Chương 10: Khảo bài - Oanh Liên Liên
Cây Dù Nhỏ
13/06/2023
Mặt cậu đối diện với thùng nước, nhìn vào liền có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp của 'Cố Mộng Diệp' bên trong nhưng đôi mắt màu nâu đậm lại chẳng phải là của hắn, khuôn mặt đầy vẻ tức giận phản chiếu dưới mặt nước, bàn chân và tay thì bị kéo căng ra khóa lại bằng xích sắt có vùng vẫy thế nào thì chỉ tổ mệt hơi.
Mà Trịnh Tạ Thiên sau khi nhốt lại con mèo hoang hung dữ kia xong, thì đi ra ngoài lấy một cái ghế xếp ngồi trước mặt Cố Mộng Điệp, bắt chéo chân nâng mặt nhìn Cố Mộng Điệp đằng trước bắt đầu nói. "Bắt đầu khảo bài, cứ không thuộc một câu thì nhúng nước mười lăm giây cứ như vậy mà tăng số lần giây lên nếu không thuộc".
Cố Mộng Điệp đen mặt, cảm thấy lúc này sống còn khó hơn chết, tức giận vô cùng nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thoát ra được, lại còn làm đau tay nên cậu đành cắn răng mà ngẩng mặt nhìn Trịnh Tạ Thiên, thầm nghĩ nếu cậu mà thoát được khỏi cái gồng này thì tên chó này xác định đi!
Trịnh Tạ Thiên bắt đầu câu hỏi. "Điều luật thứ mười lăm nói cái gì?".
Đầu Cố Mộng Điệp một mảnh trắng tinh. "?". Một mặt ngơ ngác khi bị hỏi mà chẳng biết đáp án làm cho hoang mang, nhưng còn chưa kịp tìm đáp án từ biển ý thức trắng xóa, đã bị Trịnh Tạ Thiên bên kia lạnh lùng giơ tay, nhúng đầu cậu xuống thùng nước lạnh đúng mười lăm giây mới thả cậu ra.
Cố Mộng Điệp. "....". Bị sặc nước vì còn chưa kịp chuẩn bị mà ho sặc sụa, lại bị câu hỏi tiếp theo của Trịnh Tạ Thiên ập tới, vì thế tai còn đang ù đã bị anh nhúng thêm một lần nữa, mà lần này là mười sáu giây lâu hơn một giây.
Cố Mộng Điệp ho sặc sụa, há hốc miệng thở dốc đã bị câu hỏi tiếp theo của Trịnh Tạ Thiên giáng xuống lần nữa, cứ thế mười lần liên tiếp bị nhúng nước còn chưa kịp thở Cố Mộng Điệp chính thức tức giận.
Lần thứ mười một này cũng chẳng thèm thở nữa mà gào lên. "Con mẹ nó, thằng chó nào làm ra mấy cái luật xàm cức này vậy! Ông mà biết thì sẽ nhúng nước nó mấy trăm chục lần!".
Trịnh Tạ Thiên đằng trước đã nín cười đến khó nhịn, đầy mặt đều là ý cười chăm chú nhìn chú mèo hoang bị anh chỉnh đến nổi đóa kia. "Trả lời sai". Tuy ngoài mặt cười là vậy, nhưng lý trí và tay của anh vẫn rất quy củ mà đặt câu hỏi rồi nhúng nước người kia.
Cố Mộng Điệp bị nhúng nước nhiều như vậy cảm thấy không ổn, nếu cứ như vậy cậu chẳng phải sẽ bị dìm chết sao? Vì thế một suy nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu, nói cái thùng này lớn cũng chẳng lớn mà nhỏ cũng nhỏ đủ để cậu lật đổ nó, cậu nghiêng đầu sang một bên kéo dài người của mình ra cảm thấy đã đủ lực liền đâm đầu vào cái thùng.
Đầu đập vào thùng gỗ mạnh vô cùng tạo nên tiếng vang vô cùng lớn, Trịnh Tạ Thiên ngồi trước mặt Cố Mộng Điệp cũng chẳng ngờ người này lại chơi lớn như vậy, chẳng ngại bản thân bị thương mà thẳng thừng lấy đầu đập vỡ cái thùng gỗ của anh, nhưng có vẻ như Cố Mộng Điệp đã xem thường cái thùng gỗ này rồi.
Đầu cậu máu thì đã chảy nhưng thùng gỗ kia ngoài việc bị văng một ít nước ra ngoài thì chẳng có chút gì gọi là hư hỏng.
Mà một cú này khiến đầu Cố Mộng Điệp choáng đến hoa cả mắt, trước mắt đột nhiên tối sầm lại mất thăng bằng mà đâm đầu thẳng vào thùng nước, máu cùng nước bên trong hòa vào nhau tạo thành một màu hồng nhạt.
Trịnh Tạ Thiên bị một loạt hành động ngu ngốc của tên này làm cho bàng hoàng, vội đứng đậy nâng mặt người kia lên, sau đó tháo xích bên người của Cố Mộng Điệp ra.
Bốp!
Trịnh Tạ Thiên đột nhiên bị ăn một cú đấm, còn chưa kịp chuẩn bị đã bị cú đánh này, khiến bản thân lùi về sau vài bước, bên khóe môi có một vết máu chảy ra.
Cố Mộng Điệp được thả tự do thì loạng choạng đứng lên lao về phía Trịnh Tạ Thiên, nhất quyết muốn sống chết với tên trước mặt này, mà Trịnh Tạ Thiên bên kia biết được ý đồ của người nọ thì có hơi mắc cười, anh vậy mà lại bị trúng mưu kế của cậu.
Trận đấu giữa hai người rất nhanh đã kết thúc mà người thắng đương nhiên là Trịnh Tạ Thiên - lão đại của căn cứ.
Trịnh Tạ Thiên đã rất nhanh bắt được người nọ, thẳng tay đánh ngất cái tên nhóc đang phát điên này sau đó vác người lên vai mang đến phòng y tế của căn cứ.
.
Phòng y tế của căn cứ là một nơi rộng rãi lúc nào cũng đông người qua lại, vì thường xuyên có thành viên bị thương nên phòng y tế lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, vì thế mà khi biết tin lão đại sắp đến thì phòng y tế như bị đóng băng mà đồng loạt im lặng hết.
Trưởng y tế - Oanh Liên Liên là một cô gái xinh đẹp năm nay hai mươi sáu tuổi, làm việc trong căn cứ đã được hai năm nên được rất nhiều thành viên trong căn cứ yêu thích, đôi khi còn có người giả vờ bị bệnh đến đây mấy chục lần chỉ để gặp cô nàng, nhưng tính tình nàng trầm lặng chẳng thích nói nhiều, ngoài việc khám và trị bệnh ra thì chẳng để mắt thứ gì.
Mà Trịnh Tạ Thiên sau khi nhốt lại con mèo hoang hung dữ kia xong, thì đi ra ngoài lấy một cái ghế xếp ngồi trước mặt Cố Mộng Điệp, bắt chéo chân nâng mặt nhìn Cố Mộng Điệp đằng trước bắt đầu nói. "Bắt đầu khảo bài, cứ không thuộc một câu thì nhúng nước mười lăm giây cứ như vậy mà tăng số lần giây lên nếu không thuộc".
Cố Mộng Điệp đen mặt, cảm thấy lúc này sống còn khó hơn chết, tức giận vô cùng nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thoát ra được, lại còn làm đau tay nên cậu đành cắn răng mà ngẩng mặt nhìn Trịnh Tạ Thiên, thầm nghĩ nếu cậu mà thoát được khỏi cái gồng này thì tên chó này xác định đi!
Trịnh Tạ Thiên bắt đầu câu hỏi. "Điều luật thứ mười lăm nói cái gì?".
Đầu Cố Mộng Điệp một mảnh trắng tinh. "?". Một mặt ngơ ngác khi bị hỏi mà chẳng biết đáp án làm cho hoang mang, nhưng còn chưa kịp tìm đáp án từ biển ý thức trắng xóa, đã bị Trịnh Tạ Thiên bên kia lạnh lùng giơ tay, nhúng đầu cậu xuống thùng nước lạnh đúng mười lăm giây mới thả cậu ra.
Cố Mộng Điệp. "....". Bị sặc nước vì còn chưa kịp chuẩn bị mà ho sặc sụa, lại bị câu hỏi tiếp theo của Trịnh Tạ Thiên ập tới, vì thế tai còn đang ù đã bị anh nhúng thêm một lần nữa, mà lần này là mười sáu giây lâu hơn một giây.
Cố Mộng Điệp ho sặc sụa, há hốc miệng thở dốc đã bị câu hỏi tiếp theo của Trịnh Tạ Thiên giáng xuống lần nữa, cứ thế mười lần liên tiếp bị nhúng nước còn chưa kịp thở Cố Mộng Điệp chính thức tức giận.
Lần thứ mười một này cũng chẳng thèm thở nữa mà gào lên. "Con mẹ nó, thằng chó nào làm ra mấy cái luật xàm cức này vậy! Ông mà biết thì sẽ nhúng nước nó mấy trăm chục lần!".
Trịnh Tạ Thiên đằng trước đã nín cười đến khó nhịn, đầy mặt đều là ý cười chăm chú nhìn chú mèo hoang bị anh chỉnh đến nổi đóa kia. "Trả lời sai". Tuy ngoài mặt cười là vậy, nhưng lý trí và tay của anh vẫn rất quy củ mà đặt câu hỏi rồi nhúng nước người kia.
Cố Mộng Điệp bị nhúng nước nhiều như vậy cảm thấy không ổn, nếu cứ như vậy cậu chẳng phải sẽ bị dìm chết sao? Vì thế một suy nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu, nói cái thùng này lớn cũng chẳng lớn mà nhỏ cũng nhỏ đủ để cậu lật đổ nó, cậu nghiêng đầu sang một bên kéo dài người của mình ra cảm thấy đã đủ lực liền đâm đầu vào cái thùng.
Đầu đập vào thùng gỗ mạnh vô cùng tạo nên tiếng vang vô cùng lớn, Trịnh Tạ Thiên ngồi trước mặt Cố Mộng Điệp cũng chẳng ngờ người này lại chơi lớn như vậy, chẳng ngại bản thân bị thương mà thẳng thừng lấy đầu đập vỡ cái thùng gỗ của anh, nhưng có vẻ như Cố Mộng Điệp đã xem thường cái thùng gỗ này rồi.
Đầu cậu máu thì đã chảy nhưng thùng gỗ kia ngoài việc bị văng một ít nước ra ngoài thì chẳng có chút gì gọi là hư hỏng.
Mà một cú này khiến đầu Cố Mộng Điệp choáng đến hoa cả mắt, trước mắt đột nhiên tối sầm lại mất thăng bằng mà đâm đầu thẳng vào thùng nước, máu cùng nước bên trong hòa vào nhau tạo thành một màu hồng nhạt.
Trịnh Tạ Thiên bị một loạt hành động ngu ngốc của tên này làm cho bàng hoàng, vội đứng đậy nâng mặt người kia lên, sau đó tháo xích bên người của Cố Mộng Điệp ra.
Bốp!
Trịnh Tạ Thiên đột nhiên bị ăn một cú đấm, còn chưa kịp chuẩn bị đã bị cú đánh này, khiến bản thân lùi về sau vài bước, bên khóe môi có một vết máu chảy ra.
Cố Mộng Điệp được thả tự do thì loạng choạng đứng lên lao về phía Trịnh Tạ Thiên, nhất quyết muốn sống chết với tên trước mặt này, mà Trịnh Tạ Thiên bên kia biết được ý đồ của người nọ thì có hơi mắc cười, anh vậy mà lại bị trúng mưu kế của cậu.
Trận đấu giữa hai người rất nhanh đã kết thúc mà người thắng đương nhiên là Trịnh Tạ Thiên - lão đại của căn cứ.
Trịnh Tạ Thiên đã rất nhanh bắt được người nọ, thẳng tay đánh ngất cái tên nhóc đang phát điên này sau đó vác người lên vai mang đến phòng y tế của căn cứ.
.
Phòng y tế của căn cứ là một nơi rộng rãi lúc nào cũng đông người qua lại, vì thường xuyên có thành viên bị thương nên phòng y tế lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, vì thế mà khi biết tin lão đại sắp đến thì phòng y tế như bị đóng băng mà đồng loạt im lặng hết.
Trưởng y tế - Oanh Liên Liên là một cô gái xinh đẹp năm nay hai mươi sáu tuổi, làm việc trong căn cứ đã được hai năm nên được rất nhiều thành viên trong căn cứ yêu thích, đôi khi còn có người giả vờ bị bệnh đến đây mấy chục lần chỉ để gặp cô nàng, nhưng tính tình nàng trầm lặng chẳng thích nói nhiều, ngoài việc khám và trị bệnh ra thì chẳng để mắt thứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.