Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Rất Ngoan
Chương 11: Nhiệm Vụ 1 Xong
Mai
05/05/2024
Ngày hôm sau buổi tối.
Thời gian làm nhiệm vụ còn: 3 giờ.
Bá Cửu Lục ấn nghe điện thoại, hình ảnh vừa chuyển liền thấy chim hoàng yến nhà mình, ăn mặc sơ mi trắng tinh, mái tóc mềm mại như là vừa mới sấy tóc xong, gương mặt nhỏ kia, phải gọi là tú sắc khả xan, xinh đẹp vô cùng.
Bá Cửu Lục miệng khô lưỡi khô, uống lên miếng nước, điều chỉnh camera sao cho nhìn hắn thật đẹp trai, mở lời: “Hợp đồng thế nào? Có muốn thêm điều khoản gì không?” May mà hắn không thêm filter, nếu không chắc Dụ Kiều Nga cười chết.
Dụ Kiều Nga ngoan ngoãn lắc đầu, quan tâm hắn: “Bá tổng, chuyện đó có thể để sau, ngài đừng làm việc vất vả quá.”
Cậu lo lắng, rũ mi mắt, đôi tay đan vào nhau: “Quản gia nói em nghe rồi, ngài bận đến nỗi không ăn được cơm trưa. Ngài phải ăn uống đàng hoàng chứ ạ.”
Bá Cửu Lục nhếch môi, được tiện nghi còn khoe mẽ: “Em lo chuyện của em đi, chuyện của tôi không cần em dạy bảo.”
Du Kiều Nga ưu thương rũ đầu, thấp giọng: “Chí ít thì ngài ăn trước mặt em một bữa được không ạ? Em sẽ lo lắng chết mất!”
Cậu đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt có nét hao hao Dung Bạch + Dung Chanh làm Bá Cửu Vân đứng hì hất 6 giây, lựa chọn thỏa hiệp.
Hắn vẫy tay gọi thư ký, từ đầu dây bên kia có thể nghe hắn nói: “Mang cơm trưa đến đây cho tôi. Cho cô 10 phút.”
Bá Cửu Lục lại chọt màn hình, nghiền ngẫm cười: “Em vừa lòng chưa?” Hắn thật là có mị lực mà! Lần trước chắc là do mạng yếu thôi.
Dụ Kiều Nga ôn thôn gật đầu: “Vừa lòng, vừa lòng.” Biết ngay là thằng bá đạo tổng tài nào cũng thích dạng tiểu kiều thê làm nũng này mà.
[...Chậc, giới giải trí thiếu cậu một cái cup Oscar.]
Cậu nhếch mi: [Thiếu tao thật mà.] Chưa kịp nhận giải đã linh hồn xuất khiếu.
Đúng 10 phút sau, trợ lý bưng cơm lên đặt lên bàn trà, Bá Cửu Lục dọn chiến trường qua bên kia ngồi, camera nhắm ngay thức ăn: “Còn có yêu cầu gì nữa không? Tiểu Hoàng Yến?”
Dụ Kiều Nga da gà da vịt nổi lênh láng, cười nhu nhược: “Ngài ăn đi, em ăn cùng ngài.”
Bá Cửu Lục đặt điện thoại tựa vào bình hoa, bẻ ra đôi đũa: “Bên đó bây giờ là đêm khuya rồi, ăn cùng?”
Hắn có dặn dò quản gia chú ý một ngày ba bữa của Dụ Kiều Nga, để cơ thể cậu không quá béo cũng không thể quá gầy, phải cân đối. Hắn không phản đối cho cậu ăn khuya nhưng thỉnh thoảng cũng được.
Cậu chuyển màn hình sang camera sau: “Em ăn khuya cùng ngài.”
Bá Cửu Lục nhìn kĩ: “...” ba mặn một canh còn thêm tráng miệng, không sợ ăn trướng bụng chết?
Dụ Kiều Nga chờ hắn động đũa ăn, cũng ăn theo. Bá Cửu Luck nhìn hộp cơm trưa mua ở tiệm rồi lại nhìn bữa khuya phong phú của bé tình nhân: “...” Cơm trong miệng đột nhiên không thơm.
Nhất thời, hai người chỉ lo cắm đầu ăn, không ai nói chuyện. Dụ Kiều Nga học theo cách Dung Bạch dùng bữa, ăn chậm rãi, ăn thùy mị, ăn nhỏ nhẹ.
Chờ tới khi hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ, cậu mới kiếm cớ cúp máy, thả lỏng ăn.
[...Dùng xong thì vứt, tra nam.]
Dụ Kiều Nga lột tôm: “Tao tra cũng tra không bằng Bá Cửu Lục, nhớ thương thằng anh mà thả thính đứa em, rồi còn chim chuột với thế thân.”
Đàn ông cặn bã là kiểu ăn trong chén nhìn trong nồi, Bá Cửu Vân tuyệt vời hơn, nhìn nồi gì tầm này, nhìn trong kho luôn, tìm hẳn 1 thế thân vừa giống anh em Dung Chanh. Thỏa nổi tương tư cái mẹ gì, thỏa nỗi ham muốn ám ảnh khống chế si mê khùng điên thì đúng hơn.
Cậu thổn thức giùm Dung Chanh: “Thật là đáng thương.”
Hệ thống bảo thủ, hậm hực: [...Nếu dựa theo cốt truyện thì cậu phải bay qua nước ngoài ăn trưa với Bá tổng, sau đó Dung Chanh xuất hiện bắt quả tang. Vậy mới kích thích chứ!]
Dụ Kiều Nga cảm thấy mình không cần theo kịch bản: “Dẹp mẹ cái kịch tra công tiện thụ của mày đi, tao không rảnh để thụ chính đi đánh ghen tao, cũng không có tiền đi máy bay!”
[...] Câu cuối mới là trọng điểm nhỉ.
Toang nó quá, có kí chủ kiểu này mấy nhiệm vụ thúc đẩy kịch bản sao mà làm đây?
_____
Qua vài ngày.
[Đi đâu đó?]
Hệ thống thấy Dụ Kiều Nga sửa soạn quần áo, ăn mặc tươm tất. Cậu ta lấy đâu ra quần áo màu khác hay thế nhờ?
Dụ Kiều Nga hôm qua đặt đồ trên mạng, tiền là cậu ứng lương trước mua. Ngày nào cũng nhìn cái tủ quần áo toàn đồ trắng, nhìn liền phiền. Chừng nào gặp Bá Cửu Lục đi rồi cậu mặc màu trắng là được chứ gì.
Cậu ướm thử cái áo thun màu vàng lên, hài lòng: “Đi thông đồng đàn ông.” Bá Cửu Lục còn một ngày nữa mới về, cậu phải tranh thủ ra ngoài dạo chơi chút, hiểu biết thế giới một chút.
[...] Đi cua trai? Dụ Kiều Nga gan cũng lớn lắm.
Cậu nhớ tới gì đó: “Nhiệm vụ kế đâu?”
Nhắc tới cái này hệ thống lại lên cơn: [Chưa có nữa! Thế giới đang bổ sung lại lỗ hỏng cốt truyện rồi! Vài ngày nữa mới có.]. ngôn tình ngược
Vì Dụ Kiều Nga không đi theo kịch bản đi kích thích Dung Chanh nên thế giới đang lấp lại chỗ trống này bằng cách đưa người khác thế vai.
Cậu nhíu mày, đừng vì cậu đình công mà kéo người khác vào lấp hố chứ.
“...” Chắc không sao đâu ha.
Thời gian làm nhiệm vụ còn: 3 giờ.
Bá Cửu Lục ấn nghe điện thoại, hình ảnh vừa chuyển liền thấy chim hoàng yến nhà mình, ăn mặc sơ mi trắng tinh, mái tóc mềm mại như là vừa mới sấy tóc xong, gương mặt nhỏ kia, phải gọi là tú sắc khả xan, xinh đẹp vô cùng.
Bá Cửu Lục miệng khô lưỡi khô, uống lên miếng nước, điều chỉnh camera sao cho nhìn hắn thật đẹp trai, mở lời: “Hợp đồng thế nào? Có muốn thêm điều khoản gì không?” May mà hắn không thêm filter, nếu không chắc Dụ Kiều Nga cười chết.
Dụ Kiều Nga ngoan ngoãn lắc đầu, quan tâm hắn: “Bá tổng, chuyện đó có thể để sau, ngài đừng làm việc vất vả quá.”
Cậu lo lắng, rũ mi mắt, đôi tay đan vào nhau: “Quản gia nói em nghe rồi, ngài bận đến nỗi không ăn được cơm trưa. Ngài phải ăn uống đàng hoàng chứ ạ.”
Bá Cửu Lục nhếch môi, được tiện nghi còn khoe mẽ: “Em lo chuyện của em đi, chuyện của tôi không cần em dạy bảo.”
Du Kiều Nga ưu thương rũ đầu, thấp giọng: “Chí ít thì ngài ăn trước mặt em một bữa được không ạ? Em sẽ lo lắng chết mất!”
Cậu đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt có nét hao hao Dung Bạch + Dung Chanh làm Bá Cửu Vân đứng hì hất 6 giây, lựa chọn thỏa hiệp.
Hắn vẫy tay gọi thư ký, từ đầu dây bên kia có thể nghe hắn nói: “Mang cơm trưa đến đây cho tôi. Cho cô 10 phút.”
Bá Cửu Lục lại chọt màn hình, nghiền ngẫm cười: “Em vừa lòng chưa?” Hắn thật là có mị lực mà! Lần trước chắc là do mạng yếu thôi.
Dụ Kiều Nga ôn thôn gật đầu: “Vừa lòng, vừa lòng.” Biết ngay là thằng bá đạo tổng tài nào cũng thích dạng tiểu kiều thê làm nũng này mà.
[...Chậc, giới giải trí thiếu cậu một cái cup Oscar.]
Cậu nhếch mi: [Thiếu tao thật mà.] Chưa kịp nhận giải đã linh hồn xuất khiếu.
Đúng 10 phút sau, trợ lý bưng cơm lên đặt lên bàn trà, Bá Cửu Lục dọn chiến trường qua bên kia ngồi, camera nhắm ngay thức ăn: “Còn có yêu cầu gì nữa không? Tiểu Hoàng Yến?”
Dụ Kiều Nga da gà da vịt nổi lênh láng, cười nhu nhược: “Ngài ăn đi, em ăn cùng ngài.”
Bá Cửu Lục đặt điện thoại tựa vào bình hoa, bẻ ra đôi đũa: “Bên đó bây giờ là đêm khuya rồi, ăn cùng?”
Hắn có dặn dò quản gia chú ý một ngày ba bữa của Dụ Kiều Nga, để cơ thể cậu không quá béo cũng không thể quá gầy, phải cân đối. Hắn không phản đối cho cậu ăn khuya nhưng thỉnh thoảng cũng được.
Cậu chuyển màn hình sang camera sau: “Em ăn khuya cùng ngài.”
Bá Cửu Lục nhìn kĩ: “...” ba mặn một canh còn thêm tráng miệng, không sợ ăn trướng bụng chết?
Dụ Kiều Nga chờ hắn động đũa ăn, cũng ăn theo. Bá Cửu Luck nhìn hộp cơm trưa mua ở tiệm rồi lại nhìn bữa khuya phong phú của bé tình nhân: “...” Cơm trong miệng đột nhiên không thơm.
Nhất thời, hai người chỉ lo cắm đầu ăn, không ai nói chuyện. Dụ Kiều Nga học theo cách Dung Bạch dùng bữa, ăn chậm rãi, ăn thùy mị, ăn nhỏ nhẹ.
Chờ tới khi hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ, cậu mới kiếm cớ cúp máy, thả lỏng ăn.
[...Dùng xong thì vứt, tra nam.]
Dụ Kiều Nga lột tôm: “Tao tra cũng tra không bằng Bá Cửu Lục, nhớ thương thằng anh mà thả thính đứa em, rồi còn chim chuột với thế thân.”
Đàn ông cặn bã là kiểu ăn trong chén nhìn trong nồi, Bá Cửu Vân tuyệt vời hơn, nhìn nồi gì tầm này, nhìn trong kho luôn, tìm hẳn 1 thế thân vừa giống anh em Dung Chanh. Thỏa nổi tương tư cái mẹ gì, thỏa nỗi ham muốn ám ảnh khống chế si mê khùng điên thì đúng hơn.
Cậu thổn thức giùm Dung Chanh: “Thật là đáng thương.”
Hệ thống bảo thủ, hậm hực: [...Nếu dựa theo cốt truyện thì cậu phải bay qua nước ngoài ăn trưa với Bá tổng, sau đó Dung Chanh xuất hiện bắt quả tang. Vậy mới kích thích chứ!]
Dụ Kiều Nga cảm thấy mình không cần theo kịch bản: “Dẹp mẹ cái kịch tra công tiện thụ của mày đi, tao không rảnh để thụ chính đi đánh ghen tao, cũng không có tiền đi máy bay!”
[...] Câu cuối mới là trọng điểm nhỉ.
Toang nó quá, có kí chủ kiểu này mấy nhiệm vụ thúc đẩy kịch bản sao mà làm đây?
_____
Qua vài ngày.
[Đi đâu đó?]
Hệ thống thấy Dụ Kiều Nga sửa soạn quần áo, ăn mặc tươm tất. Cậu ta lấy đâu ra quần áo màu khác hay thế nhờ?
Dụ Kiều Nga hôm qua đặt đồ trên mạng, tiền là cậu ứng lương trước mua. Ngày nào cũng nhìn cái tủ quần áo toàn đồ trắng, nhìn liền phiền. Chừng nào gặp Bá Cửu Lục đi rồi cậu mặc màu trắng là được chứ gì.
Cậu ướm thử cái áo thun màu vàng lên, hài lòng: “Đi thông đồng đàn ông.” Bá Cửu Lục còn một ngày nữa mới về, cậu phải tranh thủ ra ngoài dạo chơi chút, hiểu biết thế giới một chút.
[...] Đi cua trai? Dụ Kiều Nga gan cũng lớn lắm.
Cậu nhớ tới gì đó: “Nhiệm vụ kế đâu?”
Nhắc tới cái này hệ thống lại lên cơn: [Chưa có nữa! Thế giới đang bổ sung lại lỗ hỏng cốt truyện rồi! Vài ngày nữa mới có.]. ngôn tình ngược
Vì Dụ Kiều Nga không đi theo kịch bản đi kích thích Dung Chanh nên thế giới đang lấp lại chỗ trống này bằng cách đưa người khác thế vai.
Cậu nhíu mày, đừng vì cậu đình công mà kéo người khác vào lấp hố chứ.
“...” Chắc không sao đâu ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.