Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi
Chương 27
Kiều Dữu
21/05/2021
Diệp Bạch Tư đẩy cửa bước ra ngoài, Ân Tự và Triệu Tân Chi lập tức bao vây lấy anh.
Triệu Tân Chi đưa mắt nhìn về phía sau anh, không thấy Đoàn Sâm đâu nên cậu hỏi: "Anh của em đâu rồi?"
"Bây giờ cậu mà vào trong thì có thể sẽ bị đánh đấy." Diệp Bạch Tư thân thiện nhắc nhở cậu một câu, sau đó gọi Ân Tự rời đi.
Khi thang máy ngắm cảnh di chuyển xuống dưới, Ân Tự hơi lo lắng nhìn sắc mặt của anh: "Anh Diệp..."
Thang máy nhanh chóng đi xuống, Diệp Bạch Tư bước ra ngoài, anh thuận miệng hỏi: "Mắt còn đau không?"
"Xin lỗi anh." Ân Tự khẽ nhận sai: "Em chỉ muốn đuổi anh ta đi thôi."
Thật ra Diệp Bạch Tư không thể hiểu được suy nghĩ của y, chỉ vì đơn giản muốn Đoàn Sâm rút lui mà lại giày vò cho mắt mình đỏ lên như vậy.
Thế nhưng anh quả thực không ngờ lần dạy dỗ trưa nay không hề làm khó Đoàn Sâm, buổi tối hắn lại chạy đến đây.
"Sau này đừng làm thế nữa." Diệp Bạch Tư dịu dàng nói: "Anh ta giống như con nít vậy đó, cậu càng khích anh ta thì anh ta càng tức giận, không biết né tránh là gì đâu."
"Có thể chọc tức anh ta là tốt rồi." Ân Tự không thích bộ dạng trịch thượng kia của Đoàn Sâm, ngay từ lần đầu tiên đối đầu với Đoàn Sâm ở nhà máy rượu y đã cảm thấy đối phương rất đáng ghét.
Diệp Bạch Tư không nói thêm gì nữa, dường như anh rất mệt nên vừa lên xe đã dựa vào lưng ghế.
Anh thật sự không muốn nhắc đến quá nhiều chuyện, thế nhưng tên Đoàn Sâm này thật sự không biết điều chút nào.
Hy vọng rằng sau khi đã nói hết toàn bộ ngày hôm nay thì sẽ có thể giúp hắn nghĩ thông suốt, cũng như chấp nhận rằng mối quan hệ này đã hoàn toàn kết thúc rồi.
...
Bởi vì lời dặn dò của Diệp Bạch Tư nên Triệu Tân Chi không tùy tiện xông vào, cậu đứng ở ngoài một lúc thì hơi mỏi nên chuyển sang ngồi xổm, ngồi đến mức hai chân tê rần, lúc này cậu mới ngập ngừng gõ vào cánh cửa đang đóng ở lối đi.
"Anh, anh không sao đó chứ?"
Lại thêm một lát sau, bên trong rốt cuộc cũng có động tĩnh, Đoàn Sâm mở cửa bước ra ngoài, vẻ mặt của hắn hốt hoảng mờ mịt.
Vừa nhìn thấy hắn, trái tim của Triệu Tân Chi lập tức nảy lên.
Cái, cái này là bị đả kích nhiều đến mức nào vậy?
"Anh..."
Đoàn Sâm chậm rãi đi về phía trước, cả người giống như bị ai đào rỗng tuếch.
Hắn không ngừng nhớ lại tất cả mọi thứ vào năm đó, ký ức của hắn được bao trùm bởi sự ngọt ngào và đằm thắm, bao gồm cả sự kiêu ngạo độc đoán của chính mình cùng với sự nhẫn nhịn chịu đựng của Diệp Bạch Tư.
Hóa ra Diệp Bạch Tư không phải là người tốt tính, anh chỉ tự bào mòn góc cạnh của chính mình mà thôi, anh dần dần không làm nũng, không nói chuyện, cũng không nói yêu hắn... Nhưng hắn chưa bao giờ phát hiện ra, hắn còn nghĩ là vì thời gian dài nên Diệp Bạch Tư đã trưởng thành rồi.
Còn hắn thì lại tồi tệ như vậy, đầu tiên là vô thức tồi tệ, sau đó thì dần dần trở nên tồi tệ một cách trắng trợn.
Hắn đột nhiên bước hụt vào khoảng không, thân thể được Triệu Tân Chi kịp thời giữ chặt, Đoàn Sâm đứng vững lại trên thang cuốn, hầu kết của hắn không ngừng chuyển động.
Thảo nào Diệp Bạch Tư đã nói rất mỉa mai ở nhà hàng hôm đó, đúng vậy, đúng là rất mỉa mai.
Tám năm.
Vốn dĩ hắn đã có tám năm để yêu Diệp Bạch Tư thật đàng hoàng, thế nhưng hắn lại dùng khoảng thời gian đẹp đẽ nhất để làm những chuyện không thể tha thứ với Diệp Bạch Tư.
Ai cũng nói hắn không nên như vậy, song hắn lại nghĩ đó là phương thức sống chung tốt nhất của bọn họ... Hắn luôn nghĩ rằng Diệp Bạch Tư là của hắn, luôn nghĩ rằng Diệp Bạch Tư sẽ yêu hắn vô điều kiện, nhưng Diệp Bạch Tư cũng là con người, anh là một cá nhân độc lập, anh cũng cần được yêu, được chăm sóc và được nuông chiều giống như hắn.
Rõ ràng... Rõ ràng đó là tám năm tốt nhất.
Thậm chí ngay cả lúc Diệp Bạch Tư rời đi hắn vẫn tự cho mình là đúng, hắn chỉ nghĩ rằng Diệp Bạch Tư đang giận dỗi một chút, hắn cho rằng mình có thể dễ dàng dỗ anh quay trở lại...
Cả người Đoàn Sâm run lên, rõ ràng vừa rồi hắn đã điều chỉnh tốt cảm xúc trong lối đi nhỏ, giờ phút này lại bắt đầu thất bại.
"Anh, anh à, có người đang nhìn anh đó."
Triệu Tân Chi thật sự bị hắn dọa cho khiếp hãi, cậu chưa từng nhìn thấy một Đoàn Sâm như vậy, lảo đảo run rẩy khóc không thành tiếng, tựa hồ hắn sẽ ngã xuống đất bất cứ khi nào.
Mọi người đi ngang qua đều cảm thấy thông cảm hoặc ngờ vực, sau đó lần lượt lảng tránh hắn.
Bên ngoài trung tâm thương mại có gió, Đoàn Sâm chậm rãi bước ra ngoài, hắn nghẹn ngào nói: "Mẹ nó, tôi thật sự là một thằng ngu."
"..." Triệu Tân Chi không dám lên tiếng.
Đoàn Sâm đi được vài bước thì trái tim thắt lại, hắn phải dừng chân để cố gắng thở dốc.
Câu nói cuối cùng trước khi rời đi của Diệp Bạch Tư giống như một cái nêm, từng chữ từng chữ đập vào trong ngực hắn.
Diệp Bạch Tư đi rồi, anh thật sự đi rồi, không phải giận dỗi, không phải nổi giận nhất thời, mà là anh đã bị hắn làm tổn thương từ rất lâu trước kia...
Đoàn Sâm chậm rãi ngồi xổm xuống trong cơn gió, rõ ràng là gió lớn đến mức có thể thổi đi nước mắt trên mặt bất cứ lúc nào, thế nhưng những giọt nước mắt mới vẫn không ngừng rơi xuống.
Diệp Bạch Tư sẽ không bao giờ trở lại nữa.
"Anh... anh, anh đừng khóc mà, cái đó, vậy chúng ta, chúng ta sẽ truy người về, sẽ luôn có cách mà, đúng không anh?"
"Cậu không hiểu..." Đoàn Sâm nói: "Cậu không hiểu được đâu."
"Tôi yêu em ấy, tôi... tôi rất yêu em ấy, thế nhưng tôi lại đối xử với em ấy như vậy... Rõ ràng là tôi yêu em ấy như vậy... Sao tôi lại đối xử với em ấy như thế..."
"Anh..." Triệu Tân Chi cũng bị lây theo hắn, cậu lau nước mắt trên mặt: "Nếu anh đã biết vậy rồi thì vẫn chưa muộn mà, anh đi truy ảnh về đi."
Đoàn Sâm điều chỉnh lại cảm xúc một lần nữa, hắn chống người đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn không xứng.
Hắn tồi tệ thế này, làm sao hắn có thể xứng với một Diệp Bạch Tư tốt đẹp như vậy được.
Hắn còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt anh nữa.
Rõ ràng Diệp Bạch Tư tốt như thế, trước kia anh đã yêu hắn đến nhường nào... Anh, một người tốt như vậy, tại sao hắn lại không biết giữ cơ chứ...
Vô dụng thật.
Diệp Bạch Tư sẽ không bao giờ muốn hắn nữa.
Bây giờ nghĩ lại, những năm qua Diệp Bạch Tư đã thay đổi rất nhiều, trước kia trong mắt anh dường như lúc nào cũng có ánh sáng.
Khi có người bảo Diệp Bạch Tư là người yêu nhỏ của hắn, Diệp Bạch Tư nói, "Không sao cả, dù sao em biết em không phải là được rồi, A Đoàn không cần phải so đo với bọn họ đâu."
Khi hắn bảo Diệp Bạch Tư để tóc dài, Diệp Bạch Tư nói: "Anh thích à? Vậy thì em để cho anh ngắm nhé."
Lần đầu tiên hắn yêu cầu anh mặc váy là bởi vì sở thích của hắn, hắn biết hứng thú của mình khá buồn nôn, cho nên trong lòng có chút lo lắng Diệp Bạch Tư sẽ không đồng ý.
Thế nhưng Diệp Bạch Tư không quan tâm lắm, anh mặc thử chiếc váy dài được đặt may riêng kia, khẽ nghiêng đầu nhìn bộ dạng mới lạ của mình trong gương: "Em mặc vào trông đẹp thật đấy."
Sau đó anh quay mặt lại hỏi Đoàn Sâm: "Nhưng mà anh thích phụ nữ sao?"
"Đương nhiên là không phải." Hắn vội vàng giải thích: "Tôi thích em, nếu em không thích thì có thể..."
Diệp Bạch Tư nhào về phía hắn, anh ôm lấy cổ của Đoàn Sâm, rất nghiêm túc mà kiêu ngạo nói: "Em sẽ không chán ghét bản thân đâu, dáng vẻ nào của em em cũng cực —— kỳ thích."
Đoàn Sâm ôm lấy eo của anh, hắn nói với anh: "Dáng vẻ nào của em tôi cũng thích."
Sinh nhật năm đầu tiên, Diệp Bạch Tư mặc váy dài đi cùng hắn, anh thản nhiên đi theo hắn gặp mặt bạn bè, đêm hôm đó hắn bế Diệp Bạch Tư lên giường, thấp giọng hỏi anh: "Em có cảm thấy là tôi đang làm nhục em không?"
"Gì thế." Diệp Bạch Tư nhất thời bật cười: "Quần áo sẽ không làm nhục ai hết, chỉ có tài năng mới như vậy. Em chỉ muốn cho anh bất ngờ thôi, em ấy à, em muốn anh mãi mãi được hạnh phúc... Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Rõ ràng là quen nhau vì một khúc 'Tất cả chúng sinh đều đau khổ', song Diệp Bạch Tư lại nói với hắn: "Tất cả chúng sinh đều đau khổ, còn em sẽ cho anh vị ngọt ngào."
Đoàn Sâm phải thừa nhận rằng hắn đã say đắm một Diệp Bạch Tư tự tin và lấp lánh như vậy.
Nhưng dần dần Diệp Bạch Tư không còn tỏa sáng nữa, cảm giác tồn tại của anh ngày càng thấp, ánh mắt cũng càng lúc càng trở nên ảm đạm.
So với nó thì hắn lại trở nên kiêu căng ngạo mạn hơn rất nhiều.
Thật nực cười.
Đoàn Sâm à, thật sự rất nực cười.
Chuyện đã đến mức này rồi, làm sao Diệp Bạch Tư có thể yêu hắn một lần nữa, giống như những gì anh đã nói, e rằng mình ở trong mắt anh đã thối rữa đến bốc mùi.
Triệu Tân Chi kéo hắn vào trong xe, dường như Đoàn Sâm đã bình tĩnh trở lại, thế nhưng nhìn qua vẫn giống như bị ai rút mất hồn.
"Dì mới gọi cho em nói điện thoại của anh không liên lạc được, em nói với dì là tụi mình đang ở cùng một chỗ... Anh chưa truyền dịch xong nữa hả?"
Đoàn Sâm không trả lời, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Lúc anh Diệp rời đi rất bình tĩnh mà... Rốt cuộc các anh đã nói gì vậy?"
Đoàn Sâm vẫn không đáp.
Triệu Tân Chi đành phải đưa hắn trở lại bệnh viện.
Hứa Tâm Nguyệt đã mang bữa tối đến, bà vừa nhìn thấy Đoàn Sâm thì vội vàng bước tới nhìn mu bàn tay của hắn: "Sao thế này, con rút kim cũng không thèm gọi y tá, con xem con xanh xao thế nào đây này."
Đoàn Sâm lặng lẽ thu tay về, hắn im lặng đến bên giường ngồi xuống, im lặng kéo chăn lên, sau đó lại im lặng quay đầu nhìn đèn neon bên ngoài cửa sổ.
Hứa Tâm Nguyệt và Đoàn Cao Sơn có chút đần mặt, "Sao, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Triệu Tân Chi chạy theo Đoàn Sâm lâu như vậy cũng sắp chết đói rồi, cậu ngồi trên ghế sô pha mở hộp thức ăn ra, kể sơ sơ mọi chuyện một lần, sau đó nói: "Nói thật, con cảm thấy lần này anh con... Hoàn toàn không đùa chút nào đâu."
Hứa Tâm Nguyệt vội vàng đánh cậu một cái, bà chen vào bên cạnh Triệu Tân Chi, lo lắng liếc nhìn Đoàn Sâm, thấp giọng nói: "Sao lại thế, rốt cuộc Diệp Diệp đã nói gì với nó vậy?"
"Con cũng không biết nữa." Triệu Tân Chi đáp: "Nhưng lúc nãy ảnh tự chửi bản thân là thằng ngu... Làm con sợ muốn chết."
Đoàn Cao Sơn cũng nhỏ giọng nói: "Có vẻ như bà nói đúng, lần này Diệp Diệp thật sự nguội lạnh rồi, Đoàn Sâm..."
Hứa Tâm Nguyệt nói: "Tôi đã nói thằng nhóc này không thể chiều mà ông đâu có nghe, bây giờ thì hay chưa?"
"Lúc này đừng tranh cãi đúng sai nữa, hãy nghĩ cách đi."
"Nghĩ cách gì bây giờ?" Hứa Tâm Nguyệt chỉ hận rèn sắt không thành thép liếc nhìn Đoàn Sâm, bà nói: "Nếu nó biết mình sai chỗ nào thì phỏng chừng còn có thể... Nhưng tôi cảm thấy Diệp Diệp hẳn là sẽ không đối xử với nó tàn nhẫn như vậy đâu."
"Thế con phải làm gì bây giờ?" Triệu Tân Chi vừa húp canh gà vừa lẩm bẩm: "Giúp anh con stalk người ta tiếp hả?"
"Liệt nữ sợ triền lang* mà." Hứa Tâm Nguyệt nói: "... Chỉ không biết Diệp Diệp nghĩ như thế nào, phương án tệ nhất là nếu thằng bé thật sự nghĩ thông suốt rồi thì nó đi theo chỉ càng bị ghét hơn thôi."
* [烈女怕缠郎啊]: Nôm na là "phụ nữ sợ đàn ông rình rập".
"Dì mới nói ảnh sẽ mềm lòng mà."
"Mềm lòng cũng tùy chuyện chứ." Hứa Tâm Nguyệt vừa đau lòng vừa buồn bực: "Dì chỉ biết nó sẽ phải rời khỏi Diệp Diệp thôi."
Đúng lúc này, Đoàn Sâm đột nhiên lên tiếng: "Ra ngoài hết đi."
Triệu Tân Chi liếc nhìn Hứa Tâm Nguyệt, đối phương bưng canh gà đến nói: "Được rồi, con ăn cơm trước đã, ăn xong thì mẹ với mọi người sẽ ra ngoài nhé."
"Con không đói."
"Con chưa ăn gì cả ngày rồi, vẫn chưa hết dị ứng đấy, ngoan, ăn đi."
Đoàn Sâm không mở mặt, Đoàn Cao Sơn ho khan vài tiếng, ông giơ tay lên nói: "Con ăn cơm đi, ngày mai bố lại mang con đi tìm thằng bé."
"Không cần."
"Bằng không thì mẹ dẫn con đi vậy, nói chuyện tử tế với thằng bé, sang năm kết hôn mẹ sẽ tổ chức đám cưới hoành tráng cho hai đứa, mua toàn bộ quảng cáo ở Bình Độ để ai cũng biết đến đại hỷ sự này."
"Đừng gây ầm ĩ nữa." Đoàn Sâm khàn giọng nói: "Em ấy không quan tâm đâu."
"Sao lại thế?" Đoàn Cao Sơn đưa mắt nhìn Triệu Tân Chi, ông bảo: "Tân Chi, con cũng còn trẻ, vậy con nghĩ thế nào?"
"Con hả." Triệu Tân Chi lấy khăn giấy lau miệng, nói: "Con cảm thấy hai người đừng đưa ra chủ ý nữa, nhìn bộ dạng hoàn toàn giác ngộ của anh con đi, rõ ràng là ảnh trưởng thành rồi, ảnh sẽ tự hiểu, nếu ảnh đã nói không quan tâm thì chắc chắn sẽ là không quan tâm."
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ... Hay là để bố nói chuyện với Diệp Diệp nhé?"
"Đừng làm phiền em ấy nữa." Đoàn Sâm nhắm mắt lại, kiềm chế nói: "Phiền mọi người ra ngoài hết đi, để cho con yên tĩnh một chút."
...
Ân Tự đưa Diệp Bạch Tư đến trước cửa nhà, đối phương bước xuống xe nói cảm ơn, ôn hòa nói: "Đi đường cẩn thận."
"... Vâng." Ân Tự nói: "Vậy, anh Diệp ngủ ngon ạ."
Diệp Bạch Tư vừa bước vào cửa thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Thẩm Tử Dương gọi đến: "Ngài Diệp, chiếc nhẫn kia vẫn còn ở chỗ anh đúng không?"
"Ừm." Diệp Bạch Tư hỏi: "Thương lượng giá cả xong rồi à?"
"Đúng vậy, giá cao hơn một phần mười so với dự tính, đối phương cắn giá suốt một tuần với tôi, rốt cuộc vẫn thành giao rồi." Thẩm Tử Dương đắc ý nói: "Nghe nói lễ mừng thọ của bà nội hắn là vào ngày hôm sau, nếu không biết tin này trước thì quả thực rất khó nâng được giá cao như vậy."
"Cảm ơn rất nhiều."
"Đôi bên đều có lợi mà, ngày mai tôi đến chỗ anh lấy hàng nhé."
Sau khi Triệu Tân Chi bị đuổi ra thì cũng không nán lại lâu, cậu bắt xe về nhà tắm rửa, nghĩ đến bộ dạng hôm nay của Đoàn Sâm thì trong lòng đột nhiên xúc động, phát một cái tin lên vòng bạn bè: Tình yêu đúng là một kẻ giết người.
Lúc quay trở lại giao diện chat một lần nữa, cậu đột nhiên nhìn thấy một người xuất hiện trong nhóm nhỏ, là Tề Kiệt, trông anh có vẻ như đang rất tức giận.
"Đờ mờ."
"Tên bán hàng độc ác không biết xấu hổ, một cái nhẫn cổ lỗ sĩ mà ép tôi tận mười triệu!"
Triệu Tân Chi: "Hả? Đeo nó vào là có thể yêu nhau đến bạch đầu giai lão thật hả?"
Tề Kiệt: "Nghe nói đó là vật chứng tình yêu của bà nội tôi, bà nói chiếc nhẫn này rất kỳ diệu, nhờ nó mà bà mới có thể đằm thắm với ông nội tôi nhiều năm như vậy đấy."
Triệu Tân Chi: "Thật sao? Vậy anh mau lấy cho anh tôi sờ một chút, xem có thể dính được tí vui vẻ nào không, để cho ảnh truy chị dâu của tôi về với."
Triệu Tân Chi đưa mắt nhìn về phía sau anh, không thấy Đoàn Sâm đâu nên cậu hỏi: "Anh của em đâu rồi?"
"Bây giờ cậu mà vào trong thì có thể sẽ bị đánh đấy." Diệp Bạch Tư thân thiện nhắc nhở cậu một câu, sau đó gọi Ân Tự rời đi.
Khi thang máy ngắm cảnh di chuyển xuống dưới, Ân Tự hơi lo lắng nhìn sắc mặt của anh: "Anh Diệp..."
Thang máy nhanh chóng đi xuống, Diệp Bạch Tư bước ra ngoài, anh thuận miệng hỏi: "Mắt còn đau không?"
"Xin lỗi anh." Ân Tự khẽ nhận sai: "Em chỉ muốn đuổi anh ta đi thôi."
Thật ra Diệp Bạch Tư không thể hiểu được suy nghĩ của y, chỉ vì đơn giản muốn Đoàn Sâm rút lui mà lại giày vò cho mắt mình đỏ lên như vậy.
Thế nhưng anh quả thực không ngờ lần dạy dỗ trưa nay không hề làm khó Đoàn Sâm, buổi tối hắn lại chạy đến đây.
"Sau này đừng làm thế nữa." Diệp Bạch Tư dịu dàng nói: "Anh ta giống như con nít vậy đó, cậu càng khích anh ta thì anh ta càng tức giận, không biết né tránh là gì đâu."
"Có thể chọc tức anh ta là tốt rồi." Ân Tự không thích bộ dạng trịch thượng kia của Đoàn Sâm, ngay từ lần đầu tiên đối đầu với Đoàn Sâm ở nhà máy rượu y đã cảm thấy đối phương rất đáng ghét.
Diệp Bạch Tư không nói thêm gì nữa, dường như anh rất mệt nên vừa lên xe đã dựa vào lưng ghế.
Anh thật sự không muốn nhắc đến quá nhiều chuyện, thế nhưng tên Đoàn Sâm này thật sự không biết điều chút nào.
Hy vọng rằng sau khi đã nói hết toàn bộ ngày hôm nay thì sẽ có thể giúp hắn nghĩ thông suốt, cũng như chấp nhận rằng mối quan hệ này đã hoàn toàn kết thúc rồi.
...
Bởi vì lời dặn dò của Diệp Bạch Tư nên Triệu Tân Chi không tùy tiện xông vào, cậu đứng ở ngoài một lúc thì hơi mỏi nên chuyển sang ngồi xổm, ngồi đến mức hai chân tê rần, lúc này cậu mới ngập ngừng gõ vào cánh cửa đang đóng ở lối đi.
"Anh, anh không sao đó chứ?"
Lại thêm một lát sau, bên trong rốt cuộc cũng có động tĩnh, Đoàn Sâm mở cửa bước ra ngoài, vẻ mặt của hắn hốt hoảng mờ mịt.
Vừa nhìn thấy hắn, trái tim của Triệu Tân Chi lập tức nảy lên.
Cái, cái này là bị đả kích nhiều đến mức nào vậy?
"Anh..."
Đoàn Sâm chậm rãi đi về phía trước, cả người giống như bị ai đào rỗng tuếch.
Hắn không ngừng nhớ lại tất cả mọi thứ vào năm đó, ký ức của hắn được bao trùm bởi sự ngọt ngào và đằm thắm, bao gồm cả sự kiêu ngạo độc đoán của chính mình cùng với sự nhẫn nhịn chịu đựng của Diệp Bạch Tư.
Hóa ra Diệp Bạch Tư không phải là người tốt tính, anh chỉ tự bào mòn góc cạnh của chính mình mà thôi, anh dần dần không làm nũng, không nói chuyện, cũng không nói yêu hắn... Nhưng hắn chưa bao giờ phát hiện ra, hắn còn nghĩ là vì thời gian dài nên Diệp Bạch Tư đã trưởng thành rồi.
Còn hắn thì lại tồi tệ như vậy, đầu tiên là vô thức tồi tệ, sau đó thì dần dần trở nên tồi tệ một cách trắng trợn.
Hắn đột nhiên bước hụt vào khoảng không, thân thể được Triệu Tân Chi kịp thời giữ chặt, Đoàn Sâm đứng vững lại trên thang cuốn, hầu kết của hắn không ngừng chuyển động.
Thảo nào Diệp Bạch Tư đã nói rất mỉa mai ở nhà hàng hôm đó, đúng vậy, đúng là rất mỉa mai.
Tám năm.
Vốn dĩ hắn đã có tám năm để yêu Diệp Bạch Tư thật đàng hoàng, thế nhưng hắn lại dùng khoảng thời gian đẹp đẽ nhất để làm những chuyện không thể tha thứ với Diệp Bạch Tư.
Ai cũng nói hắn không nên như vậy, song hắn lại nghĩ đó là phương thức sống chung tốt nhất của bọn họ... Hắn luôn nghĩ rằng Diệp Bạch Tư là của hắn, luôn nghĩ rằng Diệp Bạch Tư sẽ yêu hắn vô điều kiện, nhưng Diệp Bạch Tư cũng là con người, anh là một cá nhân độc lập, anh cũng cần được yêu, được chăm sóc và được nuông chiều giống như hắn.
Rõ ràng... Rõ ràng đó là tám năm tốt nhất.
Thậm chí ngay cả lúc Diệp Bạch Tư rời đi hắn vẫn tự cho mình là đúng, hắn chỉ nghĩ rằng Diệp Bạch Tư đang giận dỗi một chút, hắn cho rằng mình có thể dễ dàng dỗ anh quay trở lại...
Cả người Đoàn Sâm run lên, rõ ràng vừa rồi hắn đã điều chỉnh tốt cảm xúc trong lối đi nhỏ, giờ phút này lại bắt đầu thất bại.
"Anh, anh à, có người đang nhìn anh đó."
Triệu Tân Chi thật sự bị hắn dọa cho khiếp hãi, cậu chưa từng nhìn thấy một Đoàn Sâm như vậy, lảo đảo run rẩy khóc không thành tiếng, tựa hồ hắn sẽ ngã xuống đất bất cứ khi nào.
Mọi người đi ngang qua đều cảm thấy thông cảm hoặc ngờ vực, sau đó lần lượt lảng tránh hắn.
Bên ngoài trung tâm thương mại có gió, Đoàn Sâm chậm rãi bước ra ngoài, hắn nghẹn ngào nói: "Mẹ nó, tôi thật sự là một thằng ngu."
"..." Triệu Tân Chi không dám lên tiếng.
Đoàn Sâm đi được vài bước thì trái tim thắt lại, hắn phải dừng chân để cố gắng thở dốc.
Câu nói cuối cùng trước khi rời đi của Diệp Bạch Tư giống như một cái nêm, từng chữ từng chữ đập vào trong ngực hắn.
Diệp Bạch Tư đi rồi, anh thật sự đi rồi, không phải giận dỗi, không phải nổi giận nhất thời, mà là anh đã bị hắn làm tổn thương từ rất lâu trước kia...
Đoàn Sâm chậm rãi ngồi xổm xuống trong cơn gió, rõ ràng là gió lớn đến mức có thể thổi đi nước mắt trên mặt bất cứ lúc nào, thế nhưng những giọt nước mắt mới vẫn không ngừng rơi xuống.
Diệp Bạch Tư sẽ không bao giờ trở lại nữa.
"Anh... anh, anh đừng khóc mà, cái đó, vậy chúng ta, chúng ta sẽ truy người về, sẽ luôn có cách mà, đúng không anh?"
"Cậu không hiểu..." Đoàn Sâm nói: "Cậu không hiểu được đâu."
"Tôi yêu em ấy, tôi... tôi rất yêu em ấy, thế nhưng tôi lại đối xử với em ấy như vậy... Rõ ràng là tôi yêu em ấy như vậy... Sao tôi lại đối xử với em ấy như thế..."
"Anh..." Triệu Tân Chi cũng bị lây theo hắn, cậu lau nước mắt trên mặt: "Nếu anh đã biết vậy rồi thì vẫn chưa muộn mà, anh đi truy ảnh về đi."
Đoàn Sâm điều chỉnh lại cảm xúc một lần nữa, hắn chống người đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn không xứng.
Hắn tồi tệ thế này, làm sao hắn có thể xứng với một Diệp Bạch Tư tốt đẹp như vậy được.
Hắn còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt anh nữa.
Rõ ràng Diệp Bạch Tư tốt như thế, trước kia anh đã yêu hắn đến nhường nào... Anh, một người tốt như vậy, tại sao hắn lại không biết giữ cơ chứ...
Vô dụng thật.
Diệp Bạch Tư sẽ không bao giờ muốn hắn nữa.
Bây giờ nghĩ lại, những năm qua Diệp Bạch Tư đã thay đổi rất nhiều, trước kia trong mắt anh dường như lúc nào cũng có ánh sáng.
Khi có người bảo Diệp Bạch Tư là người yêu nhỏ của hắn, Diệp Bạch Tư nói, "Không sao cả, dù sao em biết em không phải là được rồi, A Đoàn không cần phải so đo với bọn họ đâu."
Khi hắn bảo Diệp Bạch Tư để tóc dài, Diệp Bạch Tư nói: "Anh thích à? Vậy thì em để cho anh ngắm nhé."
Lần đầu tiên hắn yêu cầu anh mặc váy là bởi vì sở thích của hắn, hắn biết hứng thú của mình khá buồn nôn, cho nên trong lòng có chút lo lắng Diệp Bạch Tư sẽ không đồng ý.
Thế nhưng Diệp Bạch Tư không quan tâm lắm, anh mặc thử chiếc váy dài được đặt may riêng kia, khẽ nghiêng đầu nhìn bộ dạng mới lạ của mình trong gương: "Em mặc vào trông đẹp thật đấy."
Sau đó anh quay mặt lại hỏi Đoàn Sâm: "Nhưng mà anh thích phụ nữ sao?"
"Đương nhiên là không phải." Hắn vội vàng giải thích: "Tôi thích em, nếu em không thích thì có thể..."
Diệp Bạch Tư nhào về phía hắn, anh ôm lấy cổ của Đoàn Sâm, rất nghiêm túc mà kiêu ngạo nói: "Em sẽ không chán ghét bản thân đâu, dáng vẻ nào của em em cũng cực —— kỳ thích."
Đoàn Sâm ôm lấy eo của anh, hắn nói với anh: "Dáng vẻ nào của em tôi cũng thích."
Sinh nhật năm đầu tiên, Diệp Bạch Tư mặc váy dài đi cùng hắn, anh thản nhiên đi theo hắn gặp mặt bạn bè, đêm hôm đó hắn bế Diệp Bạch Tư lên giường, thấp giọng hỏi anh: "Em có cảm thấy là tôi đang làm nhục em không?"
"Gì thế." Diệp Bạch Tư nhất thời bật cười: "Quần áo sẽ không làm nhục ai hết, chỉ có tài năng mới như vậy. Em chỉ muốn cho anh bất ngờ thôi, em ấy à, em muốn anh mãi mãi được hạnh phúc... Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Rõ ràng là quen nhau vì một khúc 'Tất cả chúng sinh đều đau khổ', song Diệp Bạch Tư lại nói với hắn: "Tất cả chúng sinh đều đau khổ, còn em sẽ cho anh vị ngọt ngào."
Đoàn Sâm phải thừa nhận rằng hắn đã say đắm một Diệp Bạch Tư tự tin và lấp lánh như vậy.
Nhưng dần dần Diệp Bạch Tư không còn tỏa sáng nữa, cảm giác tồn tại của anh ngày càng thấp, ánh mắt cũng càng lúc càng trở nên ảm đạm.
So với nó thì hắn lại trở nên kiêu căng ngạo mạn hơn rất nhiều.
Thật nực cười.
Đoàn Sâm à, thật sự rất nực cười.
Chuyện đã đến mức này rồi, làm sao Diệp Bạch Tư có thể yêu hắn một lần nữa, giống như những gì anh đã nói, e rằng mình ở trong mắt anh đã thối rữa đến bốc mùi.
Triệu Tân Chi kéo hắn vào trong xe, dường như Đoàn Sâm đã bình tĩnh trở lại, thế nhưng nhìn qua vẫn giống như bị ai rút mất hồn.
"Dì mới gọi cho em nói điện thoại của anh không liên lạc được, em nói với dì là tụi mình đang ở cùng một chỗ... Anh chưa truyền dịch xong nữa hả?"
Đoàn Sâm không trả lời, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Lúc anh Diệp rời đi rất bình tĩnh mà... Rốt cuộc các anh đã nói gì vậy?"
Đoàn Sâm vẫn không đáp.
Triệu Tân Chi đành phải đưa hắn trở lại bệnh viện.
Hứa Tâm Nguyệt đã mang bữa tối đến, bà vừa nhìn thấy Đoàn Sâm thì vội vàng bước tới nhìn mu bàn tay của hắn: "Sao thế này, con rút kim cũng không thèm gọi y tá, con xem con xanh xao thế nào đây này."
Đoàn Sâm lặng lẽ thu tay về, hắn im lặng đến bên giường ngồi xuống, im lặng kéo chăn lên, sau đó lại im lặng quay đầu nhìn đèn neon bên ngoài cửa sổ.
Hứa Tâm Nguyệt và Đoàn Cao Sơn có chút đần mặt, "Sao, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Triệu Tân Chi chạy theo Đoàn Sâm lâu như vậy cũng sắp chết đói rồi, cậu ngồi trên ghế sô pha mở hộp thức ăn ra, kể sơ sơ mọi chuyện một lần, sau đó nói: "Nói thật, con cảm thấy lần này anh con... Hoàn toàn không đùa chút nào đâu."
Hứa Tâm Nguyệt vội vàng đánh cậu một cái, bà chen vào bên cạnh Triệu Tân Chi, lo lắng liếc nhìn Đoàn Sâm, thấp giọng nói: "Sao lại thế, rốt cuộc Diệp Diệp đã nói gì với nó vậy?"
"Con cũng không biết nữa." Triệu Tân Chi đáp: "Nhưng lúc nãy ảnh tự chửi bản thân là thằng ngu... Làm con sợ muốn chết."
Đoàn Cao Sơn cũng nhỏ giọng nói: "Có vẻ như bà nói đúng, lần này Diệp Diệp thật sự nguội lạnh rồi, Đoàn Sâm..."
Hứa Tâm Nguyệt nói: "Tôi đã nói thằng nhóc này không thể chiều mà ông đâu có nghe, bây giờ thì hay chưa?"
"Lúc này đừng tranh cãi đúng sai nữa, hãy nghĩ cách đi."
"Nghĩ cách gì bây giờ?" Hứa Tâm Nguyệt chỉ hận rèn sắt không thành thép liếc nhìn Đoàn Sâm, bà nói: "Nếu nó biết mình sai chỗ nào thì phỏng chừng còn có thể... Nhưng tôi cảm thấy Diệp Diệp hẳn là sẽ không đối xử với nó tàn nhẫn như vậy đâu."
"Thế con phải làm gì bây giờ?" Triệu Tân Chi vừa húp canh gà vừa lẩm bẩm: "Giúp anh con stalk người ta tiếp hả?"
"Liệt nữ sợ triền lang* mà." Hứa Tâm Nguyệt nói: "... Chỉ không biết Diệp Diệp nghĩ như thế nào, phương án tệ nhất là nếu thằng bé thật sự nghĩ thông suốt rồi thì nó đi theo chỉ càng bị ghét hơn thôi."
* [烈女怕缠郎啊]: Nôm na là "phụ nữ sợ đàn ông rình rập".
"Dì mới nói ảnh sẽ mềm lòng mà."
"Mềm lòng cũng tùy chuyện chứ." Hứa Tâm Nguyệt vừa đau lòng vừa buồn bực: "Dì chỉ biết nó sẽ phải rời khỏi Diệp Diệp thôi."
Đúng lúc này, Đoàn Sâm đột nhiên lên tiếng: "Ra ngoài hết đi."
Triệu Tân Chi liếc nhìn Hứa Tâm Nguyệt, đối phương bưng canh gà đến nói: "Được rồi, con ăn cơm trước đã, ăn xong thì mẹ với mọi người sẽ ra ngoài nhé."
"Con không đói."
"Con chưa ăn gì cả ngày rồi, vẫn chưa hết dị ứng đấy, ngoan, ăn đi."
Đoàn Sâm không mở mặt, Đoàn Cao Sơn ho khan vài tiếng, ông giơ tay lên nói: "Con ăn cơm đi, ngày mai bố lại mang con đi tìm thằng bé."
"Không cần."
"Bằng không thì mẹ dẫn con đi vậy, nói chuyện tử tế với thằng bé, sang năm kết hôn mẹ sẽ tổ chức đám cưới hoành tráng cho hai đứa, mua toàn bộ quảng cáo ở Bình Độ để ai cũng biết đến đại hỷ sự này."
"Đừng gây ầm ĩ nữa." Đoàn Sâm khàn giọng nói: "Em ấy không quan tâm đâu."
"Sao lại thế?" Đoàn Cao Sơn đưa mắt nhìn Triệu Tân Chi, ông bảo: "Tân Chi, con cũng còn trẻ, vậy con nghĩ thế nào?"
"Con hả." Triệu Tân Chi lấy khăn giấy lau miệng, nói: "Con cảm thấy hai người đừng đưa ra chủ ý nữa, nhìn bộ dạng hoàn toàn giác ngộ của anh con đi, rõ ràng là ảnh trưởng thành rồi, ảnh sẽ tự hiểu, nếu ảnh đã nói không quan tâm thì chắc chắn sẽ là không quan tâm."
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ... Hay là để bố nói chuyện với Diệp Diệp nhé?"
"Đừng làm phiền em ấy nữa." Đoàn Sâm nhắm mắt lại, kiềm chế nói: "Phiền mọi người ra ngoài hết đi, để cho con yên tĩnh một chút."
...
Ân Tự đưa Diệp Bạch Tư đến trước cửa nhà, đối phương bước xuống xe nói cảm ơn, ôn hòa nói: "Đi đường cẩn thận."
"... Vâng." Ân Tự nói: "Vậy, anh Diệp ngủ ngon ạ."
Diệp Bạch Tư vừa bước vào cửa thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Thẩm Tử Dương gọi đến: "Ngài Diệp, chiếc nhẫn kia vẫn còn ở chỗ anh đúng không?"
"Ừm." Diệp Bạch Tư hỏi: "Thương lượng giá cả xong rồi à?"
"Đúng vậy, giá cao hơn một phần mười so với dự tính, đối phương cắn giá suốt một tuần với tôi, rốt cuộc vẫn thành giao rồi." Thẩm Tử Dương đắc ý nói: "Nghe nói lễ mừng thọ của bà nội hắn là vào ngày hôm sau, nếu không biết tin này trước thì quả thực rất khó nâng được giá cao như vậy."
"Cảm ơn rất nhiều."
"Đôi bên đều có lợi mà, ngày mai tôi đến chỗ anh lấy hàng nhé."
Sau khi Triệu Tân Chi bị đuổi ra thì cũng không nán lại lâu, cậu bắt xe về nhà tắm rửa, nghĩ đến bộ dạng hôm nay của Đoàn Sâm thì trong lòng đột nhiên xúc động, phát một cái tin lên vòng bạn bè: Tình yêu đúng là một kẻ giết người.
Lúc quay trở lại giao diện chat một lần nữa, cậu đột nhiên nhìn thấy một người xuất hiện trong nhóm nhỏ, là Tề Kiệt, trông anh có vẻ như đang rất tức giận.
"Đờ mờ."
"Tên bán hàng độc ác không biết xấu hổ, một cái nhẫn cổ lỗ sĩ mà ép tôi tận mười triệu!"
Triệu Tân Chi: "Hả? Đeo nó vào là có thể yêu nhau đến bạch đầu giai lão thật hả?"
Tề Kiệt: "Nghe nói đó là vật chứng tình yêu của bà nội tôi, bà nói chiếc nhẫn này rất kỳ diệu, nhờ nó mà bà mới có thể đằm thắm với ông nội tôi nhiều năm như vậy đấy."
Triệu Tân Chi: "Thật sao? Vậy anh mau lấy cho anh tôi sờ một chút, xem có thể dính được tí vui vẻ nào không, để cho ảnh truy chị dâu của tôi về với."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.