Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi
Chương 37
Kiều Dữu
21/05/2021
Có lẽ là vì tờ ghi chú đó mà Diệp Bạch Tư không bao giờ nhìn thấy cái cà mên nào được đặt trên tủ đựng đồ chuyển phát nhanh nữa.
Thật lòng mà nói, Diệp Bạch Tư thật sự không ngờ đến phản ứng này của Đoàn Sâm, sau khi biết mình chính là ông chủ của Kim Dược thì hắn lại có thể không nổi cơn tam bành mà phong sát.
Chuyện đại náo Thiên Cự dường như đã hoàn toàn trôi qua, giống như anh chỉ đơn giản đến gặp Đoàn Sâm trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó bất ngờ bị kẹt trong thang máy và cứu Đoàn Cao Sơn mà thôi.
Có lẽ là người nhà Đoàn chỉ đơn thuần muốn báo ân, sau khi nhận được tờ ghi chú đó thì không có ai đến quấy rầy anh nữa.
Diệp Bạch Tư cảm thấy chắc là Đoàn Sâm đã nghĩ thông rồi.
Vết thương ở chân anh cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần không cố ý vận động mạnh thì sẽ không quá đau.
Chiếc xe lăn lần trước lấy ở bệnh viện là cho thuê, hai ngày sau, Kế Sách đặc biệt mua cho anh một chiếc xe lăn mới, có vẻ như Diệp Bạch Ngọc rất thích y, cậu còn khen ngợi: "Anh tốt với anh trai em quá."
Kế Sách cười nói: "Còn không phải là do anh cậu cho tôi nhiều tiền à."
Vẻ mặt Diệp Bạch Ngọc ngạc nhiên: "Chẳng lẽ anh ấy còn cho anh nhiều hơn cả Đoàn Anh Anh sao?"
Kế Sách chưa kịp mở miệng, Diệp Bạch Tư đã lên tiếng trước: "Em nói gì vậy, anh cũng đâu có bạc đãi anh ấy đâu."
"Đúng vậy, Diệp tổng trả lương cho tôi cao hơn một phần mười so với Đoàn tổng đấy."
"Woa." Diệp Bạch Ngọc nói: "Lẽ nào anh trai của em kiếm được nhiều tiền hơn cả Đoàn Sâm ư?"
"Con nít đừng hỏi nhiều như vậy." Diệp Bạch Tư nhận ra Kế Sách không chỉ đơn thuần đến đưa xe lăn, anh hỏi: "Công ty có vấn đề gì mới sao?"
"Không phải vấn đề, là chuyện tốt." Kế Sách nói: "Những đối tác bị gián đoạn trước đây đã trở lại, rất nhiều hạng mục có thể tiến hành bình thường, hơn nữa những người đó cũng hứa sẽ chịu trách nhiệm về mọi tổn thất vì vi phạm hợp đồng của chúng ta."
Diệp Bạch Tư ngây người: "Ý anh là..."
"Đoàn tổng đã từ bỏ những thủ đoạn đối phó với Kim Dược rồi."
Diệp Bạch Tư cũng không quá ngạc nhiên, anh rũ mắt, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Anh cũng không muốn nghĩ đến rốt cuộc mục đích của Đoàn Sâm khi làm những chuyện này là gì, thế nhưng sự kiêu căng ngạo mạn của người nhà Đoàn thật sự đã ăn sâu vào trong lòng của người khác, Diệp Bạch Tư không thể không nghĩ đến phương diện này một lúc lâu.
Kế Sách nói: "Có lẽ là Đoàn tổng đã thật sự học được cách để hiểu cậu rồi."
Diệp Bạch Tư cười nhạt: "Mong là vậy."
Anh chẳng mong đợi Đoàn Sâm có thể học được cách thấu hiểu và tôn trọng, song phải thừa nhận rằng việc Đoàn Sâm từ bỏ áp bức đối với Kim Dược đã khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ hy vọng là hắn đừng đối xử với mình khác biệt nữa.
...
Trong quán bar, nam nữ lắc lư uốn éo trên sàn nhảy, trông như yêu quái dưới ánh đèn sặc sỡ nhiều màu.
Một người đàn ông mồ hôi nhễ nhại lui tới quầy bar, thở hồng hộc ngồi xuống quầy châm một điếu thuốc, đó chính là Trần Tuấn.
"Sao Binh Tử vẫn chưa tới nữa?"
Người bạn bên cạnh cậu nói: "Chắc là bị kẹt xe."
Vừa nói xong, một nam thanh niên lập tức đẩy cửa bước vào chửi mát: "Mẹ nó chứ, trên đường gặp một thằng ngu, hắn nói là tao lái xe chậm quá, đông người như vậy thì tao lái nhanh kiểu đếch gì được?"
"Mày đang điên đường* đấy, nào nào nào, nhấm nháp từ từ thôi."
* [路怒症]: Road rage - thuật ngữ xuất phát từ phim ảnh Mỹ thập niên 50 của thế kỷ trước, dùng để mô tả tình trạng nóng giận không thể kiểm soát trong khi lái xe.
"Còn dám chửi tao nữa chứ, nếu không phải cảnh sát giao thông ngăn lại thì tao đã đánh hắn vào ICU luôn rồi, đệt mẹ Trần Tuấn anh làm gì đấy?"
Trần Tuấn vụt vào đầu hắn một cái.
Binh Tử vừa nhìn thấy sắc mặt của cậu thì lập tức trưng lên nụ cười, hắn nói: "Sư huynh ơi tôi sai rồi, thôi không nhắc đến nữa, uống rượu uống rượu đi."
Vài người cụng ly, Binh Tử lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Trần Tuấn. Hầu hết bọn họ hay nói đùa là đánh người khác vào ICU cho vui, thế nhưng có một người đã từng vào ICU thật, đó cũng chính là Trần Tuấn.
Những người khác hiển nhiên cũng đã nghĩ đến cái tên không thể trêu vào kia, bắt đầu bàn tán ồn ào, Binh Tử đột nhiên nhớ đến cái gì đó, hắn nói: "Đúng rồi, tụi mày có biết chuyện Diệp Bạch Tư đại náo Thiên Cự không?"
"Cái gì? Diệp Bạch Tư đại náo Thiên Cự? Ầm ĩ chuyện gì thế? Cầu xin Đoàn Sâm đừng vứt bỏ anh ta à?"
"Tụi mày đoán sai hết rồi." Binh Tử nhấp một ngụm rượu nói: "Lúc đó Diệp Bạch Tư đến rồi trực tiếp ném quà Đoàn Sâm tặng lên người hắn, rất nhiều người vây xem luôn... Anh ta chỉ thẳng vào mũi Đoàn Sâm chửi hắn phiền, sắc mặt của Đoàn Sâm lúc đó phải nói là khiến cho toàn bộ nhân viên sợ hãi đấy."
Những người ngồi xung quanh có chút đần mặt, Trần Tuấn vô thức ngồi thẳng dậy hỏi: "Ý cậu là Diệp Bạch Tư đoạn tuyệt với Đoàn Sâm sao?"
"Đâu chỉ có thế." Vẻ mặt Binh Tử sân si: "Diệp Bạch Tư còn là ông chủ của Kim Dược nữa đấy, anh ta kiếm được rất nhiều tiền sau lưng Đoàn Sâm suốt mấy năm qua, lúc trước Đoàn Sâm còn trấn áp Kim Dược nữa, sau lần náo loạn này nghe nói Đoàn Sâm tức nổ phổi luôn."
Trần Tuấn nhếch mép nói: "Diệp Bạch Tư là A tổng của Kim Dược đấy hả?"
"Đúng vậy, tin đồn lan ra khắp nơi luôn rồi, anh không biết sao?"
"Đệt mẹ." Tuy bình thường Trần Tuấn chỉ biết ăn chơi phóng túng, thế nhưng cậu cũng đã nghe đến chuyện Đoàn Sâm sai người trấn áp Kim Dược, nếu Diệp Bạch Tư thật sự là tên A kia thì anh tiêu đời đến nơi rồi.
Làm sao Đoàn Sâm có thể chịu được việc bị một con chim hoàng yến cưỡi lên đầu hắn?
Binh Tử lại nói: "Tụi mày có nhớ Kế Sách đã đi đâu sau khi rời khỏi Đoàn Sâm không?"
Ánh mắt của vài người lập tức trở nên sáng rỡ: "Kim Dược?!"
"Mẹ nó, Diệp Bạch Tư đỉnh vãi lìn, đây chẳng phải là nội ứng sao? Anh ta không chỉ thèm muốn tiền của Đoàn Sâm mà còn muốn người của hắn nữa, anh ta chán sống rồi à? Đoàn Sâm có thể chịu được chuyện này ư?"
"Tôi đã biết Diệp Bạch Tư chẳng phải thứ gì tốt từ lâu rồi." Trần Tuấn cắn điếu thuốc, ánh mắt cậu hung tợn nói: "Lúc trước chính là do Diệp Bạch Tư quyến rũ tôi, tôi vừa cắn câu thì Đoàn Sâm đã bước tới."
Mặc dù mọi người thường nói rằng Trần Tuấn hận Diệp Bạch Tư vì cậu không thể đối phó với Đoàn Sâm, thế nhưng một số người anh em đã từng nghe nói về chuyện này. Trước kia nhìn bộ dạng dịu dàng yếu đuối kia của Diệp Bạch Tư, bọn họ cũng không biết rốt cuộc Trần Tuấn nói thật hay dựng chuyện, song bây giờ Diệp Bạch Tư đã chơi Đoàn Sâm nhiều vố đau như vậy, bỗng chốc bọn họ lại cảm thấy hơi đồng tình với Trần Tuấn.
"Anh kể lại chuyện xảy ra lúc đó đi."
"Tôi đã nói rồi mà, lúc đó là do Diệp Bạch Tư cười với tôi trước, mẹ nó nụ cười cám dỗ người ta vãi lìn, sau đó anh ta bước ra ban công, tôi không nhịn được đi theo, anh ta lại ra vẻ muốn mà còn làm bộ, ông đây đã thấy nhiều người như vậy lắm rồi, không chơi anh ta thì còn gì là mặt mũi đàn ông chứ?" Trần Tuấn vừa nhắc đến chuyện này thì vẻ mặt vô cùng căm phẫn: "Tôi vừa mới động một tí, anh ta đã trốn đi mất, lui vào một góc ban công, mẹ nó tôi cũng đang n*ng nên mới đi theo, kết quả là chưa kịp hôn đã bị Đoàn Sâm túm lấy cổ áo đánh một quyền. Tôi nói cho các cậu biết, anh ta chính là cố ý, mục đích của anh ta chính là để cho Đoàn Sâm đối phó với tôi!"
"Không phải chứ." Vài người bạn nở nụ cười: "Những gì cậu nói có vẻ như không phải lỗi của Diệp Bạch Tư mà, người ta mới cười với cậu một cái thì cậu đã..."
Trần Tuấn lập tức đen mặt: "Vậy anh ta cười với tôi chi?"
Cũng có người thắc mắc: "Đúng là Diệp Bạch Tư đâu có nhiệt tình với người khác lắm đâu, nhưng mà nếu cậu nói anh ta cố ý khiến cho Đoàn Sâm đối phó với cậu thì dù sao cũng phải có cái lý do nào đó chứ? Bằng không anh ta đối phó với cậu làm gì?"
"Ông đây làm sao biết được." Trần Tuấn ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, cậu nói: "Dù sao bây giờ Diệp Bạch Tư cũng đã chọc vào Đoàn Sâm rồi, tôi phải nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng mới được, coi như là cùng phe với Đoàn Sâm nhỉ?"
Một số người cười phá lên, Binh Tử cũng nói: "Chúc mừng chúc mừng, nhưng mà anh Trần à, anh định đối phó với Diệp Bạch Tư thế nào? Tôi nghe nói là Đoàn Sâm tức điên nên cố ý làm trục trặc thang máy để giết chết anh ta ở trong luôn, mặc dù không thành công nhưng vẫn khiến anh ta gãy chân đấy, bây giờ người đang ở trong nhà không đi đâu cả, em trai anh ta cũng hiếm khi ra ngoài, vậy thì anh giải quyết anh ta thế nào?"
Trần Tuấn nói: "Có ai lại không tổ chức tiệc tùng với bạn học hay gì đó vào dịp Tết Nguyên Đán chứ, chẳng phải Diệp Bạch Ngọc vẫn còn là học sinh sao? Nếu bắt cậu ta đến đây thì Diệp Bạch Tư có thể chạy được đằng nào?"
...
Quả thực hiện tại Diệp Bạch Tư chỉ có thể trạch trong nhà, làm việc thông qua máy tính với Kế Sách. Đoàn Sâm không đến đưa cơm nữa, thế nhưng bởi vì đã ăn đồ bên ngoài suốt một tuần liền, Diệp Bạch Tư vẫn quyết định tìm một người làm việc bán thời gian, anh thật sự không thể so với Diệp Bạch Ngọc, thật sự không quen ăn đồ ăn ở bên ngoài.
Tài nấu nướng của người làm việc bán thời gian cũng rất ổn, sáng hôm đó, khi hai người đang ngồi ăn cùng nhau, Diệp Bạch Ngọc đột nhiên hỏi: "Năm nay chúng ta mua đồ Tết kiểu gì đây anh? Cả hai chúng ta đều đi đứng không tiện, làm sao có thể đi siêu thị được?"
"Đặt đồ qua mạng cũng được mà." Diệp Bạch Tư nói: "Em có muốn ăn khâu nhục cải muối* năm nay nữa không?"
* [梅菜扣肉]: Khâu nhục là món thịt kho có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc. Có 2 bản nổi tiếng nhất của Khâu Nhục, chính là Khâu nhục cải muối meicai (Mei cai kou rou) xuất xứ từ dân Khách Gia và Khâu nhục khoai môn (Yutou kou rou) bắt nguồn ở Quảng Tây, Trung Quốc vì ở đó nổi tiếng về sản xuất khoai môn.
"He he ăn chứ ạ, món đó em ăn không ngán luôn."
Diệp Bạch Tư gật đầu, anh âm thầm ghi nhớ danh sách những món cần mua trên mạng, tiện thể suy nghĩ xem món ăn năm nay có phong phú được chỗ nào không.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Mặc dù Kế Sách đã mua xe lăn cho anh nhưng Diệp Bạch Tư cảm thấy nó vẫn không bằng tự mình nhảy lò cò, anh vừa định đứng dậy thì Diệp Bạch Ngọc đã trượt qua mở màn hình điện tử trước, vừa thấy người trên màn hình thì sắc mặt cậu lập tức tối sầm: "Sao lại là anh?"
"Anh Diệp thế nào rồi?"
"Liên quan gì đến anh?"
Bất kể là Đoàn Sâm hay Ân Tự, Diệp Bạch Ngọc đều không thích cả hai, nói chuyện cũng không khách khí chút nào.
Ân Tự im lặng một lúc, y dè dặt nói: "Tôi nghe nói là sau khi Đoàn Sâm biết anh Diệp chính là ông chủ của Kim Dược thì cố ý thiết kế ra trục trặc thang máy... Khiến anh ấy suýt nữa thì chết bên trong, cho nên tôi chỉ muốn đến thăm anh ấy thôi."
Diệp Bạch Tư: "..."
Ai rảnh đến mức tung tin đồn nhảm thế này vậy.
"Ngọc Ngọc, để cho cậu ấy vào đi."
Diệp Bạch Ngọc mở cửa điện tử ra, Ân Tự mang trái cây và giỏ hoa bước vào, Diệp Bạch Ngọc lại hung tợn nhắc nhở: "Thay giày đi, nhà chúng tôi toàn người tàn tật, lau nhà phiền phức lắm."
Ân Tự ngoan ngoãn đặt giỏ hoa xuống thay giày, sau đó y đứng lên nói: "Nếu được thì tôi giúp mọi người lau nhà nhé? Vừa vặn là tôi có thể đi đứng thuận tiện."
Diệp Bạch Ngọc đảo mắt bảo: "Tôi thấy là..."
"Đừng bắt nạt Ân Tự nữa." Diệp Bạch Tư ôn hòa nói: "Vào đi."
Ân Tự xách đồ đi vào, y đặt trái cây và giỏ hoa lên bàn, ánh mắt rơi trên chân của Diệp Bạch Tư, nói: "Đoàn Sâm cũng quá đáng thật, chỉ cần tức giận là có thể mưu hại người ta."
Diệp Bạch Tư ôm máy tính xách tay buồn cười, anh chưa kịp giải thích thì Diệp Bạch Ngọc đã lên tiếng trước: "Anh là đồ ngốc à? Sao Đoàn Sâm lại có thể muốn tính mạng của anh trai tôi được?"
"Bên ngoài ai cũng nói như vậy, bọn họ còn nói anh Diệp đến Thiên Cự đoạn tuyệt rồi ném quà khắp người anh ta, khiến cho anh ta tức muốn nổ phổi."
Diệp Bạch Ngọc nâng cằm, cậu gật đầu nói: "Cái này thì đúng."
"Bọn họ còn nói là anh Diệp đã cướp đi Kế Sách, chính là vị đại tướng dưới quyền Đoàn Sâm gần mười năm."
"Này cũng đúng luôn."Diệp Bạch Ngọc nâng cằm lên rất cao, cậu nói: "Chim khôn chọn cây mà đậu, việc Kế Sách rời khỏi Đoàn Sâm chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời anh ấy."
"Tôi cũng nghĩ vậy, Kế Sách đi theo anh Diệp chắc chắn là thoải mái hơn Đoàn Sâm nhiều, trên đời khó kiếm được một ông chủ tốt như anh Diệp lắm."
Diệp Bạch Ngọc gật đầu lia lịa, mang theo vẻ mặt 'anh trai tôi tốt nhất thế giới', cậu nói: "Mắt nhìn của anh tốt đấy, mua hết bao nhiêu tiền vậy?"
Dù sao Ân Tự cũng chỉ trạc tuổi cậu nên vui vẻ xàm xí theo: "Này là do tổ tiên truyền lại, không cần tiền."
Diệp Bạch Tư tùy ý để bọn họ tám nhảm, anh đặt toàn bộ tâm tư vào trên màn hình máy tính.
Việc anh giành được bản quyền của ông Lý quả nhiên đã có không ít người tiếp cận bởi vì miếng bánh ngọt này, anh đang xem danh sách các công ty chủ động tìm đến để lựa chọn đối tác phù hợp.
Trong phòng, Ân Tự và Diệp Bạch Ngọc dần hình thành sự ăn ý vì cùng nhau tâng bốc Diệp Bạch Tư, Ân Tự tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, y nói: "Anh Diệp tốt thế này, cậu nghĩ sau này anh ấy sẽ xứng với loại người nào?"
Vẻ mặt đang thoải mái đùa giỡn của Diệp Bạch Ngọc hơi thay đổi.
Cậu nhìn Ân Tự chằm chằm, vô biểu tình nói: "Những người có đầu óc."
Thật lòng mà nói, Diệp Bạch Tư thật sự không ngờ đến phản ứng này của Đoàn Sâm, sau khi biết mình chính là ông chủ của Kim Dược thì hắn lại có thể không nổi cơn tam bành mà phong sát.
Chuyện đại náo Thiên Cự dường như đã hoàn toàn trôi qua, giống như anh chỉ đơn giản đến gặp Đoàn Sâm trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó bất ngờ bị kẹt trong thang máy và cứu Đoàn Cao Sơn mà thôi.
Có lẽ là người nhà Đoàn chỉ đơn thuần muốn báo ân, sau khi nhận được tờ ghi chú đó thì không có ai đến quấy rầy anh nữa.
Diệp Bạch Tư cảm thấy chắc là Đoàn Sâm đã nghĩ thông rồi.
Vết thương ở chân anh cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần không cố ý vận động mạnh thì sẽ không quá đau.
Chiếc xe lăn lần trước lấy ở bệnh viện là cho thuê, hai ngày sau, Kế Sách đặc biệt mua cho anh một chiếc xe lăn mới, có vẻ như Diệp Bạch Ngọc rất thích y, cậu còn khen ngợi: "Anh tốt với anh trai em quá."
Kế Sách cười nói: "Còn không phải là do anh cậu cho tôi nhiều tiền à."
Vẻ mặt Diệp Bạch Ngọc ngạc nhiên: "Chẳng lẽ anh ấy còn cho anh nhiều hơn cả Đoàn Anh Anh sao?"
Kế Sách chưa kịp mở miệng, Diệp Bạch Tư đã lên tiếng trước: "Em nói gì vậy, anh cũng đâu có bạc đãi anh ấy đâu."
"Đúng vậy, Diệp tổng trả lương cho tôi cao hơn một phần mười so với Đoàn tổng đấy."
"Woa." Diệp Bạch Ngọc nói: "Lẽ nào anh trai của em kiếm được nhiều tiền hơn cả Đoàn Sâm ư?"
"Con nít đừng hỏi nhiều như vậy." Diệp Bạch Tư nhận ra Kế Sách không chỉ đơn thuần đến đưa xe lăn, anh hỏi: "Công ty có vấn đề gì mới sao?"
"Không phải vấn đề, là chuyện tốt." Kế Sách nói: "Những đối tác bị gián đoạn trước đây đã trở lại, rất nhiều hạng mục có thể tiến hành bình thường, hơn nữa những người đó cũng hứa sẽ chịu trách nhiệm về mọi tổn thất vì vi phạm hợp đồng của chúng ta."
Diệp Bạch Tư ngây người: "Ý anh là..."
"Đoàn tổng đã từ bỏ những thủ đoạn đối phó với Kim Dược rồi."
Diệp Bạch Tư cũng không quá ngạc nhiên, anh rũ mắt, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Anh cũng không muốn nghĩ đến rốt cuộc mục đích của Đoàn Sâm khi làm những chuyện này là gì, thế nhưng sự kiêu căng ngạo mạn của người nhà Đoàn thật sự đã ăn sâu vào trong lòng của người khác, Diệp Bạch Tư không thể không nghĩ đến phương diện này một lúc lâu.
Kế Sách nói: "Có lẽ là Đoàn tổng đã thật sự học được cách để hiểu cậu rồi."
Diệp Bạch Tư cười nhạt: "Mong là vậy."
Anh chẳng mong đợi Đoàn Sâm có thể học được cách thấu hiểu và tôn trọng, song phải thừa nhận rằng việc Đoàn Sâm từ bỏ áp bức đối với Kim Dược đã khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ hy vọng là hắn đừng đối xử với mình khác biệt nữa.
...
Trong quán bar, nam nữ lắc lư uốn éo trên sàn nhảy, trông như yêu quái dưới ánh đèn sặc sỡ nhiều màu.
Một người đàn ông mồ hôi nhễ nhại lui tới quầy bar, thở hồng hộc ngồi xuống quầy châm một điếu thuốc, đó chính là Trần Tuấn.
"Sao Binh Tử vẫn chưa tới nữa?"
Người bạn bên cạnh cậu nói: "Chắc là bị kẹt xe."
Vừa nói xong, một nam thanh niên lập tức đẩy cửa bước vào chửi mát: "Mẹ nó chứ, trên đường gặp một thằng ngu, hắn nói là tao lái xe chậm quá, đông người như vậy thì tao lái nhanh kiểu đếch gì được?"
"Mày đang điên đường* đấy, nào nào nào, nhấm nháp từ từ thôi."
* [路怒症]: Road rage - thuật ngữ xuất phát từ phim ảnh Mỹ thập niên 50 của thế kỷ trước, dùng để mô tả tình trạng nóng giận không thể kiểm soát trong khi lái xe.
"Còn dám chửi tao nữa chứ, nếu không phải cảnh sát giao thông ngăn lại thì tao đã đánh hắn vào ICU luôn rồi, đệt mẹ Trần Tuấn anh làm gì đấy?"
Trần Tuấn vụt vào đầu hắn một cái.
Binh Tử vừa nhìn thấy sắc mặt của cậu thì lập tức trưng lên nụ cười, hắn nói: "Sư huynh ơi tôi sai rồi, thôi không nhắc đến nữa, uống rượu uống rượu đi."
Vài người cụng ly, Binh Tử lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Trần Tuấn. Hầu hết bọn họ hay nói đùa là đánh người khác vào ICU cho vui, thế nhưng có một người đã từng vào ICU thật, đó cũng chính là Trần Tuấn.
Những người khác hiển nhiên cũng đã nghĩ đến cái tên không thể trêu vào kia, bắt đầu bàn tán ồn ào, Binh Tử đột nhiên nhớ đến cái gì đó, hắn nói: "Đúng rồi, tụi mày có biết chuyện Diệp Bạch Tư đại náo Thiên Cự không?"
"Cái gì? Diệp Bạch Tư đại náo Thiên Cự? Ầm ĩ chuyện gì thế? Cầu xin Đoàn Sâm đừng vứt bỏ anh ta à?"
"Tụi mày đoán sai hết rồi." Binh Tử nhấp một ngụm rượu nói: "Lúc đó Diệp Bạch Tư đến rồi trực tiếp ném quà Đoàn Sâm tặng lên người hắn, rất nhiều người vây xem luôn... Anh ta chỉ thẳng vào mũi Đoàn Sâm chửi hắn phiền, sắc mặt của Đoàn Sâm lúc đó phải nói là khiến cho toàn bộ nhân viên sợ hãi đấy."
Những người ngồi xung quanh có chút đần mặt, Trần Tuấn vô thức ngồi thẳng dậy hỏi: "Ý cậu là Diệp Bạch Tư đoạn tuyệt với Đoàn Sâm sao?"
"Đâu chỉ có thế." Vẻ mặt Binh Tử sân si: "Diệp Bạch Tư còn là ông chủ của Kim Dược nữa đấy, anh ta kiếm được rất nhiều tiền sau lưng Đoàn Sâm suốt mấy năm qua, lúc trước Đoàn Sâm còn trấn áp Kim Dược nữa, sau lần náo loạn này nghe nói Đoàn Sâm tức nổ phổi luôn."
Trần Tuấn nhếch mép nói: "Diệp Bạch Tư là A tổng của Kim Dược đấy hả?"
"Đúng vậy, tin đồn lan ra khắp nơi luôn rồi, anh không biết sao?"
"Đệt mẹ." Tuy bình thường Trần Tuấn chỉ biết ăn chơi phóng túng, thế nhưng cậu cũng đã nghe đến chuyện Đoàn Sâm sai người trấn áp Kim Dược, nếu Diệp Bạch Tư thật sự là tên A kia thì anh tiêu đời đến nơi rồi.
Làm sao Đoàn Sâm có thể chịu được việc bị một con chim hoàng yến cưỡi lên đầu hắn?
Binh Tử lại nói: "Tụi mày có nhớ Kế Sách đã đi đâu sau khi rời khỏi Đoàn Sâm không?"
Ánh mắt của vài người lập tức trở nên sáng rỡ: "Kim Dược?!"
"Mẹ nó, Diệp Bạch Tư đỉnh vãi lìn, đây chẳng phải là nội ứng sao? Anh ta không chỉ thèm muốn tiền của Đoàn Sâm mà còn muốn người của hắn nữa, anh ta chán sống rồi à? Đoàn Sâm có thể chịu được chuyện này ư?"
"Tôi đã biết Diệp Bạch Tư chẳng phải thứ gì tốt từ lâu rồi." Trần Tuấn cắn điếu thuốc, ánh mắt cậu hung tợn nói: "Lúc trước chính là do Diệp Bạch Tư quyến rũ tôi, tôi vừa cắn câu thì Đoàn Sâm đã bước tới."
Mặc dù mọi người thường nói rằng Trần Tuấn hận Diệp Bạch Tư vì cậu không thể đối phó với Đoàn Sâm, thế nhưng một số người anh em đã từng nghe nói về chuyện này. Trước kia nhìn bộ dạng dịu dàng yếu đuối kia của Diệp Bạch Tư, bọn họ cũng không biết rốt cuộc Trần Tuấn nói thật hay dựng chuyện, song bây giờ Diệp Bạch Tư đã chơi Đoàn Sâm nhiều vố đau như vậy, bỗng chốc bọn họ lại cảm thấy hơi đồng tình với Trần Tuấn.
"Anh kể lại chuyện xảy ra lúc đó đi."
"Tôi đã nói rồi mà, lúc đó là do Diệp Bạch Tư cười với tôi trước, mẹ nó nụ cười cám dỗ người ta vãi lìn, sau đó anh ta bước ra ban công, tôi không nhịn được đi theo, anh ta lại ra vẻ muốn mà còn làm bộ, ông đây đã thấy nhiều người như vậy lắm rồi, không chơi anh ta thì còn gì là mặt mũi đàn ông chứ?" Trần Tuấn vừa nhắc đến chuyện này thì vẻ mặt vô cùng căm phẫn: "Tôi vừa mới động một tí, anh ta đã trốn đi mất, lui vào một góc ban công, mẹ nó tôi cũng đang n*ng nên mới đi theo, kết quả là chưa kịp hôn đã bị Đoàn Sâm túm lấy cổ áo đánh một quyền. Tôi nói cho các cậu biết, anh ta chính là cố ý, mục đích của anh ta chính là để cho Đoàn Sâm đối phó với tôi!"
"Không phải chứ." Vài người bạn nở nụ cười: "Những gì cậu nói có vẻ như không phải lỗi của Diệp Bạch Tư mà, người ta mới cười với cậu một cái thì cậu đã..."
Trần Tuấn lập tức đen mặt: "Vậy anh ta cười với tôi chi?"
Cũng có người thắc mắc: "Đúng là Diệp Bạch Tư đâu có nhiệt tình với người khác lắm đâu, nhưng mà nếu cậu nói anh ta cố ý khiến cho Đoàn Sâm đối phó với cậu thì dù sao cũng phải có cái lý do nào đó chứ? Bằng không anh ta đối phó với cậu làm gì?"
"Ông đây làm sao biết được." Trần Tuấn ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, cậu nói: "Dù sao bây giờ Diệp Bạch Tư cũng đã chọc vào Đoàn Sâm rồi, tôi phải nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng mới được, coi như là cùng phe với Đoàn Sâm nhỉ?"
Một số người cười phá lên, Binh Tử cũng nói: "Chúc mừng chúc mừng, nhưng mà anh Trần à, anh định đối phó với Diệp Bạch Tư thế nào? Tôi nghe nói là Đoàn Sâm tức điên nên cố ý làm trục trặc thang máy để giết chết anh ta ở trong luôn, mặc dù không thành công nhưng vẫn khiến anh ta gãy chân đấy, bây giờ người đang ở trong nhà không đi đâu cả, em trai anh ta cũng hiếm khi ra ngoài, vậy thì anh giải quyết anh ta thế nào?"
Trần Tuấn nói: "Có ai lại không tổ chức tiệc tùng với bạn học hay gì đó vào dịp Tết Nguyên Đán chứ, chẳng phải Diệp Bạch Ngọc vẫn còn là học sinh sao? Nếu bắt cậu ta đến đây thì Diệp Bạch Tư có thể chạy được đằng nào?"
...
Quả thực hiện tại Diệp Bạch Tư chỉ có thể trạch trong nhà, làm việc thông qua máy tính với Kế Sách. Đoàn Sâm không đến đưa cơm nữa, thế nhưng bởi vì đã ăn đồ bên ngoài suốt một tuần liền, Diệp Bạch Tư vẫn quyết định tìm một người làm việc bán thời gian, anh thật sự không thể so với Diệp Bạch Ngọc, thật sự không quen ăn đồ ăn ở bên ngoài.
Tài nấu nướng của người làm việc bán thời gian cũng rất ổn, sáng hôm đó, khi hai người đang ngồi ăn cùng nhau, Diệp Bạch Ngọc đột nhiên hỏi: "Năm nay chúng ta mua đồ Tết kiểu gì đây anh? Cả hai chúng ta đều đi đứng không tiện, làm sao có thể đi siêu thị được?"
"Đặt đồ qua mạng cũng được mà." Diệp Bạch Tư nói: "Em có muốn ăn khâu nhục cải muối* năm nay nữa không?"
* [梅菜扣肉]: Khâu nhục là món thịt kho có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc. Có 2 bản nổi tiếng nhất của Khâu Nhục, chính là Khâu nhục cải muối meicai (Mei cai kou rou) xuất xứ từ dân Khách Gia và Khâu nhục khoai môn (Yutou kou rou) bắt nguồn ở Quảng Tây, Trung Quốc vì ở đó nổi tiếng về sản xuất khoai môn.
"He he ăn chứ ạ, món đó em ăn không ngán luôn."
Diệp Bạch Tư gật đầu, anh âm thầm ghi nhớ danh sách những món cần mua trên mạng, tiện thể suy nghĩ xem món ăn năm nay có phong phú được chỗ nào không.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Mặc dù Kế Sách đã mua xe lăn cho anh nhưng Diệp Bạch Tư cảm thấy nó vẫn không bằng tự mình nhảy lò cò, anh vừa định đứng dậy thì Diệp Bạch Ngọc đã trượt qua mở màn hình điện tử trước, vừa thấy người trên màn hình thì sắc mặt cậu lập tức tối sầm: "Sao lại là anh?"
"Anh Diệp thế nào rồi?"
"Liên quan gì đến anh?"
Bất kể là Đoàn Sâm hay Ân Tự, Diệp Bạch Ngọc đều không thích cả hai, nói chuyện cũng không khách khí chút nào.
Ân Tự im lặng một lúc, y dè dặt nói: "Tôi nghe nói là sau khi Đoàn Sâm biết anh Diệp chính là ông chủ của Kim Dược thì cố ý thiết kế ra trục trặc thang máy... Khiến anh ấy suýt nữa thì chết bên trong, cho nên tôi chỉ muốn đến thăm anh ấy thôi."
Diệp Bạch Tư: "..."
Ai rảnh đến mức tung tin đồn nhảm thế này vậy.
"Ngọc Ngọc, để cho cậu ấy vào đi."
Diệp Bạch Ngọc mở cửa điện tử ra, Ân Tự mang trái cây và giỏ hoa bước vào, Diệp Bạch Ngọc lại hung tợn nhắc nhở: "Thay giày đi, nhà chúng tôi toàn người tàn tật, lau nhà phiền phức lắm."
Ân Tự ngoan ngoãn đặt giỏ hoa xuống thay giày, sau đó y đứng lên nói: "Nếu được thì tôi giúp mọi người lau nhà nhé? Vừa vặn là tôi có thể đi đứng thuận tiện."
Diệp Bạch Ngọc đảo mắt bảo: "Tôi thấy là..."
"Đừng bắt nạt Ân Tự nữa." Diệp Bạch Tư ôn hòa nói: "Vào đi."
Ân Tự xách đồ đi vào, y đặt trái cây và giỏ hoa lên bàn, ánh mắt rơi trên chân của Diệp Bạch Tư, nói: "Đoàn Sâm cũng quá đáng thật, chỉ cần tức giận là có thể mưu hại người ta."
Diệp Bạch Tư ôm máy tính xách tay buồn cười, anh chưa kịp giải thích thì Diệp Bạch Ngọc đã lên tiếng trước: "Anh là đồ ngốc à? Sao Đoàn Sâm lại có thể muốn tính mạng của anh trai tôi được?"
"Bên ngoài ai cũng nói như vậy, bọn họ còn nói anh Diệp đến Thiên Cự đoạn tuyệt rồi ném quà khắp người anh ta, khiến cho anh ta tức muốn nổ phổi."
Diệp Bạch Ngọc nâng cằm, cậu gật đầu nói: "Cái này thì đúng."
"Bọn họ còn nói là anh Diệp đã cướp đi Kế Sách, chính là vị đại tướng dưới quyền Đoàn Sâm gần mười năm."
"Này cũng đúng luôn."Diệp Bạch Ngọc nâng cằm lên rất cao, cậu nói: "Chim khôn chọn cây mà đậu, việc Kế Sách rời khỏi Đoàn Sâm chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời anh ấy."
"Tôi cũng nghĩ vậy, Kế Sách đi theo anh Diệp chắc chắn là thoải mái hơn Đoàn Sâm nhiều, trên đời khó kiếm được một ông chủ tốt như anh Diệp lắm."
Diệp Bạch Ngọc gật đầu lia lịa, mang theo vẻ mặt 'anh trai tôi tốt nhất thế giới', cậu nói: "Mắt nhìn của anh tốt đấy, mua hết bao nhiêu tiền vậy?"
Dù sao Ân Tự cũng chỉ trạc tuổi cậu nên vui vẻ xàm xí theo: "Này là do tổ tiên truyền lại, không cần tiền."
Diệp Bạch Tư tùy ý để bọn họ tám nhảm, anh đặt toàn bộ tâm tư vào trên màn hình máy tính.
Việc anh giành được bản quyền của ông Lý quả nhiên đã có không ít người tiếp cận bởi vì miếng bánh ngọt này, anh đang xem danh sách các công ty chủ động tìm đến để lựa chọn đối tác phù hợp.
Trong phòng, Ân Tự và Diệp Bạch Ngọc dần hình thành sự ăn ý vì cùng nhau tâng bốc Diệp Bạch Tư, Ân Tự tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, y nói: "Anh Diệp tốt thế này, cậu nghĩ sau này anh ấy sẽ xứng với loại người nào?"
Vẻ mặt đang thoải mái đùa giỡn của Diệp Bạch Ngọc hơi thay đổi.
Cậu nhìn Ân Tự chằm chằm, vô biểu tình nói: "Những người có đầu óc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.