Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Rất Ngoan
Chương 20: Ăn Bữa Lẩu
Mai
05/05/2024
Mỗi tháng kiếm được 30 triệu cũng không đủ để thằng gia cầm này trừ hết. Hay là, kiếm mối khác?
[Bá Gia Cầm được hệ thống chọn làm bá đạo tổng tài, tất nhiên là vì chỉ có mình hắn họ Bá!]
“...” Tuyệt vọng thật.
Hai gã bảo vệ không biết nên nghe ai, một bên là bà chủ tương lai, một bên là cánh tay phải đắc lực của Bá tổng, chỉ có thể ngậm ngùi đứng làm cảnh.
Dung Hồng tức hộc máu bò dậy, lại nghe Bá Cửu Lục vừa mới nói gì đó, từ giận chuyển sang rưng rưng: “Sao anh có thể nặng lời với em như vậy được? Dù gì thì em cũng là vợ tương lai của anh mà!”
Dung Chanh mím môi, cậu buồn nhưng không nói, yêu trai thẳng thật khổ, cứ nghĩ tới viễn cảnh hắn ta kết hôn rồi có con là cậu thở không nổi.
Ánh mắt Dụ Kiều Nga va phải ánh nhìn chăm chú của người nào đó, cậu không khỏi hí hửng bước lại gần chào hỏi: “Anh Lam, chúng ta lại gặp nhau, thật là có duyên nha.”
Lam Dực chỉ cần đứng đó thôi, một đám người tự động tản ra làm việc, không dám hó hé, cũng chỉ có Dụ Kiều Nga đui mù, không biết đọc không khí áp suất.
Tấm tắc vài tiếng, cái nhan sắc nghịch thiên này, so với Bá Gia Cầm và Lam Thất Tình không biết đẹp hơn mấy chục lần.
[Tất nhiên, vừa có Gen nhà Bá gia vừa có Gen nhà nam phụ sinh tình, anh ta chính là người mà bố có quỳ xuống cầu xin Chủ Thần làm chim cho cũng không được!]
Dụ Kiều Nga: “...” Vậy nên mới chết sớm đó hả, bá quá Gia Cầm với Thất Tình không có đất diễn.
Lam Dực là con của chị gái của ba Bá Cửu Lục, năm nay 27, tiếp quản công ty Xanh Lam khi còn học đại học, bây giờ đang làm cố vấn bán thời gian cho công ty Bá Cửu Lục, tại hắn rảnh.
Lam Dực gật đầu: “Ừ.” Hắn hoài nghi em họ hắn dùng mặt để kết bạn, Dung Chanh, Dung Bạch, Dung Hồng thì cũng thôi đi, còn thêm Dụ Hoàng Yến. Kiểu này hắn phải đặt mua thêm một cây chổi lông gà rồi.
Dụ Kiều Nga và Lam Dực ở bên này hài hòa nói chuyện, bên kia Bá Cửu Lục và Dung Hồng thì không được như vậy, tình hình căng thẳng, Dung Hồng ngồi xuống khóc la om sòm, như ăn vạ. Nào còn ra dáng của tiểu thư Dung gia, Bá Cửu Lục chê phiền toái, gọi hai gã bảo vệ nâng cô ta ra xe taxi, chở về Dung gia mà ăn vạ.
Dung Chanh không nói một lời, đôi tay cầm khăn tay siết chặt lại, cả bầu trời cô đơn. Truyện Mỹ Thực
Dụ Kiều Nga ăn dưa no căng, xì xào với hệ thống: “Bá Gia Cầm còn thương hương tiếc ngọc làm cái gì, hủy mẹ hôn đi chứ.” Dung Chanh nãy giờ sầu tới nổi bày ra trước bàn dân thiên hạ luôn rồi, Bá Gia Cầm đúng mù mới không thấy.
[Dung gia người ta là tài phiệt lâu năm, liên hôn làm con rể thì một nửa Nam thành coi như vào tay rồi.] Đứng trước lợi ích tuyệt đối, lòng người luôn không có sức chống cự.
Vào tay ai thì còn chưa biết, cậu cảm thấy Dung gia mờ ám lắm.
Lam Dực: “Bá Gia Cầm?” Hắn nghe lầm? Còn hủy hôn? Dụ Hoàng Yến dù là bạn của em hắn, nhưng có phải quản hơi rộng rồi không?
Dụ Kiều Nga cười mỉa: “...Là bán gia cầm, tôi muốn mở nông trại ấy mà.” Nói nhỏ vậy cũng nghe được.
Lam Dực liếc mắt nhìn: “...” Tạm tin.
Dụ Kiều Nga xum xoe: “Mà nhân tiện đây, anh ăn cơm chưa?” Nhìn kiểu nào cũng chấm hắn.
Lam Dực có thể đoán được nửa câu sau: “Ăn rồi.” Muốn mời cơm hắn cứ nói thẳng, hắn không ăn cơm với người lạ.
Cậu giơ lên cơm hộp: “May quá, Bá tổng chỉ để tôi mang một phần cơm tới, đủ anh ta ăn.” Thật ra là đầu bếp làm tới 2 phần, nhưng cậu chỉ xách theo một cái.
Lam Dực: “...” Tri kỷ ghê ha.
Bá Cửu Lục đi tới, Dung Chanh cũng đi ở phía sau, hắn khó hiểu: “Hai người đang nói gì đó? Anh, anh quen cậu ta?”
Lam Dực trừng mắt nhìn qua, hắn còn chưa bắt cúi đánh thành em trời đánh này đâu, còn hỏi ngược lại.
Bá Cửu Lục chột dạ, nhìn Dung Chanh rồi nhìn Dụ Kiều Nga, căng thẳng: “Anh, anh nghe em giải thích!” Hắn không muốn để anh mình biết chuyện hắn ham chơi bao tình nhân còn nuôi chim, anh hắn sẽ thất vọng về hắn mất.
Khí chất bá đạo tổng tài đứng trước mặt anh trai không khác gì con nghé con.
Lam Dực khoanh tay: “Nói, em nói đi.”
Dụ Kiều Nga đột ngột giơ tay phát biểu ý kiến: “Chúng ta chuyển chỗ được không? Đứng ở đây ùn tắc giao thông lắm. Đi tiệm lẩu đi?” Cậu còn chưa ăn cơm trưa.
[...Thật ra là cậu muốn ăn ké chứ gì?]
Lam Dực nhìn xung quanh, mấy nhân viên đều giả bộ làm việc thực chất là đang hóng chuyện của ông lớn, làm việc không đàng hoàng, giảm hiệu suất.
“Cũng được.” Hắn cũng chưa ăn cơm.
Dụ Kiều Nga nghi hoặc nhìn hắn, nãy mới nói ăn rồi mà? Cậu chỉ đùa thế thôi mà đồng ý thật? Lam Dực là kiểu trong nóng ngoài lạnh?
Bá Cửu Lục lập tức chạy ra ngoài cái vèo: “Anh chờ em tí, em lái xe ra, anh ở ngoài cửa trước chờ em.”
Dụ Kiều Nga mở lời với Dung Chanh: “Cậu cũng chưa ăn trưa đúng không? Đi chung luôn đi?”
Dung Chanh đáng thương, ăn chửi nãy giờ.
[Bá Gia Cầm được hệ thống chọn làm bá đạo tổng tài, tất nhiên là vì chỉ có mình hắn họ Bá!]
“...” Tuyệt vọng thật.
Hai gã bảo vệ không biết nên nghe ai, một bên là bà chủ tương lai, một bên là cánh tay phải đắc lực của Bá tổng, chỉ có thể ngậm ngùi đứng làm cảnh.
Dung Hồng tức hộc máu bò dậy, lại nghe Bá Cửu Lục vừa mới nói gì đó, từ giận chuyển sang rưng rưng: “Sao anh có thể nặng lời với em như vậy được? Dù gì thì em cũng là vợ tương lai của anh mà!”
Dung Chanh mím môi, cậu buồn nhưng không nói, yêu trai thẳng thật khổ, cứ nghĩ tới viễn cảnh hắn ta kết hôn rồi có con là cậu thở không nổi.
Ánh mắt Dụ Kiều Nga va phải ánh nhìn chăm chú của người nào đó, cậu không khỏi hí hửng bước lại gần chào hỏi: “Anh Lam, chúng ta lại gặp nhau, thật là có duyên nha.”
Lam Dực chỉ cần đứng đó thôi, một đám người tự động tản ra làm việc, không dám hó hé, cũng chỉ có Dụ Kiều Nga đui mù, không biết đọc không khí áp suất.
Tấm tắc vài tiếng, cái nhan sắc nghịch thiên này, so với Bá Gia Cầm và Lam Thất Tình không biết đẹp hơn mấy chục lần.
[Tất nhiên, vừa có Gen nhà Bá gia vừa có Gen nhà nam phụ sinh tình, anh ta chính là người mà bố có quỳ xuống cầu xin Chủ Thần làm chim cho cũng không được!]
Dụ Kiều Nga: “...” Vậy nên mới chết sớm đó hả, bá quá Gia Cầm với Thất Tình không có đất diễn.
Lam Dực là con của chị gái của ba Bá Cửu Lục, năm nay 27, tiếp quản công ty Xanh Lam khi còn học đại học, bây giờ đang làm cố vấn bán thời gian cho công ty Bá Cửu Lục, tại hắn rảnh.
Lam Dực gật đầu: “Ừ.” Hắn hoài nghi em họ hắn dùng mặt để kết bạn, Dung Chanh, Dung Bạch, Dung Hồng thì cũng thôi đi, còn thêm Dụ Hoàng Yến. Kiểu này hắn phải đặt mua thêm một cây chổi lông gà rồi.
Dụ Kiều Nga và Lam Dực ở bên này hài hòa nói chuyện, bên kia Bá Cửu Lục và Dung Hồng thì không được như vậy, tình hình căng thẳng, Dung Hồng ngồi xuống khóc la om sòm, như ăn vạ. Nào còn ra dáng của tiểu thư Dung gia, Bá Cửu Lục chê phiền toái, gọi hai gã bảo vệ nâng cô ta ra xe taxi, chở về Dung gia mà ăn vạ.
Dung Chanh không nói một lời, đôi tay cầm khăn tay siết chặt lại, cả bầu trời cô đơn. Truyện Mỹ Thực
Dụ Kiều Nga ăn dưa no căng, xì xào với hệ thống: “Bá Gia Cầm còn thương hương tiếc ngọc làm cái gì, hủy mẹ hôn đi chứ.” Dung Chanh nãy giờ sầu tới nổi bày ra trước bàn dân thiên hạ luôn rồi, Bá Gia Cầm đúng mù mới không thấy.
[Dung gia người ta là tài phiệt lâu năm, liên hôn làm con rể thì một nửa Nam thành coi như vào tay rồi.] Đứng trước lợi ích tuyệt đối, lòng người luôn không có sức chống cự.
Vào tay ai thì còn chưa biết, cậu cảm thấy Dung gia mờ ám lắm.
Lam Dực: “Bá Gia Cầm?” Hắn nghe lầm? Còn hủy hôn? Dụ Hoàng Yến dù là bạn của em hắn, nhưng có phải quản hơi rộng rồi không?
Dụ Kiều Nga cười mỉa: “...Là bán gia cầm, tôi muốn mở nông trại ấy mà.” Nói nhỏ vậy cũng nghe được.
Lam Dực liếc mắt nhìn: “...” Tạm tin.
Dụ Kiều Nga xum xoe: “Mà nhân tiện đây, anh ăn cơm chưa?” Nhìn kiểu nào cũng chấm hắn.
Lam Dực có thể đoán được nửa câu sau: “Ăn rồi.” Muốn mời cơm hắn cứ nói thẳng, hắn không ăn cơm với người lạ.
Cậu giơ lên cơm hộp: “May quá, Bá tổng chỉ để tôi mang một phần cơm tới, đủ anh ta ăn.” Thật ra là đầu bếp làm tới 2 phần, nhưng cậu chỉ xách theo một cái.
Lam Dực: “...” Tri kỷ ghê ha.
Bá Cửu Lục đi tới, Dung Chanh cũng đi ở phía sau, hắn khó hiểu: “Hai người đang nói gì đó? Anh, anh quen cậu ta?”
Lam Dực trừng mắt nhìn qua, hắn còn chưa bắt cúi đánh thành em trời đánh này đâu, còn hỏi ngược lại.
Bá Cửu Lục chột dạ, nhìn Dung Chanh rồi nhìn Dụ Kiều Nga, căng thẳng: “Anh, anh nghe em giải thích!” Hắn không muốn để anh mình biết chuyện hắn ham chơi bao tình nhân còn nuôi chim, anh hắn sẽ thất vọng về hắn mất.
Khí chất bá đạo tổng tài đứng trước mặt anh trai không khác gì con nghé con.
Lam Dực khoanh tay: “Nói, em nói đi.”
Dụ Kiều Nga đột ngột giơ tay phát biểu ý kiến: “Chúng ta chuyển chỗ được không? Đứng ở đây ùn tắc giao thông lắm. Đi tiệm lẩu đi?” Cậu còn chưa ăn cơm trưa.
[...Thật ra là cậu muốn ăn ké chứ gì?]
Lam Dực nhìn xung quanh, mấy nhân viên đều giả bộ làm việc thực chất là đang hóng chuyện của ông lớn, làm việc không đàng hoàng, giảm hiệu suất.
“Cũng được.” Hắn cũng chưa ăn cơm.
Dụ Kiều Nga nghi hoặc nhìn hắn, nãy mới nói ăn rồi mà? Cậu chỉ đùa thế thôi mà đồng ý thật? Lam Dực là kiểu trong nóng ngoài lạnh?
Bá Cửu Lục lập tức chạy ra ngoài cái vèo: “Anh chờ em tí, em lái xe ra, anh ở ngoài cửa trước chờ em.”
Dụ Kiều Nga mở lời với Dung Chanh: “Cậu cũng chưa ăn trưa đúng không? Đi chung luôn đi?”
Dung Chanh đáng thương, ăn chửi nãy giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.