Chương 40
Tây Lộc Hoàn
25/11/2024
“Rồi, có trong di vật của ông.” Du Phùng nhận cuốn sổ da đen, sờ chất giấy nhẵn mịn.
Cụ già nhìn thấy, dừng ngâm thơ, thong thả nhìn sang, “Bên trong là giấy không chứa acid, tuổi thọ có thể đạt tới hơn 200 năm.” Trong giọng điệu chứa cảm giác khoe khoang lờ mờ.
“Các cậu còn biết viết cơ à? Các thanh niên.” Ông cụ có vẻ thiết tha.
Ngôn Dương nhìn vào cặp mắt vẩn đục của ông, chần chừ gật đầu, “Thiết bị đầu cuối có thể mô phỏng giấy thật, biết chút ít.”
“Thế thì các cậu nhìn cái này đi,” cụ già lục lọi trong cái túi vải rách bên cạnh, sau đó giơ nắm đấm trước mặt hai người, xoè ra, “Làm từ lông quạ đấy.”
Trong lòng bàn tay vân chằng chịt là một cây bút lông đen nhánh.
“Cái này đi cùng cuốn sổ đen, một bộ sổ bút.” Ông cụ nói nghiêm túc, “Chắc các cậu còn chẳng có lấy một cây bút đích thực, thanh niên ngày nay, ai còn dùng thứ đồ cổ này đâu.”
Bị ông cụ nói đúng rồi. Phải nói rằng cuốn sổ giấy không chỉ không phổ biến, mà thứ như bút lông, Ngôn Dương và Du Phùng cũng chỉ từng đọc được trong ghi chép lịch sử.
Ảnh ba chiều phân giải cao chân thực cách mấy thì cũng không đẹp bằng đồ thật.
Du Phùng cầm cẩn thận cây bút lông trong tay, Ngôn Dương nhìn vẻ mặt hắn, bèn móc tiền mua, nghĩ coi như là quà đặc sản của khu Đồng Hoa.
Tiếng ve vẫn không ngừng.
Thi thoảng từ ngọn cành nào đó nấp trong màn đêm vọng ra vài tiếng kêu lảnh lót của chim hoét đen.
Hai người rời khỏi quảng trường, lại xuyên qua hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, sau nhiều lần hỏi đường cuối cùng họ cũng về đến đường cái.
Ngôn Dương mua một cốc soda chanh ở xe đẩy, vị chua ngọt, kích thích nụ vị giác, nhưng ga thì ít quá. Đá viên va vào thành thuỷ tinh kêu lanh canh, hơi lạnh trôi xuống cổ họng, cuối cùng cũng xoa dịu cơn khát dư vị bất tận.
Du Phùng bên cạnh đi sánh vai với cậu, ôm cuốn sổ da đen và bút lông quạ mới mua trong lòng.
Ngôn Dương cắn ống hút nhựa, nhìn trộm mặt Du Phùng, vẫn là khuôn mặt im lặng.
Trong lòng cậu thầm nhẩm tên đồ mới. Bút lông quạ. Bút lông quạ. Trong lúc ngẩn ngơ cậu lại liên tưởng lung tung, dưới đèn đường yếu ớt, hàng mi cụp của Du Phùng cứ như lông quạ.
Tặng cây bút này quá hợp.
“Sao thế?” Du Phùng phát hiện ra ánh nhìn đó.
Ngôn Dương lặng lẽ rời mắt, quen miệng nói: “Em tặng quà cho anh, anh không tự giác bao em ngồi xe bay à?”
Lúc nãy hai người đi trong gió đêm khoan khoái, chẳng ai dùng thiết bị đầu cuối gọi xe bay.
Chỉ đi bộ bằng chân, cách nguyên thuỷ nhất, giẫm trên đá cuội lồi lõm không bằng phẳng, đường Đồng Hoa dài đến thế, gió đêm giữa mùa hè ấm áp say đắm, như muốn đẩy người ta thẳng vào giấc mộng ngọt ngào nửa đêm.
Cây sung ven đường bị nhiệt độ cao làm toả ra một mùi thơm cây cỏ, Ngôn Dương hơi ngạt, nghĩ đến rất nhiều đêm hè trước kia, họ cũng đi vai kề vai thế này.
“Đi bộ về đi.” Du Phùng nói.
Ngôn Dương: “Xa quá.”
Du Phùng: “Mệt rồi hẵng gọi xe bay.”
Ngôn Dương nhoẻn cười hút một ngụm to soda chanh, cảm giác như đã cướp mất một niềm vui chân thực.
Tuy nhiên trên thế giới này có quá nhiều điều không chiều theo lòng người, cứ như khăng khăng chống lại Ngôn Dương, ý cười chưa tan mà mưa đã trút hạt.
Một hạt mưa to bằng hạt đậu tình cờ đáp xuống chóp mũi cậu.
Cơn mưa rào như trút đêm hè tới bất thình lình, rơi xuống đất, đáp chéo trên lá cây sung, làm ướt mái tóc màu hạt dẻ của Ngôn Dương.
“Bên kia!”
Hai người hớt hải núp dưới mái nhà ven đường, áo cộc tay màu trắng của Ngôn Dương bị nước mưa tạt ướt lốm đốm, cậu ngoảnh đầu nhìn, Du Phùng che cho cuốn sổ da đen trong lòng không ướt chút nào.
Không chỉ không ướt, chắc còn thấm cả nhiệt độ cơ thể của hắn.
Ngôn Dương chớp mắt, quay đầu về, giơ cổ tay lên, ngón trỏ bấm nhẹ trên thiết bị đầu cuối cá nhân.
Một chiếc xe bay lao vút qua màn mưa dày đặc, dừng cạnh chân hai người.
Mưa rào ập tới, đành phải quay về.
“Hai đứa lúc nãy đi đâu đấy, chẳng bảo gì anh, làm anh tìm mãi.”
Hai người vừa bước vào chung cư của cục cảnh sát, Vưu Thụ đã sốt ruột hỏi tội.
Ngôn Dương sờ chóp mũi, thầm nghĩ không thể bảo là đi xem hiện trường sống được, đành đánh trống lảng, “Ngõ ngách chỗ đó nhiều quá nên lạc đường.”
Vưu Thụ đã nhìn thấu bản chất của cậu từ lâu, người này bề ngoài nhìn như trong trẻo ngây thơ, dựa vào cái mặt nói dối cũng có người tin.
Anh ta ngờ vực nhìn Ngôn Dương, rồi chuyển ánh mắt xét hỏi sang Du Phùng.
Du Phùng ngồi lún trong ghế sofa, điều khiển thiết bị đầu cuối cá nhân, nghe xong bèn nghiêm túc gật đầu.
Vưu Thụ tạm tin, “Thế hai đứa vào ngõ làm gì? Thảo nào anh tìm mãi trong quán bar mà không tìm thấy.”
“Tình cờ đụng phải một hộ dân sống ở số 489 đường Đồng Hoa, nên hỏi thăm.” Ngôn Dương đáp.
“Hai đứa muốn điều tra vụ kia thật à?” Vưu Thụ chau mày, “Anh không muốn nhúng vào đâu.”
Ngôn Dương cầm khăn bông, lau mái tóc ẩm ướt, “Được được, việc xấu đều là bọn em làm, đảm bảo anh là bông hoa vô tội.”
“Có kết quả giám định pháp y rồi.” Du Phùng bỗng lên tiếng, ngón tay trên bàn phím ảo dừng lại.
“Anh hack vào nhanh thế?” Ngôn Dương bỏ khăn xuống, sấn tới ngay tức khắc.
Cậu thoáng khựng, rồi đứng dậy, đẩy tấm lưng rộng của Vưu Thụ ra tận cửa, “Ngài về ngủ đi, ở đây xem là bị tính là có liên quan đấy.”
Cửa đóng sầm.
Ngôn Dương ngoảnh đầu, chạm phải ánh nhìn của Du Phùng, bất ngờ phát hiện ra vẻ mặt hắn có vẻ nghiêm nghị.
Du Phùng giơ tay, đầu ngón tay trượt chéo trên không khí, hình chiếu ba chiều được phóng to choán cả bức tường.
Ngôn Dương tập trung nhìn lướt, lúc nhìn thấy một dòng thì đột ngột dừng lại.
“Anh ta bị vật nhọn đâm xuyên tim mà chết?!”
Ngôn Dương sốc đến mức không nói thêm được gì.
“Không thể nào. Hôm nay lúc quan sát hiện trường không có bất cứ phản ứng Luminol nào.” Cậu bắt đầu nhớ lại nhanh.
“Bề mặt da cũng không có vết thương rõ ràng.” Du Phùng bổ sung, vẻ nghi ngờ trong mắt không giảm tẹo nào.
Ngôn Dương: “Vết thương xuyên thủng không thể nào không để lại dấu vết trên bề mặt da.”
Du Phùng gõ nhanh trên bàn phím ảo, “Việc này không phải ngẫu nhiên.”
Điểm ảnh nhanh chóng sụp đổ tách rời, rồi gộp lại vào giây tiếp theo.
Trước mặt Ngôn Dương là báo cáo của hai vụ án khác.
Du Phùng: “Đều là ở đường Đồng Hoa, trong vòng một tháng, ba cái xác, đều là không tìm ra người này, bị đâm xuyên mà chết.”
“Không có phản ứng Luminol, cũng không bị tổn thương ngoài da…” Ngôn Dương nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh lam, lẩm bẩm tiếp lời.
Cụ già nhìn thấy, dừng ngâm thơ, thong thả nhìn sang, “Bên trong là giấy không chứa acid, tuổi thọ có thể đạt tới hơn 200 năm.” Trong giọng điệu chứa cảm giác khoe khoang lờ mờ.
“Các cậu còn biết viết cơ à? Các thanh niên.” Ông cụ có vẻ thiết tha.
Ngôn Dương nhìn vào cặp mắt vẩn đục của ông, chần chừ gật đầu, “Thiết bị đầu cuối có thể mô phỏng giấy thật, biết chút ít.”
“Thế thì các cậu nhìn cái này đi,” cụ già lục lọi trong cái túi vải rách bên cạnh, sau đó giơ nắm đấm trước mặt hai người, xoè ra, “Làm từ lông quạ đấy.”
Trong lòng bàn tay vân chằng chịt là một cây bút lông đen nhánh.
“Cái này đi cùng cuốn sổ đen, một bộ sổ bút.” Ông cụ nói nghiêm túc, “Chắc các cậu còn chẳng có lấy một cây bút đích thực, thanh niên ngày nay, ai còn dùng thứ đồ cổ này đâu.”
Bị ông cụ nói đúng rồi. Phải nói rằng cuốn sổ giấy không chỉ không phổ biến, mà thứ như bút lông, Ngôn Dương và Du Phùng cũng chỉ từng đọc được trong ghi chép lịch sử.
Ảnh ba chiều phân giải cao chân thực cách mấy thì cũng không đẹp bằng đồ thật.
Du Phùng cầm cẩn thận cây bút lông trong tay, Ngôn Dương nhìn vẻ mặt hắn, bèn móc tiền mua, nghĩ coi như là quà đặc sản của khu Đồng Hoa.
Tiếng ve vẫn không ngừng.
Thi thoảng từ ngọn cành nào đó nấp trong màn đêm vọng ra vài tiếng kêu lảnh lót của chim hoét đen.
Hai người rời khỏi quảng trường, lại xuyên qua hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, sau nhiều lần hỏi đường cuối cùng họ cũng về đến đường cái.
Ngôn Dương mua một cốc soda chanh ở xe đẩy, vị chua ngọt, kích thích nụ vị giác, nhưng ga thì ít quá. Đá viên va vào thành thuỷ tinh kêu lanh canh, hơi lạnh trôi xuống cổ họng, cuối cùng cũng xoa dịu cơn khát dư vị bất tận.
Du Phùng bên cạnh đi sánh vai với cậu, ôm cuốn sổ da đen và bút lông quạ mới mua trong lòng.
Ngôn Dương cắn ống hút nhựa, nhìn trộm mặt Du Phùng, vẫn là khuôn mặt im lặng.
Trong lòng cậu thầm nhẩm tên đồ mới. Bút lông quạ. Bút lông quạ. Trong lúc ngẩn ngơ cậu lại liên tưởng lung tung, dưới đèn đường yếu ớt, hàng mi cụp của Du Phùng cứ như lông quạ.
Tặng cây bút này quá hợp.
“Sao thế?” Du Phùng phát hiện ra ánh nhìn đó.
Ngôn Dương lặng lẽ rời mắt, quen miệng nói: “Em tặng quà cho anh, anh không tự giác bao em ngồi xe bay à?”
Lúc nãy hai người đi trong gió đêm khoan khoái, chẳng ai dùng thiết bị đầu cuối gọi xe bay.
Chỉ đi bộ bằng chân, cách nguyên thuỷ nhất, giẫm trên đá cuội lồi lõm không bằng phẳng, đường Đồng Hoa dài đến thế, gió đêm giữa mùa hè ấm áp say đắm, như muốn đẩy người ta thẳng vào giấc mộng ngọt ngào nửa đêm.
Cây sung ven đường bị nhiệt độ cao làm toả ra một mùi thơm cây cỏ, Ngôn Dương hơi ngạt, nghĩ đến rất nhiều đêm hè trước kia, họ cũng đi vai kề vai thế này.
“Đi bộ về đi.” Du Phùng nói.
Ngôn Dương: “Xa quá.”
Du Phùng: “Mệt rồi hẵng gọi xe bay.”
Ngôn Dương nhoẻn cười hút một ngụm to soda chanh, cảm giác như đã cướp mất một niềm vui chân thực.
Tuy nhiên trên thế giới này có quá nhiều điều không chiều theo lòng người, cứ như khăng khăng chống lại Ngôn Dương, ý cười chưa tan mà mưa đã trút hạt.
Một hạt mưa to bằng hạt đậu tình cờ đáp xuống chóp mũi cậu.
Cơn mưa rào như trút đêm hè tới bất thình lình, rơi xuống đất, đáp chéo trên lá cây sung, làm ướt mái tóc màu hạt dẻ của Ngôn Dương.
“Bên kia!”
Hai người hớt hải núp dưới mái nhà ven đường, áo cộc tay màu trắng của Ngôn Dương bị nước mưa tạt ướt lốm đốm, cậu ngoảnh đầu nhìn, Du Phùng che cho cuốn sổ da đen trong lòng không ướt chút nào.
Không chỉ không ướt, chắc còn thấm cả nhiệt độ cơ thể của hắn.
Ngôn Dương chớp mắt, quay đầu về, giơ cổ tay lên, ngón trỏ bấm nhẹ trên thiết bị đầu cuối cá nhân.
Một chiếc xe bay lao vút qua màn mưa dày đặc, dừng cạnh chân hai người.
Mưa rào ập tới, đành phải quay về.
“Hai đứa lúc nãy đi đâu đấy, chẳng bảo gì anh, làm anh tìm mãi.”
Hai người vừa bước vào chung cư của cục cảnh sát, Vưu Thụ đã sốt ruột hỏi tội.
Ngôn Dương sờ chóp mũi, thầm nghĩ không thể bảo là đi xem hiện trường sống được, đành đánh trống lảng, “Ngõ ngách chỗ đó nhiều quá nên lạc đường.”
Vưu Thụ đã nhìn thấu bản chất của cậu từ lâu, người này bề ngoài nhìn như trong trẻo ngây thơ, dựa vào cái mặt nói dối cũng có người tin.
Anh ta ngờ vực nhìn Ngôn Dương, rồi chuyển ánh mắt xét hỏi sang Du Phùng.
Du Phùng ngồi lún trong ghế sofa, điều khiển thiết bị đầu cuối cá nhân, nghe xong bèn nghiêm túc gật đầu.
Vưu Thụ tạm tin, “Thế hai đứa vào ngõ làm gì? Thảo nào anh tìm mãi trong quán bar mà không tìm thấy.”
“Tình cờ đụng phải một hộ dân sống ở số 489 đường Đồng Hoa, nên hỏi thăm.” Ngôn Dương đáp.
“Hai đứa muốn điều tra vụ kia thật à?” Vưu Thụ chau mày, “Anh không muốn nhúng vào đâu.”
Ngôn Dương cầm khăn bông, lau mái tóc ẩm ướt, “Được được, việc xấu đều là bọn em làm, đảm bảo anh là bông hoa vô tội.”
“Có kết quả giám định pháp y rồi.” Du Phùng bỗng lên tiếng, ngón tay trên bàn phím ảo dừng lại.
“Anh hack vào nhanh thế?” Ngôn Dương bỏ khăn xuống, sấn tới ngay tức khắc.
Cậu thoáng khựng, rồi đứng dậy, đẩy tấm lưng rộng của Vưu Thụ ra tận cửa, “Ngài về ngủ đi, ở đây xem là bị tính là có liên quan đấy.”
Cửa đóng sầm.
Ngôn Dương ngoảnh đầu, chạm phải ánh nhìn của Du Phùng, bất ngờ phát hiện ra vẻ mặt hắn có vẻ nghiêm nghị.
Du Phùng giơ tay, đầu ngón tay trượt chéo trên không khí, hình chiếu ba chiều được phóng to choán cả bức tường.
Ngôn Dương tập trung nhìn lướt, lúc nhìn thấy một dòng thì đột ngột dừng lại.
“Anh ta bị vật nhọn đâm xuyên tim mà chết?!”
Ngôn Dương sốc đến mức không nói thêm được gì.
“Không thể nào. Hôm nay lúc quan sát hiện trường không có bất cứ phản ứng Luminol nào.” Cậu bắt đầu nhớ lại nhanh.
“Bề mặt da cũng không có vết thương rõ ràng.” Du Phùng bổ sung, vẻ nghi ngờ trong mắt không giảm tẹo nào.
Ngôn Dương: “Vết thương xuyên thủng không thể nào không để lại dấu vết trên bề mặt da.”
Du Phùng gõ nhanh trên bàn phím ảo, “Việc này không phải ngẫu nhiên.”
Điểm ảnh nhanh chóng sụp đổ tách rời, rồi gộp lại vào giây tiếp theo.
Trước mặt Ngôn Dương là báo cáo của hai vụ án khác.
Du Phùng: “Đều là ở đường Đồng Hoa, trong vòng một tháng, ba cái xác, đều là không tìm ra người này, bị đâm xuyên mà chết.”
“Không có phản ứng Luminol, cũng không bị tổn thương ngoài da…” Ngôn Dương nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh lam, lẩm bẩm tiếp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.