Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới
Chương 61: Giằng co
Đô Nhất Dạng
05/03/2021
Bóng đêm bao phủ Nam thành, đường phố ngõ hẻm cô quạnh lạnh lẽo không một bóng người. Ban ngày ồn ào náo nhiệt, tiếng rao hàng của tiểu thương ầm ĩ, trên đường đông đúc người qua kẻ lại, gió thổi cuốn tung bụi xe đi qua.
Còn bây giờ là ban đêm yên tĩnh, lại che giấu một luồng sát khí.
Cư dân bến tàu Nam thành đèn đuốc sáng trưng, một chiếc cano cùng một chiếc thuyền đánh cá đậu bên cảng. Phía trên thuyền ánh sáng lập lòe, giữa đêm lạnh ngoài biển phát ra một tia ấm áp.
Trên bờ một đám người xếp hàng nghiêm chỉnh, đang giao tiếp đàm phán gì đó, lại gần hơn có thể nghe thấy một trận chửi rủa ầm ĩ vang vọng giữa đêm bùng nổ như pháo hoa.
“Chúng mày là những con chuột cống bẩn thỉu thối tha, chỉ biết lét lún trộm cắp đồ của Hoắc gia chúng ta.”
“Lũ nghèo kiết bần cùng, tức chết ông, Hoắc gia chúng ta là nhà tình thương phân phát đồ từ thiện hay sao, đồ vật gì các người cũng muốn lấy đi 1 phần!” Hắc ca đạp một cước lên mặt Kính mắt, giơ tay bịt mũi ghê tởm nói.
“Hắc ca, người này để các anh tự xử lý!” Cảnh sát Lưu vỗ vỗ cái bụng tròn xoe của mình, đội lại mũ nâng tay ra hiệu:
“Giải tán đội hình!”
“Từ từ đã cảnh sát Lưu, xin hỏi làm thế nào các ông nắm được thông tin về vụ nổ súng trên bến tàu?” Hắ ca chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt sắc bén xứng đáng với mấy vết sẹo như rắn rết trên mặt, làm cho người ta cảm giác giống một con báo đen hung tợn trên thảo nguyên.
Cảnh sát Lưu trong lòng ghét bỏ, không hổ là người Hoắc gia dạy dỗ, ai ai cũng mang vẻ mặt hung thần ác sát. Nhưng ông ta vẫn tươi cười giải thích, ai cũng biết tên Hắc ca này làm việc rất cẩn thận đâu ra đó, cần phải đưa cho hắn một lý do.
“Tôi đang ở Sở xử lý vụ án Đào gia, kết quả có người nhà Hoắc gia chạy đến báo án, nói là Hoắc gia yêu cầu phái một đội tới bến tàu, sau đó tôi lập tức cho người đi làm nhiệm vụ, nửa đường còn gặp cả người của chính phủ.”
“Hai đội Sở cảnh và Chính phủ cùng lúc xuất hiện làm kinh sợ người cả Nam thành, tưởng rằng sắp có chiến tranh rồi. Mọi người đều biết chúng tôi cùng người của Chính phủ nước sông không phạm nước giếng, tôi nghĩ đi nghĩ lại không hiểu sao Hoắc gia đột nhiên điều động cả hai đội ra bến tàu, khẳng định là trúng kế rồi, nói không chừng có kẻ giăng bẫy để một lưới bắt hết!”
“Ngay lúc chúng tôi…”
Vị cảnh sát Lưu này khó trách có thể lên được vị trí cao như thế, uy quyền đầy mình, có điều Hoắc gia vì sao đột nhiên muốn cả Sở cảnh và Chính phủ cùng nhúng tay vào chuyện này?
“Sau đó Hoắc gia lại đột nhiên xuất hiện, nói thật ra ngài ấy định cho gọi chúng tôi tới, người của Chính phủ vừa vặn đang ở gần Hoắc gia, là chúng tôi tự mình đi tới.” Cảnh sát Lưu nói xong liền ngày lập tức ngậm miệng, trừ bỏ Hoắc Lệ hắn cũng không giao lưu nhiều với mấy tên tay sai.
Thời điểm cảnh sát Lưu muốn rời đi, Kính mắt đột nhiên giãy giụa, thế nhưng tay chân hắn đang bị trói chặt, bị cảnh sát áp dưới mặt đất, không thể trở mình.
“Còn động đậy liền cho một phát súng!” Hắc ca nhấc chân đạp một cước nữa, hung tợn nói.
Kẻ này chính là tên trộm một năm trước đột nhập biệt thự trộm đồ còn định giết người diệt khẩu. Cảnh sát khi ấy phong tỏa toàn bộ biệt thự, may mà Hoắc gia lật ngược cục diện trở vượt qua trận tập kích ấy, nếu không hiện giờ ở Nam thành Hoắc gia chỉ còn là đống đổ nát.
“Trói lại mang về Hoắc gia xử lý, bên kia còn 2 tên tiểu tặc, đợi thời cơ đến nhất định tận diệt các ngươi.”
*
Cách bến tàu xa xa, bầu trời lập lòe mấy ngôi sao yếu ớt, vô lực chiếu rọi xuống bóng 2 người.
“Lão đại, tôi lo lắng cho đám Mắt kính, ngài nói xem tên Dĩ Đông kia đang yên đang lành, nhân lúc chúng ta chuẩn bị đánh úp bến tàu lại bất ngờ xông pha giúp đỡ chúng ta?” Tiểu Đường ngồi xổm góc tường, tay giữ chặt cái mũ beret tránh cho gió thổi bay.
“Kính mắt làm việc ổn thỏa, đừng lo lắng cho bọn họ, Hoắc Lệ hiện tại ở bến tàu xử lý rối ren không thể ngay tức khắc quay về được, chúng ta phải tranh thủ dẫn Đào Thất bỏ trốn.” Nhị Mao lướt mắt nhìn quét xung quanh, phía trước khoảng 200m là cổng lớn biệt thự Hoắc gia, trên đường không một bóng người, im lặng như tờ.
“Đào Thất sẽ ra đây sao?”
“Người của Hoắc gia đã gặp tôi một lần, tôi tự mình đi vào, cậu ở ngoài này canh chừng mấy tên vệ sĩ.”
“Vâng thưa lão đại, ngài cẩn thận một chút!”
“Được!” Nhị Mao từ góc tường đứng lên, vừa rời khỏi nơi ẩn nấp chưa đến một phút, một viên đạn theo hướng trú ẩn của hắn bay tới, mang theo nhiệt độ cực nóng xẹt qua cánh tay của hắn.
“Có người mai phục chúng ta!” Nhị Mao sắc mặt ngưng trọng vội quay trở lại góc tường.
“Sao có thể?”
“Pằng…” Lại là một viên đạn khác nhắm vào bức tường nơi bọn chúng đang trốn, âm thanh va chạm mãnh liệt mang theo cảnh cáo và nguy hiểm gần kề trong gang tấc.
“Không xong rồi, Tiểu Đường cậu mau đi trước, Kính mắt và Tửu thúc đã bại lộ, chúng ta đã sớm bị tính kế rơi vào bẫy của Hoắc Lệ, hắn ta hiện tại không ra bến tàu mà một mực canh chừng trên con đường này để chờ chúng ta mắc câu.”
Nhị Mao cùng Tiểu Đường nhanh chóng thoát thân, uốn éo như cá chạch trơn trượt trong đêm luồn lách né đạn. Tình huống khẩn cấp phát sinh khiến cho Nhị Mao trong nháy mắt nghĩ thông suốt.
Đối phương chắc chắn là người của Hoắc Lệ, Nhị Mao mấy năm nay tuy rằng đắc tội không ít người nhưng công phu ẩn nấp phi thường tốt, không ai nắm được thân phận thật sự của hắn.
Trong tất cả đám người đó Hoắc Lệ là con cá lớn nhất, nếu có người nào đã dò ra tung tích của hắn ta khẳng định chỉ có thể là Hoắc Lệ.
Nhị Mao nhìn ngó xung quanh nhưng không tìm ra người nổ súng trốn ở hướng nào, hắn chui vội vào trong một nhà hàng trống không gần đó, định lẻn ra bằng cửa sau.
Cánh cửa vừa mở ra một đường đạn bay thẳng về phía hắn, ghim trúng cánh tay.
“Lão đại!”
“Thật sự gặp phải cao thủ bắn súng rồi, đối phương rốt cuộc là ai???” Nhị Mao giữ chặt vết thương trên tay để cầm máu, vội vàng đóng cửa lại thở hổn hển.
“Hoắc gia có kẻ lợi hại vậy sao? Không có đâu, trừ tên Dĩ Đông cùng Hắc ca ở bến tàu kia, không còn ai có thể dùng súng thành thạo như vậy.”
“Hay chính là Hoắc Lệ?”
Tựa hồ để chứng minh cho ý nghĩ này, tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng dồn dập đến gần, Nhị Mao vội chui xuống dưới gầm bàn trốn, cánh cửa đột nhiên bị kéo mạnh ra.
Người bên ngoài cao to lừng lững, thân hình chìm vào trong bóng tối.
“Cộp…cộp…cộp” tiếng bước chân
Nhị Mao nín thở, chờ đợi thời cơ đối phương rơi vào tầm ngắm sẽ nổ súng.
“Pằng…” Tiếng súng nổ ra đồng thời cũng bại lộ vị trí ẩn nấp của Tiểu Đường. Người kia rất nhanh né đường đạn, súng trên tay chuẩn xác hướng về phía Tiểu Đường.
Đồng tử Nhị Mao co rút, Tiểu Đường quá lỗ mãng, đạn của bọn chúng không còn nhiều, không thể đọ súng trực diện với đối phương!
“Nhóm hoa hồng đen, một năm trước các người tổn hại Hoắc gia, sát hại nhiều tính mạng vô tội, hiện giờ cuối cùng cũng lộ mặt.” Người kia chậm rãi mở miệng nói.
Hoa hồng đen những năm gần đây đã bị liệt vào danh sách tổ chức tội phạm, bọn chúng chuyên trộm cướp đồ đạc của quan chức lãnh đạo, còn đột nhập vào những nhà giàu vơ vét tài sản, trên tay đã giết không biết bao nhiêu người.
Bọn chúng vẫn luôn là đối tượng truy nã của Sở cảnh sát, nhưng tung tích của chúng biến hóa rất kỳ lạ, làm cho người ta thường xuyên mất đi manh mối, Sở cảnh sát luôn nhức đầu nghĩ cách triệt để bắt giữ bọn chúng những vẫn chưa thành công.
Thấy trốn tránh vô ích, Nhị Mao dứt khoát chui ra khỏi chỗ trốn, trực tiếp nổ súng giao tranh với đối phương, tiếng súng đùng đoàng trong đêm đặc biệt dọa người, khắp ngã tư và các khu nhà quanh đấy đều vang lên âm thanh la hét.
Mà Đào Thất nhìn đồng hồ trong phòng khách điểm 8h20 phút, nói cách khác, Hoắc Lệ không về nhà đúng giờ như lời anh nói.
Bên ngoài đột nhiên tiếng súng nổi lên bốn phía, dọa cho Đào Thất run rẩy khủng hoảng, cậu nghĩ rằng Hoắc Lệ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đứng dạy chạy ra cửa lớn hét: “Chuyện gì?? Tại sao lại có tiếng súng?”
Vệ sĩ trả lời: “Có thể là trộm cướp hoành hành, gần đây Nam Thành rất rối loạn.”
“Bến tàu thế nào rồi?”
“Chưa có thông tin gì!”
Lo lắng phủ đầy khuôn mặt Đào Thất, cậu vội giật lấy súng giắt bên hông vệ sĩ, nhấc chân bước ra ngoài. Vệ sĩ thất kinh nhanh chóng ngăn cậu lại, nói bên ngoài nguy hiểm, Hoắc Lệ đã ra lệnh phải giữ cậu ở trong nhà cho đến khi anh về.
“Pằng, pằng…” tiếng súng bên ngoài ngày càng dữ dội.
Đào Thất lên đạn, chĩa súng hướng về phía vệ sĩ nói: “Nếu Hoắc gia có hỏi tội cứ để tôi nhận trách nhiệm.”
Cậu không nề hà ngoài kia mưa bom bão đạn, tiếng súng giằng co giữa hai phe, nghe kỹ có thể thấy nhân số không vượt qua 4 người. Kỹ năng bắn súng của Đào Thất từ đời trước đã rất thành thạo, cậu tin tưởng bản thân nhất định sống sót thoát ra ngoài.
Lo cho Hoắc gia nên chạy đi tìm anh, cậu chuẩn bị sẵn lý do trong đầu. Bên ngoài nguy hiểm không cho cậu đi, cậu không tuân thủ, cậu cũng không sợ.
“Đào thiếu, nếu Hoắc gia trở về không thấy cậu sẽ không cho chúng tôi đường sống.”
Mấy người này ai cũng sợ Hoắc Lệ, coi anh như kẻ điên động chút là giết người, thật sự khiến Đào Thất cảm thấy phiền phức, không ai hiểu anh cả!
“Các người như vậy khiến tôi rất khó xử.” Đào Thất nhíu mày, ra vẻ buồn rầu, cậu cầm súng đảo quanh một vòng những kẻ này, sau đó nhắm phía khoảng không đằng xa dứt khoát bóp cò.
“Đoàng!”
Bóp cò lần thứ hai
“Đoàng!”
Lần thứ ba
“Đoàng!”
Liên tục nã 5 phát đạn, mỗi phát đều như ghim thẳng vào tim đám vệ sĩ, khiến cho đám người há hốc miệng không thốt nên lời, tam quan vỡ nát.
Vẻ mặt Đào Thất không chút biến hóa, lực tay thuần thục, không hề khiếp đảm, tựa như cậu đã cầm súng hàng trăm hàng nghìn lần.
Giống như thị uy, hoắc là dọa dẫm đám vệ sĩ này, cũng có thể cậu muốn cảnh cáo đám người ở phía xa kia, nhưng tóm lại ai ai cũng đã nghe thấy 5 phát súng liên tục này.
Đám vệ sĩ bị vẻ mặt bình tĩnh của cậu dọa tới đái ra quần, không ai dám nghĩ một tiểu thiếu gia mỏng manh yếu ớt lại dám nổ liền 5 phát súng như vậy.
Vệ sĩ dù sao cũng có kinh nghiệm súng đạn, trải qua một hồi thất thần vội vã cúi đầu cung kính nghĩ thầm, vị thiếu gia này súng cũng biết bắn, khẳng định là cao thủ bên người Hoắc Lệ.
Không ngoài dự đoán, 5 tiếng súng liên tục dọa cho 2 đám người đang giằng co phía bên kia bối rối, nghĩ thầm không lẽ có bên thứ 3 sắp xuất hiện?
Ngay cả Hoắc Lệ đang âm thầm quan sát cuộc giao tranh cũng nheo mắt hoài nghi.
Tiếng súng vang lên từ phía biệt thự Hoắc gia, vệ sĩ sẽ không tự tiện nổ súng trừ khi có kẻ đột nhập.
“Hoắc gia, tiếng súng kia hình như phát ra từ phía biệt thự!” Một vị trung niên có ria mép tiến tới gần cửa kính xe thấp giọng nói.
Hoắc Lệ phân phó người ở lại canh giữ chỗ này, nói với lái xe khẩn trương quay về nhà, chiếc xe lao vút vào trong bóng đêm đen kịt, xuôi theo đường nhỏ hướng về phía Hoắc trạch.
Ở cổng lớn biệt thự, Đào Thất phẫn nộ giơ súng uy hiếp vệ sĩ canh cổng: “Tránh ra!”
“Tôi nói thêm một lần nữa, tránh ra!” Đào Thất khó thở, những kẻ này thật sự không sợ chết, cũng đủ trung thành với Hoắc gia, cậu không muốn làm hại người vô tội, càng không muốn động đến người của Hoắc gia.
“Đào thiếu, cậu thật sự không thể bước ra ngoài này, cậu có thể lấy mạng chúng tôi nhưng chúng tôi không thể để cậu đi, đây là mệnh lệnh của Hoắc gia, cậu đừng mạo hiểm, ngoài kia rất hỗn loạn, một mình cậu khó bảo toàn tính mạng!”
“Cậu muốn tra xét cái gì, cứ phân công chúng tôi sẽ thay cậu đi làm, nếu cậu bức ép chúng tôi cũng không có cách nào khác.” Vệ sĩ nói xong liền đoạt lấy súng trong tay Đào Thất, tự bắn một phát vào cánh tay mình.
Đào Thất không nghĩ đến kẻ này lại hành động điên cuồng nhanh gọn vậy, cậu tức giận vì họ coi thường tính mạng bản thân, nói thương tổn liền thương tổn.
Mà người đứng đầu Hoắc gia – Hoắc Lệ kia có phải cũng không coi trọng tính mạng của mình hay không, Đào Thất nghĩ đến đây liền cảm thấy uất nghẹn trọng lòng, một cỗ bất lực dâng lên.
Vì sao mỗi người trong Hoắc gia đều như vậy, nghĩ sinh mạng là thứ rẻ mạt? David, Dĩ Đông, Hoắc Lệ…
Đào Thất không muốn nghĩ tiếp, không muốn nghĩ tại sao Hoắc Lệ cao cao tại thượng kia lại có lý do để coi thường tính mạng mình.
Tiếng động cơ ô tô chậm rãi tiến vào, ánh mắt Đào Thất sáng lên.
Chiếc xe đen ngoài cửa, một người bước xuống…
“Hoắc gia!”
Đào Thất đẩy đám vệ sĩ chướng mắt kia, cậu lao về phía Hoắc Lệ như một viên đạn, mặc kệ cái chân vẫn còn chưa lành hẳn, cậu muốn chính mắt nhìn xem con người kia có xảy ra chuyện gì hay không.
Trong tiếng súng đùng đoàng, giữa bóng đêm dày đặc, đứng tại ngã tư đầy rẫy nguy hiểm, hai kẻ gắt gao ôm chặt lấy nhau.
Ánh trăng đổ trên người bọn họ, phát ra một luồng ánh sáng nhu hòa nhợt nhạt.
“Đã 8h35 phút, anh về muộn 35 phút, vì sao về muộn 35 phút??” Đào Thất chôn mặt trong ngực Hoắc Lệ, buồn bực và phẫn nộ trong lòng khi nãy tan biến không còn một mảnh, toàn bộ biến thành ủy khuất.
Sự khó chịu và ủy khuất này tràn ra khắp cõi lòng cậu, dồn nén như muốn phá nát cả linh hồn và thân thể Đào Thất.
“Làm cho Thất Thất lo lắng rồi!” Thân thể Hoắc Lệ cứng đờ, một mảnh ướt át trước ngực khiến anh luống cuống, anh nâng tay vỗ nhẹ đỉnh đầu Đào Thất, nhẹ giọng vỗ về.
“Em thật lo lắng cho anh, em sợ, em sợ lắm!” Đào Thất nghe được âm thanh ôn nhu của Hoắc Lệ, áp lực trong lòng như vỡ ra, sự kiên cường mà cậu gắng gượng dựng lên từ sau khi nhận được bức thư kia rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ.
“Em sợ, Hoắc gia, em sợ…!” Đào Thất run rẩy, thời điểm cậu nghe thấy tiếng súng trong lòng không biết có bao nhiêu khó chịu, có bao nhiêu lo lắng.
Cậu thật sự rất sợ, sợ Hoắc Lệ bị bắn trọng thương, sợ Hoắc Lệ giống đời trước, trúng đạn sau đó biến mất, bỏ lại một mình cậu bơ vơ giữa Hoắc gia lạnh lẽo.
Ngoài kia bao la sóng gió, nếu anh và cậu cứ mãi mãi lưu trong nhà, không cần ra ngoài làm ăn, không cần chấp hành nhiệm vụ gì thì tốt rồi, trong lòng Đào Thất khiếp đảm.
Cậu thật ấu trĩ phải không, đời trước ép buộc cậu ở lại Hoắc gia, không cho cậu ra ngoài, đời này thì ngược lại, cậu hy vọng Hoắc gia vĩnh viễn ở nhà cùng cậu.
Đột nhiên phát hiện bản thân biến thành một kẻ ti tiện, trở nên ích kỷ, cậu không muốn một lần nữa trải qua nỗi đau mất đi người yêu.
“Em không muốn lại mất đi anh, Hoắc gia, em biết mình sai rồi…” Đào Thất nghẹn ngào, chẳng lẽ ông trời muốn trừng phạt cậu, khiến cho cậu kiếp này phải lo lắng bất an mỗi ngày, như đi trên mặt băng mỏng, mỗi bước đi đều run sợ.
Rõ ràng Hoắc Lệ không về nhà đúng như lời hứa, về trễ nửa tiếng, nhưng Đào Thất lại nói cậu sai rồi, cũng không trách móc gì anh.
Tâm tư bất an thấp thỏm, cùng với mấy câu nói “mất đi anh” sến sẩm rùng mình khiến cho Hoắc Lệ thất thần.
Anh bế ngang Đào Thất ôm cậu đi vào biệt thự, đám vệ sĩ vội vàng cúi đầu cung kính, trong lòng kinh ngạc nhìn không ra người ban nãy hùng hổ cầm súng dọa dẫm bọn họ và tiểu công tử thút thít như con thú nhỏ bị thương này có phải là một người không?
Hai người trở về phòng khách, hai tay Đào Thất gắt gao ôm chặt cổ Hoắc Lệ, nhất quyết không buông ra.
Hoắc Lệ đành phải ôm cả cậu ngồi xuống sofa, vừa mới ngồi xuống cậu lại nhanh chóng rúc sát vào lòng anh, một tấc cũng không rời, cứ như sợ anh bỏ chạy.
“Không muốn mất đi anh, không muốn mất đi anh,…” Đào Thất trong lòng tràn đầy dũng khí, cảm thấy những ngượng ngùng e dè trước đây quá vô nghĩa.
Cậu liên tục nói mấy câu tâm tình, đã trải qua nỗi sợ không tìm thấy Hoắc Lệ, trong lòng đột nhiên dâng trào nỗi sợ không tên muốn phát tiết ra ngoài.
Đào Thất lo lắng bi kịch tái diễn, lo lắng thời gian không đủ, Hoắc gia hiện giờ còn chưa điều tra ra thủ phạm hãm hại mình, Hoắc gia còn chưa được hưởng qua hạnh phúc ấm áp, Hoắc gia còn chưa được bù đắp những tiếc nuối thiếu sót của đời trước.
“Tôi vẫn ở bên em, chưa bao giờ rời bỏ!” Hoắc Lệ kiên nhẫn vỗ về, thanh âm ôn nhu như nước, rót vào trong lòng Đào Thất làm nổi lên gợn sóng.
“Nếu em muốn rời đi thì đừng lo mấy kẻ kia ngăn cản, trên thế giới này không ai có thể ngăn cản quyết định của em, cứ cầm súng giải quyết bọn họ!”
“Em không phải muốn rời đi, em muốn đi tìm Hoắc gia, anh đừng hiểu lầm em!” Đào Thất ngẩng đầu lên, trên gương mặt trắng nõn sáng sủa còn vương vài giọt nước mắt trong suốt, trong mắt hiện lên những tia lo lắng nóng nảy, khiến cho tâm Hoắc Lệ cũng không yên.
“Sao Thất Thất lại muốn đi tìm tôi?”
“Em lo anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em sợ mấy tiếng súng kia là phát ra từ phía anh.”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Có xảy ra, chắc chắn có xảy ra, giống như đời trước, anh bị trúng đạn sau đó rời bỏ em,…”
“Sẽ không, Thất Thất!”
“Có mà,… có…” Đào Thất thì thào nói tự như là khẩn cầu Hoắc Lệ cho cậu một lời hứa hẹn, cầu mong Hoắc Lệ lên tiếng trấn án cậu, nói sẽ không xảy ra chuyện như vậy, cậu phải nghe được lời của Hoắc Lệ mới có thể yên tâm.
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu Thất Thất.”
“Không sao, sẽ không sao…!”
“Ừm, không sao cả, không có chuyện gì cả Thất Thất.”
Hoắc Lệ liên tục gọi tên Đào Thất, như một liều thuốc trấn an khiến cho cậu dần bình tĩnh lại.
Sự tình phát sinh đến nước này, Đào Thất không phát hiện cuộc đối thoại vừa rồi có bao nhiêu điểm bất thường, Hoắc Lệ cũng không hỏi lại cậu tại sao nói những chuyện tâm linh quỷ quái như là kiếp trước, đời trước.
Anh chỉ không ngừng phản bác Đào Thất, nói sẽ không có chuyện gì, giống như anh cũng biết trước sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Hay là, anh và Đào Thất đều biết trước bi kịch ấy?
“Anh phải tiếp tục sống thật tốt, sống đến 100 tuổi.” Đào Thất càng siết tay ôm chặt Hoắc Lệ, hai người họ không ý thức được động tác và cử chỉ nãy giờ có biết bao thân mật, ở trong mắt người khác biến thành đôi tình nhân say đắm.
Đợi tinh thần phục hồi lại, Đào Thất mới nhận ra bản thân y hệt một con bạch tuộc dính chặt trên người Hoắc Lệ, dưới ánh mắt trìu mến của anh cậu chỉ biết cúi đầu cười bẽn lẽn, lại một lần nữa chôn mặt trong lồng ngực anh.
Động tác thành thạo tự nhiên, không một chút ngại ngùng e dè, chỉ có tin tưởng an tâm tuyệt đối.
“Hoắc gia, anh có tin thế giới này có thể đảo ngược thời gian không?”
“Có.”
“Vậy anh có biết em thật ra…”
“Hoắc gia! Đã bắt được tên đầu sỏ của băng nhóm Hoa hồng đen rồi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng hô tựa như sấm rền.
Ngay sau đó một nhóm người chậm rãi bước vào phòng khách, người cầm đầu mặc quần áo đen, bên ngoài khoác một chiếc gi-le bò đã phai màu, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, còn có hình xăm quái dị.
Một đôi mắt tam giác sắc bén đến bức người, trên mặt có vết sẹo kéo dài xuống cổ, nhìn thế nào cũng giống một tên tướng cướp hung hãn.
Người này chính là Hắc ca, quản lý nhóm thợ bốc vác ở bến tàu, vận chuyển hàng hóa trên thuyền, đã lăn lộn nhiều năm trên hải vực, nổi tiếng được gọi là “Thủ lĩnh hải tặc”.
Đào Thất nghe thấy thanh âm này cũng nhận ra, thủ hạ của Hoắc Lệ đều rất dễ nhận biết, trầm mặc ít nói trung thành như David, hay hùng hổ mắng chửi chính là Hắc ca, còn có tên phản bội khôn khéo Dĩ Đông kia nữa.
Tuy nhiên đời trước sau khi Hoắc Lệ biến mất, Hắc ca cũng trở nên kiệm lời hơn. Năm nào hắn cũng túc trực bên bến tàu, số lần Đào Thất gặp được người này chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn dường như không phục vị chủ nhân gia tộc mới là Đào Thất
David cũng thay đổi, ngay càng trở nên lợi hại, bất cứ ai lảng vảng gần Đào Thất đều bị xử lý triệt để, dù sao Hoắc Lệ đi rồi, Hoắc gia cũng không còn là Hoắc gia nữa.
“Hoắc gia, đây là tên cầm đầu băng nhóm Hoa hồng đen, nhìn bộ dáng trắng trắng mềm mềm chẳng khác gì một tiểu cô nương.” Hắc ca quay đầu ra hiệu cho thuộc hạ áp giải 2 người đến trước sofa.
Hắn tựa hồ không nhìn thấy Đào Thất, chỉ tập trung báo cáo công việc của mình.
“Thất Thất, đây là Hắc ca, lần trước ra bến tàu em đã gặp qua rồi.” Hoắc Lệ chưa trả lời Hắc ca ngay lập tức, anh cầm mấy ngón tay Đào Thất trang trọng giới thiệu người.
Đào Thất ngẩng đầu lên quay sang nhìn, nhìn về đám người phía trước, ai cũng cao to lực lưỡng, cơ bắp vạm vỡ dũng mãnh.
“Xin chào.”
“Xin chào Đào thiếu, tôi là Hắc ca, cậu có thể gọi tôi là tiểu Hắc. Tiểu công tử bộ dạng thật tuấn tú mĩ miều, cùng Hoắc gia chính là trời sinh một đôi!” Hắc ca nhìn thấy ánh mắt dịu dàng bảo hộ của Hoắc Lệ, hắn giơ ngón tay cái ra hiệu cho Đào Thất, tranh thủ lấy lòng vị tiểu thiếu gia này.
“Tỷ lệ nói láo là 100%, vừa mới mắng tôi bộ dạng như tiểu cô nương, chưa đây 3 phút sau lại khen một tên con trai là tuấn tú mĩ miều, vừa nói lại vừa nghĩ từ, đúng là biết cách nịnh hót!”
“Đây là điển hình của loại người trong ngoài bất nhất, sao phải giả tạo như thế sao không nói ra suy nghĩ thật của mình đi.” Mắt kính đang quỳ trên mặt đất muốn đưa tay đẩy gọng kính, sau đó hắn phát hiện kính đã rơi mất từ bao giờ, chân tay cũng bị trói chặt không thể cựa quậy.
Ánh mắt Đào Thất tối lại một chút, tóm lấy quần áo Hoắc Lệ, cái người này… Cách nói chuyện có điểm kỳ cục, hắn ta chính là kẻ cầm đầu Hoa hồng đen sao? Là một trong số những kẻ hãm hại Hoắc Lệ đời trước?
Hoa hồng đen… Hoắc Lệ sao lại biết về băng nhóm này, còn tóm được đầu sỏ của bọn chúng, từ lúc cậu nhận được phong thư kia mọi chuyện đều phát sinh rất thuận lợi.
“Ngồi trong lòng Hoắc Lệ kia chắc là vị Đào Thất, là sủng vật được nhặt về đúng không? Khắp Nam thành ai mà không biết cậu ta là món đồ chơi của Hoắc Lệ, hóa ra vẫn chưa bị chơi chết à?” Kính mắt tiếp tục phun lời ô uế.
Sủng vật?
Người ngoài có lẽ nghĩ Đào Thất là một sủng vật chỉ để nuôi chơi, tâm địa bọn họ thật ác độc.
Đời trước Đào Thất có lẽ rất để ý mấy lời đồn này, nhưng hiện tại cậu lại chẳng cảm thấy bực bội hay ngượng ngùng gì.
Cậu nguyện ý là sủng vật của Hoắc gia, sống cả đời bên Hoắc Lệ, cái gì cũng đáp ứng anh, cậu cũng không sợ bị bôi nhọ thanh danh, nếu thanh danh bị vấy bẩn có thể đổi lại bình an cho Hoắc Lệ vậy thì cứ việc!
“Nghe đồn chủ nhân Hoắc gia máu lạnh vô tình, coi mạng người như rơm rác, giết người không ghê tay, từ trước đến nay hễ ai chống đối gia tộc kể cả người thân cũng giết không tha, không ngờ cũng có lúc ôn nhu hiền hòa thế này.”
Đào Thất vốn không bỏ mấy lời bôi nhọ cậu vào trong tai, nhưng nghe thấy tên kia thế mà dám nói xấu Hoắc Lệ, trong lòng cậu dâng lên lửa giận. Cậu đứng phắt dậy từ trong lòng Hoắc Lệ, trong nháy mắt đoạt lấy súng trên tay của một tên thuộc hạ đứng gần đó.
Lên đạn, dí súng vào thái dương Kính mắt: “Không cho phép mày nhục mạ anh ấy!”
“Thất Thất!” Hoắc Lệ cả kinh.
Hắc ca cũng vội đề phòng đứng lên thủ thế, sợ Đào Thất nổ súng về phía Hoắc Lệ, mà tên thuộc hạ bị cướp súng còn đang hoang mang vì sao súng trên tay mình lại bị tiểu hài tử kia lấy được.
Toàn bộ người trong phòng dựng hết tóc gáy, hành động này của Đào Thất quá dọa người rồi. Không ai tin thiếu niên tuấn tú mĩ miều kia vừa nãy còn ngồi dựa dẫm trong lòng Hoắc gia, trong nháy mắt liền rút súng hung tợn uy hiếp người khác.
Nếu Đào Thất là người phe địch hẳn bọn họ đã mất mạng, bị tước súng ngay trên địa bàn của mình thật sự quá hoang đường.
“Tao không cho phép mày phỉ báng anh ấy!”
Âm thanh trong trẻo mà sắc bén vang lên, nhưng chủ nhân của giọng nói này lại hành động đầy dũng khí.
Kính mặt cũng đần ra rồi, ánh mắt mờ mịt, thế giới này sai hết rồi, hay đây là ảo giác của hắn? Cầm súng uy hiếp hắn chính là… chính là tiểu Đào Thất yếu đuối mong manh bị anh trai đánh cũng không biết phản kháng sao?
Đào Thất nhìn kẻ trước mặt như hóa đá, chầm chậm ngẩng đầu nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người tên Dĩ Đông kia, chĩa súng về phía hắn.
Kẻ này, phản bội Hoắc Lệ, cấu kết Hoa hồng đen hãm hại Hoắc gia.
…
Phòng khách rơi vào trầm mặc.
Đào Thất giờ phút này giống một con nhím, ánh mắt cảnh giác, hễ ai đến gần liền phóng gai.
“Thất Thất, cẩn thận cướp cò làm chính mình bị thương.” Hoắc Lệ đứng lên, đến bên cạnh Đào Thất nắm lấy tay cậu, tay còn lại vòng ra sau ôm lấy cậu.
Mọi người trong phòng khách nín thở, Hoắc Lệ thế nhưng không hề tức giận Đào Thất, mặc kệ cậu chĩa súng vào người khác ngay trong khuôn viên Hoắc gia, đây là một việc quá nguy hiểm.
Bọn họ cầm súng đã phải rèn luyện bao lâu, còn Đào Thất kia chỉ là một tiểu bạch kiểm chưa trải qua sự đời.
“Thất Thất, đừng làm tay bị đau.” Hoắc Lệ ôn nhu nhỏ nhẹ, tựa hồ muốn làm cho Đào Thất tỉnh táo lại.
Hoắc Lệ về nhà muộn nửa tiếng, tiếng súng từ bên ngoài,.. tất thảy làm cho Đào Thất bất an không thôi, tinh thần không ổn định. Hơn nữa lại có kẻ châm ngòi nói xấu Hoắc Lệ khiến cho Đào Thất cảm thấy chỉ cần bắn chết hết những kẻ này Hoắc gia sẽ trở nên tốt hơn.
“Hắn ta nói láo, em không muốn nghe những lời này.” Một bàn tay của Đào Thất nắm lấy tay Hoắc Lệ, ngẩng đầu lên ánh mắt tràn đầy bướng bỉnh.
Ánh mắt Hoặc Lệ tối đen, xẹt qua một tia u ám sắc nhọn, anh hướng tầm nhìn về phía tên Kính mắt đang quỳ trên mặt đất, chầm chậm nói: “Được!”
Mọi người có mặt trong phòng khách lạnh toát sống lưng, Hắc ca cảm thấy có điều bất thường vội đứng ra phá vỡ không khí nặng nề, thay đổi ngữ khí nói với Đào Thất: “Vị thiếu gia này xin ngài yên tâm, người này sẽ giao cho Sở Cảnh sát, cả đời hắn sẽ bị nhốt trong tù.”
“Trước tiên đem mấy kẻ này nhốt lại, đợi cảnh sát Lưu tới sẽ bàn giao người cho bọn họ!” Hoắc gia phân phó.
Hắc ca đương nhiên biết phía Cảnh sát sẽ không tới, hành động này chỉ như giả vờ để trấn an Đào Thất. Hoắc gia đương nhiên muốn tự mình thẩm vấn tên này!
“Hoắc gia, lúc chúng tôi vừa tới đã nhìn thấy David cùng 2 tên khác đấu súng, người của chính phủ cũng đang âm thầm theo dõi, ba phe sẽ nhanh chóng tụ hợp.” Hắc ca tới gần nhỏ giọng báo cáo.
Hoắc Lệ gật đầu, ý bảo hắn tự do xử lý, cẩn thận nắm tay Đào Thất lên phòng ngủ lầu hai.
Phòng khách chốc lát xôn xao.
“Hắc ca, đây là cái vị lần trước cùng Hoắc gia tới bến tàu sao, nhìn kỹ bộ dáng thật đẹp, non mềm yếu ớt, làn da thật trắng!”
“Đúng vậy, cậu ta có quan hệ gì với Hoắc gia?”
Hắc ca không khỏi nhớ lại tên Trương gì đó ở bến tàu, khi đó cậu ta luôn miệng cảm ơn “thiên thần” , lẽ nào “thiên thần” mà cậu nói là vị Đào Thất này?
Hắn không thể hiểu được loại tiểu bạch kiểm trắng nộn này có cái gì đẹp, là nam nhân không phải nên dũng mãnh khí thế sao? Hắc ca lắc đầu…
Một lúc sau trong phòng khách giải tán hết.
Mà ở bên ngoài cách mấy trăm mét, ba nhóm người đang truy sát ngày càng gắt gao, sát khí bừng bừng.
Đối lập với cảnh tượng này là một màn yên lặng ôn hòa trong phòng ngủ Hoắc gia.
“Hoắc gia, vừa nãy em…”
“Thất Thất có thích dùng súng không? Tôi dạy cho em.” Hoắc Lệ nói.
“Em không muốn.” Đào Thất ngồi trên giường cả người tựa vào lòng Hoắc Lệ, hai cánh tay vòng ôm eo anh, còn Hoắc Lệ tựa vào đầu giường ánh mắt thâm tình.
“Súng rất nguy hiểm, em chỉ muốn bình yên mà sống.”
Hoắc Lệ sờ bàn tay của Đào Thất, mềm mại mịn màng, hai bàn tay này hẳn là không nên cầm súng, chỉ nên học một ít văn thơ nghệ thuật, đánh đàn vẽ tranh gì đó.
“Nhưng nếu cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, em nhất định sẽ cầm súng bảo vệ Hoắc gia.” Đào Thất nói thêm.
“Hoắc gia, cuộc đời này anh có luyến tiếc điều gì không?” Đào Thất lại hỏi.
Hoắc Lệ trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ điều tiếc nuối của bản thân. Vài giây sau hắn mới mở miệng: “Có lẽ là thời thơ ấu không có người bạn nào.”
Đào Thất nắm chặt bàn tay anh, trong lòng nghẹn ngào, cậu đã nghe rất nhiều lời đồn về Hoắc Lệ, biết được quá khứ bi thương của anh. Sau khi cha mẹ mất, anh bị chú ruột nhốt trong phòng tối đằng đẵng mười năm.
Việc này toàn bộ Nam thành đều biết, thân thể Hoắc Lệ không tốt, thường xuyên phải nhập viện. sau khi về nhà chưa đến 1 năm liền hại chết cha mẹ, tiếp theo lại bị nhốt.
Bệnh tình mà Mã Môn nói, có lẽ là di chứng từ tuổi thơ dữ dội kia.
Tuy rằng Mã Môn nói thực trầm trọng, Hoắc Lệ tinh thần bất thường nhưng Đào Thất vẫn cảm thấy anh là người bình thường ôn nhu, cậu không thấy anh có điểm gì không ổn cả.
Hai người đều có thời thơ ấu không hạnh phúc, như tri kỷ tương ngộ, có lẽ nhìn thấy bóng dáng bản thân cho nên sinh ra đồng cảm.
Chỉ có người kia biết, trong lòng đối phương có nỗi khổ.
Bọn họ đều nói Hoắc lệ giết cha mẹ nên mới bị chú ruột nhốt lại. Kỳ thật không phải, Hoắc Lệ rất thương mẹ, lần trước anh đưa Đào Thất đi núi Mao tế bái, Đào Thất nhìn ra anh là một người con hiếu thuận.
“Hoắc gia, một tiếng trước em nhận được thư của Hoa hồng đen, nói rằng anh gặp chuyện không may trên bến tàu.” Nghĩ đến đây Đào Thất nhớ lại những việc mình làm 1 tiếng trước, thậm chí còn liên lụy cả Sở cảnh sát và người của Chính phủ, việc này không thể gạt Hoắc Lệ được.
“Chỉ là tin vịt, lừa gạt thôi.” Hoắc Lệ vuốt đầu Đào Thất, cười thật hiền lành.
Hoắc Lệ một chút ngạc nhiên cũng không có, chẳng lẽ anh cũng trọng sinh? Đào Thất vừa mừng vừa lo.
Lời nói vừa nãy ở phòng khách, Hoắc Lệ liên tục khẳng định anh sẽ không chết.
“Hoắc gia, anh có phải là…” Đào Thất liếm răng, chuẩn bị nói cho anh biết cậu là người trọng sinh.
“Hoắc gia, hiện trường cách đây 200m đang náo loạn, Mao Cống Hiến nói tên kia là con trai của hắn, hiện giờ hắn và người của chúng ta giằng co, nói chúng ta lợi dụng hắn tự hãm hại con mình.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Hắc ca.
“Người của Sở Cảnh sát lại nói tên kia là đạo tặc bọn họ truy nã lâu nay, hai bên sắp đánh nhau to rồi.”
…
Đào Thất nhịn lại nửa câu nói, quay đầu nhìn Hoắc Lệ, Hoắc Lệ chỉ cười không nói, ôm Đào Thất đặt ngồi bên cạnh giường.
Anh bước về phía tủ quần áo, lấy ra một bộ tây trang đen.
“Thất Thất, có muốn đi cùng tôi xem kịch vui không?”
Đào Thất không hiểu gì, Hắc ca vừa nãy nhắc đến Mao Cống Hiến, mà con trai Mao Cống Hiến không phải là Nhị Mao sao? Nhị Mao đang đấu súng cùng người khác?
“Em đi.”
Hoắc Lệ thay quần áo cho Đào Thất, hôn nhẹ lên trán cậu. Sau đó anh lấy ra một cây trượng màu đen, tay cầm điêu khắc tinh tế.
Đào Thất vui sướng nhận lấy cây trượng, bộ tây trang cắt khéo vừa vặn ôm sát thân thể cậu. Cậu nhún nhảy vài bước phát hiện ra cây trượng này cực kỳ phù hợp với bộ trang phục của cậu.
“Cảm ơn Hoắc gia!” Đào Thất ánh mắt sáng ngời như ngọc, làn da ửng hồng, nụ cười rạng rỡ không chút che giấu. Toàn thân cậu một bộ dáng oai phong hùng dũng.
Hoắc Lệ hơi nâng cằm cậu lên, trong mắt lơ đãng phảng phất lộ ra vẻ nhu hòa, là một thiếu niên hăng hái.
Đào Thất cảm thụ hơi thở nóng ấm gần trong gang tấc, trong lòng ngứa ngáy, bờ mi cong dài khẽ phớt lên xuống, hơi ngượng ngùng e lệ.
“Chúng ta đi thôi.” Hoắc Lệ buông tay, nắm lấy vai cậu mở cửa bước ra ngoài.
“Ừm.” Đào Thất có chút không nỡ, muốn giữ chặt anh.
Ngoài cửa, Hắc ca gấp gáp ôm tay chờ chủ nhân, thấy cửa mở liền nhanh chóng đứng nghiêm, nhìn thấy Đào Thất mặc chính trang theo sau lưng Hoắc Lệ liền nhất thời kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng biết giữ mồm miệng không hỏi nhiều, Hoắc gia tự có sắp xếp thỏa đáng.
“Xe đã chuẩn bị sẵn sàng dưới lầu, để tôi lái.” Hắc ca dẫn trước đi xuống cầu thang, gót giày nện rầm rập. Hắn cũng không phiền như David, lúc nào cũng đứng dưới chân cầu thang cúi người chắp tay cung nghênh Hoắc gia, hắn cảm thấy mấy thứ lễ nghi này quá ngu xuẩn mất thời gian.
Hoắc Lệ nắm tay Đào Thất đỡ cậu xuống tầng, cái chân bị gãy mới tháo bột không lâu, mọi hoạt động đều phải nhẹ nhàng cẩn thận, vừa nãy hùng hổ chạy ra cổng lớn náo loạn thật sự muốn tìm chết.
“Chân đã khỏi hẳn chưa?”
“Không còn đau nữa rồi.” Đào Thất không muốn khiến cho anh lo lắng, kỳ thực chân của cậu có chút nhức.
Hắc ca giữ cửa xe đợi 5 phút đồng hồ, hai người mới chậm rì rì bước ra khỏi cửa, Hoắc Lệ cẩn thận đỡ một tay Đào Thất còn tay kia cậu dùng cây trượng chống một bên.
Nhìn cậu nhận được đãi ngộ tốt, khí thế bất phàm, giống một tiểu vương tử cao quý, Hắc ca há hốc miệng, xem ra từ sau này thật sự phải đổi xưng hô thành Đào thiếu gia.
Ba người lái xe đến hiện trường. Mao Cống Hiến đang tranh cãi gay gắt với Lưu cảnh quan.
“Hắn là con trai ta.”
“Con trai cái rắm, hắn ta là thành viên băng nhóm Hoa hồng đen. Chính là tên đạo tặc chúng tôi truy nã bao lâu nay.”
“Thật hay cho cái thân phận ông chủ Nhị Mao, không nghĩ tới ngươi che giấu tốt như vậy. Tôi còn nghĩ cậu thật sự là chủ quán rượu, buôn bán kinh doanh nho nhỏ, không ngờ lại là người của Hoa hồng đen.”
“Cảnh sát Lưu, tôi nghe không hiểu ngài đang nói gì, tôi chỉ đang đi tìm một người bạn, không ngờ tên David này đột nhiên nhảy ra muốn giết người, các người phải chịu trách nhiệm cho việc này.” Nhị Mao ôm cánh tay trúng đạn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn sang David, hận không thể một cước đạp chết hắn.
“Vậy tại sao cậu lại bị bắn trúng tay?”
“Chúng ta nhận được mật báo có người của Hoa hồng đen xuất hiện trên con đường này, lên kế hoạch đột nhập phá hoại biệt thự Hoắc gia, nơi này chỉ có 3 người, không phải các ngươi chẳng lẽ là David?” Cảnh sát Lưu chỉ tay vào Nhị Mao và Tiểu Đường.
Mao Cống Hiến là quan chức chính phủ, hắn nói: “Con trai ta không thể là người của Hoa hồng đen được, cha nó là người có quyền thế, nó tội gì phải đi làm trộm cắp? Chẳng lẽ là cướp của người giàu chia cho người nghèo?”
“Có thể là muốn trả thù mấy tên quan chức lãnh đạo chăng?” Không biết ai xen mồm.
“Hoắc gia đến rồi.” Lại không biết ai hô một câu.
Một chiếc xe từ xa chầm chậm tới gần.
Ba người trên xe bước xuống, một người là Hắc ca, vị xuống sau là Hoắc Lệ, còn có một người… một thiếu niên tuấn tú chống gậy ba-toong.
Trong nháy mắt, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Đào Thất, cậu cong khóe miệng thành một cung độ hoàn mỹ, tựa hồ đã quen với kiểu cười xã giao này, giống hết một bản sao của Hoắc Lệ.
Nhưng nụ cười này có điểm khác so với Hoắc Lệ, nụ cười của cậu như ánh mặt trời, xua tan mây mù, lập tức khiến lòng người nở hoa ấm áp.
Đào Thất thần thái tao nhã, trên người mặc tây trang, trong tay cầm gậy trượng cao quý, toàn thân bao phủ một cỗ khí chất bất phàm.
Vị này là tiểu công tử nhà nào? Người của sở cảnh sát và chính phủ đều tập trung cảnh giác.
Chỉ có Nhị mao toàn thân chấn kinh, Hoắc Lệ thế mà dám dẫn Đào Thất đến đây, hắn muốn chính thức đưa cậu gia nhập những mỗi quan hệ xã hội của hắn sao?
David vững vàng bước tới bên cạnh, cúi đầu gập thân tiêu chuẩn 90 độ: “Hoắc gia, Đào thiếu.”
Đào thiếu? Tất cả mọi người ở đây bỗng vỡ lẽ, hóa ra chính là vị tiểu thiếu gia bị Đào gia vứt bỏ kia sao, không phải Hoắc Lệ nhặt về nuôi như sủng vật sao?
“Người của Hoa hồng đen là tên nào?” Hoắc Lệ mở miệng chất vấn.
“Chính là 2 kẻ này, một tên là Tiểu Đường, một tên là Nhị Mao.” Cảnh sát Lưu dõng dạc báo cáo.
Đào Thất hướng về phía Nhị Mao, ánh mắt lạnh như băng khiến Nhị Mao phát hoảng, hắn ta tựa hồ không nhận ra người bạn Đào Thất này.
Còn bây giờ là ban đêm yên tĩnh, lại che giấu một luồng sát khí.
Cư dân bến tàu Nam thành đèn đuốc sáng trưng, một chiếc cano cùng một chiếc thuyền đánh cá đậu bên cảng. Phía trên thuyền ánh sáng lập lòe, giữa đêm lạnh ngoài biển phát ra một tia ấm áp.
Trên bờ một đám người xếp hàng nghiêm chỉnh, đang giao tiếp đàm phán gì đó, lại gần hơn có thể nghe thấy một trận chửi rủa ầm ĩ vang vọng giữa đêm bùng nổ như pháo hoa.
“Chúng mày là những con chuột cống bẩn thỉu thối tha, chỉ biết lét lún trộm cắp đồ của Hoắc gia chúng ta.”
“Lũ nghèo kiết bần cùng, tức chết ông, Hoắc gia chúng ta là nhà tình thương phân phát đồ từ thiện hay sao, đồ vật gì các người cũng muốn lấy đi 1 phần!” Hắc ca đạp một cước lên mặt Kính mắt, giơ tay bịt mũi ghê tởm nói.
“Hắc ca, người này để các anh tự xử lý!” Cảnh sát Lưu vỗ vỗ cái bụng tròn xoe của mình, đội lại mũ nâng tay ra hiệu:
“Giải tán đội hình!”
“Từ từ đã cảnh sát Lưu, xin hỏi làm thế nào các ông nắm được thông tin về vụ nổ súng trên bến tàu?” Hắ ca chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt sắc bén xứng đáng với mấy vết sẹo như rắn rết trên mặt, làm cho người ta cảm giác giống một con báo đen hung tợn trên thảo nguyên.
Cảnh sát Lưu trong lòng ghét bỏ, không hổ là người Hoắc gia dạy dỗ, ai ai cũng mang vẻ mặt hung thần ác sát. Nhưng ông ta vẫn tươi cười giải thích, ai cũng biết tên Hắc ca này làm việc rất cẩn thận đâu ra đó, cần phải đưa cho hắn một lý do.
“Tôi đang ở Sở xử lý vụ án Đào gia, kết quả có người nhà Hoắc gia chạy đến báo án, nói là Hoắc gia yêu cầu phái một đội tới bến tàu, sau đó tôi lập tức cho người đi làm nhiệm vụ, nửa đường còn gặp cả người của chính phủ.”
“Hai đội Sở cảnh và Chính phủ cùng lúc xuất hiện làm kinh sợ người cả Nam thành, tưởng rằng sắp có chiến tranh rồi. Mọi người đều biết chúng tôi cùng người của Chính phủ nước sông không phạm nước giếng, tôi nghĩ đi nghĩ lại không hiểu sao Hoắc gia đột nhiên điều động cả hai đội ra bến tàu, khẳng định là trúng kế rồi, nói không chừng có kẻ giăng bẫy để một lưới bắt hết!”
“Ngay lúc chúng tôi…”
Vị cảnh sát Lưu này khó trách có thể lên được vị trí cao như thế, uy quyền đầy mình, có điều Hoắc gia vì sao đột nhiên muốn cả Sở cảnh và Chính phủ cùng nhúng tay vào chuyện này?
“Sau đó Hoắc gia lại đột nhiên xuất hiện, nói thật ra ngài ấy định cho gọi chúng tôi tới, người của Chính phủ vừa vặn đang ở gần Hoắc gia, là chúng tôi tự mình đi tới.” Cảnh sát Lưu nói xong liền ngày lập tức ngậm miệng, trừ bỏ Hoắc Lệ hắn cũng không giao lưu nhiều với mấy tên tay sai.
Thời điểm cảnh sát Lưu muốn rời đi, Kính mắt đột nhiên giãy giụa, thế nhưng tay chân hắn đang bị trói chặt, bị cảnh sát áp dưới mặt đất, không thể trở mình.
“Còn động đậy liền cho một phát súng!” Hắc ca nhấc chân đạp một cước nữa, hung tợn nói.
Kẻ này chính là tên trộm một năm trước đột nhập biệt thự trộm đồ còn định giết người diệt khẩu. Cảnh sát khi ấy phong tỏa toàn bộ biệt thự, may mà Hoắc gia lật ngược cục diện trở vượt qua trận tập kích ấy, nếu không hiện giờ ở Nam thành Hoắc gia chỉ còn là đống đổ nát.
“Trói lại mang về Hoắc gia xử lý, bên kia còn 2 tên tiểu tặc, đợi thời cơ đến nhất định tận diệt các ngươi.”
*
Cách bến tàu xa xa, bầu trời lập lòe mấy ngôi sao yếu ớt, vô lực chiếu rọi xuống bóng 2 người.
“Lão đại, tôi lo lắng cho đám Mắt kính, ngài nói xem tên Dĩ Đông kia đang yên đang lành, nhân lúc chúng ta chuẩn bị đánh úp bến tàu lại bất ngờ xông pha giúp đỡ chúng ta?” Tiểu Đường ngồi xổm góc tường, tay giữ chặt cái mũ beret tránh cho gió thổi bay.
“Kính mắt làm việc ổn thỏa, đừng lo lắng cho bọn họ, Hoắc Lệ hiện tại ở bến tàu xử lý rối ren không thể ngay tức khắc quay về được, chúng ta phải tranh thủ dẫn Đào Thất bỏ trốn.” Nhị Mao lướt mắt nhìn quét xung quanh, phía trước khoảng 200m là cổng lớn biệt thự Hoắc gia, trên đường không một bóng người, im lặng như tờ.
“Đào Thất sẽ ra đây sao?”
“Người của Hoắc gia đã gặp tôi một lần, tôi tự mình đi vào, cậu ở ngoài này canh chừng mấy tên vệ sĩ.”
“Vâng thưa lão đại, ngài cẩn thận một chút!”
“Được!” Nhị Mao từ góc tường đứng lên, vừa rời khỏi nơi ẩn nấp chưa đến một phút, một viên đạn theo hướng trú ẩn của hắn bay tới, mang theo nhiệt độ cực nóng xẹt qua cánh tay của hắn.
“Có người mai phục chúng ta!” Nhị Mao sắc mặt ngưng trọng vội quay trở lại góc tường.
“Sao có thể?”
“Pằng…” Lại là một viên đạn khác nhắm vào bức tường nơi bọn chúng đang trốn, âm thanh va chạm mãnh liệt mang theo cảnh cáo và nguy hiểm gần kề trong gang tấc.
“Không xong rồi, Tiểu Đường cậu mau đi trước, Kính mắt và Tửu thúc đã bại lộ, chúng ta đã sớm bị tính kế rơi vào bẫy của Hoắc Lệ, hắn ta hiện tại không ra bến tàu mà một mực canh chừng trên con đường này để chờ chúng ta mắc câu.”
Nhị Mao cùng Tiểu Đường nhanh chóng thoát thân, uốn éo như cá chạch trơn trượt trong đêm luồn lách né đạn. Tình huống khẩn cấp phát sinh khiến cho Nhị Mao trong nháy mắt nghĩ thông suốt.
Đối phương chắc chắn là người của Hoắc Lệ, Nhị Mao mấy năm nay tuy rằng đắc tội không ít người nhưng công phu ẩn nấp phi thường tốt, không ai nắm được thân phận thật sự của hắn.
Trong tất cả đám người đó Hoắc Lệ là con cá lớn nhất, nếu có người nào đã dò ra tung tích của hắn ta khẳng định chỉ có thể là Hoắc Lệ.
Nhị Mao nhìn ngó xung quanh nhưng không tìm ra người nổ súng trốn ở hướng nào, hắn chui vội vào trong một nhà hàng trống không gần đó, định lẻn ra bằng cửa sau.
Cánh cửa vừa mở ra một đường đạn bay thẳng về phía hắn, ghim trúng cánh tay.
“Lão đại!”
“Thật sự gặp phải cao thủ bắn súng rồi, đối phương rốt cuộc là ai???” Nhị Mao giữ chặt vết thương trên tay để cầm máu, vội vàng đóng cửa lại thở hổn hển.
“Hoắc gia có kẻ lợi hại vậy sao? Không có đâu, trừ tên Dĩ Đông cùng Hắc ca ở bến tàu kia, không còn ai có thể dùng súng thành thạo như vậy.”
“Hay chính là Hoắc Lệ?”
Tựa hồ để chứng minh cho ý nghĩ này, tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng dồn dập đến gần, Nhị Mao vội chui xuống dưới gầm bàn trốn, cánh cửa đột nhiên bị kéo mạnh ra.
Người bên ngoài cao to lừng lững, thân hình chìm vào trong bóng tối.
“Cộp…cộp…cộp” tiếng bước chân
Nhị Mao nín thở, chờ đợi thời cơ đối phương rơi vào tầm ngắm sẽ nổ súng.
“Pằng…” Tiếng súng nổ ra đồng thời cũng bại lộ vị trí ẩn nấp của Tiểu Đường. Người kia rất nhanh né đường đạn, súng trên tay chuẩn xác hướng về phía Tiểu Đường.
Đồng tử Nhị Mao co rút, Tiểu Đường quá lỗ mãng, đạn của bọn chúng không còn nhiều, không thể đọ súng trực diện với đối phương!
“Nhóm hoa hồng đen, một năm trước các người tổn hại Hoắc gia, sát hại nhiều tính mạng vô tội, hiện giờ cuối cùng cũng lộ mặt.” Người kia chậm rãi mở miệng nói.
Hoa hồng đen những năm gần đây đã bị liệt vào danh sách tổ chức tội phạm, bọn chúng chuyên trộm cướp đồ đạc của quan chức lãnh đạo, còn đột nhập vào những nhà giàu vơ vét tài sản, trên tay đã giết không biết bao nhiêu người.
Bọn chúng vẫn luôn là đối tượng truy nã của Sở cảnh sát, nhưng tung tích của chúng biến hóa rất kỳ lạ, làm cho người ta thường xuyên mất đi manh mối, Sở cảnh sát luôn nhức đầu nghĩ cách triệt để bắt giữ bọn chúng những vẫn chưa thành công.
Thấy trốn tránh vô ích, Nhị Mao dứt khoát chui ra khỏi chỗ trốn, trực tiếp nổ súng giao tranh với đối phương, tiếng súng đùng đoàng trong đêm đặc biệt dọa người, khắp ngã tư và các khu nhà quanh đấy đều vang lên âm thanh la hét.
Mà Đào Thất nhìn đồng hồ trong phòng khách điểm 8h20 phút, nói cách khác, Hoắc Lệ không về nhà đúng giờ như lời anh nói.
Bên ngoài đột nhiên tiếng súng nổi lên bốn phía, dọa cho Đào Thất run rẩy khủng hoảng, cậu nghĩ rằng Hoắc Lệ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đứng dạy chạy ra cửa lớn hét: “Chuyện gì?? Tại sao lại có tiếng súng?”
Vệ sĩ trả lời: “Có thể là trộm cướp hoành hành, gần đây Nam Thành rất rối loạn.”
“Bến tàu thế nào rồi?”
“Chưa có thông tin gì!”
Lo lắng phủ đầy khuôn mặt Đào Thất, cậu vội giật lấy súng giắt bên hông vệ sĩ, nhấc chân bước ra ngoài. Vệ sĩ thất kinh nhanh chóng ngăn cậu lại, nói bên ngoài nguy hiểm, Hoắc Lệ đã ra lệnh phải giữ cậu ở trong nhà cho đến khi anh về.
“Pằng, pằng…” tiếng súng bên ngoài ngày càng dữ dội.
Đào Thất lên đạn, chĩa súng hướng về phía vệ sĩ nói: “Nếu Hoắc gia có hỏi tội cứ để tôi nhận trách nhiệm.”
Cậu không nề hà ngoài kia mưa bom bão đạn, tiếng súng giằng co giữa hai phe, nghe kỹ có thể thấy nhân số không vượt qua 4 người. Kỹ năng bắn súng của Đào Thất từ đời trước đã rất thành thạo, cậu tin tưởng bản thân nhất định sống sót thoát ra ngoài.
Lo cho Hoắc gia nên chạy đi tìm anh, cậu chuẩn bị sẵn lý do trong đầu. Bên ngoài nguy hiểm không cho cậu đi, cậu không tuân thủ, cậu cũng không sợ.
“Đào thiếu, nếu Hoắc gia trở về không thấy cậu sẽ không cho chúng tôi đường sống.”
Mấy người này ai cũng sợ Hoắc Lệ, coi anh như kẻ điên động chút là giết người, thật sự khiến Đào Thất cảm thấy phiền phức, không ai hiểu anh cả!
“Các người như vậy khiến tôi rất khó xử.” Đào Thất nhíu mày, ra vẻ buồn rầu, cậu cầm súng đảo quanh một vòng những kẻ này, sau đó nhắm phía khoảng không đằng xa dứt khoát bóp cò.
“Đoàng!”
Bóp cò lần thứ hai
“Đoàng!”
Lần thứ ba
“Đoàng!”
Liên tục nã 5 phát đạn, mỗi phát đều như ghim thẳng vào tim đám vệ sĩ, khiến cho đám người há hốc miệng không thốt nên lời, tam quan vỡ nát.
Vẻ mặt Đào Thất không chút biến hóa, lực tay thuần thục, không hề khiếp đảm, tựa như cậu đã cầm súng hàng trăm hàng nghìn lần.
Giống như thị uy, hoắc là dọa dẫm đám vệ sĩ này, cũng có thể cậu muốn cảnh cáo đám người ở phía xa kia, nhưng tóm lại ai ai cũng đã nghe thấy 5 phát súng liên tục này.
Đám vệ sĩ bị vẻ mặt bình tĩnh của cậu dọa tới đái ra quần, không ai dám nghĩ một tiểu thiếu gia mỏng manh yếu ớt lại dám nổ liền 5 phát súng như vậy.
Vệ sĩ dù sao cũng có kinh nghiệm súng đạn, trải qua một hồi thất thần vội vã cúi đầu cung kính nghĩ thầm, vị thiếu gia này súng cũng biết bắn, khẳng định là cao thủ bên người Hoắc Lệ.
Không ngoài dự đoán, 5 tiếng súng liên tục dọa cho 2 đám người đang giằng co phía bên kia bối rối, nghĩ thầm không lẽ có bên thứ 3 sắp xuất hiện?
Ngay cả Hoắc Lệ đang âm thầm quan sát cuộc giao tranh cũng nheo mắt hoài nghi.
Tiếng súng vang lên từ phía biệt thự Hoắc gia, vệ sĩ sẽ không tự tiện nổ súng trừ khi có kẻ đột nhập.
“Hoắc gia, tiếng súng kia hình như phát ra từ phía biệt thự!” Một vị trung niên có ria mép tiến tới gần cửa kính xe thấp giọng nói.
Hoắc Lệ phân phó người ở lại canh giữ chỗ này, nói với lái xe khẩn trương quay về nhà, chiếc xe lao vút vào trong bóng đêm đen kịt, xuôi theo đường nhỏ hướng về phía Hoắc trạch.
Ở cổng lớn biệt thự, Đào Thất phẫn nộ giơ súng uy hiếp vệ sĩ canh cổng: “Tránh ra!”
“Tôi nói thêm một lần nữa, tránh ra!” Đào Thất khó thở, những kẻ này thật sự không sợ chết, cũng đủ trung thành với Hoắc gia, cậu không muốn làm hại người vô tội, càng không muốn động đến người của Hoắc gia.
“Đào thiếu, cậu thật sự không thể bước ra ngoài này, cậu có thể lấy mạng chúng tôi nhưng chúng tôi không thể để cậu đi, đây là mệnh lệnh của Hoắc gia, cậu đừng mạo hiểm, ngoài kia rất hỗn loạn, một mình cậu khó bảo toàn tính mạng!”
“Cậu muốn tra xét cái gì, cứ phân công chúng tôi sẽ thay cậu đi làm, nếu cậu bức ép chúng tôi cũng không có cách nào khác.” Vệ sĩ nói xong liền đoạt lấy súng trong tay Đào Thất, tự bắn một phát vào cánh tay mình.
Đào Thất không nghĩ đến kẻ này lại hành động điên cuồng nhanh gọn vậy, cậu tức giận vì họ coi thường tính mạng bản thân, nói thương tổn liền thương tổn.
Mà người đứng đầu Hoắc gia – Hoắc Lệ kia có phải cũng không coi trọng tính mạng của mình hay không, Đào Thất nghĩ đến đây liền cảm thấy uất nghẹn trọng lòng, một cỗ bất lực dâng lên.
Vì sao mỗi người trong Hoắc gia đều như vậy, nghĩ sinh mạng là thứ rẻ mạt? David, Dĩ Đông, Hoắc Lệ…
Đào Thất không muốn nghĩ tiếp, không muốn nghĩ tại sao Hoắc Lệ cao cao tại thượng kia lại có lý do để coi thường tính mạng mình.
Tiếng động cơ ô tô chậm rãi tiến vào, ánh mắt Đào Thất sáng lên.
Chiếc xe đen ngoài cửa, một người bước xuống…
“Hoắc gia!”
Đào Thất đẩy đám vệ sĩ chướng mắt kia, cậu lao về phía Hoắc Lệ như một viên đạn, mặc kệ cái chân vẫn còn chưa lành hẳn, cậu muốn chính mắt nhìn xem con người kia có xảy ra chuyện gì hay không.
Trong tiếng súng đùng đoàng, giữa bóng đêm dày đặc, đứng tại ngã tư đầy rẫy nguy hiểm, hai kẻ gắt gao ôm chặt lấy nhau.
Ánh trăng đổ trên người bọn họ, phát ra một luồng ánh sáng nhu hòa nhợt nhạt.
“Đã 8h35 phút, anh về muộn 35 phút, vì sao về muộn 35 phút??” Đào Thất chôn mặt trong ngực Hoắc Lệ, buồn bực và phẫn nộ trong lòng khi nãy tan biến không còn một mảnh, toàn bộ biến thành ủy khuất.
Sự khó chịu và ủy khuất này tràn ra khắp cõi lòng cậu, dồn nén như muốn phá nát cả linh hồn và thân thể Đào Thất.
“Làm cho Thất Thất lo lắng rồi!” Thân thể Hoắc Lệ cứng đờ, một mảnh ướt át trước ngực khiến anh luống cuống, anh nâng tay vỗ nhẹ đỉnh đầu Đào Thất, nhẹ giọng vỗ về.
“Em thật lo lắng cho anh, em sợ, em sợ lắm!” Đào Thất nghe được âm thanh ôn nhu của Hoắc Lệ, áp lực trong lòng như vỡ ra, sự kiên cường mà cậu gắng gượng dựng lên từ sau khi nhận được bức thư kia rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ.
“Em sợ, Hoắc gia, em sợ…!” Đào Thất run rẩy, thời điểm cậu nghe thấy tiếng súng trong lòng không biết có bao nhiêu khó chịu, có bao nhiêu lo lắng.
Cậu thật sự rất sợ, sợ Hoắc Lệ bị bắn trọng thương, sợ Hoắc Lệ giống đời trước, trúng đạn sau đó biến mất, bỏ lại một mình cậu bơ vơ giữa Hoắc gia lạnh lẽo.
Ngoài kia bao la sóng gió, nếu anh và cậu cứ mãi mãi lưu trong nhà, không cần ra ngoài làm ăn, không cần chấp hành nhiệm vụ gì thì tốt rồi, trong lòng Đào Thất khiếp đảm.
Cậu thật ấu trĩ phải không, đời trước ép buộc cậu ở lại Hoắc gia, không cho cậu ra ngoài, đời này thì ngược lại, cậu hy vọng Hoắc gia vĩnh viễn ở nhà cùng cậu.
Đột nhiên phát hiện bản thân biến thành một kẻ ti tiện, trở nên ích kỷ, cậu không muốn một lần nữa trải qua nỗi đau mất đi người yêu.
“Em không muốn lại mất đi anh, Hoắc gia, em biết mình sai rồi…” Đào Thất nghẹn ngào, chẳng lẽ ông trời muốn trừng phạt cậu, khiến cho cậu kiếp này phải lo lắng bất an mỗi ngày, như đi trên mặt băng mỏng, mỗi bước đi đều run sợ.
Rõ ràng Hoắc Lệ không về nhà đúng như lời hứa, về trễ nửa tiếng, nhưng Đào Thất lại nói cậu sai rồi, cũng không trách móc gì anh.
Tâm tư bất an thấp thỏm, cùng với mấy câu nói “mất đi anh” sến sẩm rùng mình khiến cho Hoắc Lệ thất thần.
Anh bế ngang Đào Thất ôm cậu đi vào biệt thự, đám vệ sĩ vội vàng cúi đầu cung kính, trong lòng kinh ngạc nhìn không ra người ban nãy hùng hổ cầm súng dọa dẫm bọn họ và tiểu công tử thút thít như con thú nhỏ bị thương này có phải là một người không?
Hai người trở về phòng khách, hai tay Đào Thất gắt gao ôm chặt cổ Hoắc Lệ, nhất quyết không buông ra.
Hoắc Lệ đành phải ôm cả cậu ngồi xuống sofa, vừa mới ngồi xuống cậu lại nhanh chóng rúc sát vào lòng anh, một tấc cũng không rời, cứ như sợ anh bỏ chạy.
“Không muốn mất đi anh, không muốn mất đi anh,…” Đào Thất trong lòng tràn đầy dũng khí, cảm thấy những ngượng ngùng e dè trước đây quá vô nghĩa.
Cậu liên tục nói mấy câu tâm tình, đã trải qua nỗi sợ không tìm thấy Hoắc Lệ, trong lòng đột nhiên dâng trào nỗi sợ không tên muốn phát tiết ra ngoài.
Đào Thất lo lắng bi kịch tái diễn, lo lắng thời gian không đủ, Hoắc gia hiện giờ còn chưa điều tra ra thủ phạm hãm hại mình, Hoắc gia còn chưa được hưởng qua hạnh phúc ấm áp, Hoắc gia còn chưa được bù đắp những tiếc nuối thiếu sót của đời trước.
“Tôi vẫn ở bên em, chưa bao giờ rời bỏ!” Hoắc Lệ kiên nhẫn vỗ về, thanh âm ôn nhu như nước, rót vào trong lòng Đào Thất làm nổi lên gợn sóng.
“Nếu em muốn rời đi thì đừng lo mấy kẻ kia ngăn cản, trên thế giới này không ai có thể ngăn cản quyết định của em, cứ cầm súng giải quyết bọn họ!”
“Em không phải muốn rời đi, em muốn đi tìm Hoắc gia, anh đừng hiểu lầm em!” Đào Thất ngẩng đầu lên, trên gương mặt trắng nõn sáng sủa còn vương vài giọt nước mắt trong suốt, trong mắt hiện lên những tia lo lắng nóng nảy, khiến cho tâm Hoắc Lệ cũng không yên.
“Sao Thất Thất lại muốn đi tìm tôi?”
“Em lo anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em sợ mấy tiếng súng kia là phát ra từ phía anh.”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Có xảy ra, chắc chắn có xảy ra, giống như đời trước, anh bị trúng đạn sau đó rời bỏ em,…”
“Sẽ không, Thất Thất!”
“Có mà,… có…” Đào Thất thì thào nói tự như là khẩn cầu Hoắc Lệ cho cậu một lời hứa hẹn, cầu mong Hoắc Lệ lên tiếng trấn án cậu, nói sẽ không xảy ra chuyện như vậy, cậu phải nghe được lời của Hoắc Lệ mới có thể yên tâm.
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu Thất Thất.”
“Không sao, sẽ không sao…!”
“Ừm, không sao cả, không có chuyện gì cả Thất Thất.”
Hoắc Lệ liên tục gọi tên Đào Thất, như một liều thuốc trấn an khiến cho cậu dần bình tĩnh lại.
Sự tình phát sinh đến nước này, Đào Thất không phát hiện cuộc đối thoại vừa rồi có bao nhiêu điểm bất thường, Hoắc Lệ cũng không hỏi lại cậu tại sao nói những chuyện tâm linh quỷ quái như là kiếp trước, đời trước.
Anh chỉ không ngừng phản bác Đào Thất, nói sẽ không có chuyện gì, giống như anh cũng biết trước sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Hay là, anh và Đào Thất đều biết trước bi kịch ấy?
“Anh phải tiếp tục sống thật tốt, sống đến 100 tuổi.” Đào Thất càng siết tay ôm chặt Hoắc Lệ, hai người họ không ý thức được động tác và cử chỉ nãy giờ có biết bao thân mật, ở trong mắt người khác biến thành đôi tình nhân say đắm.
Đợi tinh thần phục hồi lại, Đào Thất mới nhận ra bản thân y hệt một con bạch tuộc dính chặt trên người Hoắc Lệ, dưới ánh mắt trìu mến của anh cậu chỉ biết cúi đầu cười bẽn lẽn, lại một lần nữa chôn mặt trong lồng ngực anh.
Động tác thành thạo tự nhiên, không một chút ngại ngùng e dè, chỉ có tin tưởng an tâm tuyệt đối.
“Hoắc gia, anh có tin thế giới này có thể đảo ngược thời gian không?”
“Có.”
“Vậy anh có biết em thật ra…”
“Hoắc gia! Đã bắt được tên đầu sỏ của băng nhóm Hoa hồng đen rồi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng hô tựa như sấm rền.
Ngay sau đó một nhóm người chậm rãi bước vào phòng khách, người cầm đầu mặc quần áo đen, bên ngoài khoác một chiếc gi-le bò đã phai màu, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, còn có hình xăm quái dị.
Một đôi mắt tam giác sắc bén đến bức người, trên mặt có vết sẹo kéo dài xuống cổ, nhìn thế nào cũng giống một tên tướng cướp hung hãn.
Người này chính là Hắc ca, quản lý nhóm thợ bốc vác ở bến tàu, vận chuyển hàng hóa trên thuyền, đã lăn lộn nhiều năm trên hải vực, nổi tiếng được gọi là “Thủ lĩnh hải tặc”.
Đào Thất nghe thấy thanh âm này cũng nhận ra, thủ hạ của Hoắc Lệ đều rất dễ nhận biết, trầm mặc ít nói trung thành như David, hay hùng hổ mắng chửi chính là Hắc ca, còn có tên phản bội khôn khéo Dĩ Đông kia nữa.
Tuy nhiên đời trước sau khi Hoắc Lệ biến mất, Hắc ca cũng trở nên kiệm lời hơn. Năm nào hắn cũng túc trực bên bến tàu, số lần Đào Thất gặp được người này chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn dường như không phục vị chủ nhân gia tộc mới là Đào Thất
David cũng thay đổi, ngay càng trở nên lợi hại, bất cứ ai lảng vảng gần Đào Thất đều bị xử lý triệt để, dù sao Hoắc Lệ đi rồi, Hoắc gia cũng không còn là Hoắc gia nữa.
“Hoắc gia, đây là tên cầm đầu băng nhóm Hoa hồng đen, nhìn bộ dáng trắng trắng mềm mềm chẳng khác gì một tiểu cô nương.” Hắc ca quay đầu ra hiệu cho thuộc hạ áp giải 2 người đến trước sofa.
Hắn tựa hồ không nhìn thấy Đào Thất, chỉ tập trung báo cáo công việc của mình.
“Thất Thất, đây là Hắc ca, lần trước ra bến tàu em đã gặp qua rồi.” Hoắc Lệ chưa trả lời Hắc ca ngay lập tức, anh cầm mấy ngón tay Đào Thất trang trọng giới thiệu người.
Đào Thất ngẩng đầu lên quay sang nhìn, nhìn về đám người phía trước, ai cũng cao to lực lưỡng, cơ bắp vạm vỡ dũng mãnh.
“Xin chào.”
“Xin chào Đào thiếu, tôi là Hắc ca, cậu có thể gọi tôi là tiểu Hắc. Tiểu công tử bộ dạng thật tuấn tú mĩ miều, cùng Hoắc gia chính là trời sinh một đôi!” Hắc ca nhìn thấy ánh mắt dịu dàng bảo hộ của Hoắc Lệ, hắn giơ ngón tay cái ra hiệu cho Đào Thất, tranh thủ lấy lòng vị tiểu thiếu gia này.
“Tỷ lệ nói láo là 100%, vừa mới mắng tôi bộ dạng như tiểu cô nương, chưa đây 3 phút sau lại khen một tên con trai là tuấn tú mĩ miều, vừa nói lại vừa nghĩ từ, đúng là biết cách nịnh hót!”
“Đây là điển hình của loại người trong ngoài bất nhất, sao phải giả tạo như thế sao không nói ra suy nghĩ thật của mình đi.” Mắt kính đang quỳ trên mặt đất muốn đưa tay đẩy gọng kính, sau đó hắn phát hiện kính đã rơi mất từ bao giờ, chân tay cũng bị trói chặt không thể cựa quậy.
Ánh mắt Đào Thất tối lại một chút, tóm lấy quần áo Hoắc Lệ, cái người này… Cách nói chuyện có điểm kỳ cục, hắn ta chính là kẻ cầm đầu Hoa hồng đen sao? Là một trong số những kẻ hãm hại Hoắc Lệ đời trước?
Hoa hồng đen… Hoắc Lệ sao lại biết về băng nhóm này, còn tóm được đầu sỏ của bọn chúng, từ lúc cậu nhận được phong thư kia mọi chuyện đều phát sinh rất thuận lợi.
“Ngồi trong lòng Hoắc Lệ kia chắc là vị Đào Thất, là sủng vật được nhặt về đúng không? Khắp Nam thành ai mà không biết cậu ta là món đồ chơi của Hoắc Lệ, hóa ra vẫn chưa bị chơi chết à?” Kính mắt tiếp tục phun lời ô uế.
Sủng vật?
Người ngoài có lẽ nghĩ Đào Thất là một sủng vật chỉ để nuôi chơi, tâm địa bọn họ thật ác độc.
Đời trước Đào Thất có lẽ rất để ý mấy lời đồn này, nhưng hiện tại cậu lại chẳng cảm thấy bực bội hay ngượng ngùng gì.
Cậu nguyện ý là sủng vật của Hoắc gia, sống cả đời bên Hoắc Lệ, cái gì cũng đáp ứng anh, cậu cũng không sợ bị bôi nhọ thanh danh, nếu thanh danh bị vấy bẩn có thể đổi lại bình an cho Hoắc Lệ vậy thì cứ việc!
“Nghe đồn chủ nhân Hoắc gia máu lạnh vô tình, coi mạng người như rơm rác, giết người không ghê tay, từ trước đến nay hễ ai chống đối gia tộc kể cả người thân cũng giết không tha, không ngờ cũng có lúc ôn nhu hiền hòa thế này.”
Đào Thất vốn không bỏ mấy lời bôi nhọ cậu vào trong tai, nhưng nghe thấy tên kia thế mà dám nói xấu Hoắc Lệ, trong lòng cậu dâng lên lửa giận. Cậu đứng phắt dậy từ trong lòng Hoắc Lệ, trong nháy mắt đoạt lấy súng trên tay của một tên thuộc hạ đứng gần đó.
Lên đạn, dí súng vào thái dương Kính mắt: “Không cho phép mày nhục mạ anh ấy!”
“Thất Thất!” Hoắc Lệ cả kinh.
Hắc ca cũng vội đề phòng đứng lên thủ thế, sợ Đào Thất nổ súng về phía Hoắc Lệ, mà tên thuộc hạ bị cướp súng còn đang hoang mang vì sao súng trên tay mình lại bị tiểu hài tử kia lấy được.
Toàn bộ người trong phòng dựng hết tóc gáy, hành động này của Đào Thất quá dọa người rồi. Không ai tin thiếu niên tuấn tú mĩ miều kia vừa nãy còn ngồi dựa dẫm trong lòng Hoắc gia, trong nháy mắt liền rút súng hung tợn uy hiếp người khác.
Nếu Đào Thất là người phe địch hẳn bọn họ đã mất mạng, bị tước súng ngay trên địa bàn của mình thật sự quá hoang đường.
“Tao không cho phép mày phỉ báng anh ấy!”
Âm thanh trong trẻo mà sắc bén vang lên, nhưng chủ nhân của giọng nói này lại hành động đầy dũng khí.
Kính mặt cũng đần ra rồi, ánh mắt mờ mịt, thế giới này sai hết rồi, hay đây là ảo giác của hắn? Cầm súng uy hiếp hắn chính là… chính là tiểu Đào Thất yếu đuối mong manh bị anh trai đánh cũng không biết phản kháng sao?
Đào Thất nhìn kẻ trước mặt như hóa đá, chầm chậm ngẩng đầu nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người tên Dĩ Đông kia, chĩa súng về phía hắn.
Kẻ này, phản bội Hoắc Lệ, cấu kết Hoa hồng đen hãm hại Hoắc gia.
…
Phòng khách rơi vào trầm mặc.
Đào Thất giờ phút này giống một con nhím, ánh mắt cảnh giác, hễ ai đến gần liền phóng gai.
“Thất Thất, cẩn thận cướp cò làm chính mình bị thương.” Hoắc Lệ đứng lên, đến bên cạnh Đào Thất nắm lấy tay cậu, tay còn lại vòng ra sau ôm lấy cậu.
Mọi người trong phòng khách nín thở, Hoắc Lệ thế nhưng không hề tức giận Đào Thất, mặc kệ cậu chĩa súng vào người khác ngay trong khuôn viên Hoắc gia, đây là một việc quá nguy hiểm.
Bọn họ cầm súng đã phải rèn luyện bao lâu, còn Đào Thất kia chỉ là một tiểu bạch kiểm chưa trải qua sự đời.
“Thất Thất, đừng làm tay bị đau.” Hoắc Lệ ôn nhu nhỏ nhẹ, tựa hồ muốn làm cho Đào Thất tỉnh táo lại.
Hoắc Lệ về nhà muộn nửa tiếng, tiếng súng từ bên ngoài,.. tất thảy làm cho Đào Thất bất an không thôi, tinh thần không ổn định. Hơn nữa lại có kẻ châm ngòi nói xấu Hoắc Lệ khiến cho Đào Thất cảm thấy chỉ cần bắn chết hết những kẻ này Hoắc gia sẽ trở nên tốt hơn.
“Hắn ta nói láo, em không muốn nghe những lời này.” Một bàn tay của Đào Thất nắm lấy tay Hoắc Lệ, ngẩng đầu lên ánh mắt tràn đầy bướng bỉnh.
Ánh mắt Hoặc Lệ tối đen, xẹt qua một tia u ám sắc nhọn, anh hướng tầm nhìn về phía tên Kính mắt đang quỳ trên mặt đất, chầm chậm nói: “Được!”
Mọi người có mặt trong phòng khách lạnh toát sống lưng, Hắc ca cảm thấy có điều bất thường vội đứng ra phá vỡ không khí nặng nề, thay đổi ngữ khí nói với Đào Thất: “Vị thiếu gia này xin ngài yên tâm, người này sẽ giao cho Sở Cảnh sát, cả đời hắn sẽ bị nhốt trong tù.”
“Trước tiên đem mấy kẻ này nhốt lại, đợi cảnh sát Lưu tới sẽ bàn giao người cho bọn họ!” Hoắc gia phân phó.
Hắc ca đương nhiên biết phía Cảnh sát sẽ không tới, hành động này chỉ như giả vờ để trấn an Đào Thất. Hoắc gia đương nhiên muốn tự mình thẩm vấn tên này!
“Hoắc gia, lúc chúng tôi vừa tới đã nhìn thấy David cùng 2 tên khác đấu súng, người của chính phủ cũng đang âm thầm theo dõi, ba phe sẽ nhanh chóng tụ hợp.” Hắc ca tới gần nhỏ giọng báo cáo.
Hoắc Lệ gật đầu, ý bảo hắn tự do xử lý, cẩn thận nắm tay Đào Thất lên phòng ngủ lầu hai.
Phòng khách chốc lát xôn xao.
“Hắc ca, đây là cái vị lần trước cùng Hoắc gia tới bến tàu sao, nhìn kỹ bộ dáng thật đẹp, non mềm yếu ớt, làn da thật trắng!”
“Đúng vậy, cậu ta có quan hệ gì với Hoắc gia?”
Hắc ca không khỏi nhớ lại tên Trương gì đó ở bến tàu, khi đó cậu ta luôn miệng cảm ơn “thiên thần” , lẽ nào “thiên thần” mà cậu nói là vị Đào Thất này?
Hắn không thể hiểu được loại tiểu bạch kiểm trắng nộn này có cái gì đẹp, là nam nhân không phải nên dũng mãnh khí thế sao? Hắc ca lắc đầu…
Một lúc sau trong phòng khách giải tán hết.
Mà ở bên ngoài cách mấy trăm mét, ba nhóm người đang truy sát ngày càng gắt gao, sát khí bừng bừng.
Đối lập với cảnh tượng này là một màn yên lặng ôn hòa trong phòng ngủ Hoắc gia.
“Hoắc gia, vừa nãy em…”
“Thất Thất có thích dùng súng không? Tôi dạy cho em.” Hoắc Lệ nói.
“Em không muốn.” Đào Thất ngồi trên giường cả người tựa vào lòng Hoắc Lệ, hai cánh tay vòng ôm eo anh, còn Hoắc Lệ tựa vào đầu giường ánh mắt thâm tình.
“Súng rất nguy hiểm, em chỉ muốn bình yên mà sống.”
Hoắc Lệ sờ bàn tay của Đào Thất, mềm mại mịn màng, hai bàn tay này hẳn là không nên cầm súng, chỉ nên học một ít văn thơ nghệ thuật, đánh đàn vẽ tranh gì đó.
“Nhưng nếu cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, em nhất định sẽ cầm súng bảo vệ Hoắc gia.” Đào Thất nói thêm.
“Hoắc gia, cuộc đời này anh có luyến tiếc điều gì không?” Đào Thất lại hỏi.
Hoắc Lệ trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ điều tiếc nuối của bản thân. Vài giây sau hắn mới mở miệng: “Có lẽ là thời thơ ấu không có người bạn nào.”
Đào Thất nắm chặt bàn tay anh, trong lòng nghẹn ngào, cậu đã nghe rất nhiều lời đồn về Hoắc Lệ, biết được quá khứ bi thương của anh. Sau khi cha mẹ mất, anh bị chú ruột nhốt trong phòng tối đằng đẵng mười năm.
Việc này toàn bộ Nam thành đều biết, thân thể Hoắc Lệ không tốt, thường xuyên phải nhập viện. sau khi về nhà chưa đến 1 năm liền hại chết cha mẹ, tiếp theo lại bị nhốt.
Bệnh tình mà Mã Môn nói, có lẽ là di chứng từ tuổi thơ dữ dội kia.
Tuy rằng Mã Môn nói thực trầm trọng, Hoắc Lệ tinh thần bất thường nhưng Đào Thất vẫn cảm thấy anh là người bình thường ôn nhu, cậu không thấy anh có điểm gì không ổn cả.
Hai người đều có thời thơ ấu không hạnh phúc, như tri kỷ tương ngộ, có lẽ nhìn thấy bóng dáng bản thân cho nên sinh ra đồng cảm.
Chỉ có người kia biết, trong lòng đối phương có nỗi khổ.
Bọn họ đều nói Hoắc lệ giết cha mẹ nên mới bị chú ruột nhốt lại. Kỳ thật không phải, Hoắc Lệ rất thương mẹ, lần trước anh đưa Đào Thất đi núi Mao tế bái, Đào Thất nhìn ra anh là một người con hiếu thuận.
“Hoắc gia, một tiếng trước em nhận được thư của Hoa hồng đen, nói rằng anh gặp chuyện không may trên bến tàu.” Nghĩ đến đây Đào Thất nhớ lại những việc mình làm 1 tiếng trước, thậm chí còn liên lụy cả Sở cảnh sát và người của Chính phủ, việc này không thể gạt Hoắc Lệ được.
“Chỉ là tin vịt, lừa gạt thôi.” Hoắc Lệ vuốt đầu Đào Thất, cười thật hiền lành.
Hoắc Lệ một chút ngạc nhiên cũng không có, chẳng lẽ anh cũng trọng sinh? Đào Thất vừa mừng vừa lo.
Lời nói vừa nãy ở phòng khách, Hoắc Lệ liên tục khẳng định anh sẽ không chết.
“Hoắc gia, anh có phải là…” Đào Thất liếm răng, chuẩn bị nói cho anh biết cậu là người trọng sinh.
“Hoắc gia, hiện trường cách đây 200m đang náo loạn, Mao Cống Hiến nói tên kia là con trai của hắn, hiện giờ hắn và người của chúng ta giằng co, nói chúng ta lợi dụng hắn tự hãm hại con mình.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Hắc ca.
“Người của Sở Cảnh sát lại nói tên kia là đạo tặc bọn họ truy nã lâu nay, hai bên sắp đánh nhau to rồi.”
…
Đào Thất nhịn lại nửa câu nói, quay đầu nhìn Hoắc Lệ, Hoắc Lệ chỉ cười không nói, ôm Đào Thất đặt ngồi bên cạnh giường.
Anh bước về phía tủ quần áo, lấy ra một bộ tây trang đen.
“Thất Thất, có muốn đi cùng tôi xem kịch vui không?”
Đào Thất không hiểu gì, Hắc ca vừa nãy nhắc đến Mao Cống Hiến, mà con trai Mao Cống Hiến không phải là Nhị Mao sao? Nhị Mao đang đấu súng cùng người khác?
“Em đi.”
Hoắc Lệ thay quần áo cho Đào Thất, hôn nhẹ lên trán cậu. Sau đó anh lấy ra một cây trượng màu đen, tay cầm điêu khắc tinh tế.
Đào Thất vui sướng nhận lấy cây trượng, bộ tây trang cắt khéo vừa vặn ôm sát thân thể cậu. Cậu nhún nhảy vài bước phát hiện ra cây trượng này cực kỳ phù hợp với bộ trang phục của cậu.
“Cảm ơn Hoắc gia!” Đào Thất ánh mắt sáng ngời như ngọc, làn da ửng hồng, nụ cười rạng rỡ không chút che giấu. Toàn thân cậu một bộ dáng oai phong hùng dũng.
Hoắc Lệ hơi nâng cằm cậu lên, trong mắt lơ đãng phảng phất lộ ra vẻ nhu hòa, là một thiếu niên hăng hái.
Đào Thất cảm thụ hơi thở nóng ấm gần trong gang tấc, trong lòng ngứa ngáy, bờ mi cong dài khẽ phớt lên xuống, hơi ngượng ngùng e lệ.
“Chúng ta đi thôi.” Hoắc Lệ buông tay, nắm lấy vai cậu mở cửa bước ra ngoài.
“Ừm.” Đào Thất có chút không nỡ, muốn giữ chặt anh.
Ngoài cửa, Hắc ca gấp gáp ôm tay chờ chủ nhân, thấy cửa mở liền nhanh chóng đứng nghiêm, nhìn thấy Đào Thất mặc chính trang theo sau lưng Hoắc Lệ liền nhất thời kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng biết giữ mồm miệng không hỏi nhiều, Hoắc gia tự có sắp xếp thỏa đáng.
“Xe đã chuẩn bị sẵn sàng dưới lầu, để tôi lái.” Hắc ca dẫn trước đi xuống cầu thang, gót giày nện rầm rập. Hắn cũng không phiền như David, lúc nào cũng đứng dưới chân cầu thang cúi người chắp tay cung nghênh Hoắc gia, hắn cảm thấy mấy thứ lễ nghi này quá ngu xuẩn mất thời gian.
Hoắc Lệ nắm tay Đào Thất đỡ cậu xuống tầng, cái chân bị gãy mới tháo bột không lâu, mọi hoạt động đều phải nhẹ nhàng cẩn thận, vừa nãy hùng hổ chạy ra cổng lớn náo loạn thật sự muốn tìm chết.
“Chân đã khỏi hẳn chưa?”
“Không còn đau nữa rồi.” Đào Thất không muốn khiến cho anh lo lắng, kỳ thực chân của cậu có chút nhức.
Hắc ca giữ cửa xe đợi 5 phút đồng hồ, hai người mới chậm rì rì bước ra khỏi cửa, Hoắc Lệ cẩn thận đỡ một tay Đào Thất còn tay kia cậu dùng cây trượng chống một bên.
Nhìn cậu nhận được đãi ngộ tốt, khí thế bất phàm, giống một tiểu vương tử cao quý, Hắc ca há hốc miệng, xem ra từ sau này thật sự phải đổi xưng hô thành Đào thiếu gia.
Ba người lái xe đến hiện trường. Mao Cống Hiến đang tranh cãi gay gắt với Lưu cảnh quan.
“Hắn là con trai ta.”
“Con trai cái rắm, hắn ta là thành viên băng nhóm Hoa hồng đen. Chính là tên đạo tặc chúng tôi truy nã bao lâu nay.”
“Thật hay cho cái thân phận ông chủ Nhị Mao, không nghĩ tới ngươi che giấu tốt như vậy. Tôi còn nghĩ cậu thật sự là chủ quán rượu, buôn bán kinh doanh nho nhỏ, không ngờ lại là người của Hoa hồng đen.”
“Cảnh sát Lưu, tôi nghe không hiểu ngài đang nói gì, tôi chỉ đang đi tìm một người bạn, không ngờ tên David này đột nhiên nhảy ra muốn giết người, các người phải chịu trách nhiệm cho việc này.” Nhị Mao ôm cánh tay trúng đạn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn sang David, hận không thể một cước đạp chết hắn.
“Vậy tại sao cậu lại bị bắn trúng tay?”
“Chúng ta nhận được mật báo có người của Hoa hồng đen xuất hiện trên con đường này, lên kế hoạch đột nhập phá hoại biệt thự Hoắc gia, nơi này chỉ có 3 người, không phải các ngươi chẳng lẽ là David?” Cảnh sát Lưu chỉ tay vào Nhị Mao và Tiểu Đường.
Mao Cống Hiến là quan chức chính phủ, hắn nói: “Con trai ta không thể là người của Hoa hồng đen được, cha nó là người có quyền thế, nó tội gì phải đi làm trộm cắp? Chẳng lẽ là cướp của người giàu chia cho người nghèo?”
“Có thể là muốn trả thù mấy tên quan chức lãnh đạo chăng?” Không biết ai xen mồm.
“Hoắc gia đến rồi.” Lại không biết ai hô một câu.
Một chiếc xe từ xa chầm chậm tới gần.
Ba người trên xe bước xuống, một người là Hắc ca, vị xuống sau là Hoắc Lệ, còn có một người… một thiếu niên tuấn tú chống gậy ba-toong.
Trong nháy mắt, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Đào Thất, cậu cong khóe miệng thành một cung độ hoàn mỹ, tựa hồ đã quen với kiểu cười xã giao này, giống hết một bản sao của Hoắc Lệ.
Nhưng nụ cười này có điểm khác so với Hoắc Lệ, nụ cười của cậu như ánh mặt trời, xua tan mây mù, lập tức khiến lòng người nở hoa ấm áp.
Đào Thất thần thái tao nhã, trên người mặc tây trang, trong tay cầm gậy trượng cao quý, toàn thân bao phủ một cỗ khí chất bất phàm.
Vị này là tiểu công tử nhà nào? Người của sở cảnh sát và chính phủ đều tập trung cảnh giác.
Chỉ có Nhị mao toàn thân chấn kinh, Hoắc Lệ thế mà dám dẫn Đào Thất đến đây, hắn muốn chính thức đưa cậu gia nhập những mỗi quan hệ xã hội của hắn sao?
David vững vàng bước tới bên cạnh, cúi đầu gập thân tiêu chuẩn 90 độ: “Hoắc gia, Đào thiếu.”
Đào thiếu? Tất cả mọi người ở đây bỗng vỡ lẽ, hóa ra chính là vị tiểu thiếu gia bị Đào gia vứt bỏ kia sao, không phải Hoắc Lệ nhặt về nuôi như sủng vật sao?
“Người của Hoa hồng đen là tên nào?” Hoắc Lệ mở miệng chất vấn.
“Chính là 2 kẻ này, một tên là Tiểu Đường, một tên là Nhị Mao.” Cảnh sát Lưu dõng dạc báo cáo.
Đào Thất hướng về phía Nhị Mao, ánh mắt lạnh như băng khiến Nhị Mao phát hoảng, hắn ta tựa hồ không nhận ra người bạn Đào Thất này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.