Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Rất Ngoan
Chương 40: Chứng Minh
Mai
18/06/2024
Không có chuyện gì mà một đống tiền không giải quyết được, nếu có thì dùng hai đống.
Nhìn cách Lam Dực lấy tiền đè người, Dụ Kiều Nga cũng cảm thấy sướng lây. Nhưng mà hơi tiếc khi phải cho Dung gia mấy kiểu nhẫn xịn xò như vậy.
Nhìn biểu cảm tiếc hùi hụi của cậu, hắn cười nhẹ, thì thầm: “Đừng thấy tiếc, đó đều là hàng tồn kho trong cửa hàng, hơn nữa những viên đá đó toàn là vụn rơi ra, không tổn thất bao nhiêu.”
Được Dụ Kiều Nga sùng bái nhìn +1.
Dung Hồng điên tiết: “Anh…!”
Mọi âm mưu quỷ quái của cô ta đều bị Lam Dực dùng vàng bạc trừ tà. Nhận được một đống nhẫn kim cương quý giá, của hồi môn của Dung tiểu thư có khi còn không được con số này. Mất một chiếc nhẫn cũ đổi về được mười mấy chiếc sang xịn xò, là Dung gia kiếm lời!
Còn không hài lòng gì nữa?
Nếu bây giờ mà Dung Hồng còn phát ngôn những câu như truy cứu trách nhiệm Dung Chanh thì có chút không hiểu lý lẽ.
Dung Bạch còn muốn nói mấy câu đạo lý, bị Dung Châu đưa mắt nhìn qua, câm như hến.
Dụ Kiều Nga đoán anh ta chắc định nói mấy câu như: “Anh nghĩ dùng thứ đắt tiền hơn có thể thay thế được chiếc nhẫn chứa kỉ niệm à?!” Hoặc là, “Chúng tôi xem trọng hồi ức, tình cảm, không xem trọng tiền bạc!”
Ngây thơ thật luôn.
Dùn Châu trong lòng không phục, nhưng mặt ngoài vẫn méo mó cười, bóp mũi nhận “chút lòng thành” của Lam Dực: “Chuyện cái nhẫn xem như bỏ đi, nên dĩ hòa vi quý mới phải.”
Lam Dực gật đầu, ho khan hai tiếng, lại gọi vệ sĩ của mình, bọn họ đang áp giải một người phục vụ: “Dung tổng nói phải. Ngoài chút lòng thành ra, tôi còn đặc biệt giúp cậu tóm người. Không cần cảm ơn.”
Bốp!
“A!” Người phục vụ mình mẩy te tua còn bị đạp cho một cú ngã chổng vó, gã hoang mang lo sợ. Chỉ kém một xíu nữa thôi gã đã lên máy bay cao chạy xa bay. Tại sao vẫn bị bắt!?
Theo mô tả của Dung Chanh về người phục vụ vu oan giá họa cho cậu ta, rất trùng khớp.
Dung Hồng từ giận dữ chuyển sang khiếp sợ, lui về sau: “L-Làm thế nào mà…!”
Lam Dực cũng không giấu diếm: “Thật ra tìm thấy anh ta cũng không khó.”
Dụ Kiều Nga suy nghĩ một lát liền hiểu rõ, tặng cho hắn thêm vài ánh mắt sùng bái và yêu thích nữa.
Nếu được thuê làm việc xấu thì chắc chắn sẽ chuẩn bị đường chạy trốn, ra nước ngoài là an toàn nhất. Không thể đi đường thủy vì hải quân kiểm tra hàng hóa trao đổi ra nước ngoài rất gắt gao để tránh tình trạng có người vượt biên. Vậy nên đi bằng máy bay là giải pháp tốt nhất, chỉ cần có hộ chiếu và giấy tờ cơ bản là có thể thông qua, hơn nữa gã không phải tội phạm bị truy nã gì, sẽ không bị khám xét.
Khoanh vùng các sân bay gần đây nhất, chỉ có một sân bay Tân Sơn Nhất mà thôi. Có hai khu vực đáng để chú ý, một là bay đi, hai là bay về, chỉ cần chờ sẵn ở khu bay đi. Chuyến bay đi gần nhất sẽ bắt đầu khởi hành lúc 9 giờ, tức là còn nửa tiếng nữa. Lam Dực có rất nhiều vệ sĩ, chi đi một nửa nhân lực cũng đủ dùng.
Dụ Kiều Nga suy luận không khác lời nói của Lam Dực là mấy cho nên không ngạc nhiên. Những người còn lại thì không thông minh được như vậy. Bá Cửu Lục và Lam Thiệu Thanh hai đứa em vỗ tay bôm bốp, thiếu điều quỳ xuống ôm đùi hắn.
Hệ thống dại ra: […] IQ của chồng chồng nhà này, dữ vậy sao.
Lam Dực lại nhận được hơn trăm ánh mắt sùng bái của mọi người: “…” Hắn chỉ cần một mình Dụ Kiều Nga là đủ.
Chuyện tới tận đây, người phục vụ này có không muốn thừa nhận cũng khó.
Dụ Kiều Nga đưa tay vỗ vai Dung Chanh nãy giờ vẫn luôn căng thẳng, nháy mắt. May mà trong cái thế giới không dùng não này vẫn còn có một người anh minh thần võ như người yêu mình.
Nhưng tại sao Lam Dực lại đến đúng lúc vậy?
[…Bởi vì anh ta điều tra ra được rồi. Dung Châu sẽ xuống tay với cậu sau bữa tiệc. Vì cậu mà Tô Huỳnh không có chút tác dụng, nên anh ta muốn khử cậu lâu rồi.]
Dụ Kiều Nga cứ bẹo hình bẹo dạng trước mặt Lam Dực, Tô Huỳnh lại không quyến rũ được hắn lăn giường rồi trộm bí mật kinh doanh cũng như lên kế hoạch kiện cáo hắn hoặc làm Lam phu nhân. Nếu Dung Châu cay một thì Tô Huỳnh cay mười.
[Thật ra Tô Huỳnh cũng có ở đây đó.]
“Ò.” Như cậu nghĩ.
Lam Dực và Dung Châu sắp tiến hành đấu thầu một mảnh đất ở miền Bắc, vì muốn biết Lam Dực ra giá bao nhiêu với bên trên, Dung Châu bắt buộc phải tìm người xem trộm. Tô Huỳnh đẹp thì có đẹp, Dung Châu tìm đúng người rồi đó, nhưng không đúng thời điểm, có cậu ở mà.
Dụ Kiều Nga cứ lắc lư, làm tổ chim trong văn phòng của Lam Dực. Có khi hắn ra ngoài bàn chuyện với đối tác cậu vẫn ngồi cứng như ôn thần trong văn phòng, bảo đảm chỉ có ruồi muỗi chui lọt, người chui không lọt.
Dung Châu chưa gì đã gấp gáp, thế nào cũng lộ sơ hở.
Hệ thống trợn mắt: […] Nói dối! Con chim này không thể thông minh như vậy được!
Dung Chanh sụt sùi cảm động quá chừng, òa lên khóc nức nở, ôm Dụ Kiều Nga dụi dụi. Dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, ủy khuất thì tìm người lớn che chở.
“Anh Kiều Nga…Hu hu hu!”
Dụ Kiều Nga cũng không từ chối, như mẹ hiền dỗ dành con nhỏ: “Ổn cả rồi.”
Bá Cửu Lục trừng mắt nhìn hình ảnh có chút một nhà ba người ba Lam má Dụ con Dung ở bên kia, không hiểu sao có chút khó chịu.
Nhìn cách Lam Dực lấy tiền đè người, Dụ Kiều Nga cũng cảm thấy sướng lây. Nhưng mà hơi tiếc khi phải cho Dung gia mấy kiểu nhẫn xịn xò như vậy.
Nhìn biểu cảm tiếc hùi hụi của cậu, hắn cười nhẹ, thì thầm: “Đừng thấy tiếc, đó đều là hàng tồn kho trong cửa hàng, hơn nữa những viên đá đó toàn là vụn rơi ra, không tổn thất bao nhiêu.”
Được Dụ Kiều Nga sùng bái nhìn +1.
Dung Hồng điên tiết: “Anh…!”
Mọi âm mưu quỷ quái của cô ta đều bị Lam Dực dùng vàng bạc trừ tà. Nhận được một đống nhẫn kim cương quý giá, của hồi môn của Dung tiểu thư có khi còn không được con số này. Mất một chiếc nhẫn cũ đổi về được mười mấy chiếc sang xịn xò, là Dung gia kiếm lời!
Còn không hài lòng gì nữa?
Nếu bây giờ mà Dung Hồng còn phát ngôn những câu như truy cứu trách nhiệm Dung Chanh thì có chút không hiểu lý lẽ.
Dung Bạch còn muốn nói mấy câu đạo lý, bị Dung Châu đưa mắt nhìn qua, câm như hến.
Dụ Kiều Nga đoán anh ta chắc định nói mấy câu như: “Anh nghĩ dùng thứ đắt tiền hơn có thể thay thế được chiếc nhẫn chứa kỉ niệm à?!” Hoặc là, “Chúng tôi xem trọng hồi ức, tình cảm, không xem trọng tiền bạc!”
Ngây thơ thật luôn.
Dùn Châu trong lòng không phục, nhưng mặt ngoài vẫn méo mó cười, bóp mũi nhận “chút lòng thành” của Lam Dực: “Chuyện cái nhẫn xem như bỏ đi, nên dĩ hòa vi quý mới phải.”
Lam Dực gật đầu, ho khan hai tiếng, lại gọi vệ sĩ của mình, bọn họ đang áp giải một người phục vụ: “Dung tổng nói phải. Ngoài chút lòng thành ra, tôi còn đặc biệt giúp cậu tóm người. Không cần cảm ơn.”
Bốp!
“A!” Người phục vụ mình mẩy te tua còn bị đạp cho một cú ngã chổng vó, gã hoang mang lo sợ. Chỉ kém một xíu nữa thôi gã đã lên máy bay cao chạy xa bay. Tại sao vẫn bị bắt!?
Theo mô tả của Dung Chanh về người phục vụ vu oan giá họa cho cậu ta, rất trùng khớp.
Dung Hồng từ giận dữ chuyển sang khiếp sợ, lui về sau: “L-Làm thế nào mà…!”
Lam Dực cũng không giấu diếm: “Thật ra tìm thấy anh ta cũng không khó.”
Dụ Kiều Nga suy nghĩ một lát liền hiểu rõ, tặng cho hắn thêm vài ánh mắt sùng bái và yêu thích nữa.
Nếu được thuê làm việc xấu thì chắc chắn sẽ chuẩn bị đường chạy trốn, ra nước ngoài là an toàn nhất. Không thể đi đường thủy vì hải quân kiểm tra hàng hóa trao đổi ra nước ngoài rất gắt gao để tránh tình trạng có người vượt biên. Vậy nên đi bằng máy bay là giải pháp tốt nhất, chỉ cần có hộ chiếu và giấy tờ cơ bản là có thể thông qua, hơn nữa gã không phải tội phạm bị truy nã gì, sẽ không bị khám xét.
Khoanh vùng các sân bay gần đây nhất, chỉ có một sân bay Tân Sơn Nhất mà thôi. Có hai khu vực đáng để chú ý, một là bay đi, hai là bay về, chỉ cần chờ sẵn ở khu bay đi. Chuyến bay đi gần nhất sẽ bắt đầu khởi hành lúc 9 giờ, tức là còn nửa tiếng nữa. Lam Dực có rất nhiều vệ sĩ, chi đi một nửa nhân lực cũng đủ dùng.
Dụ Kiều Nga suy luận không khác lời nói của Lam Dực là mấy cho nên không ngạc nhiên. Những người còn lại thì không thông minh được như vậy. Bá Cửu Lục và Lam Thiệu Thanh hai đứa em vỗ tay bôm bốp, thiếu điều quỳ xuống ôm đùi hắn.
Hệ thống dại ra: […] IQ của chồng chồng nhà này, dữ vậy sao.
Lam Dực lại nhận được hơn trăm ánh mắt sùng bái của mọi người: “…” Hắn chỉ cần một mình Dụ Kiều Nga là đủ.
Chuyện tới tận đây, người phục vụ này có không muốn thừa nhận cũng khó.
Dụ Kiều Nga đưa tay vỗ vai Dung Chanh nãy giờ vẫn luôn căng thẳng, nháy mắt. May mà trong cái thế giới không dùng não này vẫn còn có một người anh minh thần võ như người yêu mình.
Nhưng tại sao Lam Dực lại đến đúng lúc vậy?
[…Bởi vì anh ta điều tra ra được rồi. Dung Châu sẽ xuống tay với cậu sau bữa tiệc. Vì cậu mà Tô Huỳnh không có chút tác dụng, nên anh ta muốn khử cậu lâu rồi.]
Dụ Kiều Nga cứ bẹo hình bẹo dạng trước mặt Lam Dực, Tô Huỳnh lại không quyến rũ được hắn lăn giường rồi trộm bí mật kinh doanh cũng như lên kế hoạch kiện cáo hắn hoặc làm Lam phu nhân. Nếu Dung Châu cay một thì Tô Huỳnh cay mười.
[Thật ra Tô Huỳnh cũng có ở đây đó.]
“Ò.” Như cậu nghĩ.
Lam Dực và Dung Châu sắp tiến hành đấu thầu một mảnh đất ở miền Bắc, vì muốn biết Lam Dực ra giá bao nhiêu với bên trên, Dung Châu bắt buộc phải tìm người xem trộm. Tô Huỳnh đẹp thì có đẹp, Dung Châu tìm đúng người rồi đó, nhưng không đúng thời điểm, có cậu ở mà.
Dụ Kiều Nga cứ lắc lư, làm tổ chim trong văn phòng của Lam Dực. Có khi hắn ra ngoài bàn chuyện với đối tác cậu vẫn ngồi cứng như ôn thần trong văn phòng, bảo đảm chỉ có ruồi muỗi chui lọt, người chui không lọt.
Dung Châu chưa gì đã gấp gáp, thế nào cũng lộ sơ hở.
Hệ thống trợn mắt: […] Nói dối! Con chim này không thể thông minh như vậy được!
Dung Chanh sụt sùi cảm động quá chừng, òa lên khóc nức nở, ôm Dụ Kiều Nga dụi dụi. Dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, ủy khuất thì tìm người lớn che chở.
“Anh Kiều Nga…Hu hu hu!”
Dụ Kiều Nga cũng không từ chối, như mẹ hiền dỗ dành con nhỏ: “Ổn cả rồi.”
Bá Cửu Lục trừng mắt nhìn hình ảnh có chút một nhà ba người ba Lam má Dụ con Dung ở bên kia, không hiểu sao có chút khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.