Chương 3: Lần đầu gặp gỡ
Hoan Hỉ An Niên
08/10/2022
Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên
Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca
Chương 3 Lần đầu gặp gỡ
Chiếc xe đang phóng với tốc độ cao trên đường cao tốc, Thẩm Yến Thanh đang đợi Bách Lê Vân hỏi đi đâu nhưng anh chỉ để cho hắn một bên mặt lạnh lùng. So với dáng vẻ sáu năm trước trong ký ức, anh ngày càng đen gầy, sau khi thiếu đi uy phong hô đến gọi đi, chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường có ngoại hình khá hơn một chút mà thôi.
Huống chi ngồi tù sáu năm, Bách Lê Vân đã ba mươi bảy tuổi, một chú già mang theo tiền án trên lưng, không biết bên ngoài còn bao nhiêu kẻ thù, Thẩm Yến Thanh thực sự không biết mình dây vào anh ta chi nữa.
Năm đó lúc Thẩm Yến Thanh gặp Bách Lê Vân, hắn mới hai mươi mốt tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, còn nhìn người trong xã hội đều tốt. Đàn chị cùng ngành giới thiệu vai phụ trong một đoàn phim cho hắn, ngay cả trường quay còn không thấy đã bị lừa hơn 1.000 tệ, Thẩm Yến Thanh bướng bỉnh không nhận thua, ngồi xổm trước cửa hội sở hơn nửa tháng mới chặn được kẻ lừa đảo.
Kẻ lừa đảo là một gã mập mạp cao lớn thô kệch, khi bị Thẩm Yến Thanh gầy yếu chặn đường, gã chỉ dùng chút sức đẩy nhẹ vào tường, một tay giữ cổ áo hắn, khinh thường nói: "Chỉ hơn một ngàn tệ, có đáng theo dõi tao như một con ruồi nhiều ngày thế không? Phiền chết ông đây."
Thẩm Yến Thanh đá gã một cách thô bạo rồi bị gã mập tát, hắn gấp tới độ đỏ mặt cắn mạnh lên tay gã, gã nhấc cả người hắn lên rồi quăng mạnh xuống đất.
Vừa khéo Bách Lê Vân đang ngồi xổm trên bậc thềm trong hẻm hút thuốc, nhìn Thẩm Yến Thanh bị đánh cho mặt mũi bầm dập cũng không chịu thua, bướng bỉnh ngã xuống là đứng dậy. Cuối cùng không gượng dậy nổi, chống người chậm rãi đứng lên, lấy điện thoại ra, căm hận nói: "Tôi... Tôi sẽ gọi cảnh sát..."
Nghe vậy, gã mập cười thành tiếng, vừa muốn nhấc chân đạp điện thoại đã bị người phía sau vỗ vai, trước khi quay lại, gã vô thức quát: "Đứa nào không có mắt xen vào chuyện của người khác, cút sang một bên đi."
Khi xoay người nhìn thấy đó là Bách Lê Vân, gã sợ đến mức nhíu mày giả đáng thương, run chân nói: "Vân gia... Vân gia... Sao ngài lại ở đây? Đây là ngài...?"
Chuyện Bách Lê Vân thích ăn cỏ non không phải bí mật trong giới nhưng anh đâu có thích tùy tiện nhổ một cọng cỏ. Anh nhìn thoáng qua nhóc con đang thở hổn hển dựa vào tường, không thể nhận ra dáng dấp thế nào vì bị đánh quá thảm, cau mày nói: "Mang cảnh sát đến địa bàn của tao à, Vương Tam Mập, giáo huấn lần trước chưa đủ với mày hay sao?" wpchonyenbinhsautatca
Gã mập nghe vậy kẹp chặt hai chân, cong mông đầy nước tiểu bỏ chạy, Bách Lê Vân vừa quay người đi được vài bước thì nghe thấy nhóc con hét: "Này, gã mập kia sợ anh đến thế. Anh có thể kêu gã trả tiền cho tôi chứ?"
Bách Lê Vân châm một điếu thuốc khác, xoay người đi tới trước mặt nhóc con, phì phèo khói thuốc vào hắn, nhìn thấy hắn ho khan tới độ đỏ mặt vì khói thuốc mới cười: "Nhóc con, em có biết tôi là ai không?"
Thẩm Yến Thanh chưa từng tiếp xúc với người đầy khí thế xã hội thế này, anh ta có đôi mắt một mí dài hẹp, không tính là nhỏ, chỉ cần khẽ nheo mắt là có thể lộ ra gần hết con ngươi màu nâu sẫm. Trên người anh ta có khí thế bén nhọn, chỉ cần vài câu nói đã khiến hắn có cảm giác bị áp chế mạnh mẽ.
"Anh và gã mập kia cùng một bọn. Tôi nghe gã gọi anh là Vân... Gia? Dã?... Chắc thế? Quên đi, dù sao gã cũng nghe lời anh mà." Khóe môi Thẩm Yến Thanh mang theo vết máu ứ đọng, mắt bị gã mập đấm sưng chỉ thấy được he hé. Nếu không vì giọng nói dễ nghe, Bách lê Vân thực sự không tìm ra lý do ở lại đây.
Bách Lê Vân búng tàn thuốc, ném lên không trung thành một vòng cung, sau đó dùng đế giày nghiền nát, vỗ vai nhóc, nói: "Em không biết tôi là chuyện tốt đấy."
Anh không còn đủ kiên nhẫn dành thêm thời gian cho bé não phẳng này, cuộc giao dịch đen tối trong màn đêm lẽ ra đã kết thúc, anh cần quay lại làm người dạo qua hiện trường. Anh nhấc chân đi được vài bước thì bị ai đó níu chặt, khẽ cau mày vô thức giơ chân đá tới, Thẩm Yến Thanh bị cú đá này đạp xuống đất, máu ứ đọng trong cổ họng bị một cú này ép ra, phun một búng máu tươi.
Bách Lê Vân nhìn nhóc con đang thoi thóp dưới đất, đến cùng không muốn gây ra cái chết trong lúc quan trọng nên gọi hai đàn em trong hội sở đến khiêng Thẩm Yến Thanh đi. Bóng lưng ba người nhanh chóng biến mất ở cuối con hẻm tối, anh vừa đi vài bước đã giẫm lên một chiếc ví vải, cầm lên thấy ngoài tiền lẻ hơn 100 tệ còn có thẻ sinh viên in ảnh. wattleonidasmini
Nhóc con trên ảnh trông vừa mắt hơn bé não phẳng vừa rồi nhiều lắm. Ngũ quan như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc hoàn mỹ, như được Nữ Oa tỉ mỉ vẽ nên, chớp mũi mượt mà tinh xảo làm nổi bật một Thẩm Yến Thanh nam sinh nữ tướng. Bách Lê Vân kẹp thẻ học sinh bằng hai ngón tay, lắc nó dưới ánh đèn đường, thì thầm: "Học viện Điện ảnh Châu Kinh, Khoa Diễn xuất, Thẩm Yến Thanh."
Bách Lê Vân ném ví vào thùng rác nhưng giữ lại thẻ sinh viên rồi nhét vào túi quần sau mông, đẩy cửa thoát hiểm bước vào hội sở.
Thẩm Yến Thanh bị ném trong phòng khám nhỏ, sau khi rửa vết thương bằng cồn và nước muối thì chẳng ai đoái hoài đến hắn nữa. Hai đàn em quay đầu bỏ đi khi thấy hắn không chết được, may mà bác sĩ ở phòng khám đã quấn lấy bọn họ đòi tiền thuốc men trước. Khi Thẩm Yến Thanh từ từ tỉnh lại, xương cốt trên người như bị xé toạc ra, đau đớn đổ mồ hôi nằm trên giường bệnh. Bác sĩ bước tới thấy dáng vẻ này của hắn, lấy một hộp thuốc hỏi: "Có muốn tiêm thuốc giảm đau không, 600 một tiêm, hiệu quả nhanh."
Thẩm Yến Thanh nghĩ muốn ráng vượt qua nhưng sau khi nghe xong, hắn vô thức sờ ví tiền trước ngực, khi nhận ra chiếc ví đã biến mất, hoảng sợ lấn át nỗi đau trên người khiến hắn bật dậy: "Tôi bị mất ví. Ai đã đưa tôi đến, chẳng lẽ bọn họ đã trộm ví của tôi?"
Bác sĩ không để ý nhiều đến lời hắn nói, cất thuốc vào tủ lạnh nhỏ, ngồi vào bàn bên cửa, nhàn nhạt trả lời "Nếu là bọn họ lấy, nhóc này, tôi khuyên cậu nên tự biết thân, đừng đi tìm làm gì."
"Đâu được, thẻ sinh viên của tôi vẫn còn bên trong!" Thẩm Yến Thanh vội vàng nhảy xuống giường, vịn tủ kính bước ra ngoài nhưng bị bác sĩ kéo lại.
"Cậu là sinh viên đại học nên đừng gây hấn với băng nhóm của bọn họ. Bỏ được thì bỏ, thẻ sinh viên làm lại được mà nhỉ! Nhóc, chú đây khuyên cậu một câu, tránh bọn đó càng xa càng tốt, nếu không cậu sẽ hối hận cả đời."
Khi đến nơi, ký ức đột ngột kết thúc.
Xe dừng ở cửa khách sạn, tài xế xuống xe mở cửa, Thẩm Yến Thanh nhìn Bách Lê Vân vẫn không nói lời nào, chợt nhớ tới lời bác sĩ trong phòng khám nhỏ năm đó. Hắn rời khỏi Bách Lê Vân sáu năm còn hối hận hơn là quen biết Bách Lê Vân ấy chứ.
Bách Lê Vân theo sau xuống xe, vào phòng khách sạn cũng không hỏi một lời. Sau khi khóa cửa, Thẩm Yến Thanh thấy đã lâu mà người nào đó chưa vào, quay đầu đi tìm đã thấy người nào đó cởi hết quần áo đứng trước cửa, Bách Lê Vân trần truồng đứng trong bóng tối, bình tĩnh hỏi: "Có phải chỉ cần tôi ngủ với em một lần là chúng ta hòa nhau?"
*
Bách Lê Vân: Tôi là ai?
Thẩm Yến Thanh: Vân... Dừa? Cà phê?
Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca
Chương 3 Lần đầu gặp gỡ
Chiếc xe đang phóng với tốc độ cao trên đường cao tốc, Thẩm Yến Thanh đang đợi Bách Lê Vân hỏi đi đâu nhưng anh chỉ để cho hắn một bên mặt lạnh lùng. So với dáng vẻ sáu năm trước trong ký ức, anh ngày càng đen gầy, sau khi thiếu đi uy phong hô đến gọi đi, chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường có ngoại hình khá hơn một chút mà thôi.
Huống chi ngồi tù sáu năm, Bách Lê Vân đã ba mươi bảy tuổi, một chú già mang theo tiền án trên lưng, không biết bên ngoài còn bao nhiêu kẻ thù, Thẩm Yến Thanh thực sự không biết mình dây vào anh ta chi nữa.
Năm đó lúc Thẩm Yến Thanh gặp Bách Lê Vân, hắn mới hai mươi mốt tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, còn nhìn người trong xã hội đều tốt. Đàn chị cùng ngành giới thiệu vai phụ trong một đoàn phim cho hắn, ngay cả trường quay còn không thấy đã bị lừa hơn 1.000 tệ, Thẩm Yến Thanh bướng bỉnh không nhận thua, ngồi xổm trước cửa hội sở hơn nửa tháng mới chặn được kẻ lừa đảo.
Kẻ lừa đảo là một gã mập mạp cao lớn thô kệch, khi bị Thẩm Yến Thanh gầy yếu chặn đường, gã chỉ dùng chút sức đẩy nhẹ vào tường, một tay giữ cổ áo hắn, khinh thường nói: "Chỉ hơn một ngàn tệ, có đáng theo dõi tao như một con ruồi nhiều ngày thế không? Phiền chết ông đây."
Thẩm Yến Thanh đá gã một cách thô bạo rồi bị gã mập tát, hắn gấp tới độ đỏ mặt cắn mạnh lên tay gã, gã nhấc cả người hắn lên rồi quăng mạnh xuống đất.
Vừa khéo Bách Lê Vân đang ngồi xổm trên bậc thềm trong hẻm hút thuốc, nhìn Thẩm Yến Thanh bị đánh cho mặt mũi bầm dập cũng không chịu thua, bướng bỉnh ngã xuống là đứng dậy. Cuối cùng không gượng dậy nổi, chống người chậm rãi đứng lên, lấy điện thoại ra, căm hận nói: "Tôi... Tôi sẽ gọi cảnh sát..."
Nghe vậy, gã mập cười thành tiếng, vừa muốn nhấc chân đạp điện thoại đã bị người phía sau vỗ vai, trước khi quay lại, gã vô thức quát: "Đứa nào không có mắt xen vào chuyện của người khác, cút sang một bên đi."
Khi xoay người nhìn thấy đó là Bách Lê Vân, gã sợ đến mức nhíu mày giả đáng thương, run chân nói: "Vân gia... Vân gia... Sao ngài lại ở đây? Đây là ngài...?"
Chuyện Bách Lê Vân thích ăn cỏ non không phải bí mật trong giới nhưng anh đâu có thích tùy tiện nhổ một cọng cỏ. Anh nhìn thoáng qua nhóc con đang thở hổn hển dựa vào tường, không thể nhận ra dáng dấp thế nào vì bị đánh quá thảm, cau mày nói: "Mang cảnh sát đến địa bàn của tao à, Vương Tam Mập, giáo huấn lần trước chưa đủ với mày hay sao?" wpchonyenbinhsautatca
Gã mập nghe vậy kẹp chặt hai chân, cong mông đầy nước tiểu bỏ chạy, Bách Lê Vân vừa quay người đi được vài bước thì nghe thấy nhóc con hét: "Này, gã mập kia sợ anh đến thế. Anh có thể kêu gã trả tiền cho tôi chứ?"
Bách Lê Vân châm một điếu thuốc khác, xoay người đi tới trước mặt nhóc con, phì phèo khói thuốc vào hắn, nhìn thấy hắn ho khan tới độ đỏ mặt vì khói thuốc mới cười: "Nhóc con, em có biết tôi là ai không?"
Thẩm Yến Thanh chưa từng tiếp xúc với người đầy khí thế xã hội thế này, anh ta có đôi mắt một mí dài hẹp, không tính là nhỏ, chỉ cần khẽ nheo mắt là có thể lộ ra gần hết con ngươi màu nâu sẫm. Trên người anh ta có khí thế bén nhọn, chỉ cần vài câu nói đã khiến hắn có cảm giác bị áp chế mạnh mẽ.
"Anh và gã mập kia cùng một bọn. Tôi nghe gã gọi anh là Vân... Gia? Dã?... Chắc thế? Quên đi, dù sao gã cũng nghe lời anh mà." Khóe môi Thẩm Yến Thanh mang theo vết máu ứ đọng, mắt bị gã mập đấm sưng chỉ thấy được he hé. Nếu không vì giọng nói dễ nghe, Bách lê Vân thực sự không tìm ra lý do ở lại đây.
Bách Lê Vân búng tàn thuốc, ném lên không trung thành một vòng cung, sau đó dùng đế giày nghiền nát, vỗ vai nhóc, nói: "Em không biết tôi là chuyện tốt đấy."
Anh không còn đủ kiên nhẫn dành thêm thời gian cho bé não phẳng này, cuộc giao dịch đen tối trong màn đêm lẽ ra đã kết thúc, anh cần quay lại làm người dạo qua hiện trường. Anh nhấc chân đi được vài bước thì bị ai đó níu chặt, khẽ cau mày vô thức giơ chân đá tới, Thẩm Yến Thanh bị cú đá này đạp xuống đất, máu ứ đọng trong cổ họng bị một cú này ép ra, phun một búng máu tươi.
Bách Lê Vân nhìn nhóc con đang thoi thóp dưới đất, đến cùng không muốn gây ra cái chết trong lúc quan trọng nên gọi hai đàn em trong hội sở đến khiêng Thẩm Yến Thanh đi. Bóng lưng ba người nhanh chóng biến mất ở cuối con hẻm tối, anh vừa đi vài bước đã giẫm lên một chiếc ví vải, cầm lên thấy ngoài tiền lẻ hơn 100 tệ còn có thẻ sinh viên in ảnh. wattleonidasmini
Nhóc con trên ảnh trông vừa mắt hơn bé não phẳng vừa rồi nhiều lắm. Ngũ quan như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc hoàn mỹ, như được Nữ Oa tỉ mỉ vẽ nên, chớp mũi mượt mà tinh xảo làm nổi bật một Thẩm Yến Thanh nam sinh nữ tướng. Bách Lê Vân kẹp thẻ học sinh bằng hai ngón tay, lắc nó dưới ánh đèn đường, thì thầm: "Học viện Điện ảnh Châu Kinh, Khoa Diễn xuất, Thẩm Yến Thanh."
Bách Lê Vân ném ví vào thùng rác nhưng giữ lại thẻ sinh viên rồi nhét vào túi quần sau mông, đẩy cửa thoát hiểm bước vào hội sở.
Thẩm Yến Thanh bị ném trong phòng khám nhỏ, sau khi rửa vết thương bằng cồn và nước muối thì chẳng ai đoái hoài đến hắn nữa. Hai đàn em quay đầu bỏ đi khi thấy hắn không chết được, may mà bác sĩ ở phòng khám đã quấn lấy bọn họ đòi tiền thuốc men trước. Khi Thẩm Yến Thanh từ từ tỉnh lại, xương cốt trên người như bị xé toạc ra, đau đớn đổ mồ hôi nằm trên giường bệnh. Bác sĩ bước tới thấy dáng vẻ này của hắn, lấy một hộp thuốc hỏi: "Có muốn tiêm thuốc giảm đau không, 600 một tiêm, hiệu quả nhanh."
Thẩm Yến Thanh nghĩ muốn ráng vượt qua nhưng sau khi nghe xong, hắn vô thức sờ ví tiền trước ngực, khi nhận ra chiếc ví đã biến mất, hoảng sợ lấn át nỗi đau trên người khiến hắn bật dậy: "Tôi bị mất ví. Ai đã đưa tôi đến, chẳng lẽ bọn họ đã trộm ví của tôi?"
Bác sĩ không để ý nhiều đến lời hắn nói, cất thuốc vào tủ lạnh nhỏ, ngồi vào bàn bên cửa, nhàn nhạt trả lời "Nếu là bọn họ lấy, nhóc này, tôi khuyên cậu nên tự biết thân, đừng đi tìm làm gì."
"Đâu được, thẻ sinh viên của tôi vẫn còn bên trong!" Thẩm Yến Thanh vội vàng nhảy xuống giường, vịn tủ kính bước ra ngoài nhưng bị bác sĩ kéo lại.
"Cậu là sinh viên đại học nên đừng gây hấn với băng nhóm của bọn họ. Bỏ được thì bỏ, thẻ sinh viên làm lại được mà nhỉ! Nhóc, chú đây khuyên cậu một câu, tránh bọn đó càng xa càng tốt, nếu không cậu sẽ hối hận cả đời."
Khi đến nơi, ký ức đột ngột kết thúc.
Xe dừng ở cửa khách sạn, tài xế xuống xe mở cửa, Thẩm Yến Thanh nhìn Bách Lê Vân vẫn không nói lời nào, chợt nhớ tới lời bác sĩ trong phòng khám nhỏ năm đó. Hắn rời khỏi Bách Lê Vân sáu năm còn hối hận hơn là quen biết Bách Lê Vân ấy chứ.
Bách Lê Vân theo sau xuống xe, vào phòng khách sạn cũng không hỏi một lời. Sau khi khóa cửa, Thẩm Yến Thanh thấy đã lâu mà người nào đó chưa vào, quay đầu đi tìm đã thấy người nào đó cởi hết quần áo đứng trước cửa, Bách Lê Vân trần truồng đứng trong bóng tối, bình tĩnh hỏi: "Có phải chỉ cần tôi ngủ với em một lần là chúng ta hòa nhau?"
*
Bách Lê Vân: Tôi là ai?
Thẩm Yến Thanh: Vân... Dừa? Cà phê?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.