Chương 16: Cắn
Cây Dù Nhỏ
13/06/2023
Trịnh Tạ Thiên bên cạnh Cố Mộng Điệp cũng không ngờ lại gặp phải tình huống này, đang muốn quay lại dạy dỗ cái thằng nhóc này lại thấy tên nhóc bên cạnh mình đang thủ thế chuẩn bị lao đến đánh Đô Khinh Lượng, anh nhanh tay vác thẳng Cố Mộng Điệp lên vai rồi nhìn về phía Văn Kính Như đang ngồi trên đất mà xin lỗi. "Tôi sẽ dạy bảo lại thằng nhóc này, chuyện hôm nay tôi sẽ cho người qua nhà cậu gửi quà xin lỗi".
Nói rồi anh quay đầu rời đi không cho Kính Văn Như nói chuyện, hắn ngồi trên nền đất thì tức giận mắng. "Mày sao lại không đánh nó!". Đô Khinh Lượng bên cạnh không dám hó hé gì chỉ im lặng nghe mắng, gã cũng chẳng ngu đến mức đụng vào một lão đại tai to mặt lớn như vậy, Văn Kính Như còn có người bảo kê đằng sau những gã thì không, nếu gây thù với Trịnh Tạ Thiên há chẳng phải là đang tìm đường chết hay sao?
Cố Mộng Điệp bị vác trên vai Trịnh Tạ Thiên ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thì đỏ mặt, tức giận đấm đá người này, gào thét mà nói. "Bỏ tôi xuống, con mẹ nó, tôi còn chưa đánh đã tay đâu!".
Trịnh Tạ Thiên cũng chẳng quan tâm người đang bị vác này vùng vẫy ra sao chỉ một đường vác người đến thẳng nhà vệ sinh sau đó liền mở một bồn nước ra, đợi nước đủ đầy thì không để Cố Mộng Điệp nhận ra anh muốn làm gì đã thẳng tay nhúng đầu thằng nhóc này xuống bồn nước.
Cố Mộng Điệp bị nước làm nghẹt thở mà kinh hãi vùng vẫy, trong đầu còn đang là hình ảnh khuôn mặt Đô Khinh Lượng và Văn Kính Như bị cậu đánh ngồi trên đất, thì hiện tại đã bị nhúng nước uống một ngụm nước lớn, bản năng cầu sống vì khó thở trong nước khiến Cố Mộng Điệp vùng vẫy, cố mở to mắt ra nhìn Trịnh Tạ Thiên cách một lớp nước cảm thấy ranh giới giữ sự sống và cái chết chỉ có như vậy, sự sống lại phải phụ thuộc vào một người khác.
Trịnh Tạ Thiên cảm thấy người dưới tay đã an phận hơn một chút thì nâng cậu dậy, Cố Mộng Điệp thoát khỏi bồn nước thì mất thăng bằng mà ngã ngồi xuống nền sàn vệ sinh ho sặc sụa, không nhịn được mà cất tiếng khóc nức nở, cậu rất ghét cảm giác bị giày vò như vậy đây là lần đầu bị hành đến thảm như vậy khiến bản thân có chút không cam lòng, nước mắt sinh lý do sặc nước mà trào ra cùng với tiếng ho khàn làm cho âm thanh từ miệng cậu phát ra chẳng khác gì là đang khóc.
Không ngờ chỉ vì bị nhúng nước như vậy mà Cố Mộng Điệp đã khóc nấc lên, khiến Trịnh Tạ Thiên kinh ngạc cúi đầu nhìn tên nhóc cứng miệng ban nãy đã bị mình dọa cho sợ hãi, chật vật ngồi trên sàn vệ sinh dơ bẩn, tính mở miệng trách móc cậu lại bị một màn này làm cho khựng lại, vì thế mà âm giọng phát ra cũng mang vài phần áy náy nhiều hơn. "Đã biết sai ở đâu chưa?". Hình như anh làm hơi quá tay rồi.
Cố Mộng Điệp khó chịu không phục mà đứng lên đánh thẳng vào mặt Trịnh Tạ Thiên sau đó quát lên. "Con mẹ nó, sai ở chỗ tôi vào băng của mấy người, mẹ nó ông đây đ*o vào băng mấy người nữa!".
Trịnh Tạ Thiên bị đánh làm cho lùi về sau vài bước, kinh ngạc vì lời nói mạnh miệng như vậy của cậu, cảm thấy có chút tức giận khi nghe có người lần đầu tiên đòi ra khỏi băng của anh, phải biết băng của anh chính là người vào thì khó người ra lại càng chẳng có ai muốn ra, nên khi nghe đứa nhỏ này muốn ra khỏi bang thì lòng tự ái và kiêu hãnh của anh như bị người ta dẫm nát vậy, đi tới ngồi xổm xuống mà bóp cằm Cố Mộng Điệp lên ép cậu nhìn anh, gằn giọng mà hỏi. "Nói lại lần nữa".
"Tôi đ*o thèm vào..., đau!". Cố Mộng Điệp cũng chẳng ngại mà nói lại lần nữa, cậu cũng chẳng muốn tham gia vào một cái băng điên khùng này, thấy bên ngoài có cả đầy lão đại ở đang chờ, cậu ngu gì lại nhốt mình vào một cái băng lúc nào cũng có một kẻ giỏi hơn cậu đã vậy còn rất hay thích chỉnh cậu, nhưng còn chưa nói xong thì đã bị Trịnh Tạ Thiên cắn vào má bên phải một cái rõ đau.
Trịnh Tạ Thiên cắn má cậu xong thì nhả ra giọng đầy khó chịu mà nói. "Lần sau còn hành động thiếu suy nghĩ thì về lãnh phạt". Phải biết hôm nay là lần đầu tiên anh nhân nhượng với một người như vậy, từ trước đến giờ nếu có ai dám làm trái ý anh hay làm hành động ngu dốt, anh đều sẽ cho chịu phạt hoặc bị đuổi ra khỏi băng, nhưng khi nhìn thấy cái thằng nhóc trước mặt này giương đôi mắt màu nâu đậm đầy tức giận nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp thế kia thì anh lại không nỡ đánh người, chỉ có thể tức giận mà cắn vào cái má vì tức lên mà đỏ ửng kia một cái rồi răn dạy.
Cố Mộng Điệp ghét bỏ ra mặt giơ tay đẩy người ra kì thị mà lau mạnh chỗ bị cắn. "Con mẹ nó, tởm chết! Điên à?". Trịnh Tạ Thiên nhìn thằng nhóc bị anh cắn lên má mà tỏ là ghét bỏ ra mặt, anh tức đến bật cười liền giơ tay lên nhéo bên má còn lại của cậu, phải biết người muốn leo lên giường anh xếp cả hàng ngàn người mà cậu lại ghét bỏ anh như vậy, đúng là có phước mà không biết hưởng mà!
Nói rồi anh quay đầu rời đi không cho Kính Văn Như nói chuyện, hắn ngồi trên nền đất thì tức giận mắng. "Mày sao lại không đánh nó!". Đô Khinh Lượng bên cạnh không dám hó hé gì chỉ im lặng nghe mắng, gã cũng chẳng ngu đến mức đụng vào một lão đại tai to mặt lớn như vậy, Văn Kính Như còn có người bảo kê đằng sau những gã thì không, nếu gây thù với Trịnh Tạ Thiên há chẳng phải là đang tìm đường chết hay sao?
Cố Mộng Điệp bị vác trên vai Trịnh Tạ Thiên ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thì đỏ mặt, tức giận đấm đá người này, gào thét mà nói. "Bỏ tôi xuống, con mẹ nó, tôi còn chưa đánh đã tay đâu!".
Trịnh Tạ Thiên cũng chẳng quan tâm người đang bị vác này vùng vẫy ra sao chỉ một đường vác người đến thẳng nhà vệ sinh sau đó liền mở một bồn nước ra, đợi nước đủ đầy thì không để Cố Mộng Điệp nhận ra anh muốn làm gì đã thẳng tay nhúng đầu thằng nhóc này xuống bồn nước.
Cố Mộng Điệp bị nước làm nghẹt thở mà kinh hãi vùng vẫy, trong đầu còn đang là hình ảnh khuôn mặt Đô Khinh Lượng và Văn Kính Như bị cậu đánh ngồi trên đất, thì hiện tại đã bị nhúng nước uống một ngụm nước lớn, bản năng cầu sống vì khó thở trong nước khiến Cố Mộng Điệp vùng vẫy, cố mở to mắt ra nhìn Trịnh Tạ Thiên cách một lớp nước cảm thấy ranh giới giữ sự sống và cái chết chỉ có như vậy, sự sống lại phải phụ thuộc vào một người khác.
Trịnh Tạ Thiên cảm thấy người dưới tay đã an phận hơn một chút thì nâng cậu dậy, Cố Mộng Điệp thoát khỏi bồn nước thì mất thăng bằng mà ngã ngồi xuống nền sàn vệ sinh ho sặc sụa, không nhịn được mà cất tiếng khóc nức nở, cậu rất ghét cảm giác bị giày vò như vậy đây là lần đầu bị hành đến thảm như vậy khiến bản thân có chút không cam lòng, nước mắt sinh lý do sặc nước mà trào ra cùng với tiếng ho khàn làm cho âm thanh từ miệng cậu phát ra chẳng khác gì là đang khóc.
Không ngờ chỉ vì bị nhúng nước như vậy mà Cố Mộng Điệp đã khóc nấc lên, khiến Trịnh Tạ Thiên kinh ngạc cúi đầu nhìn tên nhóc cứng miệng ban nãy đã bị mình dọa cho sợ hãi, chật vật ngồi trên sàn vệ sinh dơ bẩn, tính mở miệng trách móc cậu lại bị một màn này làm cho khựng lại, vì thế mà âm giọng phát ra cũng mang vài phần áy náy nhiều hơn. "Đã biết sai ở đâu chưa?". Hình như anh làm hơi quá tay rồi.
Cố Mộng Điệp khó chịu không phục mà đứng lên đánh thẳng vào mặt Trịnh Tạ Thiên sau đó quát lên. "Con mẹ nó, sai ở chỗ tôi vào băng của mấy người, mẹ nó ông đây đ*o vào băng mấy người nữa!".
Trịnh Tạ Thiên bị đánh làm cho lùi về sau vài bước, kinh ngạc vì lời nói mạnh miệng như vậy của cậu, cảm thấy có chút tức giận khi nghe có người lần đầu tiên đòi ra khỏi băng của anh, phải biết băng của anh chính là người vào thì khó người ra lại càng chẳng có ai muốn ra, nên khi nghe đứa nhỏ này muốn ra khỏi bang thì lòng tự ái và kiêu hãnh của anh như bị người ta dẫm nát vậy, đi tới ngồi xổm xuống mà bóp cằm Cố Mộng Điệp lên ép cậu nhìn anh, gằn giọng mà hỏi. "Nói lại lần nữa".
"Tôi đ*o thèm vào..., đau!". Cố Mộng Điệp cũng chẳng ngại mà nói lại lần nữa, cậu cũng chẳng muốn tham gia vào một cái băng điên khùng này, thấy bên ngoài có cả đầy lão đại ở đang chờ, cậu ngu gì lại nhốt mình vào một cái băng lúc nào cũng có một kẻ giỏi hơn cậu đã vậy còn rất hay thích chỉnh cậu, nhưng còn chưa nói xong thì đã bị Trịnh Tạ Thiên cắn vào má bên phải một cái rõ đau.
Trịnh Tạ Thiên cắn má cậu xong thì nhả ra giọng đầy khó chịu mà nói. "Lần sau còn hành động thiếu suy nghĩ thì về lãnh phạt". Phải biết hôm nay là lần đầu tiên anh nhân nhượng với một người như vậy, từ trước đến giờ nếu có ai dám làm trái ý anh hay làm hành động ngu dốt, anh đều sẽ cho chịu phạt hoặc bị đuổi ra khỏi băng, nhưng khi nhìn thấy cái thằng nhóc trước mặt này giương đôi mắt màu nâu đậm đầy tức giận nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp thế kia thì anh lại không nỡ đánh người, chỉ có thể tức giận mà cắn vào cái má vì tức lên mà đỏ ửng kia một cái rồi răn dạy.
Cố Mộng Điệp ghét bỏ ra mặt giơ tay đẩy người ra kì thị mà lau mạnh chỗ bị cắn. "Con mẹ nó, tởm chết! Điên à?". Trịnh Tạ Thiên nhìn thằng nhóc bị anh cắn lên má mà tỏ là ghét bỏ ra mặt, anh tức đến bật cười liền giơ tay lên nhéo bên má còn lại của cậu, phải biết người muốn leo lên giường anh xếp cả hàng ngàn người mà cậu lại ghét bỏ anh như vậy, đúng là có phước mà không biết hưởng mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.