Chương 17
Sơ Hòa
10/02/2018
Từ khi trong nhà có Ngọc Bảo, Sầm Duật yên tĩnh hơn nhiều. Trước đây nghe Từ Khải Phong và Mạc Tiến rủ đi đâu chơi, trong lòng Sầm Duật lại ngứa ngáy phát sợ, tìm đủ mọi cách đi chung, giờ thì chẳng còn thời gian để ý đến bọn họ.
Tuy Ngọc Bảo không thể chấp hành nhiệm vụ đặc chiến được nữa, nhưng thật ra tuổi tác vẫn chưa lớn lắm, mới bảy tuổi thôi, vẫn chạy nhảy thoăn thoắt được như thường. Về nhà mới, nó hưng phấn hết biết, ăn uống no nê xong tinh lực hơi bị dư thừa, suốt ngày kéo Sầm Duật chạy khắp sân.
So với Tưởng Ngự Hành đến tối mới về nhà, rõ ràng Ngọc Bảo thích Sầm Duật bị nhốt chung ở nhà với mình hơn.
Năm đó đại đội đưa một đám chó con tới, Sầm Duật là một trong những chiến sĩ chủ động đăng ký tham gia huấn luyện chó, trưởng thành cùng với đám chó con. Sầm Duật vốn chẳng phải người nhẫn nại gì, vậy mà lúc chăm sóc Ngọc Bảo, dạy Ngọc Bảo băng qua cọc an toàn, hắn lại tỉ mỉ và dịu dàng đến mức ngay cả đồng đội cũng cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên. Mỗi lần Tưởng Ngự Hành đến sân huấn luyện chó đón Sầm Duật, gần như bao giờ cũng thấy Sầm Duật cầm chân nhỏ của Ngọc Bảo chậm rãi di chuyển trên đủ loại dụng cụ, còn tận tình “đàn gảy tai chó”: “Cục cưng ngoan, đừng sợ, tiến về phía trước nào, ba ở ngay đây nè. Cố lên con, lát nữa ba trộn cơm thịt bò cho con ăn…”
Hồi nhỏ Ngọc Bảo thích nhất là rúc trong ngực Sầm Duật mà ngủ, dù rằng bây giờ đã là “chó già”, nó vẫn cứ bám dính trên người Sầm Duật làm nũng suốt. Huấn luyện viên nói chân phải sau của Ngọc Bảo từng bị thương, khi nào rảnh có thể mát xa cho nó. Sầm Duật nghe lời dặn, thường ngày chạy bộ cũng dẫn Ngọc Bảo theo, mình chạy bao nhiêu km, Ngọc Bảo chạy bấy nhiêu km. Sau khi kết thúc, Ngọc Bảo nằm sấp dưới đất không nhúc nhích, Sầm Duật xót nó, dứt khoát bế nó đi một đường về nhà.
Ngọc Bảo nặng hơn 45 ký, bế cực kỳ tốn sức. Có lần chạy bộ xong, Sầm Duật bế Ngọc Bảo vào nhà đúng lúc bị Tưởng Ngự Hành tan tầm trở về bắt gặp. Tưởng Ngự Hành nhíu mày, bảo Sầm Duật thả nó xuống ngay.
Lúc bốn chân chạm đất, Ngọc Bảo còn tủi thân hầm hừ một hồi.
Tưởng Ngự Hành phủi lông chó trên người Sầm Duật, nắm cổ tay hắn dắt vào phòng khách: “Sau này không được bế Ngọc Bảo đi nữa, nó gần 50 ký rồi.”
“50 ký thì sao chứ?” Sầm Duật cãi lại: “Em từng khiêng cọc gỗ 50 ký à nha.”
“Hảo hán không nhắc chuyện anh dũng năm xưa.” Tưởng Ngự Hành nói: “Lỡ trẹo hông thì tính sao?”
“Làm gì dễ trẹo hông dữ vậy? Em nặng hơn Ngọc Bảo nhiều lắm, sao lúc bế em anh không sợ trẹo hông?”
Tưởng Ngự Hành hơi sửng sốt, đột nhiên phá lên cười. Sầm Duật cũng kịp nhận ra mình vạ miệng, toan sửa lời thì Tưởng Ngự Hành đã hôn khóe miệng hắn một cái, cười hỏi: “Ngọc Bảo là chó Berger, còn em là chó gì?”
Sầm Duật bị Tưởng Ngự Hành ôm vào ngực, hơi thở ngập mùi của đối phương, đầu óc nhất thời nóng lên, bật thốt: “Mẹ nó em là chó hoàng yến!”
Tưởng Ngự Hành cười cười, áp lên trán Sầm Duật. Sầm Duật hơi động tình, dứt khoát ghìm gáy Tưởng Ngự Hành, cắn môi đối phương.
Ngọc Bảo ngồi một bên nghiêng đầu quan sát, thấy ba với bố quấn quýt cả buổi không chịu tách ra, bèn “gâu” một tiếng vẫy đuôi đi mất.
Trước giao thừa, Sầm Duật lại hăng hái làm việc nghĩa lần nữa, có điều lần này không phải hắn tự mình ra trận, mà là Ngọc Bảo anh dũng bắt cướp.
Dạo này mỗi lần đến nhà sách Sơn Kim, Sầm Duật luôn dẫn Ngọc Bảo theo. Ngọc Bảo tuy hung hăng là thế, nhưng thường ngày được huấn luyện nghiêm khắc, bảo nằm tuyệt đối sẽ không ngồi. Sầm Duật ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, Ngọc Bảo ngoan ngoãn đứng bên chân hắn, cảnh giác nhìn trái ngó phải, hệt như một vệ sĩ tận chức.
Một hôm rời khỏi nhà sách, Sầm Duật định đi lấy xe thì lại thấy kẻ trộm giật túi xách của một người phụ nữ trung niên. Sầm Duật tháo xích của Ngọc Bảo, Ngọc Bảo tức tốc phóng tới, cách chừng vài mét thì nhảy lên thật cao, dễ dàng đạp kẻ trộm dưới chân.
Sau khi về nhà, Sầm Duật tắm rửa cho Ngọc Bảo, không nhắc chuyện bắt cướp với Tưởng Ngự Hành. Thế nhưng hai ngày sau, cảnh sát ở Đồn công an và Cục thành phố đến nhà thăm hỏi, cảm ơn Sầm tiên sinh hai lần hỗ trợ bắt cướp.
Tưởng Ngự Hành: ……(Vợ với chả con…)
Sầm Duật lâng lâng, trò chuyện với cảnh sát vài câu, bấy giờ mới biết lần này họ đến không chỉ để cảm ơn, mà còn hy vọng đầu xuân năm sau, hắn sẽ đến đội đặc cảnh chỉ đạo đôi chút mỗi tháng một lần với tư cách là chuyên gia mời từ ngoài về.
Xem ra cục thành phố đã biết được thân phận năm xưa của Sầm Duật.
Tưởng Ngự Hành lập tức từ chối, nhưng ngoảnh đầu lại thấy mắt Sầm Duật sáng lên.
Sau khi tiễn khách, Sầm Duật ngoan ngoãn hiểu chuyện giang chân ngồi trên người Tưởng Ngự Hành, nói: “Làm chuyên gia mời từ ngoài về không nguy hiểm gì đâu anh, bọn họ chỉ bảo em đến truyền thụ kiến thức giải đáp thắc mắc thôi. Vừa rồi anh cũng nghe mà, mỗi tháng một lần, một lần ba tiếng, anh cho em đi nha.”
Tưởng Ngự Hành cũng biết chuyện này không có bất kỳ nguy hiểm gì đáng nói, nhưng trong tiềm thức vẫn không muốn cho Sầm Duật rời khỏi nhà, dường như chỉ có nuôi Sầm Duật như chim hoàng yến mới là điều đúng đắn.
Sầm Duật nài nỉ chốc lát, thấy Tưởng Ngự Hành chẳng hề suy suyển thì không cố nài nữa, cởi đồ ra gạ tình, sau đó không nhắc lại chuyện làm chuyên gia nữa.
Giao thừa tưng bừng náo nhiệt đã đến, Tưởng Ngự Hành và Sầm Duật ghé nhà họ Sầm chúc tết trước rồi về nhà họ Tưởng ăn cơm tất niên. Tưởng Đông Ngâm kết hôn sớm, năm nay con trai đã sáu tuổi, thằng bé cực thích bám theo Sầm Duật. Ăn cơm xong, Sầm Duật dẫn Ngọc Bảo và đuôi nhỏ ra sân chơi, Tưởng Ngự Hành đứng trên ban công nhìn, ánh mắt dịu dàng tột độ.
Tưởng Đông Ngâm lẳng lặng đi tới, cùng nhìn một hồi rồi hỏi khẽ: “Cục thành phố đã tới tìm hai đứa phải không?”
Tưởng Ngự Hành cũng không ngạc nhiên, chỉ gật đầu chứ không đáp.
Tưởng Đông Ngâm ngập ngừng nửa phút mới lên tiếng: “Ngự Hành, có vài lời người ngoài cuộc như chị không nên nói, nhưng nếu chị không nói, chị không biết liệu còn ai nói với em nữa không.”
Gió lạnh thổi qua ban công, giọng Tưởng Đông Ngâm lại mang độ ấm của người làm mẹ: “Tiểu Duật là người yêu của em, không phải vật phụ thuộc của em.”
Tưởng Ngự Hành vẫn nhìn Sầm Duật đăm đăm, không lên tiếng, nhưng ánh mắt dần dần sâu thêm.
“Khi sức khỏe của nó chưa hồi phục, em trông chừng nó, thậm chí hạn chế tự do của nó, điều này không có gì đáng trách.” Tưởng Đông Ngâm nói thật chậm, vừa nói vừa cho Tưởng Ngự Hành thời gian suy xét: “Nhưng hai năm gần đây, nó đã có thể sinh hoạt như người bình thường, báo cáo kiểm tra sức khoẻ lần trước cũng chứng minh hiện giờ nó vô cùng khỏe mạnh. Ngự Hành, chị là người đầu tiên biết chuyện hai đứa yêu nhau, qua nhiều năm như thế, chị biết nó quan trọng với em cỡ nào, cũng biết sau khi trải qua chuyện đó, em sợ nó lại bị tổn thương nhường nào.”
“Nhưng mà, nó cũng nên có cuộc sống của riêng mình.”
Không biết Sầm Duật kể chuyện cười gì cho đuôi nhỏ nghe mà thằng bé cười đến lăn lộn dưới đất, Ngọc Bảo hưng phấn chạy quanh hai người, đuôi lắc nhanh đến độ nhìn chẳng rõ.
“Em hẳn nên thử, từng chút từng chút một, trả lại cho nó tự do vốn dĩ thuộc về nó,” Tưởng Đông Ngâm nói: “Đôi bên đều bình đẳng, Tiểu Duật mới ba mươi tuổi, hai đứa còn chặng đường rất dài phải đi. Em muốn nó tiếp tục cách ly với xã hội, nhốt nó cả đời sao?”
Tưởng Ngự Hành chống tay lên lan can, lát sau mới mở miệng: “Em chịu nhốt em ấy cả đời, em ấy cũng chịu…”
“Chịu cho em nhốt cả đời?” Tưởng Đông Ngâm lắc đầu: “Em vẫn chưa nhìn rõ rồi.”
“Gì cơ?”
“Không phải Tiểu Duật chịu cho em nhốt cả đời. Nó là người thế nào, em rõ ràng hơn chị.” Giọng Tưởng Đông Ngâm lại thấp hơn vài phần: “Một người từng mặc cùng bộ quân phục với em, sẽ cam nguyện bị em nhốt ở nhà, nuôi như chim hoàng yến đến cuối đời sao?”
Tưởng Ngự Hành khẽ chau mày, nghe tiếng cười vui vẻ của Sầm Duật.
Tưởng Đông Ngâm thở dài: “Không phải nó chịu cho em nhốt cả đời, chỉ vì nó yêu em nên chiều em, dung túng em.”
“Ngự Hành, chắc hẳn em cho rằng trong mối quan hệ này, em là người vẫn luôn chiều nó cưng nó dung túng nó. Nhưng người trong cuộc mê muội, người ngoài ngõ tỏ tường, có lẽ chị thấy rõ hơn em —— Em chiều Tiểu Duật, lẽ nào Tiểu Duật không chiều em sao?” Đăng bởi: admin
Tuy Ngọc Bảo không thể chấp hành nhiệm vụ đặc chiến được nữa, nhưng thật ra tuổi tác vẫn chưa lớn lắm, mới bảy tuổi thôi, vẫn chạy nhảy thoăn thoắt được như thường. Về nhà mới, nó hưng phấn hết biết, ăn uống no nê xong tinh lực hơi bị dư thừa, suốt ngày kéo Sầm Duật chạy khắp sân.
So với Tưởng Ngự Hành đến tối mới về nhà, rõ ràng Ngọc Bảo thích Sầm Duật bị nhốt chung ở nhà với mình hơn.
Năm đó đại đội đưa một đám chó con tới, Sầm Duật là một trong những chiến sĩ chủ động đăng ký tham gia huấn luyện chó, trưởng thành cùng với đám chó con. Sầm Duật vốn chẳng phải người nhẫn nại gì, vậy mà lúc chăm sóc Ngọc Bảo, dạy Ngọc Bảo băng qua cọc an toàn, hắn lại tỉ mỉ và dịu dàng đến mức ngay cả đồng đội cũng cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên. Mỗi lần Tưởng Ngự Hành đến sân huấn luyện chó đón Sầm Duật, gần như bao giờ cũng thấy Sầm Duật cầm chân nhỏ của Ngọc Bảo chậm rãi di chuyển trên đủ loại dụng cụ, còn tận tình “đàn gảy tai chó”: “Cục cưng ngoan, đừng sợ, tiến về phía trước nào, ba ở ngay đây nè. Cố lên con, lát nữa ba trộn cơm thịt bò cho con ăn…”
Hồi nhỏ Ngọc Bảo thích nhất là rúc trong ngực Sầm Duật mà ngủ, dù rằng bây giờ đã là “chó già”, nó vẫn cứ bám dính trên người Sầm Duật làm nũng suốt. Huấn luyện viên nói chân phải sau của Ngọc Bảo từng bị thương, khi nào rảnh có thể mát xa cho nó. Sầm Duật nghe lời dặn, thường ngày chạy bộ cũng dẫn Ngọc Bảo theo, mình chạy bao nhiêu km, Ngọc Bảo chạy bấy nhiêu km. Sau khi kết thúc, Ngọc Bảo nằm sấp dưới đất không nhúc nhích, Sầm Duật xót nó, dứt khoát bế nó đi một đường về nhà.
Ngọc Bảo nặng hơn 45 ký, bế cực kỳ tốn sức. Có lần chạy bộ xong, Sầm Duật bế Ngọc Bảo vào nhà đúng lúc bị Tưởng Ngự Hành tan tầm trở về bắt gặp. Tưởng Ngự Hành nhíu mày, bảo Sầm Duật thả nó xuống ngay.
Lúc bốn chân chạm đất, Ngọc Bảo còn tủi thân hầm hừ một hồi.
Tưởng Ngự Hành phủi lông chó trên người Sầm Duật, nắm cổ tay hắn dắt vào phòng khách: “Sau này không được bế Ngọc Bảo đi nữa, nó gần 50 ký rồi.”
“50 ký thì sao chứ?” Sầm Duật cãi lại: “Em từng khiêng cọc gỗ 50 ký à nha.”
“Hảo hán không nhắc chuyện anh dũng năm xưa.” Tưởng Ngự Hành nói: “Lỡ trẹo hông thì tính sao?”
“Làm gì dễ trẹo hông dữ vậy? Em nặng hơn Ngọc Bảo nhiều lắm, sao lúc bế em anh không sợ trẹo hông?”
Tưởng Ngự Hành hơi sửng sốt, đột nhiên phá lên cười. Sầm Duật cũng kịp nhận ra mình vạ miệng, toan sửa lời thì Tưởng Ngự Hành đã hôn khóe miệng hắn một cái, cười hỏi: “Ngọc Bảo là chó Berger, còn em là chó gì?”
Sầm Duật bị Tưởng Ngự Hành ôm vào ngực, hơi thở ngập mùi của đối phương, đầu óc nhất thời nóng lên, bật thốt: “Mẹ nó em là chó hoàng yến!”
Tưởng Ngự Hành cười cười, áp lên trán Sầm Duật. Sầm Duật hơi động tình, dứt khoát ghìm gáy Tưởng Ngự Hành, cắn môi đối phương.
Ngọc Bảo ngồi một bên nghiêng đầu quan sát, thấy ba với bố quấn quýt cả buổi không chịu tách ra, bèn “gâu” một tiếng vẫy đuôi đi mất.
Trước giao thừa, Sầm Duật lại hăng hái làm việc nghĩa lần nữa, có điều lần này không phải hắn tự mình ra trận, mà là Ngọc Bảo anh dũng bắt cướp.
Dạo này mỗi lần đến nhà sách Sơn Kim, Sầm Duật luôn dẫn Ngọc Bảo theo. Ngọc Bảo tuy hung hăng là thế, nhưng thường ngày được huấn luyện nghiêm khắc, bảo nằm tuyệt đối sẽ không ngồi. Sầm Duật ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, Ngọc Bảo ngoan ngoãn đứng bên chân hắn, cảnh giác nhìn trái ngó phải, hệt như một vệ sĩ tận chức.
Một hôm rời khỏi nhà sách, Sầm Duật định đi lấy xe thì lại thấy kẻ trộm giật túi xách của một người phụ nữ trung niên. Sầm Duật tháo xích của Ngọc Bảo, Ngọc Bảo tức tốc phóng tới, cách chừng vài mét thì nhảy lên thật cao, dễ dàng đạp kẻ trộm dưới chân.
Sau khi về nhà, Sầm Duật tắm rửa cho Ngọc Bảo, không nhắc chuyện bắt cướp với Tưởng Ngự Hành. Thế nhưng hai ngày sau, cảnh sát ở Đồn công an và Cục thành phố đến nhà thăm hỏi, cảm ơn Sầm tiên sinh hai lần hỗ trợ bắt cướp.
Tưởng Ngự Hành: ……(Vợ với chả con…)
Sầm Duật lâng lâng, trò chuyện với cảnh sát vài câu, bấy giờ mới biết lần này họ đến không chỉ để cảm ơn, mà còn hy vọng đầu xuân năm sau, hắn sẽ đến đội đặc cảnh chỉ đạo đôi chút mỗi tháng một lần với tư cách là chuyên gia mời từ ngoài về.
Xem ra cục thành phố đã biết được thân phận năm xưa của Sầm Duật.
Tưởng Ngự Hành lập tức từ chối, nhưng ngoảnh đầu lại thấy mắt Sầm Duật sáng lên.
Sau khi tiễn khách, Sầm Duật ngoan ngoãn hiểu chuyện giang chân ngồi trên người Tưởng Ngự Hành, nói: “Làm chuyên gia mời từ ngoài về không nguy hiểm gì đâu anh, bọn họ chỉ bảo em đến truyền thụ kiến thức giải đáp thắc mắc thôi. Vừa rồi anh cũng nghe mà, mỗi tháng một lần, một lần ba tiếng, anh cho em đi nha.”
Tưởng Ngự Hành cũng biết chuyện này không có bất kỳ nguy hiểm gì đáng nói, nhưng trong tiềm thức vẫn không muốn cho Sầm Duật rời khỏi nhà, dường như chỉ có nuôi Sầm Duật như chim hoàng yến mới là điều đúng đắn.
Sầm Duật nài nỉ chốc lát, thấy Tưởng Ngự Hành chẳng hề suy suyển thì không cố nài nữa, cởi đồ ra gạ tình, sau đó không nhắc lại chuyện làm chuyên gia nữa.
Giao thừa tưng bừng náo nhiệt đã đến, Tưởng Ngự Hành và Sầm Duật ghé nhà họ Sầm chúc tết trước rồi về nhà họ Tưởng ăn cơm tất niên. Tưởng Đông Ngâm kết hôn sớm, năm nay con trai đã sáu tuổi, thằng bé cực thích bám theo Sầm Duật. Ăn cơm xong, Sầm Duật dẫn Ngọc Bảo và đuôi nhỏ ra sân chơi, Tưởng Ngự Hành đứng trên ban công nhìn, ánh mắt dịu dàng tột độ.
Tưởng Đông Ngâm lẳng lặng đi tới, cùng nhìn một hồi rồi hỏi khẽ: “Cục thành phố đã tới tìm hai đứa phải không?”
Tưởng Ngự Hành cũng không ngạc nhiên, chỉ gật đầu chứ không đáp.
Tưởng Đông Ngâm ngập ngừng nửa phút mới lên tiếng: “Ngự Hành, có vài lời người ngoài cuộc như chị không nên nói, nhưng nếu chị không nói, chị không biết liệu còn ai nói với em nữa không.”
Gió lạnh thổi qua ban công, giọng Tưởng Đông Ngâm lại mang độ ấm của người làm mẹ: “Tiểu Duật là người yêu của em, không phải vật phụ thuộc của em.”
Tưởng Ngự Hành vẫn nhìn Sầm Duật đăm đăm, không lên tiếng, nhưng ánh mắt dần dần sâu thêm.
“Khi sức khỏe của nó chưa hồi phục, em trông chừng nó, thậm chí hạn chế tự do của nó, điều này không có gì đáng trách.” Tưởng Đông Ngâm nói thật chậm, vừa nói vừa cho Tưởng Ngự Hành thời gian suy xét: “Nhưng hai năm gần đây, nó đã có thể sinh hoạt như người bình thường, báo cáo kiểm tra sức khoẻ lần trước cũng chứng minh hiện giờ nó vô cùng khỏe mạnh. Ngự Hành, chị là người đầu tiên biết chuyện hai đứa yêu nhau, qua nhiều năm như thế, chị biết nó quan trọng với em cỡ nào, cũng biết sau khi trải qua chuyện đó, em sợ nó lại bị tổn thương nhường nào.”
“Nhưng mà, nó cũng nên có cuộc sống của riêng mình.”
Không biết Sầm Duật kể chuyện cười gì cho đuôi nhỏ nghe mà thằng bé cười đến lăn lộn dưới đất, Ngọc Bảo hưng phấn chạy quanh hai người, đuôi lắc nhanh đến độ nhìn chẳng rõ.
“Em hẳn nên thử, từng chút từng chút một, trả lại cho nó tự do vốn dĩ thuộc về nó,” Tưởng Đông Ngâm nói: “Đôi bên đều bình đẳng, Tiểu Duật mới ba mươi tuổi, hai đứa còn chặng đường rất dài phải đi. Em muốn nó tiếp tục cách ly với xã hội, nhốt nó cả đời sao?”
Tưởng Ngự Hành chống tay lên lan can, lát sau mới mở miệng: “Em chịu nhốt em ấy cả đời, em ấy cũng chịu…”
“Chịu cho em nhốt cả đời?” Tưởng Đông Ngâm lắc đầu: “Em vẫn chưa nhìn rõ rồi.”
“Gì cơ?”
“Không phải Tiểu Duật chịu cho em nhốt cả đời. Nó là người thế nào, em rõ ràng hơn chị.” Giọng Tưởng Đông Ngâm lại thấp hơn vài phần: “Một người từng mặc cùng bộ quân phục với em, sẽ cam nguyện bị em nhốt ở nhà, nuôi như chim hoàng yến đến cuối đời sao?”
Tưởng Ngự Hành khẽ chau mày, nghe tiếng cười vui vẻ của Sầm Duật.
Tưởng Đông Ngâm thở dài: “Không phải nó chịu cho em nhốt cả đời, chỉ vì nó yêu em nên chiều em, dung túng em.”
“Ngự Hành, chắc hẳn em cho rằng trong mối quan hệ này, em là người vẫn luôn chiều nó cưng nó dung túng nó. Nhưng người trong cuộc mê muội, người ngoài ngõ tỏ tường, có lẽ chị thấy rõ hơn em —— Em chiều Tiểu Duật, lẽ nào Tiểu Duật không chiều em sao?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.