Chiêu Ngươi Phiền

Chương 46

Sơ Hòa

16/04/2024

Edit: Sn

— Người dùng “Phàm Phàm 1111” đã thưởng bạn 10 tệ, kèm theo lời nhắn: Ba ba đến rồi đây!

— Người dùng “Phàm Phàm 1111” đã thưởng bạn 20 tệ, kèm theo lời nhắn: Bq đến phát tiền lì xì n à!

— Người dùng “Phàm Phàm 1111” đã thưởng bạn 5 tệ, kèm theo lời nhắn: Ôi thằng con bất hiếu, lấy tiền lì xì rồi không chịu cập nhật, 5 tệ là hết cỡ rồi!

. . .

Đêm Giao thừa, Nghiêm Khiếu vừa đăng tải tám chương mới như quà Tết vào mục lưu trữ, cài đặt thời gian đăng tự động, trong vô số thông báo donate, anh nhìn thấy ID của Chiêu Phàm, cùng với hàng loạt “Ba ba” cay mắt.

Trước đây, tuy anh biết Chiêu Phàm đã đăng ký tài khoản độc giả, nhưng không biết Chiêu Phàm để tên là “Phàm Phàm 1111”, còn tưởng cậu vẫn tên là “Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm”. Lần này cùng nhau ở thủ đô một tuần, Chiêu Phàm đăng nhập trước mặt anh, anh mới nhìn thấy dòng chữ “Phàm Phàm 1111” ở góc trang.

“Phàm Phàm” thì không có gì, hai lần đặt tên ID đều có tên thật, chứng tỏ thực sự không có khiếu đặt tên, nhưng bốn số “1” sau đó là sao?

Cậu đang ám chỉ điều đó sao?

Nghiêm Khiếu suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy “1” này là “1” trong “1 và 0”. Chiêu Phàm viết bốn số “1” liên tiếp, là muốn nhấn mạnh mình là “người số 1”, dù sao chuyện quan trọng phải nhắc ba lần, bốn lần thì là cực kỳ quan trọng. Nhưng anh lại cảm thấy Chiêu Phàm không nên nghĩ thế, có thể cậu ấy không hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của “1”.

Ngày Tết mọi người về nhà — cũng chính là ngày hôm qua.

Rốt cuộc Nghiêm Khiếu cũng không thể kiềm chế được nữa, chặn người lại hỏi: “ID của cậu có nghĩa gì thế?”

Chiêu Phàm không kịp phản ứng trong giây lát “ID nào cơ?”

“Thì là “Phàm Phàm 1111″ đó.”

“Tiện tay đặt.”

“…Tiện tay?”

“Lúc đầu tôi định đặt là ‘Phàm Phàm’.” Chiêu Phàm nói: “Lúc đặt tên thì thấy ‘Phàm Phàm’ đã có người đăng ký rồi mà thêm một chữ ‘Phàm’ cũng bị người ta đăng ký, xong ở trước thêm chữ ‘Soái” thành ‘Soái Phàm Phàm’ vẫn bị đăng ký mất rồi.

Nghiêm Khiếu nhớ ra tám chữ ‘Phàm’ trên diễn đàn “Thiết Hán Tình”, nghĩ bụng có khi Chiêu Phàm viết tám chữ “Phàm” là vì bảy chữ “Phàm” đều bị đăng ký rồi nhỉ?

“Cái ID trước kia của tôi, anh biết mà, tám chữ “Phàm” cũng là tôi từng chữ viết thêm đấy.” Chiêu Phàm nói.

Nghiêm Khiếu: “…”

Chịu thua, bó tay.

“Lần này tôi lười thêm tên, nên chỉ viết thêm số “1” vào sau.” Chiêu Phàm tiếp tục nói: “Ai ngờ ‘Phàm Phàm 1’ cũng bị đăng ký rồi, mẹ nó trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu người tên ‘Phàm Phàm’ vậy?”

“Cho nên cậu viết thêm bốn số “1”

“Vậy là cậu thêm bốn số ‘1’ mới đăng ký được à?” Nghiêm Khiếu hỏi.

“Hì hì!” Chiêu Phàm nheo mắt cười, “Thông minh!”

Nghiêm Khiếu muốn cho cậu một quyền sau đó lại cho mình một quyền vì suy nghĩ quá nhiều.

Tết là thời điểm để đoàn viên, ai có thể về nhà đều phải về. Hai người chia tay nhau ở sân bay, chuyến bay của Chiêu Phàm cất cánh trước. Nghe thấy thông báo lên máy bay, cậu vội đứng dậy từ dãy ghế, vứt lại một câu “Đi đây”, rồi chạy về phía cổng lên máy bay. Nhìn dáng vẻ vội vã của cậu, ai cũng biết cậu đang rất nóng lòng về nhà.

Nghiêm Khiếu nhìn theo bóng lưng của cậu, lòng có chút ê ẩm. Thứ nhất là không nỡ, thứ hai là không thể ôm cậu như người yêu.

Anh thậm chí còn không biết mình không muốn cậu đi đến mức nào.

Cặp đôi bên cạnh có vẻ cũng sắp về quê ăn Tết, họ đang ôm nhau tạm biệt. Nghiêm Khiếu quay đầu nhìn lại, lòng càng thêm chua xót.

Bỗng nhiên, tiếng Chiêu Phàm vang lên từ phía trước “Khiếu ca!”

Anh lập tức quay lại, chỉ thấy Chiêu Phàm đã xếp hàng ở cửa lên máy bay lại quay lại, chạy về phía anh.

“Sao lại quay lại?” Anh đứng dậy, tiến về phía Triệu Phàm.

Chiêu Phàm chưa đến gần đã dang rộng vòng tay, ôm chầm lấy anh trước khi anh kịp phản ứng.



Mùa đông mặc áo dày, áo lông vũ cọ xát vào nhau, phát ra tiếng sột soạt.

Anh trợn to mắt, vội vàng ôm chặt lấy Chiêu Phàm.

“Lỗi tôi lỗi tôi, thèm về quá nên ban nãy quên chúc anh một tiếng ‘Chúc mừng năm mới’.” Chiêu Phàm ghé sát tai anh cười nói “Đã thế còn quên ôm anh một cái.”

Tim Nghiêm Khiếu tê dại, anh dịu dàng đáp: “Chúc mừng năm mới.”

“Vậy sang năm gặp lại.” Chiêu Phàm vỗ mạnh hai vai anh, “Sang năm hè anh còn đến tìm Thẩm Tầm chơi nữa không?”

“Có!” Nhưng mà không phải tìm Thẩm Tầm chơi, tìm em.

“Được!” Chiêu Phàm lùi lại một bước, vỗ ngực anh ta một cái ra trò, “Vậy tôi đi đây, ngày mai anh còn đăng chương mới không? Ngày mai là giao thừa rồi.”

Thái dương anh khẽ giật, không ngờ khoảnh khắc chia tay ấm áp này lại bị người thương thúc giục đăng chương, đành phải thành thật trả lời: “Ngày mai đăng tám chương.”

“Vậy thì tốt!” Triệu Phàm vừa đi về phía cửa lên máy bay vừa quay đầu lại nói: “Chờ đó, tôi về sẽ gửi tiền lì xì cho anh!”

Thì ra cái gọi là lì xì chính là khen thưởng.

Nghiêm Khiếu ngồi trước máy tính, mỉm cười day day huyệt thái dương, ngực như được lấp đầy bởi thứ gì đó, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, vẫn muốn nhiều hơn nữa.

Hôm qua trở về nhà, anh lập tức kiểm tra thời gian đăng ký tài khoản “Phàm Phàm 1111”. Chỉ một ngày sau khi biết anh ký hợp đồng với web văn học “Phong Quy”, Chiêu Phàm đã đăng ký tài khoản độc giả. Có vẻ như cậu thực sự quan tâm đến người bạn này.

Nếu có thể thêm “trai” vào sau* “bạn” thì hay quá.

*nguyên văn là thêm từ”nam” (男) trước “bằng hữu” (朋友) do tiếng trung thì đặt từ nam lên trước (男朋友) nhưng ở tiếng việt mình gọi là bạn trai nên ở đây tui sẽ đổi từ “trước” thành từ “sau” cho hợp nhé.

Việc thêm chữ như vậy không phải là phong cách đặt tên của Chiêu Phàm hay sao?

Nghĩ đến việc Chiêu Phàm tự đặt tên là “Phàm Phàm”, “Soái Phàm Phàm”, Nghiêm Khiếu không nhịn được bật cười. Cái người này đẹp trai, nhưng tính cách hơi cẩu thả, đây đã là một sự đối lập rất lớn rồi, kết quả là tên gọi lại theo một phong cách khác, điều này cũng…

Quá mức đáng yêu rồi!

“Nghiêm Khiếu, anh cười ngốc gì vậy?” Thích Nam Tự mặt mày lem luốc chạy đến, tay dính đầy bột mì.

Nghiêm Khiếu lấy lại tinh thần, nhưng khóe miệng không thể kìm nén được, “Sao nhóc mày tới đây?”

“Tới gói há cảo cho anh.” Thích Nam Tự ngẩng đầu lên, “Năm mới phải ăn há cảo. Sách ca không ở đây, em thay anh ấy chăm sóc anh đó.”

Năm nay Nghiêm Gia chỉ có một mình Nghiêm Khiếu, thật khéo là ông Thích vừa vào viện dưỡng lão, cha mẹ Thích Nam Tự đều ở ngoài, Thích gia cũng chỉ có Thích Nam Tự.

Thích Nam Tự nói “Tới gói há cảo cho anh” thật ra do bản thân thèm mà không ai gói cho nên chạy sang đổ thừa cho Nghiêm Khiếu.

Nghiêm Khiếu nhìn vào màn hình máy tính, chương đầu tiên của tám chương đã tự động được đăng tải, tiếng chuông thông báo bình luận và khen thưởng liên tục vang lên. Anh đứng dậy, quyết định cùng Thích Nam Tự gói sủi cảo.

Mặc dù nhà cửa vắng vẻ, nhưng năm mới vẫn phải đón.

Gói xong sủi cảo, anh bảo Thích Nam Tự canh nồi, quay lại máy tính để F5 khu vực bình luận, “Phàm Phàm 1111” quả nhiên lại xuất hiện, còn khen thưởng năm mươi tệ.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Chiêu Phàm đã tiêu không ít tiền. Mỗi lần mười, hai mươi tệ tưởng chừng không nhiều, nhưng cộng dồn lại cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ. Chiêu Phàm vốn không phải là người tiêu xài hoang phí, ngày thường còn đi làm thêm ở tiệm làm đẹp thú cưng. Lần này “vung tay quá trán” một phần là vì nhận được một khoản tiền thưởng, hai phần là muốn hỗ trợ cho sự nghiệp viết lách của anh.

Anh đương nhiên vui mừng, nhưng cũng không muốn Chiêu Phàm tiêu quá nhiều tiền, nên dưới phần thưởng năm mươi đồng đã trả lời: “Chúc mừng năm mới, đã nhận được tiền thưởng, đừng tiêu hoang nữa.”

Nào ngờ Chiêu Phàm lập tức thưởng một đồng tiền, viết: “Cái gì? Anh không cho phép tôi tiếp tục làm cha anh nữa sao?”

Anh nhịn không được cười, viết một dòng “Ừm, anh muốn em làm vợ anh” rồi lại xóa đi.

Đêm đến, muôn nhà đốt đèn, bầu trời được pháo hoa rọi sáng. Thích Nam Tự dùng tiền xì xí của trưởng bối mua mấy thùng pháo thiên* vừa đốt vừa múa may quay cuồng trong sân.

*冲天炮: pháo thiên



Có người còn cô đơn hơn cả pháo hoa, nhưng Thích Nam Tự lại ồn ào hơn cả pháo hoa.

Nghiêm Khiếu canh chừng ở gần đó, đảm bảo an toàn cho thằng nhỏ, đoán rằng nhà Chiêu Phàm đã ăn xong bữa tối giao thừa, mới gọi điện thoại.



Đầu dây bên kia ồn ào náo nhiệt, tiếng Chiêu Phàm đốt pháo hoa vang lên, có vẻ còn náo nhiệt hơn cả

“Giọng của cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.”Nghiêm Khiếu có chút đau lòng: “Đeo khẩu trang vào, đừng hít phải quá nhiều bụi khói.”

“Biết biết!” Chiêu Phàm nói: “Đeo khẩu trang kia của anh, khụ khụ!”

Nghiêm Khiếu thở dài: “Đấy, đã bắt đầu ho rồi.”

“Đó là vì Hạo ca hấp lê không ngon bằng anh.” Triệu Phàm khom người châm lửa cho pháo, sau đó nhanh chóng chạy đi, “Chẳng ngọt tí nào.”

Nghiêm Khiếu nghe thấy tiếng bước chân của cậu, tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng cười, và sau đó là tiếng nổ “bùm bùm” rung trời.

Cảm giác này thật kỳ diệu – mặc dù cách nhau vài thành phố, nhưng lại như cùng nhau đốt một tràng pháo hoa vậy.



Từ trước đến nay, Nghiêm Khiếu vốn lười đi thăm họ hàng, khi còn ở nhà Nghiêm Sách có khi ép anh đi ra ngoài. Bây giờ “nương tựa lẫn nhau” với Thích Nam Tự, cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà cày cuốc miệt mài. Trong 7 ngày lễ không những tăng lượng cập nhật, còn tích được hơn mười vạn chữ bản thảo. Trước kỳ nghỉ, rõ ràng còn đang lơ lửng ở vị trí thứ ba từ dưới lên trên bảng xếp hạng độ hot, sau kỳ nghỉ đã leo lên vị trí tầm trung.

Thành tích này đối với một tác giả mới chưa hoàn thành bất kỳ quyển sách nào là vô cùng khó khăn, bởi vì những vị trí đầu bảng xếp độ hot đều là những tác giả đã sáng tác được hai ba năm.

Anh là tác giả mới duy nhất.

Tiểu Tùng vừa mới làm lại đã vô cùng bất ngờ: “Khiếu! Cậu là người giỏi nhất tôi từng hợp tác.”

Nghiêm Khiếu gửi bản thảo chi tiết kế hoạch cho phần tiếp theo sau khi đã trau chuốt kỹ lưỡng: “Tùng ca, anh xem giúp tôi lần nữa nhé. Theo tiến độ hiện tại, tôi có thể hoàn thành quyển sách này trước kỳ nghỉ hè.”

Thành tích của cuốn sách đầu tay sau khi hoàn thành là vô cùng quan trọng đối với tác giả mới. Tiểu Tùng cắn răng, dồn hết tâm huyết như cha nuôi con, dành cả tuần để liệt kê chi tiết những chỗ cần sửa trong dàn bài.

Hắn vốn tưởng Nghiêm Khiếu sẽ có chút mâu thuẫn, định bụng sẽ giải thích lý do, nhưng Nghiêm Khiếu đã trả lời: “Cảm ơn, tôi suy nghĩ thêm chút nữa, nếu thấy hợp lý sẽ sửa, nếu không hợp lý sẽ thảo luận lại với anh sau.”

Hắn hơi bất ngờ, Nghiêm Khiếu được coi là tác giả tiềm năng nhất mà hắn từng dẫn dắt. Những tác giả mới nổi tiếng trong thời gian ngắn trước đây đa phần kiêu căng, coi thường hắn với tư cách biên tập viên, không nghe lời khuyên của hắn. Một số người nổi tiếng sau một hoặc hai quyển sách, một số người “flop” ngay. Hồ sơ hiện tại của Nghiêm Khiếu tốt hơn họ, nhưng tâm lý lại ổn định hơn. Các chương mới nhất không những không bị tuột dốc mà còn ngày càng hoàn thiện hơn.

“Chẳng lẽ là do ‘niềm tin’ thật sao?” Tiểu Tùng lẩm bẩm một mình.

Sau khi khai giảng, Nghiêm Khiếu đã chuyển về ký túc xá Huân Đại, cuộc sống vẫn diễn ra như học kỳ trước, nhưng có một số điểm khác biệt nhỏ.

Anh nổi tiếng rồi, mỗi ngày đều có lượng lớn độc giả mới ùa vào, vị trí trên bảng xếp hạng độ hot cũng tăng lên đều đặn.

Quan trọng hơn, anh và Chiêu Phàm ngoài gọi điện, nhắn tin, trò chuyện QQ còn có thêm một cách giao tiếp mới – trò chuyện trong phần bình luận.

Chưa từng có một người nào xây dựng được mối liên hệ khăng khít như vậy với anh.

Dần dần, “Phàm Phàm 1111” đã trở thành “độc giả nổi tiếng”, bởi vì “Khiếu Thần” luôn trả lời “Phàm Phàm 1111”, cho dù “Phàm Phàm 1111” chỉ thưởng một đồng tiền, “Khiếu Thần” cũng phải chạy đi gửi một biểu tượng “hôn hôn”.

Đầu tháng Sáu, tiểu thuyết đầu tay của tác giả mới “Nghiêm Khiếu” đã hoàn thành, ngay lập tức lọt vào top 3 bảng xếp hạng độ hot và giành vị trí quán quân đầu bảng xếp hạng độ hot, Tiểu Tùng vui muốn xỉu, liên tục nhắn tới : “Khiếu, chúng ta sắp giàu to rồi!”

Nghiêm Khiếu tuy kích động nhưng đối với việc “sắp giàu” thì lại không có cảm giác thực tế. Anh còn nhớ rõ ngày trước tết đã gặp Nghiêm Sách, những lời Nghiêm Sách nói —— Tương lai Chiêu Phàm rộng mở, trên con đường mà bản thân đã chọn, cũng đừng thua kém người ta.

“Bắt đầu thôi.” Nghiêm Khiếu vừa lẩm bẩm, vừa xoa bóp thái dương đang nhức nhối.

Thành tích này đủ khiến Tiểu Tùng phát điên, nhưng đối với anh, nó chỉ mới là “khởi đầu”.

Anh sẽ không dừng lại, bởi vì người anh yêu rất xuất sắc.

Lúc này, QQ sáng lên, ảnh đại diện của Chiêu Phàm nhảy liên tục.

Anh mở tin nhắn ra, thấy Chiêu Phàm nói: “Khiếu ca, lần này anh nổi tiếng thật rồi!”

Anh cong môi, đang suy nghĩ nên nói gì thì tin nhắn của Chiêu Phàm lại đến: “Tôi đã thưởng cho anh! Một trăm tệ!”

Trước đây, anh không muốn Chiêu Phàm tiêu xài hoang phí, nên quy định mỗi lần chỉ được thưởng số tiền tối thiểu là một Chiêu Phàm nghe theo, bị không ít độc giả đại gia chế giễu.

“Tôi còn để lại lời nhắn cho anh nữa.” Triệu Phàm lại nói.

Anh chuyển sang trang quản trị “Phong Quy”, khi nhìn thấy tin nhắn, anh “Xuỳ” một tiếng rồi bật cười

Người dùng “Phàm Phàm 1111” đã tặng bạn 100 tệ, lời nhắn: Cuối cùng ông bố già cũng lên chức ông nội rồi! Nhìn đi, giờ tôi là “kim chủ cao cấp” của anh đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chiêu Ngươi Phiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook