Chương 2: Tố Quy Phục
Cây Dù Nhỏ
13/06/2023
Nhưng chẳng có thằng nào dám lại gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Mộng Điệp hết lần này đến lần khác giơ lên rồi lại đạp xuống đến khi dưới đáy quần màu sọc xanh của tên kia bắt đầu có tia màu đỏ thấm ra bên ngoài càng lúc càng nhiều theo từng nhịp chân hạ xuống của cậu.
Mà tên bị đạp kia đã ngất bất tỉnh nhân sự, Cố Mộng Điệp cảm thấy đạp đủ ghiền liền quay đầu bẻ khớp tay nhìn thằng tiếp theo, mà tên kia thấy con quỷ Cố Mộng Điệp nhìn về phía mình liền kinh hãi lùi về sau ú ớ lùi về phía cánh cửa, mà tên to con kia thấy một màn này cũng sợ đến điếng người.
Phải biết rằng đám bọn chúng cũng chỉ được cái to con theo bè phái, nên mới lộng hành như vậy nên đến khi thấy một kẻ có thực lực như vậy lại đáng sợ như thế liền kinh hãi, nước tiểu cũng sắp ra quần mà bỏ chạy.
Cố Mộng Điệp làm gì để tụi nó chạy thoát, thản nhiên đi lại gần chỗ tụi nó, hai tên kia kinh hãi vội chạy đến cửa muốn mở ra nhưng chợt nhận ra lúc tụi nó kéo cậu đến đã khóa cửa lại, nhằm trường hợp quản ngục đi đến kéo ra, nhưng ai mà có ngờ việc này lại khiến tụi nó gặp nguy hiểm, còn chưa mở được cửa đã bị ác quỷ đến từ địa ngục kia nắm lấy gáy mỗi người hai bên kéo đi về buồng về sinh.
Hai tên đó chỉ có thể la hét cầu cứu với quản ngục, chỉ mong có ai đi qua đó cứu bọn chúng nhưng đáng tiếc là chẳng có ai cả.
Tên to con đánh hăng nhất bị bẻ từng khớp xương tay với xương chân, mặc gã gào thét Cố Mộng Điệp vẫn thản nhiên như không cầm lấy tay trái của gã bẻ ngược lại, tiếng xương bị gãy vang lên 'răng rắc' cùng với đó là những trân la hét tê tâm liệt phế của gã, cậu còn tàn nhẫn hơn bẻ một thanh sắt trong buồng về sinh để dẫn nước ra, cầm lấy trên tay giơ lên cao rồi hạ xuống đánh liên tục lên người gã.
Mãi đến khi tay và chân gã chỉ còn một bãi thịt máu xương lẫn lộn mới ngừng lại, mà người to con kia đã ngất đi từ lúc nào không hay.
Cố Mộng Điệp quay đầu nhìn tên còn lại nhỏ con hơn hai người kia, cũng là người đánh nhẹ nhất, nhưng xui cho hắn chính là Cố Mộng Điệp không phân biệt nặng nhẹ chỉ cần là phạm cậu, liền có kết cục vô cùng thảm.
Tên còn lại gầy gò cũng không thoát khỏi số phận, hắn bị nhấn đầu vào bồn cầu hết lần này đến lần khác, mãi đến khi nước bồn cầu từ màu trắng vàng nhạt chuyển thành màu đỏ cam tanh mùi máu, tên kia cũng bất động thanh sắc đã bất tỉnh từ lúc nào.
Cố Mộng Điệp chơi đã tay rồi liền đứng lên phủi chất dơ trên áo, đi đến bồn rửa tay rửa đi vết máu bắn lên người, còn ngân nga một bài hát không rõ.
Thật sảng khoái, dù không biết chuyện gì xảy ra với mình, nhưng cậu vẫn chắc chắn một điều hiện tại thân thể này không phải của cậu mà là của một người tên - Cố Mộng Diệp.
Mà cái người này hẳn là bị gia đình nhà họ Cố hãm hại nên mới xảy ra cố sự này, cậu ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương khẽ tặc lưỡi, giơ tay chạm vào mặt cơ thể này.
"Khuôn mặt gì thế này, chẳng giống một thằng đàn ông mạnh mẽ gì cả!". Cố Mộng Điệp chán ghét thân thể thon gầy lại trắng nõn chẳng có chút gì gọi là cơ bắp này, tuy nhiên khóe môi của cậu lại giương lên nhìn thân thể mới trong gương.
Trong đầu thầm nghĩ: "Nếu đây đã chẳng phải thân thể của mình, vậy chẳng bằng làm chút chuyện mà mình thèm khát như vậy cũng chẳng lỗ gì, dù sao cậu không phải người này!".
Đôi mắt màu nâu đậm khẽ lóe lên một tia sáng quỷ dị, càng khiến người trước cái gương này trông như ác quỷ thèm máu người vậy.
.
Quản ngục hay tin chuyện có người đánh nhau trong nhà vệ sinh liền tức tốc chạy đến, nhưng đến nơi chỉ thấy được khung cảnh máu me đến mức nhìn cũng không nổi, quản ngục vội vã nhờ thêm người mang đám người này vào phòng y tế ngay lập tức, về việc muốn biết ai là người đã ra tay?
Vậy thì phải chờ đám người này được điều trị trước đã, và còn có thể tỉnh lại được nữa không thì đó lại là một câu chuyện khác.
Đừng hỏi vì sao ở cửa ra vào nhà vệ sinh lại không có camera, đó là bởi vì nơi này không chú trọng về kỉ luật cho lắm, nếu như đánh nhau không đến mức nhập viện thì quản ngục nơi đây sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, vì thế mà đám phạm nhân này mới tác oai tác quái như vậy.
Cố Mộng Điệp đi vài vòng lung tung bị quản ngục bắt được đưa trở về chỗ trước đó của Cố Mộng Diệp, cậu đi vào phòng giam nhìn ngó xung quanh một vòng cảm thấy chỗ ngoài gần cửa song sắt sạch sẽ hơn những chỗ khác nhiều, vì thế không nói nhiều chỉ đi vào rồi đặt lưng xuống nằm ngủ.
Mà bạn tù cùng phòng trước đó của Cố Mộng Diệp - Người được hắn khen là có khuôn mặt nhìn được nhất trong đám bạn tù, Tố Quy Phục.
Đang nhìn người mới vào kia bằng ánh mắt nghi hoặc, không tin vào mắt của mình vì thế mà vô thức mở miệng ra hỏi. "Này, đám người mang cậu đi đã bị cậu làm gì rồi à?".
Cố Mộng Điệp chưa ngủ sâu nên khi nghe câu hỏi thì hé mắt ra nhìn người đàn ông bên kia, tên kia dưới cái nhìn của cậu hẳn là tầm hai mươi sáu hai mươi bảy gì đó, mà đối với người nhìn trẻ mặt non dạ như vậy Cố Mộng Điệp không rảnh tốn nước miếng mà trả lời.
Mà tên bị đạp kia đã ngất bất tỉnh nhân sự, Cố Mộng Điệp cảm thấy đạp đủ ghiền liền quay đầu bẻ khớp tay nhìn thằng tiếp theo, mà tên kia thấy con quỷ Cố Mộng Điệp nhìn về phía mình liền kinh hãi lùi về sau ú ớ lùi về phía cánh cửa, mà tên to con kia thấy một màn này cũng sợ đến điếng người.
Phải biết rằng đám bọn chúng cũng chỉ được cái to con theo bè phái, nên mới lộng hành như vậy nên đến khi thấy một kẻ có thực lực như vậy lại đáng sợ như thế liền kinh hãi, nước tiểu cũng sắp ra quần mà bỏ chạy.
Cố Mộng Điệp làm gì để tụi nó chạy thoát, thản nhiên đi lại gần chỗ tụi nó, hai tên kia kinh hãi vội chạy đến cửa muốn mở ra nhưng chợt nhận ra lúc tụi nó kéo cậu đến đã khóa cửa lại, nhằm trường hợp quản ngục đi đến kéo ra, nhưng ai mà có ngờ việc này lại khiến tụi nó gặp nguy hiểm, còn chưa mở được cửa đã bị ác quỷ đến từ địa ngục kia nắm lấy gáy mỗi người hai bên kéo đi về buồng về sinh.
Hai tên đó chỉ có thể la hét cầu cứu với quản ngục, chỉ mong có ai đi qua đó cứu bọn chúng nhưng đáng tiếc là chẳng có ai cả.
Tên to con đánh hăng nhất bị bẻ từng khớp xương tay với xương chân, mặc gã gào thét Cố Mộng Điệp vẫn thản nhiên như không cầm lấy tay trái của gã bẻ ngược lại, tiếng xương bị gãy vang lên 'răng rắc' cùng với đó là những trân la hét tê tâm liệt phế của gã, cậu còn tàn nhẫn hơn bẻ một thanh sắt trong buồng về sinh để dẫn nước ra, cầm lấy trên tay giơ lên cao rồi hạ xuống đánh liên tục lên người gã.
Mãi đến khi tay và chân gã chỉ còn một bãi thịt máu xương lẫn lộn mới ngừng lại, mà người to con kia đã ngất đi từ lúc nào không hay.
Cố Mộng Điệp quay đầu nhìn tên còn lại nhỏ con hơn hai người kia, cũng là người đánh nhẹ nhất, nhưng xui cho hắn chính là Cố Mộng Điệp không phân biệt nặng nhẹ chỉ cần là phạm cậu, liền có kết cục vô cùng thảm.
Tên còn lại gầy gò cũng không thoát khỏi số phận, hắn bị nhấn đầu vào bồn cầu hết lần này đến lần khác, mãi đến khi nước bồn cầu từ màu trắng vàng nhạt chuyển thành màu đỏ cam tanh mùi máu, tên kia cũng bất động thanh sắc đã bất tỉnh từ lúc nào.
Cố Mộng Điệp chơi đã tay rồi liền đứng lên phủi chất dơ trên áo, đi đến bồn rửa tay rửa đi vết máu bắn lên người, còn ngân nga một bài hát không rõ.
Thật sảng khoái, dù không biết chuyện gì xảy ra với mình, nhưng cậu vẫn chắc chắn một điều hiện tại thân thể này không phải của cậu mà là của một người tên - Cố Mộng Diệp.
Mà cái người này hẳn là bị gia đình nhà họ Cố hãm hại nên mới xảy ra cố sự này, cậu ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương khẽ tặc lưỡi, giơ tay chạm vào mặt cơ thể này.
"Khuôn mặt gì thế này, chẳng giống một thằng đàn ông mạnh mẽ gì cả!". Cố Mộng Điệp chán ghét thân thể thon gầy lại trắng nõn chẳng có chút gì gọi là cơ bắp này, tuy nhiên khóe môi của cậu lại giương lên nhìn thân thể mới trong gương.
Trong đầu thầm nghĩ: "Nếu đây đã chẳng phải thân thể của mình, vậy chẳng bằng làm chút chuyện mà mình thèm khát như vậy cũng chẳng lỗ gì, dù sao cậu không phải người này!".
Đôi mắt màu nâu đậm khẽ lóe lên một tia sáng quỷ dị, càng khiến người trước cái gương này trông như ác quỷ thèm máu người vậy.
.
Quản ngục hay tin chuyện có người đánh nhau trong nhà vệ sinh liền tức tốc chạy đến, nhưng đến nơi chỉ thấy được khung cảnh máu me đến mức nhìn cũng không nổi, quản ngục vội vã nhờ thêm người mang đám người này vào phòng y tế ngay lập tức, về việc muốn biết ai là người đã ra tay?
Vậy thì phải chờ đám người này được điều trị trước đã, và còn có thể tỉnh lại được nữa không thì đó lại là một câu chuyện khác.
Đừng hỏi vì sao ở cửa ra vào nhà vệ sinh lại không có camera, đó là bởi vì nơi này không chú trọng về kỉ luật cho lắm, nếu như đánh nhau không đến mức nhập viện thì quản ngục nơi đây sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, vì thế mà đám phạm nhân này mới tác oai tác quái như vậy.
Cố Mộng Điệp đi vài vòng lung tung bị quản ngục bắt được đưa trở về chỗ trước đó của Cố Mộng Diệp, cậu đi vào phòng giam nhìn ngó xung quanh một vòng cảm thấy chỗ ngoài gần cửa song sắt sạch sẽ hơn những chỗ khác nhiều, vì thế không nói nhiều chỉ đi vào rồi đặt lưng xuống nằm ngủ.
Mà bạn tù cùng phòng trước đó của Cố Mộng Diệp - Người được hắn khen là có khuôn mặt nhìn được nhất trong đám bạn tù, Tố Quy Phục.
Đang nhìn người mới vào kia bằng ánh mắt nghi hoặc, không tin vào mắt của mình vì thế mà vô thức mở miệng ra hỏi. "Này, đám người mang cậu đi đã bị cậu làm gì rồi à?".
Cố Mộng Điệp chưa ngủ sâu nên khi nghe câu hỏi thì hé mắt ra nhìn người đàn ông bên kia, tên kia dưới cái nhìn của cậu hẳn là tầm hai mươi sáu hai mươi bảy gì đó, mà đối với người nhìn trẻ mặt non dạ như vậy Cố Mộng Điệp không rảnh tốn nước miếng mà trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.