế, chỉ nói, “Khi đối xử với bạn học đừng quá ngang ngược. Hai mươi tuổi cũng không phải là con nít nữa, người khác nhường con, con cũng nên để tâm đến cảm xúc của người khác một chút.”
Chiêu Phàm nghe xong lập tức thấy không vui, “Con ngang ngược? Con ngang ngược chỗ nào chứ?!”
“Giọng điệu ban nãy của con lúc nửa đêm như thế còn không phải ngang ngược ?” Lâm Hạo Thành vừa cười vừa nói, “Hung thần ác sát, làm như người ta gây ra đại hoạ gì không bằng.”
Chiêu Phàm đảo mắt, nhớ đến vẻ mặt hoảng hốt và bối rối của Nghiêm Khiếu, giơ tay nhéo lung tung hai cái ở mi tâm, nghĩ lại có phải mình thật sự bắt nạt Nghiêm Khiếu quá tàn nhẫn không.
Lâm Hạo Thành biết điểm dừng, không nhắc lại chuyện này nữa, “Đến khai giảng mới về sao?”
Chiêu Phàm cười, “Ba sẽ chê con phiền à?”
“Có khi đấy.” Lâm Hạo Thành nói.
“Chậc, khẩu thị tâm phi.” Chiêu Phàm hạ thấp ghế, thoải mái duỗi lưng, “Con còn nhớ những gì ba nói khi ba đặt cái tên này cho con.”
Trong ánh mắt sắc bén của Lâm Hạo Thành có thêm vài tia dịu dàng, “Dỗ con chút thôi, con còn tưởng thật.”
Chiêu Phàm nheo mắt, thần thái thả lỏng, “Ba, đặc công mấy người rất thích nói mát lòng vậy thôi sao?”
Lâm Hạo Thành cười không trả lời.
“Điểm đó con không có học theo ba đâu.” Chiêu Phàm quơ chân. “Quan tâm và thích, con đều nói ra cả.”
Lâm Hạo Thành gật đầu, “Đó là điểm tốt của con.”
“Con có nhiều điểm tốt lắm nhé, ba nghe nè.” Chiêu Phàm giơ ngón tay, “Con rất ngay thẳng, hai ba con mình có duyên tốt, con lớn lên đẹp trai, con cũng không hay mang thù….”
“Được rồi, được rồi, để yên ba lái xe.” Lâm Hạo Thành nghe xong bật cười, “Chưa thấy ai mặt dày hơn con.”
Mới khoe khoang được nửa lại bị dỗi, Chiêu Phàm quơ tay ra ngoài cửa sổ, cái câu “con cũng không hay mang thù….” lẩn quẩn trong tâm trí cậu.
Điện thoại di động ở trạng thái tắt máy đang sạc pin trên xe, cậu liếc mắt, nghĩ thầm sau khi sạc pin xong sẽ… Không, về nhà ăn cơm xong sẽ gọi điện thoại cho Nghiêm Khiếu.
.
Nghiêm Khiếu không ở lại phòng y tế, chạng vạng tối triệu chứng cảm nắng giảm bớt nên anh đi cùng với Thẩm Tầm về lại ký túc xá.
Đêm trước khi khai giảng là khoảng thời gian thú vị nhất đối với mọi người, Hoàng Kiềm và Lưu Kiến Thành đi cả đêm, vừa khéo để lại phòng ngủ một đêm yên tĩnh.
Nghiêm Khiếu vẫn còn đau đầu, toàn thân không có chút sức lực, mí mắt nặng đến mức không nhấc nổi, giống như trạng thái được bơm máu gà tháng trước đã phản tác dụng.
Thẩm Tầm ngồi ở ngồi ở cạnh bàn, nhìn bản thảo trong laptop rồi thở dài.
Buổi sáng không hiểu vì sao Nghiêm Khiếu sa sút tinh thần như vậy, bây giờ đọc kỹ lại “Đào Sắc Kinh Hồn”, hắn cũng có chút cảm động lây.
Nghiêm Khiếu đã viết đến mức này, một người ngoài như hắn cũng nhìn ra được tác giả dành nhiều tình cảm cho Chiến Phi Hoa, nhưng Chiêu Phàm chỉ nghĩ Nghiêm Khiếu đang lừa gạt, một chút cũng không nghĩ tới chiều hướng khác.
Thực sự là làm cho người ta cảm thấy mất mát.
Nói gì đến Nghiêm Khiếu bị bệnh rồi. Lúc bệnh người ta thường yếu ớt, nhạy cảm hơn bình thường.
Nếu ngay thời điểm mấu chốt này Chiêu Phàm không về nhà, mọi người còn có thể ngồi lại với nhau để nói rõ ràng. Tệ ở chỗ là Chiêu Phàm đi mất rồi, có nhiều chuyện nói qua điện thoại không thôi thì không đủ để diễn đạt cho người khác hiểu rõ được.
Nghiêm Khiếu trở người, gác tay lên trán, hơi hé môi, thở từng hơi nhỏ.
“Sao thế?” Thẩm Tầm vội đứng dậy, “Khó chịu à.”
“Không.” Nghiêm Khiếu lắc đầu, giọng nói khàn hơn so với lúc chiều.
Thẩm Tầm để ý tới anh vẫn luôn cầm điện thoại.
Anh em nhà mình đang gặp khó khăn không ai cứu được. Hắn cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn khuyên nữa, chỉ hỏi: “Có cần tao up hộ bản thảo cho mày không?”
Nghiêm Khiếu lắc đầu, bàn tay cầm điện thoại càng siết chặt hơn, gân xanh nổi lên.
Thẩm Tầm muốn lấy điện thoại đi, “Vậy mày chú ý nghỉ ngơi, để điện thoại qua một bên đi.”
Ngay lúc này điện thoại lại rung lên.
Nghiêm Khiếu bật dậy, trông hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ sắp chết vừa nãy.
Nhưng khi anh thấy rõ tên người gọi, ánh mắt lại ảm đạm.
Thẩm Tầm nhíu mày, “Không phải Chiêu Phàm?”
“Anh tao.” Nghiêm Khiếu thở dài, hít sâu hai lần mới nhấn vào nút nghe, “Nghe.”
“Bệnh rồi?” Nghiêm Sách hỏi.
Nghiêm Khiếu vô thức nhìn Thẩm Tầm, Thẩm Tầm không nghe được lời Nghiêm Sách nên khi bị Nghiêm Khiếu nhìn cũng có chút khó hiểu.
“Không có.” Nghiêm Khiếu cố gắng nâng cao tinh thần, “Có việc gì không?”
“Giọng của em không đúng.” Nghiêm Sách nói, “Bị cảm rồi hay chỉ cảm nắng thôi?”
Lúc này Nghiêm Khiếu mới hiểu ra là không phải Thẩm tầm “mật báo”, chỉ là Nghiêm Sách rất hiểu người em trai này thôi, đành phải thừa nhận nói, “Ừm, bị cảm nắng chút thôi, không có gì đáng ngại.”
Nghiêm Sách quở trách vài câu, lại nói, “Ngày mốt anh sẽ trở về đội. Phòng khách sạn thuê tới ngày khai giảng, Thích Nam Tự giao cho em, em dẫn nhóc đó về lại hộ anh.”
“Em…” Có trời mới biết anh với Thích Nam Tự ở cùng một chỗ phiền đến cỡ nào.
“Lẽ nào em định để nó tự mình bay về?” Nghiêm Sách nói: “Thằng nhóc mới mười tuổi.”
Nghiêm Khiếu khó chịu che trán, hiểu rõ việc này không thể thương lượng, dù Thích Nam Tự hay gây rối, trong lòng anh trai thì nhóc đó vẫn là một đứa trẻ cần được yêu thương, đành phải đồng ý: “Được rồi, vậy em sẽ nói với Thẩm Tầm một tiếng, từ ngày mốt sẽ không ở lại ký túc xá nữa.”
“Còn nữa.” Nghiêm Sách nói, “Ngày mai nói Thẩm Tầm và Chiêu Phàm là anh mời hai người họ ăn cơm.”
Ánh mắt Nghiêm Khiếu ảm đạm, “Chiêu Phàm không tới được.”
“Hửm?”
“Em ấy về nhà rồi.” Nghiêm Khiếu kéo tinh thần lên, “Về nhà với ba em ấy.”
Nghiêm Sách im lặng một lúc, chợt hỏi: “Thật không?”
Nghiêm Khiếu tâm tình không tốt, trong đầu như bị roi đánh, “Cái gì mà “Thật không?””
“Bọn em…” Nghiêm Sách dừng giây lát, “Được rồi, vậy em với Thẩm Tầm tới là được.”
Cúp điện thoại, Nghiêm Khiếu vẫn cầm điện thoại không buông, Thẩm Tầm hỏi han hai câu “Sách ca nhìn ra mày với Chiêu Phàm cãi nhau rồi à?”
“Sao thế được?” Nghiêm Khiếu rời giường, rót nước uống, “Mới nói mấy câu đâu.”
“Hồi nãy mày nói câu “Chiêu Phàm không tới được.” lộ ra cảm xúc rất tệ.”
“Cách điện thoại sao mà…”
“Anh ấy là anh mày.”
Nghiêm Khiếu bất lực gãi đầu, uống nốt ly nước lạnh, đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút, “Tầm Ca, mày nói xem tao có nên đi Chu Thành một chuyến không?”
“Muốn trực tiếp gặp mặt xin lỗi sao?”
“Ừ, không gặp được cậu ấy thì tao không yên lòng.”
Thẩm Tầm suy nghĩ, “Hay là trước tiên gọi điện thoại giải thích đi, sau đó xem tình huống như nào. Sách ca giao Thích Nam Tự cho mày, mày định dẫn nhóc đó tới Chu Thành luôn hay để nhóc đó ở khách sạn?”
Nói tới thằng nhóc phiền phức Thích Nam Tự, lông mày Nghiêm Khiếu càng nhíu chặt lại.
“Từ chiều tới giờ mày luôn cầm điện thoại.” Thẩm Tầm nói, “Bây giờ là tối rồi, chắc điện thoại Chiêu Phàm cũng sạc pin rồi, đợi cậu ấy gọi cho mày à?”
Nghiêm Khiếu đi ra ban công, ấn ngực, “Ở đây của tao trống rỗng.”
“Đến khi bình minh lên thì chỗ đó của mày vẫn trống rỗng thôi.” Thẩm Tầm cầm áo khoác lên, “Tao đi qua phòng kế bên ngủ, mày muốn gọi thì nên gọi từ sớm, ít ra người ta không tắt máy mày, cách xa vậy, cậu ấy cũng không đánh được mày. Để tao chỉ cho mày một cách, Chiêu Phàm là người ăn mềm không ăn cứng, mày nói bóng gió mày bị đau ngực, cậu ấy sẽ thấy rất áy náy rồi mềm lòng thôi.”
Cửa phòng bị đóng lại, chỉ còn tiếng muỗi vo ve trong phòng yên tĩnh.
Hai tay Nghiêm Khiếu nắm chặt điện thoại, trong lòng như có sóng biển vỗ dập, không biết qua bao lâu mới gọi một cuộc điện thoại.
Làm bạn với nhịp tim khẩn trương chính là âm thanh máy móc không hề gợn sóng,càng an tĩnh lại càng khiến lòng người bất an.
Điện thoại đổ chuông, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Nghiêm Khiếu dần nghi hoặc có phải Chiêu Phàm thấy người gọi đến là anh nên cố ý không nghe máy không.
Nhịp tim dồn dập dần dần chậm lại, máu sôi trào giống như thủy triều xuống, lực đạo nắm chặt điện thoại của anh nhẹ lại, đang muốn cúp máy thì âm thanh máy móc đột nhiên bị một giọng nam thay thế.
Không phải Chiêu Phàm.
Lâm Hạo Thành cầm đi động: “Alo?”
–
Editor: Check lỗi giúp tui nhé, iu nhiềuuu
“Đúng, ba cũng muốn biết là giải thích cái gì.” Lâm Hạo Thành nói, “Nửa đêm con còn cầm điện thoại không chịu ngủ, con muốn giải thích gì với bạn gái à?”
Cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì xảy ra, đôi mắt đào hoa của Chiêu Phàm mở to, lớn tiếng nói: “Mẹ nó! Hạo ca, ba còn nói không suy nghĩ lung tung là thế hả! Tên kia là cmn anh….”
Từ “em” còn chưa kịp nói ra, trán đã bị gõ một phát, Chiêu Phàm ăn đau, la lối: “Á đau!”
“Không biết lớn nhỏ, tục tĩu hết lần này tới lần khác.” Giọng điệu Lâm Hạo Thành không có vẻ gì là trách cứ, “Biết đau thì sửa cái thói quen hở tí là nói bậy đi.”
Chiêu Phàm xoa trán, “Còn không phải học từ ba hay gì!”
Lâm Hạo Thành là đặc công, lúc còn trẻ tính tình nóng nảy hơn bây giờ rất nhiều, tức giận vừa lên rất thích mắng chửi người. Hai cha con nương tựa lẫn nhau, trong nhà không có phụ nữ, lúc nhỏ mỗi khi Chiêu Phàm nghe Lâm Hạo Thành mắng, “Đệt” là sẽ dùng giọng sữa hô “Đệt” theo, như con vẹt nhỏ ồn ào. Lúc đó Lâm Hạo Thành còn thấy vui, không hề ý thức được mình đã dạy đứa con trai xinh đẹp trở nên lưu manh, lúc phát hiện ra thì đã muộn rồi.
“Ba đã hết chửi bậy từ lâu rồi.” Lâm Hạo Thành nói, “Từ giờ cho đến khi vào nhà, nếu lại nghe thấy con nói hai từ ‘Mẹ nó” thì tối nay ăn mì đi.”
“Con sai rồi được chưa?” Chiêu Phàm khoanh tay trước ngực, cười khúc khích, thoải mái nhận lỗi sai của mình nhưng nửa điểm thành ý cũng không có.
Lâm Hạo Thành nghiêng người liếc cậu một cái, biết mình không có cách nào quản cậu, thở dài: “Hồi nãy con nói ai? Anh em sao?”
“Người đó à…” Chiêu Phàm cọ mình vào ghế, méo miệng.
Lúc trước đúng thật muốn nói “anh em” nhưng giờ nghe hai từ “anh em” từ miệng Lâm Hạo Thành chợt tim nảy lên một cái.
Mấy anh em của Lâm Hạo Thành đều là anh em vào sinh ra tử, còn anh em của mình….
Lại là đồ lừa người.
“Hửm?” Lâm Hạo Thành hỏi, “Cãi nhau với bạn học à.”
Chiêu Phàm không biết nói việc này như nào, kể ra cũng rất dài, có khi còn bị Lâm Hạo Thành chế giễu chính mình hẹp hòi.
Cậu không biết chuyện như vậy có xảy ra với người khác liệu họ có tức giận không, người ta có giống cậu không, thậm chí không cho Nghiêm Khiếu cơ hội giải thích đã dùng hết sức đá Nghiêm Khiếu một cái.
Lâm Hạo Thành tám phần sẽ cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi — giống như phản ứng của anh khi nghe thấy tiếng hai đứa trẻ khóc lóc cãi nhau trên tàu.
“Sao không nói gì thế?” Lâm Hạo Thành lại nói.
“À, đúng là có việc.” Nghĩ tới nghĩ lui, Chiêu Phàm quyết định không nói với Lâm Hạo Thành, “Lúc trở về con tìm anh ta tính sổ sau.”
Lâm Hạo Thành không phải loại cha mẹ thích hỏi han quá nhiều, lúc nhỏ Chiêu Phàm tự nguyện nói ra thì hắn sẽ lắng nghe. Còn nếu Chiêu Phàm cảm thấy xấu hổ, không muốn nói, hắn sẽ để cậu có không gian riêng tư, lúc này nghe thấy thế, chỉ nói, “Khi đối xử với bạn học đừng quá ngang ngược. Hai mươi tuổi cũng không phải là con nít nữa, người khác nhường con, con cũng nên để tâm đến cảm xúc của người khác một chút.”
Chiêu Phàm nghe xong lập tức thấy không vui, “Con ngang ngược? Con ngang ngược chỗ nào chứ?!”
“Giọng điệu ban nãy của con lúc nửa đêm như thế còn không phải ngang ngược ?” Lâm Hạo Thành vừa cười vừa nói, “Hung thần ác sát, làm như người ta gây ra đại hoạ gì không bằng.”
Chiêu Phàm đảo mắt, nhớ đến vẻ mặt hoảng hốt và bối rối của Nghiêm Khiếu, giơ tay nhéo lung tung hai cái ở mi tâm, nghĩ lại có phải mình thật sự bắt nạt Nghiêm Khiếu quá tàn nhẫn không.
Lâm Hạo Thành biết điểm dừng, không nhắc lại chuyện này nữa, “Đến khai giảng mới về sao?”
Chiêu Phàm cười, “Ba sẽ chê con phiền à?”
“Có khi đấy.” Lâm Hạo Thành nói.
“Chậc, khẩu thị tâm phi.” Chiêu Phàm hạ thấp ghế, thoải mái duỗi lưng, “Con còn nhớ những gì ba nói khi ba đặt cái tên này cho con.”
Trong ánh mắt sắc bén của Lâm Hạo Thành có thêm vài tia dịu dàng, “Dỗ con chút thôi, con còn tưởng thật.”
Chiêu Phàm nheo mắt, thần thái thả lỏng, “Ba, đặc công mấy người rất thích nói mát lòng vậy thôi sao?”
Lâm Hạo Thành cười không trả lời.
“Điểm đó con không có học theo ba đâu.” Chiêu Phàm quơ chân. “Quan tâm và thích, con đều nói ra cả.”
Lâm Hạo Thành gật đầu, “Đó là điểm tốt của con.”
“Con có nhiều điểm tốt lắm nhé, ba nghe nè.” Chiêu Phàm giơ ngón tay, “Con rất ngay thẳng, hai ba con mình có duyên tốt, con lớn lên đẹp trai, con cũng không hay mang thù….”
“Được rồi, được rồi, để yên ba lái xe.” Lâm Hạo Thành nghe xong bật cười, “Chưa thấy ai mặt dày hơn con.”
Mới khoe khoang được nửa lại bị dỗi, Chiêu Phàm quơ tay ra ngoài cửa sổ, cái câu “con cũng không hay mang thù….” lẩn quẩn trong tâm trí cậu.
Điện thoại di động ở trạng thái tắt máy đang sạc pin trên xe, cậu liếc mắt, nghĩ thầm sau khi sạc pin xong sẽ… Không, về nhà ăn cơm xong sẽ gọi điện thoại cho Nghiêm Khiếu.
.
Nghiêm Khiếu không ở lại phòng y tế, chạng vạng tối triệu chứng cảm nắng giảm bớt nên anh đi cùng với Thẩm Tầm về lại ký túc xá.
Đêm trước khi khai giảng là khoảng thời gian thú vị nhất đối với mọi người, Hoàng Kiềm và Lưu Kiến Thành đi cả đêm, vừa khéo để lại phòng ngủ một đêm yên tĩnh.
Nghiêm Khiếu vẫn còn đau đầu, toàn thân không có chút sức lực, mí mắt nặng đến mức không nhấc nổi, giống như trạng thái được bơm máu gà tháng trước đã phản tác dụng.
Thẩm Tầm ngồi ở ngồi ở cạnh bàn, nhìn bản thảo trong laptop rồi thở dài.
Buổi sáng không hiểu vì sao Nghiêm Khiếu sa sút tinh thần như vậy, bây giờ đọc kỹ lại “Đào Sắc Kinh Hồn”, hắn cũng có chút cảm động lây.
Nghiêm Khiếu đã viết đến mức này, một người ngoài như hắn cũng nhìn ra được tác giả dành nhiều tình cảm cho Chiến Phi Hoa, nhưng Chiêu Phàm chỉ nghĩ Nghiêm Khiếu đang lừa gạt, một chút cũng không nghĩ tới chiều hướng khác.
Thực sự là làm cho người ta cảm thấy mất mát.
Nói gì đến Nghiêm Khiếu bị bệnh rồi. Lúc bệnh người ta thường yếu ớt, nhạy cảm hơn bình thường.
Nếu ngay thời điểm mấu chốt này Chiêu Phàm không về nhà, mọi người còn có thể ngồi lại với nhau để nói rõ ràng. Tệ ở chỗ là Chiêu Phàm đi mất rồi, có nhiều chuyện nói qua điện thoại không thôi thì không đủ để diễn đạt cho người khác hiểu rõ được.
Nghiêm Khiếu trở người, gác tay lên trán, hơi hé môi, thở từng hơi nhỏ.
“Sao thế?” Thẩm Tầm vội đứng dậy, “Khó chịu à.”
“Không.” Nghiêm Khiếu lắc đầu, giọng nói khàn hơn so với lúc chiều.
Thẩm Tầm để ý tới anh vẫn luôn cầm điện thoại.
Anh em nhà mình đang gặp khó khăn không ai cứu được. Hắn cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn khuyên nữa, chỉ hỏi: “Có cần tao up hộ bản thảo cho mày không?”
Nghiêm Khiếu lắc đầu, bàn tay cầm điện thoại càng siết chặt hơn, gân xanh nổi lên.
Thẩm Tầm muốn lấy điện thoại đi, “Vậy mày chú ý nghỉ ngơi, để điện thoại qua một bên đi.”
Ngay lúc này điện thoại lại rung lên.
Nghiêm Khiếu bật dậy, trông hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ sắp chết vừa nãy.
Nhưng khi anh thấy rõ tên người gọi, ánh mắt lại ảm đạm.
Thẩm Tầm nhíu mày, “Không phải Chiêu Phàm?”
“Anh tao.” Nghiêm Khiếu thở dài, hít sâu hai lần mới nhấn vào nút nghe, “Nghe.”
“Bệnh rồi?” Nghiêm Sách hỏi.
Nghiêm Khiếu vô thức nhìn Thẩm Tầm, Thẩm Tầm không nghe được lời Nghiêm Sách nên khi bị Nghiêm Khiếu nhìn cũng có chút khó hiểu.
“Không có.” Nghiêm Khiếu cố gắng nâng cao tinh thần, “Có việc gì không?”
“Giọng của em không đúng.” Nghiêm Sách nói, “Bị cảm rồi hay chỉ cảm nắng thôi?”
Lúc này Nghiêm Khiếu mới hiểu ra là không phải Thẩm tầm “mật báo”, chỉ là Nghiêm Sách rất hiểu người em trai này thôi, đành phải thừa nhận nói, “Ừm, bị cảm nắng chút thôi, không có gì đáng ngại.”
Nghiêm Sách quở trách vài câu, lại nói, “Ngày mốt anh sẽ trở về đội. Phòng khách sạn thuê tới ngày khai giảng, Thích Nam Tự giao cho em, em dẫn nhóc đó về lại hộ anh.”
“Em…” Có trời mới biết anh với Thích Nam Tự ở cùng một chỗ phiền đến cỡ nào.
“Lẽ nào em định để nó tự mình bay về?” Nghiêm Sách nói: “Thằng nhóc mới mười tuổi.”
Nghiêm Khiếu khó chịu che trán, hiểu rõ việc này không thể thương lượng, dù Thích Nam Tự hay gây rối, trong lòng anh trai thì nhóc đó vẫn là một đứa trẻ cần được yêu thương, đành phải đồng ý: “Được rồi, vậy em sẽ nói với Thẩm Tầm một tiếng, từ ngày mốt sẽ không ở lại ký túc xá nữa.”
“Còn nữa.” Nghiêm Sách nói, “Ngày mai nói Thẩm Tầm và Chiêu Phàm là anh mời hai người họ ăn cơm.”
Ánh mắt Nghiêm Khiếu ảm đạm, “Chiêu Phàm không tới được.”
“Hửm?”
“Em ấy về nhà rồi.” Nghiêm Khiếu kéo tinh thần lên, “Về nhà với ba em ấy.”
Nghiêm Sách im lặng một lúc, chợt hỏi: “Thật không?”
Nghiêm Khiếu tâm tình không tốt, trong đầu như bị roi đánh, “Cái gì mà “Thật không?””
“Bọn em…” Nghiêm Sách dừng giây lát, “Được rồi, vậy em với Thẩm Tầm tới là được.”
Cúp điện thoại, Nghiêm Khiếu vẫn cầm điện thoại không buông, Thẩm Tầm hỏi han hai câu “Sách ca nhìn ra mày với Chiêu Phàm cãi nhau rồi à?”
“Sao thế được?” Nghiêm Khiếu rời giường, rót nước uống, “Mới nói mấy câu đâu.”
“Hồi nãy mày nói câu “Chiêu Phàm không tới được.” lộ ra cảm xúc rất tệ.”
“Cách điện thoại sao mà…”
“Anh ấy là anh mày.”
Nghiêm Khiếu bất lực gãi đầu, uống nốt ly nước lạnh, đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút, “Tầm Ca, mày nói xem tao có nên đi Chu Thành một chuyến không?”
“Muốn trực tiếp gặp mặt xin lỗi sao?”
“Ừ, không gặp được cậu ấy thì tao không yên lòng.”
Thẩm Tầm suy nghĩ, “Hay là trước tiên gọi điện thoại giải thích đi, sau đó xem tình huống như nào. Sách ca giao Thích Nam Tự cho mày, mày định dẫn nhóc đó tới Chu Thành luôn hay để nhóc đó ở khách sạn?”
Nói tới thằng nhóc phiền phức Thích Nam Tự, lông mày Nghiêm Khiếu càng nhíu chặt lại.
“Từ chiều tới giờ mày luôn cầm điện thoại.” Thẩm Tầm nói, “Bây giờ là tối rồi, chắc điện thoại Chiêu Phàm cũng sạc pin rồi, đợi cậu ấy gọi cho mày à?”
Nghiêm Khiếu đi ra ban công, ấn ngực, “Ở đây của tao trống rỗng.”
“Đến khi bình minh lên thì chỗ đó của mày vẫn trống rỗng thôi.” Thẩm Tầm cầm áo khoác lên, “Tao đi qua phòng kế bên ngủ, mày muốn gọi thì nên gọi từ sớm, ít ra người ta không tắt máy mày, cách xa vậy, cậu ấy cũng không đánh được mày. Để tao chỉ cho mày một cách, Chiêu Phàm là người ăn mềm không ăn cứng, mày nói bóng gió mày bị đau ngực, cậu ấy sẽ thấy rất áy náy rồi mềm lòng thôi.”
Cửa phòng bị đóng lại, chỉ còn tiếng muỗi vo ve trong phòng yên tĩnh.
Hai tay Nghiêm Khiếu nắm chặt điện thoại, trong lòng như có sóng biển vỗ dập, không biết qua bao lâu mới gọi một cuộc điện thoại.
Làm bạn với nhịp tim khẩn trương chính là âm thanh máy móc không hề gợn sóng,càng an tĩnh lại càng khiến lòng người bất an.
Điện thoại đổ chuông, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Nghiêm Khiếu dần nghi hoặc có phải Chiêu Phàm thấy người gọi đến là anh nên cố ý không nghe máy không.
Nhịp tim dồn dập dần dần chậm lại, máu sôi trào giống như thủy triều xuống, lực đạo nắm chặt điện thoại của anh nhẹ lại, đang muốn cúp máy thì âm thanh máy móc đột nhiên bị một giọng nam thay thế.
Không phải Chiêu Phàm.
Lâm Hạo Thành cầm đi động: “Alo?”
–
Editor: Check lỗi giúp tui nhé, iu nhiềuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.