Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới
Chương 6: Đào gia
Đô Nhất Dạng
05/03/2021
Đào gia ở Nam thành được xem là dòng dõi thương nhân, ba thế hệ tổ tiên đều làm ngành ẩm thực, mà tới thế hệ này đã là gia nghiệp lớn, nằm hưởng thụ lấy tiền ăn chơi tận hưởng cuộc sống.
“Anh đừng đến gần lò sưởi quá, anh muốn bị thiêu chết à.”
“Lạnh mà, rượu táo đã được nấu chưa.”
“Cái đồ heo chết tham ăn này, em là nấu cho những vị khách tham gia tiệc rượu, không cho anh uống.”
“Chà, có rượu ngon trong bữa tiệc, ai lại hiếm lạ rượu táo bình thường em nấu.”
Người đàn ông ngồi xổm bên lò sưởi, trên cổ quấn khăn đỏ một vòng không lộ khe hở, chỉ lộ ra cặp mắt đen nhánh.
Cô gái đứng trước lò sưởi đang cầm một cây gậy gỗ trên tay, khuấy nước trái cây trong cái bát sắt lớn trên lò sưởi, một đôi mắt sáng như hắc diệu thạch (*), khóe môi treo lên nụ cười nhợt nhạt, bên hông cột chiếc tạp dề hình anh đào nhỏ, bộ dạng giống những nàng công chúa xinh đẹp và tốt bụng trong truyện cổ tích châu Âu.
Một bức tranh ấm áp.
“Anh anh nói xem vị kia của Hoắc gia có tới không.”
“Tới hay không liên quan cái rắm gì tới anh, một tên ma ốm.” Người đàn ông trợn trắng mắt, hai chân bắt chéo ngồi trên mặt đất rung chân.
“Chậc chậc chậc, anh thật không có phẩm chất nha, mẹ như thế nào lại sinh một cái đứa con phá của như anh.”
“Mẹ bị cái tên dã chủng đó chọc tức chết rồi, còn mẹ mẹ mẹ mẹ.” Người đàn ông kéo xuống khăn choàng ở cổ ném vào lò sưởi trong tường, bị ánh lửa lan ra đốt thành tro tàn.
Miệng nói không bỏ qua, hết sức âm độc. Cô gái trẻ lắc đầu.
*
Mà ở Hoắc gia bên kia.
“Hoắc gia, anh muốn đi đâu?” Đào Thất ngồi trên xe lăn, tay nhỏ nắm lấy vạt áo sơ mi đen.
“Anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn, Thất Thất ngoan ngoãn ở nhà, ngày mai đưa em đến Đào gia.” Trên mắt Hoắc Lệ đeo một tròng kính đơn màu bạc, dây xích bạc rủ xuống trên vai, dưới ánh đèn ánh lên màu sắc nhu hòa, Như một vị công tử tuấn mỹ bước ra từ bức tranh tao nhã như sương,dịu dàng như ngọc. Hắn ngồi xổm trước mặt Đào Thất xoa xoa gáy cậu, giọng nói nhỏ nhẹ.
Gió nhẹ bao vây lấy nhu tình mật ý, chảy xuôi vào tâm Đào Thất, từng lời nói phát ra từ đôi môi mỏng manh của anh, giống như là lực hút hấp dẫn của trái đất, khiến Đào Thất nghiêm túc nghiêng tai lắng nghe từng phút từng giây.
“Hoắc gia đã rất tốt rồi, tại sao không dừng lại nghỉ ngơi.” Đào Thất ngẩng đầu nhỏ lên, ánh mắt lưu luyến không rời.
“Người sống trong giới này đều phải tận lực phấn đấu, không thể dừng lại.”
“Vậy có thể nói cho em nghe anh muốn đi đâu không, em lo lắng cho anh.” Lỗ tai Đào Thất ửng đỏ lên, giọng nói thực dịu dàng, tựa như một ly trà xanh, ngọt ngào trong cổ họng, mang theo dư vị quyến rũ kéo dài.
“Bí mật.” Hoắc Lệ nói.
Đào Thất ánh mắt kiên định, trực tiếp cùng Hoắc Lệ đối diện.
Cảnh này đã được diễn ra lần thứ ba trong tuần, mỗi lần Hoắc gia vừa ra khỏi cửa, tiểu công tử liền lo lắng sốt ruột không biết làm gì, đám người hầu tỏ vẻ mỗi lần trở về đều khiếp sợ.
Người này, ngay cả Hoắc gia đi đâu đều phải hỏi, không khỏi cũng quá lớn mật.
Chưa từng có người nào dám lôi kéo quần áo Hoắc gia dây dưa, không đúng, lúc trước hình như đã từng có, nhưng mà người nọ ngày hôm sau đã biến mất ở Nam thành.
Sau đó có một đám người tìm tới cửa nói Hoắc gia giết anh em của họ, muốn đền mạng gì đó.
Nhưng sau lại nhận ra là một sự hiểu lầm, có lẽ là hiểu lầm đi, Hoắc gia của bọn họ sao có thể giết người, hắn ôn nhu như vậy.
Chuyện này đám người hầu nhớ rõ rành mạch.
“Ngoan ngoãn ở nhà, tối nay trở về cùng em ăn cơm.” Hoắc Lệ nhéo nhéo mặt Đào Thất, cùng với cái quai hàm phồng lên như con sóc.
“Hoắc…”
Lời nói lưu luyến ở trong gió, chỉ lưu lại một âm tiết duy nhất. Bóng dáng cao lớn của Hoắc Lệ bị giấu kín trong biển người, biến mất trong mắt Đào Thất.
Mỗi lần Hoắc Lệ ra cửa cậu đều cảm thấy lo lắng cho hắn, cậu sợ, cậu sợ Hoắc Lệ sẽ giống đời trước mang theo vết thương về nhà, không ai biết, cuối cùng ngã trên giường bệnh.
Cậu sợ, sợ vào trong tận xương.
Hoắc gia rất tốt, tại sao cứ có người làm tổn thương hắn, tuyệt đối không thể. Đào Thất ánh mắt thâm trầm, kiên định, đẩy xe lăn trở về cửa phòng khóa lại.
“Xin phù hộ Hoắc gia bình an về nhà.”
“Anh đừng đến gần lò sưởi quá, anh muốn bị thiêu chết à.”
“Lạnh mà, rượu táo đã được nấu chưa.”
“Cái đồ heo chết tham ăn này, em là nấu cho những vị khách tham gia tiệc rượu, không cho anh uống.”
“Chà, có rượu ngon trong bữa tiệc, ai lại hiếm lạ rượu táo bình thường em nấu.”
Người đàn ông ngồi xổm bên lò sưởi, trên cổ quấn khăn đỏ một vòng không lộ khe hở, chỉ lộ ra cặp mắt đen nhánh.
Cô gái đứng trước lò sưởi đang cầm một cây gậy gỗ trên tay, khuấy nước trái cây trong cái bát sắt lớn trên lò sưởi, một đôi mắt sáng như hắc diệu thạch (*), khóe môi treo lên nụ cười nhợt nhạt, bên hông cột chiếc tạp dề hình anh đào nhỏ, bộ dạng giống những nàng công chúa xinh đẹp và tốt bụng trong truyện cổ tích châu Âu.
Một bức tranh ấm áp.
“Anh anh nói xem vị kia của Hoắc gia có tới không.”
“Tới hay không liên quan cái rắm gì tới anh, một tên ma ốm.” Người đàn ông trợn trắng mắt, hai chân bắt chéo ngồi trên mặt đất rung chân.
“Chậc chậc chậc, anh thật không có phẩm chất nha, mẹ như thế nào lại sinh một cái đứa con phá của như anh.”
“Mẹ bị cái tên dã chủng đó chọc tức chết rồi, còn mẹ mẹ mẹ mẹ.” Người đàn ông kéo xuống khăn choàng ở cổ ném vào lò sưởi trong tường, bị ánh lửa lan ra đốt thành tro tàn.
Miệng nói không bỏ qua, hết sức âm độc. Cô gái trẻ lắc đầu.
*
Mà ở Hoắc gia bên kia.
“Hoắc gia, anh muốn đi đâu?” Đào Thất ngồi trên xe lăn, tay nhỏ nắm lấy vạt áo sơ mi đen.
“Anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn, Thất Thất ngoan ngoãn ở nhà, ngày mai đưa em đến Đào gia.” Trên mắt Hoắc Lệ đeo một tròng kính đơn màu bạc, dây xích bạc rủ xuống trên vai, dưới ánh đèn ánh lên màu sắc nhu hòa, Như một vị công tử tuấn mỹ bước ra từ bức tranh tao nhã như sương,dịu dàng như ngọc. Hắn ngồi xổm trước mặt Đào Thất xoa xoa gáy cậu, giọng nói nhỏ nhẹ.
Gió nhẹ bao vây lấy nhu tình mật ý, chảy xuôi vào tâm Đào Thất, từng lời nói phát ra từ đôi môi mỏng manh của anh, giống như là lực hút hấp dẫn của trái đất, khiến Đào Thất nghiêm túc nghiêng tai lắng nghe từng phút từng giây.
“Hoắc gia đã rất tốt rồi, tại sao không dừng lại nghỉ ngơi.” Đào Thất ngẩng đầu nhỏ lên, ánh mắt lưu luyến không rời.
“Người sống trong giới này đều phải tận lực phấn đấu, không thể dừng lại.”
“Vậy có thể nói cho em nghe anh muốn đi đâu không, em lo lắng cho anh.” Lỗ tai Đào Thất ửng đỏ lên, giọng nói thực dịu dàng, tựa như một ly trà xanh, ngọt ngào trong cổ họng, mang theo dư vị quyến rũ kéo dài.
“Bí mật.” Hoắc Lệ nói.
Đào Thất ánh mắt kiên định, trực tiếp cùng Hoắc Lệ đối diện.
Cảnh này đã được diễn ra lần thứ ba trong tuần, mỗi lần Hoắc gia vừa ra khỏi cửa, tiểu công tử liền lo lắng sốt ruột không biết làm gì, đám người hầu tỏ vẻ mỗi lần trở về đều khiếp sợ.
Người này, ngay cả Hoắc gia đi đâu đều phải hỏi, không khỏi cũng quá lớn mật.
Chưa từng có người nào dám lôi kéo quần áo Hoắc gia dây dưa, không đúng, lúc trước hình như đã từng có, nhưng mà người nọ ngày hôm sau đã biến mất ở Nam thành.
Sau đó có một đám người tìm tới cửa nói Hoắc gia giết anh em của họ, muốn đền mạng gì đó.
Nhưng sau lại nhận ra là một sự hiểu lầm, có lẽ là hiểu lầm đi, Hoắc gia của bọn họ sao có thể giết người, hắn ôn nhu như vậy.
Chuyện này đám người hầu nhớ rõ rành mạch.
“Ngoan ngoãn ở nhà, tối nay trở về cùng em ăn cơm.” Hoắc Lệ nhéo nhéo mặt Đào Thất, cùng với cái quai hàm phồng lên như con sóc.
“Hoắc…”
Lời nói lưu luyến ở trong gió, chỉ lưu lại một âm tiết duy nhất. Bóng dáng cao lớn của Hoắc Lệ bị giấu kín trong biển người, biến mất trong mắt Đào Thất.
Mỗi lần Hoắc Lệ ra cửa cậu đều cảm thấy lo lắng cho hắn, cậu sợ, cậu sợ Hoắc Lệ sẽ giống đời trước mang theo vết thương về nhà, không ai biết, cuối cùng ngã trên giường bệnh.
Cậu sợ, sợ vào trong tận xương.
Hoắc gia rất tốt, tại sao cứ có người làm tổn thương hắn, tuyệt đối không thể. Đào Thất ánh mắt thâm trầm, kiên định, đẩy xe lăn trở về cửa phòng khóa lại.
“Xin phù hộ Hoắc gia bình an về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.