Chương 32
Tây Lộc Hoàn
25/11/2024
Lê Chỉ cho rằng có lúc pha trộn tình cảm không phải việc gì hay, trong đầu anh bổ sung lý do đến trang viên Bình Minh, không chỉ không gần chân tướng hơn chút nào, mà còn đặt mình vào cảm xúc rắc rối.
Giống như Raman nói, rõ ràng Du Phùng nán lại cục cảnh sát thành phố Cass là có mục đích khác, mục đích này liên quan đến Quạ Đen, liên quan đến cuốn sổ bằng da màu đen, dăm ba từ có thể nhận ra trong đó đã trở thành manh mối mơ hồ.
“Ngôn Dương…” Lê Chỉ nhai lại hai chữ này vài lần trong lòng, phát hiện ra đây là một danh từ hoàn toàn lạ lẫm.
“Anh đừng ngơ ra đó nữa, phải nghĩ cách thoát ra ngoài.”
Có người vỗ vai anh, nói chuyện với anh, nói năng mềm mại có thể nhận ra. Lê Chỉ tình cờ hoàn hồn, nhìn Tây Trì tủi thân trước mặt, giờ mới như vừa tỉnh mộng, nhớ ra mình vẫn còn ở trong trang viên Bình Minh.
Vẫn còn ở trong phòng tranh khép kín cửa, mưa giật sấm rền.
Mấy lá bài Tarot đáng thương nằm trong lòng bàn tay anh, bị chà đạp quăn cả mép, ngón tay Lê Chỉ lần đếm, còn năm lá.
“Cậu vừa bảo Raman là thầy hướng dẫn của cậu, thế chắc cậu hiểu chút ít về quan hệ xã hội của y phải không.” Nhạc Nhan cất giọng bình thường, nhưng không biết tại sao Lê Chỉ lại nghe ra vẻ chất vấn trong đó.
“Ngoại trừ về học tập, tôi chưa bao giờ nói chuyện với y.” Lê Chỉ nói.
Anh nhớ lại, bổ sung: “Có điều mọi khi ở trường y toàn cô độc một mình, chưa bao giờ thấy y bầu bạn với ai.”
Thực ra Lê Chỉ đã phát hiện ra điểm khác thường của Raman từ lâu, nhưng những tin nhắn y gửi khiến anh chỉ tôn trọng y từ xa, chẳng có lòng dạ nào tìm tòi phong cách sống quái lạ của thầy hướng dẫn.
Nhạc Nhan nghe rồi không nói gì nữa, chỉ cúi đầu không biết đang âm thầm ngẫm nghĩ điều gì.
Cho tới bây giờ, ký ức của Lê Chỉ đã khôi phục hoàn toàn, tính theo thời gian thì những người khác có mặt ở đây chắc hẳn cũng na ná tình huống của anh.
Cửa phòng tranh đã đóng gần nửa tiếng đồng hồ, Du Phùng ngồi cạnh cửa, nhắm mắt, chẳng biết có phải đã ngủ rồi không.
“Két…”
Cửa phòng tranh lặng lẽ mở ra một kẽ hở, cực nhỏ, trong ánh sáng yếu ớt Lê Chỉ cũng nghi ngờ có phải mình bị ảo giác hay không.
Gần như cùng lúc, Du Phùng mở mắt ngay tức khắc, nhìn sang cửa.
Khe hở đó càng lúc càng lớn. Như có người bên ngoài đang mở cửa chậm rãi.
Một cái đầu lách qua khe cửa, thò vào trong.
Nhưng không phải đầu người.
Là cặp mắt vàng cam quen thuộc.
Lê Chỉ nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là cú lai rắn dưới tầng hầm. Khuôn mặt cú nhắm thẳng vào Du Phùng đang ngồi dưới đất.
Khoảng cách giữa hai người chưa đầy một mét.
Đáng lẽ thứ này phải bị nhốt dưới tầng hầm, sao lại chạy đến phòng tranh ở tầng hai? Nội tâm Lê Chỉ nghĩ trong vô thức.
Nhưng giây tiếp theo anh bèn vỡ lẽ, “Là Raman.”
Tây Trì bên cạnh nhìn thấy nó lần đầu, nhất thời không bắt kịp mạch suy nghĩ của Lê Chỉ, “Đây là cái gì?”
“Cú lai rắn. Là do Raman thả ra, y có quyền hạn điện tử.” Lê Chỉ nói.
Mọi người rời khỏi phạm vi cửa phòng trong nháy mắt, cửa mở rộng dần, mười mấy cái đuôi rắn trắng quấn quýt ùa vào qua khe cửa, xoắn vào nhau như mụn mủ trắng bị nặn thành sợi.
Bốn người không có chỗ trốn, phòng tranh chỉ có một cửa và cửa sổ kính sát sàn khổng lồ, nhưng cửa bị bọn cú lai rắn chiếm giữ, ngoài cửa kính sát sàn lại là vách đá không thấy đáy.
Đế giày Lê Chỉ đã đạp phải kính của cửa sổ sát sàn, nhưng lũ cú lai rắn đang ùa vào nườm nượp không ngớt, chỉ trong chớp mắt phòng tranh đã gần như bị xói mòn bởi một mảng màu trắng.
Bỗng nhiên hiện trường tử vong của cục trưởng Cao ập vào đầu, âm thanh bị mổ dưới tầng hầm tăm tối, khiến Lê Chỉ siết con dao gọt hoa quả trong túi áo.
Cặp mắt màu vàng cam càng lúc càng gần.
Nhưng Lê Chỉ bỗng phát hiện, mọi cái đầu đều bị lệch một góc nhất định, hướng bò của chúng thống nhất một cách kỳ lạ.
Đều nhắm vào Du Phùng trong góc bên trái.
Du Phùng đứng trong góc, nhìn lũ quái vật đổ xô về phía mình, hắn tỏ ra mất kiên nhẫn, vẫy tay với Lê Chỉ, “Đưa dao cho tôi, mọi người ra ngoài trước đi.”
Mục tiêu tấn công của toàn bộ cú lai rắn là Du Phùng, Lê Chỉ và hai người khác có được cơ hội thoát khỏi phòng tranh.
Lê Chỉ ném con dao gọt hoa quả cho hắn mà không hề lưỡng lự, Du Phùng chẳng buồn nhìn, giơ tay đón được vững vàng.
Lúc bọn Lê Chỉ chạy ra cửa, hai con cú lai rắn như muộn màng nhận ra có người chạy trốn, thế mà chúng lại từ bỏ mục tiêu Du Phùng, đuổi theo ba người bọn Lê Chỉ.
Ba người chạy đến cầu thang, Lê Chỉ vô thức chọn chạy xuống, còn Nhạc Nhan thì chạy lên tầng ba.
“Đợi tôi với! Nhạc Nhan!” Tây Trì chạy sau cùng kêu.
Sau lưng có một cái mỏ tấn công bắp chân cậu ta, cậu ta đau đớn hét “Á!!”, ngã rầm xuống đất.
Nhạc Nhan đã chạy lên góc ngoặt nghe thấy, lập tức dừng bước, nhanh nhẹn quay người chạy xuống, gấu váy mỏng tang bay phấp phới.
Còn con cú lai rắn vừa tấn công Tây Trì thì nhảy qua cậu ta, bò thẳng tới Nhạc Nhan đang chạy về.
Lê Chỉ ngoái đầu nhìn, “Giao cho tôi! Mau chạy đi, lên tầng!”
Anh lôi Tây Trì dậy, dìu cậu ta, hai người lảo đảo chạy xuống đại sảnh tầng một.
Cú lai rắn sau lưng lúc này chỉ còn một con, chắc con còn lại đã đuổi theo Nhạc Nhan lên tầng.
“Chỗ này là…” Tây Trì đứng trước một đám nội tạng người, bị hụt hơi.
“Chỗ của Quạ Đen,” Lê Chỉ đáp, anh ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, “Tối hôm đầu tiên Raman đã dẫn tôi tới đây.”
“Thế mà bây giờ anh vẫn dám đến?”
“Đám cú lai rắn đó chắc đã túa ra khắp nơi, bây giờ ngược lại phòng đọc sách là nơi sạch sẽ nhất. Hơn nữa, mục tiêu của Raman là Du Phùng, chúng ta tạm thời vẫn an toàn.”
Rêu đỏ trong kẽ đá nom đã khô, nhưng vẫn không cản trở bề ngoài thậm tệ của chúng, Lê Chỉ ép mình ngoái đầu rời mắt.
“Ba cái lọ này nom như mới đặt vào.” Tây Trì chỉ vào kệ trưng bày.
Lê Chỉ nghe thấy bèn nhìn sang, phát hiện ra đúng là có ba cái lọ rất mới, nắp còn chưa đọng chút bụi nào.
Anh nhớ rõ ràng, đêm đầu tiên đến căn phòng bí mật, chỉ có mười hai cái lọ, giờ có thêm ba cái. Một cái đựng da mặt, một cái đựng một bên nhãn cầu, cái cuối cùng là một ngón tay.
“Cậu có cảm thấy… cái nhãn cầu này hơi giống của cục trưởng Cao không?” Lê Chỉ nhớ lại, mảnh xương sọ không hoàn chỉnh cạnh chân mình có một bên mắt trơ trọi, na ná cái đang ngâm trong Formalin trước mặt.
“Vậy thì tấm da mặt và ngón tay này…” Tây Trì ngập ngừng.
Lần lượt là của Tề Hạo Hiên và Vưu Thụ. Lê Chỉ thầm bổ sung.
Theo thời gian và thứ tự chết, suy đoán này đúng là không có vấn đề. Nhưng trước khi mọi người tỉnh dậy, quốc vương đã trở thành nạn nhân đầu tiên, nhưng trên giá trưng bày nội tạng lại không có chỗ của ông ta.
Rõ ràng đã có bốn nạn nhân mới, nhưng chỉ có thêm ba cái lọ.
“Thôi, chúng ta đừng ở lại đây nữa, ra ngoài tìm Nhạc Nhan đi…” Tây Trì xoắn ống tay áo của mình, “Chỉ có một mình, chẳng biết sao rồi.”
“Cô ấy nhanh nhẹn hơn cậu nhiều, cậu không cần phải lo cho cô ấy.” Lê Chỉ nói chân thành.
“…”
Tây Trì như bị nghẹn họng, dừng một hai giây mới nói tiếp.
“Nhưng loài quái vật đó, là sinh vật gen hỗn hợp, rất khỏe, người ta không có vũ khí…”
“Sinh vật gen hỗn hợp?” Lê Chỉ lặp lại.
“Phải, nhìn hình thái thì chắc hẳn là dùng gen rắn làm gen chính, lai với cú, nhưng nghe tiếng kêu… có thể còn pha trộn cả gen người.”
Dường như tiếng kêu dữ dội giống tiếng người đó vẫn còn bên tai, gió thốc vào qua lỗ thủng trên cửa sổ, Lê Chỉ cảm thấy se lạnh.
“Còn cả… Du Phùng…”
Lê Chỉ phát hiện ra Tây Trì nói chuyện toàn kéo dài âm cuối theo thói quen, hơn nữa càng dài càng khẽ, tự dưng nảy sinh vẻ chột dạ.
Du Phùng đang bị đám sinh vật gen hỗn hợp đó bao vây ở phòng tranh, theo lý mà nói thì tình huống hắn đối mặt nghiêm trọng hơn Nhạc Nhan nhiều, nhưng Lê Chỉ vẫn cứ thấy yên tâm.
“Anh không lo cho anh ta à?” Tây Trì ngờ vực nhìn Lê Chỉ.
Lê Chỉ tự dưng: “Không.”
“Anh với anh ta…”
“Là đồng nghiệp.”
“Tôi tưởng…”
“Đừng tưởng.” Lê Chỉ nhớ đến những câu Du Phùng nói trong quán rượu, hơi bực vì mình làm kẻ thay thế cho người khác, Tây Trì lúc này coi như giẫm trúng mìn.
Tây Trì đành ngậm miệng, chớp mắt, “Thế cục trưởng Cao và Vưu Thụ, đều chết vì anh ta phải không. Đặc biệt là những câu Vưu Thụ nói trước khi chết.”
Lê Chỉ: “Cậu nghi ngờ anh ấy?”
“Chưa chắc, có thể họ cũng có mâu thuẫn với Quạ Đen.” Tóc trước trán Lê Chỉ bị gió thổi lay động, “Lời Vưu Thụ nói… có thể là ám ảnh chăng.”
Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng đoạn ký ức lưu trong thiết bị đầu cuối cá nhân đúng là đã cho thấy ân oán cũ giữa Du Phùng, cục trưởng Cao và Vưu Thụ, miệng Lê Chỉ thì bào chữa cho hắn, nhưng trong lòng cũng biết dăm câu không thể nào xua tan được nghi ngờ trong lòng người khác.
Huống hồ cũng chẳng cần xua tan.
Thân phận đích thực của Tây Trì trước mặt vẫn còn chưa rõ.
Ai mà biết cậu ta đã từng làm gì, bị Quạ Đen mời tới đây tham gia bữa tiệc của tội đồ.
Nhạc Nhan cũng vậy.
Ngoài cửa sắt có tiếng bước chân, lê bước chậm chạp, như có linh cảm, Lê Chỉ đi vài bước tới mở cửa phòng bí mật.
Cửa vừa mở, lỗ thủng trên cửa sổ nối liền với lối đi, tiếng gió lập tức biến thành rú gào.
Một tay Du Phùng vịn tường, tay còn lại thõng bên người, cầm con dao gọt hoa quả đã cùn lưỡi, máu nhuộm non nửa khuôn mặt.
Hắn nhìn thấy Lê Chỉ ở cuối lối đi, nhếch khóe miệng nở nụ cười đắc ý, chiếc răng khểnh trong màu máu nom sắc nhọn khác thường.
Giống như Raman nói, rõ ràng Du Phùng nán lại cục cảnh sát thành phố Cass là có mục đích khác, mục đích này liên quan đến Quạ Đen, liên quan đến cuốn sổ bằng da màu đen, dăm ba từ có thể nhận ra trong đó đã trở thành manh mối mơ hồ.
“Ngôn Dương…” Lê Chỉ nhai lại hai chữ này vài lần trong lòng, phát hiện ra đây là một danh từ hoàn toàn lạ lẫm.
“Anh đừng ngơ ra đó nữa, phải nghĩ cách thoát ra ngoài.”
Có người vỗ vai anh, nói chuyện với anh, nói năng mềm mại có thể nhận ra. Lê Chỉ tình cờ hoàn hồn, nhìn Tây Trì tủi thân trước mặt, giờ mới như vừa tỉnh mộng, nhớ ra mình vẫn còn ở trong trang viên Bình Minh.
Vẫn còn ở trong phòng tranh khép kín cửa, mưa giật sấm rền.
Mấy lá bài Tarot đáng thương nằm trong lòng bàn tay anh, bị chà đạp quăn cả mép, ngón tay Lê Chỉ lần đếm, còn năm lá.
“Cậu vừa bảo Raman là thầy hướng dẫn của cậu, thế chắc cậu hiểu chút ít về quan hệ xã hội của y phải không.” Nhạc Nhan cất giọng bình thường, nhưng không biết tại sao Lê Chỉ lại nghe ra vẻ chất vấn trong đó.
“Ngoại trừ về học tập, tôi chưa bao giờ nói chuyện với y.” Lê Chỉ nói.
Anh nhớ lại, bổ sung: “Có điều mọi khi ở trường y toàn cô độc một mình, chưa bao giờ thấy y bầu bạn với ai.”
Thực ra Lê Chỉ đã phát hiện ra điểm khác thường của Raman từ lâu, nhưng những tin nhắn y gửi khiến anh chỉ tôn trọng y từ xa, chẳng có lòng dạ nào tìm tòi phong cách sống quái lạ của thầy hướng dẫn.
Nhạc Nhan nghe rồi không nói gì nữa, chỉ cúi đầu không biết đang âm thầm ngẫm nghĩ điều gì.
Cho tới bây giờ, ký ức của Lê Chỉ đã khôi phục hoàn toàn, tính theo thời gian thì những người khác có mặt ở đây chắc hẳn cũng na ná tình huống của anh.
Cửa phòng tranh đã đóng gần nửa tiếng đồng hồ, Du Phùng ngồi cạnh cửa, nhắm mắt, chẳng biết có phải đã ngủ rồi không.
“Két…”
Cửa phòng tranh lặng lẽ mở ra một kẽ hở, cực nhỏ, trong ánh sáng yếu ớt Lê Chỉ cũng nghi ngờ có phải mình bị ảo giác hay không.
Gần như cùng lúc, Du Phùng mở mắt ngay tức khắc, nhìn sang cửa.
Khe hở đó càng lúc càng lớn. Như có người bên ngoài đang mở cửa chậm rãi.
Một cái đầu lách qua khe cửa, thò vào trong.
Nhưng không phải đầu người.
Là cặp mắt vàng cam quen thuộc.
Lê Chỉ nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là cú lai rắn dưới tầng hầm. Khuôn mặt cú nhắm thẳng vào Du Phùng đang ngồi dưới đất.
Khoảng cách giữa hai người chưa đầy một mét.
Đáng lẽ thứ này phải bị nhốt dưới tầng hầm, sao lại chạy đến phòng tranh ở tầng hai? Nội tâm Lê Chỉ nghĩ trong vô thức.
Nhưng giây tiếp theo anh bèn vỡ lẽ, “Là Raman.”
Tây Trì bên cạnh nhìn thấy nó lần đầu, nhất thời không bắt kịp mạch suy nghĩ của Lê Chỉ, “Đây là cái gì?”
“Cú lai rắn. Là do Raman thả ra, y có quyền hạn điện tử.” Lê Chỉ nói.
Mọi người rời khỏi phạm vi cửa phòng trong nháy mắt, cửa mở rộng dần, mười mấy cái đuôi rắn trắng quấn quýt ùa vào qua khe cửa, xoắn vào nhau như mụn mủ trắng bị nặn thành sợi.
Bốn người không có chỗ trốn, phòng tranh chỉ có một cửa và cửa sổ kính sát sàn khổng lồ, nhưng cửa bị bọn cú lai rắn chiếm giữ, ngoài cửa kính sát sàn lại là vách đá không thấy đáy.
Đế giày Lê Chỉ đã đạp phải kính của cửa sổ sát sàn, nhưng lũ cú lai rắn đang ùa vào nườm nượp không ngớt, chỉ trong chớp mắt phòng tranh đã gần như bị xói mòn bởi một mảng màu trắng.
Bỗng nhiên hiện trường tử vong của cục trưởng Cao ập vào đầu, âm thanh bị mổ dưới tầng hầm tăm tối, khiến Lê Chỉ siết con dao gọt hoa quả trong túi áo.
Cặp mắt màu vàng cam càng lúc càng gần.
Nhưng Lê Chỉ bỗng phát hiện, mọi cái đầu đều bị lệch một góc nhất định, hướng bò của chúng thống nhất một cách kỳ lạ.
Đều nhắm vào Du Phùng trong góc bên trái.
Du Phùng đứng trong góc, nhìn lũ quái vật đổ xô về phía mình, hắn tỏ ra mất kiên nhẫn, vẫy tay với Lê Chỉ, “Đưa dao cho tôi, mọi người ra ngoài trước đi.”
Mục tiêu tấn công của toàn bộ cú lai rắn là Du Phùng, Lê Chỉ và hai người khác có được cơ hội thoát khỏi phòng tranh.
Lê Chỉ ném con dao gọt hoa quả cho hắn mà không hề lưỡng lự, Du Phùng chẳng buồn nhìn, giơ tay đón được vững vàng.
Lúc bọn Lê Chỉ chạy ra cửa, hai con cú lai rắn như muộn màng nhận ra có người chạy trốn, thế mà chúng lại từ bỏ mục tiêu Du Phùng, đuổi theo ba người bọn Lê Chỉ.
Ba người chạy đến cầu thang, Lê Chỉ vô thức chọn chạy xuống, còn Nhạc Nhan thì chạy lên tầng ba.
“Đợi tôi với! Nhạc Nhan!” Tây Trì chạy sau cùng kêu.
Sau lưng có một cái mỏ tấn công bắp chân cậu ta, cậu ta đau đớn hét “Á!!”, ngã rầm xuống đất.
Nhạc Nhan đã chạy lên góc ngoặt nghe thấy, lập tức dừng bước, nhanh nhẹn quay người chạy xuống, gấu váy mỏng tang bay phấp phới.
Còn con cú lai rắn vừa tấn công Tây Trì thì nhảy qua cậu ta, bò thẳng tới Nhạc Nhan đang chạy về.
Lê Chỉ ngoái đầu nhìn, “Giao cho tôi! Mau chạy đi, lên tầng!”
Anh lôi Tây Trì dậy, dìu cậu ta, hai người lảo đảo chạy xuống đại sảnh tầng một.
Cú lai rắn sau lưng lúc này chỉ còn một con, chắc con còn lại đã đuổi theo Nhạc Nhan lên tầng.
“Chỗ này là…” Tây Trì đứng trước một đám nội tạng người, bị hụt hơi.
“Chỗ của Quạ Đen,” Lê Chỉ đáp, anh ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, “Tối hôm đầu tiên Raman đã dẫn tôi tới đây.”
“Thế mà bây giờ anh vẫn dám đến?”
“Đám cú lai rắn đó chắc đã túa ra khắp nơi, bây giờ ngược lại phòng đọc sách là nơi sạch sẽ nhất. Hơn nữa, mục tiêu của Raman là Du Phùng, chúng ta tạm thời vẫn an toàn.”
Rêu đỏ trong kẽ đá nom đã khô, nhưng vẫn không cản trở bề ngoài thậm tệ của chúng, Lê Chỉ ép mình ngoái đầu rời mắt.
“Ba cái lọ này nom như mới đặt vào.” Tây Trì chỉ vào kệ trưng bày.
Lê Chỉ nghe thấy bèn nhìn sang, phát hiện ra đúng là có ba cái lọ rất mới, nắp còn chưa đọng chút bụi nào.
Anh nhớ rõ ràng, đêm đầu tiên đến căn phòng bí mật, chỉ có mười hai cái lọ, giờ có thêm ba cái. Một cái đựng da mặt, một cái đựng một bên nhãn cầu, cái cuối cùng là một ngón tay.
“Cậu có cảm thấy… cái nhãn cầu này hơi giống của cục trưởng Cao không?” Lê Chỉ nhớ lại, mảnh xương sọ không hoàn chỉnh cạnh chân mình có một bên mắt trơ trọi, na ná cái đang ngâm trong Formalin trước mặt.
“Vậy thì tấm da mặt và ngón tay này…” Tây Trì ngập ngừng.
Lần lượt là của Tề Hạo Hiên và Vưu Thụ. Lê Chỉ thầm bổ sung.
Theo thời gian và thứ tự chết, suy đoán này đúng là không có vấn đề. Nhưng trước khi mọi người tỉnh dậy, quốc vương đã trở thành nạn nhân đầu tiên, nhưng trên giá trưng bày nội tạng lại không có chỗ của ông ta.
Rõ ràng đã có bốn nạn nhân mới, nhưng chỉ có thêm ba cái lọ.
“Thôi, chúng ta đừng ở lại đây nữa, ra ngoài tìm Nhạc Nhan đi…” Tây Trì xoắn ống tay áo của mình, “Chỉ có một mình, chẳng biết sao rồi.”
“Cô ấy nhanh nhẹn hơn cậu nhiều, cậu không cần phải lo cho cô ấy.” Lê Chỉ nói chân thành.
“…”
Tây Trì như bị nghẹn họng, dừng một hai giây mới nói tiếp.
“Nhưng loài quái vật đó, là sinh vật gen hỗn hợp, rất khỏe, người ta không có vũ khí…”
“Sinh vật gen hỗn hợp?” Lê Chỉ lặp lại.
“Phải, nhìn hình thái thì chắc hẳn là dùng gen rắn làm gen chính, lai với cú, nhưng nghe tiếng kêu… có thể còn pha trộn cả gen người.”
Dường như tiếng kêu dữ dội giống tiếng người đó vẫn còn bên tai, gió thốc vào qua lỗ thủng trên cửa sổ, Lê Chỉ cảm thấy se lạnh.
“Còn cả… Du Phùng…”
Lê Chỉ phát hiện ra Tây Trì nói chuyện toàn kéo dài âm cuối theo thói quen, hơn nữa càng dài càng khẽ, tự dưng nảy sinh vẻ chột dạ.
Du Phùng đang bị đám sinh vật gen hỗn hợp đó bao vây ở phòng tranh, theo lý mà nói thì tình huống hắn đối mặt nghiêm trọng hơn Nhạc Nhan nhiều, nhưng Lê Chỉ vẫn cứ thấy yên tâm.
“Anh không lo cho anh ta à?” Tây Trì ngờ vực nhìn Lê Chỉ.
Lê Chỉ tự dưng: “Không.”
“Anh với anh ta…”
“Là đồng nghiệp.”
“Tôi tưởng…”
“Đừng tưởng.” Lê Chỉ nhớ đến những câu Du Phùng nói trong quán rượu, hơi bực vì mình làm kẻ thay thế cho người khác, Tây Trì lúc này coi như giẫm trúng mìn.
Tây Trì đành ngậm miệng, chớp mắt, “Thế cục trưởng Cao và Vưu Thụ, đều chết vì anh ta phải không. Đặc biệt là những câu Vưu Thụ nói trước khi chết.”
Lê Chỉ: “Cậu nghi ngờ anh ấy?”
“Chưa chắc, có thể họ cũng có mâu thuẫn với Quạ Đen.” Tóc trước trán Lê Chỉ bị gió thổi lay động, “Lời Vưu Thụ nói… có thể là ám ảnh chăng.”
Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng đoạn ký ức lưu trong thiết bị đầu cuối cá nhân đúng là đã cho thấy ân oán cũ giữa Du Phùng, cục trưởng Cao và Vưu Thụ, miệng Lê Chỉ thì bào chữa cho hắn, nhưng trong lòng cũng biết dăm câu không thể nào xua tan được nghi ngờ trong lòng người khác.
Huống hồ cũng chẳng cần xua tan.
Thân phận đích thực của Tây Trì trước mặt vẫn còn chưa rõ.
Ai mà biết cậu ta đã từng làm gì, bị Quạ Đen mời tới đây tham gia bữa tiệc của tội đồ.
Nhạc Nhan cũng vậy.
Ngoài cửa sắt có tiếng bước chân, lê bước chậm chạp, như có linh cảm, Lê Chỉ đi vài bước tới mở cửa phòng bí mật.
Cửa vừa mở, lỗ thủng trên cửa sổ nối liền với lối đi, tiếng gió lập tức biến thành rú gào.
Một tay Du Phùng vịn tường, tay còn lại thõng bên người, cầm con dao gọt hoa quả đã cùn lưỡi, máu nhuộm non nửa khuôn mặt.
Hắn nhìn thấy Lê Chỉ ở cuối lối đi, nhếch khóe miệng nở nụ cười đắc ý, chiếc răng khểnh trong màu máu nom sắc nhọn khác thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.