Chương 2: Điều kiện
Mạnh Bà Thang
24/03/2017
Vệ Tước đến trước lão đạo, hai gối quỳ xuống, nàng vái ba vái rồi mới đứng lên.
Lão đạo giở giọng cười đắc ý, coi như sơn nhân ta không nhìn nhầm người, nha đầu này cũng có chút tình nghĩa.
Lão cười hê hê, rung đùi, giọng lên một quãng tám, bắt đầu giở thói lưu manh:
" Đã biết sự lợi hại của sơn nhân ta chưa? Giờ ngươi ra khỏi đây rồi, cứ vất vưởng cũng không tốt. Nhân gian có luân hồi, nhân quả. Ta có thể giúp ngươi gọi ra quỷ phủ đi xuống âm ti để qua Nại Hà... nhưng có điều kiện"
... Lão hơi xuống giọng đưa mắt thăm dò.
Vệ Tước liếc ánh mắt nhìn lão đạo đang ngồi xổm một tay cầm đùi gà, một tay vẽ vòng tròn trên đất bằng cây gậy trúc nát.
Lão hắng giọng:
" Ấy đừng có nhìn sơn nhân ta như thế. Ngươi không biết nhưng thập địa cửu châu này ai cũng biết danh tiếng Đổng Trác sơn nhân ta. Hữu danh hữu thực. Trong con đường tàm tiên vấn đạo, nếu ta dám nói số 2 thì không kẻ nào dám nói số 1... khụ khụ... Tất nhiên là không kể có vài kẻ cũng đứng số 2 bằng ta... Nhưng nói vậy chắc ngươi cũng đã hiểu sơn nhân ta đây lời nói có sức nặng tựa ngàn cân rồi chứ? Hơi đâu đi lừa một tiểu nha đầu chưa dứt sữa như ngươi"
Vệ Tước nghe lão huyên thuyên một hồi nhưng lọt vào tai nàng chỉ có 4 chữ "tầm tiên vấn đạo". "Tầm tiên vấn đạo"? Hay lắm. Chính vì bốn chữ này mà nàng bị giết chết một cách tàn nhẫn. Chính vì bốn chữ này mà con dân Thục quốc nước mất nhà tan. Nàng ghi nhớ hết thảy. Hết thảy đều phải tính toán từng món một.
Vệ Tước ngăn dòng sát khí điên cuồng, nói:
" Đổng Trác sơn nhân, ta tin lời ngài nói..."
Lão đạo gật gù. Phải nói nha đầu này quả thành thực, càng nhìn lại càng làm người ta yêu mến. Khà khà. Biết bao kẻ vừa nhìn thấy bộ dạng của lão đã quăng ra một ánh nhìn khinh bỉ. Chẹp! nhìn đi nhìn lại đúng là một nha đầu đáng để sơn nhân đây hành thiện tích đức.
Lão lại nói tiếp:
" Cũng không có gì... hê hê... chỉ cần ngươi kể cho ta nghe nguyên nhân những chấp niệm trên người ngươi, ta sẽ giúp ngươi đầu thai chuyển kiếp..."
Càng nói giọng lão càng nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Có vẻ hơi xấu hổ. Dù sao cũng là chuyện của người ta. Nhưng thực sự có nhiều thứ lão chưa gặp lần nào.
Vệ Tước buông mắt:
"Đổi điều kiện. Ta kể cho ngài... ngài...nhận ta làm đồ đệ"
Đổng Trác sơn nhân há miệng, cái đùi gà trên tay rơi xuống đất. Lão mới thu lại bộ mặt, tiếc nuối nhặt cái đùi gà dưới đất lên, không sợ bẩn, thổi hai cái rồi ăn tiếp:
" Hừ… Nha đầu ngươi bắt nạt ta. Ta giúp ngươi chuyển kiếp mà còn đòi hỏi. Hừ không công bằng. Không công bằng. Các ngươi cậy trẻ mà bắt nạt lão già này. Lão tổ ơi ta còn mặt mũi nào mà sống nữa"
Càng nói giọng lão càng chua, hai chân giãy lên, miệng vẫn nhai không ngừng.
Vệ Tước mặt chảy đầy hắc tuyến.
Nàng cắn răng lên tiếng:
" Ta không muốn chuyển kiếp. Ta muốn ... tầm tiên vấn đạo"
Bốn chữ cuối cất lên trong tiếng nghiến răng cay nghiệt. Đúng nàng muốn biết cái gì là "Tầm tiên", cái gì là "vấn đạo"? Như thế nào mới xứng đi trên con đường tiên đạo?
Đổng Trác đơ mặt. Nàng ta muốn tu tiên. Ơ hơ, đến thân xác còn không có thì tu cái rắm gì? Thực ra có thì vẫn có cách nhưng không hời. Quá lỗ…quá lỗ rồi! Lão đen mặt:
"Ngươi không có thân thể, đến hồn phách cũng không đủ, làm sao mà tu?"
Vệ Tước nghe xong bỗng thẫn thờ. Nàng giơ đôi bàn tay trong suốt lên, mặt trời chiếu qua, lớp cỏ phía dưới như ánh lên sắc vàng. Nàng cất giọng cười vang. Hahaha đúng là làm sao mà tu.
"Sơn nhân. Chẳng hay ngài nguyện ý nghe ta kể một câu chuyện xưa?"
Lão đạo giở giọng cười đắc ý, coi như sơn nhân ta không nhìn nhầm người, nha đầu này cũng có chút tình nghĩa.
Lão cười hê hê, rung đùi, giọng lên một quãng tám, bắt đầu giở thói lưu manh:
" Đã biết sự lợi hại của sơn nhân ta chưa? Giờ ngươi ra khỏi đây rồi, cứ vất vưởng cũng không tốt. Nhân gian có luân hồi, nhân quả. Ta có thể giúp ngươi gọi ra quỷ phủ đi xuống âm ti để qua Nại Hà... nhưng có điều kiện"
... Lão hơi xuống giọng đưa mắt thăm dò.
Vệ Tước liếc ánh mắt nhìn lão đạo đang ngồi xổm một tay cầm đùi gà, một tay vẽ vòng tròn trên đất bằng cây gậy trúc nát.
Lão hắng giọng:
" Ấy đừng có nhìn sơn nhân ta như thế. Ngươi không biết nhưng thập địa cửu châu này ai cũng biết danh tiếng Đổng Trác sơn nhân ta. Hữu danh hữu thực. Trong con đường tàm tiên vấn đạo, nếu ta dám nói số 2 thì không kẻ nào dám nói số 1... khụ khụ... Tất nhiên là không kể có vài kẻ cũng đứng số 2 bằng ta... Nhưng nói vậy chắc ngươi cũng đã hiểu sơn nhân ta đây lời nói có sức nặng tựa ngàn cân rồi chứ? Hơi đâu đi lừa một tiểu nha đầu chưa dứt sữa như ngươi"
Vệ Tước nghe lão huyên thuyên một hồi nhưng lọt vào tai nàng chỉ có 4 chữ "tầm tiên vấn đạo". "Tầm tiên vấn đạo"? Hay lắm. Chính vì bốn chữ này mà nàng bị giết chết một cách tàn nhẫn. Chính vì bốn chữ này mà con dân Thục quốc nước mất nhà tan. Nàng ghi nhớ hết thảy. Hết thảy đều phải tính toán từng món một.
Vệ Tước ngăn dòng sát khí điên cuồng, nói:
" Đổng Trác sơn nhân, ta tin lời ngài nói..."
Lão đạo gật gù. Phải nói nha đầu này quả thành thực, càng nhìn lại càng làm người ta yêu mến. Khà khà. Biết bao kẻ vừa nhìn thấy bộ dạng của lão đã quăng ra một ánh nhìn khinh bỉ. Chẹp! nhìn đi nhìn lại đúng là một nha đầu đáng để sơn nhân đây hành thiện tích đức.
Lão lại nói tiếp:
" Cũng không có gì... hê hê... chỉ cần ngươi kể cho ta nghe nguyên nhân những chấp niệm trên người ngươi, ta sẽ giúp ngươi đầu thai chuyển kiếp..."
Càng nói giọng lão càng nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Có vẻ hơi xấu hổ. Dù sao cũng là chuyện của người ta. Nhưng thực sự có nhiều thứ lão chưa gặp lần nào.
Vệ Tước buông mắt:
"Đổi điều kiện. Ta kể cho ngài... ngài...nhận ta làm đồ đệ"
Đổng Trác sơn nhân há miệng, cái đùi gà trên tay rơi xuống đất. Lão mới thu lại bộ mặt, tiếc nuối nhặt cái đùi gà dưới đất lên, không sợ bẩn, thổi hai cái rồi ăn tiếp:
" Hừ… Nha đầu ngươi bắt nạt ta. Ta giúp ngươi chuyển kiếp mà còn đòi hỏi. Hừ không công bằng. Không công bằng. Các ngươi cậy trẻ mà bắt nạt lão già này. Lão tổ ơi ta còn mặt mũi nào mà sống nữa"
Càng nói giọng lão càng chua, hai chân giãy lên, miệng vẫn nhai không ngừng.
Vệ Tước mặt chảy đầy hắc tuyến.
Nàng cắn răng lên tiếng:
" Ta không muốn chuyển kiếp. Ta muốn ... tầm tiên vấn đạo"
Bốn chữ cuối cất lên trong tiếng nghiến răng cay nghiệt. Đúng nàng muốn biết cái gì là "Tầm tiên", cái gì là "vấn đạo"? Như thế nào mới xứng đi trên con đường tiên đạo?
Đổng Trác đơ mặt. Nàng ta muốn tu tiên. Ơ hơ, đến thân xác còn không có thì tu cái rắm gì? Thực ra có thì vẫn có cách nhưng không hời. Quá lỗ…quá lỗ rồi! Lão đen mặt:
"Ngươi không có thân thể, đến hồn phách cũng không đủ, làm sao mà tu?"
Vệ Tước nghe xong bỗng thẫn thờ. Nàng giơ đôi bàn tay trong suốt lên, mặt trời chiếu qua, lớp cỏ phía dưới như ánh lên sắc vàng. Nàng cất giọng cười vang. Hahaha đúng là làm sao mà tu.
"Sơn nhân. Chẳng hay ngài nguyện ý nghe ta kể một câu chuyện xưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.