Chương 24: Xử lý
Hồ Ly Bất Quy
28/09/2020
Trên đường đến công trường quản lý Dương đã nói tóm tắt mọi việc cho Lục Úc biết.
Chuyện xảy ra vào chạng vạng tối hôm nay. Bởi vì Lục Úc về phương diện thù lao vô cùng hào phóng, hơn nữa đối với chất lượng sản phẩm yêu cầu cực nghiêm, công ty lại vô cùng coi trọng hạng mục này, nên quản lý Dương cùng một đội nhỏ được sắp xếp để túc trực ở công trường, thường xuyên kiểm tra, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mà hôm nay lúc tan tầm, lại xảy ra một chuyện bất ngờ. Ở một góc của công trường có tiếng cãi cọ, quản đốc và vài người nữa tóm lấy hai người đang đi tới, hai người này là công nhân của công trường này, quản đốc nói bắt được hai người này đang lén ăn trộm vật tư. Quản lý Dương là người từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, ông ở công trường chuyện gì cũng từng trải quả, vừa nghe nói chuyện công nhân ăn trộm vật tư liền cảm thấy có điểm không đúng. Đây cũng không phải thứ đáng giá gì, thể tích lại lớn, rất khó mang theo, ra ngoài bán cũng không được giá, còn không bằng đi ăn trộm vặt.
Quản lý Dương lập tức cảnh giác, tìm bảo vệ trông chừng hai người này, đưa quản đốc và một số người biết sự tình theo, quả nhiên tại ký túc xá của hai người kia phát hiện thấy vật tư chất lượng kém, đống vật tư này thậm chí không cần đi kiểm tra, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy so với vật tư được sử dụng cho công trình chúng kém hơn rất nhiều.
Có người muốn đổi vật tư kém chất lượng, sau lưng ngầm hãm hại bọn họ. Loại thủ đoạn này trên thương trường cũng không quá phổ biến, không có nhiều tác dụng, vì nó không đủ phân lượng để công trình này xảy ra vấn đề gì lớn, cho nên người khác cũng không thèm dùng đến. Nhưng vẫn có thể khiến cho công trình này bị mang tiếng xấu.
Chuyện cỏn con này quản lý Dương cũng không cần phải làm phiền Lục Úc, đợi sau khi xử lý xong mới báo cáo cho anh, còn thuận tiện phô bày năng lực của bản thân. Chỉ là một người bạn thân thiết gọi điện nói là nhận được tin, đơn vị kiểm tra muốn đến công trường của họ, sự tình vô cùng cấp bách, cho dù đống vật tư này vô dụng, không phải mình nhập về, nhưng hiện tại vật chứng rõ ràng, có muốn chối cũng không được, đây quả là một đòn trực diện lại thâm hiểm. Cũng may là có người báo tin, không đợi nhóm giám sát đến lôi đống vật tư này ra.
Nhận được tin này, Lục Úc lập tức có thể hiểu ra sự tình.
Anh suy nghĩ một lát hỏi: "Người đứng đầu là ai?"
Quản lý Dương vội vàng nói ra một cái tên, cúp điện thoại ra nghiêng đón tổ giám sát.
Lục Úc vẫn đang trên đường đến công trường, bên trong xe không bật đèn, chỉ thỉnh thoảng có ánh sáng chiếu vào người ngồi trong xe, mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt không đổi sắc của Lục Úc, đến lông mày cũng chưa từng nhíu lại, giống như chuyện này chẳng có gì đáng lưu ý, chỉ hơi thẳng lưng dậy, phân phó cho người ngồi phía trên: "Tên cũng có rồi, đi thăm dò xem là ai?" Ạnh dừng một lát, lại nói ra vài cái tên, để cấp dưới tra xem có liên lạc với người của đội giám sát hay không.
Anh rất không vui, mãi mới đến thứ sáu, vốn có thể ở cạnh Bùi Hướng Tước, thế mà lại bị người khác quấy rầy. Từ trước tới nay anh vẫn cảm thấy chuyện thương trường có chút thú vị, nhưng nếu đem so sánh với Bùi Hướng Tước, thì nó chẳng đáng nhắc đến.
Cho dù chim sẻ của anh vẫn còn là chú chim sẻ nho nhỏ thân dính đầy bụi tro, cũng vẫn đáng yêu hơn bất cứ ai khác.
Lúc đến công trường, tổ giám sát đang cẩn thận kiểm tra, vẫn chưa tìm ra cái gì, muốn vạch lá tìm sâu, nhưng công tác ở công trường này đều dựa theo chê độ vô cùng nghiêm khắc, bọn họ không tìm ra manh nhược điểm gì, nên đành thôi.
Đi đầu tổ giám sát là một người đàn ông vóc dáng thấp bé, nhiều năm rồi vẫn cứ dậm chân tại chỗ ở đơn vị cũ. Mấy ngày hôm trước có người vứt cho ông ta một cành ô liu, chỉ cần bắt được điểm xấu của công trường này, thì tương lai sẽ được thăng chức, cho nên ông ta bí quá hóa liều, dẫn người đến đây một chuyến. Nhưng dựa theo sự chỉ dẫn của người phía sau tìm một vòng, lại chẳng phát hiện ra cái gì, hiện tại chưa nói đến việc mất chức, lúc trở về cũng không thể báo cáo được với cấp trên, nên cứ muốn dây dưa với quản lý Dương mãi không chịu rời đi.
Đoàn người đi đến trước cổng công trường, quản lý Dương còn đang nói chuyện với người đứng đầu tổ giám sát, đột nhiên chạy về phía trước, kính cẩn khom lưng: "Lục tiên sinh."
Người bên cạnh nhìn theo ánh mắt của ông ta, cạnh đèn đường cách đó không xa có vài người đang đứng.
Người ở giữa là Lục Úc.
Vóc dáng của anh rất cao, người kia ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, diện mạo anh tuấn lại trẻ tuổi, thật sự không giống người có thể phụ trách một công trình lớn như thế này. Trong lòng ông ta do dự hồi lâu, có nên bắt chuyện với Lục Úc hay không, cho dù có người sai ông ta đến đây, nhưng cũng không cần đối chọi với Lục Úc.
Chờ đến khi ông ta đi đến trước mặt Lục Úc, đang định che dấu vết tích làm bộ tìm đề tài để nói chuyện, thì Lục Úc quay mặt sang, nhìn thằng về phía ông ta, ánh mắt như chứa dao, lạnh lẻo sắc bén và mang đầy cảm giác áp bách.
Lục Úc cười như không, hàm ý nói: "Ông về sau không cần lo lắng nữa."
Lo lắng cái gì?
Tất nhiên là tiền đồ của bản thân rồi.
Sau khi có mục tiêu điều tra, mọi quy trình kiểm tra đều diễn ra rất nhanh. Người của tổ giám sát này cũng chỉ là người không có tiến nói, cả quá trình cũng chẳng tra được gì, mà người đứng đằng sau giao phó cho ông ta, La Thành, cũng đang bị người ta theo dõi.
Lục Úc nghe điện thoại hỏi: "La Thành hiện đang ở đâu?"
Đầu bên kia báo một địa chỉ, là tên một quá bar.
Trước khi anh đến Trữ Tân, cũng không phải không có chuẩn bị gì. La gia ở Trữ Tân tuy cường đại, nhưng cũng không lớn đến mức Lục Úc phải tránh né.
Lục Úc dù bên ngoài chỉ mới 24 tuổi, nhưng thật ra anh đã hơn 30, mấy thủ đoạn trên thương trường thế này, anh so với người khác am hiểu hơn nhiều. Tính cách của anh thể hiện ra bên ngoài không được tốt lắm, nhưng thật ra lại là người rất bình tĩnh và biết khắc chế, muốn làm gì nên làm gì đều phải dự mưu trước, không để cảm tính chi phối lý trí.
"Quán bar đó? Vậy phải chặn La nhị thiếu gia lại, giúp cậu ta gọi cảnh sát. Tối thiểu phải để cậu ta ở đồn cảnh sát hai ngày để bình tĩnh lại."
Thế lực của La gia rất mạnh, quản lý Dương chưa từng thấy thủ đoạn của Lục Úc trên thương trường, nên mới khuyên: "Lục tiên sinh, hà tất phải đối chọi với La Gia như thế, La gia ở Trữ Tân chính là...."
"Hử?" Lục Úc nhận bao thuốc trong tay Lí Trình Quang, rút một điếu ra, ngậm trên môi, nhưng lại không lấy lửa, mắt cúi xuống, lộ ra biểu cảm hiêm gặp, vừa hung ác vừa diễm lệ: " La Thành nếu đã dám làm, thì phải trả giá."
Mặc dù tổ giám sát đã rời đi, nhưng vẫn phải dọn sạch toàn bộ công trường từ trên xuống dưới, chuyện tiếp theo càng cần phải sắp xếp, Lục Úc cũng phải ở lại.
Lúc đang thu xếp công việc, di động của Lục Úc đột nhiên vang lên, anh cúi xuống nhìn, là điện thoại của Bùi Hướng Tước.
Lúc Úc khoát tay, tỏ ý mọi người tạm dừng lại, rồi mới mở máy nghe.
"Lục, Lục thúc thúc..."
"Ừ, A Bùi sao thế?" Lục Úc cười, nhẹ giọng nói: "Còn chưa ngủ sao?"
"Tôi đợi, đợi Lục thúc thúc về." Thanh âm của Bùi Hướng Tước trong trẻo: "Đợi anh về, hát xong rồi ngủ tiếp."
Thời gian ngủ của Bùi Hướng Tước rất ổn định, đến giờ liền buồn ngủ, có tiếng ngáp nhỏ nhỏ truyền qua loa điện thoại, nhưng vẫn cố chấp nói chuyện với Lục Úc.
Lục Úc đứng lên: "Buồn ngủ như thế sao không ngủ đi?"
Bùi Hướng Tước vô thức che miệng lại: "A? Nhưng cứ nghĩ Lục thúc thúc không ngủ được, tôi ngủ cũng không ngon."
Cậu luôn ngốc nghếch như vậy, ngốc đến đáng yêu.
"Nhưng hôm nay tôi không về được." Trong mắt Lục Úc tràn ngập ôn nhu, vừa nghe Bùi Hướng Tước nói, anh đã muốn bỏ hết việc lại, về nhà nghe cậu hát, dụ hoặc đến mức Lục Úc cũng chẳng buồn làm việc nữa.
"Vậy, vậy làm sao bây giờ? Cả đêm không ngủ sẽ mệt lắm!"
Lục Úc đi về phía trước vài bước: "Vậy bây giờ em hát bài em thích nhất cho tôi nghe đi."
Cuộc điện thoại này kéo dài rất lâu.
Lí Trình Quang đứng cách đó không xa, thấy Lục Úc nói chuyện có chút kỳ quái, anh cứ lặp đi lặp lại những lời mình nói, không ngại nói lại nhiều lần, giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ mới bập bẹ biết nói.
Mà Lục Úc lại vô cùng dịu dàng, khóe môi chưa ý cười, đuối mày khóe mày đều là một mảnh bình yên, đó là một biểu cảm gần như hắn chưa từng nhìn thấy, một niềm hạnh phúc rất chân thành.
Lí Trình Quang nhịn không được tiến lại gần,loáng thoáng nghe thấy tiếng hát, không biết đến từ nơi đâu.
Chuyện xảy ra vào chạng vạng tối hôm nay. Bởi vì Lục Úc về phương diện thù lao vô cùng hào phóng, hơn nữa đối với chất lượng sản phẩm yêu cầu cực nghiêm, công ty lại vô cùng coi trọng hạng mục này, nên quản lý Dương cùng một đội nhỏ được sắp xếp để túc trực ở công trường, thường xuyên kiểm tra, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mà hôm nay lúc tan tầm, lại xảy ra một chuyện bất ngờ. Ở một góc của công trường có tiếng cãi cọ, quản đốc và vài người nữa tóm lấy hai người đang đi tới, hai người này là công nhân của công trường này, quản đốc nói bắt được hai người này đang lén ăn trộm vật tư. Quản lý Dương là người từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, ông ở công trường chuyện gì cũng từng trải quả, vừa nghe nói chuyện công nhân ăn trộm vật tư liền cảm thấy có điểm không đúng. Đây cũng không phải thứ đáng giá gì, thể tích lại lớn, rất khó mang theo, ra ngoài bán cũng không được giá, còn không bằng đi ăn trộm vặt.
Quản lý Dương lập tức cảnh giác, tìm bảo vệ trông chừng hai người này, đưa quản đốc và một số người biết sự tình theo, quả nhiên tại ký túc xá của hai người kia phát hiện thấy vật tư chất lượng kém, đống vật tư này thậm chí không cần đi kiểm tra, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy so với vật tư được sử dụng cho công trình chúng kém hơn rất nhiều.
Có người muốn đổi vật tư kém chất lượng, sau lưng ngầm hãm hại bọn họ. Loại thủ đoạn này trên thương trường cũng không quá phổ biến, không có nhiều tác dụng, vì nó không đủ phân lượng để công trình này xảy ra vấn đề gì lớn, cho nên người khác cũng không thèm dùng đến. Nhưng vẫn có thể khiến cho công trình này bị mang tiếng xấu.
Chuyện cỏn con này quản lý Dương cũng không cần phải làm phiền Lục Úc, đợi sau khi xử lý xong mới báo cáo cho anh, còn thuận tiện phô bày năng lực của bản thân. Chỉ là một người bạn thân thiết gọi điện nói là nhận được tin, đơn vị kiểm tra muốn đến công trường của họ, sự tình vô cùng cấp bách, cho dù đống vật tư này vô dụng, không phải mình nhập về, nhưng hiện tại vật chứng rõ ràng, có muốn chối cũng không được, đây quả là một đòn trực diện lại thâm hiểm. Cũng may là có người báo tin, không đợi nhóm giám sát đến lôi đống vật tư này ra.
Nhận được tin này, Lục Úc lập tức có thể hiểu ra sự tình.
Anh suy nghĩ một lát hỏi: "Người đứng đầu là ai?"
Quản lý Dương vội vàng nói ra một cái tên, cúp điện thoại ra nghiêng đón tổ giám sát.
Lục Úc vẫn đang trên đường đến công trường, bên trong xe không bật đèn, chỉ thỉnh thoảng có ánh sáng chiếu vào người ngồi trong xe, mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt không đổi sắc của Lục Úc, đến lông mày cũng chưa từng nhíu lại, giống như chuyện này chẳng có gì đáng lưu ý, chỉ hơi thẳng lưng dậy, phân phó cho người ngồi phía trên: "Tên cũng có rồi, đi thăm dò xem là ai?" Ạnh dừng một lát, lại nói ra vài cái tên, để cấp dưới tra xem có liên lạc với người của đội giám sát hay không.
Anh rất không vui, mãi mới đến thứ sáu, vốn có thể ở cạnh Bùi Hướng Tước, thế mà lại bị người khác quấy rầy. Từ trước tới nay anh vẫn cảm thấy chuyện thương trường có chút thú vị, nhưng nếu đem so sánh với Bùi Hướng Tước, thì nó chẳng đáng nhắc đến.
Cho dù chim sẻ của anh vẫn còn là chú chim sẻ nho nhỏ thân dính đầy bụi tro, cũng vẫn đáng yêu hơn bất cứ ai khác.
Lúc đến công trường, tổ giám sát đang cẩn thận kiểm tra, vẫn chưa tìm ra cái gì, muốn vạch lá tìm sâu, nhưng công tác ở công trường này đều dựa theo chê độ vô cùng nghiêm khắc, bọn họ không tìm ra manh nhược điểm gì, nên đành thôi.
Đi đầu tổ giám sát là một người đàn ông vóc dáng thấp bé, nhiều năm rồi vẫn cứ dậm chân tại chỗ ở đơn vị cũ. Mấy ngày hôm trước có người vứt cho ông ta một cành ô liu, chỉ cần bắt được điểm xấu của công trường này, thì tương lai sẽ được thăng chức, cho nên ông ta bí quá hóa liều, dẫn người đến đây một chuyến. Nhưng dựa theo sự chỉ dẫn của người phía sau tìm một vòng, lại chẳng phát hiện ra cái gì, hiện tại chưa nói đến việc mất chức, lúc trở về cũng không thể báo cáo được với cấp trên, nên cứ muốn dây dưa với quản lý Dương mãi không chịu rời đi.
Đoàn người đi đến trước cổng công trường, quản lý Dương còn đang nói chuyện với người đứng đầu tổ giám sát, đột nhiên chạy về phía trước, kính cẩn khom lưng: "Lục tiên sinh."
Người bên cạnh nhìn theo ánh mắt của ông ta, cạnh đèn đường cách đó không xa có vài người đang đứng.
Người ở giữa là Lục Úc.
Vóc dáng của anh rất cao, người kia ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, diện mạo anh tuấn lại trẻ tuổi, thật sự không giống người có thể phụ trách một công trình lớn như thế này. Trong lòng ông ta do dự hồi lâu, có nên bắt chuyện với Lục Úc hay không, cho dù có người sai ông ta đến đây, nhưng cũng không cần đối chọi với Lục Úc.
Chờ đến khi ông ta đi đến trước mặt Lục Úc, đang định che dấu vết tích làm bộ tìm đề tài để nói chuyện, thì Lục Úc quay mặt sang, nhìn thằng về phía ông ta, ánh mắt như chứa dao, lạnh lẻo sắc bén và mang đầy cảm giác áp bách.
Lục Úc cười như không, hàm ý nói: "Ông về sau không cần lo lắng nữa."
Lo lắng cái gì?
Tất nhiên là tiền đồ của bản thân rồi.
Sau khi có mục tiêu điều tra, mọi quy trình kiểm tra đều diễn ra rất nhanh. Người của tổ giám sát này cũng chỉ là người không có tiến nói, cả quá trình cũng chẳng tra được gì, mà người đứng đằng sau giao phó cho ông ta, La Thành, cũng đang bị người ta theo dõi.
Lục Úc nghe điện thoại hỏi: "La Thành hiện đang ở đâu?"
Đầu bên kia báo một địa chỉ, là tên một quá bar.
Trước khi anh đến Trữ Tân, cũng không phải không có chuẩn bị gì. La gia ở Trữ Tân tuy cường đại, nhưng cũng không lớn đến mức Lục Úc phải tránh né.
Lục Úc dù bên ngoài chỉ mới 24 tuổi, nhưng thật ra anh đã hơn 30, mấy thủ đoạn trên thương trường thế này, anh so với người khác am hiểu hơn nhiều. Tính cách của anh thể hiện ra bên ngoài không được tốt lắm, nhưng thật ra lại là người rất bình tĩnh và biết khắc chế, muốn làm gì nên làm gì đều phải dự mưu trước, không để cảm tính chi phối lý trí.
"Quán bar đó? Vậy phải chặn La nhị thiếu gia lại, giúp cậu ta gọi cảnh sát. Tối thiểu phải để cậu ta ở đồn cảnh sát hai ngày để bình tĩnh lại."
Thế lực của La gia rất mạnh, quản lý Dương chưa từng thấy thủ đoạn của Lục Úc trên thương trường, nên mới khuyên: "Lục tiên sinh, hà tất phải đối chọi với La Gia như thế, La gia ở Trữ Tân chính là...."
"Hử?" Lục Úc nhận bao thuốc trong tay Lí Trình Quang, rút một điếu ra, ngậm trên môi, nhưng lại không lấy lửa, mắt cúi xuống, lộ ra biểu cảm hiêm gặp, vừa hung ác vừa diễm lệ: " La Thành nếu đã dám làm, thì phải trả giá."
Mặc dù tổ giám sát đã rời đi, nhưng vẫn phải dọn sạch toàn bộ công trường từ trên xuống dưới, chuyện tiếp theo càng cần phải sắp xếp, Lục Úc cũng phải ở lại.
Lúc đang thu xếp công việc, di động của Lục Úc đột nhiên vang lên, anh cúi xuống nhìn, là điện thoại của Bùi Hướng Tước.
Lúc Úc khoát tay, tỏ ý mọi người tạm dừng lại, rồi mới mở máy nghe.
"Lục, Lục thúc thúc..."
"Ừ, A Bùi sao thế?" Lục Úc cười, nhẹ giọng nói: "Còn chưa ngủ sao?"
"Tôi đợi, đợi Lục thúc thúc về." Thanh âm của Bùi Hướng Tước trong trẻo: "Đợi anh về, hát xong rồi ngủ tiếp."
Thời gian ngủ của Bùi Hướng Tước rất ổn định, đến giờ liền buồn ngủ, có tiếng ngáp nhỏ nhỏ truyền qua loa điện thoại, nhưng vẫn cố chấp nói chuyện với Lục Úc.
Lục Úc đứng lên: "Buồn ngủ như thế sao không ngủ đi?"
Bùi Hướng Tước vô thức che miệng lại: "A? Nhưng cứ nghĩ Lục thúc thúc không ngủ được, tôi ngủ cũng không ngon."
Cậu luôn ngốc nghếch như vậy, ngốc đến đáng yêu.
"Nhưng hôm nay tôi không về được." Trong mắt Lục Úc tràn ngập ôn nhu, vừa nghe Bùi Hướng Tước nói, anh đã muốn bỏ hết việc lại, về nhà nghe cậu hát, dụ hoặc đến mức Lục Úc cũng chẳng buồn làm việc nữa.
"Vậy, vậy làm sao bây giờ? Cả đêm không ngủ sẽ mệt lắm!"
Lục Úc đi về phía trước vài bước: "Vậy bây giờ em hát bài em thích nhất cho tôi nghe đi."
Cuộc điện thoại này kéo dài rất lâu.
Lí Trình Quang đứng cách đó không xa, thấy Lục Úc nói chuyện có chút kỳ quái, anh cứ lặp đi lặp lại những lời mình nói, không ngại nói lại nhiều lần, giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ mới bập bẹ biết nói.
Mà Lục Úc lại vô cùng dịu dàng, khóe môi chưa ý cười, đuối mày khóe mày đều là một mảnh bình yên, đó là một biểu cảm gần như hắn chưa từng nhìn thấy, một niềm hạnh phúc rất chân thành.
Lí Trình Quang nhịn không được tiến lại gần,loáng thoáng nghe thấy tiếng hát, không biết đến từ nơi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.