Chương 62
Sơ Hòa
16/04/2024
Editor: Sn
Sam Thành, tháng Tám, nóng nực khó chịu.
Trên đường phố, những luồng khí nóng cuộn lên từng lớp, những người buộc phải đi bộ ngoài trời vội vã bước đi, phụ nữ che ô, đàn ông dùng báo, cánh tay che chắn luồng khí nóng ập đến.
Một chiếc ô tô không mấy nổi bật đỗ trong bãi đỗ xe ngoài trời trên đường lúc sớm, một lúc sau, một người đàn ông cao lớn, đeo kính râm và mũ lưỡi trai bước ra từ ghế lái, mặc áo thun cổ bẻ màu đen đơn giản và quần ngụy trang dài đến đầu gối, đi một đôi giày thể thao màu xám đen, ba lô đeo vai sau lưng phẳng lì, nhìn qua không có gì nhiều, nhưng bên hông ba lô lại có treo một bình nước.
Người đàn ông đóng cửa xe, xoay người, để lộ hình xăm trên cánh tay phải.
Hình xăm nằm ở vị trí khá cao, phần lớn bị che khuất bởi tay áo ngắn của áo thun, chỉ lộ ra phần dưới, không thể nhìn ra là hình gì.
Đối diện bãi đỗ xe ngoài trời là trung tâm thương mại nội thất lớn nhất thành phố S, trung tâm thương mại chiếm diện tích rất rộng, tập trung vô số cửa hàng. Khách hàng nườm nượp, ngay cả trong tiết trời nóng bức như ba tháng hè này cũng không thể dập tắt nhiệt tình trang trí nhà cửa của mọi người —— bãi đỗ xe gần như chật kín chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Người đàn ông đợi ba chiếc xe đi qua, rồi đi về phía trung tâm thương mại. Bước vào trong, hơi lạnh từ điều hòa xua tan đi cái nóng oi bức, anh mới gỡ kính râm xuống.
Chính là Nghiêm Khiếu.
Trung tâm thương mại nội thất này, anh đã đến đây rất nhiều lần trong thời gian gần đây, đã quen mặt với ông chủ tiệm.
Sửa nhà là một việc cực kỳ tốn tâm lực và sức lực. Gần đây Thẩm Tầm đến Sam Thành để truy bắt nghi phạm, tranh thủ thời gian gặp anh, biết được căn nhà anh mua gần cục cảnh sát Sam Thành đã bàn giao, khuyên anh giao toàn quyền cho công ty thiết kế nội thất chịu trách nhiệm. Nhưng anh không đồng ý.
“Mày lấy đâu ra sức lực mà loay hoay với cái nhà?” Thẩm Tầm nhớ lại lúc trước anh vì mua một căn nhà phù hợp, cả ngày không thiết tha ăn uống – nhà quá cao cấp không được, nhà kém một chút lại không ưng, phải là loại nhà tốt, phải ánh sáng tốt, phải đầy đủ tiện nghi, phải cách cục cảnh sát không xa. Nhưng cục cảnh sát nằm ở trung tâm thành phố, trung tâm Sam Thành mấy năm trước đã quy hoạch lại, những khu nhà mới mở không có căn nào tồi. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh mới miễn cưỡng chọn được khu cộng đồng “Phượng Triển Loan” cách cục cảnh sát hai trạm xe buýt.
Cộng đồng này chủ yếu là nhà nhỏ, rộng rãi nhất cũng chỉ hơn một trăm mét vuông. Anh mua căn hộ áp mái, diện tích sử dụng hơn tám mươi mét vuông, một người ở hoàn toàn đủ.
“Nếu vì việc sửa nhà mà mày ngừng cập nhật, đừng nói đến độc giả, ngay cả trang web của mày cũng phải nói chuyện tâm tình với mày.” Thẩm Tầm nói.
Bây giờ địa vị của “Nhan Khiếu” trên “Phong Quy” không còn như xưa. Trước đây chỉ là một tác giả mới nổi tiếng nhanh chóng, cuốn sách đầu tiên đã bùng nổ, giờ đây đã trở thành một trong những đại thần trụ cột của trang web, không tính đến lượt đăng ký, chỉ riêng tiền donate của độc giả cũng là một khoản thu nhập khiến người ta phải đỏ mắt. Mỗi ngày, vô số độc giả không ngừng tải lại trang, chờ đợi anh cập nhật, nếu anh không cập nhật, fan cuồng và fan ôn hòa sẽ náo loạn trong phần bình luận.
“Nhà cửa cần sửa sang, bản thảo cũng cần viết.” Nghiêm Khiếu khẽ cười một tiếng, “Lại không phải sửa nhà xong là không thể viết chữ.”
“Thì mày cũng phải có sức lực chứ.” Thẩm Tầm nói: “Trời nóng thế này, mày ở ngoài xem vật liệu nội thất cả ngày, về nhà còn viết đến nửa đêm?”
Nghiêm Khiếu nói: “Viết đến sáng cũng được.”
Thẩm Tầm im lặng.
“Ngôi nhà này là để cho em ấy ở sau này.” Nghiêm Khiếu dịu giọng nói, “Nếu không đích thân giám sát, tao không yên tâm.”
Thẩm Tầm đương nhiên biết “em ấy” ở đây là người nào. “Mày đó, không chỉ là không yên tâm đúng không?”
Nghiêm Khiếu khẽ nhếch môi, đôi mắt đen láy hơi cong, “Tao muốn tự tay trang trí nhà cho em ấy, chỉ cần nghĩ đến mọi thứ trong căn nhà này đều được chuẩn bị cho em ấy, tao lại không nỡ giao cho người khác.”
Thẩm Tầm rốt cuộc cũng hiểu rằng không thể khuyên nhủ được, bèn không khuyên nữa.
“Chào anh Nghiêm, lại đến xem vật liệu à?” Một ông chủ từ trong cửa hàng bước ra chào đón, “Nhà chúng tôi mới nhập về một lô bồn rửa mặt, anh có muốn vào xem thử không?”
Nghiêm Khiếu mỉm cười gật đầu, bước vào cửa hàng.
Chỉ trong một buổi chiều xem nhà, anh đã chọn được căn ưng ý. Anh cũng không vội vàng, sau khi ký hợp đồng và đặt cọc, anh lái xe đi thẳng đến khu nhà “Phượng Triển Loan”.
Khu nhà này có số tầng không cao, tuy là tầng áp mái nhưng cũng chỉ cao tám tầng. Nhưng điểm khác biệt so với “Khu nhà Hạnh Phúc” là dù chỉ có tám tầng nhưng tòa nhà vẫn được lắp đặt thang máy.
Anh lên đến tầng tám, thấy các công nhân đang hối hả làm việc.
Ngôi nhà vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện, anh canh chừng vào buổi sáng và cũng đến xem một lúc vào buổi tối.
“Anh Nghiêm!” Một người thợ chào anh, anh đặt nước mua dưới nhà xuống đất và nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, bữa tối đã đặt sắp đến rồi.”
Việc trang trí bên trong rất phức tạp, anh không thể canh chừng mọi lúc mọi nơi, vì vậy anh cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho các công nhân, trả lương cao, bao thuốc lá, nước uống và ba bữa ăn.
Gặp phải vị khách hào phóng như vậy, dù trong lòng có ý nghĩ gì, các công nhân cũng không tiện làm ẩu, hễ thấy anh liền chào một tiếng “ông chủ Nghiêm”.
Đến giờ ăn tối, anh cùng các công nhân ngồi trò chuyện vui vẻ.
Một công nhân hỏi: “Ông chủ Nghiêm, khu nhà này vị trí đẹp thật đấy, ra ngoài là đến ga tàu điện ngầm, bên cạnh còn có trung tâm thương mại lớn, lại gần đồn cảnh sát, an ninh vô cùng. Anh bỏ công sức ra sửa sang thế này, là để ở chứ à?”
Anh im lặng, không trả lời ngay lập tức.
Người công nhân kinh ngạc: “Anh không ở đây một mình à? Anh muốn cho thuê sao? Người thuê nhà thật may mắn!”
Anh cười nói: “Đây là nhà của bạn tôi.”
“Không phải của anh?”
“Không phải.”
“…Anh đây là giúp bạn bè sửa nhà à?”
“Ừa.”
Mấy người thợ nhao nhao líu lưỡi, “Anh thật là nghĩa khí!”
Nhưng cũng có mấy người thợ lớn tuổi hơn nhìn ra manh mối, “Người bạn này của anh Nghiêm, là bạn khác giới nhỉ?”
Mọi người nghe vậy đều hiểu ra – căn nhà này không phải sửa cho bạn bè, mà rõ ràng là tặng cho bạn gái, chẳng trách anh lại quan tâm đến vậy!
Anh cười trừ, không trả lời nữa, lại ở lại một lúc rồi đứng dậy ra về.
Đằng sau, tiếng bàn tán của các công nhân vẫn còn vang vọng.
“Bạn gái của ông Nghiêm thật hạnh phúc!”
“Có tiền thì tất nhiên phải chiều chuộng vợ cho vui!”
Bầu trời mùa hè trước khi sẫm tối luôn rực rỡ lạ thường, màu xanh lam và tím đậm hòa quyện vào nhau, được ánh đèn thành phố chiếu sáng, lấp lánh như đại dương dưới ánh sao.
Nghiêm Khiếu đứng trong màn đêm, hít thở bầu không khí trong lành một lúc rồi lái xe về nhà.
Anh vẫn sống ở khu “Khu nhà hạnh phúc”, đã quen với nơi đây nên lười chuyển đi.
Hai năm trước vào đầu mùa hè, sau khi tốt nghiệp Đại học Huân Thành và nhận bằng tốt nghiệp, bằng cử nhân, anh đến Sam Thành và ký tiếp hợp đồng thuê nhà với chủ nhà.
Lúc bấy giờ, Chiêu Phàm đã không còn ở Sam Thành, bặt vô âm tín.
Với thân phận đặc biệt của cảnh sát chống ma tuý, ngay cả Thẩm Tầm và Nghiêm Sách cũng không thể dò la được tung tích của Chiêu Phàm.
Anh đã hai năm bảy tháng không nghe tiếng nói của Chiêu Phàm.
Đêm Giao thừa năm ấy, Chiêu Phàm nói qua điện thoại: “Khiếu ca, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau trong tương lai.”
Lòng anh đau như cắt, tâm hồn tan nát.
Rất lâu sau khi cuộc gọi kết thúc, anh vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, mắt nhìn vô định. Hơi thở như dao cắt, mỗi nhịp tim đập lại như dao đâm vào tim.
Anh dùng sức ấn chặt vào ngực, mạnh đến mức đầu ngón tay tê liệt.
Anh tha thiết mong sao nhịp tim có thể ngừng lại ngay lúc này, để mọi đau đớn tan biến.
Năm đó, Huân Thành vẫn chưa cấm đốt pháo hoa. Bên ngoài cửa sổ, tiếng pháo nổ vang dội, những bông hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, rực rỡ như hoa lửa, đẹp vô cùng.
Nhưng những vẻ đẹp ấy rơi vào mắt anh, chỉ còn lại tàn tro héo úa.
Anh gục xuống trước máy tính, như đã chết đi.
Mùa xuân đến, có lẽ là lãnh đạo trường đã làm công tác tư tưởng với lão Từ, hoặc có lẽ lão Từ chỉ muốn cho các học viên một bài học, chứ không thực sự muốn mọi người không tốt nghiệp, anh đã thi lại đạt, không cần học lại, sau đó, luận văn đã hoàn thành bản thảo suôn sẻ.
Chuyện của Huân Thành tạm thời xong, anh thực sự không nhịn được, quay lại Sam Thành một chuyến.
Sofa, bàn ghế, giường trong nhà đều được phủ một lớp màng bọc plastic đã đóng một lớp bụi mỏng.
Anh đến đồn cảnh sát hỏi thăm tin tức về Chiêu Phàm, chỉ biết được Chiêu Phàm đã đến biên giới Tây Nam.
Nửa năm đó vô cùng khó khăn, anh không biết mình còn có thể làm gì, ngày ngày bị nhớ nhung và áy náy bao quanh. Anh muốn gặp Chiêu Phàm, nhưng lại sợ nếu một lần nữa gặp lại, sẽ khiến Chiêu Phàm không còn đường lui.
Chiêu Phàm hy vọng anh có thể hiểu ra, buông bỏ, nhưng trong những ngày tháng vật lộn, anh dần dần nhận ra, cho dù mình có hiểu ra, cũng không có cách nào buông bỏ phấn chấp niệm này này.
Điều này nhất định sẽ khiến Chiêu Phàm thất vọng.
Vào một ngày nọ, sau khi hoàn thành việc cập nhật định kỳ, anh tựa vào bệ cửa sổ, ngắm nhìn đồn cảnh sát đối diện một cách lơ đễnh. Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh – anh chỉ mong Chiêu Phàm có thể bình an trở về.
So với mạng sống, mọi yêu hận dường như đều trở nên nhỏ bé.
Từ ngày hôm đó, anh bắt đầu chú ý đến thị trường nhà ở tại Sam Thành, sau khi chọn được căn hộ mới tại “Phượng Triển Loan”, anh đã trao đổi với chủ nhà “Khu nhà Hạnh phúc” và mua lại căn nhà đã thuê hơn một năm này.
Vào thời điểm đó, thu nhập của anh tăng lên mỗi ngày, đồng thời việc mua hai căn nhà cũng không thành vấn đề.
Hai năm trôi qua, đồn cảnh sát lại có thêm thực tập sinh mới, mọi thứ dường như đã thay đổi hoàn toàn, nhưng cũng có vẻ như vẫn dậm chân tại chỗ.
Cũng giống như tình cảm sâu nặng của anh dành cho Chiêu Phàm.
Về đến nhà, anh chỉ thấy một màu tối đen bao trùm. Anh còn nhớ tháng ngày Chiêu Phàm dưỡng thương, mỗi tối anh mua đồ ăn từ siêu thị về, Chiêu Phàm đều vắt chéo chân lên ghế sofa, vui vẻ gọi: “Khiếu ca, tôi sắp đói chết rồi!”
Ký ức về những ngày tháng ấy tuy ngắn ngủi nhưng lại vô cùng sâu sắc.
Đột nhiên, điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ Lâm Hạo Thành.
“Hạo ca.” Anh vừa nói vừa đổi giày.
Hai năm trước vào mùa thu, Lâm Hạo Thành đích thân đến SamThành để gặp anh. Khi đó anh mới biết đối phương đã sớm biết chuyện anh và Chiêu Phàm.
Lần gặp mặt đó đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng của anh về Lâm Hạo Thành. Lâm Hạo Thành liên tục lải nhải nói về Chiêu Phàm, không phải là một viên cảnh sát già cứng rắn, mà chỉ là một người cha quan tâm đến con trai.
Anh dần trở nên thân thiết với Lâm Hạo Thành. Hai năm Tết Nguyên Đán liên tiếp, anh đều đến Châu Thành thăm Lâm Hạo Thành, cùng người cha này mong ngóng Chiêu Phàm bình an trở về.
Lâm Hạo Thành gọi điện thoại này cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi thăm anh dạo này thế nào.
Trò chuyện một lúc, anh mới nhận ra, Lâm Hạo Thành đây là nhớ Chiêu Phàm, liên lạc không được với Chiêu Phàm, chỉ đành tìm anh nói vài câu cho qua.
“Hôm nay cháu đi xem một số vật liệu trang trí nhà cửa.” Anh nhắc đến việc sửa nhà, “Hạo ca, khi nào nhà sửa xong, bác qua xem nhé.”
“Căn nhà đó…” Lâm Hạo Thành trầm ngâm hồi lâu, đổi chủ đề, “Cậu định ở lại Sam Thành mãi sao?”
“Vâng.” Anh ta khẽ đáp.
Lâm Hạo Thành thở dài.
“Dù Chiêu Phàm đi đến nơi nào nguy hiểm, đi xa đến đâu, thì một ngày nào đó cũng sẽ trở về.” Anh ôn tồn nói: “Cháu sẽ ở đây chờ đợi. Em ấy đã khoác lên mình chiến bào cho thành phố này, lẽ nào không có ai ở đây chờ đợi em ấy trở về, chờ đợi để mang đến cho em ấy một mái nhà?”
Sam Thành, tháng Tám, nóng nực khó chịu.
Trên đường phố, những luồng khí nóng cuộn lên từng lớp, những người buộc phải đi bộ ngoài trời vội vã bước đi, phụ nữ che ô, đàn ông dùng báo, cánh tay che chắn luồng khí nóng ập đến.
Một chiếc ô tô không mấy nổi bật đỗ trong bãi đỗ xe ngoài trời trên đường lúc sớm, một lúc sau, một người đàn ông cao lớn, đeo kính râm và mũ lưỡi trai bước ra từ ghế lái, mặc áo thun cổ bẻ màu đen đơn giản và quần ngụy trang dài đến đầu gối, đi một đôi giày thể thao màu xám đen, ba lô đeo vai sau lưng phẳng lì, nhìn qua không có gì nhiều, nhưng bên hông ba lô lại có treo một bình nước.
Người đàn ông đóng cửa xe, xoay người, để lộ hình xăm trên cánh tay phải.
Hình xăm nằm ở vị trí khá cao, phần lớn bị che khuất bởi tay áo ngắn của áo thun, chỉ lộ ra phần dưới, không thể nhìn ra là hình gì.
Đối diện bãi đỗ xe ngoài trời là trung tâm thương mại nội thất lớn nhất thành phố S, trung tâm thương mại chiếm diện tích rất rộng, tập trung vô số cửa hàng. Khách hàng nườm nượp, ngay cả trong tiết trời nóng bức như ba tháng hè này cũng không thể dập tắt nhiệt tình trang trí nhà cửa của mọi người —— bãi đỗ xe gần như chật kín chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Người đàn ông đợi ba chiếc xe đi qua, rồi đi về phía trung tâm thương mại. Bước vào trong, hơi lạnh từ điều hòa xua tan đi cái nóng oi bức, anh mới gỡ kính râm xuống.
Chính là Nghiêm Khiếu.
Trung tâm thương mại nội thất này, anh đã đến đây rất nhiều lần trong thời gian gần đây, đã quen mặt với ông chủ tiệm.
Sửa nhà là một việc cực kỳ tốn tâm lực và sức lực. Gần đây Thẩm Tầm đến Sam Thành để truy bắt nghi phạm, tranh thủ thời gian gặp anh, biết được căn nhà anh mua gần cục cảnh sát Sam Thành đã bàn giao, khuyên anh giao toàn quyền cho công ty thiết kế nội thất chịu trách nhiệm. Nhưng anh không đồng ý.
“Mày lấy đâu ra sức lực mà loay hoay với cái nhà?” Thẩm Tầm nhớ lại lúc trước anh vì mua một căn nhà phù hợp, cả ngày không thiết tha ăn uống – nhà quá cao cấp không được, nhà kém một chút lại không ưng, phải là loại nhà tốt, phải ánh sáng tốt, phải đầy đủ tiện nghi, phải cách cục cảnh sát không xa. Nhưng cục cảnh sát nằm ở trung tâm thành phố, trung tâm Sam Thành mấy năm trước đã quy hoạch lại, những khu nhà mới mở không có căn nào tồi. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh mới miễn cưỡng chọn được khu cộng đồng “Phượng Triển Loan” cách cục cảnh sát hai trạm xe buýt.
Cộng đồng này chủ yếu là nhà nhỏ, rộng rãi nhất cũng chỉ hơn một trăm mét vuông. Anh mua căn hộ áp mái, diện tích sử dụng hơn tám mươi mét vuông, một người ở hoàn toàn đủ.
“Nếu vì việc sửa nhà mà mày ngừng cập nhật, đừng nói đến độc giả, ngay cả trang web của mày cũng phải nói chuyện tâm tình với mày.” Thẩm Tầm nói.
Bây giờ địa vị của “Nhan Khiếu” trên “Phong Quy” không còn như xưa. Trước đây chỉ là một tác giả mới nổi tiếng nhanh chóng, cuốn sách đầu tiên đã bùng nổ, giờ đây đã trở thành một trong những đại thần trụ cột của trang web, không tính đến lượt đăng ký, chỉ riêng tiền donate của độc giả cũng là một khoản thu nhập khiến người ta phải đỏ mắt. Mỗi ngày, vô số độc giả không ngừng tải lại trang, chờ đợi anh cập nhật, nếu anh không cập nhật, fan cuồng và fan ôn hòa sẽ náo loạn trong phần bình luận.
“Nhà cửa cần sửa sang, bản thảo cũng cần viết.” Nghiêm Khiếu khẽ cười một tiếng, “Lại không phải sửa nhà xong là không thể viết chữ.”
“Thì mày cũng phải có sức lực chứ.” Thẩm Tầm nói: “Trời nóng thế này, mày ở ngoài xem vật liệu nội thất cả ngày, về nhà còn viết đến nửa đêm?”
Nghiêm Khiếu nói: “Viết đến sáng cũng được.”
Thẩm Tầm im lặng.
“Ngôi nhà này là để cho em ấy ở sau này.” Nghiêm Khiếu dịu giọng nói, “Nếu không đích thân giám sát, tao không yên tâm.”
Thẩm Tầm đương nhiên biết “em ấy” ở đây là người nào. “Mày đó, không chỉ là không yên tâm đúng không?”
Nghiêm Khiếu khẽ nhếch môi, đôi mắt đen láy hơi cong, “Tao muốn tự tay trang trí nhà cho em ấy, chỉ cần nghĩ đến mọi thứ trong căn nhà này đều được chuẩn bị cho em ấy, tao lại không nỡ giao cho người khác.”
Thẩm Tầm rốt cuộc cũng hiểu rằng không thể khuyên nhủ được, bèn không khuyên nữa.
“Chào anh Nghiêm, lại đến xem vật liệu à?” Một ông chủ từ trong cửa hàng bước ra chào đón, “Nhà chúng tôi mới nhập về một lô bồn rửa mặt, anh có muốn vào xem thử không?”
Nghiêm Khiếu mỉm cười gật đầu, bước vào cửa hàng.
Chỉ trong một buổi chiều xem nhà, anh đã chọn được căn ưng ý. Anh cũng không vội vàng, sau khi ký hợp đồng và đặt cọc, anh lái xe đi thẳng đến khu nhà “Phượng Triển Loan”.
Khu nhà này có số tầng không cao, tuy là tầng áp mái nhưng cũng chỉ cao tám tầng. Nhưng điểm khác biệt so với “Khu nhà Hạnh Phúc” là dù chỉ có tám tầng nhưng tòa nhà vẫn được lắp đặt thang máy.
Anh lên đến tầng tám, thấy các công nhân đang hối hả làm việc.
Ngôi nhà vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện, anh canh chừng vào buổi sáng và cũng đến xem một lúc vào buổi tối.
“Anh Nghiêm!” Một người thợ chào anh, anh đặt nước mua dưới nhà xuống đất và nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, bữa tối đã đặt sắp đến rồi.”
Việc trang trí bên trong rất phức tạp, anh không thể canh chừng mọi lúc mọi nơi, vì vậy anh cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho các công nhân, trả lương cao, bao thuốc lá, nước uống và ba bữa ăn.
Gặp phải vị khách hào phóng như vậy, dù trong lòng có ý nghĩ gì, các công nhân cũng không tiện làm ẩu, hễ thấy anh liền chào một tiếng “ông chủ Nghiêm”.
Đến giờ ăn tối, anh cùng các công nhân ngồi trò chuyện vui vẻ.
Một công nhân hỏi: “Ông chủ Nghiêm, khu nhà này vị trí đẹp thật đấy, ra ngoài là đến ga tàu điện ngầm, bên cạnh còn có trung tâm thương mại lớn, lại gần đồn cảnh sát, an ninh vô cùng. Anh bỏ công sức ra sửa sang thế này, là để ở chứ à?”
Anh im lặng, không trả lời ngay lập tức.
Người công nhân kinh ngạc: “Anh không ở đây một mình à? Anh muốn cho thuê sao? Người thuê nhà thật may mắn!”
Anh cười nói: “Đây là nhà của bạn tôi.”
“Không phải của anh?”
“Không phải.”
“…Anh đây là giúp bạn bè sửa nhà à?”
“Ừa.”
Mấy người thợ nhao nhao líu lưỡi, “Anh thật là nghĩa khí!”
Nhưng cũng có mấy người thợ lớn tuổi hơn nhìn ra manh mối, “Người bạn này của anh Nghiêm, là bạn khác giới nhỉ?”
Mọi người nghe vậy đều hiểu ra – căn nhà này không phải sửa cho bạn bè, mà rõ ràng là tặng cho bạn gái, chẳng trách anh lại quan tâm đến vậy!
Anh cười trừ, không trả lời nữa, lại ở lại một lúc rồi đứng dậy ra về.
Đằng sau, tiếng bàn tán của các công nhân vẫn còn vang vọng.
“Bạn gái của ông Nghiêm thật hạnh phúc!”
“Có tiền thì tất nhiên phải chiều chuộng vợ cho vui!”
Bầu trời mùa hè trước khi sẫm tối luôn rực rỡ lạ thường, màu xanh lam và tím đậm hòa quyện vào nhau, được ánh đèn thành phố chiếu sáng, lấp lánh như đại dương dưới ánh sao.
Nghiêm Khiếu đứng trong màn đêm, hít thở bầu không khí trong lành một lúc rồi lái xe về nhà.
Anh vẫn sống ở khu “Khu nhà hạnh phúc”, đã quen với nơi đây nên lười chuyển đi.
Hai năm trước vào đầu mùa hè, sau khi tốt nghiệp Đại học Huân Thành và nhận bằng tốt nghiệp, bằng cử nhân, anh đến Sam Thành và ký tiếp hợp đồng thuê nhà với chủ nhà.
Lúc bấy giờ, Chiêu Phàm đã không còn ở Sam Thành, bặt vô âm tín.
Với thân phận đặc biệt của cảnh sát chống ma tuý, ngay cả Thẩm Tầm và Nghiêm Sách cũng không thể dò la được tung tích của Chiêu Phàm.
Anh đã hai năm bảy tháng không nghe tiếng nói của Chiêu Phàm.
Đêm Giao thừa năm ấy, Chiêu Phàm nói qua điện thoại: “Khiếu ca, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau trong tương lai.”
Lòng anh đau như cắt, tâm hồn tan nát.
Rất lâu sau khi cuộc gọi kết thúc, anh vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, mắt nhìn vô định. Hơi thở như dao cắt, mỗi nhịp tim đập lại như dao đâm vào tim.
Anh dùng sức ấn chặt vào ngực, mạnh đến mức đầu ngón tay tê liệt.
Anh tha thiết mong sao nhịp tim có thể ngừng lại ngay lúc này, để mọi đau đớn tan biến.
Năm đó, Huân Thành vẫn chưa cấm đốt pháo hoa. Bên ngoài cửa sổ, tiếng pháo nổ vang dội, những bông hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, rực rỡ như hoa lửa, đẹp vô cùng.
Nhưng những vẻ đẹp ấy rơi vào mắt anh, chỉ còn lại tàn tro héo úa.
Anh gục xuống trước máy tính, như đã chết đi.
Mùa xuân đến, có lẽ là lãnh đạo trường đã làm công tác tư tưởng với lão Từ, hoặc có lẽ lão Từ chỉ muốn cho các học viên một bài học, chứ không thực sự muốn mọi người không tốt nghiệp, anh đã thi lại đạt, không cần học lại, sau đó, luận văn đã hoàn thành bản thảo suôn sẻ.
Chuyện của Huân Thành tạm thời xong, anh thực sự không nhịn được, quay lại Sam Thành một chuyến.
Sofa, bàn ghế, giường trong nhà đều được phủ một lớp màng bọc plastic đã đóng một lớp bụi mỏng.
Anh đến đồn cảnh sát hỏi thăm tin tức về Chiêu Phàm, chỉ biết được Chiêu Phàm đã đến biên giới Tây Nam.
Nửa năm đó vô cùng khó khăn, anh không biết mình còn có thể làm gì, ngày ngày bị nhớ nhung và áy náy bao quanh. Anh muốn gặp Chiêu Phàm, nhưng lại sợ nếu một lần nữa gặp lại, sẽ khiến Chiêu Phàm không còn đường lui.
Chiêu Phàm hy vọng anh có thể hiểu ra, buông bỏ, nhưng trong những ngày tháng vật lộn, anh dần dần nhận ra, cho dù mình có hiểu ra, cũng không có cách nào buông bỏ phấn chấp niệm này này.
Điều này nhất định sẽ khiến Chiêu Phàm thất vọng.
Vào một ngày nọ, sau khi hoàn thành việc cập nhật định kỳ, anh tựa vào bệ cửa sổ, ngắm nhìn đồn cảnh sát đối diện một cách lơ đễnh. Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh – anh chỉ mong Chiêu Phàm có thể bình an trở về.
So với mạng sống, mọi yêu hận dường như đều trở nên nhỏ bé.
Từ ngày hôm đó, anh bắt đầu chú ý đến thị trường nhà ở tại Sam Thành, sau khi chọn được căn hộ mới tại “Phượng Triển Loan”, anh đã trao đổi với chủ nhà “Khu nhà Hạnh phúc” và mua lại căn nhà đã thuê hơn một năm này.
Vào thời điểm đó, thu nhập của anh tăng lên mỗi ngày, đồng thời việc mua hai căn nhà cũng không thành vấn đề.
Hai năm trôi qua, đồn cảnh sát lại có thêm thực tập sinh mới, mọi thứ dường như đã thay đổi hoàn toàn, nhưng cũng có vẻ như vẫn dậm chân tại chỗ.
Cũng giống như tình cảm sâu nặng của anh dành cho Chiêu Phàm.
Về đến nhà, anh chỉ thấy một màu tối đen bao trùm. Anh còn nhớ tháng ngày Chiêu Phàm dưỡng thương, mỗi tối anh mua đồ ăn từ siêu thị về, Chiêu Phàm đều vắt chéo chân lên ghế sofa, vui vẻ gọi: “Khiếu ca, tôi sắp đói chết rồi!”
Ký ức về những ngày tháng ấy tuy ngắn ngủi nhưng lại vô cùng sâu sắc.
Đột nhiên, điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ Lâm Hạo Thành.
“Hạo ca.” Anh vừa nói vừa đổi giày.
Hai năm trước vào mùa thu, Lâm Hạo Thành đích thân đến SamThành để gặp anh. Khi đó anh mới biết đối phương đã sớm biết chuyện anh và Chiêu Phàm.
Lần gặp mặt đó đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng của anh về Lâm Hạo Thành. Lâm Hạo Thành liên tục lải nhải nói về Chiêu Phàm, không phải là một viên cảnh sát già cứng rắn, mà chỉ là một người cha quan tâm đến con trai.
Anh dần trở nên thân thiết với Lâm Hạo Thành. Hai năm Tết Nguyên Đán liên tiếp, anh đều đến Châu Thành thăm Lâm Hạo Thành, cùng người cha này mong ngóng Chiêu Phàm bình an trở về.
Lâm Hạo Thành gọi điện thoại này cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi thăm anh dạo này thế nào.
Trò chuyện một lúc, anh mới nhận ra, Lâm Hạo Thành đây là nhớ Chiêu Phàm, liên lạc không được với Chiêu Phàm, chỉ đành tìm anh nói vài câu cho qua.
“Hôm nay cháu đi xem một số vật liệu trang trí nhà cửa.” Anh nhắc đến việc sửa nhà, “Hạo ca, khi nào nhà sửa xong, bác qua xem nhé.”
“Căn nhà đó…” Lâm Hạo Thành trầm ngâm hồi lâu, đổi chủ đề, “Cậu định ở lại Sam Thành mãi sao?”
“Vâng.” Anh ta khẽ đáp.
Lâm Hạo Thành thở dài.
“Dù Chiêu Phàm đi đến nơi nào nguy hiểm, đi xa đến đâu, thì một ngày nào đó cũng sẽ trở về.” Anh ôn tồn nói: “Cháu sẽ ở đây chờ đợi. Em ấy đã khoác lên mình chiến bào cho thành phố này, lẽ nào không có ai ở đây chờ đợi em ấy trở về, chờ đợi để mang đến cho em ấy một mái nhà?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.