Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Rất Ngoan
Chương 17: Bá Cửu Lục Về Rồi
Mai
05/05/2024
Ngoài cửa biệt thự nhà Bá Cửu Lục.
Dụ Kiều Nga xuống xe, liếc mắt nhìn Lam Dực, vì được người ta cho quá giang nên cậu rất biết điều: “Cám ơn Lam tổng đã cho tôi đi nhờ, anh về cẩn thận nha.”
Lam Dực gật đầu: “Ngủ ngon.” Tính tình tới nhanh mà đi cũng nhanh, khá dễ dỗ.
Lam Thiệu Thanh cũng muốn nói hai câu góp vui đã bị cậu bơ đẹp: “...” Anh ta là người cho cậu quá giang chứ có phải anh trai đâu, phân biệt đối xử!
Dụ Kiều Nga ấn chuông, nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình, 8 giờ tối, giờ cơm, chắc Bá Cửu Lục sẽ không làm khó dễ cậu đâu ha.
Quản gia ra mở cửa, thấy được thân ảnh của cậu, mí mắt giật giật, cho người đi vào: “Tự cứu đi.” Xưa giờ chỉ có tình nhân chờ ông chủ lâm hạnh chứ không có vụ ông chủ chờ tình nhân từ sáng tới trưa.
Dụ Kiều Nga trịnh trọng gật đầu, xách giỏ đi vào, ánh vào mi mắt là Bá Cửu Lục đang ngồi trên sô pha, mày chau lại, giống núi lửa sắp phun trào.
So với khi nhìn qua màn hình điện thoại thì người thật mang cảm giác áp bách hơn nhiều. Hắn ngồi ở đó, ánh mắt hung ác nham hiểm như con sói con đánh giá con mồi. Áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ áo, khuôn mặt góc cạnh tuấn lãng, có khí thế 'bá đạo' không coi ai ra gì.
Cũng đẹp trai đó, nhưng hơi non.
Hệ thống hai mắt tỏa sáng: [Bá Cửu Lục! Thấy chưa hả con người kia, đây mới là mị lực của tổng công!]
“...” Như shit.
Bá Cửu Lục đặt tay lên thành ghế, hai chân dạng ra: “Đi đâu?”
Hôm nay vốn là hắn muốn dùng Dụ Kiều Nga kích thích Dung Chanh, làm cậu ta ghen vì mình. Kết quả chim nhà mình bay đi đâu mất, làm hắn tốn công gấp rút gọi Dung Chanh qua, không làm ăn được cái gì, còn bị cậu ta cho một cái tát.
Xúi quẩy.
Dụ Kiều Nga một giây nhập diễn, nghiêng một góc 45 độ, lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn, ưu sầu nói: “Ngài đã về rồi ạ? Em còn muốn tạo bất ngờ cho ngài.”
Bá Cửu Lục hơi nguôi nguôi: “Bất ngờ cho tôi?”
Cậu đưa qua túi đồ trên tay: “Hôm nay em đi dạo trung tâm mua sắm, thấy cái này rất hợp với anh.”
Hắn nhận lấy, mở ra nhìn, nhướng mày khi thấy cà vạt màu trắng nằm trang trọng bên trong: “Mua cho tôi?”
Dụ Kiều Nga ngại ngùng: “Đúng vậy.” Ha, thành công đánh lạc hướng, quả nhiên IQ của Gia Cầm có vấn đề.
[...] Bó tay.
Bá Cửu Lục cười cười, ném túi đồ lên bàn trà: “Tấm lòng của em tôi nhận, nhưng em vẫn là giữ lại đi. Tôi không thích dùng đồ của hãng này.” Tình nhân nhỏ này coi bộ cũng lanh lợi, tưởng mua cà vạt là có thể muốn thâu tóm hắn sao, trò trẻ con.
Dụ Kiều Nga duy trì tươi cười méo mó, mất mát cúi đầu: “Vâng, em biết rồi.” Còn chọn lựa, anh không xài thì tôi xài, biết bao nhiêu tiền không, thằng khốn.
Cậu ôm túi đồ, lủi thủi đi, buồn vô cùng: “Em về phòng, có gì thì gọi em.”
Bá Cửu Lục cũng không giữ lại: “Ừ.” Hắn phải thể hiện sự uy nghiêm của mình.
Dụ Kiều Nga xoay lưng về phía hắn, cười khinh bỉ, kế hoạch lấy lòng êm xuôi, qua ải!
“Khoan, đợi chút.”
Cậu cứng đờ người, bảo trì mỉm cười khéo léo yếu ớt trên môi: “Sao vậy ạ?”
Bá Cửu Lục ánh mắt sắc bén nhìn cậu từ trên xuống. Dụ Kiều Nga rất xinh đẹp, đẹp tới nỗi làm hắn dao động một chút, nhưng vì cậu quá ngoan, quá nghe lời, làm hắn rất chóng chán, không có chút thú vui nào, hắn đã mong cậu lạnh lùng phản kháng chút cơ mà.
Bá Cửu Lục liếc xuống dưới nhìn trang phục Dụ Kiều Nga đang mặc, nhíu mày: “...Cậu không giống em ấy chứ chút nào.” Màu vàng, không hợp, thật chói mắt, Dung Bạch của hắn phải thanh khiết cao quý như ánh trăng mới đúng.
“...” Giống kiểu gì? Trừ phi cậu và Dung Bạch là song sinh cùng trứng.
[Bá tổng không hài lòng lắm, trừ 500 ngàn VNĐ trong tài khoản của bạn nha.]
[...] Tiếng thông báo nó cài sẵn, thiếu đánh thật.
Trừ tiền? 500 ngàn!
Dụ Kiều Nga nghe được tin dữ, ôm ngực đau đớn cực kỳ, lảo đảo: “...” Con mẹ nó, tiền cậu khó khăn lắm mới kiếm được!
Bá Cửu Lục cảm thấy mình nói hơi quá lời làm cậu tổn thương, rất tự mãn: “Tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa, đi nghỉ ngơi đi, lần sau, nhớ mặt màu trắng, vậy mới giống em ấy.”
Nhìn Dụ Kiều Nga suy sụp làm hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng, giống như có thể nắn bóp cậu trong lòng bàn tay.
Dụ Kiều Nga tươi cười giả tạo sắp không duy trì nổi: “...” Đi cái cù lôi, tao phải cho mày biết sự lợi hại của người nghèo!
Hệ thống hỏa tốc dập lửa: [Hoàng Yến ơi bình tĩnh lại đi! Bây giờ mà cậu đập chết Bá tổng thì cậu cũng đừng hòng sống. Trừ hết tiền thì sẽ trừ tiếp vào tuổi thọ của cậu đó! Hãy nghĩ kĩ đi tình yêu!]
[Nhịn chút đi mà!]
[Mới bị trừ có 500, cậu đã lấy 30 triệu tiền lương lận cơ mà, còn nhiều lắm, đủ mua mấy trăm ly trà sữa!]
[Dụ Hoàng Yến, bộ cậu không muốn húp Lam Dực nữa hả?]
Dụ Kiều Nga chỉ thấm mỗi câu cuối, xèo xèo nguôi giận, nghiến răng ken két.
Diễn thì diễn cho trót, cậu quay lưng lại với Bá Cửu Lục, nghẹn ngào nói: “Em biết rồi, sau này em sẽ làm tốt vai trò thế thân cho Dung thiếu gia.”
Nói xong liền chạy.
Dụ Kiều Nga xuống xe, liếc mắt nhìn Lam Dực, vì được người ta cho quá giang nên cậu rất biết điều: “Cám ơn Lam tổng đã cho tôi đi nhờ, anh về cẩn thận nha.”
Lam Dực gật đầu: “Ngủ ngon.” Tính tình tới nhanh mà đi cũng nhanh, khá dễ dỗ.
Lam Thiệu Thanh cũng muốn nói hai câu góp vui đã bị cậu bơ đẹp: “...” Anh ta là người cho cậu quá giang chứ có phải anh trai đâu, phân biệt đối xử!
Dụ Kiều Nga ấn chuông, nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình, 8 giờ tối, giờ cơm, chắc Bá Cửu Lục sẽ không làm khó dễ cậu đâu ha.
Quản gia ra mở cửa, thấy được thân ảnh của cậu, mí mắt giật giật, cho người đi vào: “Tự cứu đi.” Xưa giờ chỉ có tình nhân chờ ông chủ lâm hạnh chứ không có vụ ông chủ chờ tình nhân từ sáng tới trưa.
Dụ Kiều Nga trịnh trọng gật đầu, xách giỏ đi vào, ánh vào mi mắt là Bá Cửu Lục đang ngồi trên sô pha, mày chau lại, giống núi lửa sắp phun trào.
So với khi nhìn qua màn hình điện thoại thì người thật mang cảm giác áp bách hơn nhiều. Hắn ngồi ở đó, ánh mắt hung ác nham hiểm như con sói con đánh giá con mồi. Áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ áo, khuôn mặt góc cạnh tuấn lãng, có khí thế 'bá đạo' không coi ai ra gì.
Cũng đẹp trai đó, nhưng hơi non.
Hệ thống hai mắt tỏa sáng: [Bá Cửu Lục! Thấy chưa hả con người kia, đây mới là mị lực của tổng công!]
“...” Như shit.
Bá Cửu Lục đặt tay lên thành ghế, hai chân dạng ra: “Đi đâu?”
Hôm nay vốn là hắn muốn dùng Dụ Kiều Nga kích thích Dung Chanh, làm cậu ta ghen vì mình. Kết quả chim nhà mình bay đi đâu mất, làm hắn tốn công gấp rút gọi Dung Chanh qua, không làm ăn được cái gì, còn bị cậu ta cho một cái tát.
Xúi quẩy.
Dụ Kiều Nga một giây nhập diễn, nghiêng một góc 45 độ, lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn, ưu sầu nói: “Ngài đã về rồi ạ? Em còn muốn tạo bất ngờ cho ngài.”
Bá Cửu Lục hơi nguôi nguôi: “Bất ngờ cho tôi?”
Cậu đưa qua túi đồ trên tay: “Hôm nay em đi dạo trung tâm mua sắm, thấy cái này rất hợp với anh.”
Hắn nhận lấy, mở ra nhìn, nhướng mày khi thấy cà vạt màu trắng nằm trang trọng bên trong: “Mua cho tôi?”
Dụ Kiều Nga ngại ngùng: “Đúng vậy.” Ha, thành công đánh lạc hướng, quả nhiên IQ của Gia Cầm có vấn đề.
[...] Bó tay.
Bá Cửu Lục cười cười, ném túi đồ lên bàn trà: “Tấm lòng của em tôi nhận, nhưng em vẫn là giữ lại đi. Tôi không thích dùng đồ của hãng này.” Tình nhân nhỏ này coi bộ cũng lanh lợi, tưởng mua cà vạt là có thể muốn thâu tóm hắn sao, trò trẻ con.
Dụ Kiều Nga duy trì tươi cười méo mó, mất mát cúi đầu: “Vâng, em biết rồi.” Còn chọn lựa, anh không xài thì tôi xài, biết bao nhiêu tiền không, thằng khốn.
Cậu ôm túi đồ, lủi thủi đi, buồn vô cùng: “Em về phòng, có gì thì gọi em.”
Bá Cửu Lục cũng không giữ lại: “Ừ.” Hắn phải thể hiện sự uy nghiêm của mình.
Dụ Kiều Nga xoay lưng về phía hắn, cười khinh bỉ, kế hoạch lấy lòng êm xuôi, qua ải!
“Khoan, đợi chút.”
Cậu cứng đờ người, bảo trì mỉm cười khéo léo yếu ớt trên môi: “Sao vậy ạ?”
Bá Cửu Lục ánh mắt sắc bén nhìn cậu từ trên xuống. Dụ Kiều Nga rất xinh đẹp, đẹp tới nỗi làm hắn dao động một chút, nhưng vì cậu quá ngoan, quá nghe lời, làm hắn rất chóng chán, không có chút thú vui nào, hắn đã mong cậu lạnh lùng phản kháng chút cơ mà.
Bá Cửu Lục liếc xuống dưới nhìn trang phục Dụ Kiều Nga đang mặc, nhíu mày: “...Cậu không giống em ấy chứ chút nào.” Màu vàng, không hợp, thật chói mắt, Dung Bạch của hắn phải thanh khiết cao quý như ánh trăng mới đúng.
“...” Giống kiểu gì? Trừ phi cậu và Dung Bạch là song sinh cùng trứng.
[Bá tổng không hài lòng lắm, trừ 500 ngàn VNĐ trong tài khoản của bạn nha.]
[...] Tiếng thông báo nó cài sẵn, thiếu đánh thật.
Trừ tiền? 500 ngàn!
Dụ Kiều Nga nghe được tin dữ, ôm ngực đau đớn cực kỳ, lảo đảo: “...” Con mẹ nó, tiền cậu khó khăn lắm mới kiếm được!
Bá Cửu Lục cảm thấy mình nói hơi quá lời làm cậu tổn thương, rất tự mãn: “Tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa, đi nghỉ ngơi đi, lần sau, nhớ mặt màu trắng, vậy mới giống em ấy.”
Nhìn Dụ Kiều Nga suy sụp làm hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng, giống như có thể nắn bóp cậu trong lòng bàn tay.
Dụ Kiều Nga tươi cười giả tạo sắp không duy trì nổi: “...” Đi cái cù lôi, tao phải cho mày biết sự lợi hại của người nghèo!
Hệ thống hỏa tốc dập lửa: [Hoàng Yến ơi bình tĩnh lại đi! Bây giờ mà cậu đập chết Bá tổng thì cậu cũng đừng hòng sống. Trừ hết tiền thì sẽ trừ tiếp vào tuổi thọ của cậu đó! Hãy nghĩ kĩ đi tình yêu!]
[Nhịn chút đi mà!]
[Mới bị trừ có 500, cậu đã lấy 30 triệu tiền lương lận cơ mà, còn nhiều lắm, đủ mua mấy trăm ly trà sữa!]
[Dụ Hoàng Yến, bộ cậu không muốn húp Lam Dực nữa hả?]
Dụ Kiều Nga chỉ thấm mỗi câu cuối, xèo xèo nguôi giận, nghiến răng ken két.
Diễn thì diễn cho trót, cậu quay lưng lại với Bá Cửu Lục, nghẹn ngào nói: “Em biết rồi, sau này em sẽ làm tốt vai trò thế thân cho Dung thiếu gia.”
Nói xong liền chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.