Chương 3
Phức Mai
11/11/2014
Đàm Chiêu Quân vừa mới bước ra Hạnh viện, thình lình ở góc khuất bỗng xuất hiện một bóng
người, dọa nàng nhảy dựng, nháy mắt tiếp theo, á huyệt của nàng đã bị
điểm trúng.
"Đàm cô nương." Doãn Thức Hoa gọi nhỏ, hướng nàng chắp tay lấy lễ. "Thật có lỗi, điểm á huyệt của ngươi, ta sợ việc này hù ngươi, sợ làm ngươi hét chói tai." Hắn ôn tồn giải thích.
Bình ổn nhịp tim, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Doãn Thức Hoa xác định nàng cảm xúc ổn định. . . . . . , ít nhất không nhìn thấy nàng còn kinh hách, mới giải huyệt cho nàng.
"Ta không phải cô nương động một chút sẽ thét chói tai, cho nên, tốt nhất lần sau đừng có làm như vậy nữa." Khi nói được, nàng lập tức trừng mắt nhìn hắn, nghiêm túc thanh minh.
Doãn Thức Hoa sửng sốt, trong lòng rất kinh ngạc. Bộ dáng nàng so với mới vừa rồi , khí chất, khác xa nhau.
Đúng vậy, mới vừa rồi ở trong phòng đại ca, hắn đương nhiên cũng thấy nàng, đại ca khi bị hỏi sở dĩ giả ngu, tất nhiên là có dụng ý.
Mà trước mắt vị cô nương Đàm Chiêu Quân này lại nghiêm túc lạnh nhạt, cùng với nữ tử mới vừa rồi ở Hạnh Hoa trong mưa xinh đẹp ngọt ngào, cách biệt một trời một vực, rốt cuộc người nào mới chân chính là nàng?
"Doãn nhị thiếu gia ngăn trở đường đi của ta, không phải là muốn xem ta ngẩn người đi?" Đàm Chiêu Quân nhíu mi. Mới vừa rồi bị đại ca của hắn chọc giận, giờ phút này nàng tuyệt không tưởng che dấu tâm tình của mình.
Doãn Thức Hoa lấy lại tinh thần, nhìn thấy nàng không che dấu chút nào ánh mắt phiền chán.
"Đàm cô nương, ngươi không biết là ta có bộ dạng tuấn mỹ tiêu sái sao?" Doãn Thức Hoa vẫn duy trì chiêu bài mỉm cười, bình thường thì mười người thì đã có thể mê đảo đến chín người – không phân biệt già trẻ, mà còn lại một người kia, thì lại là người mù.
Nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái rồi hỏi "Doãn nhị thiếu gia cảm giác bộ dạng mình so với ta ai đẹp hơn?"
"Vấn đề này. . . . . . Đàm Tam cô nương mỹ mạo rất ít không ai có thể không công nhận? Huống chi dung mạo của nam nhân so với nữ nhân là có khác biệt."
"Ta lại thấy so ra ta đẹp hơn lại tuyệt không thua khí khái của nam nhân, hơn nữa từ nhỏ đến lớn hầu như mỗi ngày đều nhìn, cho nên Doãn nhị thiếu gia cảm thấy ta sẽ cho rằng dung mạo ngươi như vậy là tuấn mỹ sao?" Đàm Chiêu Quân khóe miệng khinh thường nhếch lên. "Không cần ếch ngồi đáy giếng lâu, liền cho rằng vùng trời trên đầu kia chính là khắp thiên hạ, cho dù bản thân gặp không nhiều lắm, biết không rộng, cũng không cần vội vã như vậy bộc lộ ra sự không biết của mình, được không?"
Doãn Thức Hoa nghe vậy, không chỉ có không có...chút nào hờn giận, trong lòng ngược lại cảm thấy có chút vui vẻ cùng với vạn phần chờ mong. Nếu Đàm Chiêu Quân đối với gương mặt nàycủa hắn cũng hoàn toàn không có cho hắn một tia "Đặc biệt đãi ngộ", như vậy kế hoạch của hắn và Kiêu có lẽ có thể thành công nhưng cũng nói không nhất định. . . . . . Chỉ cần có thể thuyết phục được nàng.
"Nếu Doãn nhị thiếu gia không có việc gì, ta phải đi." Thật sự là nhàm chán! Nàng hiện tại tin tưởng, lời đồn đãi từ ba năm trước đây, Bích Liễu sơn trang do cặp con song sinh làm chủ sự tuyệt đối là giả dối! Đến giờ phút này càng tin tưởng rằng cặp con song sinh này chính chỉ phụ trách đi ra ngoài xuất đầu lộ diện, bán ra da mặt thôi, người chủ trì chân chính vẫn như cũ là Doãn Thức Câu lui ở phía sau màn, nếu không Bích Liễu sơn trang đã sớm ngã.
"Đàm cô nương xin dừng bước." Doãn Thức Hoa đột nhiên nhanh gọi nàng lại. "Chúng ta có việc muốn cùng với Đàm cô nương thảo luận, có thể đi theo ta không?"
"Chúng ta?" Đàm Chiêu Quân khẽ nhếch lông mày. Cho nên, trong đó có thêm một người là Doãn Thức Kiêu kia nữa sao?
"Ta cùng Kiêu."
Tốt lắm, nàng cũng đang muốn cùng Doãn Thức Kiêu "hảo hảo" nói một chút.
"Dẫn đường." Ở Hạnh viện nàng đã bị đại ca chọc giận, cho nên bọn họ đành phải chịu sự bực bội cùng gương mặt lạnh như tiền của nàng.
Doãn Thức Hoa dẫn nàng đi vào Trúc viện nơi hắn ở, vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy trong phòng ngồi sẵn một vị nam nhân có bộ dạng giống như đúc hắn.
Nói vậy đây chính là Doãn Thức Kiêu .
"Mời ngồi." Doãn Thức Hoa khách khí nói, sau đó đi đến bên cạnh đệ đệ ngồi xuống.
Đàm Chiêu Quân ngồi xuống phía đối diện bọn hắn, xong nhìn sang phía Doãn Thức Kiêu đang đánh giá nàng.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, trong mắt hắn, nàng chỉ nhìn thấy sự đánh giá, dò xét, giống như là đang đánh giá giá trị của nàng, không thấy được cảm xúc gì giống như là "Thích" hay đại loại như vậy.
Sự tình giống như có điểm gì là lạ.
Ba người đều không có mở miệng, sau khi có người hầu mang trà lên, Doãn Thức Hoa lập tức cho lui mọi người, trong phòng lúc này chỉ còn lại có ba người bọn hắn.
Đàm Chiêu Quân cũng bảo trì bình thản, bưng lên tách trà thơm mới vừa rồi được đưa lên, tinh tế nhấm nháp.
Ah, trà ngon. Nàng thỏa mãn nhắm mắt lại, thưởng thức hương cùng mỹ vị của trà đọng lại trong miệng. Đã lâu không uống đến trà ngon như vậy rồi, hơn nữa mùi vị kia giống như đã từng quen biết.
A. . . . . . Nàng nghĩ tới! Trà nàng này từng được ở chỗ một người bạn giang hồ uống qua một lần, khi đó nàng còn muốn xin chút trà này mang về nhà, lại bị người bạn luôn luôn hào phóng này khéo léo từ chối rồi nói trà này ngàn vàng khó mua, nàng kia nói nàng cũng thật vất vả mới xin được có ba lượng, pha trà mời nàng nhấm nháp đã là bạn tốt tri kỷ lắm mới có đãi ngộ như vầy, tha lỗi cho nàng không thể phân cho được nữa.
Không nghĩ tới Bích Liễu sơn trang lại hào phóng như thế, pha trà đắt tiền như vậy mời khách.
"Xin hỏi, đây là trà gì?" Mở mắt ra, nàng nhẹ giọng hỏi.
"Vân đỉnh trà." Doãn Thức Hoa vì nàng giải đáp.
"Gì? Đây là Vân đỉnh trà?" Nàng càng thêm kinh ngạc. Tên trà này, không phải là nàng đáp ứng anh em kết nghĩa của nàng – Quỷ Đầu Con phải tìm giúp mua cho hắn sao?
"Đúng vậy, trà này chính là đặc sản của Bích Liễu sơn trang – Vân đỉnh trà, chỉ cung ứng cho người trong nhà hoặc tặng cho bạn tri giao dùng để uống mà thôi." Doãn Thức Hoa nói, trong giọng nói không khỏi không mang sự kiêu ngạo.
Đàm Chiêu Quân ngẩn người, "Ngươi muốn nói, trà này bên ngoài mua không được?"
"Đúng vậy, cho dù có bạc cũng mua không được."
Đáng giận! Nàng chỉ biết Quỷ Đầu Con kia khôn khéo thật sự, làm sao có thể làm chuyện lỗ vốn được!
Mệt nàng muốn hắn làm một cái mặt nạ da người mang vẻ bị phỏng da thật, lại chỉ muốn nàng đến Hàm Dương mua một cân Vân đỉnh trà mang về là được thì nàng còn cảm kích mà nói nàng sẽ mua thêm mấy cân cho hắn, không nghĩ tới loại này trà là loại trà vô cùng trân quý căn bản là có bạc cũng mua không được.
Hiện tại nàng cuối cùng đã hiểu, lúc ấy nghe nàng nói như vậy thì Quỷ Đầu Con kia cười quỷ dị là có ý gì .
Hiện tại cái mặt nạ kia trên có vết sẹo do bị phỏng, dịch dung dùng là da thật, nàng đã đưa cho nhị tỷ dùng rồi, điều này làm nàng thật sự phiền não.
"Như thế nào? Trà này. . . . . . không hợp vị Đàm cô nương sao?" Nhìn ra nàng khác thường, Doãn Thức Hoa hỏi.
"Không, đây là trà ngon." Đàm Chiêu Quân vui lòng ca ngợi, nhàn nhã nghĩ thưởng thức trà còn việc giao dịch với Quỷ Đầu Con có thể chậm đã, trước giải quyết vấn đề trước mắt này đã.
Hai huynh đệ nhìn nhau, thấy nàng bảo trì được sự bình thản như vậy tựa như có chút ngoài ý muốn.
Lại đợi một lát, Doãn Thức Hoa nhịn không được mở miệng trước. "Đàm Tam cô nương không hỏi có chuyện gì sao?"
Buông tách trà tinh xảo, nàng giương mắt nhìn hai người.
"Nếu Doãn nhị thiếu gia đặc biệt chặn đường ta, nhất quyết mời ta tới đây, tự nhiên sẽ chủ động nói, ta cần gì phải hỏi?" Nàng đùa cợt cười khẽ.
"Được rồi, chúng ta liền nói thẳng." Doãn Thức Hoa gật đầu. "Về nợ nần của Đàm gia, chúng ta có thể một bút xóa bỏ."
Nghe vậy, Đàm Chiêu Quân nhịn không được bật cười.
"Có cái gì buồn cười ?!" Doãn Thức Kiêu cuối cùng mở miệng, giọng điệu mang vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt lại thể hiện sự phiền chán.
Nàng nhíu mày. Nghe đến đây, nàng xác định trăm phần trăm, Doãn Thức Kiêu hoàn toàn không có ý với nàng, thậm chí rất có thành kiến với nàng, một khi đã như vậy, vì sao Doãn trang chủ lại muốn nàng gả cho hắn?
Huynh đệ bọn họ có cừu oán sao? Mà nàng lại bị cuốn vào tranh chấp giữa huynh đệ bọn họ sao?
Như vậy . . . . . . việc này càng không thể giải thích được nghi vấn "Tại sao là nàng".
"Kiêu, để ta nói." Doãn Thức Hoa đột nhiên đặt tay lên đệ đệ mình ấm giọng trấn an, nhất quyết ngăn không cho hắn nói tiếp.
Doãn Thức Kiêu trừng liếc nàng một cái, nhưng cũng nghe lời im lặng, không nói nữa.
"Đàm cô nương vì sao mà cười?" Doãn Thức Hoa khách khí hỏi.
"Ta cười là vì cái câu Doãn nhị thiếu gia mới vừa nói kia, trước đó ta lại đã được nghe từ miệng đại ca các ngươi, không sai một chữ." Đàm Chiêu Quân cũng không giấu diếm, kỳ thật nàng cảm giác được, đáng lẽ cặp song sinh này hẳn cũng phải biết chuyện này mới đúng chứ.
"Chúng ta biết đại khái đại ca ta đã nói gì với ngươi." Hắn quả nhiên gật đầu. "Đại ca của ta lấy đều kiện ngươi phải gả cho Kiêu để xóa bỏ toàn bộ nợ nần, đúng không?"
"Đúng vậy, hắn cho ta thời gia ba ngày suy nghĩ." Nàng nhợt nhạt cười nhạt.
Doãn Thức Kiêu lập tức nghiến răng nghiến lợi khàn giọng cảnh cáo."Ngươi không được đáp ứng!"
"Kiêu!" Doãn Thức Hoa lại ngăn lại, sau đó nhìn Đàm Chiêu Quân. "Đàm cô nương, chúng ta muốn đưa ra một giao dịch khác với cô nương, đợi chúng ta giải thích ngọn nguồn, rồi Đàm cô nương hãy có thể suy nghĩ."
"Cũng tốt, nói nghe một chút." Dù sao Doãn Thức Câu đưa ra "Biện pháp trả nợ" nàng không thể không nghe, dù sao cũng nên nghe cặp song sinh muốn nói gì đi.
"Kỳ thật điều kiện của chúng ta cùng đại ca không sai biệt lắm, nhưng đối tượng lại khác, chúng ta muốn cô nương gả cho đại ca của ta." Doãn Thức Hoa nói thẳng ra điều kiện của bọn hắn.
Này thật thú vị rồi! Ba huynh đệ này là như thế nào, cho nhau thay đối phương tìm lão bà, hơn nữa không thể không phải là nàng, cũng quá cổ quái đi!
"Nói thực ra, ta hiện tại không hiểu ra sao, mời các ngươi đem sự tình nguyên do từ đầu tới đuôi giải thích rõ, bằng không ta cũng không muốn lo lắng suy nghĩ nữa."
"Được rồi! Sự tình có chút phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không biết nói từ đâu, hay là, Đàm cô nương có nghi vấn gì cứ hỏi thẳng, ta sẽ xem xét trả lời từ từ."
"Tốt. Đầu tiên, tại sao Doãn trang chủ muốn ta gả cho Doãn Tam Thiếu gia?"
"Bởi vì chúng ta nói cho đại ca, Kiêu yêu thích Đàm cô nương, cho nên đại ca mới có thể làm như vậy."
"Hừ!" Doãn Thức Kiêu theo lỗ mũi hừ một tiếng, dường như rất bất bất mãn với điều này.
Đàm Chiêu Quân khẽ nhếch miệng. Nếu là như vậy, cũng không phải như nàng nghĩ là huynh đệ bọn họ có cừu oán sao!
"Doãn Tam Thiếu gia không cần hừ, ta biết đây là nói dối, cho nên vấn đề kế tiếp chính là, vì sao các ngươi muốn lừa gạt Doãn trang chủ?"
"Người chủ trì Bích Liễu sơn trang, ở mặt ngoài là huynh đệ chúng ta, nhưng trên thực tế, người chủ trì chân chính vẫn là đại ca. . . . . ."
"Nhìn ra được." Nàng thẳng thắn.
Doãn Thức Hoa đột nhiên dừng một chút, cùng đệ đệ thoáng nhìn nhau, cuối cùng quyết định không cần phỏng đoán ý tứ nàng khi nói câu kia.
"Vì muốn mời ngươi tới Bích Liễu sơn trang, chúng ta nghĩ đến phương pháp thu mua giấy nợ của Đàm gia, nhưng lập tức muốn chi một khoản bạc khổng lồ như vậy, làm động tác lớn như vậy, muốn giấu diếm được đại ca của ta là không thể nào, cho nên chúng ta liền tìm lý do, để cho đại ca ta tự mình chủ đạo chuyện này." Doãn Thức Hoa nhún vai.
"Ta hiểu." Đàm Chiêu Quân cuối cùng lý giải được." Ngay từ đầu các ngươi chính là nhằm vào ta, cho nên, vấn đề thứ ba muốn hỏi, tại sao là ta? Mà không phải đại tỷ hoặc là nhị tỷ ta? Nói thật, các nàng so với ta đều thích hợp làm vợ người hơn, tính tình cũng tốt hơn ta, vì sao các ngươi không chọn các nàng?"
"Chính là không phải ngươi không thể, bất quá nguyên nhân chúng ta không thể nói cho ngươi biết, ngươi chỉ nên biết, chuyện này về sau tùy đại ca ta có nguyện ý hay không nói cho ngươi biết, hoặc là chính ngươi có thể phát hiện ra hay không."
Quả nhiên có nguyên nhân đặc biệt nào đó, hơn nữa cũng xác nhận đối tượng không thể không phải là nàng, như vậy sự tình trở nên dễ dàng hơn.
Cùng thương lượng điều kiện với Doãn Thức Câu thì nàng không thể thắng, bởi vì hắn đã đem đường lui của nàng phong kín rồi, nhưng với cặp song sinh này sẽ không giống như vậy, chỉ xem biểu hiện của Doãn Thức Kiêu, thì khẳng định rằng bọn họ càng lo lắng sợ nàng sẽ đáp ứng điều kiện của đại ca bọn họ, kể từ đó, người không có đường lui ngược lại là bọn họ.
"Khi ta hỏi Doãn trang chủ vấn đề này, hắn cũng trả lời như vậy." Nàng rũ mắt xuống, che lại đáy mắt hiện ra tinh quang. "Cho nên, Doãn trang chủ nghĩ lầm là Doãn Tam Thiếu gia yêu thích ta, đây là thuộc chuyện riêng tư của Tam đệ hắn, cho nên hắn không thể nói cho ta biết. Các ngươi thì sao? Chẳng lẽ không muốn Doãn trang chủ hiểu lầm, mà các ngươi chẳng lẽ cũng không hiểu lầm ý tứ của Doãn trang chủ sao?"
"Đương nhiên không biết." Doãn Thức Hoa đột nhiên nói chắc chắn. "Đại ca hiểu lầm, là chúng ta cố ý lừa gạt, nhưng chúng ta không thể hiểu sai ý của đại ca được, chúng ta có bằng chứng chắn chắn cho chuyện này."
Còn nói không thể nói cho nàng biết nguyên nhân, đây không phải là đã bị nàng moi ra rồi sao? Đàm Chiêu Quân dấu nụ cười đắc ý.
Cho nên, ý của bọn hắn là Doãn Thức Câu thật sự yêu thích nàng.
Nói thật, so với cặp song sinh tuấn mỹ này, Doãn Thức Câu có vẻ vừa mắt nàng hơn, tuy rằng tính tình có chút trái ngược, bất quá đại khái chính là trong lòng hắn bị giằng co – nếu hắn thật yêu nàng.
Còn về tình trạng thân thể của hắn, cũng không trong phạm vi nàng cần để ý, dù sao chỉ là một cuộc giao dịch.
"Lúc trước khi Doãn trang chủ đưa ra điều kiện này cho ta, ta liền cự tuyệt." Đàm Chiêu Quân nhìn hai huynh đệ, thấy bọn họ biểu tình kinh ngạc, trong lòng nhịn không được cười nhạo một tiếng. Như thế nào, tự cao rất cao sao, nghĩ là nàng khẩn cấp gật đầu sao?
"Vì sao?" Doãn Thức Hoa kinh ngạc hỏi. Cho dù vẻ ngoài nàng rất đẹp, cho dù bộ dạng Kiêu vô cùng xấu xí, nhưng với tình cảnh nhà nàng trước mắt, cùng với lợi thế hiện giờ của Bích Liễu sơn trang, nàng hẳn phải vội vã đáp ứng không phải sao? Vì sao lại cự tuyệt điều kiện tuyệt vời như thế?!
"Ta đã trả lời hắn, giá ta không rẻ như vậy, hiện tại, ta cũng trả lời như vậy cho các ngươi, hơn hai mươi vạn lượng bạc không thể bán đứt cuộc đời của ta." Nàng ngạo nghễ nói. "Bất quá. . . . . ." Lại cố ý để lại một cái đuôi.
"Đàm cô nương." Doãn Thức Hoa gọi nhỏ, hướng nàng chắp tay lấy lễ. "Thật có lỗi, điểm á huyệt của ngươi, ta sợ việc này hù ngươi, sợ làm ngươi hét chói tai." Hắn ôn tồn giải thích.
Bình ổn nhịp tim, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Doãn Thức Hoa xác định nàng cảm xúc ổn định. . . . . . , ít nhất không nhìn thấy nàng còn kinh hách, mới giải huyệt cho nàng.
"Ta không phải cô nương động một chút sẽ thét chói tai, cho nên, tốt nhất lần sau đừng có làm như vậy nữa." Khi nói được, nàng lập tức trừng mắt nhìn hắn, nghiêm túc thanh minh.
Doãn Thức Hoa sửng sốt, trong lòng rất kinh ngạc. Bộ dáng nàng so với mới vừa rồi , khí chất, khác xa nhau.
Đúng vậy, mới vừa rồi ở trong phòng đại ca, hắn đương nhiên cũng thấy nàng, đại ca khi bị hỏi sở dĩ giả ngu, tất nhiên là có dụng ý.
Mà trước mắt vị cô nương Đàm Chiêu Quân này lại nghiêm túc lạnh nhạt, cùng với nữ tử mới vừa rồi ở Hạnh Hoa trong mưa xinh đẹp ngọt ngào, cách biệt một trời một vực, rốt cuộc người nào mới chân chính là nàng?
"Doãn nhị thiếu gia ngăn trở đường đi của ta, không phải là muốn xem ta ngẩn người đi?" Đàm Chiêu Quân nhíu mi. Mới vừa rồi bị đại ca của hắn chọc giận, giờ phút này nàng tuyệt không tưởng che dấu tâm tình của mình.
Doãn Thức Hoa lấy lại tinh thần, nhìn thấy nàng không che dấu chút nào ánh mắt phiền chán.
"Đàm cô nương, ngươi không biết là ta có bộ dạng tuấn mỹ tiêu sái sao?" Doãn Thức Hoa vẫn duy trì chiêu bài mỉm cười, bình thường thì mười người thì đã có thể mê đảo đến chín người – không phân biệt già trẻ, mà còn lại một người kia, thì lại là người mù.
Nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái rồi hỏi "Doãn nhị thiếu gia cảm giác bộ dạng mình so với ta ai đẹp hơn?"
"Vấn đề này. . . . . . Đàm Tam cô nương mỹ mạo rất ít không ai có thể không công nhận? Huống chi dung mạo của nam nhân so với nữ nhân là có khác biệt."
"Ta lại thấy so ra ta đẹp hơn lại tuyệt không thua khí khái của nam nhân, hơn nữa từ nhỏ đến lớn hầu như mỗi ngày đều nhìn, cho nên Doãn nhị thiếu gia cảm thấy ta sẽ cho rằng dung mạo ngươi như vậy là tuấn mỹ sao?" Đàm Chiêu Quân khóe miệng khinh thường nhếch lên. "Không cần ếch ngồi đáy giếng lâu, liền cho rằng vùng trời trên đầu kia chính là khắp thiên hạ, cho dù bản thân gặp không nhiều lắm, biết không rộng, cũng không cần vội vã như vậy bộc lộ ra sự không biết của mình, được không?"
Doãn Thức Hoa nghe vậy, không chỉ có không có...chút nào hờn giận, trong lòng ngược lại cảm thấy có chút vui vẻ cùng với vạn phần chờ mong. Nếu Đàm Chiêu Quân đối với gương mặt nàycủa hắn cũng hoàn toàn không có cho hắn một tia "Đặc biệt đãi ngộ", như vậy kế hoạch của hắn và Kiêu có lẽ có thể thành công nhưng cũng nói không nhất định. . . . . . Chỉ cần có thể thuyết phục được nàng.
"Nếu Doãn nhị thiếu gia không có việc gì, ta phải đi." Thật sự là nhàm chán! Nàng hiện tại tin tưởng, lời đồn đãi từ ba năm trước đây, Bích Liễu sơn trang do cặp con song sinh làm chủ sự tuyệt đối là giả dối! Đến giờ phút này càng tin tưởng rằng cặp con song sinh này chính chỉ phụ trách đi ra ngoài xuất đầu lộ diện, bán ra da mặt thôi, người chủ trì chân chính vẫn như cũ là Doãn Thức Câu lui ở phía sau màn, nếu không Bích Liễu sơn trang đã sớm ngã.
"Đàm cô nương xin dừng bước." Doãn Thức Hoa đột nhiên nhanh gọi nàng lại. "Chúng ta có việc muốn cùng với Đàm cô nương thảo luận, có thể đi theo ta không?"
"Chúng ta?" Đàm Chiêu Quân khẽ nhếch lông mày. Cho nên, trong đó có thêm một người là Doãn Thức Kiêu kia nữa sao?
"Ta cùng Kiêu."
Tốt lắm, nàng cũng đang muốn cùng Doãn Thức Kiêu "hảo hảo" nói một chút.
"Dẫn đường." Ở Hạnh viện nàng đã bị đại ca chọc giận, cho nên bọn họ đành phải chịu sự bực bội cùng gương mặt lạnh như tiền của nàng.
Doãn Thức Hoa dẫn nàng đi vào Trúc viện nơi hắn ở, vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy trong phòng ngồi sẵn một vị nam nhân có bộ dạng giống như đúc hắn.
Nói vậy đây chính là Doãn Thức Kiêu .
"Mời ngồi." Doãn Thức Hoa khách khí nói, sau đó đi đến bên cạnh đệ đệ ngồi xuống.
Đàm Chiêu Quân ngồi xuống phía đối diện bọn hắn, xong nhìn sang phía Doãn Thức Kiêu đang đánh giá nàng.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, trong mắt hắn, nàng chỉ nhìn thấy sự đánh giá, dò xét, giống như là đang đánh giá giá trị của nàng, không thấy được cảm xúc gì giống như là "Thích" hay đại loại như vậy.
Sự tình giống như có điểm gì là lạ.
Ba người đều không có mở miệng, sau khi có người hầu mang trà lên, Doãn Thức Hoa lập tức cho lui mọi người, trong phòng lúc này chỉ còn lại có ba người bọn hắn.
Đàm Chiêu Quân cũng bảo trì bình thản, bưng lên tách trà thơm mới vừa rồi được đưa lên, tinh tế nhấm nháp.
Ah, trà ngon. Nàng thỏa mãn nhắm mắt lại, thưởng thức hương cùng mỹ vị của trà đọng lại trong miệng. Đã lâu không uống đến trà ngon như vậy rồi, hơn nữa mùi vị kia giống như đã từng quen biết.
A. . . . . . Nàng nghĩ tới! Trà nàng này từng được ở chỗ một người bạn giang hồ uống qua một lần, khi đó nàng còn muốn xin chút trà này mang về nhà, lại bị người bạn luôn luôn hào phóng này khéo léo từ chối rồi nói trà này ngàn vàng khó mua, nàng kia nói nàng cũng thật vất vả mới xin được có ba lượng, pha trà mời nàng nhấm nháp đã là bạn tốt tri kỷ lắm mới có đãi ngộ như vầy, tha lỗi cho nàng không thể phân cho được nữa.
Không nghĩ tới Bích Liễu sơn trang lại hào phóng như thế, pha trà đắt tiền như vậy mời khách.
"Xin hỏi, đây là trà gì?" Mở mắt ra, nàng nhẹ giọng hỏi.
"Vân đỉnh trà." Doãn Thức Hoa vì nàng giải đáp.
"Gì? Đây là Vân đỉnh trà?" Nàng càng thêm kinh ngạc. Tên trà này, không phải là nàng đáp ứng anh em kết nghĩa của nàng – Quỷ Đầu Con phải tìm giúp mua cho hắn sao?
"Đúng vậy, trà này chính là đặc sản của Bích Liễu sơn trang – Vân đỉnh trà, chỉ cung ứng cho người trong nhà hoặc tặng cho bạn tri giao dùng để uống mà thôi." Doãn Thức Hoa nói, trong giọng nói không khỏi không mang sự kiêu ngạo.
Đàm Chiêu Quân ngẩn người, "Ngươi muốn nói, trà này bên ngoài mua không được?"
"Đúng vậy, cho dù có bạc cũng mua không được."
Đáng giận! Nàng chỉ biết Quỷ Đầu Con kia khôn khéo thật sự, làm sao có thể làm chuyện lỗ vốn được!
Mệt nàng muốn hắn làm một cái mặt nạ da người mang vẻ bị phỏng da thật, lại chỉ muốn nàng đến Hàm Dương mua một cân Vân đỉnh trà mang về là được thì nàng còn cảm kích mà nói nàng sẽ mua thêm mấy cân cho hắn, không nghĩ tới loại này trà là loại trà vô cùng trân quý căn bản là có bạc cũng mua không được.
Hiện tại nàng cuối cùng đã hiểu, lúc ấy nghe nàng nói như vậy thì Quỷ Đầu Con kia cười quỷ dị là có ý gì .
Hiện tại cái mặt nạ kia trên có vết sẹo do bị phỏng, dịch dung dùng là da thật, nàng đã đưa cho nhị tỷ dùng rồi, điều này làm nàng thật sự phiền não.
"Như thế nào? Trà này. . . . . . không hợp vị Đàm cô nương sao?" Nhìn ra nàng khác thường, Doãn Thức Hoa hỏi.
"Không, đây là trà ngon." Đàm Chiêu Quân vui lòng ca ngợi, nhàn nhã nghĩ thưởng thức trà còn việc giao dịch với Quỷ Đầu Con có thể chậm đã, trước giải quyết vấn đề trước mắt này đã.
Hai huynh đệ nhìn nhau, thấy nàng bảo trì được sự bình thản như vậy tựa như có chút ngoài ý muốn.
Lại đợi một lát, Doãn Thức Hoa nhịn không được mở miệng trước. "Đàm Tam cô nương không hỏi có chuyện gì sao?"
Buông tách trà tinh xảo, nàng giương mắt nhìn hai người.
"Nếu Doãn nhị thiếu gia đặc biệt chặn đường ta, nhất quyết mời ta tới đây, tự nhiên sẽ chủ động nói, ta cần gì phải hỏi?" Nàng đùa cợt cười khẽ.
"Được rồi, chúng ta liền nói thẳng." Doãn Thức Hoa gật đầu. "Về nợ nần của Đàm gia, chúng ta có thể một bút xóa bỏ."
Nghe vậy, Đàm Chiêu Quân nhịn không được bật cười.
"Có cái gì buồn cười ?!" Doãn Thức Kiêu cuối cùng mở miệng, giọng điệu mang vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt lại thể hiện sự phiền chán.
Nàng nhíu mày. Nghe đến đây, nàng xác định trăm phần trăm, Doãn Thức Kiêu hoàn toàn không có ý với nàng, thậm chí rất có thành kiến với nàng, một khi đã như vậy, vì sao Doãn trang chủ lại muốn nàng gả cho hắn?
Huynh đệ bọn họ có cừu oán sao? Mà nàng lại bị cuốn vào tranh chấp giữa huynh đệ bọn họ sao?
Như vậy . . . . . . việc này càng không thể giải thích được nghi vấn "Tại sao là nàng".
"Kiêu, để ta nói." Doãn Thức Hoa đột nhiên đặt tay lên đệ đệ mình ấm giọng trấn an, nhất quyết ngăn không cho hắn nói tiếp.
Doãn Thức Kiêu trừng liếc nàng một cái, nhưng cũng nghe lời im lặng, không nói nữa.
"Đàm cô nương vì sao mà cười?" Doãn Thức Hoa khách khí hỏi.
"Ta cười là vì cái câu Doãn nhị thiếu gia mới vừa nói kia, trước đó ta lại đã được nghe từ miệng đại ca các ngươi, không sai một chữ." Đàm Chiêu Quân cũng không giấu diếm, kỳ thật nàng cảm giác được, đáng lẽ cặp song sinh này hẳn cũng phải biết chuyện này mới đúng chứ.
"Chúng ta biết đại khái đại ca ta đã nói gì với ngươi." Hắn quả nhiên gật đầu. "Đại ca của ta lấy đều kiện ngươi phải gả cho Kiêu để xóa bỏ toàn bộ nợ nần, đúng không?"
"Đúng vậy, hắn cho ta thời gia ba ngày suy nghĩ." Nàng nhợt nhạt cười nhạt.
Doãn Thức Kiêu lập tức nghiến răng nghiến lợi khàn giọng cảnh cáo."Ngươi không được đáp ứng!"
"Kiêu!" Doãn Thức Hoa lại ngăn lại, sau đó nhìn Đàm Chiêu Quân. "Đàm cô nương, chúng ta muốn đưa ra một giao dịch khác với cô nương, đợi chúng ta giải thích ngọn nguồn, rồi Đàm cô nương hãy có thể suy nghĩ."
"Cũng tốt, nói nghe một chút." Dù sao Doãn Thức Câu đưa ra "Biện pháp trả nợ" nàng không thể không nghe, dù sao cũng nên nghe cặp song sinh muốn nói gì đi.
"Kỳ thật điều kiện của chúng ta cùng đại ca không sai biệt lắm, nhưng đối tượng lại khác, chúng ta muốn cô nương gả cho đại ca của ta." Doãn Thức Hoa nói thẳng ra điều kiện của bọn hắn.
Này thật thú vị rồi! Ba huynh đệ này là như thế nào, cho nhau thay đối phương tìm lão bà, hơn nữa không thể không phải là nàng, cũng quá cổ quái đi!
"Nói thực ra, ta hiện tại không hiểu ra sao, mời các ngươi đem sự tình nguyên do từ đầu tới đuôi giải thích rõ, bằng không ta cũng không muốn lo lắng suy nghĩ nữa."
"Được rồi! Sự tình có chút phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không biết nói từ đâu, hay là, Đàm cô nương có nghi vấn gì cứ hỏi thẳng, ta sẽ xem xét trả lời từ từ."
"Tốt. Đầu tiên, tại sao Doãn trang chủ muốn ta gả cho Doãn Tam Thiếu gia?"
"Bởi vì chúng ta nói cho đại ca, Kiêu yêu thích Đàm cô nương, cho nên đại ca mới có thể làm như vậy."
"Hừ!" Doãn Thức Kiêu theo lỗ mũi hừ một tiếng, dường như rất bất bất mãn với điều này.
Đàm Chiêu Quân khẽ nhếch miệng. Nếu là như vậy, cũng không phải như nàng nghĩ là huynh đệ bọn họ có cừu oán sao!
"Doãn Tam Thiếu gia không cần hừ, ta biết đây là nói dối, cho nên vấn đề kế tiếp chính là, vì sao các ngươi muốn lừa gạt Doãn trang chủ?"
"Người chủ trì Bích Liễu sơn trang, ở mặt ngoài là huynh đệ chúng ta, nhưng trên thực tế, người chủ trì chân chính vẫn là đại ca. . . . . ."
"Nhìn ra được." Nàng thẳng thắn.
Doãn Thức Hoa đột nhiên dừng một chút, cùng đệ đệ thoáng nhìn nhau, cuối cùng quyết định không cần phỏng đoán ý tứ nàng khi nói câu kia.
"Vì muốn mời ngươi tới Bích Liễu sơn trang, chúng ta nghĩ đến phương pháp thu mua giấy nợ của Đàm gia, nhưng lập tức muốn chi một khoản bạc khổng lồ như vậy, làm động tác lớn như vậy, muốn giấu diếm được đại ca của ta là không thể nào, cho nên chúng ta liền tìm lý do, để cho đại ca ta tự mình chủ đạo chuyện này." Doãn Thức Hoa nhún vai.
"Ta hiểu." Đàm Chiêu Quân cuối cùng lý giải được." Ngay từ đầu các ngươi chính là nhằm vào ta, cho nên, vấn đề thứ ba muốn hỏi, tại sao là ta? Mà không phải đại tỷ hoặc là nhị tỷ ta? Nói thật, các nàng so với ta đều thích hợp làm vợ người hơn, tính tình cũng tốt hơn ta, vì sao các ngươi không chọn các nàng?"
"Chính là không phải ngươi không thể, bất quá nguyên nhân chúng ta không thể nói cho ngươi biết, ngươi chỉ nên biết, chuyện này về sau tùy đại ca ta có nguyện ý hay không nói cho ngươi biết, hoặc là chính ngươi có thể phát hiện ra hay không."
Quả nhiên có nguyên nhân đặc biệt nào đó, hơn nữa cũng xác nhận đối tượng không thể không phải là nàng, như vậy sự tình trở nên dễ dàng hơn.
Cùng thương lượng điều kiện với Doãn Thức Câu thì nàng không thể thắng, bởi vì hắn đã đem đường lui của nàng phong kín rồi, nhưng với cặp song sinh này sẽ không giống như vậy, chỉ xem biểu hiện của Doãn Thức Kiêu, thì khẳng định rằng bọn họ càng lo lắng sợ nàng sẽ đáp ứng điều kiện của đại ca bọn họ, kể từ đó, người không có đường lui ngược lại là bọn họ.
"Khi ta hỏi Doãn trang chủ vấn đề này, hắn cũng trả lời như vậy." Nàng rũ mắt xuống, che lại đáy mắt hiện ra tinh quang. "Cho nên, Doãn trang chủ nghĩ lầm là Doãn Tam Thiếu gia yêu thích ta, đây là thuộc chuyện riêng tư của Tam đệ hắn, cho nên hắn không thể nói cho ta biết. Các ngươi thì sao? Chẳng lẽ không muốn Doãn trang chủ hiểu lầm, mà các ngươi chẳng lẽ cũng không hiểu lầm ý tứ của Doãn trang chủ sao?"
"Đương nhiên không biết." Doãn Thức Hoa đột nhiên nói chắc chắn. "Đại ca hiểu lầm, là chúng ta cố ý lừa gạt, nhưng chúng ta không thể hiểu sai ý của đại ca được, chúng ta có bằng chứng chắn chắn cho chuyện này."
Còn nói không thể nói cho nàng biết nguyên nhân, đây không phải là đã bị nàng moi ra rồi sao? Đàm Chiêu Quân dấu nụ cười đắc ý.
Cho nên, ý của bọn hắn là Doãn Thức Câu thật sự yêu thích nàng.
Nói thật, so với cặp song sinh tuấn mỹ này, Doãn Thức Câu có vẻ vừa mắt nàng hơn, tuy rằng tính tình có chút trái ngược, bất quá đại khái chính là trong lòng hắn bị giằng co – nếu hắn thật yêu nàng.
Còn về tình trạng thân thể của hắn, cũng không trong phạm vi nàng cần để ý, dù sao chỉ là một cuộc giao dịch.
"Lúc trước khi Doãn trang chủ đưa ra điều kiện này cho ta, ta liền cự tuyệt." Đàm Chiêu Quân nhìn hai huynh đệ, thấy bọn họ biểu tình kinh ngạc, trong lòng nhịn không được cười nhạo một tiếng. Như thế nào, tự cao rất cao sao, nghĩ là nàng khẩn cấp gật đầu sao?
"Vì sao?" Doãn Thức Hoa kinh ngạc hỏi. Cho dù vẻ ngoài nàng rất đẹp, cho dù bộ dạng Kiêu vô cùng xấu xí, nhưng với tình cảnh nhà nàng trước mắt, cùng với lợi thế hiện giờ của Bích Liễu sơn trang, nàng hẳn phải vội vã đáp ứng không phải sao? Vì sao lại cự tuyệt điều kiện tuyệt vời như thế?!
"Ta đã trả lời hắn, giá ta không rẻ như vậy, hiện tại, ta cũng trả lời như vậy cho các ngươi, hơn hai mươi vạn lượng bạc không thể bán đứt cuộc đời của ta." Nàng ngạo nghễ nói. "Bất quá. . . . . ." Lại cố ý để lại một cái đuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.