Chương 45: Đầm ngỗng trắng
Long Môn Thuyết Thư Nhân
09/07/2020
Cuối năm, bất động sản của tập đoàn nhà họ Liêu giải trừ hợp đồng cho thuê với phòng đấu giá, Lý Mậu tìm địa điểm mới, sửa chữa lại, cả tuần
đều bận rộn.
Kỷ Nguyên đều xem qua bảng ngân sách trong nhà cùng bản vẽ thi công, nhưng cô chẳng nhìn ra được gì, chỉ biết phòng đấu giá thay đổi địa điểm phải chi ra một khoản lớn.
Người nhà họ Liêu, được lắm.
Chập tối, Kỷ Nguyên đến văn phòng tìm Lý Mậu, thấy anh đang cùng một người bạn thiết kế đang thảo luận chi tiết thi công.
Ngữ khí vững vàng và dáng vẻ chuyên tâm của Lý Mậu, cộng với vẻ điềm tĩnh sắp xếp sự việc gọn gàng khéo léo của anh, tất cả đều thu hút ánh mắt của cô.
Lý Mậu vô tình thấy Kỷ Nguyên đứng ở đầu thang máy, anh nhoẻn miệng cười, dừng lại việc trong tay, đi vòng qua các thiết bị vật liệu xây dựng, đi về phía cô.
Anh cười hỏi: “Nhóc Nguyên, em đặc biệt tới đón anh, có phải rất nhớ anh không?”
Cô nở nụ cười, nói phải.
Anh à một tiếng, nói: “Vậy chúng ta xuống lầu ăn bữa tối.”
Cô nói được.
Hai người ăn cháo tôm tại quán cháo lâu đời lân cận.
Kỷ Nguyên nói: “Vị trưởng bối em đã nói trước đó, ngày mai muốn cùng anh ăn bữa cơm.”
Lý Mậu đồng ý.
Kỷ Nguyên suy nghĩ, đối với quân tử có thể dùng cách hợp lẽ phải để lừa gạt.
Hai người ăn xong bữa tối, tản bộ trong hẻm nhỏ, trông thấy vách ngăn tháp cổ cao cao, hóa ra là một ngôi chùa cổ xưa, trời tối, đóng cửa không mở.
Lý Mậu dừng bước, hỏi Kỷ Nguyên có muốn xem chữ của Tô Thức không.
Kỷ Nguyên nói muốn.
Anh giơ cao di động, dùng ánh sáng chiếu trên chữ cổ trên tấm biển.
Cô ngửa đầu nhìn kỹ càng, nói: “Đẹp.”
Anh nói: “Không biết tại sao, anh cảm thấy người khác chưa hẳn có hứng thú tận hưởng giờ phút này, nhưng em nhất định có kiên nhẫn ở cùng anh.”
Cô nói: “Những điều này đều là hứng thú không thực tế, bởi vì anh ngây thơ, thế nên mới coi đây là đánh giá tiêu chuẩn.”
Anh khẽ cười, nắm tay cô, đi qua ngôi chùa ngàn năm trong ánh trăng, cũng đi qua hẻm nhỏ ngàn năm trong ánh trăng.
Buổi sáng cuối tuần, Kỷ Triều Tông bận bịu trăm việc, tại nhà hàng của khách sạn ngủ lại gặp mặt con gái con rể.
Ba người gặp mặt, Kỷ Triều Tông hơi gật đầu, không hấp tấp nói chuyện ngay, ánh mắt sáng như đuốc, nhìn Lý Mậu hồi lâu.
Lý Mậu luôn điềm tĩnh, trưởng bối chẳng nói lời nào, anh cũng không nói gì.
Kỷ Nguyên cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, cô bắt đầu đếm cây cầu ngang sông ngoài cửa sổ, cái này tới cái khác.
Rốt cuộc Kỷ Triều Tông lên tiếng, nói với Lý Mậu: “Những dự án cậu đã làm, tôi đều đếm hết cả. Trong điều kiện có hạn, có thể đạt được tỷ lệ hoàn vốn đó đã là rất khó khăn rồi. Năng lực của cậu không thành vấn đề, tôi chỉ hỏi cậu một việc, cậu hãy cho tôi một thái độ. Tương lai cậu tiếp nhận công ty đầu tư, khó tránh khỏi tranh giành dự án với nhà họ Liêu, cậu nói tới tình nghĩa hay là không nói tới tình nghĩa?”
Lý Mậu bình thản nói: “Trong kinh doanh, người có năng lực thì sẽ chiến thắng.”
Kỷ Triều Tông gật đầu, nói: “Những lời cậu nói ở đây, Kỷ Nguyên làm nhân chứng.”
Kỷ Nguyên giật mình.
Lý Mậu cười với cô, ánh mắt giống như đang trêu chọc cô, nhóc Nguyên, chú bác trưởng bối nhà em đều rất sắc bén.
Kỷ Nguyên kiên trì giữ nụ cười.
Kỷ Triều Tông nói: “Ngoài ra còn có một việc riêng.”
Lý Mậu nói: “Bác cứ nói.”
Kỷ Triều Tông hỏi: “Cậu và Kỷ Nguyên định khi nào tổ chức hôn lễ? Cưới hỏi đàng hoàng là vợ chính thức, tình huống khác chỉ có thể coi là bé. Con gái của Kỷ Triều Tông tôi, còn chưa đến nỗi làm bé cho người ta.”
Kỷ Nguyên hô một tiếng: “Bố!”
Lý Mậu hết sức kinh ngạc, nhẹ nhàng buông xuống tách trà trong tay.
Sắc mặt Kỷ Nguyên đỏ lên, thấp giọng hỏi: “Bố, con làm bé cho người ta hồi nào?”
Kỷ Triều Tông hỏi: “Kết hôn không báo với cha mẹ, cô còn nói lý à?”
Kỷ Nguyên nói: “Ba lần ngài kết hôn cũng không thông báo trước với con mà! Kể cả lần với mẹ con!”
Kỷ Triều Tông nói: “Tạo phản! Lần đó còn chưa có cô đâu!”
Lý Mậu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Nguyên kéo căng, anh khẽ khàng nắm tay cô dưới bàn, nói: “Bác trai, là cháu không suy nghĩ chu đáo, không đến thăm hỏi bác trước, cháu và Kỷ Nguyên định mùa xuân năm sau tổ chức hôn lễ.”
Kỷ Triều Tông dịu đi một chút, nói: “Phía bên tôi muốn mời rất nhiều khách khứa, hai người chọn ngày xong rồi thì báo cho thư ký của tôi biết.”
Kỷ Nguyên im lặng, hôn lễ của cô trong nháy mắt biến thành buổi tiệc xã giao làm ăn của Kỷ Triều Tông.
Kỷ Triều Tông thong thả, nói với Lý Mậu: “Sau này cậu là người một nhà, một nửa cổ phần của công ty đầu
tư sẽ làm của hồi môn của con gái tôi, nửa còn lại, chờ hai người sinh con, để lại cho cháu ngoại tôi.” Không đợi Lý Mậu Kỷ Nguyên đáp lại, Kỷ Triều Tông tranh thủ thời gian, mang theo vài trợ lý và vệ sĩ đi mất.
Kỷ Nguyên hơi mệt mỏi, cúi đầu nói: “Bố em hồi trước không chuyên quyền độc đoán như vậy.”
Lý Mậu trêu chọc: “Nhóc Nguyên, nghe theo ý của bố em, chúng ta mau sinh một đứa bé mũm mĩm, có thể kiếm không một công ty, đúng không?”
Kỷ Nguyên dở khóc dở cười.
Lý Mậu nhẹ nhàng ôm cô một cái, nghiêm chỉnh một chút, nói: “Nhóc Nguyên, em yên tâm, bố mẹ em sẽ không ảnh hưởng đến sự nhận định của anh về em, giống như em không bởi vì tình cảnh của anh, mà thay đổi thái độ đối với anh.”
Kỷ Nguyên nghe xong rất xúc động.
Hai người rời khỏi ghế lô, Lý Mậu thấy bác sĩ Từ uống trà ở tòa nhà đối diện, anh đi qua chào hỏi.
Bác sĩ Tiểu Từ nhân cơ hội chuồn qua đây, nói với Kỷ Nguyên: “Nguyên nhi, sao em tới đây cũng không ngồi cùng bàn với tôi?”
Kỷ Nguyên cười không nói.
Bác sĩ Tiểu Từ hỏi: “Nghe nói em kết hôn rồi?”
Kỷ Nguyên ừ một tiếng.
Anh ta hỏi: “Nguyên nhi, em có biết cái gì gọi là vạn tiễn xuyên tâm không?”
Cô đáp: “Anh có rất nhiều trái tim, dùng trên thân những người khác nhau.”
Bác sĩ Tiểu Từ nở nụ cười, nói: “Em hiểu tôi như vậy, cũng không chịu chọn tôi.”
Kỷ Nguyên nói: “Tôi chọn không nổi.”
Bác sĩ Tiểu Từ thở dài, nói: “Tôi hối hận rồi, lúc trước không nên phóng đãng như vậy. Em nên biết rằng, tôi cũng có lúc chung tình.”
Kỷ Nguyên không đáp lại.
Cô trưởng thành trong gia đình ly dị, chẳng có lòng kiên nhẫn ban phát tình thương người mẹ cho lãng tử hồi đầu.
Cô nói: “Lòng tốt của anh, lời tỏ tình của anh, để lại cho cô gái khác đi.”
Bác sĩ Tiểu Từ nghẹn lời, sau đó thốt ra: “Nguyên nhi, tóm lại em ly hôn rồi thì báo cho tôi biết, đến lúc đó chúng ta tiếp tục duyên phận kiếp trước!”
Lý Mậu trở lại, không khách khí nói: “Cậu tiếp tục duyên phận kiếp trước với ai hả? Nếu không đi tôi đánh đấy.”
Kỷ Nguyên nở nụ cười.
Bác sĩ Tiểu Từ cười thở dài, rồi bỏ đi, cùng bác sĩ Từ uống trà.
Hai người đi ra khách sạn, ngắm nhìn cảnh sông ngoài bức tường màu trắng, lại vào mùa hoa giấy khoe màu đua sắc.
Cách đó không xa, mặt tường của căn nhà lầu nhỏ ngói đỏ, hồng nhạt hoặc vàng nhạt, nhu hòa tinh tế.
Đây như là một hòn đảo nhỏ nào đó tại Nam Dương, hoặc là đảo nhỏ tại Địa Trung Hải.
Đã tới rồi, Lý Mậu và Kỷ Nguyên dứt khoát tản bộ trên hòn đảo nhỏ.
Tòa giáo đường Gothic tinh xảo, hoa cỏ cây cối tươi tốt, rất nhiều tân nhân chọn cảnh chụp ảnh cưới.
Anh nói: “Chúng ta cũng nên đi chụp ảnh cưới, qua mấy năm nữa, anh già rồi.”
Cô nở nụ cười, nói: “Anh muốn đi đâu chụp hình?”
Anh nói: “Chờ Sachima tham gia thi đấu tại Australia xong rồi, chúng ta đến Rạn san hô Great Barrier chụp ảnh, thế nào?”
Cô nói: “Được, đều do anh quyết định, anh thích đẹp như vậy.”
Lý Mậu nở nụ cười, chợt nói: “Năm ngoái, có một lão tiên sinh nói số anh nhờ vợ, năm nay đều nghiệm chứng. Kiếp trước anh nhất định đã làm rất nhiều chuyện tốt, có lẽ là một viên ngoại xây cầu lát đường.”
Kỷ Nguyên phì cười, khoác cánh tay của Lý viên ngoại, dưới bóng cây, từng bước một giẫm lên tia sáng nhỏ bé, trong lòng rót đầy hạnh phúc.
Kỷ Nguyên đều xem qua bảng ngân sách trong nhà cùng bản vẽ thi công, nhưng cô chẳng nhìn ra được gì, chỉ biết phòng đấu giá thay đổi địa điểm phải chi ra một khoản lớn.
Người nhà họ Liêu, được lắm.
Chập tối, Kỷ Nguyên đến văn phòng tìm Lý Mậu, thấy anh đang cùng một người bạn thiết kế đang thảo luận chi tiết thi công.
Ngữ khí vững vàng và dáng vẻ chuyên tâm của Lý Mậu, cộng với vẻ điềm tĩnh sắp xếp sự việc gọn gàng khéo léo của anh, tất cả đều thu hút ánh mắt của cô.
Lý Mậu vô tình thấy Kỷ Nguyên đứng ở đầu thang máy, anh nhoẻn miệng cười, dừng lại việc trong tay, đi vòng qua các thiết bị vật liệu xây dựng, đi về phía cô.
Anh cười hỏi: “Nhóc Nguyên, em đặc biệt tới đón anh, có phải rất nhớ anh không?”
Cô nở nụ cười, nói phải.
Anh à một tiếng, nói: “Vậy chúng ta xuống lầu ăn bữa tối.”
Cô nói được.
Hai người ăn cháo tôm tại quán cháo lâu đời lân cận.
Kỷ Nguyên nói: “Vị trưởng bối em đã nói trước đó, ngày mai muốn cùng anh ăn bữa cơm.”
Lý Mậu đồng ý.
Kỷ Nguyên suy nghĩ, đối với quân tử có thể dùng cách hợp lẽ phải để lừa gạt.
Hai người ăn xong bữa tối, tản bộ trong hẻm nhỏ, trông thấy vách ngăn tháp cổ cao cao, hóa ra là một ngôi chùa cổ xưa, trời tối, đóng cửa không mở.
Lý Mậu dừng bước, hỏi Kỷ Nguyên có muốn xem chữ của Tô Thức không.
Kỷ Nguyên nói muốn.
Anh giơ cao di động, dùng ánh sáng chiếu trên chữ cổ trên tấm biển.
Cô ngửa đầu nhìn kỹ càng, nói: “Đẹp.”
Anh nói: “Không biết tại sao, anh cảm thấy người khác chưa hẳn có hứng thú tận hưởng giờ phút này, nhưng em nhất định có kiên nhẫn ở cùng anh.”
Cô nói: “Những điều này đều là hứng thú không thực tế, bởi vì anh ngây thơ, thế nên mới coi đây là đánh giá tiêu chuẩn.”
Anh khẽ cười, nắm tay cô, đi qua ngôi chùa ngàn năm trong ánh trăng, cũng đi qua hẻm nhỏ ngàn năm trong ánh trăng.
Buổi sáng cuối tuần, Kỷ Triều Tông bận bịu trăm việc, tại nhà hàng của khách sạn ngủ lại gặp mặt con gái con rể.
Ba người gặp mặt, Kỷ Triều Tông hơi gật đầu, không hấp tấp nói chuyện ngay, ánh mắt sáng như đuốc, nhìn Lý Mậu hồi lâu.
Lý Mậu luôn điềm tĩnh, trưởng bối chẳng nói lời nào, anh cũng không nói gì.
Kỷ Nguyên cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, cô bắt đầu đếm cây cầu ngang sông ngoài cửa sổ, cái này tới cái khác.
Rốt cuộc Kỷ Triều Tông lên tiếng, nói với Lý Mậu: “Những dự án cậu đã làm, tôi đều đếm hết cả. Trong điều kiện có hạn, có thể đạt được tỷ lệ hoàn vốn đó đã là rất khó khăn rồi. Năng lực của cậu không thành vấn đề, tôi chỉ hỏi cậu một việc, cậu hãy cho tôi một thái độ. Tương lai cậu tiếp nhận công ty đầu tư, khó tránh khỏi tranh giành dự án với nhà họ Liêu, cậu nói tới tình nghĩa hay là không nói tới tình nghĩa?”
Lý Mậu bình thản nói: “Trong kinh doanh, người có năng lực thì sẽ chiến thắng.”
Kỷ Triều Tông gật đầu, nói: “Những lời cậu nói ở đây, Kỷ Nguyên làm nhân chứng.”
Kỷ Nguyên giật mình.
Lý Mậu cười với cô, ánh mắt giống như đang trêu chọc cô, nhóc Nguyên, chú bác trưởng bối nhà em đều rất sắc bén.
Kỷ Nguyên kiên trì giữ nụ cười.
Kỷ Triều Tông nói: “Ngoài ra còn có một việc riêng.”
Lý Mậu nói: “Bác cứ nói.”
Kỷ Triều Tông hỏi: “Cậu và Kỷ Nguyên định khi nào tổ chức hôn lễ? Cưới hỏi đàng hoàng là vợ chính thức, tình huống khác chỉ có thể coi là bé. Con gái của Kỷ Triều Tông tôi, còn chưa đến nỗi làm bé cho người ta.”
Kỷ Nguyên hô một tiếng: “Bố!”
Lý Mậu hết sức kinh ngạc, nhẹ nhàng buông xuống tách trà trong tay.
Sắc mặt Kỷ Nguyên đỏ lên, thấp giọng hỏi: “Bố, con làm bé cho người ta hồi nào?”
Kỷ Triều Tông hỏi: “Kết hôn không báo với cha mẹ, cô còn nói lý à?”
Kỷ Nguyên nói: “Ba lần ngài kết hôn cũng không thông báo trước với con mà! Kể cả lần với mẹ con!”
Kỷ Triều Tông nói: “Tạo phản! Lần đó còn chưa có cô đâu!”
Lý Mậu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Nguyên kéo căng, anh khẽ khàng nắm tay cô dưới bàn, nói: “Bác trai, là cháu không suy nghĩ chu đáo, không đến thăm hỏi bác trước, cháu và Kỷ Nguyên định mùa xuân năm sau tổ chức hôn lễ.”
Kỷ Triều Tông dịu đi một chút, nói: “Phía bên tôi muốn mời rất nhiều khách khứa, hai người chọn ngày xong rồi thì báo cho thư ký của tôi biết.”
Kỷ Nguyên im lặng, hôn lễ của cô trong nháy mắt biến thành buổi tiệc xã giao làm ăn của Kỷ Triều Tông.
Kỷ Triều Tông thong thả, nói với Lý Mậu: “Sau này cậu là người một nhà, một nửa cổ phần của công ty đầu
tư sẽ làm của hồi môn của con gái tôi, nửa còn lại, chờ hai người sinh con, để lại cho cháu ngoại tôi.” Không đợi Lý Mậu Kỷ Nguyên đáp lại, Kỷ Triều Tông tranh thủ thời gian, mang theo vài trợ lý và vệ sĩ đi mất.
Kỷ Nguyên hơi mệt mỏi, cúi đầu nói: “Bố em hồi trước không chuyên quyền độc đoán như vậy.”
Lý Mậu trêu chọc: “Nhóc Nguyên, nghe theo ý của bố em, chúng ta mau sinh một đứa bé mũm mĩm, có thể kiếm không một công ty, đúng không?”
Kỷ Nguyên dở khóc dở cười.
Lý Mậu nhẹ nhàng ôm cô một cái, nghiêm chỉnh một chút, nói: “Nhóc Nguyên, em yên tâm, bố mẹ em sẽ không ảnh hưởng đến sự nhận định của anh về em, giống như em không bởi vì tình cảnh của anh, mà thay đổi thái độ đối với anh.”
Kỷ Nguyên nghe xong rất xúc động.
Hai người rời khỏi ghế lô, Lý Mậu thấy bác sĩ Từ uống trà ở tòa nhà đối diện, anh đi qua chào hỏi.
Bác sĩ Tiểu Từ nhân cơ hội chuồn qua đây, nói với Kỷ Nguyên: “Nguyên nhi, sao em tới đây cũng không ngồi cùng bàn với tôi?”
Kỷ Nguyên cười không nói.
Bác sĩ Tiểu Từ hỏi: “Nghe nói em kết hôn rồi?”
Kỷ Nguyên ừ một tiếng.
Anh ta hỏi: “Nguyên nhi, em có biết cái gì gọi là vạn tiễn xuyên tâm không?”
Cô đáp: “Anh có rất nhiều trái tim, dùng trên thân những người khác nhau.”
Bác sĩ Tiểu Từ nở nụ cười, nói: “Em hiểu tôi như vậy, cũng không chịu chọn tôi.”
Kỷ Nguyên nói: “Tôi chọn không nổi.”
Bác sĩ Tiểu Từ thở dài, nói: “Tôi hối hận rồi, lúc trước không nên phóng đãng như vậy. Em nên biết rằng, tôi cũng có lúc chung tình.”
Kỷ Nguyên không đáp lại.
Cô trưởng thành trong gia đình ly dị, chẳng có lòng kiên nhẫn ban phát tình thương người mẹ cho lãng tử hồi đầu.
Cô nói: “Lòng tốt của anh, lời tỏ tình của anh, để lại cho cô gái khác đi.”
Bác sĩ Tiểu Từ nghẹn lời, sau đó thốt ra: “Nguyên nhi, tóm lại em ly hôn rồi thì báo cho tôi biết, đến lúc đó chúng ta tiếp tục duyên phận kiếp trước!”
Lý Mậu trở lại, không khách khí nói: “Cậu tiếp tục duyên phận kiếp trước với ai hả? Nếu không đi tôi đánh đấy.”
Kỷ Nguyên nở nụ cười.
Bác sĩ Tiểu Từ cười thở dài, rồi bỏ đi, cùng bác sĩ Từ uống trà.
Hai người đi ra khách sạn, ngắm nhìn cảnh sông ngoài bức tường màu trắng, lại vào mùa hoa giấy khoe màu đua sắc.
Cách đó không xa, mặt tường của căn nhà lầu nhỏ ngói đỏ, hồng nhạt hoặc vàng nhạt, nhu hòa tinh tế.
Đây như là một hòn đảo nhỏ nào đó tại Nam Dương, hoặc là đảo nhỏ tại Địa Trung Hải.
Đã tới rồi, Lý Mậu và Kỷ Nguyên dứt khoát tản bộ trên hòn đảo nhỏ.
Tòa giáo đường Gothic tinh xảo, hoa cỏ cây cối tươi tốt, rất nhiều tân nhân chọn cảnh chụp ảnh cưới.
Anh nói: “Chúng ta cũng nên đi chụp ảnh cưới, qua mấy năm nữa, anh già rồi.”
Cô nở nụ cười, nói: “Anh muốn đi đâu chụp hình?”
Anh nói: “Chờ Sachima tham gia thi đấu tại Australia xong rồi, chúng ta đến Rạn san hô Great Barrier chụp ảnh, thế nào?”
Cô nói: “Được, đều do anh quyết định, anh thích đẹp như vậy.”
Lý Mậu nở nụ cười, chợt nói: “Năm ngoái, có một lão tiên sinh nói số anh nhờ vợ, năm nay đều nghiệm chứng. Kiếp trước anh nhất định đã làm rất nhiều chuyện tốt, có lẽ là một viên ngoại xây cầu lát đường.”
Kỷ Nguyên phì cười, khoác cánh tay của Lý viên ngoại, dưới bóng cây, từng bước một giẫm lên tia sáng nhỏ bé, trong lòng rót đầy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.