Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới
Chương 54: Hoắc Lệ
Đô Nhất Dạng
05/03/2021
“Hoắc gia, ngài cho gọi tôi đến là muốn khám bệnh sao?” Mã Môn run rẩy bước vào, thăm dò hỏi 1 câu.
Không ngạc nhiên khi lão hỏi vậy, biểu tình Hoắc Lệ lúc này cực kỳ giống khi phát bệnh, ánh mắt âm lãnh dày đặc kia, khóe miệng nhếch cao như đeo một chiếc mặt nạ ghê rợn.
Anh đứng sừng sững bên cạnh Mã Môn, từ trên nhìn xuống lão già đang ngồi co rúm trên ghế mây.
Phía bên kia cạnh ghế dựa là bộ xương khô được ghép dựng đứng lên, quang cảnh như vậy khiến cho Mã Môn bất giác nâng tay quệt mồ hôi trán, giọng nói già nua nhưng vẫn cố lấy lòng, khuôn mặt đầy nếp nhăn lại không xấu xi, ngược lại có vẻ hiền hậu theo tháng năm.
“Hoắc gia tôn kính, dựa theo bước đầu quan sát tôi cho rằng bệnh tình của ngài đã dần ổn định. Tôi đã từng nói với ngài điểm đột phá để chữa trị căn bệnh này chính là tìm ra một cánh cửa, mở ra ánh sáng xua tan âm u trong lòng ngài, như vậy bệnh tình sẽ thuyên giảm.”
“Vậy thì, mạo muội hỏi 1 câu, cánh cửa trong lòng ngài có phải do Đào Thất chỉ lối hay không?” Mã Môn lấy hết dũng khí hỏi lại.
“Phải.” Hoắc Lệ đáp.
“Thật tốt, xin hỏi cậu ấy có ỷ lại vào ngài không? Ngài có dựa vào cậu ấy không?” Mã Môn thở ra nhẹ nhõm, đoán không sai là tốt rồi, sau đó lại tiếp tục nói: “Nếu như 2 người tương hỗ vậy thì chúc mừng ngài, bệnh của ngài sắp khỏi rồi!”
Hoắc Lệ nheo nheo mắt. trầm tư một lúc mới đáp lại: “Cậu ấy nương tựa vào tôi, nhưng tôi không muốn trở thành gánh nặng cho cậu ấy.”
“Khi ngài toàn tâm toàn ý muốn dựa vào một người, vậy thì người đó mới thật sự là người trong lòng ngài, trong suy nghĩ của ngài, trong tương lai của ngài đều có bóng dáng của người đó. Còn nếu cậu ấy chỉ là người qua đường thì bèo nước gặp nhau, vô tình vô nghĩa.” Mã Môn giảng giải.
Nhìn thấy sự trầm mặc của Hoắc Lệ, Mã Môn không muốn lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của anh nữa. Một người quyền quý cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió lại muốn nương tựa vào một nam hài trẻ tuổi, điều này là không tưởng.
Cả hai đều có lòng tự trọng, vấn đề này bỗng trở nên nan giải. Nhưng chắc là anh sẽ xuôi lòng, bởi vì người bệnh thường lựa chọn tin tưởng bác sỹ tâm lý của họ. Hoắc Lệ đã tìm tới Mã Môn có nghĩa là coi trọng lão.
Kẻ tiểu nhân có chút văn hóa đều cố gắng trưng diện thể hiện hết sức, không muốn để cho người khác nhìn thấy sơ hở.
“Giao hết toàn bộ tâm tư và cuộc sống cho 1 người khác, đây gọi là ký sinh!”
“Không gọi là ký sinh mà gọi là cộng sinh!” Mã Môn nhìn thấy nụ cười của Hoắc Lệ, trong lòng rối loạn, nhưng vẫn kiên trì bảo vệ luận cứ của mình, bởi vì không muốn thất thố trước Hoắc gia.
Hoắc Lệ nhấc chân di di cái giá đỡ bộ xương khô cho thẳng thắn lại, xoay cái đầu lâu chính diện, cũng không lên tiếng mà chỉ cười mỉm.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Lệ, Mã Môn cúi mặt, tim nhảy tưng tưng trong lồng ngực, mồ hôi trán không ngừng túa ra rỏ thành giọt xuống ghế, rốt cuộc không kìm được nỗi sợ.
“Cái này… Hoắc gia nếu không có việc gì khác, xin cho người tiễn tôi về bến tàu ạ, công việc nghiên cứu của tôi không thể gián đoạn quá lâu.” Mã Môn run rẩy nói, cúi đầu nhìn chân Hoắc Lệ đứng trước bộ xương khô quỷ dị kia, hai chân lão mềm nhũn không dám đứng dậy.
“Tôi đã cho người chuyển hết đồ đạc của ông về đây, từ nay về sau ông cứ thoải mái ở Hoắc gia nghiên cứu dược phẩm!”
Mã Môn: !!!
Giam giữ lão? Không không, đây trái lại là một cơ hội tốt, là phúc trời ban a, trong mắt Mã Môn hiện lên một tia tham lam. Nỗi sợ hại nháy mắt bị thay thế bởi cám dỗ tiền tài.
Sống cùng ma quỷ mặc dù có thể nguy hiểm đến tính mạng nhưng của cải thu được khẳng định không ít. Ở Nam thành này người lắm tiền nhất, trừ chính phủ thì chỉ còn Hoắc gia, vàng bạc thừa kế từ đời tổ tông thế kỷ trước chính là căn cơ gốc rễ của cả gia tộc.
Đến thế kỷ 20, Hoắc gia đã là một cây cổ thụ xum xuê, bọn họ nhìn tiền tài vàng bạc đến chán mắt rồi, Mã Môn nghĩ thầm như vậy. Chìa khóa kho vàng của Hoắc gia chắc chắn giấu đâu đó trong nhà này.
Vì thế, Mã Môn tiến vào Hoắc gia. Hành động theo bản năng, lòng tham không đáy, tất cả những việc lão làm sau này sẽ khiến cho Nhị Mao thảm bại.
Nếu Nhị Mao biết được chuyện này thật không biết hắn sẽ phản ứng ra sao, Mã Môn không nghĩ xa đến thế, trước mắt lão ta vui vẻ phấn khởi chuyển vào phòng ở mới, còn mải mơ mộng về tương lai hão huyền.
*Lời tác giả: (Yin thực ra không định edit đoạn này vì nó dài lắm mà ko liên quan gì tới cốt truyện, nhưng mà đọc thoáng qua thấy khá đáng suy ngẫm nên dịch cho các cô để mọi người cùng đồng cảm với chị tác giả nha)
Hôm qua tôi cảm giác tức ngực không thoải mái, sáng nay bị cơn đau dạ dày hành hạ, vừa nôn mửa vừa khóc, sợ hãi từ trong ra ngoài, tưởng thổ huyết đến chết rồi. Người nhà của tôi cũng bị bệnh dạ dày nôn ra máu rất nghiêm trọng phải cấp cứu mấy lần, tôi hoảng sợ lắm.
Nghĩ tới động lực viết tiểu thuyết của mình, có lẽ bởi vì sợ một ngày nào đó tôi mất đi rồi sẽ hối hận vì không theo đuổi giấc mơ của mình.
Lúc đó trong đầu nghĩ rất nhiều thứ u ám ví dụ như đau đớn chết chóc, ví dụ như hận bản thân thường xuyên thức đêm, ăn uống không điều độ.
Lại nghĩ tới nhân vật Dĩ Đông, đau lòng nhân vật này bị hành hạ thể xác, bị đâm 1 đao vẫn phải níu kéo sự sống mà làm nhiệm vụ. Tự nhiên thấy không thích Hoắc Lệ, nghĩ nhân vật này thật là vô tình bạc nghĩa.
Quý trọng sinh mệnh là điều quan trọng nhất, sống khỏe mạnh là quan trọng nhất!
Sau đó tôi ngủ thiếp đi, tỉnh lại muốn nhắn tin hỏi sếp bao giờ có thể quay trở lại làm việc, sếp nói công ty ngừng kinh doanh 2 tháng nay, còn chưa biết bao giờ nhà nước cho hoạt động lại (chắc là do COVID). Tiền lương tháng 1 của tôi bị cắt một nửa, đến tháng 3 mới phát lương, chỉ biết cười trừ.
Vừa buổi sáng trải qua bệnh tật, giữa trưa nhận tin xấu từ công việc, tôi chỉ biết cảm thán vận mệnh thật biết trêu ngươi.
Một tháng cắt giảm lương, một tháng thì không lương, áp lực đi làm nuôi gia đình rất nặng nề, các bạn nào còn là học sinh hãy tận hưởng hạnh phúc nhé.
Cũng khuyên các bạn đừng thức đêm nữa, thức đêm là tự giết mình, đương nhiên nếu các bạn có nhiều tiền để cúng cho bệnh viện thì không sao.
Kẻ bần cùng như tôi đây thật sự mệt mỏi với cuộc sống này, mỗi bước đi đều thực khó khăn.
Vốn định sau khi tốt nghiệp ra xã hội học hỏi kinh nghiệm 1 chút, ai ngờ gia đình xảy ra biến cố, mọi kế hoạch sụp đổ, bắt đầu trải qua bể khổ trần gian. Tôi chỉ muốn nói rằng hiện tại đừng sợ, bởi vì biết đâu sau này còn khổ hơn cơ, hahaha…
Định tạm dừng sáng tác điều dưỡng thân thể, nhưng thôi phải cố gắng, không viết tiểu thuyết liền cảm giác bản thân chẳng có một thành tựu gì.
Hiện tại cái gì cũng sợ, sợ tứ sợ tử (chỗ này chị ấy viết là “sợ 4, sợ đồng âm” nên tôi suy ra như vậy không biết có đúng không? L ) nên đổi tên nhân vật trong bộ truyện tiếp theo từ Ngô Tứ thành Ngô Ưu (đồng âm với Vô Ưu nghĩ là không lo lắng gì). Hy vọng nhân vật này vô lo vô nghĩ.
Không có gì bất ngờ thì cả tháng này sẽ ở nhà, hy vọng bản thảo sẽ xong sớm!
Không ngạc nhiên khi lão hỏi vậy, biểu tình Hoắc Lệ lúc này cực kỳ giống khi phát bệnh, ánh mắt âm lãnh dày đặc kia, khóe miệng nhếch cao như đeo một chiếc mặt nạ ghê rợn.
Anh đứng sừng sững bên cạnh Mã Môn, từ trên nhìn xuống lão già đang ngồi co rúm trên ghế mây.
Phía bên kia cạnh ghế dựa là bộ xương khô được ghép dựng đứng lên, quang cảnh như vậy khiến cho Mã Môn bất giác nâng tay quệt mồ hôi trán, giọng nói già nua nhưng vẫn cố lấy lòng, khuôn mặt đầy nếp nhăn lại không xấu xi, ngược lại có vẻ hiền hậu theo tháng năm.
“Hoắc gia tôn kính, dựa theo bước đầu quan sát tôi cho rằng bệnh tình của ngài đã dần ổn định. Tôi đã từng nói với ngài điểm đột phá để chữa trị căn bệnh này chính là tìm ra một cánh cửa, mở ra ánh sáng xua tan âm u trong lòng ngài, như vậy bệnh tình sẽ thuyên giảm.”
“Vậy thì, mạo muội hỏi 1 câu, cánh cửa trong lòng ngài có phải do Đào Thất chỉ lối hay không?” Mã Môn lấy hết dũng khí hỏi lại.
“Phải.” Hoắc Lệ đáp.
“Thật tốt, xin hỏi cậu ấy có ỷ lại vào ngài không? Ngài có dựa vào cậu ấy không?” Mã Môn thở ra nhẹ nhõm, đoán không sai là tốt rồi, sau đó lại tiếp tục nói: “Nếu như 2 người tương hỗ vậy thì chúc mừng ngài, bệnh của ngài sắp khỏi rồi!”
Hoắc Lệ nheo nheo mắt. trầm tư một lúc mới đáp lại: “Cậu ấy nương tựa vào tôi, nhưng tôi không muốn trở thành gánh nặng cho cậu ấy.”
“Khi ngài toàn tâm toàn ý muốn dựa vào một người, vậy thì người đó mới thật sự là người trong lòng ngài, trong suy nghĩ của ngài, trong tương lai của ngài đều có bóng dáng của người đó. Còn nếu cậu ấy chỉ là người qua đường thì bèo nước gặp nhau, vô tình vô nghĩa.” Mã Môn giảng giải.
Nhìn thấy sự trầm mặc của Hoắc Lệ, Mã Môn không muốn lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của anh nữa. Một người quyền quý cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió lại muốn nương tựa vào một nam hài trẻ tuổi, điều này là không tưởng.
Cả hai đều có lòng tự trọng, vấn đề này bỗng trở nên nan giải. Nhưng chắc là anh sẽ xuôi lòng, bởi vì người bệnh thường lựa chọn tin tưởng bác sỹ tâm lý của họ. Hoắc Lệ đã tìm tới Mã Môn có nghĩa là coi trọng lão.
Kẻ tiểu nhân có chút văn hóa đều cố gắng trưng diện thể hiện hết sức, không muốn để cho người khác nhìn thấy sơ hở.
“Giao hết toàn bộ tâm tư và cuộc sống cho 1 người khác, đây gọi là ký sinh!”
“Không gọi là ký sinh mà gọi là cộng sinh!” Mã Môn nhìn thấy nụ cười của Hoắc Lệ, trong lòng rối loạn, nhưng vẫn kiên trì bảo vệ luận cứ của mình, bởi vì không muốn thất thố trước Hoắc gia.
Hoắc Lệ nhấc chân di di cái giá đỡ bộ xương khô cho thẳng thắn lại, xoay cái đầu lâu chính diện, cũng không lên tiếng mà chỉ cười mỉm.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Lệ, Mã Môn cúi mặt, tim nhảy tưng tưng trong lồng ngực, mồ hôi trán không ngừng túa ra rỏ thành giọt xuống ghế, rốt cuộc không kìm được nỗi sợ.
“Cái này… Hoắc gia nếu không có việc gì khác, xin cho người tiễn tôi về bến tàu ạ, công việc nghiên cứu của tôi không thể gián đoạn quá lâu.” Mã Môn run rẩy nói, cúi đầu nhìn chân Hoắc Lệ đứng trước bộ xương khô quỷ dị kia, hai chân lão mềm nhũn không dám đứng dậy.
“Tôi đã cho người chuyển hết đồ đạc của ông về đây, từ nay về sau ông cứ thoải mái ở Hoắc gia nghiên cứu dược phẩm!”
Mã Môn: !!!
Giam giữ lão? Không không, đây trái lại là một cơ hội tốt, là phúc trời ban a, trong mắt Mã Môn hiện lên một tia tham lam. Nỗi sợ hại nháy mắt bị thay thế bởi cám dỗ tiền tài.
Sống cùng ma quỷ mặc dù có thể nguy hiểm đến tính mạng nhưng của cải thu được khẳng định không ít. Ở Nam thành này người lắm tiền nhất, trừ chính phủ thì chỉ còn Hoắc gia, vàng bạc thừa kế từ đời tổ tông thế kỷ trước chính là căn cơ gốc rễ của cả gia tộc.
Đến thế kỷ 20, Hoắc gia đã là một cây cổ thụ xum xuê, bọn họ nhìn tiền tài vàng bạc đến chán mắt rồi, Mã Môn nghĩ thầm như vậy. Chìa khóa kho vàng của Hoắc gia chắc chắn giấu đâu đó trong nhà này.
Vì thế, Mã Môn tiến vào Hoắc gia. Hành động theo bản năng, lòng tham không đáy, tất cả những việc lão làm sau này sẽ khiến cho Nhị Mao thảm bại.
Nếu Nhị Mao biết được chuyện này thật không biết hắn sẽ phản ứng ra sao, Mã Môn không nghĩ xa đến thế, trước mắt lão ta vui vẻ phấn khởi chuyển vào phòng ở mới, còn mải mơ mộng về tương lai hão huyền.
*Lời tác giả: (Yin thực ra không định edit đoạn này vì nó dài lắm mà ko liên quan gì tới cốt truyện, nhưng mà đọc thoáng qua thấy khá đáng suy ngẫm nên dịch cho các cô để mọi người cùng đồng cảm với chị tác giả nha)
Hôm qua tôi cảm giác tức ngực không thoải mái, sáng nay bị cơn đau dạ dày hành hạ, vừa nôn mửa vừa khóc, sợ hãi từ trong ra ngoài, tưởng thổ huyết đến chết rồi. Người nhà của tôi cũng bị bệnh dạ dày nôn ra máu rất nghiêm trọng phải cấp cứu mấy lần, tôi hoảng sợ lắm.
Nghĩ tới động lực viết tiểu thuyết của mình, có lẽ bởi vì sợ một ngày nào đó tôi mất đi rồi sẽ hối hận vì không theo đuổi giấc mơ của mình.
Lúc đó trong đầu nghĩ rất nhiều thứ u ám ví dụ như đau đớn chết chóc, ví dụ như hận bản thân thường xuyên thức đêm, ăn uống không điều độ.
Lại nghĩ tới nhân vật Dĩ Đông, đau lòng nhân vật này bị hành hạ thể xác, bị đâm 1 đao vẫn phải níu kéo sự sống mà làm nhiệm vụ. Tự nhiên thấy không thích Hoắc Lệ, nghĩ nhân vật này thật là vô tình bạc nghĩa.
Quý trọng sinh mệnh là điều quan trọng nhất, sống khỏe mạnh là quan trọng nhất!
Sau đó tôi ngủ thiếp đi, tỉnh lại muốn nhắn tin hỏi sếp bao giờ có thể quay trở lại làm việc, sếp nói công ty ngừng kinh doanh 2 tháng nay, còn chưa biết bao giờ nhà nước cho hoạt động lại (chắc là do COVID). Tiền lương tháng 1 của tôi bị cắt một nửa, đến tháng 3 mới phát lương, chỉ biết cười trừ.
Vừa buổi sáng trải qua bệnh tật, giữa trưa nhận tin xấu từ công việc, tôi chỉ biết cảm thán vận mệnh thật biết trêu ngươi.
Một tháng cắt giảm lương, một tháng thì không lương, áp lực đi làm nuôi gia đình rất nặng nề, các bạn nào còn là học sinh hãy tận hưởng hạnh phúc nhé.
Cũng khuyên các bạn đừng thức đêm nữa, thức đêm là tự giết mình, đương nhiên nếu các bạn có nhiều tiền để cúng cho bệnh viện thì không sao.
Kẻ bần cùng như tôi đây thật sự mệt mỏi với cuộc sống này, mỗi bước đi đều thực khó khăn.
Vốn định sau khi tốt nghiệp ra xã hội học hỏi kinh nghiệm 1 chút, ai ngờ gia đình xảy ra biến cố, mọi kế hoạch sụp đổ, bắt đầu trải qua bể khổ trần gian. Tôi chỉ muốn nói rằng hiện tại đừng sợ, bởi vì biết đâu sau này còn khổ hơn cơ, hahaha…
Định tạm dừng sáng tác điều dưỡng thân thể, nhưng thôi phải cố gắng, không viết tiểu thuyết liền cảm giác bản thân chẳng có một thành tựu gì.
Hiện tại cái gì cũng sợ, sợ tứ sợ tử (chỗ này chị ấy viết là “sợ 4, sợ đồng âm” nên tôi suy ra như vậy không biết có đúng không? L ) nên đổi tên nhân vật trong bộ truyện tiếp theo từ Ngô Tứ thành Ngô Ưu (đồng âm với Vô Ưu nghĩ là không lo lắng gì). Hy vọng nhân vật này vô lo vô nghĩ.
Không có gì bất ngờ thì cả tháng này sẽ ở nhà, hy vọng bản thảo sẽ xong sớm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.