Chương 55
Trường Tri Oán
05/10/2024
Lời Văn Tự nói, trên giường nhiều không đếm xuể. Lý Quần Thanh không có sức giận cậu, càng không có sức từ chối cậu, Văn Tự quấn lấy anh chẳng chịu buông ra, cho tới khi những dấu hôn hồng phấn ấy đều biến thành màu xanh tím, cậu mới tha cho Lý Quần Thanh, rút ra khỏi cơ thể anh, toàn bộ chiếc giường đều bừa bãi không chịu được.
Bế Lý Quần Thanh vào phòng tắm ngâm bồn, cậu tắm rửa nhanh chóng dưới vòi sen, sau khi lau sạch nước, cậu lại đi tới giường lột toàn bộ ga giường ra ném vào sọt đựng quần áo bẩn, rồi mang ga dự phòng ra lồng vào, rồi mới đi giúp Lý Quần Thanh rửa ráy cơ thể.
Lý Quần Thanh thật sự chẳng buồn nhúc nhích nữa, mặc cho Văn Tự bước vào bồn tắm, dán sát vào lưng anh làm giúp anh. Anh chỉ ngước mí mắt lên nhìn cậu, ánh mắt lạnh căm như băng mùa đông. Văn Tự chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cậu thật sự không kiểm soát nổi bản thân, không làm đến khi trời sáng chứng tỏ cậu đã kiềm chế lắm rồi. Nhưng chỗ tinh dịch ấy móc lâu lắm rồi mà vẫn chưa móc sạch, Văn Tự không dám hôn lên mặt Lý Quần Thanh, chỉ dám dụi vào hõm cổ anh, lấy lòng anh như chó con làm sai cọ vào tay chủ nhân.
“Ngày mai tôi còn phải làm việc.” Eo Lý Quần Thanh mỏi nhừ, chỉ ưỡn thẳng thế này thôi mà anh cũng thấy khó chịu, thế là anh dứt khoát dựa vào lồng ngực Văn Tự, toàn thân mềm nhũn.
Mí mắt Văn Tự giần giật, cậu vừa vuốt ve đùi Lý Quần Thanh vừa nói: “Em làm giúp anh, anh cứ ngủ đi.”
Lý Quần Thanh nằm trong lòng cậu, ngửa đầu nhìn cậu, giọt nước chảy xuống theo ngọn tóc anh, chảy qua khuôn mặt giảm bớt nhiệt độ của anh, lăn vào xương quai xanh của anh: “Cậu làm được không?”
Giọt nước đó vẫn nằm trong xương quai xanh của anh, sáng lấp lánh.
Văn Tự nhìn mà cõi lòng rạo rực, trái tim rối loạn, cậu quên mất khoảng cách cần có, chỉ muốn lại gần. Cậu xoay cằm Lý Quần Thanh, nghiêng đầu hôn lên môi anh: “Em có làm được hay không, không phải anh biết sao?”
Lưỡi Văn Tự vừa chạm vào lưỡi anh, anh đẩy Văn Tự ra, trên mặt lại nổi màu hồng: “Dẻo miệng tiếp thì cút ra ngoài.”
“Không nói nữa, không nói nữa.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Văn Tự ranh thủ hôn lên má Lý Quần Thanh lần nữa, rồi mới thoa sữa tắm giúp anh, xối sạch bọt, lau khô người, cuối cùng bế anh về giường.
Lý Quần Thanh trở mình cũng khó chịu, anh chưa bao giờ cảm thấy làm tình mệt mỏi thế này. Lần này anh không nhúc nhích được, lại hợp với ý muốn của Văn Tự, cậu ôm anh trong lòng, anh cũng không giằng ra được.
“Tôi hỏi cậu.” Mí mắt Lý Quần Thanh đang đánh nhau không ngừng, nhưng anh vẫn nhìn thấy cặp mắt dịu dàng trìu mến nhìn mình đăm đăm đó tập trung cỡ nào, “Ba năm ở Canada, cậu thật sự chưa bao giờ tìm đến tôi?”
Văn Tự nghịch tóc Lý Quần Thanh, nhìn chiếc mũi thẳng tắp của anh, hỏi: “… Em trả lời như thế nào thì anh không giận?”
“Tôi biết đáp án rồi.” Lý Quần Thanh cúi đầu, hơi thở nhẹ dần, “Tôi nhớ tôi từng nhìn thấy một thanh niên ăn mặc chỉnh tề dưới đèn đường, cậu ta cầm hoa không làm gì cả, nhưng tôi uống say, vơ đũa cả nắm mà đánh cậu ta. Nhưng kỳ lạ, cậu ta không đánh trả, tôi đạp cậu ta ngã xuống đất, cậu ta lại đứng dậy, tôi đánh mồm cậu ta be bét máu tươi, nhưng cậu ta vẫn đứng thẳng tắp, làm bao cát miễn phí của tôi. Mỗi lần tôi uống say, cậu ta đều xuất hiện, đều cho tôi đánh, khỏe thật…”
Bàn tay vuốt tóc anh của Văn Tự càng lúc càng chậm, sắc mặt cậu cực kỳ phức tạp, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Chẳng cần nghi ngờ, người đó chính là cậu. Chỉ có lúc Lý Quần Thanh say rượu, cậu mới xuất hiện trước mặt anh. Dù đã say, anh vẫn hận đến thế, đánh ác đến thế, đau đến thế. Một lần, hai lần, ba lần, ngón tay từng bị gãy, xương sườn từng bị nứt, đầu cũng từng phải khâu. Giờ vạch mái tóc dày rậm ra, vẫn nhìn thấy vết sẹo nông ấy.
Hoa tươi đi cùng cậu cũng không thoát khỏi số phận bị đánh, lần nào hoa cũng biến thành một bãi thi thể chảy máu màu hồng. Ít nhất thì nó sẽ chết ngay lập tức, nhưng Văn Tự chỉ có thể chảy máu, chịu tra tấn, thoi thóp chịu giày vò.
“Lý Quần Thanh…” Văn Tự vuốt ve khuôn mặt không biết là thiếp ngủ hay chợp mắt của Lý Quần Thanh, buồn bã hỏi, “Anh đã tha thứ cho em chưa?”
Lý Quần Thanh rúc vào lòng cậu, không nói gì. Văn Tự nín thở tập trung chờ câu trả lời, nhưng chẳng có gì cả, giống như anh làm tình với cậu, cuối cùng cũng như không có tình, hoặc Lý Quần Thanh chỉ vì cô đơn, vì thương hại cậu mà thôi.
Đêm hôm qua ngủ muộn, bảy giờ sáng lúc Văn Tự dậy, Lý Quần Thanh vẫn chưa có động tĩnh. Văn Tự tắm xong, bảo phục vụ mang quần áo họ mang đi giặt hôm qua về, rồi xuống dưới mua bữa sáng, cậu đánh thức Lý Quần Thanh đang ngủ, hỏi anh công việc của anh là gì.
Lý Quần Thanh mơ màng, ậm ừ hồi lâu, kéo chăn lên trùm kín đầu, anh nói: “Tài liệu về chim trĩ hoàng đế trên bàn chưa dịch xong…”
Không có phần kết, Lý Quần Thanh lại ngủ thiếp đi. Văn Tự nhoài người trên giường liếc nhìn Lý Quần Thanh bị quấy rầy giấc ngủ, đang cau mày thiếp đi, cậu bật cười khẽ, lấy điện thoại chụp chung với anh một tấm ảnh, chỉnh sửa chút ít rồi cài làm hình nền, rồi ngồi xuống máy tính.
Mặt trời lên cao ba sào, cuối cùng Lý Quần Thanh cũng thức giấc.
Ngủ cả đêm có dịu bớt, nhưng vẫn rất khó chịu, anh ngồi dậy, nhón chân đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc bước ra mới phát hiện Văn Tự không ở đây.
Anh đi tới chỗ máy tính, mặc dù rất buồn ngủ, nhưng anh vẫn nhớ mình đã nói gì. Văn Tự chưa tắt tệp tài liệu, đã dịch xong xuôi, từ ngữ chuyên ngành đều rất chính xác, đọc một lượt không có vấn đề gì to tát. Anh nhìn quanh phòng, thức ăn nóng hầm hập đặt trên bàn, nhưng người thì không thấy đâu. Anh chậm rãi lại gần cửa sổ gỗ khắc đầy hoa văn, đang mở rộng hướng ra ngoài, lúc nhìn xuống, chàng trai đang hái hoa bên dưới cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
Hoa tươi đua nhau nở trong vườn, hoa hồng kiều diễm, anh túc yêu kiều, tường vi trên hàng rào xinh xắn đáng yêu, đong đưa sống động trong làn gió.
“Lý Quần Thanh!” Văn Tự vẫy bó hoa trong tay, cậu đứng dưới nắng môi hồng răng trắng, vẻ hung dữ mọi khi bị xua tan không còn bóng dáng, cậu vui vẻ khua cánh tay nói, “Hôm nay cũng có hoa tặng anh! Anh tìm bình hoa đổ đầy nước đi, em lên ngay đây!”
“… Ai muốn hoa của cậu.” Lý Quần Thanh đóng cửa sổ, quay người đờ đẫn nhìn căn phòng, nụ cười vừa rồi của Văn Tự in dấu trong đầu anh, khiến anh hơi ngơ ngác.
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa vọng vào, Lý Quần Thanh bỗng nhận ra mình đang đổ nước vào bình hoa, như rất mong đợi bó hoa này. Tiếng bước chân càng lúc càng gần khiến anh luống cuống tay chân, anh mở cửa sổ định đổ nước ra ngoài, nhưng Văn Tự đã bước vào, một bó hoa thơm mùi nắng chìa ra trước mặt anh, tươi tắn tuyệt đẹp.
“Ai muốn hoa của em?” Văn Tự đưa hoa ra sau lưng Lý Quần Thanh, ôm anh vào lòng, cắm hoa vào bình ngay trong tư thế này, cậu hôn nhẹ lên dái tai rất đỗi mịn màng trong ánh sáng của Lý Quần Thanh, rồi giữ eo anh, hôn lên cánh môi mỏng mím chặt kia, khoé môi hơi vểnh lên, “Thanh Thanh của em muốn, bà xã xinh đẹp của em muốn, anh có muốn không?”
Bế Lý Quần Thanh vào phòng tắm ngâm bồn, cậu tắm rửa nhanh chóng dưới vòi sen, sau khi lau sạch nước, cậu lại đi tới giường lột toàn bộ ga giường ra ném vào sọt đựng quần áo bẩn, rồi mang ga dự phòng ra lồng vào, rồi mới đi giúp Lý Quần Thanh rửa ráy cơ thể.
Lý Quần Thanh thật sự chẳng buồn nhúc nhích nữa, mặc cho Văn Tự bước vào bồn tắm, dán sát vào lưng anh làm giúp anh. Anh chỉ ngước mí mắt lên nhìn cậu, ánh mắt lạnh căm như băng mùa đông. Văn Tự chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cậu thật sự không kiểm soát nổi bản thân, không làm đến khi trời sáng chứng tỏ cậu đã kiềm chế lắm rồi. Nhưng chỗ tinh dịch ấy móc lâu lắm rồi mà vẫn chưa móc sạch, Văn Tự không dám hôn lên mặt Lý Quần Thanh, chỉ dám dụi vào hõm cổ anh, lấy lòng anh như chó con làm sai cọ vào tay chủ nhân.
“Ngày mai tôi còn phải làm việc.” Eo Lý Quần Thanh mỏi nhừ, chỉ ưỡn thẳng thế này thôi mà anh cũng thấy khó chịu, thế là anh dứt khoát dựa vào lồng ngực Văn Tự, toàn thân mềm nhũn.
Mí mắt Văn Tự giần giật, cậu vừa vuốt ve đùi Lý Quần Thanh vừa nói: “Em làm giúp anh, anh cứ ngủ đi.”
Lý Quần Thanh nằm trong lòng cậu, ngửa đầu nhìn cậu, giọt nước chảy xuống theo ngọn tóc anh, chảy qua khuôn mặt giảm bớt nhiệt độ của anh, lăn vào xương quai xanh của anh: “Cậu làm được không?”
Giọt nước đó vẫn nằm trong xương quai xanh của anh, sáng lấp lánh.
Văn Tự nhìn mà cõi lòng rạo rực, trái tim rối loạn, cậu quên mất khoảng cách cần có, chỉ muốn lại gần. Cậu xoay cằm Lý Quần Thanh, nghiêng đầu hôn lên môi anh: “Em có làm được hay không, không phải anh biết sao?”
Lưỡi Văn Tự vừa chạm vào lưỡi anh, anh đẩy Văn Tự ra, trên mặt lại nổi màu hồng: “Dẻo miệng tiếp thì cút ra ngoài.”
“Không nói nữa, không nói nữa.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Văn Tự ranh thủ hôn lên má Lý Quần Thanh lần nữa, rồi mới thoa sữa tắm giúp anh, xối sạch bọt, lau khô người, cuối cùng bế anh về giường.
Lý Quần Thanh trở mình cũng khó chịu, anh chưa bao giờ cảm thấy làm tình mệt mỏi thế này. Lần này anh không nhúc nhích được, lại hợp với ý muốn của Văn Tự, cậu ôm anh trong lòng, anh cũng không giằng ra được.
“Tôi hỏi cậu.” Mí mắt Lý Quần Thanh đang đánh nhau không ngừng, nhưng anh vẫn nhìn thấy cặp mắt dịu dàng trìu mến nhìn mình đăm đăm đó tập trung cỡ nào, “Ba năm ở Canada, cậu thật sự chưa bao giờ tìm đến tôi?”
Văn Tự nghịch tóc Lý Quần Thanh, nhìn chiếc mũi thẳng tắp của anh, hỏi: “… Em trả lời như thế nào thì anh không giận?”
“Tôi biết đáp án rồi.” Lý Quần Thanh cúi đầu, hơi thở nhẹ dần, “Tôi nhớ tôi từng nhìn thấy một thanh niên ăn mặc chỉnh tề dưới đèn đường, cậu ta cầm hoa không làm gì cả, nhưng tôi uống say, vơ đũa cả nắm mà đánh cậu ta. Nhưng kỳ lạ, cậu ta không đánh trả, tôi đạp cậu ta ngã xuống đất, cậu ta lại đứng dậy, tôi đánh mồm cậu ta be bét máu tươi, nhưng cậu ta vẫn đứng thẳng tắp, làm bao cát miễn phí của tôi. Mỗi lần tôi uống say, cậu ta đều xuất hiện, đều cho tôi đánh, khỏe thật…”
Bàn tay vuốt tóc anh của Văn Tự càng lúc càng chậm, sắc mặt cậu cực kỳ phức tạp, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Chẳng cần nghi ngờ, người đó chính là cậu. Chỉ có lúc Lý Quần Thanh say rượu, cậu mới xuất hiện trước mặt anh. Dù đã say, anh vẫn hận đến thế, đánh ác đến thế, đau đến thế. Một lần, hai lần, ba lần, ngón tay từng bị gãy, xương sườn từng bị nứt, đầu cũng từng phải khâu. Giờ vạch mái tóc dày rậm ra, vẫn nhìn thấy vết sẹo nông ấy.
Hoa tươi đi cùng cậu cũng không thoát khỏi số phận bị đánh, lần nào hoa cũng biến thành một bãi thi thể chảy máu màu hồng. Ít nhất thì nó sẽ chết ngay lập tức, nhưng Văn Tự chỉ có thể chảy máu, chịu tra tấn, thoi thóp chịu giày vò.
“Lý Quần Thanh…” Văn Tự vuốt ve khuôn mặt không biết là thiếp ngủ hay chợp mắt của Lý Quần Thanh, buồn bã hỏi, “Anh đã tha thứ cho em chưa?”
Lý Quần Thanh rúc vào lòng cậu, không nói gì. Văn Tự nín thở tập trung chờ câu trả lời, nhưng chẳng có gì cả, giống như anh làm tình với cậu, cuối cùng cũng như không có tình, hoặc Lý Quần Thanh chỉ vì cô đơn, vì thương hại cậu mà thôi.
Đêm hôm qua ngủ muộn, bảy giờ sáng lúc Văn Tự dậy, Lý Quần Thanh vẫn chưa có động tĩnh. Văn Tự tắm xong, bảo phục vụ mang quần áo họ mang đi giặt hôm qua về, rồi xuống dưới mua bữa sáng, cậu đánh thức Lý Quần Thanh đang ngủ, hỏi anh công việc của anh là gì.
Lý Quần Thanh mơ màng, ậm ừ hồi lâu, kéo chăn lên trùm kín đầu, anh nói: “Tài liệu về chim trĩ hoàng đế trên bàn chưa dịch xong…”
Không có phần kết, Lý Quần Thanh lại ngủ thiếp đi. Văn Tự nhoài người trên giường liếc nhìn Lý Quần Thanh bị quấy rầy giấc ngủ, đang cau mày thiếp đi, cậu bật cười khẽ, lấy điện thoại chụp chung với anh một tấm ảnh, chỉnh sửa chút ít rồi cài làm hình nền, rồi ngồi xuống máy tính.
Mặt trời lên cao ba sào, cuối cùng Lý Quần Thanh cũng thức giấc.
Ngủ cả đêm có dịu bớt, nhưng vẫn rất khó chịu, anh ngồi dậy, nhón chân đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc bước ra mới phát hiện Văn Tự không ở đây.
Anh đi tới chỗ máy tính, mặc dù rất buồn ngủ, nhưng anh vẫn nhớ mình đã nói gì. Văn Tự chưa tắt tệp tài liệu, đã dịch xong xuôi, từ ngữ chuyên ngành đều rất chính xác, đọc một lượt không có vấn đề gì to tát. Anh nhìn quanh phòng, thức ăn nóng hầm hập đặt trên bàn, nhưng người thì không thấy đâu. Anh chậm rãi lại gần cửa sổ gỗ khắc đầy hoa văn, đang mở rộng hướng ra ngoài, lúc nhìn xuống, chàng trai đang hái hoa bên dưới cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
Hoa tươi đua nhau nở trong vườn, hoa hồng kiều diễm, anh túc yêu kiều, tường vi trên hàng rào xinh xắn đáng yêu, đong đưa sống động trong làn gió.
“Lý Quần Thanh!” Văn Tự vẫy bó hoa trong tay, cậu đứng dưới nắng môi hồng răng trắng, vẻ hung dữ mọi khi bị xua tan không còn bóng dáng, cậu vui vẻ khua cánh tay nói, “Hôm nay cũng có hoa tặng anh! Anh tìm bình hoa đổ đầy nước đi, em lên ngay đây!”
“… Ai muốn hoa của cậu.” Lý Quần Thanh đóng cửa sổ, quay người đờ đẫn nhìn căn phòng, nụ cười vừa rồi của Văn Tự in dấu trong đầu anh, khiến anh hơi ngơ ngác.
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa vọng vào, Lý Quần Thanh bỗng nhận ra mình đang đổ nước vào bình hoa, như rất mong đợi bó hoa này. Tiếng bước chân càng lúc càng gần khiến anh luống cuống tay chân, anh mở cửa sổ định đổ nước ra ngoài, nhưng Văn Tự đã bước vào, một bó hoa thơm mùi nắng chìa ra trước mặt anh, tươi tắn tuyệt đẹp.
“Ai muốn hoa của em?” Văn Tự đưa hoa ra sau lưng Lý Quần Thanh, ôm anh vào lòng, cắm hoa vào bình ngay trong tư thế này, cậu hôn nhẹ lên dái tai rất đỗi mịn màng trong ánh sáng của Lý Quần Thanh, rồi giữ eo anh, hôn lên cánh môi mỏng mím chặt kia, khoé môi hơi vểnh lên, “Thanh Thanh của em muốn, bà xã xinh đẹp của em muốn, anh có muốn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.