Chương 57
Sơ Hòa
16/04/2024
Editor: Sn
“Như thế không ổn lắm?” Chiêu Phàm vẫn bưng bát, “Bây giờ chân tôi bị què, làm gì cũng không tiện, ở nhà anh chắc chắn sẽ thường xuyên làm phiền anh.”
“Chính vì chân em bị què nên mới phải ở nhà tôi.” Lần này Nghiêm Khiếu không chiều theo Chiêu Phàm như trước, vẻ mặt nghiêm túc, có chút khí thế nói một không hai, “Bác sĩ nói sau khi xuất viện em cũng phải nghỉ dưỡng, giường bệnh ở viện căng thẳng, vài ngày nữa sẽ cho em xuất viện, đến lúc đó em không tiện hoạt động, ở ký túc xá làm sao mà ở được?”
Chiêu Phàm suy nghĩ một lát, “Ban ngày tôi ở chỗ anh, tối…”
Nghiêm Khiếu cắt ngang lời cậu, “Tối về ký túc xá? Cái này mới là phiền toái cho tôi.”
Chiêu Phàm chớp mắt.
“Tối tôi đưa em về, sáng lại đi đón em. Em nghĩ xem, như vậy có phiền phức không?” Nghiêm Khiếu kiên nhẫn giải thích.
Chiêu Phàm vội lắc đầu:”Tôi có thể tự đi mà.”
“Tôi không yên tâm.” ” Sắc mặt Nghiêm Khiếu trầm xuống, “Con đường đó không có đèn đỏ đèn xanh, nếu em nhất quyết ở ký túc xá, vậy thì cứ ở trong ký túc xá, tôi sẽ mang cơm cho em ba lần mỗi ngày.”
“Không được!”
“Vậy thì vẫn là về nhà tôi ở đi. Tất nhiên ở cũng không phải miễn phí, tiền nhà, tiền điện nước mạng internet chúng ta chia đều, tiền ăn em cũng phải đưa cho tôi.”
Chiêu Phàm cúi đầu, lòng cảm thấy bồi hồi.
Cậu hiểu rõ, Nghiêm Khiếu lo lắng cậu ở ký túc xá không tốt nên mới kiên quyết muốn cùng cậu thuê chung, việc chia đều tiền nong chỉ là cố ý khiến chuyện này không quá kỳ quặc.
“Còn phải nằm viện vài ngày, em cứ suy nghĩ kỹ cũng được.” Nghiêm Khiếu cười nói: “Dù sao tiền thuê nhà cũng là một khoản chi phí không nhỏ. Căn nhà của tôi cho thuê một nghìn sáu, em ở cùng, phải trả tôi tám trăm.”
Chiêu Phàm gật đầu, “Ừ, tôi suy nghĩ thêm.”
Sáu ngày nằm viện cực kỳ gian nan. Chiêu Phàm không thể ngồi yên, càng không thể nằm yên, chỉ nằm trên giường một lúc là đã thấy khó chịu. Nghiêm Khiếu chuẩn bị cho cậu một đôi nạng, lúc rảnh rỗi cậu chống nạng đi lại trong hành lang.
Lãnh đạo và đồng nghiệp ở đồn đã đến thăm vài lần, dặn dò cậu an tâm dưỡng bệnh, đợi hồi phục hẳn rồi quay lại, không cần lo lắng ảnh hưởng đến đánh giá thực tập.
Dư Khoa lo cậu sốt ruột, nên chạy đôn chạy đáo hỏi thăm ý kiến thực sự của lãnh đạo, biết được cấp trên coi trọng cậu, lo cậu không muốn ở lại Sam Thành, nên làm sao có thể vì cậu bị thương ngoài ý muốn mà đuổi cậu ra khỏi đồn.
“Tao biết rồi.” Cậu tỏ ra bình thản, sau khi nghe Dư Khoa kể tin đồn, cậu thưởng cho Dư Khoa một quả quýt.
Dư Khoa lập tức cảm thấy như mình đã tốn công nghe ngóng tin tức.
Một ngày trước khi xuất viện, Nghiêm Khiếu nấu món măng trúc hầm gà.
Một nồi nguyên liệu hầm trong cả buổi chiều, cuối cùng cô đặc thành một bình nước dùng vàng óng.
“Lại là món mới học à?” Chiêu Phàm vừa ngửi thấy mùi thơm đã không thể kiềm chế được, nước miếng đã trào ra, lòng áy náy cũng trào dâng, “Khiếu ca, mấy ngày nay thực sự làm phiền anh rồi, ngày nào cũng đổi món hầm canh cho tôi hết.”
“Nên làm mà.” Nghiêm Khiếu múc canh ra, “Sống xa nhà, ai cũng có lúc ốm đau. Nếu bây giờ là tôi ốm, em biết mà, chắc chắn cũng sẽ chăm sóc tôi thôi.”
Chiêu Phàm gật đầu xác nhận, cầm lấy chén súp nhưng vẫn thở dài.
Nghiêm Khiếu cau mày hỏi: “Chân đau à?”
“Khiếu ca, anh còn bao nhiêu bản thảo chưa đăng?”
“…”
“Hết rồi hả?” Chiêu Phàm lo lắng hỏi.
“Còn nhiều, nhiều lắm.” Nghiêm Khiếu đành phải giải thích với cậu: “Nấu canh không ảnh hưởng đến việc viết đâu, thật mà.”
Ăn xong bữa cơm, Chiêu Phàm nghiêm túc nói: “Chuyện anh nói lần trước, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Tim Nghiêm Khiếu đập nhanh, cố gắng nói một cách nhẹ nhàng: “Em về ở chung với tôi sao?”
“Ừm.”
Lần đầu tiên Nghiêm Khiếu nhận ra rằng những âm tiết đơn lại có thể đẹp đẽ đến vậy.
“Tôi rửa bát, quần áo cũng tôi giặt.” Chiêu Phàm lại nói, “Tất cả công việc nhà có thể hoàn thành tại chỗ đều do tôi làm. Tuy nhiên nấu ăn không được, tôi không có năng khiếu đó.”
Nghiêm Khiếu nói: “Hay để tôi làm nhé, đứng lâu không tốt cho chân bị thương của em.”
“Tôi có thể làm ‘kim kê độc lập’*.”
*kim kê độc lập: gà đứng một chân
“…”
Quyết định vậy đi.” Chiêu Phàm gõ bàn, “Đã là ở chung thì phải có quy tắc ở chung, chi phí chia đôi, việc nhà đương nhiên cũng phải chia đôi. Không thể nào chuyện mua đồ nấu cơm là anh, rửa chén giặt đồ cũng là anh được.”
Nghiêm Khiếu biết không thể cãi lại, “Được rồi.”
Thủ tục xuất viện được hoàn tất rất nhanh chóng. Dư Khoa đại diện cho các thực tập sinh cảnh sát lái xe của đồn cảnh sát đến đón.
Lúc đầu, bác sĩ dặn dò Nghiêm Khiếu, nói nếu cần thiết thì phải cõng Chiêu Phàm. Sáu ngày trôi qua, nhưng tình huống cần cõng lại không xảy ra lần nào. Mãi đến ngày cuối cùng, thang máy quá tải, đợi mười mấy phút vẫn không đến lượt, mà Dư Khoa không tìm được chỗ đậu xe, đang lái xe vòng quanh bệnh viện và liên tục gọi điện thúc giục.
Nghiêm Khiếu nói: “Hay tôi cõng em xuống lầu nhé?”
Chiêu Phàm theo bản năng từ chối, “Tôi có thể nhảy!”
Vừa lúc đó, một y tá đi ngang qua, “Không được nhảy khi xuống lầu, lát nữa ngã thì chưa ra khỏi cổng viện lại phải vào nằm viện tiếp. Ở đây không có chuyện “chào mừng bạn quay lại lần sau” đâu.”
Nghiêm Khiếu đã khom người xuống, “Nào, đồng nghiệp của em còn đang đợi, đừng làm lỡ thời gian.”
Chiêu Phàm do dự chưa đầy hai giây, vì đại cục nên cẩn thận bò lên lưng Nghiêm Khiếu, còn nhắc nhở: “Khiếu ca, tôi nặng lắm.”
Nghiêm Khiếu cố gắng đứng lên, “Ừ, đúng là nặng thật, không lừa tôi.”
Dư Khoa đi lòng vòng mấy vòng cuối cùng cũng tìm thấy người, giúp Nghiêm Khiếu đỡ Chiêu Phàm lên ghế sau, vỗ vai Nghiêm Khiếu nói: “Này anh bạn, anh đúng là anh em tốt của Phàm ca bọn tôi. Thằng đó nặng như vậy mà anh cũng chịu cõng. Giao nó cho anh, tôi cũng yên tâm rồi!”
Nghiêm Khiếu vốn đã mệt đến mức suýt lăn đùng ra, lúc này càng muốn lăn đùng ra hơn.
Chiêu Phàm dùng chân lành mạnh đá Dư Khoa, “Lái xe đi.”
Phòng ở “Khu nhà hạnh phúc” khá thấp, mỗi dãy chỉ cao tám tầng, không có thang máy. Nghiêm Khiếu ở tầng sáu, một mình lên xuống không thấy mệt, nhưng cõng một người lên lầu quả là một công trình thể lực nặng nhọc.
Chiêu Phàm vô cùng kiên quyết nói: “Lên lầu tôi có thể tự nhảy, anh chỉ cần đỡ tôi là được.”
“Hay là để anh cõng tôi nhé.”
“Không được. Lúc anh cõng tôi xuống lầu đã trợn mắt lên rồi, lên lầu anh cõng không nổi đâu.”
Nghiêm Khiếu không ngờ bị Chiêu Phàm nhìn thấy, liền sửa lại: “Là suýt trợn mắt thôi.”
“Cũng như nhau thôi, làm tròn lên cho chẵn.” Chiêu Phàm nói rồi bắt đầu nhảy lò cò.
Nghiêm Khiếu vội vàng đỡ lấy. Hai người mất gấp đôi thời gian so với bình thường để lên lầu, cuối cùng cũng nhảy lò cò đến cửa nhà.
“A Đậu má!” Chiêu Phàm lau mồ hôi, “Trước khi cái chân què này chịu được lực, tôi không xuống lầu nữa đâu.”
Nghiêm Khiếu vừa thương vừa buồn cười, mím môi, lúc mở cửa thì dịu dàng nói: “Em cứ ở đây mà dưỡng sức.”
Chiêu Phàm có thói quen sinh hoạt rất có quy luật, ngay cả khi đang dưỡng thương, cũng thức dậy đúng giờ mỗi ngày.
Sau khi vào thu, ngày ngắn đêm dài, trời vẫn còn tối đen, bên ngoài không nghe thấy tiếng động gì cả.
Đã chuyển đến đây được một tuần, mỗi ngày đều được Nghiêm Khiếu chăm sóc chu đáo, còn có truyện đã lưu sẵn để đọc, cuộc sống nhỏ bé trở nên vô cùng thoải mái.
Cậu không vội dậy, nằm trên giường suy nghĩ.
Lúc mới được Lâm Hạo Thành nhận nuôi, sức khỏe của cậu rất tệ, thường xuyên ra vào bệnh viện, khiến Lâm Hạo Thành và các chú bác trong đồn cảnh sát rất cực. Hai năm sau, sức khỏe của cậu đột nhiên tốt lên, sau đó hầu như không bao giờ bị ốm, chỉ khi học lớp 11 mới bị cảm nặng một lần, không thể đi học, được Lâm Hạo Thành chăm sóc như tổ tông, hưởng phúc nửa tháng.
Được người khác quan tâm chu đáo, được đặt trong tim, quả thực là một điều vô cùng ấm áp.
Còn Lâm Hạo Thành chăm sóc cậu, là thương yêu cậu như con đẻ, tương lai cậu cũng sẽ báo đáp Lâm Hạo Thành, phụng dưỡng người cha nuôi còn hơn cả ruột thịt này.
Nhưng sự quan tâm của Nghiêm Khiếu, cậu không thể nào thản nhiên tiếp nhận, đồng thời cũng không thể từ chối, một mặt là không nỡ lòng với Nghiêm Khiếu, một mặt là không muốn Nghiêm Khiếu đau lòng.
Điều này rất ích kỷ, cậu biết.
Nhưng nhiều việc biết là một chuyện, sửa lại là chuyện khác. Một mặt, cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, cứ tạm bợ qua ngày cũng chẳng sao. Mặt khác, cậu lại cảm thấy như vậy không đúng, cái gọi là “ổn định” này chỉ là giả, một ngày nào đó sẽ sụp đổ.
“Hừm…” Cậu kéo chăn, khẽ thở dài, một lát sau thì xuống giường, nhảy tót ra cửa.
Nghiêm Khiếu viết đến nửa đêm, sáng hôm sau ngủ quên, đầu óc còn mơ màng, đã lờ mờ nghe tiếng chén bát va vào nhau.
Nghiêm Khiếu lim dim một lúc, bỗng tỉnh giấc, vội vàng chạy vào bếp, thấy Chiêu Phàm đang chiên trứng.
“Dậy rồi à?” Chiêu Phàm quấn tạp dề, một tay cầm xẻng, một tay cầm bát, “Hôm nay tôi phụ trách nấu bữa sáng.”
Nghiêm Khiếu nhìn thớt, trên đó bày một vắt mì và rau xanh đã rửa sạch, “Mì xào trứng?”
“Ừa.” Chiêu Phàm tập trung đảo chảo, “Anh đi rửa mặt đi.”
Lòng Nghiêm Khiếu bỗng dấy lên một mảng ấm áp, bỗng cảm thấy căn nhà thuê này có cảm giác như nhà.
Một tháng sau, Chiêu Phàm đến bệnh viện tái khám, vết thương ở chân cơ bản đã ổn, nhưng tạm thời vẫn không thể vận động mạnh.
Nghiêm Khiếu có chút lo lắng, không biết Chiêu Phàm nghĩ gì, liệu có lập tức chuyển về ký túc xá không.
Cùng chung sống trong tháng này, thời gian như mọc cánh, thoắt cái đã vụt qua. Buổi sáng, anh ra chợ mua thức ăn, buổi sáng “thử nghiệm” theo sách nấu ăn, mỗi ngày đều khác nhau, Chiêu Phàm dễ nuôi, được anh vỗ béo lên. Buổi chiều mỗi người làm việc riêng, anh yên tĩnh ngồi viết, Chiêu Phàm xem tivi trong phòng khách, sợ ảnh hưởng đến anh, thậm chí còn tắt tiếng, chỉ xem phụ đề. Buổi tối, thỉnh thoảng anh cũng viết, nhưng phần lớn thời gian là quây quần bên Chiêu Phàm trò chuyện, ăn trái cây, anh nói gì Chiêu Phàm cũng thích nghe, cũng biết cách đáp lời, mệt rồi thì nghỉ ngơi, nhưng sau khi tắt đèn phòng ngủ của Chiêu Phàm, anh vẫn chong đèn đọc sách thêm vài tiếng.
Người thương cần được yêu chiều, nhưng sự nghiệp cũng không thể bỏ bê.
Tiểu Tùng nói rằng chương mới nhất anh viết có linh khí đặc biệt, tuy cốt truyện vẫn theo dàn ý, phong cách viết cũng không thay đổi, nhưng từng câu từng chữ lại toát lên một tinh thần tích cực, vô cùng thu hút người đọc.
Nghiêm Khiếu ngạc nhiên, hỏi: “Cái này cũng có thể nhận ra được?”
Tiểu Tùng nói: “Tất nhiên, một người uể oải không thể viết ra những lời văn như cậu được.”
Không thể nghi ngờ gì, linh khí này chính là do Chiêu Phàm mang lại.
Mỗi khi nhìn bóng lưng Chiêu Phàm rửa chén trong bếp, anh lại không nhịn được mà nghĩ, nếu như có thể mãi mãi như vậy thì tốt biết bao.
Công việc của cảnh sát đặc nhiệm rất bận rộn, mỗi lần trực là phải đứng suốt nhiều giờ liền. Lãnh đạo đồn cảnh sát Vũ Dân lo lắng cho Chiêu Phàm, một nhân tố tiềm năng sẽ để lại di chứng, nên đã chủ động gia hạn kỳ nghỉ cho cậu. Cậu không nói với Nghiêm Khiếu chuyện muốn chuyển về ký túc xá, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Lúc đầu chẳng ai đề cập đến chuyện ở chung, giờ đây cũng chẳng ai nhắc đến chuyện dọn về. Khi Chiêu Phàm đưa tiền ăn cho Nghiêm Khiếu, cậu cũng trả luôn tiền nhà.
Mùa thu mưa nhiều, hiếm hoi lắm mới có vài ngày nắng ráo. Buổi chiều trời quang đãng, Nghiêm Khiếu thấy trong nhà hết dầu ăn và sữa, bèn cầm chìa khóa, định đi siêu thị một chuyến.
Thực ra anh muốn rủ Chiêu Phàm đi cùng, nhưng Chiêu Phàm đang ngủ trưa, đành thôi.
Vào siêu thị khi trời còn nắng ấm, lúc bước ra khỏi siêu thị, trời đã đổ mưa.
Vì không mang theo ô, mà trên tay lại cầm nhiều đồ, anh đang phân vân không biết nên đứng đợi một lát trước cửa siêu thị hay liều mình chạy về nhà trong mưa, thì bỗng nghe thấy một giọng nói gọi: “Khiếu ca!”
Quay đầu lại, anh nhìn thấy Chiêu Phàm đang dẫm nước, giơ cao chiếc ô bước nhanh đến.
Trời mưa vốn dĩ đã dễ làm nhạt phai mọi màu sắc, mà sự xuất hiện đột ngột của Chiêu Phàm càng khiến cho con người và cảnh vật xung quanh trở nên nhạt nhoà hẳn.
Nghiêm Khiếu cảm thấy cổ họng nghẹn lại, tầm mắt bị Chiêu Phàm thu hút, không còn chú ý đến thứ gì khác.
“Khiếu ca” Chiêu Phàm cuối cùng cũng đến gần, ống quần dính đầy nước mưa, “Anh không mang ô à? Tôi đến đón anh về nhà.”
“Như thế không ổn lắm?” Chiêu Phàm vẫn bưng bát, “Bây giờ chân tôi bị què, làm gì cũng không tiện, ở nhà anh chắc chắn sẽ thường xuyên làm phiền anh.”
“Chính vì chân em bị què nên mới phải ở nhà tôi.” Lần này Nghiêm Khiếu không chiều theo Chiêu Phàm như trước, vẻ mặt nghiêm túc, có chút khí thế nói một không hai, “Bác sĩ nói sau khi xuất viện em cũng phải nghỉ dưỡng, giường bệnh ở viện căng thẳng, vài ngày nữa sẽ cho em xuất viện, đến lúc đó em không tiện hoạt động, ở ký túc xá làm sao mà ở được?”
Chiêu Phàm suy nghĩ một lát, “Ban ngày tôi ở chỗ anh, tối…”
Nghiêm Khiếu cắt ngang lời cậu, “Tối về ký túc xá? Cái này mới là phiền toái cho tôi.”
Chiêu Phàm chớp mắt.
“Tối tôi đưa em về, sáng lại đi đón em. Em nghĩ xem, như vậy có phiền phức không?” Nghiêm Khiếu kiên nhẫn giải thích.
Chiêu Phàm vội lắc đầu:”Tôi có thể tự đi mà.”
“Tôi không yên tâm.” ” Sắc mặt Nghiêm Khiếu trầm xuống, “Con đường đó không có đèn đỏ đèn xanh, nếu em nhất quyết ở ký túc xá, vậy thì cứ ở trong ký túc xá, tôi sẽ mang cơm cho em ba lần mỗi ngày.”
“Không được!”
“Vậy thì vẫn là về nhà tôi ở đi. Tất nhiên ở cũng không phải miễn phí, tiền nhà, tiền điện nước mạng internet chúng ta chia đều, tiền ăn em cũng phải đưa cho tôi.”
Chiêu Phàm cúi đầu, lòng cảm thấy bồi hồi.
Cậu hiểu rõ, Nghiêm Khiếu lo lắng cậu ở ký túc xá không tốt nên mới kiên quyết muốn cùng cậu thuê chung, việc chia đều tiền nong chỉ là cố ý khiến chuyện này không quá kỳ quặc.
“Còn phải nằm viện vài ngày, em cứ suy nghĩ kỹ cũng được.” Nghiêm Khiếu cười nói: “Dù sao tiền thuê nhà cũng là một khoản chi phí không nhỏ. Căn nhà của tôi cho thuê một nghìn sáu, em ở cùng, phải trả tôi tám trăm.”
Chiêu Phàm gật đầu, “Ừ, tôi suy nghĩ thêm.”
Sáu ngày nằm viện cực kỳ gian nan. Chiêu Phàm không thể ngồi yên, càng không thể nằm yên, chỉ nằm trên giường một lúc là đã thấy khó chịu. Nghiêm Khiếu chuẩn bị cho cậu một đôi nạng, lúc rảnh rỗi cậu chống nạng đi lại trong hành lang.
Lãnh đạo và đồng nghiệp ở đồn đã đến thăm vài lần, dặn dò cậu an tâm dưỡng bệnh, đợi hồi phục hẳn rồi quay lại, không cần lo lắng ảnh hưởng đến đánh giá thực tập.
Dư Khoa lo cậu sốt ruột, nên chạy đôn chạy đáo hỏi thăm ý kiến thực sự của lãnh đạo, biết được cấp trên coi trọng cậu, lo cậu không muốn ở lại Sam Thành, nên làm sao có thể vì cậu bị thương ngoài ý muốn mà đuổi cậu ra khỏi đồn.
“Tao biết rồi.” Cậu tỏ ra bình thản, sau khi nghe Dư Khoa kể tin đồn, cậu thưởng cho Dư Khoa một quả quýt.
Dư Khoa lập tức cảm thấy như mình đã tốn công nghe ngóng tin tức.
Một ngày trước khi xuất viện, Nghiêm Khiếu nấu món măng trúc hầm gà.
Một nồi nguyên liệu hầm trong cả buổi chiều, cuối cùng cô đặc thành một bình nước dùng vàng óng.
“Lại là món mới học à?” Chiêu Phàm vừa ngửi thấy mùi thơm đã không thể kiềm chế được, nước miếng đã trào ra, lòng áy náy cũng trào dâng, “Khiếu ca, mấy ngày nay thực sự làm phiền anh rồi, ngày nào cũng đổi món hầm canh cho tôi hết.”
“Nên làm mà.” Nghiêm Khiếu múc canh ra, “Sống xa nhà, ai cũng có lúc ốm đau. Nếu bây giờ là tôi ốm, em biết mà, chắc chắn cũng sẽ chăm sóc tôi thôi.”
Chiêu Phàm gật đầu xác nhận, cầm lấy chén súp nhưng vẫn thở dài.
Nghiêm Khiếu cau mày hỏi: “Chân đau à?”
“Khiếu ca, anh còn bao nhiêu bản thảo chưa đăng?”
“…”
“Hết rồi hả?” Chiêu Phàm lo lắng hỏi.
“Còn nhiều, nhiều lắm.” Nghiêm Khiếu đành phải giải thích với cậu: “Nấu canh không ảnh hưởng đến việc viết đâu, thật mà.”
Ăn xong bữa cơm, Chiêu Phàm nghiêm túc nói: “Chuyện anh nói lần trước, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Tim Nghiêm Khiếu đập nhanh, cố gắng nói một cách nhẹ nhàng: “Em về ở chung với tôi sao?”
“Ừm.”
Lần đầu tiên Nghiêm Khiếu nhận ra rằng những âm tiết đơn lại có thể đẹp đẽ đến vậy.
“Tôi rửa bát, quần áo cũng tôi giặt.” Chiêu Phàm lại nói, “Tất cả công việc nhà có thể hoàn thành tại chỗ đều do tôi làm. Tuy nhiên nấu ăn không được, tôi không có năng khiếu đó.”
Nghiêm Khiếu nói: “Hay để tôi làm nhé, đứng lâu không tốt cho chân bị thương của em.”
“Tôi có thể làm ‘kim kê độc lập’*.”
*kim kê độc lập: gà đứng một chân
“…”
Quyết định vậy đi.” Chiêu Phàm gõ bàn, “Đã là ở chung thì phải có quy tắc ở chung, chi phí chia đôi, việc nhà đương nhiên cũng phải chia đôi. Không thể nào chuyện mua đồ nấu cơm là anh, rửa chén giặt đồ cũng là anh được.”
Nghiêm Khiếu biết không thể cãi lại, “Được rồi.”
Thủ tục xuất viện được hoàn tất rất nhanh chóng. Dư Khoa đại diện cho các thực tập sinh cảnh sát lái xe của đồn cảnh sát đến đón.
Lúc đầu, bác sĩ dặn dò Nghiêm Khiếu, nói nếu cần thiết thì phải cõng Chiêu Phàm. Sáu ngày trôi qua, nhưng tình huống cần cõng lại không xảy ra lần nào. Mãi đến ngày cuối cùng, thang máy quá tải, đợi mười mấy phút vẫn không đến lượt, mà Dư Khoa không tìm được chỗ đậu xe, đang lái xe vòng quanh bệnh viện và liên tục gọi điện thúc giục.
Nghiêm Khiếu nói: “Hay tôi cõng em xuống lầu nhé?”
Chiêu Phàm theo bản năng từ chối, “Tôi có thể nhảy!”
Vừa lúc đó, một y tá đi ngang qua, “Không được nhảy khi xuống lầu, lát nữa ngã thì chưa ra khỏi cổng viện lại phải vào nằm viện tiếp. Ở đây không có chuyện “chào mừng bạn quay lại lần sau” đâu.”
Nghiêm Khiếu đã khom người xuống, “Nào, đồng nghiệp của em còn đang đợi, đừng làm lỡ thời gian.”
Chiêu Phàm do dự chưa đầy hai giây, vì đại cục nên cẩn thận bò lên lưng Nghiêm Khiếu, còn nhắc nhở: “Khiếu ca, tôi nặng lắm.”
Nghiêm Khiếu cố gắng đứng lên, “Ừ, đúng là nặng thật, không lừa tôi.”
Dư Khoa đi lòng vòng mấy vòng cuối cùng cũng tìm thấy người, giúp Nghiêm Khiếu đỡ Chiêu Phàm lên ghế sau, vỗ vai Nghiêm Khiếu nói: “Này anh bạn, anh đúng là anh em tốt của Phàm ca bọn tôi. Thằng đó nặng như vậy mà anh cũng chịu cõng. Giao nó cho anh, tôi cũng yên tâm rồi!”
Nghiêm Khiếu vốn đã mệt đến mức suýt lăn đùng ra, lúc này càng muốn lăn đùng ra hơn.
Chiêu Phàm dùng chân lành mạnh đá Dư Khoa, “Lái xe đi.”
Phòng ở “Khu nhà hạnh phúc” khá thấp, mỗi dãy chỉ cao tám tầng, không có thang máy. Nghiêm Khiếu ở tầng sáu, một mình lên xuống không thấy mệt, nhưng cõng một người lên lầu quả là một công trình thể lực nặng nhọc.
Chiêu Phàm vô cùng kiên quyết nói: “Lên lầu tôi có thể tự nhảy, anh chỉ cần đỡ tôi là được.”
“Hay là để anh cõng tôi nhé.”
“Không được. Lúc anh cõng tôi xuống lầu đã trợn mắt lên rồi, lên lầu anh cõng không nổi đâu.”
Nghiêm Khiếu không ngờ bị Chiêu Phàm nhìn thấy, liền sửa lại: “Là suýt trợn mắt thôi.”
“Cũng như nhau thôi, làm tròn lên cho chẵn.” Chiêu Phàm nói rồi bắt đầu nhảy lò cò.
Nghiêm Khiếu vội vàng đỡ lấy. Hai người mất gấp đôi thời gian so với bình thường để lên lầu, cuối cùng cũng nhảy lò cò đến cửa nhà.
“A Đậu má!” Chiêu Phàm lau mồ hôi, “Trước khi cái chân què này chịu được lực, tôi không xuống lầu nữa đâu.”
Nghiêm Khiếu vừa thương vừa buồn cười, mím môi, lúc mở cửa thì dịu dàng nói: “Em cứ ở đây mà dưỡng sức.”
Chiêu Phàm có thói quen sinh hoạt rất có quy luật, ngay cả khi đang dưỡng thương, cũng thức dậy đúng giờ mỗi ngày.
Sau khi vào thu, ngày ngắn đêm dài, trời vẫn còn tối đen, bên ngoài không nghe thấy tiếng động gì cả.
Đã chuyển đến đây được một tuần, mỗi ngày đều được Nghiêm Khiếu chăm sóc chu đáo, còn có truyện đã lưu sẵn để đọc, cuộc sống nhỏ bé trở nên vô cùng thoải mái.
Cậu không vội dậy, nằm trên giường suy nghĩ.
Lúc mới được Lâm Hạo Thành nhận nuôi, sức khỏe của cậu rất tệ, thường xuyên ra vào bệnh viện, khiến Lâm Hạo Thành và các chú bác trong đồn cảnh sát rất cực. Hai năm sau, sức khỏe của cậu đột nhiên tốt lên, sau đó hầu như không bao giờ bị ốm, chỉ khi học lớp 11 mới bị cảm nặng một lần, không thể đi học, được Lâm Hạo Thành chăm sóc như tổ tông, hưởng phúc nửa tháng.
Được người khác quan tâm chu đáo, được đặt trong tim, quả thực là một điều vô cùng ấm áp.
Còn Lâm Hạo Thành chăm sóc cậu, là thương yêu cậu như con đẻ, tương lai cậu cũng sẽ báo đáp Lâm Hạo Thành, phụng dưỡng người cha nuôi còn hơn cả ruột thịt này.
Nhưng sự quan tâm của Nghiêm Khiếu, cậu không thể nào thản nhiên tiếp nhận, đồng thời cũng không thể từ chối, một mặt là không nỡ lòng với Nghiêm Khiếu, một mặt là không muốn Nghiêm Khiếu đau lòng.
Điều này rất ích kỷ, cậu biết.
Nhưng nhiều việc biết là một chuyện, sửa lại là chuyện khác. Một mặt, cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, cứ tạm bợ qua ngày cũng chẳng sao. Mặt khác, cậu lại cảm thấy như vậy không đúng, cái gọi là “ổn định” này chỉ là giả, một ngày nào đó sẽ sụp đổ.
“Hừm…” Cậu kéo chăn, khẽ thở dài, một lát sau thì xuống giường, nhảy tót ra cửa.
Nghiêm Khiếu viết đến nửa đêm, sáng hôm sau ngủ quên, đầu óc còn mơ màng, đã lờ mờ nghe tiếng chén bát va vào nhau.
Nghiêm Khiếu lim dim một lúc, bỗng tỉnh giấc, vội vàng chạy vào bếp, thấy Chiêu Phàm đang chiên trứng.
“Dậy rồi à?” Chiêu Phàm quấn tạp dề, một tay cầm xẻng, một tay cầm bát, “Hôm nay tôi phụ trách nấu bữa sáng.”
Nghiêm Khiếu nhìn thớt, trên đó bày một vắt mì và rau xanh đã rửa sạch, “Mì xào trứng?”
“Ừa.” Chiêu Phàm tập trung đảo chảo, “Anh đi rửa mặt đi.”
Lòng Nghiêm Khiếu bỗng dấy lên một mảng ấm áp, bỗng cảm thấy căn nhà thuê này có cảm giác như nhà.
Một tháng sau, Chiêu Phàm đến bệnh viện tái khám, vết thương ở chân cơ bản đã ổn, nhưng tạm thời vẫn không thể vận động mạnh.
Nghiêm Khiếu có chút lo lắng, không biết Chiêu Phàm nghĩ gì, liệu có lập tức chuyển về ký túc xá không.
Cùng chung sống trong tháng này, thời gian như mọc cánh, thoắt cái đã vụt qua. Buổi sáng, anh ra chợ mua thức ăn, buổi sáng “thử nghiệm” theo sách nấu ăn, mỗi ngày đều khác nhau, Chiêu Phàm dễ nuôi, được anh vỗ béo lên. Buổi chiều mỗi người làm việc riêng, anh yên tĩnh ngồi viết, Chiêu Phàm xem tivi trong phòng khách, sợ ảnh hưởng đến anh, thậm chí còn tắt tiếng, chỉ xem phụ đề. Buổi tối, thỉnh thoảng anh cũng viết, nhưng phần lớn thời gian là quây quần bên Chiêu Phàm trò chuyện, ăn trái cây, anh nói gì Chiêu Phàm cũng thích nghe, cũng biết cách đáp lời, mệt rồi thì nghỉ ngơi, nhưng sau khi tắt đèn phòng ngủ của Chiêu Phàm, anh vẫn chong đèn đọc sách thêm vài tiếng.
Người thương cần được yêu chiều, nhưng sự nghiệp cũng không thể bỏ bê.
Tiểu Tùng nói rằng chương mới nhất anh viết có linh khí đặc biệt, tuy cốt truyện vẫn theo dàn ý, phong cách viết cũng không thay đổi, nhưng từng câu từng chữ lại toát lên một tinh thần tích cực, vô cùng thu hút người đọc.
Nghiêm Khiếu ngạc nhiên, hỏi: “Cái này cũng có thể nhận ra được?”
Tiểu Tùng nói: “Tất nhiên, một người uể oải không thể viết ra những lời văn như cậu được.”
Không thể nghi ngờ gì, linh khí này chính là do Chiêu Phàm mang lại.
Mỗi khi nhìn bóng lưng Chiêu Phàm rửa chén trong bếp, anh lại không nhịn được mà nghĩ, nếu như có thể mãi mãi như vậy thì tốt biết bao.
Công việc của cảnh sát đặc nhiệm rất bận rộn, mỗi lần trực là phải đứng suốt nhiều giờ liền. Lãnh đạo đồn cảnh sát Vũ Dân lo lắng cho Chiêu Phàm, một nhân tố tiềm năng sẽ để lại di chứng, nên đã chủ động gia hạn kỳ nghỉ cho cậu. Cậu không nói với Nghiêm Khiếu chuyện muốn chuyển về ký túc xá, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Lúc đầu chẳng ai đề cập đến chuyện ở chung, giờ đây cũng chẳng ai nhắc đến chuyện dọn về. Khi Chiêu Phàm đưa tiền ăn cho Nghiêm Khiếu, cậu cũng trả luôn tiền nhà.
Mùa thu mưa nhiều, hiếm hoi lắm mới có vài ngày nắng ráo. Buổi chiều trời quang đãng, Nghiêm Khiếu thấy trong nhà hết dầu ăn và sữa, bèn cầm chìa khóa, định đi siêu thị một chuyến.
Thực ra anh muốn rủ Chiêu Phàm đi cùng, nhưng Chiêu Phàm đang ngủ trưa, đành thôi.
Vào siêu thị khi trời còn nắng ấm, lúc bước ra khỏi siêu thị, trời đã đổ mưa.
Vì không mang theo ô, mà trên tay lại cầm nhiều đồ, anh đang phân vân không biết nên đứng đợi một lát trước cửa siêu thị hay liều mình chạy về nhà trong mưa, thì bỗng nghe thấy một giọng nói gọi: “Khiếu ca!”
Quay đầu lại, anh nhìn thấy Chiêu Phàm đang dẫm nước, giơ cao chiếc ô bước nhanh đến.
Trời mưa vốn dĩ đã dễ làm nhạt phai mọi màu sắc, mà sự xuất hiện đột ngột của Chiêu Phàm càng khiến cho con người và cảnh vật xung quanh trở nên nhạt nhoà hẳn.
Nghiêm Khiếu cảm thấy cổ họng nghẹn lại, tầm mắt bị Chiêu Phàm thu hút, không còn chú ý đến thứ gì khác.
“Khiếu ca” Chiêu Phàm cuối cùng cũng đến gần, ống quần dính đầy nước mưa, “Anh không mang ô à? Tôi đến đón anh về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.