Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Rất Ngoan
Chương 4: Màu Trắng
Mai
05/05/2024
Hệ thống tạm thời bỏ qua vấn đề có nên thiến Bá gia cầm hay không: [Vểnh cái tai lên mà nghe, hệ thống chúng ta tồn tại để phục vụ, làm niềm vui cho bá đạo tổng tài. Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể ở lại đây sống luôn, còn có tiền nữa.]
Ai không hám tài đúng không? Nó nhắm chuẩn điểm này, Dụ Kiều Nga bỏ học đi làm diễn viên cũng là để kiếm tiền trả nợ vay nặng lãi.
Nó truyền bá tư tưởng siêu vẹo: [Chim hoàng yến vừa là thế thân vừa là tồn tại thỏa mãn nguyện vọng bao nuôi, an ủi tâm linh bé thơ của bá tổng. Chúng ta phải phục vụ vì lợi ích của bá tổng!]
“...”
Phiên phát biểu cứ như đa cấp này của hệ thống làm Dụ Kiều Nga một lời khó nói hết. Nó là chó của bá tổng à? Còn tận tâm phục vụ nữa chứ.
Nhưng mà nó cho tiền thì được, cậu làm, ai bảo bây giờ cậu cũng thiếu thốn: “Nói đi, làm nhiệm vụ nào trước?”
Chim hoàng yến cuối truyện cơ bản tắt nắng tắt hót, không phải nghèo nàn mà sống thì cũng bị thả xuống Thái Bình Dương cho cá mập lót dạ. Vẫn là dành dụm tí tiền xây quan tài thôi.
[Cũng có chí tiến thủ đó. Nhiệm vụ: Ăn cơm cùng Bá tổng (có 3 ngày thời gian).]
Dụ Kiều Nga đăm chiêu suy nghĩ, nhiệm vụ đơn giản này, ngày mai thức dậy, xuống dưới nhà ăn ăn chung không phải được rồi. Nhiệm vụ cho tiền?
Hệ thống cười mỉa: [Rất tiếc, bá tổng đi công tác, không mất 5 ngày là không về nhà đâu.]
“...”
Nó đắc ý: [Sao không nói gì đi, còn thấy nhiệm vụ của bố dễ làm?]
Dụ Kiều Nga không trả lời, hệ thống cũng lâm vào trầm mặc.
[Loài người, cậu thành công chọc giận thần Chim này rồi đó?]
Đe dọa không có hiệu quả?
[...Này, Dụ Hoàng Yến?]
Dụ Kiều Nga hơi thở đều đều, đôi mắt nhắm nghiền, cánh môi bé xinh mấp máy, ngủ tới thơm ngọt.
Cậu ngủ rồi, không trả lời nó là đương nhiên.
Đáng ghét, kí chủ này cũng không biết lấy lòng, đút lót nó!
____
Hôm sau.
Dụ Kiều Nga ngủ một giấc tới sáng hôm sau, đầu óc thanh tỉnh lắc mình đi tắm buổi sáng.
Cậu nhìn tạo hình hiện tại của mình, kinh ngạc trừng lớn mắt, không nói ra lời. Hồ ly tinh? Đào hoa nương nương?
Thanh niên diễm lệ, mi mục như họa, đôi môi nhỏ không bôi soi tự hồng, gương mặt nhỏ xinh như hoa đào tháng ba, hình thể cân đối, bờ mông cong vểnh, làn da trắng sáng, cái eo nhỏ làm người nao lòng muốn lái, tới cái cái kia cũng nhỏ xinh như chíp bông.
“??”
Chờ chút, nhỏ xinh? Cây thước dẻo dài 15 của cậu đâu?
Dụ Kiều Nga vẻ mặt ngớ ngẩn, dại ra, chết lặng, bụm mặt.
Thằng lam nhan họa thủy này cậu hiện tại? Nhan sắc này đi làm chim hoàng yến? Sao mà ngu vậy không biết!
Cậu mà có gương mặt này, lăn lộn giới giải trí mấy tháng thôi là nổi xèo xèo rồi, làm thực lực phái diễn viên làm gì nữa, làm dựa mặt phái diễn viên mới đúng.
Đáng chết thế giới xem mặt này!
Chích Chòe đắc ý: [Thấy sao hả? Nhan sắc làm chim của bá tổng là hệ thống chọn lọc qua đó, bảo đảm bá tổng càng dùng càng thích.]
Dùng? Dùng cái gì? Hoa cúc hay cúc hoa? Hoặc là dưa chuột?
Dụ Kiều Nga rùng mình: “Đồi phong bại tục, hệ thống gì mà vô văn hóa.” Mơ đi cưng, có thì anh mày cũng là top.
[...] Nó còn chưa nói gì cần phải tiêu âm đâu.
Dụ Kiều Nga đơn giản rửa mặt chải đầu, mở ra tủ đồ chọn một bộ quần áo. Bên trong toàn đồ trắng, quần trắng áo trắng cà vạt trắng nón trắng vớ trắng, cả đồ lót đều thuần một màu trắng.
Ầm!
Dụ Kiều Nga đồng tử động đất: “...” Đột ngột đóng lại cánh tủ.
Bá Cửu Lục có bao nhiêu chấp niệm với màu trắng vậy? Thẩm mĩ của hắn làm cậu ăn không tiêu.
[Dung Bạch nếu thích màu hồng thì bây giờ cậu thành báo hồng rồi đấy.]
“...” Ớn.
Cậu vẫn nên đặt trên mạng mấy món màu tối áp xuống kinh hách, màu gì cũng được, đừng màu trắng.
[Không được! Bá tổng thích màu trắng, làm chim của thằng chó đó phải nghe ý nó!]
Dụ Kiều Nga như nghe được gì đó lạc loài: “Mày gọi bá tổng của mày là chó?” Ủa không phải kính trọng, kính yêu Bá Cửu Lục lắm à?
[...Nghe lầm, sao có thể! Nói chung, không theo ý bá tổng là bị trừng phạt.]
Trừng phạt cái búa, bố sợ ghê cơ.
[Trừ tiền.]
“...” Bá Cửu Lục, nhớ mặt tớ nha.
Cậu hít sâu mấy hơi, mở cửa tủ lần nữa: “Đậu má...là một loại thực vật rất bổ máu.” Không muốn mặc cũng phải mặc, hết đồ mặc rồi.
Dụ Kiều Nga bực bội với đại một bộ mặc vào, mở cửa phòng chào đón ngày mới. Quản gia đã dán thời khóa biểu cho cậu, còn dày đặt hơn học sinh cấp 3 nữa.
Biệt thự của Bá Cửu Lục, trang hoàng theo phong cách trung cổ, vàng ánh kim và bạch kim đan xen. Cho thấy, bá đạo tổng tài giàu nứt đổ vách, vậy thì nam phụ si tình còn giàu tới cỡ nào nữa chứ?
Nhà ăn rộng rãi, bàn ăn hình chữ nhật thiệt dài, tới khăn trải bàn cũng là màu trắng, chết người hơn nữa là, tới cái lọ hoa với bông hoa cũng một màu trắng.
Dụ Kiều Nga cảm thấy mình như bước vào hiện trường hôn lễ chứ không phải đi ăn sáng. Bá tổng đôi mắt còn chưa bị lóe mù ư? Gen trội quá.
Ai không hám tài đúng không? Nó nhắm chuẩn điểm này, Dụ Kiều Nga bỏ học đi làm diễn viên cũng là để kiếm tiền trả nợ vay nặng lãi.
Nó truyền bá tư tưởng siêu vẹo: [Chim hoàng yến vừa là thế thân vừa là tồn tại thỏa mãn nguyện vọng bao nuôi, an ủi tâm linh bé thơ của bá tổng. Chúng ta phải phục vụ vì lợi ích của bá tổng!]
“...”
Phiên phát biểu cứ như đa cấp này của hệ thống làm Dụ Kiều Nga một lời khó nói hết. Nó là chó của bá tổng à? Còn tận tâm phục vụ nữa chứ.
Nhưng mà nó cho tiền thì được, cậu làm, ai bảo bây giờ cậu cũng thiếu thốn: “Nói đi, làm nhiệm vụ nào trước?”
Chim hoàng yến cuối truyện cơ bản tắt nắng tắt hót, không phải nghèo nàn mà sống thì cũng bị thả xuống Thái Bình Dương cho cá mập lót dạ. Vẫn là dành dụm tí tiền xây quan tài thôi.
[Cũng có chí tiến thủ đó. Nhiệm vụ: Ăn cơm cùng Bá tổng (có 3 ngày thời gian).]
Dụ Kiều Nga đăm chiêu suy nghĩ, nhiệm vụ đơn giản này, ngày mai thức dậy, xuống dưới nhà ăn ăn chung không phải được rồi. Nhiệm vụ cho tiền?
Hệ thống cười mỉa: [Rất tiếc, bá tổng đi công tác, không mất 5 ngày là không về nhà đâu.]
“...”
Nó đắc ý: [Sao không nói gì đi, còn thấy nhiệm vụ của bố dễ làm?]
Dụ Kiều Nga không trả lời, hệ thống cũng lâm vào trầm mặc.
[Loài người, cậu thành công chọc giận thần Chim này rồi đó?]
Đe dọa không có hiệu quả?
[...Này, Dụ Hoàng Yến?]
Dụ Kiều Nga hơi thở đều đều, đôi mắt nhắm nghiền, cánh môi bé xinh mấp máy, ngủ tới thơm ngọt.
Cậu ngủ rồi, không trả lời nó là đương nhiên.
Đáng ghét, kí chủ này cũng không biết lấy lòng, đút lót nó!
____
Hôm sau.
Dụ Kiều Nga ngủ một giấc tới sáng hôm sau, đầu óc thanh tỉnh lắc mình đi tắm buổi sáng.
Cậu nhìn tạo hình hiện tại của mình, kinh ngạc trừng lớn mắt, không nói ra lời. Hồ ly tinh? Đào hoa nương nương?
Thanh niên diễm lệ, mi mục như họa, đôi môi nhỏ không bôi soi tự hồng, gương mặt nhỏ xinh như hoa đào tháng ba, hình thể cân đối, bờ mông cong vểnh, làn da trắng sáng, cái eo nhỏ làm người nao lòng muốn lái, tới cái cái kia cũng nhỏ xinh như chíp bông.
“??”
Chờ chút, nhỏ xinh? Cây thước dẻo dài 15 của cậu đâu?
Dụ Kiều Nga vẻ mặt ngớ ngẩn, dại ra, chết lặng, bụm mặt.
Thằng lam nhan họa thủy này cậu hiện tại? Nhan sắc này đi làm chim hoàng yến? Sao mà ngu vậy không biết!
Cậu mà có gương mặt này, lăn lộn giới giải trí mấy tháng thôi là nổi xèo xèo rồi, làm thực lực phái diễn viên làm gì nữa, làm dựa mặt phái diễn viên mới đúng.
Đáng chết thế giới xem mặt này!
Chích Chòe đắc ý: [Thấy sao hả? Nhan sắc làm chim của bá tổng là hệ thống chọn lọc qua đó, bảo đảm bá tổng càng dùng càng thích.]
Dùng? Dùng cái gì? Hoa cúc hay cúc hoa? Hoặc là dưa chuột?
Dụ Kiều Nga rùng mình: “Đồi phong bại tục, hệ thống gì mà vô văn hóa.” Mơ đi cưng, có thì anh mày cũng là top.
[...] Nó còn chưa nói gì cần phải tiêu âm đâu.
Dụ Kiều Nga đơn giản rửa mặt chải đầu, mở ra tủ đồ chọn một bộ quần áo. Bên trong toàn đồ trắng, quần trắng áo trắng cà vạt trắng nón trắng vớ trắng, cả đồ lót đều thuần một màu trắng.
Ầm!
Dụ Kiều Nga đồng tử động đất: “...” Đột ngột đóng lại cánh tủ.
Bá Cửu Lục có bao nhiêu chấp niệm với màu trắng vậy? Thẩm mĩ của hắn làm cậu ăn không tiêu.
[Dung Bạch nếu thích màu hồng thì bây giờ cậu thành báo hồng rồi đấy.]
“...” Ớn.
Cậu vẫn nên đặt trên mạng mấy món màu tối áp xuống kinh hách, màu gì cũng được, đừng màu trắng.
[Không được! Bá tổng thích màu trắng, làm chim của thằng chó đó phải nghe ý nó!]
Dụ Kiều Nga như nghe được gì đó lạc loài: “Mày gọi bá tổng của mày là chó?” Ủa không phải kính trọng, kính yêu Bá Cửu Lục lắm à?
[...Nghe lầm, sao có thể! Nói chung, không theo ý bá tổng là bị trừng phạt.]
Trừng phạt cái búa, bố sợ ghê cơ.
[Trừ tiền.]
“...” Bá Cửu Lục, nhớ mặt tớ nha.
Cậu hít sâu mấy hơi, mở cửa tủ lần nữa: “Đậu má...là một loại thực vật rất bổ máu.” Không muốn mặc cũng phải mặc, hết đồ mặc rồi.
Dụ Kiều Nga bực bội với đại một bộ mặc vào, mở cửa phòng chào đón ngày mới. Quản gia đã dán thời khóa biểu cho cậu, còn dày đặt hơn học sinh cấp 3 nữa.
Biệt thự của Bá Cửu Lục, trang hoàng theo phong cách trung cổ, vàng ánh kim và bạch kim đan xen. Cho thấy, bá đạo tổng tài giàu nứt đổ vách, vậy thì nam phụ si tình còn giàu tới cỡ nào nữa chứ?
Nhà ăn rộng rãi, bàn ăn hình chữ nhật thiệt dài, tới khăn trải bàn cũng là màu trắng, chết người hơn nữa là, tới cái lọ hoa với bông hoa cũng một màu trắng.
Dụ Kiều Nga cảm thấy mình như bước vào hiện trường hôn lễ chứ không phải đi ăn sáng. Bá tổng đôi mắt còn chưa bị lóe mù ư? Gen trội quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.