Chương 65
Sơ Hòa
16/04/2024
Editor: Sn
Chiêu Phàm thực sự đã gầy đi rất nhiều. Nhìn từ xa, cậu chỉ có vẻ gầy gò, nhưng đến khi nhìn gần mới phát hiện ra rằng khuôn mặt cậu hốc hác, gần như không có chút máu. Mái tóc mềm mại rủ xuống, che khuất đôi mày anh khí,xương quai xanh cao cao, như muốn xuyên thủng lớp da thịt đầy thương tích.
Nghiêm Khiếu đau đớn trong lòng, nhưng nhớ lời dặn của bác sĩ Chúc, chỉ có thể cố gắng kiềm chế, cố gắng bình tĩnh lại, nở một nụ cười không đẹp lắm, bóp nhẹ ngón tay Chiêu Phàm, “Là anh đây.”
Chiêu Phàm phản ứng hơi chậm, dường như không ngờ sẽ gặp nhau ở nơi này, anh rụt tay lại, có chút lúng túng nói: “Anh… anh đến đây làm gì?”
“Anh đến thăm em.” Nghiêm Khiếu lại nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói: “Chiêu Phàm, anh nhớ em rất nhiều. Em đã về được hơn hai tháng rồi, hôm nay anh mới gặp được em.”
Nhìn nhau một lúc, Chiêu Phàm cụp mắt xuống, giọng nói thấp thỏm: “Em… em bây giờ không được khoẻ. Khiếu ca, em bị bệnh rồi.”
“Anh biết.” Nghiêm Khiếu kìm nén cơn đau, đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cậu “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh đến rồi, anh ở bên cạnh em, mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Chiêu Phàm không giãy giụa, mặc cho Nghiêm Khiếu ôm. Bên trong cậu mặc một chiếc áo thun cổ thấp, một sợi dây đỏ lấp ló sau gáy. Nghiêm Khiếu nhìn thấy, muốn chạm vào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Vì sự xuất hiện của Nghiêm Khiếu, tinh thần của Chiêu Phàm dường như tốt hơn một chút. Nghiêm Khiếu không dám nhắc đến chuyện xảy ra ở biên giới, anh dành cả buổi chiều để cùng Chiêu Phàm đi dạo trong khuôn viên trung tâm phục hồi chức năng, khi mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trước đây, Chiêu Phàm nói nhiều đến mức khiến người khác đau đầu, có thể nói suốt một ngày không ngừng nghỉ, nhưng giờ đây lại im lặng đến mức tưởng như hai người, giống như tự nhốt mình trong một thế giới cô độc.
Về chứng trầm cảm, Nghiêm Khiếu không hề xa lạ. Năm ngoái, để xây dựng hình tượng nhân vật bị trầm cảm nặng, anh đã chăm chút tra cứu tài liệu, cũng đã hỏi qua một số ý kiến của bác sĩ, biết rằng người mắc bệnh này luôn chìm đắm trong một tâm trạng vô cùng tiêu cực, một số người có ý chí thay đổi, biểu hiện ra bên ngoài rất tích cực, nhưng lại đóng chặt cánh cửa nội tâm.
Lúc đó, anh nào ngờ rằng Chiêu Phàm sẽ bị tra tấn bởi chứng trầm cảm, càng không ngờ rằng đây đã là lần thứ hai Chiêu Phàm mắc bệnh.
Gần đến năm giờ, mây đen che khuất mặt trời, bầu trời trở nên u ám. Chiêu Phàm nói: “Chúng ta về thôi. Ở ngoài lâu quá, bác sĩ Chúc sẽ lo lắng.”
Nghiêm Khiếu đi cùng cậu về khu nhà điều trị, cùng anh ăn cơm, nhưng chỉ thấy anh ăn vài ngọn rau xanh và một chén cơm trắng rồi buông đũa.
“Không ăn thêm chút nào nữa à?” Nghiêm Khiếu nói: “Để anh đi lấy thêm thức ăn cho em nhé. Em muốn ăn gì?”
Cậu lắc đầu: “Tôi no rồi.”
“Vậy uống một chén súp nhé?”
Cậu do dự vài giây: “Ừ.”
Nghiêm Khiếu vội vàng đi đến quầy, gọi một chén súp sườn đậu Hà Lan, dặn dò nhỏ họ cho thêm vài miếng sườn vào.
Cậu trai phụ trách múc canh ngửa cổ nhìn lên, thở dài: “Anh ấy… có lẽ không ăn được.”
Nghiêm Khiếu lúc bưng chén canh vẫn chưa hiểu ý câu nói “có lẽ không ăn được” là gì, đến khi quay lại bàn ăn thử độ nóng của canh, anh cười nói: “Không nóng nữa rồi, ngửi thơm lắm, em nếm thử đi.”
Chiêu Phàm mím môi, cau mày, tay cầm muỗng hơi run.
Nghiêm Khiếu động viên: “Nếm thử đi, nếu không bổ sung đủ dinh dưỡng, cơ thể sẽ không chịu được đâu.”
Chiêu Phàm gật đầu, cẩn thận múc một muỗng canh.
Nghiêm Khiếu đang định động viên cậu tiếp tục uống, thì thấy anh cau mày, muỗng canh rơi vào tô súp, văng ra một mảng nước súp.
“Chiêu Phàm!”
“Ọe. . .”
Chiêu Phàm dùng tay bịt miệng, cố gắng đứng dậy rồi lảo đảo chạy ra cửa nhà hàng.
Nghiêm Khiếu vội vàng cầm tờ giấy trên bàn rồi đi theo.
Chiêu Phàm cúi người nôn khan bên cạnh bồn rửa mặt, nôn ra tất cả những gì vừa ăn vào. Nghiêm Khiếu vỗ nhẹ vào lưng Chiêu Phàm, lòng đầy áy náy. Nhìn thấy Chiêu Phàm khó chịu đến rơi nước mắt, Nghiêm Khiếu hận không thể dồn toàn bộ sự đau đớn của cậu lên người mình.
“Triệu chứng trầm cảm của Chiêu Phàm đi kèm với chán ăn, đặc biệt không thích đồ tanh.” Đêm khuya, bác sĩ Chúc sau khi sắp xếp cho Chiêu Phàm nghỉ ngơi, vừa đun nước pha trà vừa nói: “Bản thân cậu ấy cũng cố gắng điều chỉnh, nhưng hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì. Hôm nay anh đến, cậu ấy không muốn khiến anh thất vọng nên mới cố gắng uống canh sườn. Tại tôi không nói trước với anh.”
Nghiêm Khiếu cầm hộp thuốc lá, nhớ đến nụ cười gượng gạo mà Chiêu Phàm cố nặn ra khi ở bên bờ hồ, đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều siết lại.
“Cứ từ từ.” Bác sĩ Chúc nói: “Chán ăn cũng có lý do dùng thuốc, hiện tại cậu ấy phải uống thuốc chống trầm cảm, chỉ can thiệp tâm lý không đủ.”
“Em ấy ngày nào cũng ngủ sớm vậy sao?” Nghiêm Khiếu nhìn đồng hồ, lúc này mới 8 giờ.
“Ừ, đến giờ là cậu ấy về phòng ngủ, không muốn ra ngoài. Tuy nhiên thực ra cậu ấy rất khó ngủ.”
“Không thể để em ấy tham gia hoạt động nhiều hơn sao?”
“Cậu ấy bài xích việc giao lưu.” Bác sĩ Chúc nói: “Cậu ấy có ý nguyện điều trị tích cực, nhưng nội tâm lại rất bài xích việc giao lưu. Tôi từng thử cho cậu ấy tham gia các hoạt động giải trí đơn giản, cậu ấy ngoài mặt phối hợp, nhưng sau vài lần, tình trạng lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.”
Nghiêm Khiếu chậm rãi siết chặt nắm tay.
“Nếu anh ấy có thể tiếp nhận anh là bạn, điều đó không thể nào tốt hơn.” Bác sĩ Chúc đang nói, thì điện thoại di động bên cạnh reo lên.
Nói xong điện thoại, Bác sĩ Chúc thở phào nhẹ nhõm: “Anh Lâm đến rồi.”
Lâm Hạo Thành đã có tóc bạc, đi vội vã, trên mặt và trong mắt đều là lo lắng. Nghiêm Khiếu đặt trà trước mặt anh ta, gọi một tiếng “Hạo ca”.
“Chiêu Phàm bây giờ thế nào rồi? Nó ở đâu?” Lâm Hạo Thành lo lắng hỏi: “Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ các người mới báo cho tôi?”
Bác sĩ Chúc nói: “Tình hình tạm thời ổn định. Trước tiên anh đừng vội, nghe tôi nói chi tiết. Chuyện trước đây của Chiêu Phàm, hy vọng anh cũng không giấu diếm gì với tôi.”
Ba người nói chuyện đến tận đêm khuya, tàn thuốc trong gạt tàn đã chất đầy trên bàn, Nghiêm Khiếu xoa đôi mắt đỏ hoe, lúc này mới biết người Chiêu Phàm vui vẻ, nhiệt tình, tính cách không chút u ám mà anh biết đến, từng có một tuổi thơ không thể nào tệ hơn.
Hai mươi sáu năm trước, Chiêu Phàm sinh ra ở thôn Liễu Xoá —— một thôn làng xa xôi và lạc hậu nhất thuộc khu vực Sam Thành. Cậu không được chào đón, mẹ cậu là Vương Vĩnh Đan khi mang thai cậu đã nhiều lần muốn phá bỏ, thậm chí không tiếc một xác hai mạng.
Bởi vì cuộc hôn nhân của Vương Vĩnh Đan cũng không phải tự nguyện mà là bị mua bán, nuôi nhốt và hãm hiếp.
Mà cha của cậu, mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi.
Vào những năm đó, nạn mua bán phụ nữ và trẻ em tung hoành ngang ngược ở nhiều nơi, những bé trai mới sinh hoặc chỉ vài tuổi đã không cánh mà bay, những phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, chưa trải đời cũng là “con mồi” của bọn buôn người.
Thôn Liễu Xoá vô cùng nghèo đói và hẻo lánh, nơi đây từ lâu đã có truyền thống mua vợ từ nơi khác, mỗi gia đình đều lấy việc mua được vợ đẹp làm vinh.
Con trai nhà họ Lâm tên là Lâm Tiểu Hậu năm đó đã mười lăm tuổi, đến tuổi lấy vợ. Mẹ Lâm vay một số tiền, dưới sự giới thiệu của trưởng thôn, đã mua được một nữ sinh trung học từ tay bọn buôn người.
Đối với người dân thôn Liễu Xoá, một cô con dâu có học cấp ba là một “loài” quý hiếm nhất.
Cô nữ sinh cấp ba này chính là Vương Vĩnh Đan, người thành phố Chu Thành, xuất thân từ gia đình công nhân bình thường, học lực xuất sắc, chỉ còn bốn tháng nữa là thi đại học.
Mới bị bán đến nhà họ Lâm, Vương Vĩnh Đan đương nhiên là nhất quyết không chịu, ngày ngày ầm ĩ gà chó không yên, tìm mọi cách để trốn thoát. Nhưng thôn Liễu Xoá nằm giữa núi lớn, cô không có đường trốn, mỗi lần bị bắt về, đều phải đối mặt với trận đòn roi.
Rất nhiều cô gái bị bán đều theo nhà chồng nhưng cô còn trẻ như vậy, còn giấc mơ đại học, từ đầu đến cuối không chịu quan hệ với Lâm Tiểu Hậu.
Làng Liễu Xá, nơi núi non hiểm trở, dân cư hung hãn. Đàn ông thô bạo, phụ nữ ngu muội, thậm chí có cả “tiền bối” từng bị lừa bán khuyên nhủ cô ——Cố chấp làm gì? Sinh đứa con trai mập mạp, sống tốt qua ngày là hơn cả.
Cô vẫn không chịu.
Sau cùng, cô bị Lâm Tiểu Hậu hãm hiếp, đồng loã là mẹ Lâm và một đám cô dì thân thích ở Lâm gia.
Đầu tiên bọn họ hạ thuốc cô, làm cho cô không cách nào giãy dụa được, rồi xem cả quá trình hãm hiếp cô, thậm chí còn trông coi Lâm Tiểu Hậu, dựa vào “mọi người đồng tâm hiệp lực” đè thân thể cô xuống.
Qúa trình này, không biết cô phải trải qua bao nhiêu lần đến tận khi cô thụ thai.
Đứa bé được nàng sinh ra chính là Chiêu Phàm.
Cuộc đời của Vương Vĩnh Đan hoàn toàn bị hủy hoại, nhìn như điên nhưng lại không hẳn là điên. Sau khi có con, cô không còn nghĩ đến chuyện trốn chạy, dần dần hòa nhập vào cuộc sống nông thôn như những người phụ nữ bị bán khác.
Nhưng Chiêu Phàm vẫn không có tên, Lâm Tiểu Hậu nghĩ ra một cái tên, Vương Vĩnh Đan lại chậm chạp không đồng ý.
So với mẹ Lâm, Lâm Tiểu Hậu không thể coi là kẻ xấu. Trong cả nhà họ Lâm, hắn còn được xem là người đối xử tốt nhất với Vương Vĩnh Đan. Hắnthậm chí còn hứa, khi trưởng thành và có khả năng rời khỏi thôn Liễu Xoá, hắn sẽ đưa Vương Vĩnh Đan đi cùng.
Vương Vĩnh Đan không đợi được đến ngày đó.
Khi Chiêu Phàm hai tuổi, Lâm Tiểu Hậu mười bảy tuổi đã đi làm ở thị trấn, chết vì tai nạn. Mẹ Lâm thương xót quá độ, cũng qua đời.
Theo quy tắc của thôn Liễu Xoá, góa phụ là người ai cũng có thể bắt nạt, đồng nghĩa với nô lệ, là “tài sản” của tất cả đàn ông trong thôn.
Tại nơi không có luật pháp này, Vương Vĩnh Đan vẫn không thể trốn thoát.
Cuối cùng, cô đã đặt cho Chiêu Phàm một cái tên, không mang họ Lâm, cũng không mang họ Vương, mà mang họ Chiêu, tên là Chiêu Phiền.*
*招 – Chiêu : từ Chiêu này tui có tra từ điển thì nó còn mang nghĩa khác là “nhận tội; xưng tội; thú nhận tội lỗi”, còn Phiền trong Phiền phức í.
“Đều là lỗi của mày, toàn bộ là lỗi của mày.” Vào nhiều đêm khuya, khi cô mang theo những vết thương bị đàn ông chà đạp trở về nhà, đều sẽ bóp cổ Chiêu Phàm đang ngủ trên giường, gào thét như kẻ điên, đánh đập, “Nếu không có mày, tao đã sớm chạy trốn rồi, tại sao mày luôn luôn đáng ghét như vậy? Tại sao mày không đi chết đi?”.
Vết thương trên người Chiêu Phàm chưa bao giờ lành hẳn, luôn là vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Nhưng cậu còn quá nhỏ, không có cách nào để phản kháng, cũng không biết phản kháng.
Người luôn tuỳ ý đánh đập, nhục mạ cậu là mẹ cậu, người thân duy nhất của cậu.
Năm bốn tuổi, khi cậu một lần nữa bị tát quá nhiều cái, cậu thừa dịp đêm tối chạy khỏi nhà, chạy lên trên núi nơi nghe nói có rất nhiều sói.
Cậu nghĩ cứ thế chết đi cho rồi.
Nhưng khi sói thật sự xuất hiện, cậu lại sợ hãi, liều mạng chạy, đến tận khi gặp dỡ dân làng vừa hay tin đang lục soát trong núi, khó khăn lắm mới cứu được.
Cậu bé luôn nhớ mình đã như một vị anh hùng dũng cảm đánh con sói, nhưng thực tế không hề có chuyện đó.
Vương Vĩnh Đan ôm lấy cậu, vừa khóc vừa mắng. Cậu bé sợ hãi tột độ, lo sợ bị đánh lần nữa, chỉ biết khẽ gọi “mẹ ơi”.
Vương Vĩnh Đan dường như rất ghét cách gọi này, giơ tay tát cậu bé một cái thật mạnh.
Cậu bé mắc chứng trầm cảm, nhưng thôn Liễu Xoá này vốn chẳng có người nào nói về căn bệnh này.
Lúc năm tuổi, một gã đàn ông không còn hài lòng với việc quan hệ với góa phụ nên đã đánh chủ ý lên đầu cậu bé.
Cậu bé nhìn gã đàn ông tới gần, mờ mịt không biết phải làm gì.
Là Vương Vĩnh Đan bảo vệ cậu bé.
Nữ nhân luôn tuỳ ý đánh đập cậu bé đó kéo gã đàn ông sang một bên, cởi quần xuống nói: “Ông thả con của tôi ra.”
Gã đàn ông cười nham hiểu: “Được thôi, nhưng mày phải cho tao đâm vào bằng ‘cửa sau’.”
Từ khe cửa, cậu bé nhìn thấy người đàn ông đó đè lên người mẹ, vừa chửi rủa vừa hung hăng.
Máu của Vương Vĩnh Đan chảy đầy giường, thoi thóp.
Kể từ đó, góa phụ nhà họ Lâm lại có “nghề” mới.
Cậu bé vô số lần chứng kiến cảnh mẹ mình bị tổn thương, khi còn quá nhỏ để hiểu chuyện, tiềm thức đã gieo rắc một nỗi sợ hãi vô cùng sâu đậm.
Một ngày nọ, Vương Vĩnh Đan bất ngờ gọi cậu một tiếng “Bảo bối”, lúc này cậu đã chìm trong u uất nặng nề, không có bất kỳ phản ứng gì.
Cũng ngày hôm đó, một sự kiện chấn động cả nước đã xảy ra tại thôn Liễu Xóa – Góa phụ Vương Vĩnh Đan sử dụng dao phay và thuốc nổ tự chế, sát hại cả gia đình trưởng thôn cùng 26 nam giới và 17 phụ nữ.
Khi cảnh sát đặc nhiệm của Sam Thành và Châu Thành đến nơi, mọi chuyện đã muộn. Toàn bộ thôn Liễu Xóa chìm trong biển máu, Chiêu Phàm ngồi giữa vũng máu, như một con búp bê không hồn.
Vương Vĩnh Đan hoàn toàn điên rồi, ôm lấy con ruột mình xem như khiên thịt.
Tay súng bắn tỉa hạ gục cô ta, Lâm Hạo Thành lập tức xông vào nhà, ôm lấy Chiêu Phàm đang ngơ ngác.
Sau sự kiện kinh hoàng này, một loạt các hoạt động truy bắt kẻ buôn người, giải cứu phụ nữ và trẻ em bị bán đã được triển khai trên toàn quốc. Nhờ sự bảo vệ của cảnh sát, Chiêu Phàm từ đầu đến cuối không bị lộ diện trước tầm mắt mọi người.
Cậu ấy mất đi người thân, lại mắc chứng trầm cảm nặng, cần một mái ấm.
Có lẽ vì người cảnh sát đầu tiên cậu gặp là Lâm Hạo Thành, nên cậu không nói gì, chỉ luôn đi theo Lâm Hạo Thành.
Cuối cùng, Lâm Hạo Thành, khi ấy mới ngoài hai mươi tuổi, đã trở thành cha nuôi của cậu.
Trước khi làm thủ tục đăng ký hộ khẩu, Lâm Hạo Thành hỏi: “Con tự đặt cho mình một cái tên được không?”
Cậu bé lắc đầu ngẩn ngơ, rồi từng nét từng chữ viết lên giấy: “Mẹ con gọi con là ‘Chiêu Phiền’.”
Lâm Hạo Thành hỏi: “Tại sao lại gọi là tên này?”
“Bởi vì con làm người khác phiền chán.” Cậu bé nói: “Sẽ không ai thích con.”
Lâm Hạo Thành ôm lấy cậu bé rất lâu: “Chúng ta đổi hai chữ khác được không?”
Cậu bé khó hiểu chớp mắt.
Lâm Hạo Thành cầm bút, vừa viết vừa nói: “Chiêu Phàm, Chiêu, nghĩa là tươi sáng, Phàm, nghĩa là bình thường. Con trai, từ hôm nay trở đi, con sẽ có một cuộc đời bình thường nhưng tươi sáng. Con rất tốt, sau này khi con trưởng thành, nhất định sẽ có rất nhiều người yêu quý, bảo vệ con.”
Cậu bé ngơ ngác lặp lại tên mới của mình, lần đầu tiên nở nụ cười.
———
Editor: Đọc xong chap này hẳn mn cũng hiểu lý do vì sao tui để tên bộ này giữ nguyên hai từ “CHIÊU” – “PHIỀN” đúng không? Không phải tui không muốn việt hoá cái tên này nhưng nó có ý nghĩa riêng. Hy vọng ai đọc rồi sẽ hiểu cho tui, đừng bảo tui lậm nữa, khổ thân tui quá.
=========
Chiêu Phàm thực sự đã gầy đi rất nhiều. Nhìn từ xa, cậu chỉ có vẻ gầy gò, nhưng đến khi nhìn gần mới phát hiện ra rằng khuôn mặt cậu hốc hác, gần như không có chút máu. Mái tóc mềm mại rủ xuống, che khuất đôi mày anh khí,xương quai xanh cao cao, như muốn xuyên thủng lớp da thịt đầy thương tích.
Nghiêm Khiếu đau đớn trong lòng, nhưng nhớ lời dặn của bác sĩ Chúc, chỉ có thể cố gắng kiềm chế, cố gắng bình tĩnh lại, nở một nụ cười không đẹp lắm, bóp nhẹ ngón tay Chiêu Phàm, “Là anh đây.”
Chiêu Phàm phản ứng hơi chậm, dường như không ngờ sẽ gặp nhau ở nơi này, anh rụt tay lại, có chút lúng túng nói: “Anh… anh đến đây làm gì?”
“Anh đến thăm em.” Nghiêm Khiếu lại nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói: “Chiêu Phàm, anh nhớ em rất nhiều. Em đã về được hơn hai tháng rồi, hôm nay anh mới gặp được em.”
Nhìn nhau một lúc, Chiêu Phàm cụp mắt xuống, giọng nói thấp thỏm: “Em… em bây giờ không được khoẻ. Khiếu ca, em bị bệnh rồi.”
“Anh biết.” Nghiêm Khiếu kìm nén cơn đau, đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cậu “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh đến rồi, anh ở bên cạnh em, mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Chiêu Phàm không giãy giụa, mặc cho Nghiêm Khiếu ôm. Bên trong cậu mặc một chiếc áo thun cổ thấp, một sợi dây đỏ lấp ló sau gáy. Nghiêm Khiếu nhìn thấy, muốn chạm vào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Vì sự xuất hiện của Nghiêm Khiếu, tinh thần của Chiêu Phàm dường như tốt hơn một chút. Nghiêm Khiếu không dám nhắc đến chuyện xảy ra ở biên giới, anh dành cả buổi chiều để cùng Chiêu Phàm đi dạo trong khuôn viên trung tâm phục hồi chức năng, khi mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trước đây, Chiêu Phàm nói nhiều đến mức khiến người khác đau đầu, có thể nói suốt một ngày không ngừng nghỉ, nhưng giờ đây lại im lặng đến mức tưởng như hai người, giống như tự nhốt mình trong một thế giới cô độc.
Về chứng trầm cảm, Nghiêm Khiếu không hề xa lạ. Năm ngoái, để xây dựng hình tượng nhân vật bị trầm cảm nặng, anh đã chăm chút tra cứu tài liệu, cũng đã hỏi qua một số ý kiến của bác sĩ, biết rằng người mắc bệnh này luôn chìm đắm trong một tâm trạng vô cùng tiêu cực, một số người có ý chí thay đổi, biểu hiện ra bên ngoài rất tích cực, nhưng lại đóng chặt cánh cửa nội tâm.
Lúc đó, anh nào ngờ rằng Chiêu Phàm sẽ bị tra tấn bởi chứng trầm cảm, càng không ngờ rằng đây đã là lần thứ hai Chiêu Phàm mắc bệnh.
Gần đến năm giờ, mây đen che khuất mặt trời, bầu trời trở nên u ám. Chiêu Phàm nói: “Chúng ta về thôi. Ở ngoài lâu quá, bác sĩ Chúc sẽ lo lắng.”
Nghiêm Khiếu đi cùng cậu về khu nhà điều trị, cùng anh ăn cơm, nhưng chỉ thấy anh ăn vài ngọn rau xanh và một chén cơm trắng rồi buông đũa.
“Không ăn thêm chút nào nữa à?” Nghiêm Khiếu nói: “Để anh đi lấy thêm thức ăn cho em nhé. Em muốn ăn gì?”
Cậu lắc đầu: “Tôi no rồi.”
“Vậy uống một chén súp nhé?”
Cậu do dự vài giây: “Ừ.”
Nghiêm Khiếu vội vàng đi đến quầy, gọi một chén súp sườn đậu Hà Lan, dặn dò nhỏ họ cho thêm vài miếng sườn vào.
Cậu trai phụ trách múc canh ngửa cổ nhìn lên, thở dài: “Anh ấy… có lẽ không ăn được.”
Nghiêm Khiếu lúc bưng chén canh vẫn chưa hiểu ý câu nói “có lẽ không ăn được” là gì, đến khi quay lại bàn ăn thử độ nóng của canh, anh cười nói: “Không nóng nữa rồi, ngửi thơm lắm, em nếm thử đi.”
Chiêu Phàm mím môi, cau mày, tay cầm muỗng hơi run.
Nghiêm Khiếu động viên: “Nếm thử đi, nếu không bổ sung đủ dinh dưỡng, cơ thể sẽ không chịu được đâu.”
Chiêu Phàm gật đầu, cẩn thận múc một muỗng canh.
Nghiêm Khiếu đang định động viên cậu tiếp tục uống, thì thấy anh cau mày, muỗng canh rơi vào tô súp, văng ra một mảng nước súp.
“Chiêu Phàm!”
“Ọe. . .”
Chiêu Phàm dùng tay bịt miệng, cố gắng đứng dậy rồi lảo đảo chạy ra cửa nhà hàng.
Nghiêm Khiếu vội vàng cầm tờ giấy trên bàn rồi đi theo.
Chiêu Phàm cúi người nôn khan bên cạnh bồn rửa mặt, nôn ra tất cả những gì vừa ăn vào. Nghiêm Khiếu vỗ nhẹ vào lưng Chiêu Phàm, lòng đầy áy náy. Nhìn thấy Chiêu Phàm khó chịu đến rơi nước mắt, Nghiêm Khiếu hận không thể dồn toàn bộ sự đau đớn của cậu lên người mình.
“Triệu chứng trầm cảm của Chiêu Phàm đi kèm với chán ăn, đặc biệt không thích đồ tanh.” Đêm khuya, bác sĩ Chúc sau khi sắp xếp cho Chiêu Phàm nghỉ ngơi, vừa đun nước pha trà vừa nói: “Bản thân cậu ấy cũng cố gắng điều chỉnh, nhưng hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì. Hôm nay anh đến, cậu ấy không muốn khiến anh thất vọng nên mới cố gắng uống canh sườn. Tại tôi không nói trước với anh.”
Nghiêm Khiếu cầm hộp thuốc lá, nhớ đến nụ cười gượng gạo mà Chiêu Phàm cố nặn ra khi ở bên bờ hồ, đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều siết lại.
“Cứ từ từ.” Bác sĩ Chúc nói: “Chán ăn cũng có lý do dùng thuốc, hiện tại cậu ấy phải uống thuốc chống trầm cảm, chỉ can thiệp tâm lý không đủ.”
“Em ấy ngày nào cũng ngủ sớm vậy sao?” Nghiêm Khiếu nhìn đồng hồ, lúc này mới 8 giờ.
“Ừ, đến giờ là cậu ấy về phòng ngủ, không muốn ra ngoài. Tuy nhiên thực ra cậu ấy rất khó ngủ.”
“Không thể để em ấy tham gia hoạt động nhiều hơn sao?”
“Cậu ấy bài xích việc giao lưu.” Bác sĩ Chúc nói: “Cậu ấy có ý nguyện điều trị tích cực, nhưng nội tâm lại rất bài xích việc giao lưu. Tôi từng thử cho cậu ấy tham gia các hoạt động giải trí đơn giản, cậu ấy ngoài mặt phối hợp, nhưng sau vài lần, tình trạng lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.”
Nghiêm Khiếu chậm rãi siết chặt nắm tay.
“Nếu anh ấy có thể tiếp nhận anh là bạn, điều đó không thể nào tốt hơn.” Bác sĩ Chúc đang nói, thì điện thoại di động bên cạnh reo lên.
Nói xong điện thoại, Bác sĩ Chúc thở phào nhẹ nhõm: “Anh Lâm đến rồi.”
Lâm Hạo Thành đã có tóc bạc, đi vội vã, trên mặt và trong mắt đều là lo lắng. Nghiêm Khiếu đặt trà trước mặt anh ta, gọi một tiếng “Hạo ca”.
“Chiêu Phàm bây giờ thế nào rồi? Nó ở đâu?” Lâm Hạo Thành lo lắng hỏi: “Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ các người mới báo cho tôi?”
Bác sĩ Chúc nói: “Tình hình tạm thời ổn định. Trước tiên anh đừng vội, nghe tôi nói chi tiết. Chuyện trước đây của Chiêu Phàm, hy vọng anh cũng không giấu diếm gì với tôi.”
Ba người nói chuyện đến tận đêm khuya, tàn thuốc trong gạt tàn đã chất đầy trên bàn, Nghiêm Khiếu xoa đôi mắt đỏ hoe, lúc này mới biết người Chiêu Phàm vui vẻ, nhiệt tình, tính cách không chút u ám mà anh biết đến, từng có một tuổi thơ không thể nào tệ hơn.
Hai mươi sáu năm trước, Chiêu Phàm sinh ra ở thôn Liễu Xoá —— một thôn làng xa xôi và lạc hậu nhất thuộc khu vực Sam Thành. Cậu không được chào đón, mẹ cậu là Vương Vĩnh Đan khi mang thai cậu đã nhiều lần muốn phá bỏ, thậm chí không tiếc một xác hai mạng.
Bởi vì cuộc hôn nhân của Vương Vĩnh Đan cũng không phải tự nguyện mà là bị mua bán, nuôi nhốt và hãm hiếp.
Mà cha của cậu, mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi.
Vào những năm đó, nạn mua bán phụ nữ và trẻ em tung hoành ngang ngược ở nhiều nơi, những bé trai mới sinh hoặc chỉ vài tuổi đã không cánh mà bay, những phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, chưa trải đời cũng là “con mồi” của bọn buôn người.
Thôn Liễu Xoá vô cùng nghèo đói và hẻo lánh, nơi đây từ lâu đã có truyền thống mua vợ từ nơi khác, mỗi gia đình đều lấy việc mua được vợ đẹp làm vinh.
Con trai nhà họ Lâm tên là Lâm Tiểu Hậu năm đó đã mười lăm tuổi, đến tuổi lấy vợ. Mẹ Lâm vay một số tiền, dưới sự giới thiệu của trưởng thôn, đã mua được một nữ sinh trung học từ tay bọn buôn người.
Đối với người dân thôn Liễu Xoá, một cô con dâu có học cấp ba là một “loài” quý hiếm nhất.
Cô nữ sinh cấp ba này chính là Vương Vĩnh Đan, người thành phố Chu Thành, xuất thân từ gia đình công nhân bình thường, học lực xuất sắc, chỉ còn bốn tháng nữa là thi đại học.
Mới bị bán đến nhà họ Lâm, Vương Vĩnh Đan đương nhiên là nhất quyết không chịu, ngày ngày ầm ĩ gà chó không yên, tìm mọi cách để trốn thoát. Nhưng thôn Liễu Xoá nằm giữa núi lớn, cô không có đường trốn, mỗi lần bị bắt về, đều phải đối mặt với trận đòn roi.
Rất nhiều cô gái bị bán đều theo nhà chồng nhưng cô còn trẻ như vậy, còn giấc mơ đại học, từ đầu đến cuối không chịu quan hệ với Lâm Tiểu Hậu.
Làng Liễu Xá, nơi núi non hiểm trở, dân cư hung hãn. Đàn ông thô bạo, phụ nữ ngu muội, thậm chí có cả “tiền bối” từng bị lừa bán khuyên nhủ cô ——Cố chấp làm gì? Sinh đứa con trai mập mạp, sống tốt qua ngày là hơn cả.
Cô vẫn không chịu.
Sau cùng, cô bị Lâm Tiểu Hậu hãm hiếp, đồng loã là mẹ Lâm và một đám cô dì thân thích ở Lâm gia.
Đầu tiên bọn họ hạ thuốc cô, làm cho cô không cách nào giãy dụa được, rồi xem cả quá trình hãm hiếp cô, thậm chí còn trông coi Lâm Tiểu Hậu, dựa vào “mọi người đồng tâm hiệp lực” đè thân thể cô xuống.
Qúa trình này, không biết cô phải trải qua bao nhiêu lần đến tận khi cô thụ thai.
Đứa bé được nàng sinh ra chính là Chiêu Phàm.
Cuộc đời của Vương Vĩnh Đan hoàn toàn bị hủy hoại, nhìn như điên nhưng lại không hẳn là điên. Sau khi có con, cô không còn nghĩ đến chuyện trốn chạy, dần dần hòa nhập vào cuộc sống nông thôn như những người phụ nữ bị bán khác.
Nhưng Chiêu Phàm vẫn không có tên, Lâm Tiểu Hậu nghĩ ra một cái tên, Vương Vĩnh Đan lại chậm chạp không đồng ý.
So với mẹ Lâm, Lâm Tiểu Hậu không thể coi là kẻ xấu. Trong cả nhà họ Lâm, hắn còn được xem là người đối xử tốt nhất với Vương Vĩnh Đan. Hắnthậm chí còn hứa, khi trưởng thành và có khả năng rời khỏi thôn Liễu Xoá, hắn sẽ đưa Vương Vĩnh Đan đi cùng.
Vương Vĩnh Đan không đợi được đến ngày đó.
Khi Chiêu Phàm hai tuổi, Lâm Tiểu Hậu mười bảy tuổi đã đi làm ở thị trấn, chết vì tai nạn. Mẹ Lâm thương xót quá độ, cũng qua đời.
Theo quy tắc của thôn Liễu Xoá, góa phụ là người ai cũng có thể bắt nạt, đồng nghĩa với nô lệ, là “tài sản” của tất cả đàn ông trong thôn.
Tại nơi không có luật pháp này, Vương Vĩnh Đan vẫn không thể trốn thoát.
Cuối cùng, cô đã đặt cho Chiêu Phàm một cái tên, không mang họ Lâm, cũng không mang họ Vương, mà mang họ Chiêu, tên là Chiêu Phiền.*
*招 – Chiêu : từ Chiêu này tui có tra từ điển thì nó còn mang nghĩa khác là “nhận tội; xưng tội; thú nhận tội lỗi”, còn Phiền trong Phiền phức í.
“Đều là lỗi của mày, toàn bộ là lỗi của mày.” Vào nhiều đêm khuya, khi cô mang theo những vết thương bị đàn ông chà đạp trở về nhà, đều sẽ bóp cổ Chiêu Phàm đang ngủ trên giường, gào thét như kẻ điên, đánh đập, “Nếu không có mày, tao đã sớm chạy trốn rồi, tại sao mày luôn luôn đáng ghét như vậy? Tại sao mày không đi chết đi?”.
Vết thương trên người Chiêu Phàm chưa bao giờ lành hẳn, luôn là vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Nhưng cậu còn quá nhỏ, không có cách nào để phản kháng, cũng không biết phản kháng.
Người luôn tuỳ ý đánh đập, nhục mạ cậu là mẹ cậu, người thân duy nhất của cậu.
Năm bốn tuổi, khi cậu một lần nữa bị tát quá nhiều cái, cậu thừa dịp đêm tối chạy khỏi nhà, chạy lên trên núi nơi nghe nói có rất nhiều sói.
Cậu nghĩ cứ thế chết đi cho rồi.
Nhưng khi sói thật sự xuất hiện, cậu lại sợ hãi, liều mạng chạy, đến tận khi gặp dỡ dân làng vừa hay tin đang lục soát trong núi, khó khăn lắm mới cứu được.
Cậu bé luôn nhớ mình đã như một vị anh hùng dũng cảm đánh con sói, nhưng thực tế không hề có chuyện đó.
Vương Vĩnh Đan ôm lấy cậu, vừa khóc vừa mắng. Cậu bé sợ hãi tột độ, lo sợ bị đánh lần nữa, chỉ biết khẽ gọi “mẹ ơi”.
Vương Vĩnh Đan dường như rất ghét cách gọi này, giơ tay tát cậu bé một cái thật mạnh.
Cậu bé mắc chứng trầm cảm, nhưng thôn Liễu Xoá này vốn chẳng có người nào nói về căn bệnh này.
Lúc năm tuổi, một gã đàn ông không còn hài lòng với việc quan hệ với góa phụ nên đã đánh chủ ý lên đầu cậu bé.
Cậu bé nhìn gã đàn ông tới gần, mờ mịt không biết phải làm gì.
Là Vương Vĩnh Đan bảo vệ cậu bé.
Nữ nhân luôn tuỳ ý đánh đập cậu bé đó kéo gã đàn ông sang một bên, cởi quần xuống nói: “Ông thả con của tôi ra.”
Gã đàn ông cười nham hiểu: “Được thôi, nhưng mày phải cho tao đâm vào bằng ‘cửa sau’.”
Từ khe cửa, cậu bé nhìn thấy người đàn ông đó đè lên người mẹ, vừa chửi rủa vừa hung hăng.
Máu của Vương Vĩnh Đan chảy đầy giường, thoi thóp.
Kể từ đó, góa phụ nhà họ Lâm lại có “nghề” mới.
Cậu bé vô số lần chứng kiến cảnh mẹ mình bị tổn thương, khi còn quá nhỏ để hiểu chuyện, tiềm thức đã gieo rắc một nỗi sợ hãi vô cùng sâu đậm.
Một ngày nọ, Vương Vĩnh Đan bất ngờ gọi cậu một tiếng “Bảo bối”, lúc này cậu đã chìm trong u uất nặng nề, không có bất kỳ phản ứng gì.
Cũng ngày hôm đó, một sự kiện chấn động cả nước đã xảy ra tại thôn Liễu Xóa – Góa phụ Vương Vĩnh Đan sử dụng dao phay và thuốc nổ tự chế, sát hại cả gia đình trưởng thôn cùng 26 nam giới và 17 phụ nữ.
Khi cảnh sát đặc nhiệm của Sam Thành và Châu Thành đến nơi, mọi chuyện đã muộn. Toàn bộ thôn Liễu Xóa chìm trong biển máu, Chiêu Phàm ngồi giữa vũng máu, như một con búp bê không hồn.
Vương Vĩnh Đan hoàn toàn điên rồi, ôm lấy con ruột mình xem như khiên thịt.
Tay súng bắn tỉa hạ gục cô ta, Lâm Hạo Thành lập tức xông vào nhà, ôm lấy Chiêu Phàm đang ngơ ngác.
Sau sự kiện kinh hoàng này, một loạt các hoạt động truy bắt kẻ buôn người, giải cứu phụ nữ và trẻ em bị bán đã được triển khai trên toàn quốc. Nhờ sự bảo vệ của cảnh sát, Chiêu Phàm từ đầu đến cuối không bị lộ diện trước tầm mắt mọi người.
Cậu ấy mất đi người thân, lại mắc chứng trầm cảm nặng, cần một mái ấm.
Có lẽ vì người cảnh sát đầu tiên cậu gặp là Lâm Hạo Thành, nên cậu không nói gì, chỉ luôn đi theo Lâm Hạo Thành.
Cuối cùng, Lâm Hạo Thành, khi ấy mới ngoài hai mươi tuổi, đã trở thành cha nuôi của cậu.
Trước khi làm thủ tục đăng ký hộ khẩu, Lâm Hạo Thành hỏi: “Con tự đặt cho mình một cái tên được không?”
Cậu bé lắc đầu ngẩn ngơ, rồi từng nét từng chữ viết lên giấy: “Mẹ con gọi con là ‘Chiêu Phiền’.”
Lâm Hạo Thành hỏi: “Tại sao lại gọi là tên này?”
“Bởi vì con làm người khác phiền chán.” Cậu bé nói: “Sẽ không ai thích con.”
Lâm Hạo Thành ôm lấy cậu bé rất lâu: “Chúng ta đổi hai chữ khác được không?”
Cậu bé khó hiểu chớp mắt.
Lâm Hạo Thành cầm bút, vừa viết vừa nói: “Chiêu Phàm, Chiêu, nghĩa là tươi sáng, Phàm, nghĩa là bình thường. Con trai, từ hôm nay trở đi, con sẽ có một cuộc đời bình thường nhưng tươi sáng. Con rất tốt, sau này khi con trưởng thành, nhất định sẽ có rất nhiều người yêu quý, bảo vệ con.”
Cậu bé ngơ ngác lặp lại tên mới của mình, lần đầu tiên nở nụ cười.
———
Editor: Đọc xong chap này hẳn mn cũng hiểu lý do vì sao tui để tên bộ này giữ nguyên hai từ “CHIÊU” – “PHIỀN” đúng không? Không phải tui không muốn việt hoá cái tên này nhưng nó có ý nghĩa riêng. Hy vọng ai đọc rồi sẽ hiểu cho tui, đừng bảo tui lậm nữa, khổ thân tui quá.
=========
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.