Chương 29
Bạc Mộ Bạch Luân
20/10/2016
CHƯƠNG 29 THỊ PHI ĐỘT CHUYỂN.
Nháy mắt đã tới tháng chín.
Chiến sự nơi tiền tuyến đột ngột trở nên nguy cấp.
Liêu quốc điều thêm viện quân, khiến tình thế của Nghiệp quân thêm phần gian nan.
Vì vậy, Lý Ký càng bề bộn, Tần Tố càng rảnh rỗi.
Vuốt vuốt lệnh bài trong tay, Tần Tố như trước ở tại biệt cư nơi rừng trúc, không hỏi thế sự.
Lệnh bày này là Lý Ký đưa cho hắn, để hắn có thể thuận tiện xuất nhập hoàng cung, tuy hiện giờ Tần Tố không có ý định đi gặp hắn.
Trời thu, thật không phải thời tiết đẹp.
Thu, quan ti đại ti khấu, chủ hình. Ngũ hành về kim, kim giả, lợi khí. Tiết thu khắc nghiệt, thích hợp dụng binh. (mấy cái này toàn về phong thủy nên ta chịu >.Hai câu thơ trên nhằm châm chọc Chu Lệ rõ ràng tạo phản, giết Chu Duẫn Văn, lại còn muốn xây tháp nói là báo ân, dối trá đến cực điểm. Châm chọc hoàng quyền tranh đấu huyết tinh bội đức, còn muốn lừa mình dối người, lừa gạt cả thiên hạ…–> từ đó mang hàm ý châm chọc Lý Ký giết hại Tần gia một nhà, lại còn giả bộ làm ân nhân tri kỷ của Tần Tố.)
“Còn có một chuyện.” Vương Tông Viêm bỗng nhiên cười thật đắc ý,
“Đại hỏa ở Tần gia, không phải ta phóng.”
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, Tần Tố vẫn cứ choáng váng, vịn thạch bàn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Đại não hỗn loạn, không thể suy nghĩ.
“Kỳ thật, ngươi cũng có thể đoán được đi.” Vương Tông Viêm nói, hai mắt nheo lại, nhìn đối diện Tần Tố sắc mặt trắng bệch.
“Là….Chỉ là ta không dám nghĩ.”
“Không, là ta ích kỷ. Ta và ngươi xem như lưỡng tình tương duyệt, đến cuối cùng không thể để tiểu tử Lý Ký kia hưởng lợi, giang sơn mỹ nhân mọi thứ hắn đều muốn, nào có chuyện tốt như vậy!”
“Tần Tố a Tần Tố, ta và ngươi kiếp này vô duyên, ta thà nguyện ngươi cô độc suốt quãng đời còn lại cũng không muốn ngươi ở bên Lý Ký.” Vương Tông Viêm ngồi trên giường đá, một chữ một chữ nói.
Nghĩ ra sao, liền làm thế ấy; nghĩ ra sao, liền nói như vậy; cho tới bây giờ y vẫn như thế, sống một cách cuồng ngạo, miệt thị lễ pháp, tự do tự tại.
Y không chiếm được, cũng sẽ tuyệt đối không để người khác chiếm được.
Lý Ký….Ta thua dưới tay ngươi, cũng chỉ bởi ta không nhẫn tâm bằng ngươi, chí ít, cho tới giờ, ta chưa từng lợi dụng người mình yêu. Mà ngươi, lại ngay cả Tần Tố cũng lợi dụng.
“….Ta nợ ngươi, sẽ trả ngươi, kể cả vốn lẫn lời.” Tần Tố trầm thanh, chậm rãi nói.
“Tố Nhi nói như vậy là muốn vì ta tuẫn tình?” Vương Tông Viêm cười cười hỏi.
“Ta thứ nhất thật có lỗi với cha nương, không cách nào tự tay đâm hung phạm, hai thực có lỗi với Vương gia, liên lụy biết bao mạng người vô tội của Vương gia; ba….Thực có lỗi với ngươi.” Tần Tố nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
Vương Tông Viêm trước sau không hề nợ hắn, Tần Lam chết, là do trách nhiệm công việc của hắn; Tần gia bị diệt vong, là do Lý Ký sai sử. Vương Tông Viêm chưa từng nợ hắn, chưa từng nợ Tần gia. Ngược lại, đối hắn tình thâm ý trọng.
Mà hắn? Tự tay đưa y lên pháp trường, còn cả Vương gia….
Hắn sai rồi, thật quá sai rồi.
“Cũng tốt, chỉ mình ta dưới đất cũng thật tịch mịch.” Vương Tông Viêm cười nói, “Để ngươi lại một mình, ta còn thực sợ ngươi bị Lý Ký lừa mất.”
“Ngươi a, quả nhiên đích xác là tên tiểu nhân quang minh lỗi lạc.” Tần Tố cười nói.
“Đáng tiếc đáng tiếc, tiểu nhân luôn đấu không lại ngụy quân tử. Bất quá may được giai nhân nguyện bồi, thật cũng không oan uổng.”
Tần Tố nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại rất chua xót.
Bi ai, vì ai bi ai. Từ đầu tới cuối kẻ lầm đường chính là mình, từ đầu tới cuối vẫn trách oan y.
Nụ hôn nhu hòa rơi trên mắt hắn, mang theo thương tiếc chưa từng đổi thay.
“Đừng nhìn ta như vậy, ánh mắt ngươi không nên có bi ai.” Thanh âm y thật thấp, mang theo vài phần khàn khàn cùng yếu ớt.
Tần Tố nhắm mắt lại, hơi ngửa mặt lên, hôn lên môi y, môi Tông Viêm có chút khô nứt, nhưng rất ấm.
Ấm áp hắn tham luyến, cho tới bây giờ đều là hoa trong gương, trăng trong nước, khi bình minh lên, sẽ không còn bóng dáng.
Một chút ấm áp sau cùng, như cuồng hoan ngày tận thế, cứ như vậy khắc sâu vào sinh mạng hắn, vĩnh viễn không thể phai nhạt.
Người đầu tiên hắn yêu, sắp phải rời xa hắn.
Nháy mắt đã tới tháng chín.
Chiến sự nơi tiền tuyến đột ngột trở nên nguy cấp.
Liêu quốc điều thêm viện quân, khiến tình thế của Nghiệp quân thêm phần gian nan.
Vì vậy, Lý Ký càng bề bộn, Tần Tố càng rảnh rỗi.
Vuốt vuốt lệnh bài trong tay, Tần Tố như trước ở tại biệt cư nơi rừng trúc, không hỏi thế sự.
Lệnh bày này là Lý Ký đưa cho hắn, để hắn có thể thuận tiện xuất nhập hoàng cung, tuy hiện giờ Tần Tố không có ý định đi gặp hắn.
Trời thu, thật không phải thời tiết đẹp.
Thu, quan ti đại ti khấu, chủ hình. Ngũ hành về kim, kim giả, lợi khí. Tiết thu khắc nghiệt, thích hợp dụng binh. (mấy cái này toàn về phong thủy nên ta chịu >.Hai câu thơ trên nhằm châm chọc Chu Lệ rõ ràng tạo phản, giết Chu Duẫn Văn, lại còn muốn xây tháp nói là báo ân, dối trá đến cực điểm. Châm chọc hoàng quyền tranh đấu huyết tinh bội đức, còn muốn lừa mình dối người, lừa gạt cả thiên hạ…–> từ đó mang hàm ý châm chọc Lý Ký giết hại Tần gia một nhà, lại còn giả bộ làm ân nhân tri kỷ của Tần Tố.)
“Còn có một chuyện.” Vương Tông Viêm bỗng nhiên cười thật đắc ý,
“Đại hỏa ở Tần gia, không phải ta phóng.”
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, Tần Tố vẫn cứ choáng váng, vịn thạch bàn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Đại não hỗn loạn, không thể suy nghĩ.
“Kỳ thật, ngươi cũng có thể đoán được đi.” Vương Tông Viêm nói, hai mắt nheo lại, nhìn đối diện Tần Tố sắc mặt trắng bệch.
“Là….Chỉ là ta không dám nghĩ.”
“Không, là ta ích kỷ. Ta và ngươi xem như lưỡng tình tương duyệt, đến cuối cùng không thể để tiểu tử Lý Ký kia hưởng lợi, giang sơn mỹ nhân mọi thứ hắn đều muốn, nào có chuyện tốt như vậy!”
“Tần Tố a Tần Tố, ta và ngươi kiếp này vô duyên, ta thà nguyện ngươi cô độc suốt quãng đời còn lại cũng không muốn ngươi ở bên Lý Ký.” Vương Tông Viêm ngồi trên giường đá, một chữ một chữ nói.
Nghĩ ra sao, liền làm thế ấy; nghĩ ra sao, liền nói như vậy; cho tới bây giờ y vẫn như thế, sống một cách cuồng ngạo, miệt thị lễ pháp, tự do tự tại.
Y không chiếm được, cũng sẽ tuyệt đối không để người khác chiếm được.
Lý Ký….Ta thua dưới tay ngươi, cũng chỉ bởi ta không nhẫn tâm bằng ngươi, chí ít, cho tới giờ, ta chưa từng lợi dụng người mình yêu. Mà ngươi, lại ngay cả Tần Tố cũng lợi dụng.
“….Ta nợ ngươi, sẽ trả ngươi, kể cả vốn lẫn lời.” Tần Tố trầm thanh, chậm rãi nói.
“Tố Nhi nói như vậy là muốn vì ta tuẫn tình?” Vương Tông Viêm cười cười hỏi.
“Ta thứ nhất thật có lỗi với cha nương, không cách nào tự tay đâm hung phạm, hai thực có lỗi với Vương gia, liên lụy biết bao mạng người vô tội của Vương gia; ba….Thực có lỗi với ngươi.” Tần Tố nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
Vương Tông Viêm trước sau không hề nợ hắn, Tần Lam chết, là do trách nhiệm công việc của hắn; Tần gia bị diệt vong, là do Lý Ký sai sử. Vương Tông Viêm chưa từng nợ hắn, chưa từng nợ Tần gia. Ngược lại, đối hắn tình thâm ý trọng.
Mà hắn? Tự tay đưa y lên pháp trường, còn cả Vương gia….
Hắn sai rồi, thật quá sai rồi.
“Cũng tốt, chỉ mình ta dưới đất cũng thật tịch mịch.” Vương Tông Viêm cười nói, “Để ngươi lại một mình, ta còn thực sợ ngươi bị Lý Ký lừa mất.”
“Ngươi a, quả nhiên đích xác là tên tiểu nhân quang minh lỗi lạc.” Tần Tố cười nói.
“Đáng tiếc đáng tiếc, tiểu nhân luôn đấu không lại ngụy quân tử. Bất quá may được giai nhân nguyện bồi, thật cũng không oan uổng.”
Tần Tố nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại rất chua xót.
Bi ai, vì ai bi ai. Từ đầu tới cuối kẻ lầm đường chính là mình, từ đầu tới cuối vẫn trách oan y.
Nụ hôn nhu hòa rơi trên mắt hắn, mang theo thương tiếc chưa từng đổi thay.
“Đừng nhìn ta như vậy, ánh mắt ngươi không nên có bi ai.” Thanh âm y thật thấp, mang theo vài phần khàn khàn cùng yếu ớt.
Tần Tố nhắm mắt lại, hơi ngửa mặt lên, hôn lên môi y, môi Tông Viêm có chút khô nứt, nhưng rất ấm.
Ấm áp hắn tham luyến, cho tới bây giờ đều là hoa trong gương, trăng trong nước, khi bình minh lên, sẽ không còn bóng dáng.
Một chút ấm áp sau cùng, như cuồng hoan ngày tận thế, cứ như vậy khắc sâu vào sinh mạng hắn, vĩnh viễn không thể phai nhạt.
Người đầu tiên hắn yêu, sắp phải rời xa hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.