Chương 16: Lời biệt ly
Nam Lý
18/01/2023
Sáng ngày hôm sau, thủ tục xuất viện vừa hoàn tất, Tuệ An nhanh chóng đến trường, cô không muốn điểm chuyên cần của mình bị tuột xuống, như vậy thì lần gia hạn học bổng tiếp theo sẽ rất khó khăn. Ngay khi cô vừa đặt chân vào cổng trường, rất nhiều cặp mắt của bạn học xung quanh đều đổ dồn về cô. Trong phút chốc cô thật sự muốn bỏ chạy khỏi nơi này ngay tức khắc. Chuyện gì đã xảy ra?
- Ui cha, bạn Tuệ An thần đồng của Học viện Thiết kế đây ư? Sao còn dám vác mặt đến đây vậy?
- Can đảm lắm đấy! Tưởng thanh cao thế nào, cũng là thứ bẩn thỉu mà thôi.
- Đúng là đồ mặt dày. Làm xấu mặt sinh viên trong trường. Sớm muộn gì mày cũng sẽ bị đuổi học mà thôi.
Những người bạn học của cô nhân lúc này sỉ vả, ai ai cũng muốn dúi một đạp cho cô không ngóc đầu lên nổi. Hôm qua là cú sốc chia tay, ngày hôm nay vừa bước đến trường liền bị vây quanh chửi bới liên tục, Tuệ An cố giữ bình tĩnh mà bước đến lớp. Con đường đến lớp của cô sao hôm nay bỗng thật xa xôi, tất cả mọi người đều thì thầm, chỉ trỏ. Nội tâm yếu đuối của cô giờ đây đã bắt đầu run rẩy. Cho đến khi bước vào lớp, cô cũng hiểu ra được vì sao tất cả lại đối xử với cô như thế.
Trên bảng, trên bàn học chỗ cô thường ngồi phủ đầy những tấm ảnh bị chụp ở quán rượu. Cô có nhiều điều muốn nói lắm, rất nhiều nhưng tất cả như bị trói lại nơi cổ họng, không thoát ra được từ nào. Vì sao không một ai chịu tin cô trong sạch?
- Mời em Trần Tuệ An đến phòng giáo vụ ngay lập tức.
Ngay lúc cô thẫn thờ nhìn những tấm ảnh dơ bẩn kia, tiếng loa trường vang lên. Mọi người xung quanh cô đồng loạt cười rộ lên. Tiếng cười kia như ngàn vạn vết kim ghim vào tâm can cô, đau nhói đến không thở được. Cô run run gõ cửa phòng giáo vụ, dường như loáng thoáng đã biết trước điều gì sắp xảy ra:
- Vào đi.
Giọng nói lạnh lùng cất lên. Căn phòng này cô đã đến một lần, khi đó là lúc cô được nhận học bổng, vị hiệu trưởng trước mặt cô đây khi đó đã hết lời khen ngợi, chính ông ta dùng ánh mắt chan hòa, giọng nói ấm áp mà tán thưởng cô. Thế nhưng giờ đây, cũng chính vị hiệu trưởng này nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, khinh bỉ, giọng nói lạnh lùng cất lên:
- Em Trần Tuệ An làm trái với quy tắc của nhà trường, hủy hoại thanh danh của sinh viên Học viện Thiết kế, em chính thức bị đuổi học.
Không câu hỏi, không chất vấn, không cần bất kỳ một lời giải thích nào cả, ông ấy ném cho cô một phong thư đuổi học. Đến một ánh mắt liếc nhìn cô ông ta cũng không thèm. Cô đã hiểu số phận của mình, quả nhiên phận nghèo thì hèn mà. Cô đã quá ngoan cố, nhất quyết bước vào nơi mà mình không thuộc về để bây giờ bị sỉ nhục, bị tổn thương.
"Tuệ An, mày ngốc quá rồi!"
Cô cúi chào lễ phép như một lời từ biệt, sau đó bước ra khỏi phòng giáo vụ nào ngờ chạm mặt Khải Văn. Nhìn thấy anh, cô không còn vui vẻ, bối rối như trước mà thay vào đó là một cảm giác chua xót, đau lòng khó tả. Chỉ mới vài hôm trước, chúng ta còn tay trong tay, mà giờ đây đã hóa thành hai người xa lạ. Ngay cả tư cách bước vào cuộc đời nhau cũng hóa thành hư không, là do duyên mỏng hay do người bạc tình?
Cô không tự chủ mà níu lấy phong thư trong tay, bước vội qua anh không nói một lời. Khoảnh khắc Tuệ An quay lưng bước đi, trái tim anh như thắt lại. Anh muốn níu tay cô, muốn ôm lấy cô, nhưng rồi lại không đủ dũng cảm.
"Tuệ An, em đang hận tôi có đúng không?"
"Khải Văn, là tôi mộng tưởng, tin rằng chúng ta sẽ cùng nhau bước qua mọi sóng gió của đời.."
Cô thu dọn tất cả dụng cụ của mình ở phòng thiết kế, giấc mộng của cô cuối cùng cứ như vậy mà kết thúc. Cô thở hắt một hơi, chấp nhận số phận của mình. Trời bên ngoài lác đác mưa rơi, căn phòng này là nơi anh và cô đã cùng nhau hoàn thành "Tử Đằng", là anh bước ra che chở cho cô, là anh bất chấp mọi rào cản xông vào cuộc đời tĩnh lặng của cô, để rồi cũng chính là anh buông bỏ. Cuối cùng trong giấc mộng này chỉ có cô là không thể thoát ra.
- Thế nào? Cảm thấy rất buồn đúng không?
Một giọng nữ vang lên. Cô ngước mắt nhìn, là Lâm Thiên Tâm.
- Trần Tuệ An, cô không xứng thuộc về nơi này, càng không xứng đáng bước đến bên Khải Văn. Chỉ có tôi mới xứng đáng với anh ấy.
Dứt lời, Lâm Thiên Tâm chìa ra trước mặt cô sợi dây chuyền. Chỉ một cái liếc mắt cô liền nhận ra đó chính là "một trời sao" mà Khải Văn đã từng tặng cho cô. Cái gì mà dày công chuẩn bị? Cái gì mà vì cô mà đặc biệt thiết kế? Cái gì mà tình yêu nhiều như sao trời? Hóa ra đúng là chỉ mỗi cô tương tư mà thôi. Hóa ra cô chỉ là trò chơi của anh.
- Cô nhận ra nó đúng không? Cái của cô chỉ là hàng dự bị, còn của tôi mới là cái đầu tiên. Có biết thời gian qua tôi đã ở đâu không? Ở nhà của Khải Văn đấy! Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ đính hôn. Tuệ An, cô chỉ là một trò chơi mà thôi! Đừng tự mình đắm chìm như thế chứ!
Ánh mắt giễu cợt của Lâm Thiên Tâm như khiến nội tâm cô vụn vỡ. Cô đưa tay gỡ xuống "một trời sao", cô không cần làm món đồ dự bị, cô muốn là chính mình.
- Nếu vậy, tôi trả lại cho cô, chúc cô và anh ấy hạnh phúc.
Dứt lời, Tuệ An bước đi thật nhanh không quay đầu lại. Những giọt nước mắt rơi xuống, hòa lẫn với màn mưa ngoài kia. Vì không quay đầu nhìn lại nên Tuệ An không bao giờ biết ngay lúc cô vừa quay lưng đi, Lâm Thiên Tâm đã vứt "một trời sao" hàng "thật" kia vào thùng rác. Còn dây chuyền mà Tuệ An đưa lại khi nãy lại được trân trọng đặt vào chiếc khăn lụa một cách cẩn thận.
"Cuối cùng con hồ ly tinh này cũng biến mất! May quá." Lâm Thiên Tâm thở phào thầm nghĩ.
* * *
Tuệ An trở về nhà thu dọn hành lý. Cô quyết định đi khỏi nơi đau thương này. Lúc Thiên An đến được phòng trọ của cô, mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, còn cô thì ngồi thẫn thờ trên giường.
- Tuệ An, cô làm gì đấy? Cô tính đi đâu vậy?
- Thiên An, ông đến đúng lúc lắm, tôi đang tính chào tạm biệt ông, cuối tuần này tôi sẽ đi Anh quốc.
- Anh quốc? Bà đùa tôi đó hả? Tiền đâu mà bà đi?
- Thật ra kỳ thi ở trường lúc trước, tôi có gửi mẫu thiết kế đó đến một học viện ở Anh quốc, nơi đó đã sớm email cho tôi, họ sẽ cấp cho tôi học bổng toàn phần ở đó. Nhưng lúc đó tôi muốn ở đây, không yên tâm về ba mẹ. Nhưng bây giờ.. tôi đã bị đuổi học rồi. Thứ lưu luyến cuối cùng cũng không còn nữa. Tôi ở lại đây chỉ làm gánh nặng thêm cho ba mẹ, nên tôi vừa đồng ý với trường bên đó, tôi sẽ đi vào cuối tuần này.
- Tuệ An..
- Thiên An, cảm ơn ông đã giúp tôi trong thời gian qua. Tôi rất vui vì được làm bạn của ông. Cảm ơn ông đã không chê bai tôi, luôn đứng về phía tôi. Cố gắng sống tốt nhé!
Nụ cười của cô rạng rỡ kỳ lạ, đến mức hắn cảm thấy chói mắt. Một hình bóng quen thuộc lại hiện lên. Năm đó nụ cười của Hạ Linh cũng ngây ngô, trong trẻo như thế, nhưng cả cuộc đời này hắn không có cơ hội nhìn thấy nữa. Hắn bỗng hạ giọng, một vẻ nghiêm túc mà cô chưa bao giờ thấy ở Thiên An chợt hiện ra, hắn nắm tay cô, nói:
- Tuệ An, yên tâm đi, tôi không để cô đơn độc đâu.
Cô gật đầu nhưng thâm tâm không quá nhiều trông mong. Cô đã gửi trông mong của mình vào một người, để rồi đau đớn nhận ra mình chỉ là một niềm vui thoáng qua. Phải rồi, chỉ có Lâm Thiên Tâm mới xứng đôi vừa lứa với anh mà thôi.
"Tuệ An, mù quáng như vậy là đủ rồi. Đi khỏi nơi này, tất cả chỉ còn là quá khứ mà thôi."
Dù tự nhủ lòng mình như vậy nhưng trước mắt vẫn cứ nhòe đi, nước mắt cứ như thế tuôn trào không cách nào lau khô.
Tại sân bay Quốc tế, hôm nay là một ngày nhiều mây, bầu trời âm u khiến cuộc tiễn biệt thêm đau lòng. Ba mẹ cô đã tìm được một công việc khác, họ cũng ủng hộ con gái theo đuổi giấc mơ nhà thiết kế. Dù đó là nơi Anh quốc xa xôi, họ cũng bằng lòng chờ đợi con gái mình.
- Mẹ tin con sẽ làm được, con gái của mẹ là giỏi nhất!
Mẹ cô dịu dàng vuốt tóc cô, thật may mắn là sau bao nhiêu biến cố gia đình vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho cô. Cô nhất định phải kiên trì, phải cho gia đình một cuộc sống tốt đẹp hơn bây giờ. Khi chuyến bay này cất cánh, tất cả những chuyện trước đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
- Cái gì? Tuệ An không còn ở phòng trọ đó nữa ư? Cô ấy đi đâu?
Tại căn biệt thự nhà Khải Văn, anh rốt cuộc không thể tiếp tục lạnh lùng nữa, anh muốn nghe lời giải thích của cô nên đã nhờ người đến nhà trọ của cô chuyển lời, muốn cô đến nhà anh nói chuyện. Anh chấp nhận phớt lờ mọi chuyện, chấp nhận giúp cô quay trở lại Học viện Thiết kế.
Nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của cô, cái siết tay đè nén cảm xúc của cô khi gặp nhau trước phòng hiệu trưởng, anh thật sự không chịu đựng được. Không biết từ khi nào, Tuệ An thực sự đã có một vị trí nhất định trong tâm trí của anh. Anh không thể dễ dàng buông tay như vậy được. Anh trông chờ sự vui mừng của cô khi anh gặp anh, khi cả hai cùng nhau làm hòa như bao cặp đôi khác trên đời cứ cãi vã nhưng không lìa xa nhau. Lời chia tay ngày đó là trong phút chốc nóng giận anh đã buột miệng nói ra. Nhưng anh tin một cô gái thiện lương, đơn thuần như Tuệ An sẽ không ghi hận anh sâu đậm đến mức không bao giờ tha thứ cho anh.
Anh cứ như thế ngồi mãi trên ghế sofa chờ tin tức. Vừa lo, vừa vui mừng, cũng có đôi chút ngại ngùng, trông ngóng. Vậy mà sau bao nhiêu tiếng đồng hồ chờ đợi, anh nhận được tin nhà trọ đó đã bị bỏ trống, Tuệ An đã dọn đi cách đây 2 ngày rồi.
- Tuệ An, hay lắm! Mạnh mẽ thật đấy! Không một lời nhắn, không một lời từ biệt, em tưởng cứ như thế là trốn thoát khỏi tôi ư? Cô ấy hiện đang ở đâu rồi?
- Cậu chủ, có tin nói là Trần Tuệ An đã bay sang Anh quốc rồi ạ. Còn về địa điểm cụ thể thì.. không rõ ạ..
- Cái gì?
Lần này anh mới mới thực sự không tin vào tai mình. Cô đã đi xa khỏi vòng tay anh, không phải đến một tỉnh thành nào cả, mà là đi sang tận Anh quốc xa xôi. Ngay cả cơ hội hàn gắn cô cũng không cho anh. Là trách anh khi đó nặng lời quát mắng, hay trách cô ấy lạnh lùng vô tình? Tuệ An, rốt cuộc em hận tôi bao nhiêu mà có thể hạ quyết tâm như thế?
* * *
Trên máy bay, cô thẫn thờ nhìn những áng mây bay ngoài cửa sổ. Cô biết mình sắp một thân một mình tới nơi xa xôi, sẽ có rất nhiều khó khăn đang chờ đợi cô. Thế nhưng cô tin mình sẽ vượt qua được.
"Khải Văn, chúc anh và Thiên Tâm hạnh phúc."
- Này anh kia, anh đừng có dựa sát vào tôi chứ!
Đang lúc tâm tư hỗn độn mà tên bên cạnh không biết điều chút nào. Từ lúc máy bay cất cánh hắn ta cứ ngả nghiêng dựa vào cô, rốt cuộc có phải là tên biến thái không vậy hả?
- Tuệ An, cô cũng thật đanh đá quá đó. Ngồi kế một mỹ nam như tôi hơn một tiếng rồi mà không thèm đoái hoài tới thật á?
- Vũ Thiên An? Ông đi đâu vậy?
- Ơ? Cô hỏi gì là vậy? Đi Nottingham, Anh quốc, chứ đi đâu? - Hắn nhún vai ra chiều vô tội nhìn cô. Cô lườm lườm, biết ngay cái tên này lắm chiêu trò mà. Hóa ra câu hắn nói không để cô đơn độc chính là hắn cũng cuốn gói sang Anh du học cùng cô. Hay lắm, Vũ Thiên An! Nước đi hay đấy!
Chiếc Boeing VN- 334 cứ thế chở cô và Thiên An đến Nottingham, Anh quốc. Dù có chút không tự nhiên khi cuộc hành trình vốn cô độc bỗng xuất hiện thêm "khách mời" nhưng cô vẫn thầm thấy may mắn. Bởi ít ra cô không hề cô đơn, cô vẫn còn một người bạn đồng hành là Thiên An đi cùng. Chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành giấc mơ còn dang dở thuở thiếu thời. Dẫu phía trước là sóng gió, cũng đừng lùi bước, bởi một ngày nào đó bạn sẽ thầm biết ơn bản thân đã không bỏ cuộc.
***SPOIL CỦA TÁC GIẢ:
Từ chương sau các nhân vật của chúng ta sẽ sang một trang mới. Mở ra những bước ngoặt cùng những sự kiện chưa rõ trong quá khứ.
- Ui cha, bạn Tuệ An thần đồng của Học viện Thiết kế đây ư? Sao còn dám vác mặt đến đây vậy?
- Can đảm lắm đấy! Tưởng thanh cao thế nào, cũng là thứ bẩn thỉu mà thôi.
- Đúng là đồ mặt dày. Làm xấu mặt sinh viên trong trường. Sớm muộn gì mày cũng sẽ bị đuổi học mà thôi.
Những người bạn học của cô nhân lúc này sỉ vả, ai ai cũng muốn dúi một đạp cho cô không ngóc đầu lên nổi. Hôm qua là cú sốc chia tay, ngày hôm nay vừa bước đến trường liền bị vây quanh chửi bới liên tục, Tuệ An cố giữ bình tĩnh mà bước đến lớp. Con đường đến lớp của cô sao hôm nay bỗng thật xa xôi, tất cả mọi người đều thì thầm, chỉ trỏ. Nội tâm yếu đuối của cô giờ đây đã bắt đầu run rẩy. Cho đến khi bước vào lớp, cô cũng hiểu ra được vì sao tất cả lại đối xử với cô như thế.
Trên bảng, trên bàn học chỗ cô thường ngồi phủ đầy những tấm ảnh bị chụp ở quán rượu. Cô có nhiều điều muốn nói lắm, rất nhiều nhưng tất cả như bị trói lại nơi cổ họng, không thoát ra được từ nào. Vì sao không một ai chịu tin cô trong sạch?
- Mời em Trần Tuệ An đến phòng giáo vụ ngay lập tức.
Ngay lúc cô thẫn thờ nhìn những tấm ảnh dơ bẩn kia, tiếng loa trường vang lên. Mọi người xung quanh cô đồng loạt cười rộ lên. Tiếng cười kia như ngàn vạn vết kim ghim vào tâm can cô, đau nhói đến không thở được. Cô run run gõ cửa phòng giáo vụ, dường như loáng thoáng đã biết trước điều gì sắp xảy ra:
- Vào đi.
Giọng nói lạnh lùng cất lên. Căn phòng này cô đã đến một lần, khi đó là lúc cô được nhận học bổng, vị hiệu trưởng trước mặt cô đây khi đó đã hết lời khen ngợi, chính ông ta dùng ánh mắt chan hòa, giọng nói ấm áp mà tán thưởng cô. Thế nhưng giờ đây, cũng chính vị hiệu trưởng này nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, khinh bỉ, giọng nói lạnh lùng cất lên:
- Em Trần Tuệ An làm trái với quy tắc của nhà trường, hủy hoại thanh danh của sinh viên Học viện Thiết kế, em chính thức bị đuổi học.
Không câu hỏi, không chất vấn, không cần bất kỳ một lời giải thích nào cả, ông ấy ném cho cô một phong thư đuổi học. Đến một ánh mắt liếc nhìn cô ông ta cũng không thèm. Cô đã hiểu số phận của mình, quả nhiên phận nghèo thì hèn mà. Cô đã quá ngoan cố, nhất quyết bước vào nơi mà mình không thuộc về để bây giờ bị sỉ nhục, bị tổn thương.
"Tuệ An, mày ngốc quá rồi!"
Cô cúi chào lễ phép như một lời từ biệt, sau đó bước ra khỏi phòng giáo vụ nào ngờ chạm mặt Khải Văn. Nhìn thấy anh, cô không còn vui vẻ, bối rối như trước mà thay vào đó là một cảm giác chua xót, đau lòng khó tả. Chỉ mới vài hôm trước, chúng ta còn tay trong tay, mà giờ đây đã hóa thành hai người xa lạ. Ngay cả tư cách bước vào cuộc đời nhau cũng hóa thành hư không, là do duyên mỏng hay do người bạc tình?
Cô không tự chủ mà níu lấy phong thư trong tay, bước vội qua anh không nói một lời. Khoảnh khắc Tuệ An quay lưng bước đi, trái tim anh như thắt lại. Anh muốn níu tay cô, muốn ôm lấy cô, nhưng rồi lại không đủ dũng cảm.
"Tuệ An, em đang hận tôi có đúng không?"
"Khải Văn, là tôi mộng tưởng, tin rằng chúng ta sẽ cùng nhau bước qua mọi sóng gió của đời.."
Cô thu dọn tất cả dụng cụ của mình ở phòng thiết kế, giấc mộng của cô cuối cùng cứ như vậy mà kết thúc. Cô thở hắt một hơi, chấp nhận số phận của mình. Trời bên ngoài lác đác mưa rơi, căn phòng này là nơi anh và cô đã cùng nhau hoàn thành "Tử Đằng", là anh bước ra che chở cho cô, là anh bất chấp mọi rào cản xông vào cuộc đời tĩnh lặng của cô, để rồi cũng chính là anh buông bỏ. Cuối cùng trong giấc mộng này chỉ có cô là không thể thoát ra.
- Thế nào? Cảm thấy rất buồn đúng không?
Một giọng nữ vang lên. Cô ngước mắt nhìn, là Lâm Thiên Tâm.
- Trần Tuệ An, cô không xứng thuộc về nơi này, càng không xứng đáng bước đến bên Khải Văn. Chỉ có tôi mới xứng đáng với anh ấy.
Dứt lời, Lâm Thiên Tâm chìa ra trước mặt cô sợi dây chuyền. Chỉ một cái liếc mắt cô liền nhận ra đó chính là "một trời sao" mà Khải Văn đã từng tặng cho cô. Cái gì mà dày công chuẩn bị? Cái gì mà vì cô mà đặc biệt thiết kế? Cái gì mà tình yêu nhiều như sao trời? Hóa ra đúng là chỉ mỗi cô tương tư mà thôi. Hóa ra cô chỉ là trò chơi của anh.
- Cô nhận ra nó đúng không? Cái của cô chỉ là hàng dự bị, còn của tôi mới là cái đầu tiên. Có biết thời gian qua tôi đã ở đâu không? Ở nhà của Khải Văn đấy! Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ đính hôn. Tuệ An, cô chỉ là một trò chơi mà thôi! Đừng tự mình đắm chìm như thế chứ!
Ánh mắt giễu cợt của Lâm Thiên Tâm như khiến nội tâm cô vụn vỡ. Cô đưa tay gỡ xuống "một trời sao", cô không cần làm món đồ dự bị, cô muốn là chính mình.
- Nếu vậy, tôi trả lại cho cô, chúc cô và anh ấy hạnh phúc.
Dứt lời, Tuệ An bước đi thật nhanh không quay đầu lại. Những giọt nước mắt rơi xuống, hòa lẫn với màn mưa ngoài kia. Vì không quay đầu nhìn lại nên Tuệ An không bao giờ biết ngay lúc cô vừa quay lưng đi, Lâm Thiên Tâm đã vứt "một trời sao" hàng "thật" kia vào thùng rác. Còn dây chuyền mà Tuệ An đưa lại khi nãy lại được trân trọng đặt vào chiếc khăn lụa một cách cẩn thận.
"Cuối cùng con hồ ly tinh này cũng biến mất! May quá." Lâm Thiên Tâm thở phào thầm nghĩ.
* * *
Tuệ An trở về nhà thu dọn hành lý. Cô quyết định đi khỏi nơi đau thương này. Lúc Thiên An đến được phòng trọ của cô, mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, còn cô thì ngồi thẫn thờ trên giường.
- Tuệ An, cô làm gì đấy? Cô tính đi đâu vậy?
- Thiên An, ông đến đúng lúc lắm, tôi đang tính chào tạm biệt ông, cuối tuần này tôi sẽ đi Anh quốc.
- Anh quốc? Bà đùa tôi đó hả? Tiền đâu mà bà đi?
- Thật ra kỳ thi ở trường lúc trước, tôi có gửi mẫu thiết kế đó đến một học viện ở Anh quốc, nơi đó đã sớm email cho tôi, họ sẽ cấp cho tôi học bổng toàn phần ở đó. Nhưng lúc đó tôi muốn ở đây, không yên tâm về ba mẹ. Nhưng bây giờ.. tôi đã bị đuổi học rồi. Thứ lưu luyến cuối cùng cũng không còn nữa. Tôi ở lại đây chỉ làm gánh nặng thêm cho ba mẹ, nên tôi vừa đồng ý với trường bên đó, tôi sẽ đi vào cuối tuần này.
- Tuệ An..
- Thiên An, cảm ơn ông đã giúp tôi trong thời gian qua. Tôi rất vui vì được làm bạn của ông. Cảm ơn ông đã không chê bai tôi, luôn đứng về phía tôi. Cố gắng sống tốt nhé!
Nụ cười của cô rạng rỡ kỳ lạ, đến mức hắn cảm thấy chói mắt. Một hình bóng quen thuộc lại hiện lên. Năm đó nụ cười của Hạ Linh cũng ngây ngô, trong trẻo như thế, nhưng cả cuộc đời này hắn không có cơ hội nhìn thấy nữa. Hắn bỗng hạ giọng, một vẻ nghiêm túc mà cô chưa bao giờ thấy ở Thiên An chợt hiện ra, hắn nắm tay cô, nói:
- Tuệ An, yên tâm đi, tôi không để cô đơn độc đâu.
Cô gật đầu nhưng thâm tâm không quá nhiều trông mong. Cô đã gửi trông mong của mình vào một người, để rồi đau đớn nhận ra mình chỉ là một niềm vui thoáng qua. Phải rồi, chỉ có Lâm Thiên Tâm mới xứng đôi vừa lứa với anh mà thôi.
"Tuệ An, mù quáng như vậy là đủ rồi. Đi khỏi nơi này, tất cả chỉ còn là quá khứ mà thôi."
Dù tự nhủ lòng mình như vậy nhưng trước mắt vẫn cứ nhòe đi, nước mắt cứ như thế tuôn trào không cách nào lau khô.
Tại sân bay Quốc tế, hôm nay là một ngày nhiều mây, bầu trời âm u khiến cuộc tiễn biệt thêm đau lòng. Ba mẹ cô đã tìm được một công việc khác, họ cũng ủng hộ con gái theo đuổi giấc mơ nhà thiết kế. Dù đó là nơi Anh quốc xa xôi, họ cũng bằng lòng chờ đợi con gái mình.
- Mẹ tin con sẽ làm được, con gái của mẹ là giỏi nhất!
Mẹ cô dịu dàng vuốt tóc cô, thật may mắn là sau bao nhiêu biến cố gia đình vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho cô. Cô nhất định phải kiên trì, phải cho gia đình một cuộc sống tốt đẹp hơn bây giờ. Khi chuyến bay này cất cánh, tất cả những chuyện trước đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
- Cái gì? Tuệ An không còn ở phòng trọ đó nữa ư? Cô ấy đi đâu?
Tại căn biệt thự nhà Khải Văn, anh rốt cuộc không thể tiếp tục lạnh lùng nữa, anh muốn nghe lời giải thích của cô nên đã nhờ người đến nhà trọ của cô chuyển lời, muốn cô đến nhà anh nói chuyện. Anh chấp nhận phớt lờ mọi chuyện, chấp nhận giúp cô quay trở lại Học viện Thiết kế.
Nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của cô, cái siết tay đè nén cảm xúc của cô khi gặp nhau trước phòng hiệu trưởng, anh thật sự không chịu đựng được. Không biết từ khi nào, Tuệ An thực sự đã có một vị trí nhất định trong tâm trí của anh. Anh không thể dễ dàng buông tay như vậy được. Anh trông chờ sự vui mừng của cô khi anh gặp anh, khi cả hai cùng nhau làm hòa như bao cặp đôi khác trên đời cứ cãi vã nhưng không lìa xa nhau. Lời chia tay ngày đó là trong phút chốc nóng giận anh đã buột miệng nói ra. Nhưng anh tin một cô gái thiện lương, đơn thuần như Tuệ An sẽ không ghi hận anh sâu đậm đến mức không bao giờ tha thứ cho anh.
Anh cứ như thế ngồi mãi trên ghế sofa chờ tin tức. Vừa lo, vừa vui mừng, cũng có đôi chút ngại ngùng, trông ngóng. Vậy mà sau bao nhiêu tiếng đồng hồ chờ đợi, anh nhận được tin nhà trọ đó đã bị bỏ trống, Tuệ An đã dọn đi cách đây 2 ngày rồi.
- Tuệ An, hay lắm! Mạnh mẽ thật đấy! Không một lời nhắn, không một lời từ biệt, em tưởng cứ như thế là trốn thoát khỏi tôi ư? Cô ấy hiện đang ở đâu rồi?
- Cậu chủ, có tin nói là Trần Tuệ An đã bay sang Anh quốc rồi ạ. Còn về địa điểm cụ thể thì.. không rõ ạ..
- Cái gì?
Lần này anh mới mới thực sự không tin vào tai mình. Cô đã đi xa khỏi vòng tay anh, không phải đến một tỉnh thành nào cả, mà là đi sang tận Anh quốc xa xôi. Ngay cả cơ hội hàn gắn cô cũng không cho anh. Là trách anh khi đó nặng lời quát mắng, hay trách cô ấy lạnh lùng vô tình? Tuệ An, rốt cuộc em hận tôi bao nhiêu mà có thể hạ quyết tâm như thế?
* * *
Trên máy bay, cô thẫn thờ nhìn những áng mây bay ngoài cửa sổ. Cô biết mình sắp một thân một mình tới nơi xa xôi, sẽ có rất nhiều khó khăn đang chờ đợi cô. Thế nhưng cô tin mình sẽ vượt qua được.
"Khải Văn, chúc anh và Thiên Tâm hạnh phúc."
- Này anh kia, anh đừng có dựa sát vào tôi chứ!
Đang lúc tâm tư hỗn độn mà tên bên cạnh không biết điều chút nào. Từ lúc máy bay cất cánh hắn ta cứ ngả nghiêng dựa vào cô, rốt cuộc có phải là tên biến thái không vậy hả?
- Tuệ An, cô cũng thật đanh đá quá đó. Ngồi kế một mỹ nam như tôi hơn một tiếng rồi mà không thèm đoái hoài tới thật á?
- Vũ Thiên An? Ông đi đâu vậy?
- Ơ? Cô hỏi gì là vậy? Đi Nottingham, Anh quốc, chứ đi đâu? - Hắn nhún vai ra chiều vô tội nhìn cô. Cô lườm lườm, biết ngay cái tên này lắm chiêu trò mà. Hóa ra câu hắn nói không để cô đơn độc chính là hắn cũng cuốn gói sang Anh du học cùng cô. Hay lắm, Vũ Thiên An! Nước đi hay đấy!
Chiếc Boeing VN- 334 cứ thế chở cô và Thiên An đến Nottingham, Anh quốc. Dù có chút không tự nhiên khi cuộc hành trình vốn cô độc bỗng xuất hiện thêm "khách mời" nhưng cô vẫn thầm thấy may mắn. Bởi ít ra cô không hề cô đơn, cô vẫn còn một người bạn đồng hành là Thiên An đi cùng. Chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành giấc mơ còn dang dở thuở thiếu thời. Dẫu phía trước là sóng gió, cũng đừng lùi bước, bởi một ngày nào đó bạn sẽ thầm biết ơn bản thân đã không bỏ cuộc.
***SPOIL CỦA TÁC GIẢ:
Từ chương sau các nhân vật của chúng ta sẽ sang một trang mới. Mở ra những bước ngoặt cùng những sự kiện chưa rõ trong quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.