Chương 35: Trịnh gia (1)
Cây Dù Nhỏ
19/07/2023
Cố Mộng Điệp vẫn là ở tại Cố gia, bảo người hầu chuẩn bị một căn phòng cho khách ngay lập tức, trong vòng mười lăm phút phải làm xong mọi thứ nếu không đừng hòng giữ được cái mạng của mình, vì thế mà gần bảy giờ đêm đám người hầu của Cố gia như đi trẩy hội mà lên lên xuống xuống hì hà hì hục dọn phòng cho đại thiếu gia ôn thần này ngủ để giữ tính mạng.
Cố Mộng Điệp đứng ngoài hành lang chống tay nhìn xuống dưới tầng, chăm chú nhìn vị khách mời sắp đến Cố gia, tầm khoảng bảy giờ kém đúng là có tiếng chuông cửa vang lên, quản gia của Cố gia cũng nhanh chóng chạy ra mở cửa cung kính cúi đầu. "Phương tổng mời vào".
Người đứng ngoài cửa là một chàng trai tầm hai mươi mấy tuổi còn khá trẻ, khiến Cố Mộng Điệp nhìn thấy cũng ngạc nhiên, vì trong ấn tượng của cậu thì những người được gọi là 'tổng' thì sẽ rất già, điển hình như Cố Sầm Ngôn, Cố Tần Phong, Trịnh Tạ Thiên đều là ba mươi hoặc ngoài ba mươi.
Trịnh Tạ Thiên hai mươi tám tuổi. "...". Còn chưa bước qua tuổi ba mươi.
Cố Mộng Phi cũng đã chỉnh lại cảm xúc của mình hiện tại đang cùng Cố Tam Long đi ra chào đón Phương Bình, bàn tiệc cũng đã chuẩn bị lại một cách vô cùng nhanh chóng, cũng chẳng tìm ra được điểm bất thường nào, Cố Mộng Điệp chống cằm nhìn từ trên cao bộ mặt giả tạo của Cố Tam Long và hai người em họ của Cố Mộng Diệp.
Cố Tam Long lịch sự đưa tay ra để bắt tay với Phương Bình, mỉm cười niềm nở nói. "Phương tổng mời vào bàn ngồi". Phương Bình mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi, anh ta cũng lịch sự nói lại đôi câu trước khi ngồi vào bàn. "Hình như tôi đến trễ thì phải?".
Thấy vậy Cố Tam Long còn chưa kịp nói, thì Cố Phi Đào đã chen vào trước lão nở nụ cười xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng nào có chanh chua như ban nãy, cô ta đi bên cạnh Phương Bình nói. "Nào có, là nhà em chuẩn bị sớm thôi, dù sao Phương tổng cũng là một doanh nhân tài ba mà, mời được Phương tổng mới là vinh dự của nhà em a~".
Phương Bình mỉm cười coi như đáp lời nói dài dòng đầy nũng nịu của Cố Phi Đào, cũng phát hiện được cô ta đang càng ngày càng đi gần mình nên rất tự giác mà cách xa ra một chút, mà người nào đó bên cạnh còn chưa phát giác ra được sự ghét bỏ này, mà vẫn còn tiến lại gần một chút.
Cố Tam Long và Cố Mộng Phi cau mày khi thấy hành động thiếu hơi trai và không có một chút gì gọi là tinh ý của Cố Phi Đào thì vô cùng không hài lòng.
Khi Phương Bình ngồi xuống ghế gỗ, động tác phải nói là lịch thiệp nhẹ nhàng vô cùng, nhưng Cố Mộng Điệp để ý nét mặt của anh ta có hơi cau mày lại, dịch mông một chút hình như rất khó chịu.
Mà người Cố gia lại không nhận ra sự khác thường này của anh ta nên cũng không chú ý đến, chỉ niềm nở cùng nhau ngồi xuống ghế rồi cho người nhà bếp đem món lên mời Phương Bình. Sắc mặt của anh ta cũng rất nhanh chuyển về như cũ, một trạng thái lịch thiệp sang trọng.
Cố Mộng Điệp cũng chẳng có hứng thú tiếp tục xem cái bầu không khí giả dối này nữa, cậu quay về phòng nằm lên giường đánh một giấc ngủ ngon, chuẩn bị cho ngày mai đi phá làng phá xóm.
.
Trịnh Tạ Thiên bên kia lại không biết thằng nhóc nhà mình sắp khiến cho Cố gia gà bay chó sủa, anh vẫn còn đang ngồi ở công ty đánh bàn phím lập bảng thống kê, đột nhiên trên bàn vang lên tiếng chuông điện thoại của anh, giương mắt nhìn màn hình điện thoại một chút, thấy người gọi vậy mà lại là người anh trai cùng cha khác mẹ của mình - Trịnh Hoàng Thiên năm nay ba mươi tuổi.
Cha Trịnh - Trịnh Vô Song thời còn trẻ quen với mẹ của anh là Tạ Tư Kiều, một người phụ nữ xinh đẹp lại học giỏi, gia đình giàu có, được nhiều người nam nhân theo đuổi, tuy nhiên mẹ lại chỉ một lòng học tập muốn theo đuổi ước mơ lập nghiệp kế thừa tài sản hàng tỷ của gia đình, vì thế những người đàn ông theo đuổi mẹ đều trắng tay lắc đầu mà ra về vì sự lạnh lùng của bà, mà cha lại là một trong số những nam nhân theo đuổi mẹ năm đó, và đương nhiên may mắn hơn những người đó vì đã lọt vào mắt xanh của bà.
Chỉ là hai người kết hôn hai năm mà vẫn chưa có con nên Tạ Tư Kiều vô cùng lo lắng, hai người luôn dành rất nhiều thời gian để chạy hết bệnh viện này đến bệnh viên khác chỉ để tìm cho cả gia tộc một đứa cháu, nhưng kết quả vẫn là không có khả quan, Trịnh Vô Song tuy không đặt nặng vấn đề con cái nhưng mẹ của anh lại rất coi trọng chuyện này, vì thế bà liền thúc giục cha Trịnh mau cưới thêm một người về làm vợ bé để sinh con nối dõi tông đường.
Ban đầu cha Trịnh và ông nội Trịnh - Trịnh Hoàng Vô kiên quyết phản đối, nhưng vì bà cứ kiên quyết như vậy mà bên Tạ gia cũng chẳng có ý kiến gì, suy nghĩ của họ cũng thoáng vô cùng vì họ chỉ một lòng mong con gái sống hạnh phúc.
Vì thế Hoàng Đế Phương mới xuất hiện trong cuộc sống hôn nhân của cha Trịnh và mẹ Tạ, người phụ nữ này nhỏ hơn mẹ Tạ một tuổi, là một cô gái có học thức hiểu rộng nhưng gia đình không được giàu có, nhờ năng lực học tập mà được miễn phí tiền học.
Mà Hoàng Đế Phương cũng là do Tạ Tư Kiều đích thân chọn cho cha Trịnh, ban đầu khi cha Trịnh và Hoàng Đế Phương cử hành hôn lễ dưới sự chứng kiến của cả bốn gia đình, Trịnh Vô Song luôn tỏ ra ghét bỏ với người vợ bé này, nhưng Tạ Tư Kiều thì lại ngược lại bà vô cùng ưng ý với người chị em cùng chung chồng này, chỉ cần cha Trịnh luôn có thái độ gì đó với Hoàng Đế Phương liền bị bà lườm cho một cái liền rén ngay.
Cố Mộng Điệp đứng ngoài hành lang chống tay nhìn xuống dưới tầng, chăm chú nhìn vị khách mời sắp đến Cố gia, tầm khoảng bảy giờ kém đúng là có tiếng chuông cửa vang lên, quản gia của Cố gia cũng nhanh chóng chạy ra mở cửa cung kính cúi đầu. "Phương tổng mời vào".
Người đứng ngoài cửa là một chàng trai tầm hai mươi mấy tuổi còn khá trẻ, khiến Cố Mộng Điệp nhìn thấy cũng ngạc nhiên, vì trong ấn tượng của cậu thì những người được gọi là 'tổng' thì sẽ rất già, điển hình như Cố Sầm Ngôn, Cố Tần Phong, Trịnh Tạ Thiên đều là ba mươi hoặc ngoài ba mươi.
Trịnh Tạ Thiên hai mươi tám tuổi. "...". Còn chưa bước qua tuổi ba mươi.
Cố Mộng Phi cũng đã chỉnh lại cảm xúc của mình hiện tại đang cùng Cố Tam Long đi ra chào đón Phương Bình, bàn tiệc cũng đã chuẩn bị lại một cách vô cùng nhanh chóng, cũng chẳng tìm ra được điểm bất thường nào, Cố Mộng Điệp chống cằm nhìn từ trên cao bộ mặt giả tạo của Cố Tam Long và hai người em họ của Cố Mộng Diệp.
Cố Tam Long lịch sự đưa tay ra để bắt tay với Phương Bình, mỉm cười niềm nở nói. "Phương tổng mời vào bàn ngồi". Phương Bình mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi, anh ta cũng lịch sự nói lại đôi câu trước khi ngồi vào bàn. "Hình như tôi đến trễ thì phải?".
Thấy vậy Cố Tam Long còn chưa kịp nói, thì Cố Phi Đào đã chen vào trước lão nở nụ cười xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng nào có chanh chua như ban nãy, cô ta đi bên cạnh Phương Bình nói. "Nào có, là nhà em chuẩn bị sớm thôi, dù sao Phương tổng cũng là một doanh nhân tài ba mà, mời được Phương tổng mới là vinh dự của nhà em a~".
Phương Bình mỉm cười coi như đáp lời nói dài dòng đầy nũng nịu của Cố Phi Đào, cũng phát hiện được cô ta đang càng ngày càng đi gần mình nên rất tự giác mà cách xa ra một chút, mà người nào đó bên cạnh còn chưa phát giác ra được sự ghét bỏ này, mà vẫn còn tiến lại gần một chút.
Cố Tam Long và Cố Mộng Phi cau mày khi thấy hành động thiếu hơi trai và không có một chút gì gọi là tinh ý của Cố Phi Đào thì vô cùng không hài lòng.
Khi Phương Bình ngồi xuống ghế gỗ, động tác phải nói là lịch thiệp nhẹ nhàng vô cùng, nhưng Cố Mộng Điệp để ý nét mặt của anh ta có hơi cau mày lại, dịch mông một chút hình như rất khó chịu.
Mà người Cố gia lại không nhận ra sự khác thường này của anh ta nên cũng không chú ý đến, chỉ niềm nở cùng nhau ngồi xuống ghế rồi cho người nhà bếp đem món lên mời Phương Bình. Sắc mặt của anh ta cũng rất nhanh chuyển về như cũ, một trạng thái lịch thiệp sang trọng.
Cố Mộng Điệp cũng chẳng có hứng thú tiếp tục xem cái bầu không khí giả dối này nữa, cậu quay về phòng nằm lên giường đánh một giấc ngủ ngon, chuẩn bị cho ngày mai đi phá làng phá xóm.
.
Trịnh Tạ Thiên bên kia lại không biết thằng nhóc nhà mình sắp khiến cho Cố gia gà bay chó sủa, anh vẫn còn đang ngồi ở công ty đánh bàn phím lập bảng thống kê, đột nhiên trên bàn vang lên tiếng chuông điện thoại của anh, giương mắt nhìn màn hình điện thoại một chút, thấy người gọi vậy mà lại là người anh trai cùng cha khác mẹ của mình - Trịnh Hoàng Thiên năm nay ba mươi tuổi.
Cha Trịnh - Trịnh Vô Song thời còn trẻ quen với mẹ của anh là Tạ Tư Kiều, một người phụ nữ xinh đẹp lại học giỏi, gia đình giàu có, được nhiều người nam nhân theo đuổi, tuy nhiên mẹ lại chỉ một lòng học tập muốn theo đuổi ước mơ lập nghiệp kế thừa tài sản hàng tỷ của gia đình, vì thế những người đàn ông theo đuổi mẹ đều trắng tay lắc đầu mà ra về vì sự lạnh lùng của bà, mà cha lại là một trong số những nam nhân theo đuổi mẹ năm đó, và đương nhiên may mắn hơn những người đó vì đã lọt vào mắt xanh của bà.
Chỉ là hai người kết hôn hai năm mà vẫn chưa có con nên Tạ Tư Kiều vô cùng lo lắng, hai người luôn dành rất nhiều thời gian để chạy hết bệnh viện này đến bệnh viên khác chỉ để tìm cho cả gia tộc một đứa cháu, nhưng kết quả vẫn là không có khả quan, Trịnh Vô Song tuy không đặt nặng vấn đề con cái nhưng mẹ của anh lại rất coi trọng chuyện này, vì thế bà liền thúc giục cha Trịnh mau cưới thêm một người về làm vợ bé để sinh con nối dõi tông đường.
Ban đầu cha Trịnh và ông nội Trịnh - Trịnh Hoàng Vô kiên quyết phản đối, nhưng vì bà cứ kiên quyết như vậy mà bên Tạ gia cũng chẳng có ý kiến gì, suy nghĩ của họ cũng thoáng vô cùng vì họ chỉ một lòng mong con gái sống hạnh phúc.
Vì thế Hoàng Đế Phương mới xuất hiện trong cuộc sống hôn nhân của cha Trịnh và mẹ Tạ, người phụ nữ này nhỏ hơn mẹ Tạ một tuổi, là một cô gái có học thức hiểu rộng nhưng gia đình không được giàu có, nhờ năng lực học tập mà được miễn phí tiền học.
Mà Hoàng Đế Phương cũng là do Tạ Tư Kiều đích thân chọn cho cha Trịnh, ban đầu khi cha Trịnh và Hoàng Đế Phương cử hành hôn lễ dưới sự chứng kiến của cả bốn gia đình, Trịnh Vô Song luôn tỏ ra ghét bỏ với người vợ bé này, nhưng Tạ Tư Kiều thì lại ngược lại bà vô cùng ưng ý với người chị em cùng chung chồng này, chỉ cần cha Trịnh luôn có thái độ gì đó với Hoàng Đế Phương liền bị bà lườm cho một cái liền rén ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.