Chương 56: Nhất Súc
Cây Dù Nhỏ
29/10/2023
Mấy người đánh giá quá thấp về Cố Mộng Diệp rồi, bởi khi mới đây thôi khi bà ta đứng trước mặt Trịnh Tạ Thiên, ngoài cảm giác áp bách mà hắn ta mang lại thì nó còn có dư vị độc chiếm vô cùng mạnh mẽ, phải, cái cảm giác bà ta cảm nhận rõ nhất trên người Trịnh Tạ Thiên không phải chỉ là hứng thú nhất thời với Cố Mộng Diệp, bà có thể chắc chắn rằng thằng con trai bị bà bỏ rơi kia, đã được một tên tai to mặt lớn trong thương trường đặt ở nơi đầu quả tim rồi.
Chỉ là chuyện này Mộng Điền Hậu sẽ giữ lại cho riêng mình, chuyện Cố gia ngày hôm nay làm với mình, bà ta đã chứng kiến hết cả rồi.
Quay đầu lại nhìn thằng con trai thứ bà hết sức tin tưởng kia, tình cảm mẹ con của hai người tuy không nhiều, nhưng cũng đủ quan tâm hơn Cố Mộng Diệp, vậy mà khi bà gặp nguy hiểm thì tên máu lạnh này chỉ đứng nhìn một cách vô tình qua tấm kính xe.
Chuyện đám Cố gia sắp làm với Cố Mộng Diệp bà không quan tâm, để đám ngu dốt này tự cầm đá đập chân mình hết đi, còn bà phải mau chóng thu dọn những món đồ đắt tiền trước để chuẩn bị chạy trốn, dự đoán không xa rằng Cố gia này chắc chắn sẽ sụp đổ nhanh thôi.
Trên xe Cố gia mỗi người đều mang một tâm tư khác nhau mà trở về Cố gia, bầu trời bên ngoài nổi lên một trận gió to dự báo sắp mang đến một cơn bão lớn, hoặc có thể nói cơn bão này sẽ còn kéo dài dài.
.
Sau khi xe lăn bánh trên đường cao tốc một lúc, không khí trong xe Trịnh Tạ Thiên vẫn im lặng như cũ, người lái xe thì vẫn chăm chú lái xe, người ngồi ghế phó lái ngồi im thì vẫn ngồi im, còn lý do ư?
Cái tên mách lẽo kia đã lăn ra ngủ được tám giấc rồi, ban nãy trong khi Cố Mộng Điệp đợi Trịnh Tạ Thiên quay về xe thì đã rơi vào mộng đẹp.
Trịnh Tạ Thiên mở cửa xe chưa kịp hỏi đầu đuôi sự việc thằng nhóc đã gây ra, thì tên đầu sỏ kia đã co thành một cục ôm người ngủ rồi, cũng có thể là do về đêm sương xuống nên không khí quanh xe hơi lạnh, Cố Mộng Điệp co thành một đoàn nhìn vừa đáng thương lại xinh đẹp.
Bất lực thở dài, Trịnh Tạ Thiên cởi áo khoác của mình ra đắp lên cho cậu, lại nghĩ cậu ngủ ở tư thế này hẳn là rất khó chịu, vì thế anh lại tốn chút sức đi vòng qua bên kia xe mở cửa, vươn tay bồng Cố Mộng Điệp đang ngủ say như chết ra ghế sau ngủ, người nào đó vừa được đặt xuống liền duỗi chân một cách thoải mái, còn vô thức kéo chiếc áo khoác của anh lên cao, vùi đầu vào sâu bên trong mà ngủ.
Trịnh Tạ Thiên thấy vậy khẽ bật cười, không nhịn được giơ tay lên xoa nhẹ một bên tóc của cậu. "Phải mệt thế nào mà bị bế lên cũng không biết thế này?". Anh đóng cửa lại rồi đi về phía ghế lái.
Chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại trong túi rung lên, Trịnh Tạ Thiên lấy điện thoại ra nhìn dòng tin nhắn vừa mới được gửi đến, kèm theo định vị ở phía dưới dòng tin nhắn: Lão đại đã truy ra được hành tung băng Nhất Súc.
Trịnh Tạ Thiên nhìn tin nhắn trên màn hình, nụ cười bên môi còn đang giương cao chợt hạ xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy, mặt lạnh trả lời: Tao tới ngay.
Có lẽ vì nhớ đến mối thù mấy năm trước nên Trịnh Tạ Thiên quên bén việc, trên xe còn có thêm một nhân vật khác đang nằm sau ghế xe của mình, anh lái một mạch đến nơi định vị được gửi trên tin nhắn.
Đến địa điểm được gửi trên tin nhắn tầm khoảng mười lăm phút, Trịnh Tạ Thiên lái vào một con hẻm ít người qua lại, phía trước là đàn em đang đứng ở đầu bên kia con hẻm, tên đàn em kia thấy xe của lão đại liền chạy lại, Trịnh Tạ Thiên bước xuống xe hỏi thẳng vào vấn đề. "Người ở đâu?".
Tên đàn em thấy Trịnh Tạ Thiên xuống xe, việc làm đầu tiên là hành lễ trong băng Hắc Bạch, sau đó mới khai báo cho anh. "Lão đại, bọn chúng đang thực hiện chuyện gì đó em không thể nghe rõ, cũng không thể lại gần nghe, nếu không sẽ bị phát hiện".
Trịnh Tạ Thiên gật đầu rồi đi theo tên đàn em đến nơi giao dịch bí ẩn, Cố Mộng Điệp bên trong xe còn chưa biết mình bị ai đó bỏ quên còn đang say giấc ngủ trong xe.
Hai người Trịnh Tạ Thiên đi chưa được bao lâu thì ở cuối con hẻm ẩn hiện một bóng hình đằng xa, tên kia trùm kín người từ đầu đến cuối, lẳng lặng đi đến gần chiếc xe của Trịnh Tạ Thiên, vì lo sẽ có người quay lại nên gã ta lén lút nhìn trên ngó dưới một lượt, mãi đến khi gần đến cửa xe gã mới giảm phòng bị mà đi lại gần.
Con hẻm ít người qua này chỉ có duy nhất một cái đèn đường nằm ở giữa hẻm, ánh đèn lâu năm không có ai bảo trì nên cũng đã về già, lúc sáng lúc tối mờ mờ ảo ảo, tên kia đi đến cửa xe ghé mặt vào nhìn vào bên trong xe, cứ nghĩ bên trong sẽ chẳng có gì nhưng ngoài dự kiến chính là có thu hoạch mới, không những mới mà còn rất đặc biệt.
Chỉ là chuyện này Mộng Điền Hậu sẽ giữ lại cho riêng mình, chuyện Cố gia ngày hôm nay làm với mình, bà ta đã chứng kiến hết cả rồi.
Quay đầu lại nhìn thằng con trai thứ bà hết sức tin tưởng kia, tình cảm mẹ con của hai người tuy không nhiều, nhưng cũng đủ quan tâm hơn Cố Mộng Diệp, vậy mà khi bà gặp nguy hiểm thì tên máu lạnh này chỉ đứng nhìn một cách vô tình qua tấm kính xe.
Chuyện đám Cố gia sắp làm với Cố Mộng Diệp bà không quan tâm, để đám ngu dốt này tự cầm đá đập chân mình hết đi, còn bà phải mau chóng thu dọn những món đồ đắt tiền trước để chuẩn bị chạy trốn, dự đoán không xa rằng Cố gia này chắc chắn sẽ sụp đổ nhanh thôi.
Trên xe Cố gia mỗi người đều mang một tâm tư khác nhau mà trở về Cố gia, bầu trời bên ngoài nổi lên một trận gió to dự báo sắp mang đến một cơn bão lớn, hoặc có thể nói cơn bão này sẽ còn kéo dài dài.
.
Sau khi xe lăn bánh trên đường cao tốc một lúc, không khí trong xe Trịnh Tạ Thiên vẫn im lặng như cũ, người lái xe thì vẫn chăm chú lái xe, người ngồi ghế phó lái ngồi im thì vẫn ngồi im, còn lý do ư?
Cái tên mách lẽo kia đã lăn ra ngủ được tám giấc rồi, ban nãy trong khi Cố Mộng Điệp đợi Trịnh Tạ Thiên quay về xe thì đã rơi vào mộng đẹp.
Trịnh Tạ Thiên mở cửa xe chưa kịp hỏi đầu đuôi sự việc thằng nhóc đã gây ra, thì tên đầu sỏ kia đã co thành một cục ôm người ngủ rồi, cũng có thể là do về đêm sương xuống nên không khí quanh xe hơi lạnh, Cố Mộng Điệp co thành một đoàn nhìn vừa đáng thương lại xinh đẹp.
Bất lực thở dài, Trịnh Tạ Thiên cởi áo khoác của mình ra đắp lên cho cậu, lại nghĩ cậu ngủ ở tư thế này hẳn là rất khó chịu, vì thế anh lại tốn chút sức đi vòng qua bên kia xe mở cửa, vươn tay bồng Cố Mộng Điệp đang ngủ say như chết ra ghế sau ngủ, người nào đó vừa được đặt xuống liền duỗi chân một cách thoải mái, còn vô thức kéo chiếc áo khoác của anh lên cao, vùi đầu vào sâu bên trong mà ngủ.
Trịnh Tạ Thiên thấy vậy khẽ bật cười, không nhịn được giơ tay lên xoa nhẹ một bên tóc của cậu. "Phải mệt thế nào mà bị bế lên cũng không biết thế này?". Anh đóng cửa lại rồi đi về phía ghế lái.
Chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại trong túi rung lên, Trịnh Tạ Thiên lấy điện thoại ra nhìn dòng tin nhắn vừa mới được gửi đến, kèm theo định vị ở phía dưới dòng tin nhắn: Lão đại đã truy ra được hành tung băng Nhất Súc.
Trịnh Tạ Thiên nhìn tin nhắn trên màn hình, nụ cười bên môi còn đang giương cao chợt hạ xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy, mặt lạnh trả lời: Tao tới ngay.
Có lẽ vì nhớ đến mối thù mấy năm trước nên Trịnh Tạ Thiên quên bén việc, trên xe còn có thêm một nhân vật khác đang nằm sau ghế xe của mình, anh lái một mạch đến nơi định vị được gửi trên tin nhắn.
Đến địa điểm được gửi trên tin nhắn tầm khoảng mười lăm phút, Trịnh Tạ Thiên lái vào một con hẻm ít người qua lại, phía trước là đàn em đang đứng ở đầu bên kia con hẻm, tên đàn em kia thấy xe của lão đại liền chạy lại, Trịnh Tạ Thiên bước xuống xe hỏi thẳng vào vấn đề. "Người ở đâu?".
Tên đàn em thấy Trịnh Tạ Thiên xuống xe, việc làm đầu tiên là hành lễ trong băng Hắc Bạch, sau đó mới khai báo cho anh. "Lão đại, bọn chúng đang thực hiện chuyện gì đó em không thể nghe rõ, cũng không thể lại gần nghe, nếu không sẽ bị phát hiện".
Trịnh Tạ Thiên gật đầu rồi đi theo tên đàn em đến nơi giao dịch bí ẩn, Cố Mộng Điệp bên trong xe còn chưa biết mình bị ai đó bỏ quên còn đang say giấc ngủ trong xe.
Hai người Trịnh Tạ Thiên đi chưa được bao lâu thì ở cuối con hẻm ẩn hiện một bóng hình đằng xa, tên kia trùm kín người từ đầu đến cuối, lẳng lặng đi đến gần chiếc xe của Trịnh Tạ Thiên, vì lo sẽ có người quay lại nên gã ta lén lút nhìn trên ngó dưới một lượt, mãi đến khi gần đến cửa xe gã mới giảm phòng bị mà đi lại gần.
Con hẻm ít người qua này chỉ có duy nhất một cái đèn đường nằm ở giữa hẻm, ánh đèn lâu năm không có ai bảo trì nên cũng đã về già, lúc sáng lúc tối mờ mờ ảo ảo, tên kia đi đến cửa xe ghé mặt vào nhìn vào bên trong xe, cứ nghĩ bên trong sẽ chẳng có gì nhưng ngoài dự kiến chính là có thu hoạch mới, không những mới mà còn rất đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.